Kiến Không
Chương 2

Lúc Hứa Khinh Ngôn tỉnh lại, mê man mất một lúc mới lấy lại được tinh thần. Cô lập tức bò dậy từ dưới đất, vội vàng chạy đến trước giường bệnh xem xét tình hình. Đã là ngày thứ ba, ba ngày này cả thể xác lẫn tinh thần của Hứa Khinh Ngôn đều mệt rã rời, đứng còn không vững, đầu đau như sắp nứt. Khi làm phẫu thuật, tay cô cứ không khống chế được mà run rẫy, cô cố gắng bình tĩnh rất lâu mới khiến cho mình tập trung phẫu thuật.

Chuyên ngành của cô vốn là khoa ngoại, được khen là nhân tài khó gặp. Giáo sư rất yêu quý nên luôn mang theo cô vào phòng phẫu thuật quan sát học tập, tính lĩnh ngộ của cô lại cao, nên tốc độ phát triển rất nhanh.

Nhưng mà, lúc đến bệnh viện Luân Cương, lại vào khoa tiêu hóa. Cho nên, phẫu thuật cô mặc dù vẫn có tự tin, nhưng loại phẫu thuật như bây giờ, nhất định phải cần đến hai trăm phần trăm tinh thần. May mà người này ý chí đặc biệt kiên cường, trong lúc phẫu thuật cũng không có xảy ra việc gì bất trắc.


Mà bây giờ, ba ngày sau phẫu thuật là thời gian mấu chốt quan trọng nhất cho việc hồi phục, cô một khắc cũng không dám rời xa giường bệnh. Thẳng cho đến ngày thứ ba đột nhiên mắt tối sầm lại, té xỉu trên đất. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô đã đem người từ Quỷ Môn quan hết lần này tới lần khác kéo về. Mà mỗi lần cô đều như cũng cùng đi Quỷ Môn quan dạo một vòng. Cho dù là trong lúc công tác, cô cũng chưa từng trải qua áp lực tinh thần cường độ cao như vậy.

"Lúc cô ngủ tình hình tương đối ổn." Báo săn đứng bên cạnh cô báo cáo tình hình, "Ngài ấy lúc nào mới tỉnh lại?"

Hứa Khinh Ngôn kiểm tra vết thương, cô rất sợ sau phẫu thuật xuất hiện tình trạng nhiễm trùng hoặc biến chứng, nơi này không có máy giám sát, tất cả mọi thứ đều rất nguyên thủy. Có cảm giác mọi việc đều phó thác cho trời, trước mắt chỉ mới tính là vượt qua thời kỳ nguy hiểm.


Hứa Khinh Ngôn sau khi cân nhắc, cẩn thận nói: "Việc này rất khó nói, phẫu thuật rất thành công, nhưng điều kiện nơi này quá đơn sơ, vẫn cần đến thiết bị tĩnh dưỡng."

"Lập tức sẽ có người tới đón chúng ta đi."

Hứa Khinh Ngôn gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, hi vọng ý chí của anh ta đủ kiên cường."

"Nhị gia sẽ." Báo săn đột nhiên có chút kích động nói, "Nhị gia không thể chết dễ dàng như vậy đâu, ngài ấy còn có rất nhiều việc muốn làm......"

Hứa Khinh Ngôn không khỏi quay đầu lại nhìn, hắn ta bỗng nhiên ý thức được thái độ, lập tức giận tái mặt, khôi phục khuôn mặt vô cảm: "Hai ngày nữa cô cũng cùng đi với chúng tôi."

"Cô mà không theo bọn ta đi thì......"

Tên mặt đen đang định tìm lí do uy hiếp Hứa Khinh Ngôn, ai ngờ lại bị Hứa Khinh Ngôn cắt ngang, tỉnh táo nói: "Tôi biết rồi."


Báo săn không nói gì, mặt đen thì nói: "Nếu như Nhị gia xảy ra vấn đề gì, bọn ta sẽ tìm cô tính sổ."

Hiện tại nghe được, bọn hắn đều gọi người này là Nhị gia, người này chắc hẳn là người cầm đầu. Hứa Khinh Ngôn không biết chúng đụng phải chuyện xui xẻo gì, nhưng căn cứ vào quan sát hai ngày này của cô, có thể xác định, rõ ràng không phải đang trốn cảnh sát, mà là tránh người chung đường.

Đêm đó thật sự sẽ rất khó khăn, theo báo săn nói, đồng bọn sẽ đến cùng bọn hắn tụ hợp, sau đó lặng lẽ hộ tống Nhị gia về căn cứ. Nhưng điều đáng lo lắng nhất là liệu kẻ thù có tìm đến nơi này không, đồng thời vết thương của Nhị gia có đột nhiên mất khống chế hay không.

Tên mặt đen luôn canh gác ở bên ngoài, ba ngày này hắn dường như chưa từng chợp mắt. Hai mắt hiện đầy tơ máu, con ngươi màu đỏ trong bóng tối trông rất đáng sợ.
Còn báo săn một giây cũng không rời người trên giường bệnh này, cùng lúc, mặt không đổi sắc quan sát Hứa Khinh Ngôn. Hắn tuy có chút yêu thích sự tỉnh táo của người phụ nữ này, nhưng từ đầu đến cuối đều không tin tưởng Hứa Khinh Ngôn. Tất cả vật tùy thân của cô đều do hắn bảo quản, hắn biết rõ thân phận của cô. Người phụ nữ này tên Hứa Khinh Ngôn, trong túi còn có giấy chứng minh công tác bệnh viện, với tình huống này cô chắc chắn sẽ không có biện pháp tuỳ tiện thoát đi. Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc chính là, người phụ nữ này chẳng những không dùng trăm phương ngàn kế tìm cơ hội chạy trốn, mà còn đối với bệnh nhân chăm sóc cực kì tỉ mỉ, nhiều lần xuất hiện tình huống khẩn cấp, sắc mặt của cô so với bọn hắn còn khó coi hơn.

Vì cái gì chứ?
Họ vốn không quen biết nhau, phải nói là bọn hắn tốt số, hay là do cô không may, buộc lòng phải ra tay cứu mạng. Có một lần, hắn cố ý đặt vali cô ở cửa, đồng thời mượn cớ đi toilet. Trong phòng chỉ còn lại cô và Nhị gia đang hôn mê, đây là cơ hội cực kì tốt để chạy trốn, nhưng người này lại thờ ơ, giống như quên đi mất chuyện mình đang bị bắt ép.

Có lẽ như lời cô nói, cô có y đức của một người bác sĩ, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Nhị gia đã từng nói, tất cả mọi chuyện đều sẽ có nguyên nhân, mọi hành vi đều sẽ có động cơ phía sau.

Hứa Khinh Ngôn tập trung cao độ nhìn chằm chằm dịch thuốc từng giọt một chảy vào ống truyền dịch. Cô không biết báo săn dùng phương pháp gì, làm đúng theo yêu cầu của cô, tìm được máu truyền cũng như chất kháng sinh. Ánh mắt Hứa Khinh Ngôn thỉnh thoảng dừng lại trên mặt người kia, có đôi khi dường như nghĩ điều gì dó, sẽ ngây ngốc nhìn rất lâu, sau đó đứng dậy xem xét miệng vết thương. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không hề cảm thấy nhàm chán.
Người này ý chí sinh tồn cực kì mãnh liệt, nếu là người bình thường chịu thương nặng như vậy đồng thời không có thiết bị cứu chữa kịp thời đã sớm không chịu đựng được. Nhưng anh thì lại không hề bị Tử Thần đánh bại. Mà cũng may nhờ lúc đó nữ thần may mắn đứng bên cạnh anh, viên đạn thiếu một chút nữa sẽ bắn trúng điểm chí mạng, anh xem như nhặt về được một mạng.

"Cô là người nơi nào?" Có lẽ do quá mức yên tĩnh, báo săn chủ động mở miệng hỏi.

"Thành phố Z."

Báo săn nghe vậy nhíu mày: "Làm bác sĩ bao lâu?"

"Sáu bảy năm."

"Y thuật của cô không tệ."

Hứa Khinh Ngôn không đáp.

"Kết hôn chưa?"

Trên khuôn mặt nhạt nhẽo, Hứa Khinh Ngôn để lộ thần sắc đề phòng, báo săn xụ mặt nói: "Tùy tiện hỏi một chút."

Hứa Khinh Ngôn cúi đầu tiếp tục giúp Nhị gia thay thuốc: "Chưa."
"Sao lại đến nơi này?"

"Du lịch."

Một người phụ nữ dám một mình đến mảnh đất có xã hội ngầm đen tối này, không phải ngu xuẩn, thì chính là gan quá lớn.

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, Hứa Khinh Ngôn cũng đại khái biết được tên họ, báo săn gọi là A Báo, mặt đen là Đại Lực. Đại Lực tính tình rất nóng nảy, nhưng rất nghe lời A Báo, A Báo ngược lại tương đối tỉnh táo biết tự kiềm chế, không giống dáng dấp hung ác tàn bạo của hắn.

Cuối cùng qua năm ngày sau phẫu thuật, người đàn ông này mới hết sốt.

"Ba mươi bảy độ hai." Hứa Khinh Ngôn bỏ nhiệt kế xuống, nhẹ nhàng thở ra.

A Báo nghiêm mặt, không dám phớt lờ, nói: "Còn bao lâu nữa Nhị gia mới có thể tỉnh lại?"

Vấn đề này cô đã bị hỏi vô số lần, Hứa Khinh Ngôn nhíu mày, đây là vấn đề khó trả lời nhất, nhưng người nhà bệnh nhân luôn thích hỏi câu này. Với lại hiện tại bệnh nhân này còn chưa hoàn toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nơi này không có máy giám sát, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát sinh nguy hiểm khác.
Hứa Khinh Ngôn nói đúng sự thật: "Tốt nhất vẫn nên chuyển đến bệnh viện, hoặc đến nơi có thiết bị trị liệu. Chỗ này quá đơn sơ, bất lợi cho việc hồi phục."

Đại Lực lập tức thét to: "Cô đây chẳng phải đang nói nhảm sao, nếu như có thể đi bệnh viện, bọn ta tìm cô làm gì ......"

Hứa Khinh Ngôn liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, tìm cô làm gì, cô việc gì có thể làm đều làm, thật sự coi cô là thần tiên sao?

A Báo đưa tay ngăn hắn ta lại, lời ít mà ý nhiều: "Tôi biết. Cô chuẩn bị đi, nhanh nhất ngày mai sẽ rời đi."

"Báo ca, sao có thể?"

"Tính mạng Nhị gia quan trọng, tôi đi chuẩn bị."

Hứa Khinh Ngôn sắc mặt trắng bệch, mím môi không nói, lặng yên thay băng gạc cho người gọi là "Nhị gia" trong miệng bọn hắn. Ngoại trừ những vết thương do đạn bắn, trên người anh còn có rất nhiều vết đao chém.
Ánh đèn trong phòng trắng toát đầy hoảng loạn, chiếu vào cơ thể người đàn ông này, để làn da càng thêm tái nhợt, tựa như một bộ cương thi. Hứa Khinh Ngôn xốc chăn lên, quan sát vết thương. Thầm khen tay nghề của người khâu vết thương đúng là đáng được tán thưởng, có thể gọi là tuyệt vời. Loại tài năng bẩm sinh này cộng thêm việc không ngừng luyện tập, dù vẫn chưa đủ, nhưng so với những vết sẹo của các bác sĩ kém bản lĩnh khác khâu, đường vết thương này xem như vẫn rất dễ nhìn. Chỉ cần lúc khôi phục đề cao chú ý, sau này ít nhất vẫn sẽ là một vết sẹo bằng phẳng bóng loáng.

Nhưng mà, người đàn ông này chắc chắn cũng sẽ không để ý vết sẹo có đẹp hay không.

Cả thân thể này vết thương sớm đã chồng chất.

Đêm đó phẫu thuật, bởi vì quá mức chuyên chú, cô cũng không phát giác, ngày hôm sau lúc xem vết thương. Mặc dù bản thân là một bác sĩ, cô đúng là vẫn bị những vết sẹo từng đường sâu cạn này làm kinh ngạc.
Nhất là vết sẹo từ ngực đến bụng, đó là một đường sẹo cực kì sâu, giống như bị người khác dùng dao găm từng nhát lặp đi lặp lại chém vào, thậm chí khấy động đến máu thịt be bét. Hứa Khinh Ngôn tưởng tượng một chút, ngực cảm thấy rất khó chịu. Ngoại trừ cái đó ra, đầu gối còn có hai vết do đạn bắn, chắc hẳn đã từng đổi xương đầu gối. Còn phía sau eo, có một vết sẹo hình tròn kỳ quái, y hệt như là bị lóc mất một miếng thịt.

Hứa Khinh Ngôn nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng ấn vào, ai ngờ chỉ một động tác như vậy, người trên giường đột nhiên giãy dụa.

Hứa Khinh Ngôn lập tức thu tay lại, sau một lát, anh mới nằm yên trở lại.

Người này đến tột cùng làm sao sống được vậy, mức cảnh giác cũng cao đến trình độ này. Chỉ là ngẫm lại, Hứa Khinh Ngôn liền cảm thấy rùng mình. Cuộc sống của cô bình yên như nước, khó có thể hình dung ra được thế giới mà anh phải sống.
Hứa Khinh Ngôn đắp chăn cho anh, thở dài. Người này có ý chí sinh tồn vượt quá sức tưởng tượng. Năm ngày qua, cho dù thời khắc đau đớn nhất, anh cũng chỉ gắt gao nhíu mày, không la một tiếng.

Nhị gia, bọn A Báo gọi anh như vậy. Hứa Khinh Ngôn mơ hồ cảm thấy, hình như cô đã đụng phải một nhân vật có lai lịch không hề nhỏ.

Tối hôm đó, Hứa Khinh Ngôn rốt cuộc cũng chịu không được, nằm nhoài bên giường ngủ mê mệt.

Áp lực cao trong mấy ngày liên tiếp khiến tinh thần cô rã rời, nằm mơ lộn xộn, tất cả đều là những hình ảnh đen trắng. Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy một thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng sáng, tóc đen xốc xếch, khuôn mặt tươi cười, còn có ...... Người đó giống như đang vươn tay về phía cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô. Cô cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, muốn tới gần một chút, nhưng mà, mặc kệ cô cố sức giãy dụa, vẫn không nhìn được một hình ảnh hoàn chỉnh.
"Bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa!"

Hứa Khinh Ngôn đột nhiên bừng tỉnh, sững sờ nhìn người trước mắt.

A Báo vẻ mặt nghiêm túc dò xét cô: "Cô gặp ác mộng."

Đại Lực phía sau cười nhạo nói: "Còn kêu khóc om sòm."

Hứa Khinh Ngôn có chút nhếch nhác, nhưng cũng không tin lời Đại Lực. Từ sau lần cô khóc suýt mù, hiện tại cô cơ bản đã không thể khóc được.

Hứa Khinh Ngôn rủ xuống mắt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, lưng cũng ướt đẫm, cô chậm rãi chống đỡ cơ thể đứng lên, chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngủ trên ghế sofa duy nhất trong phòng.

A Báo đưa cho cô một ly nước, cô cầm lấy, do dự nói: "Bây giờ là lúc nào?"

"Xế chiều."

Hứa Khinh Ngôn khẽ giật mình, cô đã ngủ lâu như vậy.

Cô lập tức hỏi: "Anh ta thế nào rồi?"

"Không có phát sốt, nhìn tốt hơn rất nhiều."

Đại Lực bĩu môi, lạnh lùng nói: "May cho cô còn nhớ đến Nhị gia của chúng ta, nếu có gì không hay xảy ra, tôi để cô ngủ luôn khỏi dậy nổi."
"Đại Lực!" A Báo khẽ quát một tiếng, "Ngậm miệng."

Hứa Khinh Ngôn tự biết cô đã buông lỏng liền lập tức kinh sợ, nhanh chóng đứng dậy xem xét. Xác thực như A Báo nói, tình trạng ổn định không ít.

Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài.

"Đêm nay chúng ta sẽ đi." A Báo dường như nhìn thấu suy nghĩ Hứa Khinh Ngôn, nói.

"Đi đâu?"

"Hừ, cô đi theo bọn ta là được, nếu dám trốn ......" Đại Lực làm cử chỉ cắt cổ.

Hứa Khinh Ngôn không để ý tới hắn, yên lặng cúi đầu làm việc. A Báo đi tới, đưa cho cô hộp cơm.

Cô cầm lấy, để một bên: "Cảm ơn."

A Báo sầm mặt lại, ra lệnh: "Ăn hết nhanh, chúng tôi không mang đi nổi hai người bệnh."

Hứa Khinh Ngôn rủ mắt xuống, không nói tiếng nào đem cơm đưa vào miệng.

"Báo ca, em ra ngoài canh chừng."

"Ừ, cẩn thận."

Đại Lực sau khi rời khỏi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.
"Đêm nay cô đi theo chúng tôi." A Báo dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, "Tôi sẽ quan sát và hồi báo tình huống của cô với người đứng đầu, để họ quyết định."

Hứa Khinh Ngôn đang lấy khăn mặt, nghe vậy tay không khỏi dừng lại, lập tức nhẹ nhàng thay Nhị gia lau mồ hôi trên trán.

A Báo đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ nhìn từng động tác thận trọng của Hứa Khinh Ngôn: "Trước kia đã gặp qua loại chuyện như thế này sao?"

"Chưa từng." Hứa Khinh Ngôn tỉnh táo nhìn thẳng vào mắt A Báo, "Các người sẽ thả tôi ra chứ?"

A Báo lắc đầu: "Tôi không có quyền quyết định."

Ở chung mấy ngày, Hứa Khinh Ngôn phát hiện được A Báo cũng không phải người giống bề ngoài hung ác, hắn là người tương đối bình tĩnh biết tự kiềm chế.

Hứa Khinh Ngôn tiến lên một bước, thành khẩn nói: "Tôi không biết gì cả, chỉ là đi ngang qua rồi cứu được người này."
A Báo không hề bị lay động: "Tôi nói rồi, tôi sẽ báo cáo lại cho người đứng đầu."

Chỉ là báo cáo, Hứa Khinh Ngôn cúi đầu xuống, tóc ngắn trên trán lung lay, dù cô tính tình kiên định, cũng không che được sắc mặt càng ngày càng khó coi.

A Báo thấy thế, còn nói: "Nếu như Nhị gia tỉnh, chuyện này, liền phải đợi xem ngài ấy muốn thế nào."

Hứa Khinh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, dường như nghe được một chút hi vọng.

"Chỉ là ......"

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị phá, A Báo bằng tốc độ kinh người, bật người dậy, đứng chắn tại trước giường, rút súng nhắm về cửa.

"Báo ca!" Đại Lực vội vàng chạy vào, "Bọn nó phát hiện ra chúng ta rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương