Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 23: Tình thâm không thọ

Mạnh Tuyết Lý trong lúc nói chuyện với Ngu Khởi Sơ, hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn ra sau.

Nghĩ thầm ngươi ngược lại trầm ổn, không chủ động tìm ta xin lỗi, ta mới không thèm để ý tới ngươi. Để ngươi biết chọc trưởng lão tức giận hậu quả thật nghiêm trọng.

Lớp học sáng kết thúc, tiểu đệ tử vây quanh Mạnh Tuyết Lý nói chuyện phiếm, cho y quà vặt, chỉ có Tiếu sư đệ không có động tĩnh.

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, Ngu Khởi Sơ chắc chắn tò mò Tiếu Đình Vân trốn giờ đọc sách sớm để làm gì, chi bằng chờ Ngu Khởi Sơ hỏi trước.

Nhưng một ngày trôi qua, Ngu Khởi Sơ nghiêm túc đi học viết chữ, giống như đã quên mất chuyện này.

Tiếng chuông tan học lúc hoàng hôn vang lên, một nửa đệ tử trong phòng chạy ra ngoài. Mạnh Tuyết Lý nghe tiếng loạt xoạt thu dọn giấy bút sau lưng, quay đầu lạnh lùng nói:

“Bài văn ngàn chữ của người đâu?”

Tễ Tiêu ngẩn ra: “Thật sự phải viết?

Mạnh Tuyết Lý quay đầu: “Bỏ đi!” Y cũng chỉ nói nói vậy thôi.

Tễ Tiêu hơi nghiêng người về phía trước, khoát tay lên ghế dựa của Mạnh Tuyết Lý: “Ta bây giờ viết. Có được không?”

Tựa hồ hắn rốt cuộc nhớ ra gì đó, hạ thấp giọng: “Hôm qua nói không lựa lời, suy nghĩ chưa kỹ, xin lỗi Mạnh trưởng lão.”

Mạnh Tuyết Lý chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, theo bản năng né tránh, nhưng đã muộn, rái tai thoáng ửng đỏ.

Ngu Khởi Sơ mới nhận ra không đúng: “Các ngươi cãi nhau à?”

Tễ Tiêu vội vàng nói: “Là lỗi của ta.”

Ngu Khởi Sơ cho hắn một ánh mắt “Ngươi giỏi”. Đầu đảng sẽ không phạm sai lầm, nếu có sai, nhất định là đảng viên sai.

Đợi Tễ Tiêu giao nộp bài văn, Mạnh Tuyết Lý thấy thái độ hắn nghiêm túc, chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, có vài phần quen mắt. Hẳn là luyện tập bắt chước danh gia nào đó.

Tễ Tiêu: “Mời trưởng lão chỉ giáo.”

Mạnh Tuyết Lý thầm hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Dù sao đạo lữ ta phong tư tuyệt thế, ngươi có thể viết ra một phần vạn, miễn cưỡng coi như đủ tiêu chuẩn.”

Y lấy một hạt thông đặt lên bàn Tễ Tiêu, tuyên bố chiến tranh lạnh kết thúc.

Tễ Tiêu che miệng ho khan.

Mạnh Tuyết Lý quan sát vẻ mặt của đối phương, không khỏi cười thầm, cho một hạt thông đã đỏ mặt, thật đúng là nhóc con.

….

Bên ngoài Luận Pháp Đường, sự chú ý đặc biệt với đạo lữ của Tễ Tiêu trên dưới Hàn Sơn cũng không kéo dài lâu.

Khi màn đêm buông xuống, lúc các phong thắp sáng đèn đuốc, một luồng ánh trăng nhàn nhạt lặng lẽ chiếu xuống ngói vàng trên chủ phong điện, hàn đàm của Diễn Kiếm Bình, bàn con bên cửa sổ Tàng Thư Lâu, trước cửa các động phủ trong sơn cốc.

Ánh trăng đến từ phía nam xa xôi, chiếu sáng bầu trời đêm phía nam không phải ánh trăng, là bóng kiếm.

Ngay tại tối nay, Chưởng môn sư thúc của Minh Nguyệt Hồ, Thái Thượng trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ- Quy Thanh Chân Nhân, chứng đạo thành thánh.

Thiên tượng có biến, suốt đêm sáng rực, cả nhân gian cùng làm chứng.

Minh Nguyêt Hồ rốt cuộc thấy được trăng sáng. Hàn Sơn Kiếm phái ở phía bắc lại bao phủ trong mây đen nặng nề.

Hai phái nam bắc ở thế giằng co, đã kéo dài từ lâu.

Hôm nay Thái Thượng trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ thành thánh, Thái Thượng trưởng lão của Hàn Sơn còn đang bế quan kéo dài tính mạng, so sánh hai bên, cao thấp hiện ra, thời cơ có thể nói vi diệu.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng học của Luận Pháp Đường vang lên tiếng nghị luận không dứt.

“Ta trước đây từng nghe, thưởng thức thiên tượng thành thánh, có thể nghiền ngẫm đạo cảnh chân nghĩa, có cảm ngộ. Nhưng hôm qua ta nhìn một lúc lâu, chẳng ngộ ra được cái gì.”

“Ngươi thật khờ, Minh Nguyệt Hồ xa ngoài vạn dặm, nơi đó bóng kiếm thông thiên triệt địa, đợi đến lúc rơi vào mắt chúng ta, cũng chỉ là một tia sáng. Còn ngộ được cái gì?”

“Quy Thanh Chân Nhân, thật sự thành thánh? Vậy chẳng phải cũng giống như Tễ Tiêu Chân Nhân?”

Ngu Khởi Sơ tới muộn, kích động nói: “Các ngươi biết không, Quy Thanh Chân Nhân đêm qua thành thánh rồi!”

Các đệ tử an tĩnh trong chớp mắt, lại náo nhiệt lên.

Ngu Khởi Sơ thấy Tiếu sư đệ còn đang đọc sách, khiếp sợ vỗ bàn hắn:”Quy Thanh Chân Nhân thành thánh rồi!”

Tễ Tiêu để sách xuống, nhàn nhạt nói: “A, vậy à.”

Quy Thanh kia đã hơn năm trăm tuổi, không chứng đạo thành thánh, thì chẳng sống được bao lâu nữa.

Ngu Khởi Sơ: “Thái độ gì vậy, ngươi không kinh ngạc sao?!”

Tễ Tiêu hơi nhíu mày, cố gắng cất cao giọng: “A? Vậy à?”

Ngu Khởi Sơ: “Bỏ đi bỏ đi.”

Ngu Khởi Sơ: “Quy Thanh Chân Nhân sẽ trở thành Nhân gian vô địch mới.”

Tễ Tiêu lắc đầu: “Không biết.”

Ngu Khởi Sơ lầm bầm: “Ôi chao, ngươi không hiểu những thứ này, nói với ngươi cũng vô nghĩa.”

“Đại Thừa cảnh” có thể xưng Đạo sư, “Hóa Thần cảnh” có thể xưng Đạo tôn. Lên trên nữa, chính là “Thánh Nhân cảnh”, cách phi thăng chỉ có một bước.

Nếu ở cảnh giới ngang hàng, chiến lực của kiếm tu so với pháp tu, phật tu, ngự thú sư mạnh hơn.

Lúc Tễ Tiêu Chân Nhân ở Hóa thần cảnh, đã là nhân gian vô địch, cho nên mọi người đều gọi hắn là Kiếm Tôn. Xưng hô này vẫn luôn duy trì đến lúc Tễ Tiêu đột phá đến “Thánh Nhân cảnh”.

Hiện nay Quy Thanh Chân Nhân chứng đạo thành thánh, thay thế Tễ Tiêu trở thành “Thánh Nhân cảnh” duy nhất của nhân giới. Đệ tử của Minh Nguyệt Hồ bắt đầu gọi Quy Thanh Chân Nhân là Kiếm Thánh.

Ngu Khởi Sơ cho rằng Tiếu Sư đệ không có tu hành thường thức, không hiểu tính chất nghiêm trọng của việc này. Hắn quay sang Mạnh Tuyết Lý, lại thấy Mạnh trưởng lão trước sau như một mắt mang ý cười, đang vô cảm nhìn ngoài cửa sổ.

Hôm nay trưởng lão giảng bài không tới, Luận Pháp Đường tạm thời nghỉ học một ngày. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả trưởng lão tụ tập ở chủ phong nghị sự. Bầu không khí trên dưới Hàn Sơn rất cổ quái.

Cho đến một tháng sau, hoàng hôn một ngày nào đó, gió tuyết dần ngưng, đèn đuốc mới thắp.

Bầu trời Nam hải bừng lên ánh hào quang, không khải ánh nắng chiều lộng lẫy, là màu đỏ như máu, rực rỡ vô biên.

Lần này thiên tượng biến ảo không xảy ra vào đêm khuya, tất cả mọi người trông thấy rõ ràng, càng thêm rung động.

Sư huynh của Tễ Tiêu Chân Nhân, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, thành thánh.

Các cường giả của Hàn Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình nhưng trở nên phức tạp.

Trong vòng một tháng, hai vị đại nhân vật liên tiếp chứng đạo, nhìn qua sử sách, nhân gian tu hành giới chưa bao giờ cường thịnh huy hoàng đến vậy.

Thời đại Tễ Tiêu Kiếm Tôn độc bộ thiên hạ, đã trở thành quá khứ.



Đối với các tiểu đệ tử trong Luận Pháp Đường mà nói, việc này tuy khiến người ta khiếp sợ, nhưng dù sao xa vời. Cách cục của tu hành giới thay đổi như thế nào, tạm thời chưa tới lượt bọn họ bận tâm.

Trong phòng học, mọi người càng lo lắng cho kỳ thi cuối năm đang đến gần hơn.

Để thuận lợi bái sư, tiến vào nội môn, mọi người cả đêm ngồi tĩnh tọa tu hành, ban ngày thỉnh giáo vấn đề từ trưởng lão giảng bài hoặc Mạnh Tuyết Lý. Thành thánh xa không thể tới, đọc thuộc lòng đạo kinh lại trong tằm tay.

Tâm trạng gần đây của Mạnh Tuyết Lý không tốt lắm, nhưng lúc giải đáp nghi vấn cho các tiểu đệ tử, vẫn rất kiên nhẫn.

Trạng thái không tốt giống vậy còn có Ngu Khởi Sơ, hắn vẫn cẩm y ngọc đái, ăn mặc hoa lệ không qua loa, giữa chân mày lại ít đi vài phần thần thái hăm hở.

Ba người trong đảng, duy nhất ổn định như cũ chỉ có Tiếu Đình Vân.

Khi Mạnh Tuyết Lý bị đám người vây quanh, thần sắc hơi uể oải, hắn đột nhiên nói: “Câu hỏi này ta biết.”

Hắn trả lời, trả lời rất khá, những đệ tử khác cũng dần tới hỏi hắn.

Đầu đảng và đảng phó sa sút tinh thần bèn nhân cơ hội rời khỏi, trên đường mòn rừng tùng đi dạo hít thở không khí mới mẻ.

Giữa tán tùng xanh thú nhỏ chạy nhảy, chim tước hót vang, bất cứ động vật nào, cũng sôi nổi hoạt bát hơn hai người họ.

Mạnh Tuyết Lý bỗng nhiên đứng lại, lưng tựa một gốc cây tùng già ngồi xuống. Ngu Khởi Sơ cũng lười đi, hai người ngồi dưới tàng cây ăn hạt thông.

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi biết không, ta có cảm giác, đạo lữ của ta chưa chết, hắn ở ngay bên cạnh ta.”

Ngu Khởi Sơ khiếp sợ, nhưng thấy Mạnh Tuyết Lý không giống đang đùa, trái lại vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc.

Đây là nhớ nhung quá độ, sinh ra ảo giác? Tình thâm ý trọng đến mức này, lại không được ở bên nhau, chả trách thế nhân hay nói tuệ cực tất thương, tình thâm không thọ….Hắn trong lòng đau xót, rơi lệ.

Mạnh Tuyết Lý không giải thích được tay chân luống cuống: “Ngươi, ngươi khóc cái gì!”

Ngu Khởi Sơ lau sạch nước mắt: “Biết ngươi sẽ không bị người khác bắt nạt, ta có thể yên tâm đến Chấp Sự Đường rồi.” Hắn trước nay chỉ thấy  mặt hiền hòa của Mạnh Tuyết Lý, luôn cảm thấy đối phương yếu đuối nhu nhược.

Mạnh Tuyết Lý không hiểu: “Tại sao phải làm chấp sự? Gần đây ngươi có hơi kỳ quái, không muốn bái sư sao?”

Ngu Khởi Sơ cười cười: “Sao lại không muốn? Trên đường tới Hàn Sơn, ta suy nghĩ rất nhiều chuyện. Khi đó Tễ Tiêu Chân Nhân còn chưa chết, ta nằm mơ, mơ thấy hắn khen ta thiên phú trác tuyệt, nhận ta làm đồ đệ, ta thành đại sư huynh của Trường Xuân Phong. Trăm năm sau ta chứng đạo thành thánh, áo gấm về làng, Bạch Lộ Thành giăng đèn kết hoa, cả thành chung vui. Mẹ ta nắm tay ta nói, nói nàng tự hào về ta, cha ta khóc nói xin lỗi ta…”

Mạnh Tuyết Lý nghe mà choáng váng: “Ngươi suy nghĩ thật nhiều.”

Ngu Khởi Sơ thở dài nói: “Bạch Lộ Thành vốn định lập quan hệ với Hàn Sơn, cho nên đưa ta lên núi làm đệ tử, để bày tỏ lòng thành kết minh.”

Mạnh Tuyết Lý nhớ tới chuỗi danh hiệu chức vụ liên tiếp trước tên đối phương, cả kinh nói: “Chẳng phải ngươi là con trai Bạch Lộ Thành thành chủ sao?” Những lời ban nãy, nào giống như thiếu chủ, ngược lại có ý bị vứt bỏ, làm con tin.

“Cha ta có hai mươi bốn ngươi con trai. Thiên phú của ta không tính là tốt nhất, thân phận không được coi là cao nhất, mẹ ta lại không được sủng, không đến lượt ta thì đến ai?” Ngu Khởi Sơ thấp giọng nói, “Cha nói, chờ ta từ Hàn Sơn chứng đạo trở về, sẽ để ta làm Thiếu thành chủ, ta biết là gạt ta. Dù ta thật sự có thể chứng đạo, đó cũng là chuyện mấy trăm năm sau, khi đó Bạch Lộ Thành vẫn còn sao?”

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, trò lừa gạt này thật không có tâm, giống như trẻ con trong thành muốn ăn kẹo, mẹ nó gạt đứa trẻ nói chờ ngươi trưởng thành làm hoàng đế, ta sẽ mua cho ngươi.

Nhưng y không cha không mẹ, chưa trải qua thân tình ràng buộc, không biết nên an ủi đối phương thế nào, đành phải vỗ vỗ bả vai Ngu Khởi Sơ:”Tới Hàn Sơn không có gì không tốt, đại đạo ba ngàn, ở đâu cũng là tu hành.”

Ngu Khởi Sơ lại than thở: “Vốn ta cũng nghĩ như vậy: Tới Hàn Sơn, chưa biết chừng có thể gặp Kiếm Tôn. Ai ngờ chưa được bao lâu, Bạch Lộ Thành còn chưa kết minh với Hàn Sơn, Kiếm Tôn đã bỏ mình. Bây giờ Thái Thượng trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ chứng đạo, Bạch Lộ Thành vốn đang do dự, chỉ e lúc này muốn chuyển sang Minh Nguyệt Hồ….Chuyện đến nước này, ta làm chấp sự ngược lại cũng tốt.”

Mạnh Tuyết Lý yên lặng, nếu như tương lại Bạch Lộ Thành bất hòa với Hàn Sơn, tình cảnh của Ngu Khởi Sơ hết sức khó chịu. Một bên là gia tộc thân nhân, một bên là thụ nghiệp tông môn.

Giờ phút này y ý thức được vô cùng rõ ràng, Tễ Tiêu vừa chết, rất nhiều chuyện không còn như trước.

Trong nhân giới, thế lực nhỏ trung lập như Bạch Lộ Thành có rất nhiều, vốn phụ thuộc vào Hàn Sơn, hoặc cố ý kết minh với Hàn Sơn, sau này có lẽ sẽ phản bội quay sang kết minh với đại tông môn khác.

Trong quá trình này, sẽ xảy ra biết bao tranh đấu hy sinh, không thể tính trước được.

Ngu Khởi Sơ: “Không nói những chuyện này nữa, bỗng dưng chọc người phiền lòng. Chúng ta ăn hạt thông…”

Mạnh Tuyết Lý linh quang chợt lóe: “Ta là trưởng lão, cũng có thể nhận học trò chứ?”

Ngu Khởi Sơ bị suy nghĩ của y dọa sợ: “Hình như, thật có thể.”

Mạnh Tuyết Lý có chức vụ trưởng lão, hưởng thụ trưởng lão cung phụng, có Trường Xuân Phong coi như động phủ, sao không thể nhận đồ đệ? Chẳng qua bình thường đi học chung với các đệ tử, không lên mặt tỏ vẻ, khó tránh khỏi khiến người ta quên mất y không phải thí sinh, mà là quan chấm thi.

Ngu Khởi Sơ kinh ngạc nói:”Này, cái này có được không? Chưởng môn chân nhân sẽ đồng ý sao?”

“Ta sẽ xin phép Chưởng môn chân nhân, tham dự đợt khảo hạch năm nay. Ta chỉ lấy một mình ngươi, không cản trở trưởng lão khác chọn đệ tử, càng không cản trở người khác bái sư, sao mà không được?”

Ngu Khởi Sơ ánh mắt đột nhiên sáng ngời, khoái trá vỗ tay: “Đạo Tổ phù hộ, tốt quá rồi!”

Vốn tưởng rằng con đường phía trước lận đận tăm tối, ai ngờ có hy vọng.

Mạnh Tuyết Lý chỉ cảm thấy từ bạn đổi thành thầy trò có chút kỳ quái: “Sau này ngươi thành học trò của ta, bối phận của ta cao hơn ngươi?”

Ngu Khởi Sơ nói như chuyện đương nhiên: “Ngươi là đạo lữ của Kiếm Tôn, bối phận vốn cao.”

Hắn tự lẩm bẩm: “Như vậy thứ nhất, Tễ Tiêu Chân Nhân chính là sư trượng của ta. Ta là Ngu Khởi Sơ – cháu của Linh Hư Đạo Tôn, Sùng Nguyên Đạo Tôn, con trai của Bạch Lộ Thành thành chủ, đại sư huynh của Trường Xuân Phong. Đáng giá đáng giá!”

Mạnh Tuyết Lý: “Kỳ thi cuối năm, hai ta đi góp cái mặt là được. Yên tâm đi, đại sư huynh của Trường Xuân Phong.”

Y vì bạn giải quyết phiền toái, tâm tình rất tốt, còn chưa biết sự trêu cợt của vận mệnh với mình, không chỉ là “từ bạn đổi thành thầy trò”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương