Kiếm Vương Triều
-
Chương 7
Trường Tôn Thiển Tuyết tỉnh lại.
Cô tỉnh lại không phải là tỉnh bình thường mà là thức niệm tỉnh lại ở bên trong Khí Hải.
Cô thấy bản thân đứng trong khí hải.
Phía dưới là mặt nước, ngũ thải nguyên khí đã bị đông cứng hoàn toàn, mà ngay cả chân nguyên trong thiên khiếu không di chuyển, thác nước cũng bị đóng băng.
Cô đã hiểu lúc trước bản thân đã hoàn toàn mất đi sự khống chế với chân nguyên, đã đi tới bên bờ sinh tử nhưng mà cô không hề có cảm giác may mắn, bởi vì cô hiểu rõ là uy hiếp sinh mệnh chưa bỏ đi.
Cô nhin thấy chân nguyên trong huyệt thiên khiếu đóng băng mơ hồ có lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Đó là Nguyên Khí của Đinh Trữ.
Tuy rằng không biết được Đinh Trữ dùng thủ đoạn kiểu gì mà có thể làm cho thức niệm của mình kịp thời tỉnh lại, nhưng cô biết rõ giờ phút này chỉ có dựa vào chính mình mới có thể sống sót.
Tâm tình của cô phải tuyệt đối lãnh tĩnh lần nữa, vận hết toàn lực đưa thần niệm xâm nhập hoàn toàn vào ngọc cung trong Khí Hải đóng băng.
Ngọc cung phát ra một tia chấn động.
Chỉ là một tia chấn động, mặt nước đóng băng bỗng nhiên xuất hiện vô số vết rạn.
Thác nước cũng tràn ra vô số vết rạn nứt, Chân Nguyên bắt đầu lưu động.
Giống như vạn vật sống lại, dòng nước nhỏ hòa tan băng vụn, sau đó biến thành dòng nước lớn rồi hội tụ thành biển.
Ngũ thải Nguyên Khí cũng bắt đầu lưu động.
Tất cả băng hàn nguyên khí màu lam bị chân nguyên làm cho tan chảy, vào tận đến chỗ sâu nhất trong Ngọc cung.
Nước biển dưới chân cô trở nên trong vô cùng, một màu lam nhạt mà ngôn ngữ khó có thể tả được.
Ở Khí Hải trong suốt, một luồng dị sắc mơ hồ ẩn hiện bên trong Ngọc cung.
Đó là một thanh kiếm màu xanh đen.
Ở trung tâm ngọc cung lại có một thanh kiếm màu xanh đen như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thanh kiếm trông rất thâm trầm dường như đủ để nuốt linh hồn con người vào màu xanh đen, mới thoáng thấy đã khiến cho người ta cảm thấy hung sát ngất trời.
Thân thể Trường Tôn Thiển Tuyết không thể biến thành băng hàn, trong hơi thở không hề ẩn chứa hàn khí màu lam.
Mắt của cô mở ra. Cuối cùng đã chính thức tỉnh lại, từ giao giới sinh tử trở lại nhân gian.
Sau đó cô thấy người ôm mình thật chặt là Đinh Trữ Ánh mắt của cô tức thì tràn đầy vẻ kinh sợ và sát ý lạnh thấu xương, bàn tay của cô hơi nâng lên rồi hạ xuống đầu Đinh Trữ đang tựa vào ngực mình.
Một chưởng nhìn rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chưa trong đó lực lượng huyền diệu khó mà giải thích, tản ra khí tức hủy diệt khó có thể dùng ngôn ngữ mô tả.
Đinh Trữ đang ngủ rất ngon lành.
Hắn đã hư nhược và mỏi mệt lắm rồi. Trong sát na cảm giác chân nguyên trên người Trường Tôn Thiển Tuyết bắt đầu lưu động, hắn liền an tâm ôm cô đi vào giấc ngủ thật sâu.
Hắn hoàn toàn không cảm giác thấy cái chết gần kề.
Sắc mặt Trường Tôn Thiển Tuyết càng lúc càng băng hàn, nhưng nhìn khuôn mặt Đinh Trữ quá tái nhợt và an tâm như thế, bàn tay của cô càng lúc càng chậm lại.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, bàn tay hạ xuống đầu Đinh Trữ, khí tức hủy diệt lập tức biến thành vô số luồng khí lưu ôn hòa, dịu dàng.
Tất cả băng sương hóa thành cát vụn, tất cả bị dồn ra khỏi chăn đệm. Chúng bị chấn thành hạt rất nhỏ rơi khỏi giường.
Cô đẩy hai bàn tay Đinh Trữ ra rồi đứng lên đi về phía cửa sổ.
Ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, mưa đã ngừng, mặt trời sắp mọc.
Đinh Trữ tỉnh lại bởi tiếng gà gáy, chó sủa.
Cửa sổ phòng ngủ hướng ra mảnh ruộng khoai sọ, mặt dù cách một con đường một bờ rào quấn đầy thân dưa leo, Đinh Trữ vẫn ngửi thấy khí tức tươi mát từ ruộng khoai sọ lướt qua.
Vang lên tiếng xong nồi bát đua va với chậu từ trong hẻm cách đó không xa. Tiếng xe ngựa chạy, tiếng quát tháo, tiếng vợ chồng cãi cọ vọng vào tai hắn không ngừng.
Sau cơn mưa to, toàn bộ Trường Lăng dường như khôi phục như lúc ban đầu ngay, hơn nữa còn trở lên càng thêm sống động.
Trường Tôn Thiển Tuyết đang đứng ở trước cửa sổ.
Cô không thèm quay đầu nhưng đã biết Đinh Trữ tỉnh dậy bèn lạnh lùng lên tiếng: “Đêm qua ngươi quá mức láo xược, nếu còn tái phạm lần nữa nhất định ta sẽ giết ngươi không chút do dự.” Đinh Trữ ngắm nhìn tấm lưng xinh đẹp của cô, thần sắc trên khuôn mặt không chút biến đổi, trầm giọng thốt lên: “Có lẽ ngươi hiểu tu vi của ta và ngươi chênh lệch quá nhiều, muốn cứu được ngươi ta chỉ có mỗi một cách. Hơn nữa xét đến tình hình đêm qua, sự lợi hại của Cửu U kiếm quyết hơn xa tưởng tượng của ta, ngươi tu hành càng phải kiên nhẫn hơn một tý.” Trường Tôn Thiển Tuyết xoay người lại, bình thản nhìn hắn đứng dậy: “Ngươi không cảm thấy những lời ngươi nói rất buồn cười.” Đinh Trữ nhíu mày: “Buồn cười chỗ nào?” Trường Tôn Thiển Tuyết nói: “Nếu ngươi không cảm thấy có một số việc còn hơn cả sinh tử, ngươi hà tất tìm ta, hà tất phải âm thầm mưu đồ phản đối hoàng đế của các ngươi?” Đinh Trữ lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Cái này không giống như vậy.” “Chẳng có gì khác nhau.” Trường Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng nói: “Đối với ngươi mà nói, chuyện báo thù cho sư phụ quan trọng hơn chuyện sinh tử. Đối với ta, chuyện này quan trọng hơn nữa.” Nghe vậy, Đinh Trữ trầm mặc một lát, sau đó nói rất nghiêm túc: “Ta đã từng nói với ngươi, ta không phải đệ tử của y, còn nữa nếu như ngươi còn bị thế này nữa ta vẫn cứ cứu ngươi như trước.” Cặp lông mày Trường Tôn Thiển Tuyết hơi nhíu, thần sắc phẫn nỗ xuất hiện ở nơi khóe mắt. “Đừng nói với ta những lời nhảm nhí vô dụng đó, không phải đệ tử của người kia thì chắc chắn không thể nào biết được công pháp ta tu luyện là gì, không phải đệ tử của người kia càng không thể tu luyện loại thần công tự hại mình Cửu tử Tàm, càng không thể có tu vi và kiến thức như vậy ở lứa tuổi này.” Trong ánh mắt của cô tràn ngập sát cơ lãnh khốc lần nữa: “Ta nhắc lại cho ngươi lần nữa, riêng chuyện ngươi là đệ tử người kia cũng đủ để ta giết ngươi. Ta không giết ngươi đầu tiên là do sự có mặt của ngươi có thể làm cho việc tu hành của ta nhanh hơn một chút.” Đinh Trữ yên lặng một chốc, hắn ngẩng đầu lên nhìn vẻ giận dữ của cô rồi nghiêm túc hỏi: “Thật sự ngươi căm hận hắn như vậy?” “Trên đời này có người không căm hận hắn sao? Tất cả người Tần các ngươi đều căm hận hắn.” Khuôn mặt Trường Tôn Thiển Tuyết lạnh lẽo: “Người không căm hận hắn đều chết cả rồi.” Đinh Trữ nhìn vào hai con ngươi vô cùng xinh đẹp kia, giọng càng nghiêm túc: “Nếu đã thế, tại sao ngươi lại muốn tới Trường Lăng?” Trường Tôn Thiển Tuyết liếc hắn một cái, thần sắc giận dữ từ từ biến mất, gương mặt lại bình tĩnh lạnh lùng: “Ngươi cho là ta đến Trường Lang vì tình cũ với hắn? Là ta cảm thấy không công bằng… là ta cảm thấy hắn làm nhiều chuyện như vậy kết quả sẽ tới kết cục như vậy, ta cảm thấy không công bằng. Bời vì ta thấy không công bằng cho nên ta mới muốn giết chết hoàng đế của các ngươi.” Đinh Trữ lại im lặng, hắn không cãi lại câu nào, chỉ nói: “Hôm nay ta sẽ đi Ngư Thị một chuyến, giết một người rồi về.” Trường Tôn Thiển Tuyết hơi nhíu mày, “Ngươi vừa mới làm cho Thần Đô ty hứng thú lần nữa, ngươi tính lúc này là thời cơ tốt?” Đinh Trữ gật nhẹ, “Triệu Trảm mới chết, nhân vật lợi hại Giam Thiên ti và Thần đô ty càng có nhiều chuyện phải làm.” Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Ngươi muốn giết ai?” Đinh Trữ vuốt vuốt hai má nói khẽ: “Tống Thần Thư.” Trường Tôn Thiển Tuyết cẩn thận nhớ lại một chút, trí nhớ của cô không tốt lắm nhưng may mà người tu hành tại Trường Lăng không nhiều nhặn gì, hoăn nữa cái tên này có quan hệ với kinh sử cất trong kho vương triều Đại Tần, cho nên lập tức cô nhớ được người có cái tên này.
Cô thấy Đinh Trữ rất ngu ngốc, “Một đứa mới là tu hành giả nhị cảnh hạ phẩm lại muốn giết một tu hành giả tam cảnh thượng phẩm?” Đinh Trữ nhanh chóng đáp lại ngắn gọn: “Dưới tứ cảnh không khác nhau.” “Dưới tứ cảnh không khác nhau?” Lập tức Trường Tôn Thiển Tuyết im bặt, cô lạnh lùng lướt nhìn Đinh Trữ, “Ngươi còn bảo không phải là đệ tử tên kia? Cũng chỉ có hắn mới dám thốt lên lời như thế. Nhưng ngươi khác chắc chắn cho là chỉ đến nộp mạng.” Đinh Trữ trầm mặc một thoáng lại nói: “Ta sẽ gắng thận trọng, nhưng nếu đến nửa đêm còn chưa trở lại đây thì ngươi hãy nghĩ cách rời khỏi Trường Lăng nhé.” Trường Tôn Thiển Tuyết xoay ngươi không thèm nhìn hắn, lạnh lùng thốt lên: “Yên tâm đi, ta không ngu ngốc ở lại cùng chết với ngươi.” Cô nói ra những lời vô tình nhưng Đinh Trữ nhìn mặt cô lại cười mỉm.
Hắn hiểu rõ hơn đại đa số mọi người trên đời, có người nhìn như hữu tình mà kỳ thực bạc tình bạc nghĩa nhưng có người nhìn như vô tình nhưng lại hữu tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook