Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
Chương 38: Tặng Bảo

Một đợt trời đất xoay chuyển, lúc Dương Diệp mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt làm hắn đột nhiên biến sắc, mười mấy con gấu nâu lớn không kém gì hôi lang đang gắt gao nhìn bọn họ, trong lúc hắn cùng đám gấu lớn ở đây giằng co, còn có mấy con huyền thú bị đổ máu vẫn chưa tắt thở, hiển nhiên, mười mấy con gấu lớn này đang hưởng thụ chiến lợi phẩm.

- Xui xẻo rồi!

Khóe miệng Dương Diệp giật một cái, sau đó không chút nghĩ ngợi kéo Tô Thanh Thi về sau lưng, lấy ra thanh Huyền cấp hạ phẩm trường kiếm, cười cười, nói:

- Ngoài ý muốn, trùng hợp, trùng hợp, các ngươi cứ tiếp tục...

Nhìn thấy Dương Diệp kéo mình ra sau lưng, trong mắt Tô Thanh Thi lóe lên vẻ khác thường, nghe được Dương Diệp nói, khóe miệng Tô Thanh Thi hơi cuộn lên, xuất hiện một nụ cười động lòng người, đáng tiếc hiện tại trong mắt Dương Diệp chỉ có mười mấy con Huyền thú đối diện, không thấy được một màn xinh đẹp đó.

Dương Diệp không nói lời nào thì thôi, mà vừa nói, đám gấu nâu lớn lập tức đứng thẳng lên, hùng trảo to bằng quạt hương bồ vỗ lên lồng ngực, sau đó nhảy lên, lấy thế thái sơn áp đỉnh hướng Dương Diệp hai người lao tới.

Dương Diệp tròng mắt co rụt lại, lúc đang chuẩn bị liều mạng, giữa sân có kiếm quang hiện lên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, chỉ thấy mười mấy con Cửu giai huyền thú bỗng nhiên hóa thành mấy khúc, trên không trung máu tươi phun như suối, mười mấy con huyền thú cùng nhau phun máu, canh tượng này, thật là đồ sộ.

- Ầm!

Mười mấy con huyền thú rơi trên mặt đất, văng lên vô số bụi bặm. Dương Diệp lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Thi, chỉ thấy Tô Thanh Thi tay cầm trường kiếm màu xanh, ngạo nghễ mà đứng, trên mặt phong khinh vân đạm, đã khôi phục tự tin cùng khí thế trước đây.

- Ngươi, ngươi khôi phục thực lực?

Dương Diệp theo bản năng lui về sau hai bước, hỏi.

Tô Thanh Thi nhẹ gật đầu.

- Ngươi, ngươi khôi phục lúc nào?

Dương Diệp khó hiểu, hắn nhớ kỹ nàng có nói qua, huyết phong ấn kia là thần thông gì đó, nếu như nàng không trở về Kiếm Tông, hẳn là không thể khôi phục.

Tô Thanh Thi nhìn về Đoạn Hồn uyên phương hướng, thấp giọng nói:

- Chắc là lão nhân kia thay ta giải trừ.

Nghe vậy, Dương Diệp nhẹ gật đầu, nếu như là lão nhân ấy thì dễ hiểu. Lão nhân kia mạnh bao nhiêu, Dương Diệp không biết, thế nhưng Địa giai huyền kỹ thuận tay liền cho, mà lại ở Đoạn Hồn uyên nơi sâu nhất, người như thế khẳng định không phải là một lão nhân gầy yếu.

Bống nhiên, Tô Thanh Thi quay đầu nhìn Dương Diệp, trường kiếm trong tay huy vũ, tuy nàng không lộ ra cái gì sát ý, nhưng Dương Diệp cũng nheo mắt, lại lui về sau mấy bước, nói:

- Ngươi, ngươi sẽ không đổi ý nuốt lời chứ?

- Ngươi nói xem?

Tô Thanh Thi đạm thanh nói.

Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu, nói:



- Ngươi sẽ không đổi ý.

- Vì sao?

Dương Diệp cười cười, nói:

- Tuy thời gian chúng ta bên nhau rất ngắn, nhưng trực giác nói cho ta biết, ngươi không phải loại người lật lọng. Ngươi nếu như muốn giết ta, tại đáy vực hẳn là có cách, ít nhất, đồng quy vu tận vẫn được. Ngươi đã không giết ta lúc đó, vậy thì lên đây cũng sẽ không.

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp, Dương Diệp cũng không chịu tỏ ra yếu kém, cùng nàng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Tô thanh tay vung tay phải lên, trường kiếm màu xanh hóa thành một vệt thanh quang xuất hiện dưới chân của nàng, nói:

- Nhớ kỹ, ta không giết ngươi, là bởi vì ngươi có giá trị đối với Kiếm Tông, nếu là ngươi không thể hiện được giá trị bản thân, ta sẽ không nương tay!

Nghe vậy, Dương Diệp mỉm cười, cô gái trước mắt này nói năng có chút chua ngoa, tấm lòng đậu hũ. Giống như nghĩ tới cái gì, Dương Diệp từ trong không gian giới chỉ lấy ra vòng tay sặc sỡ mà lão nhân kia cho hắn, sau đó đi tới trước mặt Tô Thanh Thi, đưa cho nàng, nói:

- Đây là của ngươi.

Dương Diệp không nhìn ra phẩm cấp của vòng tay, thế nhưng hắn biết, vòng tay này chắc chắn không phải phàm vật.

Tô Thanh Thi nhìn thoáng qua vòng tay, sau đó nói:

- Đó là hắn đưa cho ngươi!

- Bây giờ ta tặng nó cho ngươi!

Dương Diệp cười cười, nói.

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một lát, sau đó lại nhìn vào vòng tay kia, sau một lúc lâu, thấp giọng nói:

- Vòng tay này là Địa giai trung phẩm, Địa giai trở lên huyền bảo, Kiếm Tông chúng ta cũng không có mấy món, hơn nữa lại là một đôi, ngươi xác định cho ta?

Địa giai Huyền bảo trân quý như thế nào? Nam vực không ai không biết, đối với rất nhiều Huyền giả mà nói, Địa giai huyền bảo đã thuộc về truyền thuyết. Địa giai, giống như Tô Thanh Thi nói, coi như là đại tông môn như Kiếm Tông, cũng không có mấy món, cho nên nàng mới hỏi Dương Diệp như vậy.

Nghe được lời Tô Thanh Thi nói, Dương Diệp lập tức cả kinh, hắn không nghĩ tới vòng tay này lại là Địa giai! Nhưng vậy thì như thế nào? Sắc mặt hắn rất nhanh khôi phục bình thường, cũng không lo lắng gì, cầm lấy tay Tô Thanh Thi, đặt vòng tay vào tay nàng, nói:

- Thành thật mà nói, trong lòng ta rất khiếp sợ, nhưng vậy thì sao? Hiện tại nó là của ngươi.

Tô Thanh Thi nhìn thật sâu Dương Diệp một lát, sau đó đeo vòng tay vào, nhất thời, hai tay bộc phát ra quang mang sáng chói, trước mắt Dương Diệp biến ảo một lúc, sau một khắc, đột nhiên hắn xuất hiện ở một thế giới ngập tràn kim sắc băng tinh, nhìn đi nhìn lại, tất cả đều là kim sắc bén nhọn Băng Tinh.

Đột nhiên, những băng tinh kia động đậy, trong lòng Dương Diệp cả kinh, sau một khắc, những băng tinh kia hóa thành từng lưỡi dao sắc bén bắn về phía hắn, nhìn vô số băng tinh bắn tới, nội tâm Dương Diệp kinh hãi, nhưng đúng vào lúc này, phong cảnh trước mắt lần nữa biến đổi, tất cả băng tinh tiêu tan biến mất, hắn trở về hiện thực.

Dương Diệp lắc lắc đầu, nhìn về phía Tô Thanh Thi, lúc nhìn thấy Tô Thanh Thi, sắc mặt hắn biến đổi, bởi vì lúc này, trên người Tô Thanh Thi lại có một tầng hào quang rực rỡ bao phủ, hào quang rực rỡ giống như một bộ quần áo, ôm chặt dáng người Tô Thanh Thi, dưới ánh mặt trời, ánh lên mê huyễn quang mang.

- Xảy ra chuyện gì?



Dương Diệp khó hiểu.

Tô Thanh Thi nhìn một chút vòng tay trên tay trái, trong mắt lóe lên một tia yêu thích, giải thích:

- Địa phẩm huyền bảo giống nhau đều có năng lực không thể tưởng tượng nổi, đôi vòng tay này một cái chủ công, một cái chủ thủ, huyễn trận vừa rồi chính là do vòng tay tạo ra, cảnh vật bên trong cũng không phải là hư huyễn, nếu như ở bên trong bị thương, thì ở ngoài hiện thực, Tinh Thần lực cùng Linh Hồn lực sẽ phải bị thương nặng.

Nói đến đây, nàng vừa nhìn về vòng tay bên tay phải, tiếp tục nói:

- Cái vòng tay này là chủ thủ, chỉ cần ta khẽ động tâm niệm, trên người ta sẽ hiện lên một tầng năng lượng giáp, tầng năng lượng giáp này là ta vừa thử, bằng thực lực của ta, một kích toàn lực lại không thể gây tổn thương đến nó một chút. Có hai vòng tay này, ta tin tưởng có thể đánh với Tôn Gỉa cảnh một trận. Hơn nữa hai cái vòng tay này còn có không gian bên trong, không gian bên trong cộng lại, khoảng chừng được trăm trượng!

Nghe vậy, nội tâm Dương Diệp Tâm khiếp sợ không thôi, trước đây hắn có nghe qua Địa giai huyền bảo rất biến thái, nhưng không nghĩ đến biến thái như vậy. Không nói đâu xa, huyễn trận vừa rồi kia, nếu như không phải Tô Thanh Thi thu tay lại đúng lúc, hắn ngoại trừ chờ chết ra, không còn cách nào khác. Hơn nữa bên trong còn tự thành không gian, phạm vi trăm trượng, lớn hơn mấy chục lần giới chỉ của hắn nữa!

Nhìn thấy trong mắt Dương Diệp khiếp sợ cùng ước ao, Tô Thanh Thi lạnh nhạt nói:

- Sao, hối hận khi tặng nó cho ta?

Nghe Tô Thanh Thi nói vậy, Dương Diệp biến sắc, hắn hít sâu một hơi, nhìn Tô Thanh Thi, nghiêm túc nói:

- Ta thừa nhận, Địa giai huyền bảo rất mê người, nhưng vậy thì như thế nào? Tô Thanh Thi, ngươi quá coi thường Dương Diệp ta rồi.

Nói xong, Dương Diệp xoay người đi tới đống gấu lớn bị Tô Thanh Thi xử lý, móc ra nội đan, vừa rồi hắn đã muốn làm như thế.

Thành thật mà nói, Dương Diệp hối hận khi đưa đôi vòng tay sao? Kỳ thực trong lòng hắn không hối hận, Địa giai huyền bảo thực sự rất mê người, nhưng hắn thực sự không hối hận, đến việc đưa cho Tô Thanh Thi hắn cũng không hối hận. Hắn không biết đó có phải là yêu không, nhưng trong lòng hắn không có một chút hối hận! Hơn nữa đôi vòng tay kia là dành cho phụ nữ dùng, hắn giữ lại cũng không có tác dụng, còn có thể mang đến tai họa.

Nhìn Dương Diệp đang tìm nội đan, Tô Thanh Thi bỗng dưng nở nụ cười, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Không biết tại sao, chứng kiến Dương Diệp tức giận vì câu nói của nàng, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác chưa từng có trước đây, cũng không biết vì sao, nàng lại có chút cảm thấy hài lòng.

Lắc lắc đầu, Tô Thanh Thi ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía chân trời, không biết vì sao, lòng của nàng càng ngày càng không bình tĩnh rồi.

Dương Diệp cao hứng lấy được hơn mười quả nội đan, hơn mười quả nội đan với hắn như cả một gia tài. Còn da gấu các loại, với tài lực của hắn bây giờ, hắn coi thường.

- Đi thôi!

Tô Thanh Thi nhấc chân, trên trên thanh kiếm màu xanh, nhìn Dương Diệp đạm thanh nói.

Nghe vậy, nội tâm Dương Diệp vui vẻ, cũng không khách khí, vội vã chạy đến trên trường kiếm. Ngự kiếm phi hành, nhìn xuống thiên hạ, đó là ước mơ tha thiết của hắn!

Thấy Dương Diệp đứng sau trường kiếm, Tô Thanh Thi tay phải nhẹ nhàng vung lên, trường kiếm nhất thời hóa thành một đạo thanh quang phóng lên cao.

- A...!

Trường kiếm đột nhiên bay lên, Dương Diệp không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa rơi khỏi kiếm, may mắn hắn phản ứng rất nhanh, ôm thật chặt Tô Thanh Thi trước mặt, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!

Bị Dương Diệp gắt gao ôm lấy, Tô Thanh Thi chân mày cau lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn không đá Dương Diệp xuống, chỉ là tăng nhanh tốc độ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương