Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 40: Mị Lực Của Tiểu Gia Huệ
Trên cự thạch, Dương Diệp tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tấm phù chỉ trống không, đồng thời phù văn bút trong tay chậm rãi di chuyển trên phù chỉ.
Bên cạnh hắn, Tiểu gia hỏa và Bảo Nhi cũng nhìn vào tấm phù chỉ trống kia, Bảo Nhi không có nhìn chằm chằm như Dương Diệp và Tiểu gia hỏa, nàng khi thì nhìn Dương Diệp chế phù, khi thì nhìn Tiểu gia hỏa nhỏ bé đáng yêu, con ngươi thỉnh thoảng chuyển động qua lại, không biết đang định làm cái gì.
Một lúc lâu sau, Dương Diệp thu bút lại, hít sâu một hơi sau đó nhìn Bảo Nhi, khẽ nói:
- Thế nào? Ta chế phù như vậy không sai chứ?
Hôm nay Bảo Nhi thứ nhất là muốn xem hắn chế phù, phải nói là muốn dạy cho hắn chế phù, được xem như là người mới bắt đầu học, đối mặt với yêu cầu của sư tỷ, Dương Diệp không dám không nghe theo. Vì để cho sư tỷ hài lòng, lần này hắn vô cùng chăm chú và cẩn thận, hẳn là có thể làm cho sư tỷ tiện nghi hài lòng được.
Bảo Nhi miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi người Tiểu gia hỏa, sau đó cầm lấy tấm cường lực phù của Dương Diệp, khi nàng thấy nó là phù lục thượng phẩm thì hai mắt giật giật, sau đó nhìn Dương Diệp một hồi, cuối cùng mới nói:
- Ừ, cũng không tệ lắm. Nhưng mà tốc độ quá chậm, nếu như nhanh hơn chút nữa thì tốt hơn.
Nói xong sắc mặt của Bảo Nhi đỏ lên.
Dương Diệp tán thành gật đầu, chế tạo một tấm cường lực phù mất nửa canh giờ, Dương Diệp cũng thấy được có chút chậm quá. Chẳng qua hắn cũng biết chuyện này không cấp bách được, muốn tốc độ tăng lên chỉ có từ từ mà làm thôi.
Thấy Dương Diệp gật đầu, Bảo Nhi hai mắt híp lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười rực rỡ. Tốc độ chế phù và phẩm chất phù lục của Dương Diệp kỳ thực đã rất khá rồi, ít nhất so với nàng trước kia mới học thì tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng nàng sẽ không nói cho Dương Diệp, gia gia cũng đã nói, không thể kiêu ngạo, một khi kiêu ngạo, sẽ bị tụt lùi.
Lời gia gia nói, Bảo Nhi tất nhiên là hiểu rõ, thầm nghĩ:
- Đúng, không thể để cho tiểu tạp dịch kiêu ngạo, phải đả kích hắn nhiều vào!
- Bảo Nhi, gia gia muội, à, là sư phụ lão nhân gia bao giờ trở về thế?
Dương Diệp hỏi. Đối với sư phụ tiện nghi này, Dương Diệp rất là muốn gặp, xem thái độ của đệ tử ngoại môn đối với Bảo Nhi thì vị sư phụ tiện nghi kia của mình nhất định là một nhân vật rất trâu bò, nếu như có thể dựa vào ngọn núi lớn này thì chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Nhắc tới gia gia, Bảo Nhi thu lại nụ cười, bĩu bĩu môi nói:
- Lão đầu tử kia rời đi cũng một tháng rồi, hừ, hội giao lưu phù văn sư gì mà lâu vậy chứ, nhất định là lén đi đâu chơi rồi. Lén đi chơi cũng không mang theo Bảo Nhi, chờ ông trở về xem ta có nhổ sạch râu mép không!
- Vẫn chưa về sao!
Dương Diệp có chút thất vọng, hắn cũng không phải muốn dựa vào ngọn núi lớn này thật, chỉ là muốn học chút phù văn thuật của ông ấy, bây giờ hắn tự mình mày mò, tốc độ tiến triển thật sự rất chậm. Nếu có một đại sư phù văn chỉ dạy thì hắn tin tưởng mình nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh.
- Không nói tới ông nữa!
Bảo Nhi có chút tức giận nói, đột nhiên con ngươi nàng chuyển động, ngón tay nhỏ chỉ vào Tử Điêu bên cạnh Dương Diệp, hỏi:
- Tiểu tạp dịch, nó là ai?
Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ sớm.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó loáng một cái nhảy lên vai Dương Diệp, ánh mắt của tiểu cô nương trước mắt này rất có tính xâm lược.
Dương Diệp ngẩn ra, khi thấy hai mắt Bảo Nhi lóe ra ánh sáng hưng phấn thì nhất thời có loại cảm giác bất an, hình dạng của Tiểu gia hỏa này có thể nói là cực kỳ dễ thương, tiểu ma nữ trước mắt nhất định là coi trọng Tiểu gia hỏa này. Nghĩ vậy Dương Diệp sắp xếp lại từ ngữ, nói:
- Nó là bạn của ta, giúp ta rất nhiều việc…
- Ta dùng mười cái phù thượng phẩm đổi nó!
Bảo Nhi cắt đứt lời Dương Diệp nói, trực tiếp ra giá. Đối với tiểu tử trước mắt này nàng vừa nhìn đã thấy thích. Thật là quá dễ thương, giống như nàng vậy!
Dương Diệp có chút đau đầu, Tiểu gia hỏa nhất định là không đưa cho Bảo Nhi được, hơn nữa cho dù hắn chịu đưa, khẳng định Tiểu gia hỏa cũng không muốn đi cùng Bảo Nhi. Hắn không phải có lòng tin đối với Tiểu gia hỏa, mà là có lòng tin với vòng xoáy nhỏ của hắn.
- Mười lăm tấm phù thượng phẩm!
Ánh mắt Bảo Nhi từ trên người Tiểu gia hỏa chuyển qua trên người Dương Diệp, chỉ là khi nhìn về Dương Diệp thì ánh mắt đã trở nên có chút bất thiện rồi.
Tiểu gia hỏa nghe hiểu được lời nói của Bảo Nhi, nó đương nhiên không muốn đi cùng nàng. Để Dương Diệp không mang hắn cho người ngoài, hai vuốt của nó ôm lấy mặt Dương Diệp, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào đầu Dương Diệp, dùng hành động này để biểu đạt tâm ý của nó. Không nghĩ tới hành động này của Tiểu gia hỏa lại làm cho Bảo Nhi đứng nhìn một bên cảm thấy đố kỵ.
Đầu cọ lại đầu Tiểu gia hỏa, Dương Diệp cười khổ nói:
- Bảo Nhi, Tiểu gia hỏa không phải là một món đồ, nó là bạn của ta, hơn nữa là nó tự nguyện đi theo ta, giữa chúng ta không có ký kết khế ước gì cả, cho nên ta không có quyền tặng nó cho muội được.
Nhìn thấy Bảo Nhi như muốn nổi bão, Dương Diệp lại vội vàng nói:
- Đương nhiên nếu như nó nguyện ý đi theo muội thì ta tuyệt đối không phản đối, cái này phải dựa vào bản lĩnh của Bảo Nhi muội rồi!
Nghe được câu nói sau cùng của Dương Diệp, sắc mặt Bảo Nhi mới nhu hòa lại, nói:
- Tiểu tạp dịch, ngươi không được hối hận đấy, nếu như Tiểu gia hỏa nguyện ý theo ta thì sau này nó là của ta đấy!
- Quyết không hối hận!
Dương Diệp vội vàng bảo đảm.
Nghe được lời nói của Dương Diệp, Bảo Nhi hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu gia hỏa, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu điêu, ngươi đi theo Bảo Nhi đi! Bảo Nhi có rất nhiều đồ tốt, có đan dược, có phù lục, còn có rất nhiều linh thảo cao cấp nữa. Nói chung chỉ cần ngươi theo Bảo Nhi, đồ của Bảo Nhi đều là của ngươi, được hay không?
- Tài chủ!
(*) Nghe được lời Bảo Nhi nói, Dương Diệp mắt giật giật, Bảo Nhi tuyệt đối là một đại tài chủ.
Tiểu gia hỏa vô cùng quả quyết lắc lắc đầu, đồng thời vuốt nhỏ nắm chặt tóc của Dương Diệp.
Bảo Nhi cũng không nổi giận, tiếp tục dụ dỗ:
- Nếu như ngươi chướng mắt với đồ của Bảo Nhi, Bảo Nhi còn có gia gia, gia gia có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như nội đan huyền thú linh giai, linh quả, còn có rất nhiều linh thảo Địa giai, Huyền cấp đó. Nếu ngươi đồng ý theo Bảo Nhi, Bảo Nhi liền lấy trộm về cho người, được không?
Nghe được những lời của Bảo Nhi, Dương Diệp rất muốn nói:
- Để ta theo muội đi!
Tiểu gia hỏa vẫn lắc đầu như cũ, những thứ kia nó đều chướng mắt, nó không phải loài điêu bình thường.
Bảo Nhi cực kỳ kiên trì, dụ dỗ Tiểu gia hỏa khoảng chừng một canh giờ, trong đó nói ra những lợi ích khiến Dương Diệp hận không thể biến thành Tử Điêu. Có điều Tiểu gia hỏa đều một mực lắc đầu, cuối cùng giống như không chịu được sự nhiệt tình của Bảo Nhi, nó trực tiếp chui vào trong đan điền Dương Diệp, chọc cho Bảo Nhi tức muốn khóc.
Thái độ của Tiểu gia hỏa làm Dương Diệp cực kỳ hài lòng, có thể chịu đựng được nhiều cám dỗ như vậy xem ra vòng xoáy nhỏ của hắn rất có sức hấp dẫn với Tiểu gia hỏa, thế cho nên Bảo Nhi đưa ra nhiều lợi ích mê người như vậy mà nó vẫn không động tâm chút nào.
Thấy Tiểu gia hỏa chui vào trong bụng Dương Diệp, Bảo Nhi bị nó chọc giận nhất thời vung tay đánh cho Dương Diệp một cái, vừa khóc vừa nháo, bộ dạng nếu như Dương Diệp không đưa Tiểu gia hỏa cho nàng thì nàng sẽ khóc mãi. Chiêu này trước kia mỗi khi dùng với gia gia thì lần nào cũng hiệu nghiệm cả!
Thấy Bảo Nhi khóc như mưa, Dương Diệp cảm thấy đầu to lên. Tiểu ma nữ trước mắt cũng lớn gần bằng muội muội mình mà sao tính tình lại khác nhau lớn vậy chứ? Muội muội của mình mặc dù có chút nghịch ngợm nhưng cũng rất dịu dàng. Mà tiểu ma nữ trước mặt này thật đúng là đã bị sư phụ tiện nghi kia của mình làm hư rồi!
Dương Diệp giơ tay lau nước mắt trên mặt giúp Bảo Nhi, nói:
- Muội đừng khóc nữa, ta có một cách có thể làm cho Tiểu gia hỏa chơi với muội!
Nghe vậy Bảo Nhi liền chớp chớp mắt, không có khóc nữa, nói:
- Biện pháp gì? Ngươi đừng lừa Bảo Nhi đấy.
Dương Diệp có chút cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, nói:
- Muội suy nghĩ thử xem, muội và Tiểu gia hỏa mới gặp mặt lần đầu, giữa hai người cũng không có cảm tình gì, nó sao lại đi theo muội chứ? Muội trước tiên phải tạo thành cảm tình với nó, để nó thân thiết với muội, trở thành bạn của muội, như vậy sau đó muội lại yêu cầu nó đi theo muội, có lẽ nó sẽ không từ chối nữa đâu. Muội thấy đúng không?
Bảo Nhi chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay một cái, nói:
- Đúng thế, là do Bảo Nhi nóng vội quá rồi. Nhưng mà phải làm thế nào mới để cho Tiểu gia hỏa có hảo cảm với Bảo Nhi đây?
Nghe vậy ánh mắt Dương Diệp lóe lên, sau đó nói:
- Trước kia ta hay cho Tiểu gia hỏa ăn một số thứ tốt, ví dụ như linh quả linh thảo gì đó, sau một thời gian nó đi theo ta, khụ…
Nói xong Dương Diệp đỏ mặt lên, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, tự hỏi, lừa dối Bảo Nhi như vậy có đúng không? Có điều vừa nghĩ tới bộ dáng không có được Tiểu gia hỏa thì không bỏ qua của Bảo Nhi, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn trở nên không có gì nữa. Không dùng hạ sách này thì khẳng định sau này hắn và Tiểu gia hỏa không được yên.
Bảo Nhi tán thành gật đầu, nói:
- Tiểu tạp dịch ngươi nói có đạo lý, ta đi về nhà lấy bảo bối tới!
Nói xong xoay người chạy nhanh như chớp.
Nhìn bóng lưng của Bảo Nhi biến mất nơi miệng cốc, Dương Diệp thở phào một hơi, ngầng đầu nhìn bầu trời, thấp giọng nói:
- Còn ba ngày nữa là tới khảo hạch của ngoại môn, như vậy thì những thiên tài đủ điều kiện ở thành thị xung quanh đang trên đường tới Kiếm Tông rồi. Ta phải cố gắng hơn nữa!
Bên cạnh hắn, Tiểu gia hỏa và Bảo Nhi cũng nhìn vào tấm phù chỉ trống kia, Bảo Nhi không có nhìn chằm chằm như Dương Diệp và Tiểu gia hỏa, nàng khi thì nhìn Dương Diệp chế phù, khi thì nhìn Tiểu gia hỏa nhỏ bé đáng yêu, con ngươi thỉnh thoảng chuyển động qua lại, không biết đang định làm cái gì.
Một lúc lâu sau, Dương Diệp thu bút lại, hít sâu một hơi sau đó nhìn Bảo Nhi, khẽ nói:
- Thế nào? Ta chế phù như vậy không sai chứ?
Hôm nay Bảo Nhi thứ nhất là muốn xem hắn chế phù, phải nói là muốn dạy cho hắn chế phù, được xem như là người mới bắt đầu học, đối mặt với yêu cầu của sư tỷ, Dương Diệp không dám không nghe theo. Vì để cho sư tỷ hài lòng, lần này hắn vô cùng chăm chú và cẩn thận, hẳn là có thể làm cho sư tỷ tiện nghi hài lòng được.
Bảo Nhi miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi người Tiểu gia hỏa, sau đó cầm lấy tấm cường lực phù của Dương Diệp, khi nàng thấy nó là phù lục thượng phẩm thì hai mắt giật giật, sau đó nhìn Dương Diệp một hồi, cuối cùng mới nói:
- Ừ, cũng không tệ lắm. Nhưng mà tốc độ quá chậm, nếu như nhanh hơn chút nữa thì tốt hơn.
Nói xong sắc mặt của Bảo Nhi đỏ lên.
Dương Diệp tán thành gật đầu, chế tạo một tấm cường lực phù mất nửa canh giờ, Dương Diệp cũng thấy được có chút chậm quá. Chẳng qua hắn cũng biết chuyện này không cấp bách được, muốn tốc độ tăng lên chỉ có từ từ mà làm thôi.
Thấy Dương Diệp gật đầu, Bảo Nhi hai mắt híp lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười rực rỡ. Tốc độ chế phù và phẩm chất phù lục của Dương Diệp kỳ thực đã rất khá rồi, ít nhất so với nàng trước kia mới học thì tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng nàng sẽ không nói cho Dương Diệp, gia gia cũng đã nói, không thể kiêu ngạo, một khi kiêu ngạo, sẽ bị tụt lùi.
Lời gia gia nói, Bảo Nhi tất nhiên là hiểu rõ, thầm nghĩ:
- Đúng, không thể để cho tiểu tạp dịch kiêu ngạo, phải đả kích hắn nhiều vào!
- Bảo Nhi, gia gia muội, à, là sư phụ lão nhân gia bao giờ trở về thế?
Dương Diệp hỏi. Đối với sư phụ tiện nghi này, Dương Diệp rất là muốn gặp, xem thái độ của đệ tử ngoại môn đối với Bảo Nhi thì vị sư phụ tiện nghi kia của mình nhất định là một nhân vật rất trâu bò, nếu như có thể dựa vào ngọn núi lớn này thì chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Nhắc tới gia gia, Bảo Nhi thu lại nụ cười, bĩu bĩu môi nói:
- Lão đầu tử kia rời đi cũng một tháng rồi, hừ, hội giao lưu phù văn sư gì mà lâu vậy chứ, nhất định là lén đi đâu chơi rồi. Lén đi chơi cũng không mang theo Bảo Nhi, chờ ông trở về xem ta có nhổ sạch râu mép không!
- Vẫn chưa về sao!
Dương Diệp có chút thất vọng, hắn cũng không phải muốn dựa vào ngọn núi lớn này thật, chỉ là muốn học chút phù văn thuật của ông ấy, bây giờ hắn tự mình mày mò, tốc độ tiến triển thật sự rất chậm. Nếu có một đại sư phù văn chỉ dạy thì hắn tin tưởng mình nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh.
- Không nói tới ông nữa!
Bảo Nhi có chút tức giận nói, đột nhiên con ngươi nàng chuyển động, ngón tay nhỏ chỉ vào Tử Điêu bên cạnh Dương Diệp, hỏi:
- Tiểu tạp dịch, nó là ai?
Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ sớm.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó loáng một cái nhảy lên vai Dương Diệp, ánh mắt của tiểu cô nương trước mắt này rất có tính xâm lược.
Dương Diệp ngẩn ra, khi thấy hai mắt Bảo Nhi lóe ra ánh sáng hưng phấn thì nhất thời có loại cảm giác bất an, hình dạng của Tiểu gia hỏa này có thể nói là cực kỳ dễ thương, tiểu ma nữ trước mắt nhất định là coi trọng Tiểu gia hỏa này. Nghĩ vậy Dương Diệp sắp xếp lại từ ngữ, nói:
- Nó là bạn của ta, giúp ta rất nhiều việc…
- Ta dùng mười cái phù thượng phẩm đổi nó!
Bảo Nhi cắt đứt lời Dương Diệp nói, trực tiếp ra giá. Đối với tiểu tử trước mắt này nàng vừa nhìn đã thấy thích. Thật là quá dễ thương, giống như nàng vậy!
Dương Diệp có chút đau đầu, Tiểu gia hỏa nhất định là không đưa cho Bảo Nhi được, hơn nữa cho dù hắn chịu đưa, khẳng định Tiểu gia hỏa cũng không muốn đi cùng Bảo Nhi. Hắn không phải có lòng tin đối với Tiểu gia hỏa, mà là có lòng tin với vòng xoáy nhỏ của hắn.
- Mười lăm tấm phù thượng phẩm!
Ánh mắt Bảo Nhi từ trên người Tiểu gia hỏa chuyển qua trên người Dương Diệp, chỉ là khi nhìn về Dương Diệp thì ánh mắt đã trở nên có chút bất thiện rồi.
Tiểu gia hỏa nghe hiểu được lời nói của Bảo Nhi, nó đương nhiên không muốn đi cùng nàng. Để Dương Diệp không mang hắn cho người ngoài, hai vuốt của nó ôm lấy mặt Dương Diệp, cái đầu nhỏ không ngừng cọ vào đầu Dương Diệp, dùng hành động này để biểu đạt tâm ý của nó. Không nghĩ tới hành động này của Tiểu gia hỏa lại làm cho Bảo Nhi đứng nhìn một bên cảm thấy đố kỵ.
Đầu cọ lại đầu Tiểu gia hỏa, Dương Diệp cười khổ nói:
- Bảo Nhi, Tiểu gia hỏa không phải là một món đồ, nó là bạn của ta, hơn nữa là nó tự nguyện đi theo ta, giữa chúng ta không có ký kết khế ước gì cả, cho nên ta không có quyền tặng nó cho muội được.
Nhìn thấy Bảo Nhi như muốn nổi bão, Dương Diệp lại vội vàng nói:
- Đương nhiên nếu như nó nguyện ý đi theo muội thì ta tuyệt đối không phản đối, cái này phải dựa vào bản lĩnh của Bảo Nhi muội rồi!
Nghe được câu nói sau cùng của Dương Diệp, sắc mặt Bảo Nhi mới nhu hòa lại, nói:
- Tiểu tạp dịch, ngươi không được hối hận đấy, nếu như Tiểu gia hỏa nguyện ý theo ta thì sau này nó là của ta đấy!
- Quyết không hối hận!
Dương Diệp vội vàng bảo đảm.
Nghe được lời nói của Dương Diệp, Bảo Nhi hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu gia hỏa, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu điêu, ngươi đi theo Bảo Nhi đi! Bảo Nhi có rất nhiều đồ tốt, có đan dược, có phù lục, còn có rất nhiều linh thảo cao cấp nữa. Nói chung chỉ cần ngươi theo Bảo Nhi, đồ của Bảo Nhi đều là của ngươi, được hay không?
- Tài chủ!
(*) Nghe được lời Bảo Nhi nói, Dương Diệp mắt giật giật, Bảo Nhi tuyệt đối là một đại tài chủ.
Tiểu gia hỏa vô cùng quả quyết lắc lắc đầu, đồng thời vuốt nhỏ nắm chặt tóc của Dương Diệp.
Bảo Nhi cũng không nổi giận, tiếp tục dụ dỗ:
- Nếu như ngươi chướng mắt với đồ của Bảo Nhi, Bảo Nhi còn có gia gia, gia gia có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như nội đan huyền thú linh giai, linh quả, còn có rất nhiều linh thảo Địa giai, Huyền cấp đó. Nếu ngươi đồng ý theo Bảo Nhi, Bảo Nhi liền lấy trộm về cho người, được không?
Nghe được những lời của Bảo Nhi, Dương Diệp rất muốn nói:
- Để ta theo muội đi!
Tiểu gia hỏa vẫn lắc đầu như cũ, những thứ kia nó đều chướng mắt, nó không phải loài điêu bình thường.
Bảo Nhi cực kỳ kiên trì, dụ dỗ Tiểu gia hỏa khoảng chừng một canh giờ, trong đó nói ra những lợi ích khiến Dương Diệp hận không thể biến thành Tử Điêu. Có điều Tiểu gia hỏa đều một mực lắc đầu, cuối cùng giống như không chịu được sự nhiệt tình của Bảo Nhi, nó trực tiếp chui vào trong đan điền Dương Diệp, chọc cho Bảo Nhi tức muốn khóc.
Thái độ của Tiểu gia hỏa làm Dương Diệp cực kỳ hài lòng, có thể chịu đựng được nhiều cám dỗ như vậy xem ra vòng xoáy nhỏ của hắn rất có sức hấp dẫn với Tiểu gia hỏa, thế cho nên Bảo Nhi đưa ra nhiều lợi ích mê người như vậy mà nó vẫn không động tâm chút nào.
Thấy Tiểu gia hỏa chui vào trong bụng Dương Diệp, Bảo Nhi bị nó chọc giận nhất thời vung tay đánh cho Dương Diệp một cái, vừa khóc vừa nháo, bộ dạng nếu như Dương Diệp không đưa Tiểu gia hỏa cho nàng thì nàng sẽ khóc mãi. Chiêu này trước kia mỗi khi dùng với gia gia thì lần nào cũng hiệu nghiệm cả!
Thấy Bảo Nhi khóc như mưa, Dương Diệp cảm thấy đầu to lên. Tiểu ma nữ trước mắt cũng lớn gần bằng muội muội mình mà sao tính tình lại khác nhau lớn vậy chứ? Muội muội của mình mặc dù có chút nghịch ngợm nhưng cũng rất dịu dàng. Mà tiểu ma nữ trước mặt này thật đúng là đã bị sư phụ tiện nghi kia của mình làm hư rồi!
Dương Diệp giơ tay lau nước mắt trên mặt giúp Bảo Nhi, nói:
- Muội đừng khóc nữa, ta có một cách có thể làm cho Tiểu gia hỏa chơi với muội!
Nghe vậy Bảo Nhi liền chớp chớp mắt, không có khóc nữa, nói:
- Biện pháp gì? Ngươi đừng lừa Bảo Nhi đấy.
Dương Diệp có chút cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, nói:
- Muội suy nghĩ thử xem, muội và Tiểu gia hỏa mới gặp mặt lần đầu, giữa hai người cũng không có cảm tình gì, nó sao lại đi theo muội chứ? Muội trước tiên phải tạo thành cảm tình với nó, để nó thân thiết với muội, trở thành bạn của muội, như vậy sau đó muội lại yêu cầu nó đi theo muội, có lẽ nó sẽ không từ chối nữa đâu. Muội thấy đúng không?
Bảo Nhi chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay một cái, nói:
- Đúng thế, là do Bảo Nhi nóng vội quá rồi. Nhưng mà phải làm thế nào mới để cho Tiểu gia hỏa có hảo cảm với Bảo Nhi đây?
Nghe vậy ánh mắt Dương Diệp lóe lên, sau đó nói:
- Trước kia ta hay cho Tiểu gia hỏa ăn một số thứ tốt, ví dụ như linh quả linh thảo gì đó, sau một thời gian nó đi theo ta, khụ…
Nói xong Dương Diệp đỏ mặt lên, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, tự hỏi, lừa dối Bảo Nhi như vậy có đúng không? Có điều vừa nghĩ tới bộ dáng không có được Tiểu gia hỏa thì không bỏ qua của Bảo Nhi, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn trở nên không có gì nữa. Không dùng hạ sách này thì khẳng định sau này hắn và Tiểu gia hỏa không được yên.
Bảo Nhi tán thành gật đầu, nói:
- Tiểu tạp dịch ngươi nói có đạo lý, ta đi về nhà lấy bảo bối tới!
Nói xong xoay người chạy nhanh như chớp.
Nhìn bóng lưng của Bảo Nhi biến mất nơi miệng cốc, Dương Diệp thở phào một hơi, ngầng đầu nhìn bầu trời, thấp giọng nói:
- Còn ba ngày nữa là tới khảo hạch của ngoại môn, như vậy thì những thiên tài đủ điều kiện ở thành thị xung quanh đang trên đường tới Kiếm Tông rồi. Ta phải cố gắng hơn nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook