Kiến Quỷ
-
Chương 15
Ngươi là vì cái gì mà lưu lại?
Vấn đề này La Kỳ đã muốn hỏi thật lâu.
Quỷ trả lời như thế nào, hắn cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp: oán hận chiếc xe đụng vào mình, quên không được tên “bánh bao rau xanh nấm hương” kia, thậm chí còn có thể là bởi vì mất trí nhớ mà không tìm thấy con đường đi đến thế giới bên kia.
Mà câu trả lời của quỷ quả thật không có vượt qua phạm vi này.
“Vì cái gì lưu lại a…” Hắn nghiêng đầu, tựa hồ có chút hoang mang, “Đại khái là không cam lòng đi – rõ ràng chỉ kém có một chút là có thể gặp, kém có một chút là có thể nói với người kia – cho nên không cam lòng đi.”
La Kỳ cười cười, miệng lại có chút chua. Tay hắn chỉ nhẹ nhàng gõ ở ghế dài, không phải cố ý, chỉ là không tự giác mà gõ: “Nếu, nếu ngươi có thể nhìn thấy người kia, đem lời muốn nói nói hết cho hắn… Ngươi có thể hay không chuyển thế đầu thai?”
Quỷ nhún nhún vai: “Không biết. Ta cũng lần đầu tiên chết, không có kinh nghiệm.”
La Kỳ bật cười: “Tốt xấu gì cũng liên quan đến lợi ích của ngươi, ngươi không quan tâm chút nào?”
Quỷ vẻ mặt vô tội: “Ta hỏi qua a di, nàng lần nào cũng đùa giỡn ta, căn bản không nói cho ta biết.”
La Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Kia khi nào có cơ hội, chúng ta cùng nhau hỏi nàng đi.”
“Ngươi rất muốn ta chuyển thế đầu thai?” Quỷ kỳ quái hỏi.
La Kỳ cười mà không đáp.
“Ta muốn sao?” Hắn ở trong lòng hỏi chính mình.
Đáp án thực rõ ràng, không muốn.
Chuyển thế luân hồi, thì phải cách biệt. La Kỳ không muốn nói “Vĩnh biệt”, hắn chỉ thầm muốn nói “Ta thích ngươi”, muốn cùng hắn ở bên nhau, chẳng phải mỗi ngày chỉ gặp tại sân ga, chẳng sợ không thể gặp mặt nhau – dù sao đi nữa, hắn vẫn ở nơi này.
Hắn ở nơi này, La Kỳ mới có thể tiếp tục thầm mến.
“Uy, sao thế? Hỏi ngươi không nói.” Quỷ thúc giục hắn.
La Kỳ không muốn cười, nhưng khóe miệng giương lên một độ cung so với khi vui vẻ thật sự lại càng tự nhiên hơn. Hắn nói: “Luôn đợi ở sân ga, ngươi cũng thấy nhàm chán đi?”
Quỷ có chút ưu sầu gật đầu: “Nói cũng đúng. Kia lần sau hỏi nữ quỷ a di đi.”
“Tốt lắm, không còn sớm, ta cũng nên trở về. Ngủ ngon.”
“Ân, mai gặp.”
La Kỳ rời sân ga, hắn đi với tốc độ bình thường, lại đi vào một góc khuất liền dừng lại, sau đó quay trở lại nhìn: Quỷ còn không có quay về trạm bài. Hắn ngồi tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thân ảnh cô đơn đó trông thực đơn bạc.
“Ta không thể để ngươi chờ đợi tại sân ga này hai mươi năm.” La Kỳ xa xa nhìn hắn, hắn sẽ không biết.
La Kỳ thầm thích hắn, hắn không cần phải biết.
Không ai hoàn toàn là người lương thiện. La Kỳ cảm thấy được chính mình kỳ thật cũng rất ích kỷ: hắn luôn miệng nói là vì quỷ, lại cái gì cũng không nói cho quỷ biết; cái gì cũng không nói, lại ở trong lòng tự mình ảo tưởng thành một thánh đồ chịu khổ, một đấng cứu thế đại công vô tư, dùng khổ đau tra tấn chính mình, sau đó đạt được một chút thỏa mãn nào đó.
Chính là cho dù như vậy, La Kỳ cũng hiểu quyết định của mình không có sai.
Dù sao, nói cho quỷ thì phải làm thế nào đây? Người quỷ trong lòng nghĩ sẽ không phải là La Kỳ, cho dù hắn hiện tại nghe La Kỳ thổ lộ, trừ bỏ thêm phiền toái mới, có thể giúp cho hắn được cái gì đâu?
Có một câu gọi là “Nhân quỷ thù đồ” (người và quỷ không thể chung một con đường), còn có một câu khác nữa là “Hữu duyên vô phận”.
Cho nên, dứt khoát làm một kẻ tử vì đạo tự thỏa mãn chính mình, có thể đối với mình và quỷ đều mới tốt.
Vì thế ngày hôm sau, La Kỳ quyết định tử vì đạo đã cùng quỷ hẹn ngày gặp mặt “nữ quỷ a di”.
Nữ quỷ lần này thật ra không đùa cợt, có hỏi có đáp, còn đáp thực rõ ràng.
“Chuyển thế đầu thai a… cụ thể ta cũng không rõ. Bất quá trước kia cũng có một tiểu quỷ sau khi hoàn thành tâm nguyện liền tiêu thất, có lẽ chính là đi đầu thai đi.” Nàng gom gom tóc, ánh mắt dừng lại trên người La Kỳ mang theo sự minh bạch, “Ngươi muốn giúp quỷ?”
La Kỳ gật đầu.
Nữ quỷ dừng một chút, nở nụ cười: “Sẽ không hối hận?”
La Kỳ trầm mặc lắc đầu.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Quỷ không hiểu chen vào nói.
“Gọi tỷ tỷ.” Nữ quỷ trừng hắn, trừng xong, tầm mắt lại hướng tới La Kỳ bên kia, “Như vậy cũng tốt,” nàng nói, “Tiểu quỷ này không khác gì hầu tử (con khỉ), tiếp tục chôn chân tại một nơi như thế này chắc sẽ bị nghẹn điên.”
“Ngươi nói ai là hầu tử!”
“Ai trả lời thì nói người đó.”
“Không có!”
“Tử tiểu quỷ!”
“…”
“…”
Quỷ đang cãi nhau, La Kỳ mỉm cười lắng nghe.
Nữ quỷ ngồi tại chỗ, tay xoa thắt lưng, thành thạo ứng phó ngôn ngữ công kích của tiểu quỷ.
La Kỳ có khi đụng phải ánh mắt của nàng, sau đó hắn sẽ nhìn thấy, trong đôi mắt xinh đẹp kia đối với hắn có một chút thương hại.
“Nàng hẳn là nhìn ra?” La Kỳ nghĩ, “Bất quá có vẻ như nàng cũng không tính nói cho quỷ, cứ như vậy đi.”
Nếu đã muốn quyết định, La Kỳ cảm thấy mình hiện tại nên chú ý làm thế nào để giúp quỷ tìm được cái tên “bánh bao rau xanh nấm hương” kia thì hơn, không phải là tập trung vào mớ tình cảm dây dưa hỗn độn này của mình.
“Phải như thế nào tìm người đây?” Xem nhẹ cảm giác khó chịu đè nén nơi ngực, La Kỳ suy nghĩ giữa tiếng cãi vã ồn ào, “Nếu không tốt nhất vẫn nên ra tiệm bánh bao hỏi một chút đi.”
Vấn đề này La Kỳ đã muốn hỏi thật lâu.
Quỷ trả lời như thế nào, hắn cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp: oán hận chiếc xe đụng vào mình, quên không được tên “bánh bao rau xanh nấm hương” kia, thậm chí còn có thể là bởi vì mất trí nhớ mà không tìm thấy con đường đi đến thế giới bên kia.
Mà câu trả lời của quỷ quả thật không có vượt qua phạm vi này.
“Vì cái gì lưu lại a…” Hắn nghiêng đầu, tựa hồ có chút hoang mang, “Đại khái là không cam lòng đi – rõ ràng chỉ kém có một chút là có thể gặp, kém có một chút là có thể nói với người kia – cho nên không cam lòng đi.”
La Kỳ cười cười, miệng lại có chút chua. Tay hắn chỉ nhẹ nhàng gõ ở ghế dài, không phải cố ý, chỉ là không tự giác mà gõ: “Nếu, nếu ngươi có thể nhìn thấy người kia, đem lời muốn nói nói hết cho hắn… Ngươi có thể hay không chuyển thế đầu thai?”
Quỷ nhún nhún vai: “Không biết. Ta cũng lần đầu tiên chết, không có kinh nghiệm.”
La Kỳ bật cười: “Tốt xấu gì cũng liên quan đến lợi ích của ngươi, ngươi không quan tâm chút nào?”
Quỷ vẻ mặt vô tội: “Ta hỏi qua a di, nàng lần nào cũng đùa giỡn ta, căn bản không nói cho ta biết.”
La Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Kia khi nào có cơ hội, chúng ta cùng nhau hỏi nàng đi.”
“Ngươi rất muốn ta chuyển thế đầu thai?” Quỷ kỳ quái hỏi.
La Kỳ cười mà không đáp.
“Ta muốn sao?” Hắn ở trong lòng hỏi chính mình.
Đáp án thực rõ ràng, không muốn.
Chuyển thế luân hồi, thì phải cách biệt. La Kỳ không muốn nói “Vĩnh biệt”, hắn chỉ thầm muốn nói “Ta thích ngươi”, muốn cùng hắn ở bên nhau, chẳng phải mỗi ngày chỉ gặp tại sân ga, chẳng sợ không thể gặp mặt nhau – dù sao đi nữa, hắn vẫn ở nơi này.
Hắn ở nơi này, La Kỳ mới có thể tiếp tục thầm mến.
“Uy, sao thế? Hỏi ngươi không nói.” Quỷ thúc giục hắn.
La Kỳ không muốn cười, nhưng khóe miệng giương lên một độ cung so với khi vui vẻ thật sự lại càng tự nhiên hơn. Hắn nói: “Luôn đợi ở sân ga, ngươi cũng thấy nhàm chán đi?”
Quỷ có chút ưu sầu gật đầu: “Nói cũng đúng. Kia lần sau hỏi nữ quỷ a di đi.”
“Tốt lắm, không còn sớm, ta cũng nên trở về. Ngủ ngon.”
“Ân, mai gặp.”
La Kỳ rời sân ga, hắn đi với tốc độ bình thường, lại đi vào một góc khuất liền dừng lại, sau đó quay trở lại nhìn: Quỷ còn không có quay về trạm bài. Hắn ngồi tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thân ảnh cô đơn đó trông thực đơn bạc.
“Ta không thể để ngươi chờ đợi tại sân ga này hai mươi năm.” La Kỳ xa xa nhìn hắn, hắn sẽ không biết.
La Kỳ thầm thích hắn, hắn không cần phải biết.
Không ai hoàn toàn là người lương thiện. La Kỳ cảm thấy được chính mình kỳ thật cũng rất ích kỷ: hắn luôn miệng nói là vì quỷ, lại cái gì cũng không nói cho quỷ biết; cái gì cũng không nói, lại ở trong lòng tự mình ảo tưởng thành một thánh đồ chịu khổ, một đấng cứu thế đại công vô tư, dùng khổ đau tra tấn chính mình, sau đó đạt được một chút thỏa mãn nào đó.
Chính là cho dù như vậy, La Kỳ cũng hiểu quyết định của mình không có sai.
Dù sao, nói cho quỷ thì phải làm thế nào đây? Người quỷ trong lòng nghĩ sẽ không phải là La Kỳ, cho dù hắn hiện tại nghe La Kỳ thổ lộ, trừ bỏ thêm phiền toái mới, có thể giúp cho hắn được cái gì đâu?
Có một câu gọi là “Nhân quỷ thù đồ” (người và quỷ không thể chung một con đường), còn có một câu khác nữa là “Hữu duyên vô phận”.
Cho nên, dứt khoát làm một kẻ tử vì đạo tự thỏa mãn chính mình, có thể đối với mình và quỷ đều mới tốt.
Vì thế ngày hôm sau, La Kỳ quyết định tử vì đạo đã cùng quỷ hẹn ngày gặp mặt “nữ quỷ a di”.
Nữ quỷ lần này thật ra không đùa cợt, có hỏi có đáp, còn đáp thực rõ ràng.
“Chuyển thế đầu thai a… cụ thể ta cũng không rõ. Bất quá trước kia cũng có một tiểu quỷ sau khi hoàn thành tâm nguyện liền tiêu thất, có lẽ chính là đi đầu thai đi.” Nàng gom gom tóc, ánh mắt dừng lại trên người La Kỳ mang theo sự minh bạch, “Ngươi muốn giúp quỷ?”
La Kỳ gật đầu.
Nữ quỷ dừng một chút, nở nụ cười: “Sẽ không hối hận?”
La Kỳ trầm mặc lắc đầu.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Quỷ không hiểu chen vào nói.
“Gọi tỷ tỷ.” Nữ quỷ trừng hắn, trừng xong, tầm mắt lại hướng tới La Kỳ bên kia, “Như vậy cũng tốt,” nàng nói, “Tiểu quỷ này không khác gì hầu tử (con khỉ), tiếp tục chôn chân tại một nơi như thế này chắc sẽ bị nghẹn điên.”
“Ngươi nói ai là hầu tử!”
“Ai trả lời thì nói người đó.”
“Không có!”
“Tử tiểu quỷ!”
“…”
“…”
Quỷ đang cãi nhau, La Kỳ mỉm cười lắng nghe.
Nữ quỷ ngồi tại chỗ, tay xoa thắt lưng, thành thạo ứng phó ngôn ngữ công kích của tiểu quỷ.
La Kỳ có khi đụng phải ánh mắt của nàng, sau đó hắn sẽ nhìn thấy, trong đôi mắt xinh đẹp kia đối với hắn có một chút thương hại.
“Nàng hẳn là nhìn ra?” La Kỳ nghĩ, “Bất quá có vẻ như nàng cũng không tính nói cho quỷ, cứ như vậy đi.”
Nếu đã muốn quyết định, La Kỳ cảm thấy mình hiện tại nên chú ý làm thế nào để giúp quỷ tìm được cái tên “bánh bao rau xanh nấm hương” kia thì hơn, không phải là tập trung vào mớ tình cảm dây dưa hỗn độn này của mình.
“Phải như thế nào tìm người đây?” Xem nhẹ cảm giác khó chịu đè nén nơi ngực, La Kỳ suy nghĩ giữa tiếng cãi vã ồn ào, “Nếu không tốt nhất vẫn nên ra tiệm bánh bao hỏi một chút đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook