Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 32: Phát Tài Rồi!
Bạch cốt, chỗ hai người họ nhìn vào chất đầy xương cốt. Trong đống xương này có xương của con người, có cả xương của huyền thú, chất một đống thật cao, cảnh tượng này thực sự quá kinh dị.
Nhìn thấy đống xương cốt trước mặt, Dương Diệp chau mày, trước mắt nơi này xem ra chẳng phải một nơi tốt, giờ bản thân hắn và bạch y nữ tử đều mất hết tu vi, tình huống này không ổn tí nào!
Nghĩ đến đây, Dương Diệp quay đầu nhìn bạch y nữ tử đứng bên cạnh, khi nhìn thấy bạch y nữ tử cũng đang chau mày, Dương Diệp đột nhiên thấy lòng trùng lại, nói:
- Nơi này cô cũng không quen sao?
Nghe được câu hỏi của Dương Diệp, bạch y nữ tử nhìn hắn một cái, nói:
- Kiếm Tông có ghi lại, Đoạn Hồn Uyên là nơi huyền thú dùng để làm con người khiếp sợ. Cứ con người nào một mình tiến vào dãy Đoạn Hồn, đều sẽ bị huyền thú giết chết, sau đó vứt xác xuống Đoạn Hồn Uyên.
Dương Diệp trầm mặc một hồi lâu, nói:
- Có thể dùng truyền âm phù thông báo cho người của Kiếm Tông không?
Nữ tử lắc đầu, đầu hơi ngẩng lên, nhìn lên màn sương mù màu đỏ tươi ở trên, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ một vẻ ngưng đọng, lầm bẩm nói:
- Nơi thầy có một sức mạnh kỳ dị, đây là sức mạnh của quy tắc.
Nói đến đây, trong mắt nữ tử hiện lên một tia hy vọng, sau đó lại thản nhiên nhìn Dương Diệp và nói:
- Đừng hỏi ta quy tắc là gì, nói ngươi cũng không hiểu.
Được lắm! Giờ nàng chẳng phải là phàm nhân sao! Dương Diệp bĩu môi, trong lòng có chút khó chịu. Hắn vốn dĩ định hỏi quy tắc là gì, nhưng giờ nữ tử nói vậy, hắn chỉ có thể dập tắt cái ý định đó.
Không tự làm mình mất mặt, Dương Diệp lấy ra nạp giới cướp được từ tay Huyết Thủ lúc trước, tinh thần lực quét một cái, đang phát hiện ra bên trong có vật gì đó, mặt Dương Diệp bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ thấy năng lượng thạch trong nạp giới không dưới ba vạn, ngoài ba vạn năng lượng thạch ra, còn có khoảng hơn hai mươi huyền bảo, trong đó còn có một thanh trường kiếm, nhìn thấy thanh trường kiếm, Dương Diệp kích động. Bởi vì thanh trường kiếm này là của Huyền cấp, dù chỉ là hạ phẩm của Huyền cấp, nhưng đích thực là của Huyền cấp! Phải biết là, huyền bảo của Huyền cấp thì rất nhiều đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông đều không có được!
Nhưng ngoài thanh trường kiếm là của Huyền cấp, những huyền bảo khác đều là thượng phẩm của Hoàng cấp, điều này làm Dương Diệp có chút thất vọng. Nhưng hắn ngay lập tức hết thất vọng luôn, bởi vì trong giới chỉ còn có ba quyển trục, đây chính là huyền kỹ, lần lượt là: huyền kỹ hạ phẩm Huyền cấp: Thị Huyết Trảm, thân pháp huyền kỹ thượng phẩm của Hoàng cấp: Tật Phong Bộ, huyền kỹ hạ phẩm của Huyền cấp: Hắc Long Ba.
Cũng không cố kỵ bạch y nữ tử, Dương Diệp lấy ba quyển trục đó ra, lúc hắn chuẩn bị mở ra xem, bạch y nữ tử đột nhiên nói:
- Ba cái huyền kỹ này ngoài Tật Phong Bộ ra, hai cuộn kia ngươi không thể tu luyện!
Dương diệp ngẩn ra, chợt hỏi:
- Vì sao? Đây chính là huyền kỹ Huyền cấp mà!
Hình như nghĩ đến cái gì đó, Dương Diệp hồ nghi nhìn bạch y nữ tử một cái, nói:
- Chẳng nhẽ cô có ý định với hai cuốn huyền kỹ Huyền cấp này rồi sao?
Nói xong, Dương Diệp càng nghĩ càng thấy có khả năng, vô thức lùi xa bạch y nữ tử một chút.
Nghe thấy lời Dương Diệp và nhìn thấy động tác vừa rồi của hắn, bạch y nữ tử mí mắt nháy một cái, lồng ngực đột nhiên phồng lên nhanh chóng, nhưng nàng liền bình tĩnh lại rất nhanh, chỉ nói một cách nhẹ nhàng:
- Tùy ngươi, đằng nào dựa vào thực lực của ngươi, cũng có thể thoát khỏi truy sát của Kiếm Tông và Quỷ Tông.
Nghe vậy Dương Diệp thấy mơ hồ, bị Quỷ Tông truy sát hắn còn có thể lý giải được, nhưng Kiếm Tông sao lại muốn truy sát hắn? Nhìn nữ tử không giống một người biết nói dối, Dương Diệp do dự một lúc, nói:
- Chỉ là hai cuốn huyền kỹ hạ phẩm của Huyền cấp mà thôi, có đáng không?
Bạch y nữ tử không muốn nói chuyện với Dương Diệp, nhưng nghĩ đến Dương Diệp là để tử Kiếm Tông, hơn nữa còn có khả năng là nhân vật lãnh đạo của Kiếm Tông trong tương lai, nàng không muốn để Dương Diệp lầm đường lạc lối.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Giữa Kiếm Tông và Quỷ Tông là mối thù truyền kiếp, người của hai tông phái chỉ thấy mặt nhau, thường sẽ chém giết lẫn nhau. Nếu ngươi tu luyện huyền kỹ của Quỷ Tông, những đệ tử tông môn của Kiếm Tông có thù với Quỷ Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, mà Quỷ Tông cũng không để người của Kiếm Tông tu luyện huyền kỹ của chúng. Hơn nữa, quan trọng nhất là, huyền kỹ của huyết thủ đều cần máu tươi làm vật dẫn, không giết vạn người thì huyền kỹ đó ngươi căn bản không có cách nào nhập môn.
Giết vạn người? Dương Diệp có chút không tin, mở cuốn huyền kỹ ra xem, sau khi nhìn thấy phần giới thiệu về huyền kỹ đó, hắn không khỏi cười đau khổ. Như nữ tử nói, huyền kỹ này thật sư cần máu tươi làm vật dẫn, muốn tu luyện đến loại cảnh giới như huyết thủ, không giết vài vạn người, căn bản là không thể!
Hắn biết giết người, nưng chỉ biết giết những người chọc tới hắn. Còn giết người để tu luyện, hắn hẳn là không làm được. Dương Diệp cuối cùng cũng từ bỏ hai huyền kỹ đó. Một là vì không chống lại được lương tâm, hai là sau khi vì tu luyện cái này, sợ là thật sự sẽ bị người của hai tông phái truy sát.
Huyền kỹ Huyền cấp mặc dù tốt, nhưng mạng nhỏ này quan trọng hơn nhiều.
Nhìn thấy vẻ không lỡ, không cam của Dương Diệp, bạch y nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ là hai cuốn huyền kỹ thôi mà, ngươi nghĩ có đáng không? Kiếm Tông ta cũng không phải là không có huyền kỹ nào tốt.
Nghe vậy, Dương Diệp nổi giận nói:
- Cô đừng nói bóng gió nữa có được không? Cô có biết cái ta tu luyện là cái loại gì không? Cái ta tu luyện là công pháp và kiếm pháp cơ bản của Kiếm Tông, kiếm pháp Phân Linh tốt nhất đó vẫn là do may mắn mới có được, mà chỉ là bản chép lại, không có chú giải. Ta dễ dàng luyện được sao?
Nhìn Dương Diệp đang phẫn nộ như một con trâu đực, bạch y nữ tử châm chọc nói:
- Không phải là muốn có huyền kỹ sao?
Nói xong, cổ tay động một cái, ném một cuốn huyền kỹ vào người Dương Diệp và nói:
- Đây là huyền kỹ trung phần Huyền cấp: Kiếm Khí Chỉ. Tu luyện thành công thì huyền khí vô cùng, kiếm khí cũng vô cùng.
Bị bạch y nữ tử nói thẳng, mặt Dương Diệp bỗng đỏ lên, nhưng trong lòng cũng cực kỳ hung phấn. Kiếm Khí Chỉ này chắc chắn là huyền kỹ cuối cùng mà lần trước nữ tử này đã thi triển để đánh huyết thủ. Nghĩ đến kiếm khí ngút trời đó, Dương Diệp không khỏi kích động, nói:
- Trung phẩm Huyền cấp! Ta cũng có huyền kỹ Huyền cấp rồi…!
Sao mà hắn không kích động được chứ? Trung phầm của Huyền cấp, đến cả những trưởng lão như Thiên trưởng lão cũng không thể có được!
Mở cuốn huyền kỹ ra xem, mắt Dương Diệp chợt lóe sáng, ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử, nói:
- Chú giải trên này là của cô sao?
Bạch y nữ tử nhìn Dương Diệp một cái, không nói gì cả.
Dương Diệp cũng không giận, cười cười và nói:
- Cảm ơn!
Câu nói này là câu nói thật lòng, huyền kỹ Huyền cấp quý báu như vậy, mà nữ tử trước mắt không chút do dự đưa cho hắn, mà lại còn có chú giải. Nói cách khác, sau này hắn tu luyện Kiếm Khí Chỉ chắc chắn sẽ không tốn quá nhiều sức lực!
- Coi như là thưởng cho ngươi vì đã cứu ta.
Bạch y nữ tử điềm nhiên nói một câu, dường như nghĩ đến gì đó, lại nói:
- Huyết nhận của huyết thủ đó ngươi đừng có dùng.
Nghe vậy, Dương Diệp ngẩn ra, xém chút nữa hắn quên mất thanh huyết nhận đó. Lật cổ tay lên, huyết nhận xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Huyết nhận vừa xuất hiện, một mùi tanh của máu phả vào mặt, Dương Diệp chau mày, cố nén chịu mùi máu tươi xộc vào mũi, nhìn một cách tỉ mỉ.
Thanh huyết nhận trong tay hắn dài khoảng bốn thước, rộng khoảng năm ngón tay, trên cán đao có khắc rất nhiều hình đầu lâu, lưỡi đao màu đỏ tươi, tựa như đúc bằng máu tươi mà thành, nhìn kỹ một lúc, Dương Diệp mới phát hiện ra, đúng là có chất lòng màu đỏ chảy trong thanh đao nhận này.
- Đây là huyền bảo trung phẩm Huyền cấp.
Bạch y nữ tử nhìn thanh huyết nhận trong tay Dương Diệp, trầm giọng nói:
- Đây là huyền bảo có thể phát triển, xem trình độ hiện tại của huyết nhận này, nếu uống thêm máu tươi mấy vạn người, chắc chắn sẽ có thể thành thượng phẩm Huyền cấp.
- Trung phẩm Huyền cấp?
Mắt Dương Diệp sáng lên, đây đúng là bảo bối! Khi chiến đấu với người khác, cảnh giới tuy quan trọng nhưng huyền kỹ và huyền bảo cũng quan trọng không kém.
Nhìn thấy Dương Diệp sáng mắt lên, bạch y nữ tử trầm giọng nói:
- Thanh huyết nhận này đã từng giết vô số đệ tử Kiếm Tông ta, nếu ngươi sử dụng nó, thì ta phải giết ngươi!
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dương Diệp liền biến mất, nói:
- Cô đang uy hiếp ta sao?
Nguyên tắc làm người của hắn là ai kính trọng hắn thì hắn sẽ kính trọng người đó, nếu ai uy hiếp hắn, thì cho dù là ai, thì hắn đều sẽ coi người đó là kẻ thù.
- Đúng thì làm sao? Mà không đúng thì sao?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, bình tĩnh nói.
Dương Diệp thu huyết nhận lại, nói:
- Nếu đúng là thế, vậy chúng ta là kẻ thù, đối với kẻ thù ta sẽ không có chút nhân từ nào cả, dù đối phương có là mỹ nhân, là đệ tử Kiếm Tông đi chăng nữa.
Nói xong, Dương Diệp đã động sát tâm. Lý do không giết nữ tử này thì rất nhiều, nhưng lý do giết nàng càng nhiều hơn, nếu như nữ tử biết những bí mật của hắn, chỉ lý do này thôi cũng đủ để hắn hạ thủ, đừng nói đến nữ tử uy hiếp hắn.
- Ngươi muốn giết ta?
Bạch y nữ tử trong mắt lộ ra nụ cười trêu chọc.
Nhìn thấy đống xương cốt trước mặt, Dương Diệp chau mày, trước mắt nơi này xem ra chẳng phải một nơi tốt, giờ bản thân hắn và bạch y nữ tử đều mất hết tu vi, tình huống này không ổn tí nào!
Nghĩ đến đây, Dương Diệp quay đầu nhìn bạch y nữ tử đứng bên cạnh, khi nhìn thấy bạch y nữ tử cũng đang chau mày, Dương Diệp đột nhiên thấy lòng trùng lại, nói:
- Nơi này cô cũng không quen sao?
Nghe được câu hỏi của Dương Diệp, bạch y nữ tử nhìn hắn một cái, nói:
- Kiếm Tông có ghi lại, Đoạn Hồn Uyên là nơi huyền thú dùng để làm con người khiếp sợ. Cứ con người nào một mình tiến vào dãy Đoạn Hồn, đều sẽ bị huyền thú giết chết, sau đó vứt xác xuống Đoạn Hồn Uyên.
Dương Diệp trầm mặc một hồi lâu, nói:
- Có thể dùng truyền âm phù thông báo cho người của Kiếm Tông không?
Nữ tử lắc đầu, đầu hơi ngẩng lên, nhìn lên màn sương mù màu đỏ tươi ở trên, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ một vẻ ngưng đọng, lầm bẩm nói:
- Nơi thầy có một sức mạnh kỳ dị, đây là sức mạnh của quy tắc.
Nói đến đây, trong mắt nữ tử hiện lên một tia hy vọng, sau đó lại thản nhiên nhìn Dương Diệp và nói:
- Đừng hỏi ta quy tắc là gì, nói ngươi cũng không hiểu.
Được lắm! Giờ nàng chẳng phải là phàm nhân sao! Dương Diệp bĩu môi, trong lòng có chút khó chịu. Hắn vốn dĩ định hỏi quy tắc là gì, nhưng giờ nữ tử nói vậy, hắn chỉ có thể dập tắt cái ý định đó.
Không tự làm mình mất mặt, Dương Diệp lấy ra nạp giới cướp được từ tay Huyết Thủ lúc trước, tinh thần lực quét một cái, đang phát hiện ra bên trong có vật gì đó, mặt Dương Diệp bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ thấy năng lượng thạch trong nạp giới không dưới ba vạn, ngoài ba vạn năng lượng thạch ra, còn có khoảng hơn hai mươi huyền bảo, trong đó còn có một thanh trường kiếm, nhìn thấy thanh trường kiếm, Dương Diệp kích động. Bởi vì thanh trường kiếm này là của Huyền cấp, dù chỉ là hạ phẩm của Huyền cấp, nhưng đích thực là của Huyền cấp! Phải biết là, huyền bảo của Huyền cấp thì rất nhiều đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông đều không có được!
Nhưng ngoài thanh trường kiếm là của Huyền cấp, những huyền bảo khác đều là thượng phẩm của Hoàng cấp, điều này làm Dương Diệp có chút thất vọng. Nhưng hắn ngay lập tức hết thất vọng luôn, bởi vì trong giới chỉ còn có ba quyển trục, đây chính là huyền kỹ, lần lượt là: huyền kỹ hạ phẩm Huyền cấp: Thị Huyết Trảm, thân pháp huyền kỹ thượng phẩm của Hoàng cấp: Tật Phong Bộ, huyền kỹ hạ phẩm của Huyền cấp: Hắc Long Ba.
Cũng không cố kỵ bạch y nữ tử, Dương Diệp lấy ba quyển trục đó ra, lúc hắn chuẩn bị mở ra xem, bạch y nữ tử đột nhiên nói:
- Ba cái huyền kỹ này ngoài Tật Phong Bộ ra, hai cuộn kia ngươi không thể tu luyện!
Dương diệp ngẩn ra, chợt hỏi:
- Vì sao? Đây chính là huyền kỹ Huyền cấp mà!
Hình như nghĩ đến cái gì đó, Dương Diệp hồ nghi nhìn bạch y nữ tử một cái, nói:
- Chẳng nhẽ cô có ý định với hai cuốn huyền kỹ Huyền cấp này rồi sao?
Nói xong, Dương Diệp càng nghĩ càng thấy có khả năng, vô thức lùi xa bạch y nữ tử một chút.
Nghe thấy lời Dương Diệp và nhìn thấy động tác vừa rồi của hắn, bạch y nữ tử mí mắt nháy một cái, lồng ngực đột nhiên phồng lên nhanh chóng, nhưng nàng liền bình tĩnh lại rất nhanh, chỉ nói một cách nhẹ nhàng:
- Tùy ngươi, đằng nào dựa vào thực lực của ngươi, cũng có thể thoát khỏi truy sát của Kiếm Tông và Quỷ Tông.
Nghe vậy Dương Diệp thấy mơ hồ, bị Quỷ Tông truy sát hắn còn có thể lý giải được, nhưng Kiếm Tông sao lại muốn truy sát hắn? Nhìn nữ tử không giống một người biết nói dối, Dương Diệp do dự một lúc, nói:
- Chỉ là hai cuốn huyền kỹ hạ phẩm của Huyền cấp mà thôi, có đáng không?
Bạch y nữ tử không muốn nói chuyện với Dương Diệp, nhưng nghĩ đến Dương Diệp là để tử Kiếm Tông, hơn nữa còn có khả năng là nhân vật lãnh đạo của Kiếm Tông trong tương lai, nàng không muốn để Dương Diệp lầm đường lạc lối.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
- Giữa Kiếm Tông và Quỷ Tông là mối thù truyền kiếp, người của hai tông phái chỉ thấy mặt nhau, thường sẽ chém giết lẫn nhau. Nếu ngươi tu luyện huyền kỹ của Quỷ Tông, những đệ tử tông môn của Kiếm Tông có thù với Quỷ Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, mà Quỷ Tông cũng không để người của Kiếm Tông tu luyện huyền kỹ của chúng. Hơn nữa, quan trọng nhất là, huyền kỹ của huyết thủ đều cần máu tươi làm vật dẫn, không giết vạn người thì huyền kỹ đó ngươi căn bản không có cách nào nhập môn.
Giết vạn người? Dương Diệp có chút không tin, mở cuốn huyền kỹ ra xem, sau khi nhìn thấy phần giới thiệu về huyền kỹ đó, hắn không khỏi cười đau khổ. Như nữ tử nói, huyền kỹ này thật sư cần máu tươi làm vật dẫn, muốn tu luyện đến loại cảnh giới như huyết thủ, không giết vài vạn người, căn bản là không thể!
Hắn biết giết người, nưng chỉ biết giết những người chọc tới hắn. Còn giết người để tu luyện, hắn hẳn là không làm được. Dương Diệp cuối cùng cũng từ bỏ hai huyền kỹ đó. Một là vì không chống lại được lương tâm, hai là sau khi vì tu luyện cái này, sợ là thật sự sẽ bị người của hai tông phái truy sát.
Huyền kỹ Huyền cấp mặc dù tốt, nhưng mạng nhỏ này quan trọng hơn nhiều.
Nhìn thấy vẻ không lỡ, không cam của Dương Diệp, bạch y nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ là hai cuốn huyền kỹ thôi mà, ngươi nghĩ có đáng không? Kiếm Tông ta cũng không phải là không có huyền kỹ nào tốt.
Nghe vậy, Dương Diệp nổi giận nói:
- Cô đừng nói bóng gió nữa có được không? Cô có biết cái ta tu luyện là cái loại gì không? Cái ta tu luyện là công pháp và kiếm pháp cơ bản của Kiếm Tông, kiếm pháp Phân Linh tốt nhất đó vẫn là do may mắn mới có được, mà chỉ là bản chép lại, không có chú giải. Ta dễ dàng luyện được sao?
Nhìn Dương Diệp đang phẫn nộ như một con trâu đực, bạch y nữ tử châm chọc nói:
- Không phải là muốn có huyền kỹ sao?
Nói xong, cổ tay động một cái, ném một cuốn huyền kỹ vào người Dương Diệp và nói:
- Đây là huyền kỹ trung phần Huyền cấp: Kiếm Khí Chỉ. Tu luyện thành công thì huyền khí vô cùng, kiếm khí cũng vô cùng.
Bị bạch y nữ tử nói thẳng, mặt Dương Diệp bỗng đỏ lên, nhưng trong lòng cũng cực kỳ hung phấn. Kiếm Khí Chỉ này chắc chắn là huyền kỹ cuối cùng mà lần trước nữ tử này đã thi triển để đánh huyết thủ. Nghĩ đến kiếm khí ngút trời đó, Dương Diệp không khỏi kích động, nói:
- Trung phẩm Huyền cấp! Ta cũng có huyền kỹ Huyền cấp rồi…!
Sao mà hắn không kích động được chứ? Trung phầm của Huyền cấp, đến cả những trưởng lão như Thiên trưởng lão cũng không thể có được!
Mở cuốn huyền kỹ ra xem, mắt Dương Diệp chợt lóe sáng, ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử, nói:
- Chú giải trên này là của cô sao?
Bạch y nữ tử nhìn Dương Diệp một cái, không nói gì cả.
Dương Diệp cũng không giận, cười cười và nói:
- Cảm ơn!
Câu nói này là câu nói thật lòng, huyền kỹ Huyền cấp quý báu như vậy, mà nữ tử trước mắt không chút do dự đưa cho hắn, mà lại còn có chú giải. Nói cách khác, sau này hắn tu luyện Kiếm Khí Chỉ chắc chắn sẽ không tốn quá nhiều sức lực!
- Coi như là thưởng cho ngươi vì đã cứu ta.
Bạch y nữ tử điềm nhiên nói một câu, dường như nghĩ đến gì đó, lại nói:
- Huyết nhận của huyết thủ đó ngươi đừng có dùng.
Nghe vậy, Dương Diệp ngẩn ra, xém chút nữa hắn quên mất thanh huyết nhận đó. Lật cổ tay lên, huyết nhận xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Huyết nhận vừa xuất hiện, một mùi tanh của máu phả vào mặt, Dương Diệp chau mày, cố nén chịu mùi máu tươi xộc vào mũi, nhìn một cách tỉ mỉ.
Thanh huyết nhận trong tay hắn dài khoảng bốn thước, rộng khoảng năm ngón tay, trên cán đao có khắc rất nhiều hình đầu lâu, lưỡi đao màu đỏ tươi, tựa như đúc bằng máu tươi mà thành, nhìn kỹ một lúc, Dương Diệp mới phát hiện ra, đúng là có chất lòng màu đỏ chảy trong thanh đao nhận này.
- Đây là huyền bảo trung phẩm Huyền cấp.
Bạch y nữ tử nhìn thanh huyết nhận trong tay Dương Diệp, trầm giọng nói:
- Đây là huyền bảo có thể phát triển, xem trình độ hiện tại của huyết nhận này, nếu uống thêm máu tươi mấy vạn người, chắc chắn sẽ có thể thành thượng phẩm Huyền cấp.
- Trung phẩm Huyền cấp?
Mắt Dương Diệp sáng lên, đây đúng là bảo bối! Khi chiến đấu với người khác, cảnh giới tuy quan trọng nhưng huyền kỹ và huyền bảo cũng quan trọng không kém.
Nhìn thấy Dương Diệp sáng mắt lên, bạch y nữ tử trầm giọng nói:
- Thanh huyết nhận này đã từng giết vô số đệ tử Kiếm Tông ta, nếu ngươi sử dụng nó, thì ta phải giết ngươi!
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dương Diệp liền biến mất, nói:
- Cô đang uy hiếp ta sao?
Nguyên tắc làm người của hắn là ai kính trọng hắn thì hắn sẽ kính trọng người đó, nếu ai uy hiếp hắn, thì cho dù là ai, thì hắn đều sẽ coi người đó là kẻ thù.
- Đúng thì làm sao? Mà không đúng thì sao?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, bình tĩnh nói.
Dương Diệp thu huyết nhận lại, nói:
- Nếu đúng là thế, vậy chúng ta là kẻ thù, đối với kẻ thù ta sẽ không có chút nhân từ nào cả, dù đối phương có là mỹ nhân, là đệ tử Kiếm Tông đi chăng nữa.
Nói xong, Dương Diệp đã động sát tâm. Lý do không giết nữ tử này thì rất nhiều, nhưng lý do giết nàng càng nhiều hơn, nếu như nữ tử biết những bí mật của hắn, chỉ lý do này thôi cũng đủ để hắn hạ thủ, đừng nói đến nữ tử uy hiếp hắn.
- Ngươi muốn giết ta?
Bạch y nữ tử trong mắt lộ ra nụ cười trêu chọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook