Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 440: Không Cách Nào Thôi Thúc? (2)
Nhìn Tử Thanh kiếm, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, mà lúc này, đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, Dương Diệp đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy những huyền kiếm nguyên bản bị hắn khống chế lúc này đã bị oanh thành tàn khí, Nguyên Đồng thì chậm rãi đi về phía hắn!
Nhìn Tử Thanh kiếm trong tay Dương Diệp, khóe mắt của Nguyên Đồng giật một cái, khí linh của Đạo khí lại thật bị Dương Diệp tỉnh lại, hơn nữa còn tự nguyện để Dương Diệp nắm giữ, điều này làm cho hắn khó có thể tin cùng khó có thể tiếp thu.
Bởi vì khí linh của mỗi một kiện Đạo khí đều là hạng người tâm cao khí ngạo, muốn khống chế chúng nó, vậy chỉ có nắm giữ thực lực mạnh mẽ, mà Dương Diệp mới Tiên Thiên cảnh...
Mà lúc này, hai tay Dương Diệp nắm Tử Thanh kiếm chậm rãi giơ lên, sau đó chỉ về Nguyên Đồng, nhưng mới vừa vận chuyển huyền khí, sắc mặt của Dương Diệp trong nháy mắt thay đổi, trong mắt có khó có thể tin!
Bởi vì hắn phát hiện, hắn vừa mới vận chuyển huyền khí, huyền khí trong cơ thể đã bị Tử Thanh kiếm rút khô...
Mà huyền khí tiến vào Tử Thanh kiếm, lại như tiến vào biển rộng, Tử Thanh kiếm không có một tia động tĩnh... Vào giờ phút này, Dương Diệp mới rõ ràng ý tứ của tiểu cô nương kia, muốn thôi thúc Đạo khí này, lấy huyền khí của hắn bây giờ, căn bản không đủ!
Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyên Đồng ở đối diện đầu tiên là sững sờ, sau đó điên cuồng cười lớn, nhìn Dương Diệp, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước nói:
- Dương Diệp, người thực sự là vô tri, ngươi nghĩ Đạo khí là dễ dàng thôi thúc như vậy sao? Đừng nói người mới chỉ là Tiên Thiên cảnh, dù người đạt đến Vương Giả cảnh, nếu như không có phương pháp đặc thù, ngươi cũng không thế thôi thúc được Đạo khí này!
Tên tường thành, Thanh Vân cùng Bách Hoa Cung Thái Phượng nguyên bản sắc mặt khó coi cũng nở nụ cười, hao hết thiên tân vạn khổ tỉnh tại Đạo khí chi kinh, nhưng quay đầu lại không cách nào sử dụng, trào phúng cỡ nào a.
Mà một bên khác Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thị thì sắc mặt chìm xuống, không cách nào thôi thúc Đạo khí, Dương Diệp lấy cái gì đi đối kháng Nguyên Đồng đã là nửa bước Vương Giả cảnh? Lúc này, Ngọc Hành thậm chí muốn gọi Dương Diệp chịu thua, chỉ là hắn biết, đây căn bản không thể, bởi vì Dương Diệp không thể nghe hắn...
- Đáng tiếc!
Nơi xa, Lý Tư lắc đầu nói:
- Cảnh giới của hắn quá thấp, nếu như hắn cũng như Nguyên Đồng là nửa bước Vương Giả cảnh, trong cơ thể có một ít chân nguyên hóa, như vậy vẫn có thể thôi thúc Tử Thanh kiếm, thế nhưng đáng tiếc, cảnh giới của hắn thực sự quá thấp.
- Xác thực đáng tiếc rồi!
Bạch Khởi ở một bên tán thành nói...
- Ha ha... Tỉnh lại khí linh, nhưng không cách nào thôi thúc, đúng là mỉa mai, hiện tại Dương Diệp này e là phải uất ức chịu thua a? Ta nghĩ cũng phải, nếu như là ta, ta khẳng định cũng uất ức đến cực điểm!
- Không còn Đạo khí, lần này Dương Diệp chết chắc? Chỉ là có chút đáng tiếc, Kiếm Hoàng tương lai lại biến mất khỏi thế gian. Kiếm Hoàng a, Nam vực mấy ngàn năm cũng không có xuất hiện qua, không nghĩ tới mới ra một cái có thể trở thành Kiếm Hoàng, lại đụng phải chuẩn Vũ Thần, không thể không nói, Dương Diệp này cũng đủ bi ai...
Sau khi nhìn thấy Dương Diệp không cách nào thôi thúc Tử Thanh kiếm, mọi người bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác, đối với Dương Diệp cùng Nguyên Đồng tỷ thí, những Huyền giả trên Thanh Vân Bảng đương nhiên càng khuynh hướng Nguyên Đồng. Nếu không, nếu như bọn họ khuynh hướng Dương Diệp, cái kia chẳng phải là tự đánh mặt mình?
Giữa sân, Nguyên Đồng nhìn Dương Diệp, trong mắt tràn ngập trêu tức cùng trào phúng nói:
- Dương Diệp, không nghĩ tới hả, ngươi tỉnh lại khí linh, nhưng không cách nào thôi thúc nó, lúc này trong lòng người rất uất ức cùng phiền muộn đi?
Nói đến đây, Nguyên Đồng đột nhiên hít một hơi, sau đó nói:
- Ai, đáng tiếc, nguyên bản ta còn muốn nhìn uy lực của Đạo khí này, chỉ là đáng tiếc, hiện tại không thể được toại nguyện rồi!
- Thật sao?
Dương Diệp cười gằn một tiếng, châm chọc nói:
- Lúc trước vội vã ra tay chẳng lẽ không phải Nguyên Đồng ngươi sao?
Nghe Dương Diệp châm chọc, ánh mắt của Nguyên Đồng lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Bớt tranh đua miệng lưỡi đi, Dương Diệp, có thể bức Nguyên Đồng ta tới tình trạng này, người coi như chết cũng nên tự hào rồi!
Dương Diệp tắc đầu, sau đó nói:
- Nếu người muốn nhìn uy lực của Đạo khí, vậy ta thỏa mãn ngươi!
Dứt lời, hai mắt Dương Diệp khép hờ lên, tâm thần chìm vào trong cơ thể, sau đó nói:
- Ta không biết người đến cùng là nhân vật gì, cũng không biết người đến tột cùng có mục đích gì. Ta chỉ muốn nói, bây giờ ta đã tới mức độ sống còn, nếu như người không cho ta mượn huyền khí dùng, vậy hôm nay là ngày giỗ của Dương Diệp ta.
Lá bài tẩy lớn nhất của Dương Diệp là cái gì?
Không phải kiếm ý, cũng không phải Kiếm Tâm Thông Minh, mà là vòng xoáy thần bí kia.
Dương Diệp có thể trong khoảng thời gian ngắn phát sinh biến hóa nghiêng trời đệch đất, chính tả bởi vì vòng xoáy này. Có mấy lần bước ngoặt sinh tử, cũng là vòng xoáy này đột nhiên giúp đỡ, mới làm cho hắn chuyển nguy thành an.
Như hắn từng nói, lai lịch cùng mục đích của vòng xoáy, hắn không rõ ràng, thế nhưng hắn biết, là lúc này vòng xoáy cùng hắn là một thể, có thể nói, hiện tại bọn họ là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Đương nhiên, không phải nói không còn vòng xoáy, hắn nhất định sẽ chết ở trên tay Nguyên Đồng, cho dù bây giờ Nguyên Đồng là nửa bước Vương Giả cảnh, thế nhưng đối phương muốn giết hắn, vẫn còn có chút không thể, hai người tiếp tục chiến đấu tiếp, có khả năng nhất chỉ là lưỡng bại câu thương.
Kết quả tưởng bại câu thương này đương nhiên không phải Dương Diệp hắn muốn, đối với Dương Diệp mà nói, Thanh Vân Bảng đệ nhất hắn ta muốn định, đã như vậy, vậy thì trực tiếp vận dụng lá bài tẩy mạnh nhất đi!
Vắng lặng một lát, vòng xoáy không có động tĩnh một chút, ngay khi Dương Diệp muốn từ bỏ, trong vòng xoáy có huyền khí đột nhiên tăng cao, sau đó như Hoàng Hà vỡ đê, huyền khí tràn đầy kim sắc từ trong vòng xoáy đột nhiên dâng trào lên, sau đó theo kinh mạch trong cơ thể Dương Diệp chảy về phía Tử Thanh kiếm!
Theo huyền khí kim sắc của vòng xoáy cuồn cuộn không ngừng rót vào, Tử Thanh kiếm dần dần sáng lên, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Nhìn Tử Thanh kiếm trong tay Dương Diệp, khóe mắt của Nguyên Đồng giật một cái, khí linh của Đạo khí lại thật bị Dương Diệp tỉnh lại, hơn nữa còn tự nguyện để Dương Diệp nắm giữ, điều này làm cho hắn khó có thể tin cùng khó có thể tiếp thu.
Bởi vì khí linh của mỗi một kiện Đạo khí đều là hạng người tâm cao khí ngạo, muốn khống chế chúng nó, vậy chỉ có nắm giữ thực lực mạnh mẽ, mà Dương Diệp mới Tiên Thiên cảnh...
Mà lúc này, hai tay Dương Diệp nắm Tử Thanh kiếm chậm rãi giơ lên, sau đó chỉ về Nguyên Đồng, nhưng mới vừa vận chuyển huyền khí, sắc mặt của Dương Diệp trong nháy mắt thay đổi, trong mắt có khó có thể tin!
Bởi vì hắn phát hiện, hắn vừa mới vận chuyển huyền khí, huyền khí trong cơ thể đã bị Tử Thanh kiếm rút khô...
Mà huyền khí tiến vào Tử Thanh kiếm, lại như tiến vào biển rộng, Tử Thanh kiếm không có một tia động tĩnh... Vào giờ phút này, Dương Diệp mới rõ ràng ý tứ của tiểu cô nương kia, muốn thôi thúc Đạo khí này, lấy huyền khí của hắn bây giờ, căn bản không đủ!
Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyên Đồng ở đối diện đầu tiên là sững sờ, sau đó điên cuồng cười lớn, nhìn Dương Diệp, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước nói:
- Dương Diệp, người thực sự là vô tri, ngươi nghĩ Đạo khí là dễ dàng thôi thúc như vậy sao? Đừng nói người mới chỉ là Tiên Thiên cảnh, dù người đạt đến Vương Giả cảnh, nếu như không có phương pháp đặc thù, ngươi cũng không thế thôi thúc được Đạo khí này!
Tên tường thành, Thanh Vân cùng Bách Hoa Cung Thái Phượng nguyên bản sắc mặt khó coi cũng nở nụ cười, hao hết thiên tân vạn khổ tỉnh tại Đạo khí chi kinh, nhưng quay đầu lại không cách nào sử dụng, trào phúng cỡ nào a.
Mà một bên khác Ngọc Hành cùng Tô Thanh Thị thì sắc mặt chìm xuống, không cách nào thôi thúc Đạo khí, Dương Diệp lấy cái gì đi đối kháng Nguyên Đồng đã là nửa bước Vương Giả cảnh? Lúc này, Ngọc Hành thậm chí muốn gọi Dương Diệp chịu thua, chỉ là hắn biết, đây căn bản không thể, bởi vì Dương Diệp không thể nghe hắn...
- Đáng tiếc!
Nơi xa, Lý Tư lắc đầu nói:
- Cảnh giới của hắn quá thấp, nếu như hắn cũng như Nguyên Đồng là nửa bước Vương Giả cảnh, trong cơ thể có một ít chân nguyên hóa, như vậy vẫn có thể thôi thúc Tử Thanh kiếm, thế nhưng đáng tiếc, cảnh giới của hắn thực sự quá thấp.
- Xác thực đáng tiếc rồi!
Bạch Khởi ở một bên tán thành nói...
- Ha ha... Tỉnh lại khí linh, nhưng không cách nào thôi thúc, đúng là mỉa mai, hiện tại Dương Diệp này e là phải uất ức chịu thua a? Ta nghĩ cũng phải, nếu như là ta, ta khẳng định cũng uất ức đến cực điểm!
- Không còn Đạo khí, lần này Dương Diệp chết chắc? Chỉ là có chút đáng tiếc, Kiếm Hoàng tương lai lại biến mất khỏi thế gian. Kiếm Hoàng a, Nam vực mấy ngàn năm cũng không có xuất hiện qua, không nghĩ tới mới ra một cái có thể trở thành Kiếm Hoàng, lại đụng phải chuẩn Vũ Thần, không thể không nói, Dương Diệp này cũng đủ bi ai...
Sau khi nhìn thấy Dương Diệp không cách nào thôi thúc Tử Thanh kiếm, mọi người bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác, đối với Dương Diệp cùng Nguyên Đồng tỷ thí, những Huyền giả trên Thanh Vân Bảng đương nhiên càng khuynh hướng Nguyên Đồng. Nếu không, nếu như bọn họ khuynh hướng Dương Diệp, cái kia chẳng phải là tự đánh mặt mình?
Giữa sân, Nguyên Đồng nhìn Dương Diệp, trong mắt tràn ngập trêu tức cùng trào phúng nói:
- Dương Diệp, không nghĩ tới hả, ngươi tỉnh lại khí linh, nhưng không cách nào thôi thúc nó, lúc này trong lòng người rất uất ức cùng phiền muộn đi?
Nói đến đây, Nguyên Đồng đột nhiên hít một hơi, sau đó nói:
- Ai, đáng tiếc, nguyên bản ta còn muốn nhìn uy lực của Đạo khí này, chỉ là đáng tiếc, hiện tại không thể được toại nguyện rồi!
- Thật sao?
Dương Diệp cười gằn một tiếng, châm chọc nói:
- Lúc trước vội vã ra tay chẳng lẽ không phải Nguyên Đồng ngươi sao?
Nghe Dương Diệp châm chọc, ánh mắt của Nguyên Đồng lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Bớt tranh đua miệng lưỡi đi, Dương Diệp, có thể bức Nguyên Đồng ta tới tình trạng này, người coi như chết cũng nên tự hào rồi!
Dương Diệp tắc đầu, sau đó nói:
- Nếu người muốn nhìn uy lực của Đạo khí, vậy ta thỏa mãn ngươi!
Dứt lời, hai mắt Dương Diệp khép hờ lên, tâm thần chìm vào trong cơ thể, sau đó nói:
- Ta không biết người đến cùng là nhân vật gì, cũng không biết người đến tột cùng có mục đích gì. Ta chỉ muốn nói, bây giờ ta đã tới mức độ sống còn, nếu như người không cho ta mượn huyền khí dùng, vậy hôm nay là ngày giỗ của Dương Diệp ta.
Lá bài tẩy lớn nhất của Dương Diệp là cái gì?
Không phải kiếm ý, cũng không phải Kiếm Tâm Thông Minh, mà là vòng xoáy thần bí kia.
Dương Diệp có thể trong khoảng thời gian ngắn phát sinh biến hóa nghiêng trời đệch đất, chính tả bởi vì vòng xoáy này. Có mấy lần bước ngoặt sinh tử, cũng là vòng xoáy này đột nhiên giúp đỡ, mới làm cho hắn chuyển nguy thành an.
Như hắn từng nói, lai lịch cùng mục đích của vòng xoáy, hắn không rõ ràng, thế nhưng hắn biết, là lúc này vòng xoáy cùng hắn là một thể, có thể nói, hiện tại bọn họ là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Đương nhiên, không phải nói không còn vòng xoáy, hắn nhất định sẽ chết ở trên tay Nguyên Đồng, cho dù bây giờ Nguyên Đồng là nửa bước Vương Giả cảnh, thế nhưng đối phương muốn giết hắn, vẫn còn có chút không thể, hai người tiếp tục chiến đấu tiếp, có khả năng nhất chỉ là lưỡng bại câu thương.
Kết quả tưởng bại câu thương này đương nhiên không phải Dương Diệp hắn muốn, đối với Dương Diệp mà nói, Thanh Vân Bảng đệ nhất hắn ta muốn định, đã như vậy, vậy thì trực tiếp vận dụng lá bài tẩy mạnh nhất đi!
Vắng lặng một lát, vòng xoáy không có động tĩnh một chút, ngay khi Dương Diệp muốn từ bỏ, trong vòng xoáy có huyền khí đột nhiên tăng cao, sau đó như Hoàng Hà vỡ đê, huyền khí tràn đầy kim sắc từ trong vòng xoáy đột nhiên dâng trào lên, sau đó theo kinh mạch trong cơ thể Dương Diệp chảy về phía Tử Thanh kiếm!
Theo huyền khí kim sắc của vòng xoáy cuồn cuộn không ngừng rót vào, Tử Thanh kiếm dần dần sáng lên, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook