Ánh mắt Trương Nghi cũng rất ôn hoà, cộng với vẻ mặt dịu dàng này khiến người ta dễ dàng tin tưởng.

Dường như ánh mắt của hắn không chăm chú nhìn vào riêng ai cả nhưng lại có vẻ như đang tỉ mỉ nhìn từng người, cứ như vậy, tất cả mọi người đều không cảm thấy mình bị xem nhẹ.

Giống như lúc nãy, khi ánh mắt của Đinh Ninh mới vừa quét tới thì Trương Nghi lập tức nhận ra, sau đó lại ôn hoà, nhẹ gật đầu với hắn.

Trong Bạch Dương Động lại có thể có một nhân vật như thế này sao?

Cảm nhận được khí tức trên người đối phương, Đinh Ninh đã bắt đầu kinh ngạc.

“Ta hiểu, ta tự biết dù ở phương diện nào thì ta cũng kém hơn so với Đại sư huynh. Nhưng mà, ta cũng hiểu một đạo lý khác nữa, mặc kệ Bạch Dương Động của chúng ta hiện tại ra sao, tương lai như thế nào thì nơi này chưa từng có phế vật, mỗi người đều phải luôn giữ thể diện.” Thiếu niên trẻ tuổi Trầm Bạch hít một hơi sâu, có lẽ vì tâm tình kích động nên hai tay không nhịn được mà đan chặt vào nhau. “Nếu như Đại sư huynh đã nói vậy thì chúng ta cũng không trút giận lên đầu hắn nữa, chẳng qua nếu hắn muốn nhập môn thì ít ra phải thông qua một ít khảo thí nhập môn, để chúng ta thấy được tư cách của hắn.”

Ánh mắt Trương Nghi lại dừng trên người Đinh Ninh một lần nữa.

Nhìn ánh mắt tĩnh lặng, từ đầu đến cuối đều bình thản như mây bay nước chảy của thiếu niên kia mà khoé mắt của hắn cũng loé lên vài ý nghĩ lạ thường.

“Nhập môn khảo thí cũng không quan trọng, có lẽ các ngươi đều biết mỗi lần đại khảo, mặc dù thông qua nhưng quyền quyết định đều nằm trên tay Động chủ. Hiện tại, Động chủ đã đồng ý rồi thì hắn sẽ là tiểu sư đệ của chúng ta trong Bạch Dương Động. Bây giờ mọi người đều chặn ở đây chính là thiếu đi lễ nghĩa đồng môn rồi.” Trương Nghi ôn nhu nói tiếp: “Hơn nữa ta có thể cam đoan, thành tựu tương lai của vị tiểu sư đệ này sẽ rất tốt.”

“Sự việc tương lai, ai dám nói chắc chứ? Ta cũng không quản chuyện tương tai, chỉ nhìn chuyện trước mắt mà thôi.”

Bầu oán khí của đám đệ tử đang dần lắng xuống khi nghe mấy lời ôn hoà của Trương Nghi thì chợt ở trên đường núi phía sau lưng lại truyền ra một thanh âm lạnh lẽo.

Âm thanh này làm cho toàn thân kiếm khách áo xám đứng trước xe ngựa phát lạnh, ẩn trong vẻ trong trẻo đó là một sự lạnh lùng và uy thế lớn lao.

Lúc trước hắn cảm thấy sau khi Đinh Ninh nhập môn sẽ gặp nhiều phiền toái nhưng không ngờ, hiện tại chỉ là việc tiến nhập sơn môn cũng không dễ dàng như gì đã tưởng.

“Tô Tần sư huynh!”

Mắt của đám thiếu niên, kể cả Thẩm Bạch cũng sáng ngời, xem thần sắc kích động cùng tôn kính của bọn chúng thì có vẻ như địa vị của kẻ mới tới này ở trong lòng bọn chúng cao hơn cả Trương Nghi.

Chỉ thấy từ trong đám sương mù đi ra một người, phong thái nhẹ nhàng, mày kiếm mắt sáng, dù là đặt vào đường phố náo nhiệt nhất Trường Lăng cũng sẽ khiến cho người ta chú ý.

“Nếu không thấy tận mắt thì sao dễ dàng an tâm được?”

“Nếu chúng ta không khảo thí mà sự việc chẳng may truyền lưu ra ngoài thì chẳng phải người ta cho rằng Bạch Dương Động này không có quy củ gì nữa hay sao. Người nào cũng có thể vào được, là nơi chứa chấp những loại a miêu a cẩu bần tiện, dơ bẩn à.”

Cũng là một kẻ anh tuấn nhưng ánh mắt và giọng điệu của người này lại sắc bén và lạnh lẽo như một chuôi kiếm vậy.

Khí chất như vậy, dễ dàng làm cho những người trẻ tuổi khác tôn sùng.

Bạch Dương Động lại có nhiều tu hành giả không tầm thường như vậy a?

Đinh Ninh không để ý tới những lời về bản thân, hắn cảm thụ được khí tức của tên trẻ tuổi anh tuấn, lưng đeo trường kiếm kia mà trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lần nữa.

Sắc mặt Trương Nghi chợt đổi.

Hắn có lòng tin có thể thuyết phục được tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tô Tần.

Nhất là những lời nói này của Tô Tần, như đang ẩn giấu những lưỡi dao bén nhọn, lời nói cực kỳ sắc bén.

“Không nên thử thuyết phục ta làm gì.”

Nhưng mà Tô Tần lại không ngừng nói, giống như chuỷ thủ giấu trong tay áo, đã lộ ra một đoạn; ánh mắt hắn sắc nhọn nhìn vào Trương Nghị nói: “Có lẽ ngươi hiểu, tâm bất bình thì… Nhất là trong lúc chúng ta gia nhập vào kiếm viện Thanh Đằng thì việc tâm tình không tốt này sẽ gây ra nhiều sự cố không hay.”

Nghe được lời nói như vậy, Trương Nghi nhíu mày có vẻ như nhịn không được định nói; Đinh Ninh cũng khẽ ngẩng đầu, muốn nói gì đó.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng mang đầy khinh miệt, từ sau xe ngựa của kiếm khách áo xám vang lên: “Không bảo sao Bạch Dương Động này sẽ gặp biến cố, nguyên nhân chỉ lo nội đấu mà thôi.”

Kiếm khách áo xám sững sờ, xoay người tránh sang chỗ khác; lúc này mọi người mới phát hiện không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy tên đệ tử mặc tử bào (áo gấm màu tím), trong đó cầm đầu là một nữ tử xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn thanh lệ.

Ngoại trừ Trương Nghi và Tô Tần thì tất cả đệ tử đứng trước cửa Bạch Dương Động đều biến sắc.

Đặc biệt khi thấy rõ màu sắc và hoa văn trên quần áo đối phương, Thẩm Bạch liền giận tím mắt, quát lên: “Thối lắm, ngươi thì tính là thứ gì hả!?”

Đinh Ninh xoay qua nhìn mấy người khách không mời mặc tử bào kia, đặc biệt là nữ tử dẫn đầu rồi không khỏi âm thầm thở dài.

Hiện tại tu vi của hắn vẫn còn thấp, cho nên nên bị xe ngựa che chắn nên hắn không thể chú ý tới những người này từ trước.

Chẳng qua, hắn biết nữ tử dẫn đầu này.

Vì vậy hắn vô cùng hiểu rõ vì sao Thẩm Bạch giận tím mặt, dưới ánh mắt của hắn thì mấy kẻ này chỉ là mấy kẻ nhập môn mà thôi, mọi việc dường như rối rắm hơn.

“Ta không là thứ gì cả.”

Vẻ mặt thanh tú của nữ tử kia phủ một tầng sương lạnh, khi nghe lời mắng của Thẩm Bạch thì ánh mắt của nàng càng lạnh lẽo hơn, tràn ngập mỉa mai nói: “Ta là Nam Cung Thải Thục, đệ tử của kiếm viện Thanh Đằng, phụ thân của ta là Nam Cung Phá Thành. Nếu như ta không nhìn nhầm thì ngươi hẳn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Bạch Dương Động – Thẩm Bạch, phụ thân ngươi hẳn là Thẩm Phi Kinh, trước đây hắn chính là hạ cấp của cha ta đấy.”

Sắc mặt Thẩm Bạch trở nên trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.

Tất nhiên hắn biết rõ đối phương là đệ tử của kiếm viện Thanh Đằng, nhưng lại không ngờ thân phận lại hiển hách như vậy.”

Quan niệm cấp bậc và xuất thân trong quân đội cực kì đặt nặng.

Thuộc hạ cực kỳ kính trọng đối với người nhà của tướng lãnh.

Bởi vì đa số các cuộc chiến đều do tướng lĩnh quyết định và chỉ huy, trong chiến đấu phải luôn phục tùng mệnh lệnh, sinh mệnh của binh lính đều đặt trên tay tướng lĩnh, có thể sống sót qua chiến trận, nhận được phong thưởng thì chính là do sự sáng suốt và điều hành xuất sắc của tướng lĩnh. Khi đạt được công huân, tất nhiên công lao của tướng lĩnh chiếm một phần, tất nhiên ai cũng muốn nhớ kỹ ân tình này.

Nam Cung Thải Thục chính là đối tượng mà phụ thân của hắn phải tôn kính.

Vậy mà hắn lại mắng nàng là thứ gì.

“Nếu ở kiếm viện Thanh Đằng chúng ta, nếu viện trưởng đã đồng ý ai đó đến học tập thì chúng ta chắc chắn không ngăn hắn ở cửa vào. Về phần các ngươi nói nhìn không ra năng lực của hắn? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một việc. Ly Lăng Quân là một gã tu hành giả, lại khiến cho ta cùng Từ Hạc Sơn, Tạ Trường Sinh phải chịu nhục nhã nhưng hắn lại có thể làm cho Ly Lăng Quân mất hết thể diện. Các ngươi có thể nghĩ lại xem Bạch Dương Động và phủ Ly Lăng Quân có khác biệt như thế nào? Nếu như hắn muốn thì hiện tại đã có thể làm thượng khách ở phủ Ly Lăng Quân rồi.”

Nam Cung Thải Thục tràn đầy mỉa mai nói tiếp: “Hiện giờ hắn chọn Bạch Dương Động vậy mà các ngươi còn ghét bỏ người ta, chưng cái bản mặt kiêu ngạo đó ra mà chặn đường hắn?”

Xung quanh sơn môn đều xôn xao hẳn lên.

Tất cả đệ tử Bạch Dương Động đều kinh ngạc nhìn Đinh Ninh.

Mặc dù Ly Lăng Quân chỉ là gã hạt nhân (con tin chính trị) nhưng nhanh chóng quật khởi nhiều năm qua, từ lâu phủ Ly Lăng Quân đã vượt qua mấy địa phương tu hành bình thường rồi.

Tất nhiên những câu chuyện phiếm giữa phố phường không thể nào truyền vào trong Bạch Dương Động được, bọn hắn cũng không tin một thiếu niên bình thường trong phố phường như Đinh Ninh lại có bản lĩnh làm cho Ly Lăng Quân mất mặt được.

Trong lúc mọi người xôn xao, ánh mắt luôn luôn sắc bén của Tô Tần khẽ động, khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng sương lạnh, đôi môi hắn khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó.

Chẳng qua lúc này, một âm thanh bình tĩnh chợt vang lên: “Chỉ là việc nhập môn đơn giản, sao mọi người phải khiến cho nó phức tạp lên như vậy?”

Trước sơn môn bỗng yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Đinh Ninh.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra, nhân vật chính khiến cho mọi người tranh luận không thôi lần đầu tiên nói lên ý kiến của mình.

Đơn giản?

Đây là sự tình đơn giản?

Ánh mắt của Tô Tần lạnh lẽo hơn, bất giác lông mày cũng nhíu lại.

Nhưng mà Đinh Ninh không cho hắn kịp mở miệng, bởi vì nhìn tình hình lúc nãy, hắn liền biết uy tín của Tô Tần ở Bạch Dương Động cao hơn Trương Nghi, hơn nữa tài ăn nói của Tô Tần cũng rất tốt.

Tất nhiên hắn rất cảm kích Nam Cung Thải Thục đỡ lời dùm nhưng thật sự hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.

“Nếu đã có khảo thí thì để ta tham gia là được rồi, như vậy mọi người sẽ không còn ý kiến gì nữa.” Vẻ mặt Đinh Ninh bình tĩnh, chăm chú nhìn về vẻ mặt tái nhợt của Trầm Bạch, rồi nhìn về vẻ lo lắng của Trương Nghi và liếc nhìn hàn ý trên mặt Tô Tần mà nói ra.

“Thật sao?”

Lông mày Tô Tần càng nhíu hơn, cuối cùng hắn cũng thốt ra được hai chữ.

Chẳng qua sắc mặt Nam Cung Thải Thục và Trương Nghi lại biến đổi.

Nhưng mà Đinh Ninh không muốn mất nhiều thời gian nên kiên định gật đầu: “Thật.”

Lúc này bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người đều nghi hoặc nhìn về thiếu niên kia, nghĩ thầm tên thiếu niên phố phường này hết sức khinh người, có lẽ hắn căn bản không biết rằng khảo thí nhập môn đều rất khó thông qua, hay là hắn có thiên phú dị bẩm gì đó nên có lòng tin tuyệt đối như vậy?

Nhưng mà ngược lại Đinh Ninh chỉ cười cười, nói nhẹ:

“Đến đây đi.”

Hô hấp của Tô Tần không hiểu sao lại gián đoạn một chút, ánh mắt hắn khẽ híp lại, rồi nở nụ cười để lộ hàm răng trăng bóc như tuyết:

“Tốt, vậy bắt đầu thôi!.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương