Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 71: Bách Hoa Vệ
Kẻ bay ra ngoài không phải là Thanh Hồng, mà là Liễu Thanh Vũ!
Nhìn người mỹ phụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, Thanh Hồng đầu óc trống rỗng. Đùa gì thế? Cường giả Tiên Thiên cảnh lại bị người mỹ phụ này vung tay hất thẳng ra ngoài?
Tiểu Dao đứng bên cạnh cũng mở to đôi mắt trong veo mẫu thân, gương mặt đầy vẻ khó tin!
Về phần mấy gã áo đen vốn đang trợ trận phía sau Liễu Thanh Vũ càng là ngây ra như phỗng, như là đã hóa đá!
- Khục...
Liễu Thanh Vũ không màng đến cơn nhộn nhạo trong ngực, y chầm chậm đứng dậy, nhìn vào người mỹ phụ, hai mắt tràn đầy sợ hãi! Là một thiên tài xếp hạng mười chín trên Ngoại Môn bảng, y tự nhận cho dù là gặp phải một vài trưởng lão ngoại môn thì cũng có thể đánh được mấy chiêu, thế nhưng vừa rồi, đừng nói là đánh trả, ngay cả đối phương xuất thủ thế nào y cũng không nhìn thấy!
Đối phương là cường giả Linh Giả cảnh ư?
Nghĩ đến đây, thân thể Liễu Thanh Vũ cũng bắt đầu run rẩy.
Mỹ phụ nhàn nhạt nhìn Liễu Thanh Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía trên bầu trời, buồn bã nói:
- Ta chỉ là muốn một cuộc sống yên tĩnh mà thôi, một cuộc sống yên tĩnh mà thôi...
Trong giọng nói bà mang theo bất đắc dĩ vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này, Dương Diệp và Man Tử chạy đến. Nhìn thấy tình cảnh trong sân, Dương Diệp và Man Tử đều sửng sốt, rất nhanh thì Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, sau đó cổ tay vung lên, trường kiếm xuất hiện ở trong tay, chuẩn bị giải quyết mấy tên áo đen trước mắt.
- Diệp Nhi, để cho bọn họ đi đi!
Đúng lúc này, mỹ phụ lên tiếng.
Mặc dù Dương Diệp có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân. Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi trường kiếm, sau đó đi về phía mẫu thân.
Nghe thấy lời nói mỹ phụ, Liễu Thanh Vũ cùng với mấy gã áo đen cũng hồi phục tinh thần, sau đó lập tức không dám ở lại nữa, xoay người nhảy lên vài lần liền biến mất trong màn đêm.
Lúc này sợ hãi trong lòng Liễu Thanh Vũ thật khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ nữa! Ông trời ơi! Phụ thân của y lại muốn cưới cường giả Linh Giả cảnh làm tiểu thiếp? Nghĩ đến đây, Liễu Thanh Vũ túa mồ hôi lạnh cả người. Đây đúng thật là sắc đảm bao thiên (1) trong truyền thuyết! May mà mỹ phụ kia muốn trôi qua một cuộc sống yên tĩnh, bằng không e rằng Liễu gia sớm đã không còn tồn tại!
- Liễu sư huynh, việc này huynh đệ ta không tham dự nữa, cáo từ!
Đúng lúc này, Trần Phong nói với Liễu Thanh Vũ một câu, sau đó xoay người vọt đi về một hướng khác.
- Liễu sư huynh, ta cũng cáo từ...
Một đệ tử Kiếm Tông khác rời đi.
Nhìn thấy hai người rời đi, Liễu Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng y bất mãn trong lòng nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao hiện giờ bọn họ có thể nói là đã đắc tội cường giả Linh Giả cảnh. Mặc dù hình như đối phương không truy cứu thế nhưng ai dám cam đoan đối phương sẽ không đổi ý chứ?
Cho nên muốn giữ mạng thì cũng chỉ có thể chạy về Kiếm Tông, chỉ có về tới Kiếm Tông mới có thể không cần hãi sợ mỹ phụ kia!
- Thiếu gia, ngài xem...
Gã áo đen còn lại không có cách nào chạy trốn được, bởi vì hắn là cung phụng của Liễu gia, hắn và Liễu gia là có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn! Tuy rằng không có cách nào chạy trốn, thế nhưng không có nghĩa là hắn không sợ, dù gì đây cũng là cường giả Linh Giả cảnh!
Liễu Thanh Vũ trầm giọng nói:
- Không sao cả, bà ta đã nói bà ta chỉ muốn qua một cuộc sống yên tĩnh. Ngươi trở về nói chuyện xảy ra lúc nãy cho phụ thân ta biết, cha ta biết nên làm như thế nào.
- Vậy còn thiếu gia ngài?
- Ta phải về Kiếm Tông, ta nhất định phải về Kiếm Tông, bởi vì ta và nhi tử của bà ta có một ước định luận võ. Nếu như biết được, khó mà đảm bảo rằng bà ta không diệt trừ ta trước, dù sao thì hiện giờ con của bà ta mới chỉ là Phàm Nhân cảnh, mà ta đã là Tiên Thiên tam phẩm.
- Thế nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, ngươi làm theo lời ta là được!
- Vâng!
...
Tần đô.
Trong một gian phòng bao xa hoa, một người mỹ phụ ngồi khoanh chân trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó thấp giọng nói:
- Cuối cùng ngươi cũng phải xuất thủ rồi sao!
Nói xong, mỹ phụ bỗng nhiên đứng lên, sau đó đi khỏi căn phòng, nói với một nữ tử xinh đẹp đang đứng ở cửa phòng:
- Triệu tập Bách Hoa vệ, Phượng Ngọc xuất hiện ở An Nam thành, lập tức đi đến An Nam thành.
- Vâng, Phượng Vũ trưởng lão!
...
Trong nhà đá, mỹ phụ đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Dương Diệp, ánh mắt đầy dịu dàng mà nói:
- Hai năm, không ngờ Diệp Nhi đã trưởng thành thành một nam tử hán.
Dương Diệp trong mắt cũng ươn ướt, hai năm, rốt cuộc mình đã trở về. Hồi lâu sau, hắn hỏi:
- Mẫu thân, người, người thật sự là một Huyền giả ư?
Dương Diệp vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện mẫu thân của mình là một siêu cường giả. Dù sao thì sống cùng nhau vài chục năm, trong lòng Dương Diệp mỹ phụ đều là có hình tượng ôn nhu hiền lành, vả lại còn không hay gây chuyện, hình tượng này biến đổi đột nhiên.
Mỹ phụ gật đầu, sau đó kéo Tiểu Dao bên cạnh vào lòng, xoa xoa đầu nàng mà nói:
- Ta sẽ nói cho con và Tiểu Dao nghe tất cả chuyện của ta.
Nghe thấy lời của mỹ phụ, ba người Thanh Hồng vốn ngồi gần đó cùng nhìn nhau, sau đó vội vàng lui ra khỏi nhà đá.
Nhìn thấy ba người rời khỏi nhà đá, mỹ phụ mới chậm rãi nói:
- Trước kia ta là một đệ tử nội môn của Bách Hoa cung. Trong một lần vô tình, ta quen biết với phụ thân của các con, ta với phụ thân của các con yêu nhau, sau đó ta rời khỏi Bách Hoa cung!
- Bách Hoa cung!
Dương Diệp cả kinh, hai tay không kiềm được mà siết chặt lại. Đối với Bách Hoa cung vang danh thiên hạ, tuy rằng Dương Diệp không biết nhiều, thế nhưng hắn cũng từng nghe nói qua, dù sao Bách Hoa cốc một siêu thế lực chỉ đứng sau Nguyên môn.
Bách Hoa cốc chỉ thu nữ đệ tử, hơn nữa Bách Hoa cốc còn có một quy định trứ danh, quy định này chính là một khi gia nhập Bách Hoa cung sẽ không nói chuyện yêu đương, càng không thể kết hôn. Một khi người nữ đệ tử nào phạm vào điều quy định này, cho dù là chạy trốn tới chân trời góc biển đều sẽ bị Bách Hoa vệ của Bách Hoa cung bắt trở về, xử phạt bằng hình phạt cực kỳ tàn khốc.
Cho nên khi nghe mỹ phụ trốn ra khỏi Bách Hoa cung vì người phụ thân mà mình còn chưa từng gặp mặt, Dương Diệp không khỏi bắt đầu khẩn trương lên.
- Mẫu thân, Bách Hoa cung chính là thế lực không cho người ta thành thân đó sao?
Tiểu Dao nhẹ giọng hỏi.
Mỹ phụ gật đầu nói:
- Chính là thế lực đó. Sở dĩ ta giấu diếm thực lực của mình hai mươi năm qua cũng vì tránh né sự đuổi bắt của bọn họ. Đáng tiếc, đêm nay ta vẫn là ra tay rồi. Ta nghĩ hiện giờ bọn họ cũng đang trên đường truy đuổi đến An Nam thành. Cho nên, Diệp Nhi và Tiểu Dao, hai con nhất định phải nhanh chóng rời khỏi An Nam thành, nếu không sẽ không còn kịp nữa!
Dương Diệp đứng lên nói:
- Mẫu thân, trước đây con chưa bao giờ hỏi người về chuyện liên quan đến phụ thân. Hiện giờ con muốn hỏi người một câu, phụ thân rốt cuộc là vẫn còn sống hay là đã bị Bách Hoa cung hạ độc thủ?
Nghe thấy Dương Diệp nói hai chữ phụ thân, mỹ phụ cứng đờ cả người, gương hiện lên vẻ đau đớn.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mẫu thân, ánh mắt Dương Diệp lóe lên, hắn lạnh giọng nói:
- Mẫu thân, phụ thân thật sự đã chết trong tay Bách Hoa cung sao?
Mỹ phụ lắc đầu nói:
- Không phải, phụ thân con chưa chết, chỉ là... Nói chung chuyện này con đừng hỏi nữa. Nghe lời của ta, bây giờ con hãy mang Tiểu Dao rời khỏi An Nam thành đi, mục tiêu của bọn họ là ta, chỉ cần tìm được ta, bọn họ sẽ không tìm các con nữa. Cho dù muốn tìm được các con, các con cũng không học công pháp của Bách Hoa cốc, bọn họ cũng chẳng thể nào tìm được!
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Có đi thì cùng đi! Mẫu thân không đi, con cũng sẽ không đi!
- Tiểu Dao cũng sẽ không đi!
Tiểu Dao cũng kiên quyết nói.
- Ngươi bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không nghe lời của ta nữa sao?
Mỹ phụ có chút tức giận, dường như cảm thấy mình có hơi nặng lời, bà nhẹ giọng lại.
- Diệp Nhi, con nghe lời ta, con mang theo Dao Nhi đi đến Kiếm Tông, với tư chất của Dao Nhi, Kiếm Tông hẳn là sẽ thu nhận. Chỉ cần hai huynh muội các con ở trong Kiếm Tông, người Bách Hoa cốc chắc hẳn cũng sẽ không đi kiếm chuyện với các con!
Dương Diệp không nói gì.
Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao mỹ phụ không biết ý nghĩ của Dương Diệp? Bà lại nói:
- Diệp Nhi, chỉ cần con và Tiểu Dao có thể bình an, cho dù mẫu thân bị bắt quay về Bách Hoa cung cũng không tiếc. Thế nhưng nếu như con nhất thời hành động theo cảm tính hại chết mình và Tiểu Dao, ta có chết cũng không nhắm mắt!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn mỹ phụ mà nói:
- Mẫu thân, sở dĩ con nỗ lực trở nên mạnh mẽ chính là vì muốn bảo vệ người và Tiểu Dao. Nếu như người không còn nữa, cho dù con là trở thành người mạnh nhất Nam vực lại còn ý nghĩa gì? Tóm lại, con sẽ không đi, bọn họ muốn mang người đi nhất định phải bước qua xác của con!
- Mẫu thân, con cũng sẽ không đi, Tiểu Dao phải vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân và ca ca!
Gương mặt non nớt của Tiểu Dao tràn đầy kiên định.
- Đứa nhỏ ngốc, hai đứa nhỏ ngốc này...
Mỹ phụ ôm Dương Diệp và Tiểu Dao vào trong lòng, gương mặt đã tràn đầy nước mắt.
- Một màn thật cảm động lòng người, nếu như mẹ con các ngươi đã tình thâm như vậy, vậy thì cũng không cần đi nữa, cùng đi đến Tuyệt Tình nhai của Bách Hoa cung ở thêm vài thập niên là được rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng không chứa bất cứ tình cảm nào truyền vào trong nhà đá.
Nhìn người mỹ phụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, Thanh Hồng đầu óc trống rỗng. Đùa gì thế? Cường giả Tiên Thiên cảnh lại bị người mỹ phụ này vung tay hất thẳng ra ngoài?
Tiểu Dao đứng bên cạnh cũng mở to đôi mắt trong veo mẫu thân, gương mặt đầy vẻ khó tin!
Về phần mấy gã áo đen vốn đang trợ trận phía sau Liễu Thanh Vũ càng là ngây ra như phỗng, như là đã hóa đá!
- Khục...
Liễu Thanh Vũ không màng đến cơn nhộn nhạo trong ngực, y chầm chậm đứng dậy, nhìn vào người mỹ phụ, hai mắt tràn đầy sợ hãi! Là một thiên tài xếp hạng mười chín trên Ngoại Môn bảng, y tự nhận cho dù là gặp phải một vài trưởng lão ngoại môn thì cũng có thể đánh được mấy chiêu, thế nhưng vừa rồi, đừng nói là đánh trả, ngay cả đối phương xuất thủ thế nào y cũng không nhìn thấy!
Đối phương là cường giả Linh Giả cảnh ư?
Nghĩ đến đây, thân thể Liễu Thanh Vũ cũng bắt đầu run rẩy.
Mỹ phụ nhàn nhạt nhìn Liễu Thanh Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía trên bầu trời, buồn bã nói:
- Ta chỉ là muốn một cuộc sống yên tĩnh mà thôi, một cuộc sống yên tĩnh mà thôi...
Trong giọng nói bà mang theo bất đắc dĩ vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này, Dương Diệp và Man Tử chạy đến. Nhìn thấy tình cảnh trong sân, Dương Diệp và Man Tử đều sửng sốt, rất nhanh thì Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, sau đó cổ tay vung lên, trường kiếm xuất hiện ở trong tay, chuẩn bị giải quyết mấy tên áo đen trước mắt.
- Diệp Nhi, để cho bọn họ đi đi!
Đúng lúc này, mỹ phụ lên tiếng.
Mặc dù Dương Diệp có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân. Hắn lập tức hít sâu một hơi, thu hồi trường kiếm, sau đó đi về phía mẫu thân.
Nghe thấy lời nói mỹ phụ, Liễu Thanh Vũ cùng với mấy gã áo đen cũng hồi phục tinh thần, sau đó lập tức không dám ở lại nữa, xoay người nhảy lên vài lần liền biến mất trong màn đêm.
Lúc này sợ hãi trong lòng Liễu Thanh Vũ thật khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ nữa! Ông trời ơi! Phụ thân của y lại muốn cưới cường giả Linh Giả cảnh làm tiểu thiếp? Nghĩ đến đây, Liễu Thanh Vũ túa mồ hôi lạnh cả người. Đây đúng thật là sắc đảm bao thiên (1) trong truyền thuyết! May mà mỹ phụ kia muốn trôi qua một cuộc sống yên tĩnh, bằng không e rằng Liễu gia sớm đã không còn tồn tại!
- Liễu sư huynh, việc này huynh đệ ta không tham dự nữa, cáo từ!
Đúng lúc này, Trần Phong nói với Liễu Thanh Vũ một câu, sau đó xoay người vọt đi về một hướng khác.
- Liễu sư huynh, ta cũng cáo từ...
Một đệ tử Kiếm Tông khác rời đi.
Nhìn thấy hai người rời đi, Liễu Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng y bất mãn trong lòng nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao hiện giờ bọn họ có thể nói là đã đắc tội cường giả Linh Giả cảnh. Mặc dù hình như đối phương không truy cứu thế nhưng ai dám cam đoan đối phương sẽ không đổi ý chứ?
Cho nên muốn giữ mạng thì cũng chỉ có thể chạy về Kiếm Tông, chỉ có về tới Kiếm Tông mới có thể không cần hãi sợ mỹ phụ kia!
- Thiếu gia, ngài xem...
Gã áo đen còn lại không có cách nào chạy trốn được, bởi vì hắn là cung phụng của Liễu gia, hắn và Liễu gia là có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn! Tuy rằng không có cách nào chạy trốn, thế nhưng không có nghĩa là hắn không sợ, dù gì đây cũng là cường giả Linh Giả cảnh!
Liễu Thanh Vũ trầm giọng nói:
- Không sao cả, bà ta đã nói bà ta chỉ muốn qua một cuộc sống yên tĩnh. Ngươi trở về nói chuyện xảy ra lúc nãy cho phụ thân ta biết, cha ta biết nên làm như thế nào.
- Vậy còn thiếu gia ngài?
- Ta phải về Kiếm Tông, ta nhất định phải về Kiếm Tông, bởi vì ta và nhi tử của bà ta có một ước định luận võ. Nếu như biết được, khó mà đảm bảo rằng bà ta không diệt trừ ta trước, dù sao thì hiện giờ con của bà ta mới chỉ là Phàm Nhân cảnh, mà ta đã là Tiên Thiên tam phẩm.
- Thế nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, ngươi làm theo lời ta là được!
- Vâng!
...
Tần đô.
Trong một gian phòng bao xa hoa, một người mỹ phụ ngồi khoanh chân trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó thấp giọng nói:
- Cuối cùng ngươi cũng phải xuất thủ rồi sao!
Nói xong, mỹ phụ bỗng nhiên đứng lên, sau đó đi khỏi căn phòng, nói với một nữ tử xinh đẹp đang đứng ở cửa phòng:
- Triệu tập Bách Hoa vệ, Phượng Ngọc xuất hiện ở An Nam thành, lập tức đi đến An Nam thành.
- Vâng, Phượng Vũ trưởng lão!
...
Trong nhà đá, mỹ phụ đưa tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Dương Diệp, ánh mắt đầy dịu dàng mà nói:
- Hai năm, không ngờ Diệp Nhi đã trưởng thành thành một nam tử hán.
Dương Diệp trong mắt cũng ươn ướt, hai năm, rốt cuộc mình đã trở về. Hồi lâu sau, hắn hỏi:
- Mẫu thân, người, người thật sự là một Huyền giả ư?
Dương Diệp vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện mẫu thân của mình là một siêu cường giả. Dù sao thì sống cùng nhau vài chục năm, trong lòng Dương Diệp mỹ phụ đều là có hình tượng ôn nhu hiền lành, vả lại còn không hay gây chuyện, hình tượng này biến đổi đột nhiên.
Mỹ phụ gật đầu, sau đó kéo Tiểu Dao bên cạnh vào lòng, xoa xoa đầu nàng mà nói:
- Ta sẽ nói cho con và Tiểu Dao nghe tất cả chuyện của ta.
Nghe thấy lời của mỹ phụ, ba người Thanh Hồng vốn ngồi gần đó cùng nhìn nhau, sau đó vội vàng lui ra khỏi nhà đá.
Nhìn thấy ba người rời khỏi nhà đá, mỹ phụ mới chậm rãi nói:
- Trước kia ta là một đệ tử nội môn của Bách Hoa cung. Trong một lần vô tình, ta quen biết với phụ thân của các con, ta với phụ thân của các con yêu nhau, sau đó ta rời khỏi Bách Hoa cung!
- Bách Hoa cung!
Dương Diệp cả kinh, hai tay không kiềm được mà siết chặt lại. Đối với Bách Hoa cung vang danh thiên hạ, tuy rằng Dương Diệp không biết nhiều, thế nhưng hắn cũng từng nghe nói qua, dù sao Bách Hoa cốc một siêu thế lực chỉ đứng sau Nguyên môn.
Bách Hoa cốc chỉ thu nữ đệ tử, hơn nữa Bách Hoa cốc còn có một quy định trứ danh, quy định này chính là một khi gia nhập Bách Hoa cung sẽ không nói chuyện yêu đương, càng không thể kết hôn. Một khi người nữ đệ tử nào phạm vào điều quy định này, cho dù là chạy trốn tới chân trời góc biển đều sẽ bị Bách Hoa vệ của Bách Hoa cung bắt trở về, xử phạt bằng hình phạt cực kỳ tàn khốc.
Cho nên khi nghe mỹ phụ trốn ra khỏi Bách Hoa cung vì người phụ thân mà mình còn chưa từng gặp mặt, Dương Diệp không khỏi bắt đầu khẩn trương lên.
- Mẫu thân, Bách Hoa cung chính là thế lực không cho người ta thành thân đó sao?
Tiểu Dao nhẹ giọng hỏi.
Mỹ phụ gật đầu nói:
- Chính là thế lực đó. Sở dĩ ta giấu diếm thực lực của mình hai mươi năm qua cũng vì tránh né sự đuổi bắt của bọn họ. Đáng tiếc, đêm nay ta vẫn là ra tay rồi. Ta nghĩ hiện giờ bọn họ cũng đang trên đường truy đuổi đến An Nam thành. Cho nên, Diệp Nhi và Tiểu Dao, hai con nhất định phải nhanh chóng rời khỏi An Nam thành, nếu không sẽ không còn kịp nữa!
Dương Diệp đứng lên nói:
- Mẫu thân, trước đây con chưa bao giờ hỏi người về chuyện liên quan đến phụ thân. Hiện giờ con muốn hỏi người một câu, phụ thân rốt cuộc là vẫn còn sống hay là đã bị Bách Hoa cung hạ độc thủ?
Nghe thấy Dương Diệp nói hai chữ phụ thân, mỹ phụ cứng đờ cả người, gương hiện lên vẻ đau đớn.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mẫu thân, ánh mắt Dương Diệp lóe lên, hắn lạnh giọng nói:
- Mẫu thân, phụ thân thật sự đã chết trong tay Bách Hoa cung sao?
Mỹ phụ lắc đầu nói:
- Không phải, phụ thân con chưa chết, chỉ là... Nói chung chuyện này con đừng hỏi nữa. Nghe lời của ta, bây giờ con hãy mang Tiểu Dao rời khỏi An Nam thành đi, mục tiêu của bọn họ là ta, chỉ cần tìm được ta, bọn họ sẽ không tìm các con nữa. Cho dù muốn tìm được các con, các con cũng không học công pháp của Bách Hoa cốc, bọn họ cũng chẳng thể nào tìm được!
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Có đi thì cùng đi! Mẫu thân không đi, con cũng sẽ không đi!
- Tiểu Dao cũng sẽ không đi!
Tiểu Dao cũng kiên quyết nói.
- Ngươi bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không nghe lời của ta nữa sao?
Mỹ phụ có chút tức giận, dường như cảm thấy mình có hơi nặng lời, bà nhẹ giọng lại.
- Diệp Nhi, con nghe lời ta, con mang theo Dao Nhi đi đến Kiếm Tông, với tư chất của Dao Nhi, Kiếm Tông hẳn là sẽ thu nhận. Chỉ cần hai huynh muội các con ở trong Kiếm Tông, người Bách Hoa cốc chắc hẳn cũng sẽ không đi kiếm chuyện với các con!
Dương Diệp không nói gì.
Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao mỹ phụ không biết ý nghĩ của Dương Diệp? Bà lại nói:
- Diệp Nhi, chỉ cần con và Tiểu Dao có thể bình an, cho dù mẫu thân bị bắt quay về Bách Hoa cung cũng không tiếc. Thế nhưng nếu như con nhất thời hành động theo cảm tính hại chết mình và Tiểu Dao, ta có chết cũng không nhắm mắt!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn mỹ phụ mà nói:
- Mẫu thân, sở dĩ con nỗ lực trở nên mạnh mẽ chính là vì muốn bảo vệ người và Tiểu Dao. Nếu như người không còn nữa, cho dù con là trở thành người mạnh nhất Nam vực lại còn ý nghĩa gì? Tóm lại, con sẽ không đi, bọn họ muốn mang người đi nhất định phải bước qua xác của con!
- Mẫu thân, con cũng sẽ không đi, Tiểu Dao phải vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân và ca ca!
Gương mặt non nớt của Tiểu Dao tràn đầy kiên định.
- Đứa nhỏ ngốc, hai đứa nhỏ ngốc này...
Mỹ phụ ôm Dương Diệp và Tiểu Dao vào trong lòng, gương mặt đã tràn đầy nước mắt.
- Một màn thật cảm động lòng người, nếu như mẹ con các ngươi đã tình thâm như vậy, vậy thì cũng không cần đi nữa, cùng đi đến Tuyệt Tình nhai của Bách Hoa cung ở thêm vài thập niên là được rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng không chứa bất cứ tình cảm nào truyền vào trong nhà đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook