Kiếm Xuất Hàn Sơn
-
Chương 68: Suy bụng ta ra bụng người
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu sóng vai đồng hành, tuy im lặng không nói, bầu không khí giữa hai người lại rất ăn ý.
Tiểu đội Kinh Địch đi đằng trước, cùng “huynh đệ tán tu” tán dóc, cao giọng cười đùa, thật ra đang mượn nói chuyện phiếm để thêm can đảm. Bọn họ lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, không dám nghĩ sâu xa về âm mưu sau lưng, nếu nói không căng thẳng, đó là nói dối.
Mà đa số người ở tu hành giới, trước đó không biết biến cố nguy hiểm sâu trong Hãn Hải, chỉ có thể căn cứ vào tin tức người lui cuộc mang ra ngoài ở thi đấu tiền kỳ, trung kỳ, tưởng tượng cục diện bí cảnh thí đấu.
Người vui vẻ nhất, vĩnh viễn là Mạnh Tuyết Lý- đạo lữ của Kiếm Tôn. Mạnh Tuyết Lý vốn là người nổi tiếng, trước kia là tiếng xấu, hiện giờ là tiếng tốt.
Trước đây mọi người nói y “đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là thứ tục tằng”, bây giờ mọi người nói “vốn là một đôi duyên trời tác hợp, đáng tiếc…” Đáng tiếc Tễ Tiêu chân nhân đã về cõi tiên.
Trước đây mọi người nói y may mắn, trên trời rơi xuống hai đồ đệ tốt, một người là tiên thiên kiếm linh thân thể, một người ở Diễn Kiếm Bình Hàn Sơn đánh ra danh tiếng, đợi bọn họ trưởng thành, sẽ tiếp nối Trường Xuân Phong, thậm chí là sự huy hoàng của Hàn Sơn. Bây giờ mọi người lại nói Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ may mắn, bởi vì Mạnh Tuyết Lý không cần kiếm, đợi y đoạt giải nhất thi đấu, lấy được Sơ Không Vô Nhai kiếm, có lẽ tương lai sẽ truyền cho đệ tử luyện kiếm.
Ngay cả đệ tử trẻ tuổi nhất của Hàn Sơn, cũng hay nhớ lại lúc Mạnh Tuyết Lý còn đi học ở Luận Pháp Đường, vì bọn họ trả lời câu hỏi hoặc giải thích nghi vấn.
“Ta từ lâu đã biết Mạnh trưởng lão không phải người bình thường, giảng giải vấn đề sâu sắc dễ hiểu, biến khó thành dễ, có đại bản lĩnh.”
“Đáng giá nhất chính là y rất tốt tính, lại không ra vẻ ta đây, Ngu sư huynh thật tốt số.”
Khi ba người Trương Tố Nguyên cùng đội với Mạnh Tuyết Lý, được Tử Yên phong chủ sai trở về truyền tin, nghị luận tương tự đã đạt đỉnh.
Bọn họ tiến vào đại điện chủ phong, ra mắt Chưởng môn chân nhân, cẩn thậm bẩm báo những chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng, Trương Tố Nguyên cẩn thận nói: “Mạnh trưởng lão không gặp nguy hiểm, chỉ có điều lo lắng tông môn.”
Chưởng môn sắc mặt ngưng trọng khoát tay: “Ta đã nhận được Truyền tin phù của Tử Yên, các ngươi trở về nghỉ ngơi thôi.”
Hắn gửi một tấm Truyền tin phù khóa kín cho Tử Yên phong chủ, mệnh lệnh nàng nghiêm túc trông coi cửa ra bí cảnh, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Mạnh Tuyết Lý, rồi mới cho vời những phong chủ khác đến nghị sự.
Trọng Bích phong chủ thở dài nói: “Tuyết Lý vất vả, gặp mai phục trong bí cảnh, còn băn khoăn tông môn. Nếu như y không phải đạo lữ của Tễ Tiêu, bằng bản lĩnh của mình, cũng có thể sống rất tốt. Từ lúc y lên Hàn Sơn, ba năm không hỏi thế sự, cam tâm vô danh, không sợ chỉ trích, có thể thấy tính cách vốn đạm bạc. Nếu chẳng phải Tễ Tiêu bất ngờ về cõi tiên, chắc y cũng sẽ không rời khỏi Trường Xuân Phong, hôm nay bởi vì thân phận đặc thù, bị cuốn vào phân tranh…”
Lưu Lam phong chủ cau mày: “Sự lo lắng của y có lý, nếu chúng ta nghe nói thi đấu xảy ra sự cố, sẽ tùy tiện chạy tới bí cảnh, đến lúc đó không ai trông giữ Hàn Sơn, dễ dàng bị kẻ địch nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Nhạc Khuyết phong chủ hừ lạnh: “Kẻ địch gì chứ, ngoại trừ Minh Nguyệt Hồ, còn có thể là ai giở trò quỷ sau lưng? Xuống tay với tiểu bối thì có bản lĩnh gì, ta nói rõ ràng, Quy Thanh Chân Nhân, nghe nói thánh nhân cảm ứng thiên địa, nhận rõ bát phương, ngươi có thể nghe thấy ta mắng ngươi sao?”
Chưởng môn sắc mặt rối rắm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, cũng không thèm sửa lại lời hắn, Mạnh Tuyết Lý không phải vãn bối, là đồng lứa với chúng ta.
Tử Yên phong chủ không có ở đây, bốn người họ thỏa thuận kiểm tra chỉnh lý Hộ Sơn Đại Trận thế nào, bố trí đệ tử thân truyên tuần sơn ra sao, rồi ai nấy trở về sắp xếp.
Còn như trong nội bộ tông môn, Chưởng môn chân nhân cảm thấy Mạnh Tuyết Lý quá lo xa. Sau khi bí cảnh thi đấu bắt đầu, Tĩnh Tư Cốc truyền tin ra: Thái Thượng trưởng lão Thái Hành Đạo Tôn sắp sửa bế quan trong thời gian dài. Con cháu hậu bối của hắn đều bị mời vào cốc nghe dạy dỗ, vì hắn chép kinh cầu phúc, không tham gia hoạt động ngoài cốc. Điều này khiến mâu thuẫn giữa năm đỉnh phong chủ và Thái Thượng trưởng lão được hòa hoãn, trên Hàn Sơn bao phủ không khí mùa xuân hoạt bát tươi vui.
Chưởng môn suy nghĩ nói: “Gần đây thường có tin tức từ bí cảnh truyền ra, để các đệ tử nghe ngóng một chút cũng tốt. Đệ tử trẻ tuổi trải qua bí cảnh thi đấu và tỷ thí với người khác, sẽ nhận ra sự tàn khốc của tu hành giới, mới hiểu được trước mặt kẻ địch bên ngoài, tông môn đoàn kết quan trọng đến mức nào.”
Nghĩ cái gì tới cái đó. Đưa tiễn các phong chủ ra về chưa được bao lâu, chính điện lại nghênh đón một vị khách, là đại đệ tử Chu Dịch của Thái Thượng trưởng lão.
Lần trước hắn vào chính điện, chính là hôm khảo hạch nhận đệ tử của Luận Pháp Đường, vâng lệnh sư phụ đến nhận Tiếu Đình Vân làm sư đệ, nhưng Tiếu Đình Vân lại vào Trường Xuân Phong, khiến hắn uổng công mà về.
Chưởng môn tiến lên đón: “Chu sư đệ, Đạo Tôn gần đây khỏe không?”
Chu Dịch gật đầu nói: “Hết thảy đều tốt. Gia sư lần này bế quan, ý ở kéo dài tuổi thọ, không có hai, ba mươi năm sợ rằng khó mà xuất quan.”
Chưởng môn hơi kinh ngạc: “Lâu như vậy?”
Chu Dịch gật đầu: “Gia sư có một số việc không yên lòng, muốn dặn dò trước mặt ngươi, nên mời ngươi vào cốc nói chuyện.”
Chưởng môn thần sắc dần dần hõa hoãn. Những năm qua đối với phe phái của năm phong chủ, thái độ của Chu Dịch rất lạnh nhạt, thường xuyên trừng mắt thờ ơ, quái gở kỳ lạ, lễ phép như hôm nay thật hiếm thấy.
“Được, ta theo ngươi đi.”
Trước đây khi Tễ Tiêu còn sống, Thái Thượng trưởng lão ở trong cốc lánh đời, tông môn có việc sẽ cho mời Chưởng môn, phong chủ tới cửa giáo huấn, thích ra vẻ, nói đạo lý lớn.
Chưởng môn nghĩ, dù sao cũng không gặp nhau trong hai mươi, ba mươi năm, để hắn ra vẻ trưởng bối lần cuối cùng đi, ậm ừ qua loa theo lời hắn, đối phó một chút là được. Lần này bế quan lâu như vậy, chưa biết chừng lão nhân gia rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi, vậy mình vừa hay cho hắn bậc thang, khuyên hắn từ bỏ thù cũ với Hồ Tứ, Tễ Tiêu. Cả Hàn Sơn một lòng chống cự ngoại địch, không có hệ phái tranh chấp….Hắn vừa nghĩ, vừa bước đến con đường Nhất Tuyến Thiên nối Tĩnh Tư Cốc với bên ngoài.
Đáng tiếc con người hay phạm phải sai lầm suy bụng ta ra bụng người.
…
Sau khi ba người Trương Tố Nguyên rời khỏi chính điện, Ngu Khởi Sơ mang theo bánh hoa đào tơ vàng, còn có mật hoa đào và trà xanh, chiêu đãi bọn họ tới Trường Xuân Phong làm khách tán gẫu. Cho dù nghe biết bao nhiêu lời đồn đại Mạnh Tuyết Lý thần dũng vô địch ra sao, hắn vẫn không yên tâm.
Ngu Khởi Sơ trong ngực giấu chuột kim tiền: “Ba vị sư huynh, các ngươi chung đội với sư phụ ta, cả đường chăm sóc lẫn nhau, vất vả rồi.”
Ba người không dám nhận: “Khách khí quá. Chuyến đi này đều nhờ Mạnh trưởng lão chiếu cố.”
Ngu Khởi Sơ hỏi: “Cho nên Mạnh ca, khụ, ta nói là sư phụ ta, trong bí cảnh y rốt cuộc thế nào? Thật sự giống như người bên ngoài nói, bố trí “đạo đức khảo nghiệm” gì đó?”
Ba người sợ hắn lo lắng, dùng chuyện lý thú trong bí cảnh kể lại tường tận cho hắn nghe: Tán tu đánh cướp ở Bích Vân Cốc ngược lại bị cướp, cùng hạt thông đầy đất; Hắc Thủy Hà Mạnh trưởng lão giả dạng dê béo, cùng Kinh Địch bị sét đánh….Ngu Khởi Sơ nghe mà cười nắc nẻ, âm thầm hâm mộ, hận mình sinh không gặp thời, vô duyên với Hãn Hải thi đấu, tay không kìm được vuốt ve lông chuột.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Bất giác sắc trời tối dần, chén bát bừa bãi. Sau khi tiễn khách, Ngu Khởi Sơ thở dài, thu dọn đồ đạc, theo lệ trước tiến đến bên ao cho cá ăn.
Gió đêm ấm áp, hoa đào chuột nhỏ trên Trường Xuân Phong tự nhiên sinh trưởng, chỉ có ba con cá chép từ hắn chăm sóc.
Thói quen nói chuyện với cá, giống như sẽ lây, Ngu Khởi Sơ đứng bên bờ ao lẩm bẩm nói: “Ăn nhiều một chút, ta đã đồng ý với đại sư huynh đang bế quan, sư phụ ở bí cảnh, phải chăm sóc các ngươi thật tốt. Ăn nhiều hơn, béo hơn chút…”
Lát sau, cá chép mãnh liệt quẫy đuôi, phá nát bóng trăng trong ao, giọt nước bắn lên như từng viên minh châu trong suốt, bắn đầy người Ngu Khởi Sơ.
Gió đêm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn rùng mình, lau đi nước đọng trên mặt. Trong đầu vừa nghĩ Trường Xuân Phong bốn mùa như xuân, có lúc nào lạnh đâu, vừa cẩn thận cảm giác, gió lạnh là từ phía Tĩnh Tư cốc mà tới.
Hắn tâm thần không yên, nhoài người về phía mặt ao nhìn xuống: “Nhảy cái gì mà nhảy?”
Lại thấy ba con cá chép đầu đuôi tương liên, thành một vòng tròn nhanh chóng chuyển động, đem bóng trăng lồng vào vòng tròn, cảnh tượng kỳ quái khiến hắn trợn mắt tắt tiếng.
Ngu Khởi Sơ: “Đạo Tổ trên cao…”
Cá chép càng bơi càng nhanh, vòng tròn nháy mắt tạo thành xoáy nước cấp tốc, khí lưu cuốn lên tầng tầng hơi nước, lá rụng, rong rêu trong ao bắn tung tóe ra xung quanh, kèm theo lực hút mạnh mẽ.
Trong chốc lát, Trường Xuân Phong đất rung núi chuyển.
Lúc nước đập vào mặt, nửa người Ngu Khởi Sơ vẫn đang nằm nhoài bên cạnh ao, thậm chí không kịp vận chuyển chân nguyên, liền bị xoáy nước cuốn vào trong ao.
“Xảy ra chuyện gì!”
Ngu Khởi Sơ hô hấp cứng lại, ngã vào ao nước sâu thẳm.
Người tu hành có thể nhịn thở trong thời gian dài, dựa vào chân nguyên tuần hoàn, tạm thời duy trì sự sống dưới nước. Hắn cố gắng di chuyển, nhưng trơ mắt nhìn xoáy nước càng lên càng cao, còn mình như đá chìm đáy biển, không nơi bấu víu chìm sâu xuống.
Không đúng, rõ ràng ao nước trong suốt thấy đáy, sao lại sâu như vậy?
Hắn đã không thấy được ánh trăng trên mặt ao, dòng nước lạnh chảy mạnh quanh mình, một vùng tối đen, chỉ có thể cảm nhận được sự thay đổi của áp lực để tính toán độ sâu. Không biết qua bao lâu, Ngu Khởi Sơ đoán chừng ở độ sâu trăm trượng có thừa, trước mặt hắn vụt mà qua từng tia sáng, chiếu rọi một góc trong nước.
Hắn vẫn đang chìm xuống, hai tay liều mạng ra sức bơi về phía tia sáng. Tia sáng là một tấm phiến mỏng, do mang tinh khí, cảm xúc hơi trơn nhẵn. Phẩm chất nhìn như mềm nhẹ, nhưng vô cùng cứng rắn, to chừng miệng bát, Ngu Khởi Sơ cầm trong tay quan sát, khó hiểu cảm thấy có chút quen mắt, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ: nếu đây là một bộ phận của loài thú nào đó, thì không thể tưởng được cả người nó khổng lồ đến mức nào.
Qua một lúc, hắn mới nhận ra đây là cái gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống, thân thể khẽ run.
Nó là một cái vảy, vảy của “cá chép” trong ao.
“Gào-”
Ngu Khởi Sơ mơ hồ nghe thấy một thanh âm kéo dào, từ rất xa dưới nước truyền tới.
Tiểu đội Kinh Địch đi đằng trước, cùng “huynh đệ tán tu” tán dóc, cao giọng cười đùa, thật ra đang mượn nói chuyện phiếm để thêm can đảm. Bọn họ lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, không dám nghĩ sâu xa về âm mưu sau lưng, nếu nói không căng thẳng, đó là nói dối.
Mà đa số người ở tu hành giới, trước đó không biết biến cố nguy hiểm sâu trong Hãn Hải, chỉ có thể căn cứ vào tin tức người lui cuộc mang ra ngoài ở thi đấu tiền kỳ, trung kỳ, tưởng tượng cục diện bí cảnh thí đấu.
Người vui vẻ nhất, vĩnh viễn là Mạnh Tuyết Lý- đạo lữ của Kiếm Tôn. Mạnh Tuyết Lý vốn là người nổi tiếng, trước kia là tiếng xấu, hiện giờ là tiếng tốt.
Trước đây mọi người nói y “đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là thứ tục tằng”, bây giờ mọi người nói “vốn là một đôi duyên trời tác hợp, đáng tiếc…” Đáng tiếc Tễ Tiêu chân nhân đã về cõi tiên.
Trước đây mọi người nói y may mắn, trên trời rơi xuống hai đồ đệ tốt, một người là tiên thiên kiếm linh thân thể, một người ở Diễn Kiếm Bình Hàn Sơn đánh ra danh tiếng, đợi bọn họ trưởng thành, sẽ tiếp nối Trường Xuân Phong, thậm chí là sự huy hoàng của Hàn Sơn. Bây giờ mọi người lại nói Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ may mắn, bởi vì Mạnh Tuyết Lý không cần kiếm, đợi y đoạt giải nhất thi đấu, lấy được Sơ Không Vô Nhai kiếm, có lẽ tương lai sẽ truyền cho đệ tử luyện kiếm.
Ngay cả đệ tử trẻ tuổi nhất của Hàn Sơn, cũng hay nhớ lại lúc Mạnh Tuyết Lý còn đi học ở Luận Pháp Đường, vì bọn họ trả lời câu hỏi hoặc giải thích nghi vấn.
“Ta từ lâu đã biết Mạnh trưởng lão không phải người bình thường, giảng giải vấn đề sâu sắc dễ hiểu, biến khó thành dễ, có đại bản lĩnh.”
“Đáng giá nhất chính là y rất tốt tính, lại không ra vẻ ta đây, Ngu sư huynh thật tốt số.”
Khi ba người Trương Tố Nguyên cùng đội với Mạnh Tuyết Lý, được Tử Yên phong chủ sai trở về truyền tin, nghị luận tương tự đã đạt đỉnh.
Bọn họ tiến vào đại điện chủ phong, ra mắt Chưởng môn chân nhân, cẩn thậm bẩm báo những chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng, Trương Tố Nguyên cẩn thận nói: “Mạnh trưởng lão không gặp nguy hiểm, chỉ có điều lo lắng tông môn.”
Chưởng môn sắc mặt ngưng trọng khoát tay: “Ta đã nhận được Truyền tin phù của Tử Yên, các ngươi trở về nghỉ ngơi thôi.”
Hắn gửi một tấm Truyền tin phù khóa kín cho Tử Yên phong chủ, mệnh lệnh nàng nghiêm túc trông coi cửa ra bí cảnh, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng Mạnh Tuyết Lý, rồi mới cho vời những phong chủ khác đến nghị sự.
Trọng Bích phong chủ thở dài nói: “Tuyết Lý vất vả, gặp mai phục trong bí cảnh, còn băn khoăn tông môn. Nếu như y không phải đạo lữ của Tễ Tiêu, bằng bản lĩnh của mình, cũng có thể sống rất tốt. Từ lúc y lên Hàn Sơn, ba năm không hỏi thế sự, cam tâm vô danh, không sợ chỉ trích, có thể thấy tính cách vốn đạm bạc. Nếu chẳng phải Tễ Tiêu bất ngờ về cõi tiên, chắc y cũng sẽ không rời khỏi Trường Xuân Phong, hôm nay bởi vì thân phận đặc thù, bị cuốn vào phân tranh…”
Lưu Lam phong chủ cau mày: “Sự lo lắng của y có lý, nếu chúng ta nghe nói thi đấu xảy ra sự cố, sẽ tùy tiện chạy tới bí cảnh, đến lúc đó không ai trông giữ Hàn Sơn, dễ dàng bị kẻ địch nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Nhạc Khuyết phong chủ hừ lạnh: “Kẻ địch gì chứ, ngoại trừ Minh Nguyệt Hồ, còn có thể là ai giở trò quỷ sau lưng? Xuống tay với tiểu bối thì có bản lĩnh gì, ta nói rõ ràng, Quy Thanh Chân Nhân, nghe nói thánh nhân cảm ứng thiên địa, nhận rõ bát phương, ngươi có thể nghe thấy ta mắng ngươi sao?”
Chưởng môn sắc mặt rối rắm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, cũng không thèm sửa lại lời hắn, Mạnh Tuyết Lý không phải vãn bối, là đồng lứa với chúng ta.
Tử Yên phong chủ không có ở đây, bốn người họ thỏa thuận kiểm tra chỉnh lý Hộ Sơn Đại Trận thế nào, bố trí đệ tử thân truyên tuần sơn ra sao, rồi ai nấy trở về sắp xếp.
Còn như trong nội bộ tông môn, Chưởng môn chân nhân cảm thấy Mạnh Tuyết Lý quá lo xa. Sau khi bí cảnh thi đấu bắt đầu, Tĩnh Tư Cốc truyền tin ra: Thái Thượng trưởng lão Thái Hành Đạo Tôn sắp sửa bế quan trong thời gian dài. Con cháu hậu bối của hắn đều bị mời vào cốc nghe dạy dỗ, vì hắn chép kinh cầu phúc, không tham gia hoạt động ngoài cốc. Điều này khiến mâu thuẫn giữa năm đỉnh phong chủ và Thái Thượng trưởng lão được hòa hoãn, trên Hàn Sơn bao phủ không khí mùa xuân hoạt bát tươi vui.
Chưởng môn suy nghĩ nói: “Gần đây thường có tin tức từ bí cảnh truyền ra, để các đệ tử nghe ngóng một chút cũng tốt. Đệ tử trẻ tuổi trải qua bí cảnh thi đấu và tỷ thí với người khác, sẽ nhận ra sự tàn khốc của tu hành giới, mới hiểu được trước mặt kẻ địch bên ngoài, tông môn đoàn kết quan trọng đến mức nào.”
Nghĩ cái gì tới cái đó. Đưa tiễn các phong chủ ra về chưa được bao lâu, chính điện lại nghênh đón một vị khách, là đại đệ tử Chu Dịch của Thái Thượng trưởng lão.
Lần trước hắn vào chính điện, chính là hôm khảo hạch nhận đệ tử của Luận Pháp Đường, vâng lệnh sư phụ đến nhận Tiếu Đình Vân làm sư đệ, nhưng Tiếu Đình Vân lại vào Trường Xuân Phong, khiến hắn uổng công mà về.
Chưởng môn tiến lên đón: “Chu sư đệ, Đạo Tôn gần đây khỏe không?”
Chu Dịch gật đầu nói: “Hết thảy đều tốt. Gia sư lần này bế quan, ý ở kéo dài tuổi thọ, không có hai, ba mươi năm sợ rằng khó mà xuất quan.”
Chưởng môn hơi kinh ngạc: “Lâu như vậy?”
Chu Dịch gật đầu: “Gia sư có một số việc không yên lòng, muốn dặn dò trước mặt ngươi, nên mời ngươi vào cốc nói chuyện.”
Chưởng môn thần sắc dần dần hõa hoãn. Những năm qua đối với phe phái của năm phong chủ, thái độ của Chu Dịch rất lạnh nhạt, thường xuyên trừng mắt thờ ơ, quái gở kỳ lạ, lễ phép như hôm nay thật hiếm thấy.
“Được, ta theo ngươi đi.”
Trước đây khi Tễ Tiêu còn sống, Thái Thượng trưởng lão ở trong cốc lánh đời, tông môn có việc sẽ cho mời Chưởng môn, phong chủ tới cửa giáo huấn, thích ra vẻ, nói đạo lý lớn.
Chưởng môn nghĩ, dù sao cũng không gặp nhau trong hai mươi, ba mươi năm, để hắn ra vẻ trưởng bối lần cuối cùng đi, ậm ừ qua loa theo lời hắn, đối phó một chút là được. Lần này bế quan lâu như vậy, chưa biết chừng lão nhân gia rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi, vậy mình vừa hay cho hắn bậc thang, khuyên hắn từ bỏ thù cũ với Hồ Tứ, Tễ Tiêu. Cả Hàn Sơn một lòng chống cự ngoại địch, không có hệ phái tranh chấp….Hắn vừa nghĩ, vừa bước đến con đường Nhất Tuyến Thiên nối Tĩnh Tư Cốc với bên ngoài.
Đáng tiếc con người hay phạm phải sai lầm suy bụng ta ra bụng người.
…
Sau khi ba người Trương Tố Nguyên rời khỏi chính điện, Ngu Khởi Sơ mang theo bánh hoa đào tơ vàng, còn có mật hoa đào và trà xanh, chiêu đãi bọn họ tới Trường Xuân Phong làm khách tán gẫu. Cho dù nghe biết bao nhiêu lời đồn đại Mạnh Tuyết Lý thần dũng vô địch ra sao, hắn vẫn không yên tâm.
Ngu Khởi Sơ trong ngực giấu chuột kim tiền: “Ba vị sư huynh, các ngươi chung đội với sư phụ ta, cả đường chăm sóc lẫn nhau, vất vả rồi.”
Ba người không dám nhận: “Khách khí quá. Chuyến đi này đều nhờ Mạnh trưởng lão chiếu cố.”
Ngu Khởi Sơ hỏi: “Cho nên Mạnh ca, khụ, ta nói là sư phụ ta, trong bí cảnh y rốt cuộc thế nào? Thật sự giống như người bên ngoài nói, bố trí “đạo đức khảo nghiệm” gì đó?”
Ba người sợ hắn lo lắng, dùng chuyện lý thú trong bí cảnh kể lại tường tận cho hắn nghe: Tán tu đánh cướp ở Bích Vân Cốc ngược lại bị cướp, cùng hạt thông đầy đất; Hắc Thủy Hà Mạnh trưởng lão giả dạng dê béo, cùng Kinh Địch bị sét đánh….Ngu Khởi Sơ nghe mà cười nắc nẻ, âm thầm hâm mộ, hận mình sinh không gặp thời, vô duyên với Hãn Hải thi đấu, tay không kìm được vuốt ve lông chuột.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Bất giác sắc trời tối dần, chén bát bừa bãi. Sau khi tiễn khách, Ngu Khởi Sơ thở dài, thu dọn đồ đạc, theo lệ trước tiến đến bên ao cho cá ăn.
Gió đêm ấm áp, hoa đào chuột nhỏ trên Trường Xuân Phong tự nhiên sinh trưởng, chỉ có ba con cá chép từ hắn chăm sóc.
Thói quen nói chuyện với cá, giống như sẽ lây, Ngu Khởi Sơ đứng bên bờ ao lẩm bẩm nói: “Ăn nhiều một chút, ta đã đồng ý với đại sư huynh đang bế quan, sư phụ ở bí cảnh, phải chăm sóc các ngươi thật tốt. Ăn nhiều hơn, béo hơn chút…”
Lát sau, cá chép mãnh liệt quẫy đuôi, phá nát bóng trăng trong ao, giọt nước bắn lên như từng viên minh châu trong suốt, bắn đầy người Ngu Khởi Sơ.
Gió đêm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn rùng mình, lau đi nước đọng trên mặt. Trong đầu vừa nghĩ Trường Xuân Phong bốn mùa như xuân, có lúc nào lạnh đâu, vừa cẩn thận cảm giác, gió lạnh là từ phía Tĩnh Tư cốc mà tới.
Hắn tâm thần không yên, nhoài người về phía mặt ao nhìn xuống: “Nhảy cái gì mà nhảy?”
Lại thấy ba con cá chép đầu đuôi tương liên, thành một vòng tròn nhanh chóng chuyển động, đem bóng trăng lồng vào vòng tròn, cảnh tượng kỳ quái khiến hắn trợn mắt tắt tiếng.
Ngu Khởi Sơ: “Đạo Tổ trên cao…”
Cá chép càng bơi càng nhanh, vòng tròn nháy mắt tạo thành xoáy nước cấp tốc, khí lưu cuốn lên tầng tầng hơi nước, lá rụng, rong rêu trong ao bắn tung tóe ra xung quanh, kèm theo lực hút mạnh mẽ.
Trong chốc lát, Trường Xuân Phong đất rung núi chuyển.
Lúc nước đập vào mặt, nửa người Ngu Khởi Sơ vẫn đang nằm nhoài bên cạnh ao, thậm chí không kịp vận chuyển chân nguyên, liền bị xoáy nước cuốn vào trong ao.
“Xảy ra chuyện gì!”
Ngu Khởi Sơ hô hấp cứng lại, ngã vào ao nước sâu thẳm.
Người tu hành có thể nhịn thở trong thời gian dài, dựa vào chân nguyên tuần hoàn, tạm thời duy trì sự sống dưới nước. Hắn cố gắng di chuyển, nhưng trơ mắt nhìn xoáy nước càng lên càng cao, còn mình như đá chìm đáy biển, không nơi bấu víu chìm sâu xuống.
Không đúng, rõ ràng ao nước trong suốt thấy đáy, sao lại sâu như vậy?
Hắn đã không thấy được ánh trăng trên mặt ao, dòng nước lạnh chảy mạnh quanh mình, một vùng tối đen, chỉ có thể cảm nhận được sự thay đổi của áp lực để tính toán độ sâu. Không biết qua bao lâu, Ngu Khởi Sơ đoán chừng ở độ sâu trăm trượng có thừa, trước mặt hắn vụt mà qua từng tia sáng, chiếu rọi một góc trong nước.
Hắn vẫn đang chìm xuống, hai tay liều mạng ra sức bơi về phía tia sáng. Tia sáng là một tấm phiến mỏng, do mang tinh khí, cảm xúc hơi trơn nhẵn. Phẩm chất nhìn như mềm nhẹ, nhưng vô cùng cứng rắn, to chừng miệng bát, Ngu Khởi Sơ cầm trong tay quan sát, khó hiểu cảm thấy có chút quen mắt, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ: nếu đây là một bộ phận của loài thú nào đó, thì không thể tưởng được cả người nó khổng lồ đến mức nào.
Qua một lúc, hắn mới nhận ra đây là cái gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống, thân thể khẽ run.
Nó là một cái vảy, vảy của “cá chép” trong ao.
“Gào-”
Ngu Khởi Sơ mơ hồ nghe thấy một thanh âm kéo dào, từ rất xa dưới nước truyền tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook