Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 45: Thế Như Chẻ Tre
Dương Diệp vừa mới vào Kiếm Nô tháp, cảnh tượng trước mắt liền đột nhiên thay đổi. Khi mở mắt ra, hắn đã đứng trong một đại sảnh trống trải, chỉ là trong đại sảnh này ngoài một cái thang lầu ra thì không còn gì cả, người cũng chẳng có ai, những người cùng vào với hắn cũng không có trong đại sảnh này.
Ngay khi Dương Diệp còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cách mấy trượng trước mặt hắn xuất hiện một bóng đen, bóng người này tay cầm một thanh trường kiếm, toàn thân đen kịt, thấy không rõ tướng mạo. Nhưng mà Dương Diệp cảm giác được người trước mắt này đang khóa chặt hắn.
- Đây là kiếm nô?
Dương Diệp thấp giọng nói.
Nghĩ vậy, Dương Diệp chợt vung tay phải, trường kiếm xuất hiện ở trong tay, sau đó hắn thi triển ra Tật Phong Bộ, mang theo một trận thanh phong, dùng ra Thích Tự quyết trong kiếm pháp căn bản.
Ngay khoảnh khắc Dương Diệp vừa động thủ, bóng người đối diện cũng ra tay. Chỉ là làm cho Dương Diệp bất ngờ là bóng người lại cũng sử dụng Thích Tự quyết trong kiếm pháp cơ bản, hơn nữa bất kể là thủ thế hay là tốc độ ra chiêu đều giống hệt như hắn.
Dương Diệp không kịp nghĩ nhiều, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, trường kiếm hất ra, đánh bay trường kiếm của bóng đen, sau đó tay phải vạch ra, quẹt ngang trước ngực bóng người kia.
Bị Dương Diệp đánh trúng, bóng đen lập tức tiêu tán.
Một kích đánh chết kiếm nô, Dương Diệp cũng không đắc ý, bởi vì kiếm nô này chỉ có thực lực Huyền giả thất phẩm.
Trầm mặc tại chỗ một lúc, Dương Diệp thấp giọng nói:
- Xem ra kiếm nô ở nơi này mô phỏng theo người khảo hạch mà ra chiêu. Nếu quả thật là như vậy thì đây cũng là một nơi tốt để luyện kiếm kỹ. Nhưng mà kiếm nô ở tầng thứ nhất này hơi yếu một chút.
Nói xong, Dương Diệp đi lên tầng hai.
Khi Dương Diệp đi đến tầng hai, bên trên đó đã có hai kiếm nô đang đứng. Thực lực của kiếm nô không khác gì tầng một, đều là Huyền giả thất phẩm, chỉ là nhiều hơn tầng dưới một kiếm nô.
Dương Diệp không do dự, trường kiếm ra khỏi vỏ, thi triển ra Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản. Đúng như hắn suy nghĩ, sau khi hắn thi triển Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản, hai kiếm nô trước mắt cũng là trước tiên thi triển ra Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản.
Tuy rằng hai kiếm nô dùng huyền kỹ giống Dương Diệp, thế nhưng hai chúng nó cũng bị hắn nháy mắt giết chết. Với Dương Diệp mà nói, kiếm nô Huyền giả thất phẩm thực sự không có tính uy hiếp gì, cho dù hai người cũng vậy.
Bên ngoài Kiếm tháp, Tào Hỏa nhìn chữ Sáu màu đỏ to lớn ở giữa tháp kia, thấp giọng nói:
- Không tệ, thời gian ngắn như vậy mà đã có người xông đến tầng thứ sáu, đây chắc là một trong hai người Giang Nguyên và Thanh Tuyết.
Phùng Vũ bên cạnh Tào Hỏa gật đầu, cười nói:
- Số lượng và chất lượng lần này kém hơn năm ngoái một chút, nhưng so với mấy năm trước, chất lượng lại không thua nhiều lắm. Hai Huyền giả cửu phẩm mười sáu tuổi, chờ bọn họ nhập tông, tông môn bồi dưỡng một chút, hẳn là có thể nhanh chóng trở thành Tiên Thiên.
Tào Hỏa gật đầu cười nói:
- Nếu như bọn họ có thể trong tám tháng tiếp theo trở thành Tiên Thiên, vậy hai người bọn họ thì có thể đi theo mấy tên yêu nghiệt tham gia Thanh Vân bảng năm nay đi đến Tần Đô. Tuy rằng không thể luận võ, nhưng nhìn các thiên tài khác ở Nam vực cũng rất có lợi ích với bọn họ!
Nói đến Thanh Vân bảng, nụ cười trên mặt Phùng Vũ vụt tắt, lão ta nói:
- Lão Hỏa, ngươi nói Thanh Vân bảng năm nay, mấy tên yêu nghiệt của Kiếm Tông ta có khả năng đánh được hay chăng?
Tào Hỏa cũng là sắc mặt nghiêm trọng, trầm mặc rất lâu mới mở lời:
- Vài thiên tài nội môn còn chưa tấn cấp Vương Giả thì ta không dám nói, thế nhưng hiện tại yêu nữ kia ở ngoại môn thì hẳn là có thể. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Quỷ tông cùng với những tông môn khác không nhắm vào Kiếm Tông ta!
Phùng Vũ trầm giọng nói:
- Quỷ tông chắc chắn là nhắm vào Kiếm Tông ta, nhưng mà Kiếm Tông chúng ta cũng không sợ hãi Quỷ tông. Chỉ là chẳng biết lần này Nguyên môn có nhằm vào Kiếm Tông ta hay không, phải biết là mấy lần trước Kiếm Tông ta thất bại nặng nề, trong đó có bóng dáng của Nguyên môn!
Tào Hỏa đang muốn gì đó, lúc này Thiên trưởng lão vẫn luôn im lặng bỗng nhiên ồ một tiếng:
- Các vị xem, đã có người xông qua tầng thứ chín!
Nghe vậy, hai người ngẩng đầu nhìn lại thì thấy lúc này giữa Kiếm Nô tháp đã hiện ra một chữ to: Mười Một.
Kẻ đi đến tầng mười một không phải ai khác, chính là Dương Diệp. Xông liền một mạch, hắn đã biết rõ tình hình trong tháp. Tầng thứ nhất xuất hiện một kiếm nô Huyền giả thất phẩm, tầng thứ hai là hai kiếm nô, mà tầng thứ ba là ba cái. Khi đến tầng thứ tư, kiếm nô xuất hiện đã không còn là Huyền giả thất phẩm mà là Huyền giả bát phẩm, cũng giống như trên, từ đó mà suy ra, bây giờ hắn đang ở tầng thứ chín cũng chính là có ba kiếm nô Huyền giả cửu phẩm.
Dương Diệp mới vừa lên tầng thứ chín thì nghênh đón hắn là ba thanh trường kiếm. Sau khi kiếm nô biến thành Huyền giả cửu phẩm, kiếm nô đã không còn ra chiêu theo phương thức xuất chiêu của hắn nữa mà là dùng những kiếm kỹ khác.
Cảm nhận được ba thanh trường kiếm đánh đến, Dương Diệp mặt không đổi sắc, Tật Phong Bộ lập tức dùng ra, hóa thành một trận gió tránh về bên cạnh cách đó một trượng. Dương Diệp mới vừa di chuyển, tốc độ kiếm nô cũng không giảm, lập tức đâm đến Dương Diệp từ ba hướng.
Dương Diệp không dám khinh thường, chân phải chợt đạp xuống đất, mượn sức bật và Tật Phong Bộ, hắn nháy mắt đi đến trước mặt kiếm nô phía bên phải. Không chút do dự nào, trường kiếm đâm thẳng vào kiếm nô, Mà kiếm nô kia lại hoàn toàn không phòng ngự hay là đón đỡ, cũng giống như vậy mà đâm một kiếm về phía ngực Dương Diệp, đây là đấu pháp cùng muốn chết chung.
Dương Diệp ra chiêu trước, cho nên trường kiếm của hắn đâm vào trong thân thể kiếm nô trước, thế nhưng ngay sau đó, trường kiếm của kiếm nô kia liền đi đến trước ngực Dương Diệp. Ngay lúc đó, khi trường kiếm sắp đâm vào cơ thể hắn, tay trái Dương Diệp đột nhiên khe khẽ động, một luồng kiếm khí chợt bắn ra từ trong tay trái của hắn, keng một tiếng, trường kiếm của kiếm nô bị đánh bay.
Một kích đắc thủ, Dương Diệp đạp nhẹ chân phải, thân hình quỷ mị vọt lên, đi đến trước mặt kiếm nô đứng giữa. Lần này Dương Diệp không dùng phương pháp trước đó mà tăng tốc độ lên đến cực hạn, trường kiếm mang theo tiếng xé gió, khi kiếm nô còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm liền xuyên qua trước ngực nó.
Kiếm nô biến mất, Dương Diệp xoay người nhìn kiếm nô cuối cùng đã đi tới trước mặt hắn. Trong nháy mắt khi trường kiếm trong tay kiếm nô đâm về phía Dương Diệp, hàn quang chợt lóe lên, một thanh trường kiếm chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào ngực kiếm nô.
Sau khi kiếm nô cuối cùng biến mất, Dương Diệp khẽ thở ra một hơi. Hắn không thể không thừa nhận, Kiếm Nô tháp này quả thật là một nơi tu luyện tốt. Kiếm pháp cơ bản của hắn vốn đã là đại viên mãn, thế nhưng từ khi bắt đầu tiến đánh đi lên, hắn rốt cuộc phát hiện một vài chỗ thiếu sót trong kiếm pháp của mình.
Sự phát hiện này làm cho hắn cảm thấy thật may mắn, bởi vì còn may là phát hiện ở nơi này, nếu không sau này khi đối chiến với kẻ địch mà bị phát hiện sơ hở, nhất là khi kẻ địch là cao thủ, đây tuyệt đối là vô cùng trí mạng.
Nghỉ ngơi một hồi, Dương Diệp nhìn về phía thang lầu. Nếu dựa theo cảnh giới kiếm nô trước đó, tầng thứ mười này phải là Tiên Thiên cảnh. Nhưng mà Dương Diệp cho rằng khả năng này không cao, nếu như tầng thứ mười đã xuất hiện Tiên Thiên, vậy thì hai mươi tên xông qua tầng thứ hai mươi thật là quá nghịch thiên.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Diệp đi lên tiếp. Khi hắn bước vào tầng thứ mười, trong đại sảnh chỉ có một kiếm nô. Nhìn thấy chỉ có một kiếm nô, trong lòng Dương Diệp lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là Tiên Thiên thật sao?
Khi Dương Diệp đi đến trước mặt kiếm nô, hắn tức thì thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì kiếm nô trước mắt cũng không phải Tiên Thiên mà là một kiếm nô Huyền giả cửu phẩm, chỉ là khí tức trên người mạnh hơn kiếm nô cửu phẩm trước đó rất nhiều. Thậm chí Dương Diệp cảm thấy kiếm nô này còn phải mạnh hơn cả ba kiếm nô Huyền giả cửu phẩm kia.
Nhưng mà còn may, chỉ cần không phải Tiên Thiên thì với Dương Diệp mà nói cũng không phải quá khó.
Dương Diệp cầm trường kiếm đi về phía trước một bước, ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ giải quyết kiếm nô này thì đột nhiên, trường kiếm trong tay kiếm nô bỗng cắt qua hư không trước mặt Dương Diệp, một luồng kiếm khí tuyết trắng nhanh như tia chớp mà bắn về phía Dương Diệp.
Kiếm khí bất thình lình đến này làm cho Dương Diệp biến sắc. Chẳng phải là luồng kiếm khí này mạnh bao nhiêu mà là kiếm nô từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín cũng không sử dụng kiếm khí, nhưng kiếm nô trước mắt này lại có thể thi triển kiếm khí sao?
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Dương Diệp chợt động, tránh thoát luồng kiếm khí kia, sau đó thi triển ra Tật Phong Bộ xông về phía kiếm nô.
Trong một ảo cảnh khác, sau khi Giang Nguyên ra kiếm đâm thủng một kiếm nô thì vội vàng ngồi xuống đất, nghỉ ngơi khoảng chừng nửa canh giờ xong, y đứng lên, nhìn về phía thang lầu, thấp giọng nói:
- Ta hẳn là người đầu tiên bước vào tầng thứ mười mười rồi!
Nói đến đây, y như là nghĩ đến điều gì đó, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lại dám đánh cược với ta, thật là hai đứa ngu ngốc!
Nói xong mấy câu, y đi về phía thang lầu.
Ngay tại lúc Giang Nguyên bước lên tầng thứ mười, nữ tử váy xanh tên Thanh Tuyết cũng tiến nhập tầng thứ mười, mà Dương Diệp lại là đã đến tầng thứ mười hai.
Ngay khi Dương Diệp còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cách mấy trượng trước mặt hắn xuất hiện một bóng đen, bóng người này tay cầm một thanh trường kiếm, toàn thân đen kịt, thấy không rõ tướng mạo. Nhưng mà Dương Diệp cảm giác được người trước mắt này đang khóa chặt hắn.
- Đây là kiếm nô?
Dương Diệp thấp giọng nói.
Nghĩ vậy, Dương Diệp chợt vung tay phải, trường kiếm xuất hiện ở trong tay, sau đó hắn thi triển ra Tật Phong Bộ, mang theo một trận thanh phong, dùng ra Thích Tự quyết trong kiếm pháp căn bản.
Ngay khoảnh khắc Dương Diệp vừa động thủ, bóng người đối diện cũng ra tay. Chỉ là làm cho Dương Diệp bất ngờ là bóng người lại cũng sử dụng Thích Tự quyết trong kiếm pháp cơ bản, hơn nữa bất kể là thủ thế hay là tốc độ ra chiêu đều giống hệt như hắn.
Dương Diệp không kịp nghĩ nhiều, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, trường kiếm hất ra, đánh bay trường kiếm của bóng đen, sau đó tay phải vạch ra, quẹt ngang trước ngực bóng người kia.
Bị Dương Diệp đánh trúng, bóng đen lập tức tiêu tán.
Một kích đánh chết kiếm nô, Dương Diệp cũng không đắc ý, bởi vì kiếm nô này chỉ có thực lực Huyền giả thất phẩm.
Trầm mặc tại chỗ một lúc, Dương Diệp thấp giọng nói:
- Xem ra kiếm nô ở nơi này mô phỏng theo người khảo hạch mà ra chiêu. Nếu quả thật là như vậy thì đây cũng là một nơi tốt để luyện kiếm kỹ. Nhưng mà kiếm nô ở tầng thứ nhất này hơi yếu một chút.
Nói xong, Dương Diệp đi lên tầng hai.
Khi Dương Diệp đi đến tầng hai, bên trên đó đã có hai kiếm nô đang đứng. Thực lực của kiếm nô không khác gì tầng một, đều là Huyền giả thất phẩm, chỉ là nhiều hơn tầng dưới một kiếm nô.
Dương Diệp không do dự, trường kiếm ra khỏi vỏ, thi triển ra Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản. Đúng như hắn suy nghĩ, sau khi hắn thi triển Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản, hai kiếm nô trước mắt cũng là trước tiên thi triển ra Tật Phong Bộ và kiếm pháp cơ bản.
Tuy rằng hai kiếm nô dùng huyền kỹ giống Dương Diệp, thế nhưng hai chúng nó cũng bị hắn nháy mắt giết chết. Với Dương Diệp mà nói, kiếm nô Huyền giả thất phẩm thực sự không có tính uy hiếp gì, cho dù hai người cũng vậy.
Bên ngoài Kiếm tháp, Tào Hỏa nhìn chữ Sáu màu đỏ to lớn ở giữa tháp kia, thấp giọng nói:
- Không tệ, thời gian ngắn như vậy mà đã có người xông đến tầng thứ sáu, đây chắc là một trong hai người Giang Nguyên và Thanh Tuyết.
Phùng Vũ bên cạnh Tào Hỏa gật đầu, cười nói:
- Số lượng và chất lượng lần này kém hơn năm ngoái một chút, nhưng so với mấy năm trước, chất lượng lại không thua nhiều lắm. Hai Huyền giả cửu phẩm mười sáu tuổi, chờ bọn họ nhập tông, tông môn bồi dưỡng một chút, hẳn là có thể nhanh chóng trở thành Tiên Thiên.
Tào Hỏa gật đầu cười nói:
- Nếu như bọn họ có thể trong tám tháng tiếp theo trở thành Tiên Thiên, vậy hai người bọn họ thì có thể đi theo mấy tên yêu nghiệt tham gia Thanh Vân bảng năm nay đi đến Tần Đô. Tuy rằng không thể luận võ, nhưng nhìn các thiên tài khác ở Nam vực cũng rất có lợi ích với bọn họ!
Nói đến Thanh Vân bảng, nụ cười trên mặt Phùng Vũ vụt tắt, lão ta nói:
- Lão Hỏa, ngươi nói Thanh Vân bảng năm nay, mấy tên yêu nghiệt của Kiếm Tông ta có khả năng đánh được hay chăng?
Tào Hỏa cũng là sắc mặt nghiêm trọng, trầm mặc rất lâu mới mở lời:
- Vài thiên tài nội môn còn chưa tấn cấp Vương Giả thì ta không dám nói, thế nhưng hiện tại yêu nữ kia ở ngoại môn thì hẳn là có thể. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Quỷ tông cùng với những tông môn khác không nhắm vào Kiếm Tông ta!
Phùng Vũ trầm giọng nói:
- Quỷ tông chắc chắn là nhắm vào Kiếm Tông ta, nhưng mà Kiếm Tông chúng ta cũng không sợ hãi Quỷ tông. Chỉ là chẳng biết lần này Nguyên môn có nhằm vào Kiếm Tông ta hay không, phải biết là mấy lần trước Kiếm Tông ta thất bại nặng nề, trong đó có bóng dáng của Nguyên môn!
Tào Hỏa đang muốn gì đó, lúc này Thiên trưởng lão vẫn luôn im lặng bỗng nhiên ồ một tiếng:
- Các vị xem, đã có người xông qua tầng thứ chín!
Nghe vậy, hai người ngẩng đầu nhìn lại thì thấy lúc này giữa Kiếm Nô tháp đã hiện ra một chữ to: Mười Một.
Kẻ đi đến tầng mười một không phải ai khác, chính là Dương Diệp. Xông liền một mạch, hắn đã biết rõ tình hình trong tháp. Tầng thứ nhất xuất hiện một kiếm nô Huyền giả thất phẩm, tầng thứ hai là hai kiếm nô, mà tầng thứ ba là ba cái. Khi đến tầng thứ tư, kiếm nô xuất hiện đã không còn là Huyền giả thất phẩm mà là Huyền giả bát phẩm, cũng giống như trên, từ đó mà suy ra, bây giờ hắn đang ở tầng thứ chín cũng chính là có ba kiếm nô Huyền giả cửu phẩm.
Dương Diệp mới vừa lên tầng thứ chín thì nghênh đón hắn là ba thanh trường kiếm. Sau khi kiếm nô biến thành Huyền giả cửu phẩm, kiếm nô đã không còn ra chiêu theo phương thức xuất chiêu của hắn nữa mà là dùng những kiếm kỹ khác.
Cảm nhận được ba thanh trường kiếm đánh đến, Dương Diệp mặt không đổi sắc, Tật Phong Bộ lập tức dùng ra, hóa thành một trận gió tránh về bên cạnh cách đó một trượng. Dương Diệp mới vừa di chuyển, tốc độ kiếm nô cũng không giảm, lập tức đâm đến Dương Diệp từ ba hướng.
Dương Diệp không dám khinh thường, chân phải chợt đạp xuống đất, mượn sức bật và Tật Phong Bộ, hắn nháy mắt đi đến trước mặt kiếm nô phía bên phải. Không chút do dự nào, trường kiếm đâm thẳng vào kiếm nô, Mà kiếm nô kia lại hoàn toàn không phòng ngự hay là đón đỡ, cũng giống như vậy mà đâm một kiếm về phía ngực Dương Diệp, đây là đấu pháp cùng muốn chết chung.
Dương Diệp ra chiêu trước, cho nên trường kiếm của hắn đâm vào trong thân thể kiếm nô trước, thế nhưng ngay sau đó, trường kiếm của kiếm nô kia liền đi đến trước ngực Dương Diệp. Ngay lúc đó, khi trường kiếm sắp đâm vào cơ thể hắn, tay trái Dương Diệp đột nhiên khe khẽ động, một luồng kiếm khí chợt bắn ra từ trong tay trái của hắn, keng một tiếng, trường kiếm của kiếm nô bị đánh bay.
Một kích đắc thủ, Dương Diệp đạp nhẹ chân phải, thân hình quỷ mị vọt lên, đi đến trước mặt kiếm nô đứng giữa. Lần này Dương Diệp không dùng phương pháp trước đó mà tăng tốc độ lên đến cực hạn, trường kiếm mang theo tiếng xé gió, khi kiếm nô còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm liền xuyên qua trước ngực nó.
Kiếm nô biến mất, Dương Diệp xoay người nhìn kiếm nô cuối cùng đã đi tới trước mặt hắn. Trong nháy mắt khi trường kiếm trong tay kiếm nô đâm về phía Dương Diệp, hàn quang chợt lóe lên, một thanh trường kiếm chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào ngực kiếm nô.
Sau khi kiếm nô cuối cùng biến mất, Dương Diệp khẽ thở ra một hơi. Hắn không thể không thừa nhận, Kiếm Nô tháp này quả thật là một nơi tu luyện tốt. Kiếm pháp cơ bản của hắn vốn đã là đại viên mãn, thế nhưng từ khi bắt đầu tiến đánh đi lên, hắn rốt cuộc phát hiện một vài chỗ thiếu sót trong kiếm pháp của mình.
Sự phát hiện này làm cho hắn cảm thấy thật may mắn, bởi vì còn may là phát hiện ở nơi này, nếu không sau này khi đối chiến với kẻ địch mà bị phát hiện sơ hở, nhất là khi kẻ địch là cao thủ, đây tuyệt đối là vô cùng trí mạng.
Nghỉ ngơi một hồi, Dương Diệp nhìn về phía thang lầu. Nếu dựa theo cảnh giới kiếm nô trước đó, tầng thứ mười này phải là Tiên Thiên cảnh. Nhưng mà Dương Diệp cho rằng khả năng này không cao, nếu như tầng thứ mười đã xuất hiện Tiên Thiên, vậy thì hai mươi tên xông qua tầng thứ hai mươi thật là quá nghịch thiên.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Diệp đi lên tiếp. Khi hắn bước vào tầng thứ mười, trong đại sảnh chỉ có một kiếm nô. Nhìn thấy chỉ có một kiếm nô, trong lòng Dương Diệp lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là Tiên Thiên thật sao?
Khi Dương Diệp đi đến trước mặt kiếm nô, hắn tức thì thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì kiếm nô trước mắt cũng không phải Tiên Thiên mà là một kiếm nô Huyền giả cửu phẩm, chỉ là khí tức trên người mạnh hơn kiếm nô cửu phẩm trước đó rất nhiều. Thậm chí Dương Diệp cảm thấy kiếm nô này còn phải mạnh hơn cả ba kiếm nô Huyền giả cửu phẩm kia.
Nhưng mà còn may, chỉ cần không phải Tiên Thiên thì với Dương Diệp mà nói cũng không phải quá khó.
Dương Diệp cầm trường kiếm đi về phía trước một bước, ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ giải quyết kiếm nô này thì đột nhiên, trường kiếm trong tay kiếm nô bỗng cắt qua hư không trước mặt Dương Diệp, một luồng kiếm khí tuyết trắng nhanh như tia chớp mà bắn về phía Dương Diệp.
Kiếm khí bất thình lình đến này làm cho Dương Diệp biến sắc. Chẳng phải là luồng kiếm khí này mạnh bao nhiêu mà là kiếm nô từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín cũng không sử dụng kiếm khí, nhưng kiếm nô trước mắt này lại có thể thi triển kiếm khí sao?
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Dương Diệp chợt động, tránh thoát luồng kiếm khí kia, sau đó thi triển ra Tật Phong Bộ xông về phía kiếm nô.
Trong một ảo cảnh khác, sau khi Giang Nguyên ra kiếm đâm thủng một kiếm nô thì vội vàng ngồi xuống đất, nghỉ ngơi khoảng chừng nửa canh giờ xong, y đứng lên, nhìn về phía thang lầu, thấp giọng nói:
- Ta hẳn là người đầu tiên bước vào tầng thứ mười mười rồi!
Nói đến đây, y như là nghĩ đến điều gì đó, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lại dám đánh cược với ta, thật là hai đứa ngu ngốc!
Nói xong mấy câu, y đi về phía thang lầu.
Ngay tại lúc Giang Nguyên bước lên tầng thứ mười, nữ tử váy xanh tên Thanh Tuyết cũng tiến nhập tầng thứ mười, mà Dương Diệp lại là đã đến tầng thứ mười hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook