Kiến Quỷ
-
Chương 6
“Ngươi nhìn thấy ta…” Quỷ u oán nhắc.
La Kỳ ngồi ở ghế dài không nhúc nhích.
Vì thế quỷ lại lặp lại một lần: “Ngươi nhìn thấy ta…”
La Kỳ đau đầu.
Đại thúc lưu lạc ban đầu còn thảnh thơi ở nơi công cộng làm động tác bất nhã đã sớm bị dọa đến ôm đầu đào tẩu – tuy rằng La Kỳ lớn lên tuyệt không xem là nguy hiểm, nhưng bất kể ai nhìn thấy hắn đối với không khí hết trừng mắt lại thở dài, còn thường thường nói mấy câu như hỏi như đáp, lông tơ ắt sẽ dựng thẳng đứng, huống chi bây giờ còn là buổi tối không có nhiều người qua lại.
Thời điểm nhìn thấy đại thúc một đường vừa la hét vừa chạy xa, La Kỳ tin chắc mình đã muốn chết lặng: bằng không hắn hiện tại như thế nào lại thành thật ngồi ở sân ga nghe cái quỷ kia học theo cải lương mà lải nhải a?
“Ngươi khi dễ quỷ!”
Quỷ thay đổi lời thoại, La Kỳ cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Vì phi thường cảm động nên La Kỳ rốt cuộc mở miệng đáp lời: “Ta như thế nào khi dễ ngươi?”
Quỷ oán hận trừng hắn, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Bánh, bao!”
“Phốc… khụ khụ khụ khụ…” La Kỳ lập tức che miệng lại, đem tiếng cười nghẹn thành ho khan.
“Ho chết ngươi!” Quỷ oán hận nguyền rủa hắn.
Hắn vừa cười vừa ho nửa ngày mới dừng được: “Ngươi thực thích ăn bánh bao a?”
Quỷ ngẩn người, sau đó cảnh giác theo dõi hắn: “Để làm chi? Ngươi còn muốn dùng chiêu này? Nói cho ngươi biết, đối với lão tử cùng một chiêu không thể sử dụng hai lần!”
“Phốc…” La Kỳ lại muốn cười: “Ngươi là trẻ lên năm sao?”
Quỷ quăng cho hắn một cái xem thường.
“Yên tâm đi, ta sẽ không.” La Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu ngươi lúc trước không ngồi lên đầu ta, ta cũng sẽ không làm như vậy.”
“…” Quỷ trầm mặc, tròng mắt chột dạ ngó nghiêng hai bên: “Ai bảo ngươi không thừa nhận nhìn thấy ta a, ngươi sớm nói ta cũng sẽ không làm cái kia a.”
La Kỳ vui vẻ: “Nói ngươi sẽ không làm như vậy sao?”
“Vô nghĩa!” Quỷ lại quăng một cái xem thường nhìn trời: “Cho dù biến thành quỷ ta cũng có sĩ diện vậy! Chuyện mất mặt như vậy ngươi nghĩ rằng ta và ngươi rất muốn làm a? Còn không phải rỗi hơi.”
Nụ cười của La Kỳ ngưng động, mẫn tuệ sâu sắc khó có được nghe ra ý tứ đối phương: bởi vì không ai thấy, bởi vì không có ai nói chuyện, cho nên mới làm chút chuyện thất loạn bát tao để giết thời gian – quỷ chính là có ý này.
La Kỳ đột nhiên nhớ tới “Mưu sinh nơi hoang đảo”: trong phim kia một người lạc trên hoang đảo đã đem cái bóng trở thành bạn, mỗi ngày không hề phiền hà mà cùng nó nói chuyện.
Mà hiện tại, sân ga này chính là hoang đảo của quỷ. Hắn nói chuyện với người đợi xe, hắn làm rất nhiều trỏ đùa dai, hắn mỗi ngày đều ở trong này, nhưng không ai biết, càng không ai cùng hắn trao đổi – rõ ràng có nhiều người lui tới như vậy, nơi này lại chính là hoang đảo của một mình quỷ.
“Ngươi tên là gì?” Ngữ khí La Kỳ không tự giác lại mềm đi, thanh âm nhẹ đến mức tựa như độc thoại.
Quỷ không có nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”
La Kỳ cười cười: “Ta hỏi, ngươi tên là gì?”
“Nga.” Quỷ gật gật đầu, buông một tay sau đó nhún vai, “Quên.”
“Ách.” La Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Sao lại là “quên” a!”
“Quên chính là quên thôi!” Quỷ vẻ mặt bình thường bay tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy tay chỉ chỉ đầu: “Ngươi cũng biết, tai nạn xe cộ kiểu này để có di chứng, tên không nhớ rõ có cái gì kỳ quái đâu!”
Nhưng ngươi là quỷ còn mất trí nhớ sao?
La Kỳ rất muốn hỏi như vậy, nhưng tới miệng rồi lại thay đổi: “Vậy ngươi nhớ rõ cái gì?”
“Nhớ rõ a… Nhớ rõ rất nhiều a.” Hắn sờ sờ cằm, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
La Kỳ kiên nhẫn chờ hắn nói hắn còn nhớ rõ cái gì, nhưng đợi nửa ngày, tên kia lại nhíu mày quăng ra một câu: “Ta vì cái gì muốn nói cho ngươi a?”
La Kỳ méo xệch.
Quỷ không lương tâm phất tay đuổi người: “Tán gẫu cũng đã tán gẫu qua, ngươi cũng nên đi đi.”
La Kỳ thực không nói gì, thời gian quả thực không còn sớm, hắn cũng nên đi về – dù sao sân ga ở chỗ này quỷ cũng sẽ không chạy thoát, ngày mai còn có thể gặp mặt. Nghĩ như vậy, La Kỳ cũng không dây dưa nữa, liền đứng lên đi về.
“Ai ai, cái kia ai!”
Đi chưa được hai bước, quỷ lại gọi hắn.
La Kỳ quay đầu nhìn, quỷ “hắc hắc” cười mỉa: “Cái kia, ngươi ngày mai còn ăn bánh bao Trần Ký hay không?”
La Kỳ xấu xa đáp trả: “Ta vì cái gì muốn nói cho ngươi a?”
Quỷ nhức đầu, bộ dáng có chút nhăn nhó: “Cái kia… Dù sao ta thấy người đều ở sân ga ăn sáng, bánh bao Trần Ký lại tốt lắm… cho nên…”
“Cho nên?” La Kỳ mạc danh kỳ diệu: “Cho nên cái gì?”
“Không có gì.” Quỷ nhanh chóng phủ nhận, quay người bay trở về trạm bài.
La Kỳ hoang mang đứng trong chốc lát, sau đó về nhà ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng, La Kỳ vẫn đi một vòng để mua bánh bao rau xanh nấm hương của Trần Ký.
“Ngươi lại khi dễ quỷ!”
Nhìn trong tay hắn một chiếc túi plastic có chữ “Trần”, quỷ “Ngao” một tiếng đánh tới. Hắn chỉ vào cái túi kia với bộ dáng phi thường căm phẫn, nhưng trên mặt lại rõ rành rành hai chữ “kinh hỉ”.
“Chẳng lẽ hắn khi còn sống có quan hệ gì với tiệm bánh bao kia?” La Kỳ đột nhiên hiếu kỳ.
Tò mò đến mức cả tuần đều kéo đến cửa tiệm bánh bao họ Trần kia.
La Kỳ ngồi ở ghế dài không nhúc nhích.
Vì thế quỷ lại lặp lại một lần: “Ngươi nhìn thấy ta…”
La Kỳ đau đầu.
Đại thúc lưu lạc ban đầu còn thảnh thơi ở nơi công cộng làm động tác bất nhã đã sớm bị dọa đến ôm đầu đào tẩu – tuy rằng La Kỳ lớn lên tuyệt không xem là nguy hiểm, nhưng bất kể ai nhìn thấy hắn đối với không khí hết trừng mắt lại thở dài, còn thường thường nói mấy câu như hỏi như đáp, lông tơ ắt sẽ dựng thẳng đứng, huống chi bây giờ còn là buổi tối không có nhiều người qua lại.
Thời điểm nhìn thấy đại thúc một đường vừa la hét vừa chạy xa, La Kỳ tin chắc mình đã muốn chết lặng: bằng không hắn hiện tại như thế nào lại thành thật ngồi ở sân ga nghe cái quỷ kia học theo cải lương mà lải nhải a?
“Ngươi khi dễ quỷ!”
Quỷ thay đổi lời thoại, La Kỳ cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Vì phi thường cảm động nên La Kỳ rốt cuộc mở miệng đáp lời: “Ta như thế nào khi dễ ngươi?”
Quỷ oán hận trừng hắn, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Bánh, bao!”
“Phốc… khụ khụ khụ khụ…” La Kỳ lập tức che miệng lại, đem tiếng cười nghẹn thành ho khan.
“Ho chết ngươi!” Quỷ oán hận nguyền rủa hắn.
Hắn vừa cười vừa ho nửa ngày mới dừng được: “Ngươi thực thích ăn bánh bao a?”
Quỷ ngẩn người, sau đó cảnh giác theo dõi hắn: “Để làm chi? Ngươi còn muốn dùng chiêu này? Nói cho ngươi biết, đối với lão tử cùng một chiêu không thể sử dụng hai lần!”
“Phốc…” La Kỳ lại muốn cười: “Ngươi là trẻ lên năm sao?”
Quỷ quăng cho hắn một cái xem thường.
“Yên tâm đi, ta sẽ không.” La Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu ngươi lúc trước không ngồi lên đầu ta, ta cũng sẽ không làm như vậy.”
“…” Quỷ trầm mặc, tròng mắt chột dạ ngó nghiêng hai bên: “Ai bảo ngươi không thừa nhận nhìn thấy ta a, ngươi sớm nói ta cũng sẽ không làm cái kia a.”
La Kỳ vui vẻ: “Nói ngươi sẽ không làm như vậy sao?”
“Vô nghĩa!” Quỷ lại quăng một cái xem thường nhìn trời: “Cho dù biến thành quỷ ta cũng có sĩ diện vậy! Chuyện mất mặt như vậy ngươi nghĩ rằng ta và ngươi rất muốn làm a? Còn không phải rỗi hơi.”
Nụ cười của La Kỳ ngưng động, mẫn tuệ sâu sắc khó có được nghe ra ý tứ đối phương: bởi vì không ai thấy, bởi vì không có ai nói chuyện, cho nên mới làm chút chuyện thất loạn bát tao để giết thời gian – quỷ chính là có ý này.
La Kỳ đột nhiên nhớ tới “Mưu sinh nơi hoang đảo”: trong phim kia một người lạc trên hoang đảo đã đem cái bóng trở thành bạn, mỗi ngày không hề phiền hà mà cùng nó nói chuyện.
Mà hiện tại, sân ga này chính là hoang đảo của quỷ. Hắn nói chuyện với người đợi xe, hắn làm rất nhiều trỏ đùa dai, hắn mỗi ngày đều ở trong này, nhưng không ai biết, càng không ai cùng hắn trao đổi – rõ ràng có nhiều người lui tới như vậy, nơi này lại chính là hoang đảo của một mình quỷ.
“Ngươi tên là gì?” Ngữ khí La Kỳ không tự giác lại mềm đi, thanh âm nhẹ đến mức tựa như độc thoại.
Quỷ không có nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”
La Kỳ cười cười: “Ta hỏi, ngươi tên là gì?”
“Nga.” Quỷ gật gật đầu, buông một tay sau đó nhún vai, “Quên.”
“Ách.” La Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Sao lại là “quên” a!”
“Quên chính là quên thôi!” Quỷ vẻ mặt bình thường bay tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy tay chỉ chỉ đầu: “Ngươi cũng biết, tai nạn xe cộ kiểu này để có di chứng, tên không nhớ rõ có cái gì kỳ quái đâu!”
Nhưng ngươi là quỷ còn mất trí nhớ sao?
La Kỳ rất muốn hỏi như vậy, nhưng tới miệng rồi lại thay đổi: “Vậy ngươi nhớ rõ cái gì?”
“Nhớ rõ a… Nhớ rõ rất nhiều a.” Hắn sờ sờ cằm, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
La Kỳ kiên nhẫn chờ hắn nói hắn còn nhớ rõ cái gì, nhưng đợi nửa ngày, tên kia lại nhíu mày quăng ra một câu: “Ta vì cái gì muốn nói cho ngươi a?”
La Kỳ méo xệch.
Quỷ không lương tâm phất tay đuổi người: “Tán gẫu cũng đã tán gẫu qua, ngươi cũng nên đi đi.”
La Kỳ thực không nói gì, thời gian quả thực không còn sớm, hắn cũng nên đi về – dù sao sân ga ở chỗ này quỷ cũng sẽ không chạy thoát, ngày mai còn có thể gặp mặt. Nghĩ như vậy, La Kỳ cũng không dây dưa nữa, liền đứng lên đi về.
“Ai ai, cái kia ai!”
Đi chưa được hai bước, quỷ lại gọi hắn.
La Kỳ quay đầu nhìn, quỷ “hắc hắc” cười mỉa: “Cái kia, ngươi ngày mai còn ăn bánh bao Trần Ký hay không?”
La Kỳ xấu xa đáp trả: “Ta vì cái gì muốn nói cho ngươi a?”
Quỷ nhức đầu, bộ dáng có chút nhăn nhó: “Cái kia… Dù sao ta thấy người đều ở sân ga ăn sáng, bánh bao Trần Ký lại tốt lắm… cho nên…”
“Cho nên?” La Kỳ mạc danh kỳ diệu: “Cho nên cái gì?”
“Không có gì.” Quỷ nhanh chóng phủ nhận, quay người bay trở về trạm bài.
La Kỳ hoang mang đứng trong chốc lát, sau đó về nhà ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng, La Kỳ vẫn đi một vòng để mua bánh bao rau xanh nấm hương của Trần Ký.
“Ngươi lại khi dễ quỷ!”
Nhìn trong tay hắn một chiếc túi plastic có chữ “Trần”, quỷ “Ngao” một tiếng đánh tới. Hắn chỉ vào cái túi kia với bộ dáng phi thường căm phẫn, nhưng trên mặt lại rõ rành rành hai chữ “kinh hỉ”.
“Chẳng lẽ hắn khi còn sống có quan hệ gì với tiệm bánh bao kia?” La Kỳ đột nhiên hiếu kỳ.
Tò mò đến mức cả tuần đều kéo đến cửa tiệm bánh bao họ Trần kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook