Kiếm Xuất Hàn Sơn
-
Chương 20: Tà thuật gì vậy
Chu Vũ tự thuật mười năm luyện kiếm, Mạnh Tuyết Lý lại nói quân tử mượn kiếm, mười năm không muộn, nghe như là đang cười nhạo.
Khoảnh đất trống bên hàn đàm, hai người cách nhau hơn mười trượng, xung quanh là hàng trăm người đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú.
Ngay vào lúc ấy, cách đó không xa có người cất tiếng nói: “Sáng sớm không luyện kiếm, tụ tập ở đây làm gì?”
Vừa dứt lời, các đệ tử nội môn đông nghịt nhường ra một lối đi rộng rãi, sau đó truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
“Trương sư huynh, Lý sư huynh, Hà sư huynh bọn họ tới.”
“Thật đúng lúc, lần này không đánh nổi rồi!”
Ước chừng hai ba chục người tiến tới, lấy ba vị thanh niên cầm đầu, đi thẳng đến giữa sân, chặn lại tầm mắt của Mạnh Tuyết Lý.
Chu Vũ truyền âm với đồng bạn: “Chả trách họ Mạnh không chịu nhượng bộ, nhất định là bọn họ mật báo.”
Hắn tra kiếm vào vỏ, cười lạnh nói với thanh niên cầm đầu: “Trương Tố Nguyên, hôm nay ta và Mạnh trưởng lão công bằng so kiếm, kiếm cục đã định, các ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
Trương Tố Nguyên lắc đầu: “Mạnh trưởng lão luyện khí viên mãn, mà ngươi đã là “Phá chướng cảnh”, ỷ mạnh hiếp yếu, lấy đâu ra hai chữ công bằng?” Dứt lời hắn xoay người hành lễ với Mạnh Tuyết Lý, coi như chào hỏi.
Ngô Cạnh sau lưng Chu Vũ giành nói: “Vậy chỉ có thể trách y học nghệ không tinh. Chẳng lẽ trong Hãn Hải bí cảnh, cũng có người nhường y?”
Trương Tố Nguyên không để ý tới Ngô Cạnh, hướng về phía những đệ tử khác, ngữ khí chậm rãi:
“Tễ Tiêu Chân Nhân lúc còn sống, Hàn Sơn vì hắn biểu dương tên tuổi, hậu bối chúng ta được hắn che chở. Sau khi hắn về cõi tiên, chăm sóc đạo lữ nhỏ yếu của hắn, là trách nhiệm, là bổn phận của mỗi chúng ta. Hàn Sơn Kiếm Phái truyền thừa nhiều năm, chính là dựa vào sự giúp đỡ lẫn nhau, kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, đoàn kết ngăn địch, mới hưng thịnh không giảm. Được rồi, trở về luyện kiếm đi.”
Hắn dường như rất có uy vọng trong đệ tử nội môn, lập tức có người lên tiếng phụ họa: “Trương sư huynh nói có lý. Mọi người suy nghĩ kỹ đi.”
“Nói nghe hay lắm, ngươi đây là của người phúc ta!” Chu Vũ hò hét, “Nếu cho ngươi ở bí cảnh chạy trốn, từ bỏ thứ hạng, chẳng lẽ ngươi sẽ cam tâm tình nguyện?!”
Trương Tố Nguyên nhàn nhạt đáp: “Không hẳn là không thể.”
Chu Vũ châm chọc: “Ba người các ngươi bằng lòng dâng hiến, phần này “chuyện không đâu” sao đến lượt rơi xuống đầu các ngươi? Bọn ta không dám nói Chưởng môn chân nhân xử sự bất công, chỉ tự trách mệnh mình không tốt!”
“Ai mà chẳng biết, tháng trước các ngươi ở quê nghèo đất hoang tìm được một vị thiên tài tiên thiên kiếm linh thân thể. có công đưa hắn nhập môn, vì vậy được Chấp Sự Đường tưởng thưởng phong phú. Thì ra “chuyện cực khổ” đều của các ngươi, “chuyện không đâu” mới đến tay chúng ta.”
Hắn cố ý nói ngược, không khí trong sân khẽ thay đổi, mơ hồ hiện ra tình trạng giương cung bạt kiếm.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, Luận Pháp Đường còn có loại đảng phái nhỏ như “Ủng Tễ đảng”, đệ tử nội môn sâu xa phức tạp hơn, sao có thể không chia phe phái?
Hôm nay Hàn Sơn đệ tử nội môn chia làm hai phe, một phe là đệ tử thân truyền của năm phong chủ, lấy Trương Tố Nguyên cầm đầu.
Phe còn lại là hậu bối gia tộc của Thái Thượng trưởng lão, do Chu Vũ bốn người dẫn đầu.
Đại đệ tử thân truyền của Chưởng môn tên là Thôi Cảnh, vốn nên là hắn lãnh đạo quản thúc nội môn đệ tử, địa vị tương tự Kinh Địch ở Minh Nguyệt Hồ. Nhưng hắn học theo Tễ Tiêu Chân Nhân, hàng năm bế quan tu luyện, không để ý tới công việc trong môn phái, tính cách lạnh lùng ít nói, không gần gũi thân thiết với bất cứ ai.
Tông môn khổng lồ bực này như Hàn Sơn, chia bè kết phái đã có từ lâu.
Ngoại trừ năm ngọn núi, động phủ trong sơn cốc chi chít như sao trên trời, phần lớn xuất phát từ gia tộc tu chân của Thái Thượng trưởng lão, – Hoài Thủy Chu gia.
Sư tôn của Tễ Tiêu, coi như là sư đệ của Thái Thượng trưởng lão, năm xưa bất hạnh bỏ mình. Tễ Tiêu không có hậu bối ruột thịt, cũng không nhận học trò, một mình ở tại Tiếp Thiên Nhai, địa vị cao cả.
Nhưng từ lúc sư huynh Hồ Tứ của hắn đoạn tuyệt với Thái Thượng trưởng lão, tức giận đến mức rời khỏi Hàn Sơn, quan hệ giữa Tễ Tiêu và Thái Thượng trưởng lão trở nên hời hợt cứng ngắc.
Chưởng môn chân nhân lấy đại cuộc làm trọng, từ giữa nhiều lần điều đình, nhưng không thấy hiệu quả.
Sau khi Tễ Tiêu mất, Thái Thượng trưởng lão một lần nữa trở thành người có cảnh giới tu vi cao nhất ở Hàn Sơn. Rất nhiều trưởng lão, đệ tử, của gia tộc hắn cùng cảm thấy hãnh diện, tự hào.
Còn như Chưởng môn cùng các phong chủ, luận bối phận đều là sư chất của Thái Thượng trưởng lão, bình thường nếu như hắn răn dạy bọn họ, cũng chỉ đành cắn răng nghe dạy dỗ.
Mạnh Tuyết Lý không hiểu những thứ phức tạp này.
Tuyết bay tán loạn, hàn đàm lạnh lẽo, y chỉ muốn trở về sớm một chút sưởi ấm.
Vì vậy tiến lên hai bước, nói với đám Trương Tố Nguyên: “Ta biết các ngươi có ý tốt, nhưng kiếm cục không thể thay đổi, đánh xong lại bàn đi.”
Tu sĩ mặt tròn tên là Lý Duy giành nói: “Ngài đừng sợ, lúc Chân nhân còn sống, có giao hảo với sư tôn ta, chính điện của Trọng Bích Phong ta còn treo tranh chữ của Kiếm Tôn, …..Song phương so kiếm có cách biệt về cảnh giới, thì không phải công bằng kiếm cục, trận này không thể so, cũng không tính làm hỏng quy củ. Chúng ta hộ tống ngài trở về.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, được rồi, chỗ nào cũng có tranh chữ của Tễ Tiêu Chân Nhân, chỉ mình ta là không.
Y lắc đầu: “Ta không sợ, chỉ tốn thời gian uống cạn nửa chén trà, tránh ra chút.”
Ba người Trương Tố Nguyên trợn mắt há mồm, không chịu nhường đường.
Mạnh Tuyết Lý đành phải thấp giọng nói: “Đạo lữ của ta để lại rất nhiều pháp khí lợi hại, đặc biệt lợi hại trong lợi hại.”
Ba người bừng tỉnh, cho là hiểu rõ ý đồ của y. Trương Tố Nguyên dặn dò: “Vậy nhất định phải tranh thủ trước lúc xuất thủ, càng nhanh càng tốt.” Dứt lời dẫn người thối lui sang bên cạnh.
Chỉ còn lại tiểu đạo đồng sắc mặt ảm đạm, hốc mắt đỏ bừng. Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ đầu cậu, nói nhỏ: “Nửa chén trà là nói dối, ngươi nhắm mắt đếm đến ba mươi, ta sẽ quay lại.”
Hai vị so kiếm rốt cuộc chia ra đứng ở hai bên sân, đối mặt hành lễ.
Lúc này bình minh đã lên, bầu trời phía tây vẫn là màu lam đậm, nửa vầng trăng như ẩn như hiện.
Hàn đàm đóng băng lạnh lẽo cứng rắn, tích một tầng tuyết mới thật mỏng.
Trong gió mai, cây khô bên đầm như lão ông tuổi xế chiều, không ngừng run rẩy.
Tương phản với cảnh trí đìu hiu, khoảnh đất trống ở giữa, là bầu không khí sôi động nhiệt liệt của hơn trăm người.
Chu Vũ nói: “Nếu có chênh lệch về cảnh giới, trong vòng ba chiêu mà ta không thể thắng ngươi, coi như hòa. Vậy không thể coi là ỷ mạnh hiếp yếu đi.”
Chân nguyên trong cơ thể hắn chuyển nhập vào kiếm, dòng khí sắc bén từ quanh thân lan tràn mà ra, khoảnh khắc bao trùm hàn đàm. Lấy mũi kiếm làm trung tâm, lớp tuyết mỏng trên đất dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tan rã, để lộ bùn đất màu nâu.
Các đệ tử ngoại môn ở Luận Pháp Đường lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, không tự chủ nín thở quan sát.
Mạnh Tuyết Lý cười: “Ta là trưởng bối, nhường ngươi một chiêu. Như vậy, không tính là ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Vừa dứt lời, một đường kiếm quang sáng ngời phía đối diện phá vỡ mưa tuyết, hơn mười trượng khoảng cách tựa như không tồn tại, chớp mắt đã gần ngay trước mặt!
Bóng kiếm như cầu vồng, nơi đi qua, từng làn sóng nhiệt dâng cao, tuyết đọng nơi hàn đàm bỗng chốc bốc hơi, mờ mịt sương trắng bay lên.
Mạnh Tuyết Lý bị bao phủ trong luồng khí nóng rực, “Lâm Trì Liễu” kịch liệt lay động, thân hình đơn bạc của y cũng như cành liễu trong cơn cuồng phong, lảo đảo muốn ngã.
Một cái chớp mắt này quả thực quá ngắn, đám người Trương Tố Nguyên chỉ kịp suy nghĩ: Xong rồi, Chu Vũ giành được tiên cơ, Mạnh trưởng lão bị dọa đến choáng váng.
“Là Bạch hồng quán nhật kiếm!”
Kiếm quang chém xuống, có đệ tử nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, có người trơ mắt đứng xem….Mạnh Tuyết Lý quỷ mị biến mất.
Chu Vũ cách y gần nhất cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chưa kịp biến chiêu, chợt thấy xương sống đau nhức.
Trong sương trắng mịt mờ, Mạnh Tuyết Lý cúi người, cùng mũi kiếm sát vai mà qua, cùng lúc kiếm trong tay đổi chiều, như trường thương quay về lưng ngựa đâm tới.
Y thậm chí chưa hoàn tòan quay đầu lại, chỉ bằng trực giác, đâm trúng một kiếm này.
Chu Vũ đột nhiên nhào về phía trước hai bước, tâm thần hoảng hốt, xoay người lại chém.
Hắn đã dốc hết chân nguyên, kiếm mang tăng vọt, như một vệt sáng nóng rực, từ thân kiếm phun ra.
Đúng lúc này, Mạnh Tuyết Lý một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, tay năm tay mười, tựa như dùng song đao giáp công.
Chu Vũ theo bản năng né tránh mũi kiếm, thân kiếm “Lâm Trì Liễu” chẳng hề mang theo chút chân nguyên, chỉ khẽ rung.
Kiếm thế của kiếm lửa đã thành, hai người đồng thời ra chiêu, Mạnh Tuyết Lý nhanh hơn.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, vỏ kiếm màu xanh biếc trong tay Mạnh Tuyết Lý, hung hăng đánh vào trước ngực Chu Vũ!
Chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn rõ ràng, một bóng trắng bay thẳng về phía hàn đàm, là Chu Vũ cùng thanh kiếm trong tay hắn, phá vỡ hơi lạnh sinh ra khỏi trắng.
“Ầm, ầm – ” lại là hai tiếng nổ, chợt nổi lên như sấm.
Bờ đầm cây khô gãy, mặt băng tan vỡ!
Chu Vũ rơi xuống đáy đàm!
Mạnh Tuyết Lý thu kiếm vào vỏ, đi về phía bên sân, sau lưng y băng vụn cùng bọt nước văng tung tóe, tạo thành một cơn sóng lớn vọt cao hơn mười trượng.
“Rào!”
Sóng lớn rơi xuống, như mưa rào đầu hè.
Mạnh Tuyết Lý lấy lại lò sưởi từ tay đạo đồng: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Lưu Tiểu Hòe giọng nói run rẩy, lệ rơi đầy mặt: “Hai mươi sáu.”
Cả Diễn Kiếm Bình mưa gió hỗn loạn, lặng ngắt như tờ.
Mọi người không hề đề phòng, né tránh không kịp, như bị giội một chậu nước đá ngay đầu.
Rốt cuộc một giọng nói chói tai phá vỡ yên tĩnh: “Không thể nào! Ta không tin!”
Chu Vũ luyện kiếm mười năm, bị Mạnh Tuyết Lý chưa từng luyện kiếm, cầm một thanh nhuyễn kiếm bất nhập lưu lại buồn cười, thắng dễ dàng?
Tất cả mọi người đều không hiểu, hết thảy đã xảy ra như thế nào.
“Ta không thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tố Nguyên lẩm bẩm nói: “Đoán địch tiên cơ.”
Dưới sự chênh lệch chân nguyên, chỉ dựa vào nắm chắc chính xác sức mạnh, góc độ, thời cơ, thật sự có thể đạt tới trình độ này?
Phe Chu Vũ, chúng đệ tử xôn xao, Ngô Cạnh lao ra khỏi đám người: “Ngươi dùng tà thuật gì, căn bản không phải kiếm pháp!”
Mạnh Tuyết Lý đã mặc vào áo khoác ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta vốn chưa từng luyện kiếm.”
Khoảnh đất trống bên hàn đàm, hai người cách nhau hơn mười trượng, xung quanh là hàng trăm người đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú.
Ngay vào lúc ấy, cách đó không xa có người cất tiếng nói: “Sáng sớm không luyện kiếm, tụ tập ở đây làm gì?”
Vừa dứt lời, các đệ tử nội môn đông nghịt nhường ra một lối đi rộng rãi, sau đó truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
“Trương sư huynh, Lý sư huynh, Hà sư huynh bọn họ tới.”
“Thật đúng lúc, lần này không đánh nổi rồi!”
Ước chừng hai ba chục người tiến tới, lấy ba vị thanh niên cầm đầu, đi thẳng đến giữa sân, chặn lại tầm mắt của Mạnh Tuyết Lý.
Chu Vũ truyền âm với đồng bạn: “Chả trách họ Mạnh không chịu nhượng bộ, nhất định là bọn họ mật báo.”
Hắn tra kiếm vào vỏ, cười lạnh nói với thanh niên cầm đầu: “Trương Tố Nguyên, hôm nay ta và Mạnh trưởng lão công bằng so kiếm, kiếm cục đã định, các ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
Trương Tố Nguyên lắc đầu: “Mạnh trưởng lão luyện khí viên mãn, mà ngươi đã là “Phá chướng cảnh”, ỷ mạnh hiếp yếu, lấy đâu ra hai chữ công bằng?” Dứt lời hắn xoay người hành lễ với Mạnh Tuyết Lý, coi như chào hỏi.
Ngô Cạnh sau lưng Chu Vũ giành nói: “Vậy chỉ có thể trách y học nghệ không tinh. Chẳng lẽ trong Hãn Hải bí cảnh, cũng có người nhường y?”
Trương Tố Nguyên không để ý tới Ngô Cạnh, hướng về phía những đệ tử khác, ngữ khí chậm rãi:
“Tễ Tiêu Chân Nhân lúc còn sống, Hàn Sơn vì hắn biểu dương tên tuổi, hậu bối chúng ta được hắn che chở. Sau khi hắn về cõi tiên, chăm sóc đạo lữ nhỏ yếu của hắn, là trách nhiệm, là bổn phận của mỗi chúng ta. Hàn Sơn Kiếm Phái truyền thừa nhiều năm, chính là dựa vào sự giúp đỡ lẫn nhau, kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, đoàn kết ngăn địch, mới hưng thịnh không giảm. Được rồi, trở về luyện kiếm đi.”
Hắn dường như rất có uy vọng trong đệ tử nội môn, lập tức có người lên tiếng phụ họa: “Trương sư huynh nói có lý. Mọi người suy nghĩ kỹ đi.”
“Nói nghe hay lắm, ngươi đây là của người phúc ta!” Chu Vũ hò hét, “Nếu cho ngươi ở bí cảnh chạy trốn, từ bỏ thứ hạng, chẳng lẽ ngươi sẽ cam tâm tình nguyện?!”
Trương Tố Nguyên nhàn nhạt đáp: “Không hẳn là không thể.”
Chu Vũ châm chọc: “Ba người các ngươi bằng lòng dâng hiến, phần này “chuyện không đâu” sao đến lượt rơi xuống đầu các ngươi? Bọn ta không dám nói Chưởng môn chân nhân xử sự bất công, chỉ tự trách mệnh mình không tốt!”
“Ai mà chẳng biết, tháng trước các ngươi ở quê nghèo đất hoang tìm được một vị thiên tài tiên thiên kiếm linh thân thể. có công đưa hắn nhập môn, vì vậy được Chấp Sự Đường tưởng thưởng phong phú. Thì ra “chuyện cực khổ” đều của các ngươi, “chuyện không đâu” mới đến tay chúng ta.”
Hắn cố ý nói ngược, không khí trong sân khẽ thay đổi, mơ hồ hiện ra tình trạng giương cung bạt kiếm.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, Luận Pháp Đường còn có loại đảng phái nhỏ như “Ủng Tễ đảng”, đệ tử nội môn sâu xa phức tạp hơn, sao có thể không chia phe phái?
Hôm nay Hàn Sơn đệ tử nội môn chia làm hai phe, một phe là đệ tử thân truyền của năm phong chủ, lấy Trương Tố Nguyên cầm đầu.
Phe còn lại là hậu bối gia tộc của Thái Thượng trưởng lão, do Chu Vũ bốn người dẫn đầu.
Đại đệ tử thân truyền của Chưởng môn tên là Thôi Cảnh, vốn nên là hắn lãnh đạo quản thúc nội môn đệ tử, địa vị tương tự Kinh Địch ở Minh Nguyệt Hồ. Nhưng hắn học theo Tễ Tiêu Chân Nhân, hàng năm bế quan tu luyện, không để ý tới công việc trong môn phái, tính cách lạnh lùng ít nói, không gần gũi thân thiết với bất cứ ai.
Tông môn khổng lồ bực này như Hàn Sơn, chia bè kết phái đã có từ lâu.
Ngoại trừ năm ngọn núi, động phủ trong sơn cốc chi chít như sao trên trời, phần lớn xuất phát từ gia tộc tu chân của Thái Thượng trưởng lão, – Hoài Thủy Chu gia.
Sư tôn của Tễ Tiêu, coi như là sư đệ của Thái Thượng trưởng lão, năm xưa bất hạnh bỏ mình. Tễ Tiêu không có hậu bối ruột thịt, cũng không nhận học trò, một mình ở tại Tiếp Thiên Nhai, địa vị cao cả.
Nhưng từ lúc sư huynh Hồ Tứ của hắn đoạn tuyệt với Thái Thượng trưởng lão, tức giận đến mức rời khỏi Hàn Sơn, quan hệ giữa Tễ Tiêu và Thái Thượng trưởng lão trở nên hời hợt cứng ngắc.
Chưởng môn chân nhân lấy đại cuộc làm trọng, từ giữa nhiều lần điều đình, nhưng không thấy hiệu quả.
Sau khi Tễ Tiêu mất, Thái Thượng trưởng lão một lần nữa trở thành người có cảnh giới tu vi cao nhất ở Hàn Sơn. Rất nhiều trưởng lão, đệ tử, của gia tộc hắn cùng cảm thấy hãnh diện, tự hào.
Còn như Chưởng môn cùng các phong chủ, luận bối phận đều là sư chất của Thái Thượng trưởng lão, bình thường nếu như hắn răn dạy bọn họ, cũng chỉ đành cắn răng nghe dạy dỗ.
Mạnh Tuyết Lý không hiểu những thứ phức tạp này.
Tuyết bay tán loạn, hàn đàm lạnh lẽo, y chỉ muốn trở về sớm một chút sưởi ấm.
Vì vậy tiến lên hai bước, nói với đám Trương Tố Nguyên: “Ta biết các ngươi có ý tốt, nhưng kiếm cục không thể thay đổi, đánh xong lại bàn đi.”
Tu sĩ mặt tròn tên là Lý Duy giành nói: “Ngài đừng sợ, lúc Chân nhân còn sống, có giao hảo với sư tôn ta, chính điện của Trọng Bích Phong ta còn treo tranh chữ của Kiếm Tôn, …..Song phương so kiếm có cách biệt về cảnh giới, thì không phải công bằng kiếm cục, trận này không thể so, cũng không tính làm hỏng quy củ. Chúng ta hộ tống ngài trở về.”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, được rồi, chỗ nào cũng có tranh chữ của Tễ Tiêu Chân Nhân, chỉ mình ta là không.
Y lắc đầu: “Ta không sợ, chỉ tốn thời gian uống cạn nửa chén trà, tránh ra chút.”
Ba người Trương Tố Nguyên trợn mắt há mồm, không chịu nhường đường.
Mạnh Tuyết Lý đành phải thấp giọng nói: “Đạo lữ của ta để lại rất nhiều pháp khí lợi hại, đặc biệt lợi hại trong lợi hại.”
Ba người bừng tỉnh, cho là hiểu rõ ý đồ của y. Trương Tố Nguyên dặn dò: “Vậy nhất định phải tranh thủ trước lúc xuất thủ, càng nhanh càng tốt.” Dứt lời dẫn người thối lui sang bên cạnh.
Chỉ còn lại tiểu đạo đồng sắc mặt ảm đạm, hốc mắt đỏ bừng. Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ đầu cậu, nói nhỏ: “Nửa chén trà là nói dối, ngươi nhắm mắt đếm đến ba mươi, ta sẽ quay lại.”
Hai vị so kiếm rốt cuộc chia ra đứng ở hai bên sân, đối mặt hành lễ.
Lúc này bình minh đã lên, bầu trời phía tây vẫn là màu lam đậm, nửa vầng trăng như ẩn như hiện.
Hàn đàm đóng băng lạnh lẽo cứng rắn, tích một tầng tuyết mới thật mỏng.
Trong gió mai, cây khô bên đầm như lão ông tuổi xế chiều, không ngừng run rẩy.
Tương phản với cảnh trí đìu hiu, khoảnh đất trống ở giữa, là bầu không khí sôi động nhiệt liệt của hơn trăm người.
Chu Vũ nói: “Nếu có chênh lệch về cảnh giới, trong vòng ba chiêu mà ta không thể thắng ngươi, coi như hòa. Vậy không thể coi là ỷ mạnh hiếp yếu đi.”
Chân nguyên trong cơ thể hắn chuyển nhập vào kiếm, dòng khí sắc bén từ quanh thân lan tràn mà ra, khoảnh khắc bao trùm hàn đàm. Lấy mũi kiếm làm trung tâm, lớp tuyết mỏng trên đất dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tan rã, để lộ bùn đất màu nâu.
Các đệ tử ngoại môn ở Luận Pháp Đường lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, không tự chủ nín thở quan sát.
Mạnh Tuyết Lý cười: “Ta là trưởng bối, nhường ngươi một chiêu. Như vậy, không tính là ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Vừa dứt lời, một đường kiếm quang sáng ngời phía đối diện phá vỡ mưa tuyết, hơn mười trượng khoảng cách tựa như không tồn tại, chớp mắt đã gần ngay trước mặt!
Bóng kiếm như cầu vồng, nơi đi qua, từng làn sóng nhiệt dâng cao, tuyết đọng nơi hàn đàm bỗng chốc bốc hơi, mờ mịt sương trắng bay lên.
Mạnh Tuyết Lý bị bao phủ trong luồng khí nóng rực, “Lâm Trì Liễu” kịch liệt lay động, thân hình đơn bạc của y cũng như cành liễu trong cơn cuồng phong, lảo đảo muốn ngã.
Một cái chớp mắt này quả thực quá ngắn, đám người Trương Tố Nguyên chỉ kịp suy nghĩ: Xong rồi, Chu Vũ giành được tiên cơ, Mạnh trưởng lão bị dọa đến choáng váng.
“Là Bạch hồng quán nhật kiếm!”
Kiếm quang chém xuống, có đệ tử nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, có người trơ mắt đứng xem….Mạnh Tuyết Lý quỷ mị biến mất.
Chu Vũ cách y gần nhất cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chưa kịp biến chiêu, chợt thấy xương sống đau nhức.
Trong sương trắng mịt mờ, Mạnh Tuyết Lý cúi người, cùng mũi kiếm sát vai mà qua, cùng lúc kiếm trong tay đổi chiều, như trường thương quay về lưng ngựa đâm tới.
Y thậm chí chưa hoàn tòan quay đầu lại, chỉ bằng trực giác, đâm trúng một kiếm này.
Chu Vũ đột nhiên nhào về phía trước hai bước, tâm thần hoảng hốt, xoay người lại chém.
Hắn đã dốc hết chân nguyên, kiếm mang tăng vọt, như một vệt sáng nóng rực, từ thân kiếm phun ra.
Đúng lúc này, Mạnh Tuyết Lý một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, tay năm tay mười, tựa như dùng song đao giáp công.
Chu Vũ theo bản năng né tránh mũi kiếm, thân kiếm “Lâm Trì Liễu” chẳng hề mang theo chút chân nguyên, chỉ khẽ rung.
Kiếm thế của kiếm lửa đã thành, hai người đồng thời ra chiêu, Mạnh Tuyết Lý nhanh hơn.
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, vỏ kiếm màu xanh biếc trong tay Mạnh Tuyết Lý, hung hăng đánh vào trước ngực Chu Vũ!
Chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn rõ ràng, một bóng trắng bay thẳng về phía hàn đàm, là Chu Vũ cùng thanh kiếm trong tay hắn, phá vỡ hơi lạnh sinh ra khỏi trắng.
“Ầm, ầm – ” lại là hai tiếng nổ, chợt nổi lên như sấm.
Bờ đầm cây khô gãy, mặt băng tan vỡ!
Chu Vũ rơi xuống đáy đàm!
Mạnh Tuyết Lý thu kiếm vào vỏ, đi về phía bên sân, sau lưng y băng vụn cùng bọt nước văng tung tóe, tạo thành một cơn sóng lớn vọt cao hơn mười trượng.
“Rào!”
Sóng lớn rơi xuống, như mưa rào đầu hè.
Mạnh Tuyết Lý lấy lại lò sưởi từ tay đạo đồng: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Lưu Tiểu Hòe giọng nói run rẩy, lệ rơi đầy mặt: “Hai mươi sáu.”
Cả Diễn Kiếm Bình mưa gió hỗn loạn, lặng ngắt như tờ.
Mọi người không hề đề phòng, né tránh không kịp, như bị giội một chậu nước đá ngay đầu.
Rốt cuộc một giọng nói chói tai phá vỡ yên tĩnh: “Không thể nào! Ta không tin!”
Chu Vũ luyện kiếm mười năm, bị Mạnh Tuyết Lý chưa từng luyện kiếm, cầm một thanh nhuyễn kiếm bất nhập lưu lại buồn cười, thắng dễ dàng?
Tất cả mọi người đều không hiểu, hết thảy đã xảy ra như thế nào.
“Ta không thấy rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tố Nguyên lẩm bẩm nói: “Đoán địch tiên cơ.”
Dưới sự chênh lệch chân nguyên, chỉ dựa vào nắm chắc chính xác sức mạnh, góc độ, thời cơ, thật sự có thể đạt tới trình độ này?
Phe Chu Vũ, chúng đệ tử xôn xao, Ngô Cạnh lao ra khỏi đám người: “Ngươi dùng tà thuật gì, căn bản không phải kiếm pháp!”
Mạnh Tuyết Lý đã mặc vào áo khoác ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta vốn chưa từng luyện kiếm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook