Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)
-
Chương 12: Trưởng Lão Tặng Lễ
Nhận lấy không gian giới chỉ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi mới lộ ra một nụ cười,giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn đám đệ tử ngoại môn dưới đài một chút, sắc mặt nhất thời lại lạnh xuống, nói:
- Lão già, Bảo Nhi ta cũng không phải là người điêu ngoa. Vừa rồi bọn họ không những không chuẩn bị Năng Lượng thạch cho ta, còn muốn giết ta diệt khẩu, loại đệ tử này, tâm tính không tốt, kém không biết bao nhiêu lần so với tiểu tạp dịch!
- Đúng, đúng!
Viên trưởng lão vội vã gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Này, này Bảo Nhi, việc này, kết thúc như vậy, được không?
Sở dĩ bọn họ gom góp Năng Lượng thạch, là vì làm cho Bảo Nhi nguôi giận, thu hồi lời nói vừa rồi, Phù phong, bọn họ không đắc tội nổi.
- Không phải, ta muốn đi tìm gia gia, để gia gia thay ta làm chủ, các ngươi chết chắc rồi.
Bảo Nhi liếc mắt trừng Viên trưởng lão, cả giận nói, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa bị ai khi dễ, ngày hôm nay những đệ tử ngoại môn này lại muốn giết nàng diệt khẩu, cục tức này, nàng nuốt không trôi.
Nghe được Bảo Nhi còn muốn đi tìm gia gia nàng, khuôn mặt bốn lão nhân trên Sinh Tử đài co quắp, thầm nghĩ: Nào có ai như ngươi, lấy đồ đạc còn không chịu xong việc, không phải là khi dễ người khác sao?
Đột nhiên, trưởng lão mặt tròn nhìn Dương Diệp ở bên cạnh Bảo Nhi, mặt tròn trưởng lão do dự một chút, sau đó đi tới bên cạnh Dương Diệp, vỗ vỗ bả vai Dương Diệp, cười nói:
- Ngươi là Dương Diệp à, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lại chiến thắng Huyền giả Bát phẩm Đoàn Quân, khó lường...
Sắc mặt Dương Diệp có chút cổ quái, hắn nhận biết trưởng lão trước mắt này, tên là Phùng Vũ, cũng được xem là một trưởng lão rất có quyền thế ở ngoại môn, còn có bên cạnh hai người trước đây chế nhạo hắn là phế vật, còn cười nhạo Thiên Trưởng lão mắt mờ, nhưng bây giờ lại tới khen hắn.
Quay đầu nhìn thoáng qua Bảo Nhi, hắn càng hiếu kỳ đến thân phận của Bảo Nhi. Đương nhiên hắn cũng biết, trưởng lão này khen hắn, nhất định là muốn để hắn giúp đỡ đi khuyên Bảo Nhi, nhưng mà, Dương Diệp sẽ không đơn giản đi khuyên, cứ để Bảo Nhi làm khó mấy lão già này.
- Đó là đương nhiên, cũng không nhìn thử tiểu tạp dịch là bằng hữu của ai.
Lúc này Bảo Nhi đi tới bên cạnh Dương Diệp, hướng về phía mặt tròn trưởng lão gật đầu, nói:
- Lão già, tuy ngươi dáng dấp xấu xí, thế nhưng ánh mắt ngươi không tệ lắm, tiểu tạp dịch rất lợi hại, những đệ tử kia của ngươi đều ngu ngốc, lại không tin hắn có thể thắng, thật là đần chết!
Có hi vọng!
Phía trên ngoại trừ Thiên Trưởng lão ra, bốn gã trưởng lão ngoại môn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều là vui vẻ, mặt tròn trưởng lão cười nói:
- Đúng, đúng, hắn chính là thiên tài, dùng Huyền giả Lục phẩm thực lực đánh bại Bát phẩm, là thiên tài, siêu cấp thiên tài!
- Phùng Vũ, trước đây không phải ngươi nói ta mắt mờ, chiêu mộ một kẻ đệ nhất phế vật trong lịch sử về sao? Làm sao, từ lúc nào Dương Diệp trong mắt ngươi đã trở thành siêu cấp thiên tài?
Lúc này, Thiên trưởng lão một bên châm chọc nói. Ông nhớ kỹ sắc mặt mấy lão già trước đây lúc Dương Diệp không trở thành Huyền giả, thậm chí hiện tại, mấy trưởng lão bên cạnh còn mang chuyện lúc đó cười nhạo mình, bây giờ có cơ hội làm mất mặt bọn hắn, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua.
Nghe được lời nói Thiên trưởng lão, trong lòng bốn trưởng lão ngoại môn còn lại đều cả kinh, Phùng Vũ nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi, ngươi là Dương Diệp? Một năm trước vẫn chưa trở thành Huyền giả, Dương Diệp?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Thấy Dương Diệp gật đầu, sắc mặt vài tên trưởng lão mất tự nhiên, ban đầu đúng là bọn họ nói qua những lời này, trong trưởng lão ngoại môn, mọi người đấu tranh cãi nhau là rất bình thường, nếu như Dương Diệp cùng Bảo Nhi không phải bằng hữu, coi như bây giờ đạt được Huyền giả Lục phẩm, họ cũng sẽ không để trong mắt, nhưng mà lúc này, đã từng được coi là đệ nhất phế vật lại là bằng hữu tiểu ma nữ, người có khả năng làm cho tiểu ma nữ thu hồi lời nói vừa rồi.
Vài tên trưởng lão xúm lại, mở miệng cầu xin? Mất hết thể diện, không cầu xin ư? Tiểu ma nữ này trở về nói cho lão ma đầu, về sau ngoại môn coi như xong.
- Lão già, trước đây ngươi nói Dương Diệp là đệ nhất phế vật?
Lúc này, ánh mắt Bảo Nhi bất thiện nhìn Phùng Vũ, vừa rồi nàng còn nói ánh mắt lão già trước mặt này không sai, không nghĩ tới trước đây lão nhân này lại nói Dương Diệp là đệ nhất phế vật trong lịch sử, Kim thuộc tính bên trong Ngũ Hành huyền khí lại là phế vật, vậy Mộc thuộc tính của nàng là cái gì? Bảo Nhi có chút tức giận.
Phùng Vũ xấu hổ cười, nói:
- Không có, là trước đây mấy lão già chúng ta mắt mờ, là chúng ta mắt mờ, chúng ta xin lỗi...
- Thiên lão, việc này chúng ta xin lỗi ngươi, ngươi cũng biết, thường ngày mấy người chúng ta cãi nhau cũng rất bình thường, ngươi so đo với chúng ta làm gì...
- Đúng vậy, trong thời gian ngắn Dương Diệp đã đạt đến Huyền giả Lục phẩm, thiên phú như vậy khẳng định là thiên tài, là mấy chúng ta trước đây mắt mờ, Thiên lão ngươi cũng đừng để bụng.
- Thiên lão, Dương Diệp cũng coi như một nửa đệ tử của ngươi, Dương Diệp là đệ tử của ngươi, lại là bằng hữu của Bảo Nhi, suy cho cùng, chúng ta cùng Bảo Nhi đều là người một nhà, ha ha...!
- Đúng vậy, đều là người một nhà, vừa rồi đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm...
Mấy tên trưởng lão đương nhiên không thể xin lỗi một tên đệ tử tạp dịch, bọn họ không làm được, cho nên chỉ có thể xin lỗi Thiên trưởng lão.
Nhìn thấy mấy tên trưởng lão xin lỗi, Dương Diệp có chút buồn cười, nhưng hắn cũng không đắc ý, hắn biết, sở dĩ mấy tên trưởng lão trước mặt xin lỗi, cũng bởi vì liên quan đến Bảo Nhi, nếu không... cho dù hiện tại hắn đạt được Huyền giả Bát phẩm, thiết nghĩ bọn họ cũng xem như một tên đệ tử bình thường có cũng được không có cũng không sao.
Muốn những trưởng lão này chân chính để mắt, để bọn họ chấp nhận trước đây mình mắt mờ, vậy thì có hắn phải thông qua thí luyện đệ tử ngoại môn, dùng thực lực để chứng minh.
Thiên trưởng lão cũng không tiểu nhân đắc chí, hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nếu như nguyên nhân không phải vì Bảo Nhi, mấy lão già này tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn, tuy vậy, ông vẫn hả giận, một năm qua, ông cũng chịu không ít tức giận từ mấy lão già này.
Thấy mọi chuyện đã đỡ, Dương Diệp kéo tay Bảo Nhi, đi tới bên cạnh, nói:
- Bảo Nhi, việc này, muội thu hồi lời nói vừa rồi, có được hay không?
- Có phải nếu ta thu hồi lời nói vừa rồi, sau này bọn họ sẽ không xem thường ngươi?
Nhìn Dương Diệp, Bảo Nhi trừng mắt nói, nàng cũng không ngu ngốc, đương nhiên biết những lão già kia đột nhiên áy náy, nhất định nguyên nhân là do nàng.
Dương Diệp khẽ gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, nếu như Bảo Nhi vì ta thu hồi lời nói vừa rồi, nhất định bọn họ sẽ nhớ ân tình này của ta, sau này ta ở ngoại môn sẽ nhận được nhiều giúp đỡ.
Bảo Nhi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu cười, kéo tay Dương Diệp đi tới năm tên trưởng lão ngoại môn đang khẩn trương, nói:
- Mấy lão già các ngươi, việc hôm nay coi như xong, nhưng ta nói cho các ngươi biết, vì ta nể mặt tiểu tạp dịch, sau này các ngươi còn khi dễ ta, hừ hừ!
Hừ hai tiếng, tỏ ý uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Nghe vậy, mấy tên trưởng lão ngoại môn nhất thời thở dài một hơi trong lòng, Phùng Vũ vội vàng nói:
- Sẽ không đâu, tuyệt đối không, sau này ai dám bất kính với Bảo Nhi, ta một tát đập chết hắn!
Nói đến đây, cổ tay Phùng Vũ khẽ động, một thanh trường kiếm xuất hiện, đưa cho Dương Diệp, nói:
- Dương tiểu tử, đây là Huyền Thiết kiếm Hoàng cấp thượng phẩm, ta giữ lại cũng không dùng, đưa cho ngươi đi!
Nhìn thấy Phùng Vũ đưa ra trường kiếm, Tào Hỏa một bên cũng lấy ra một kiện Thiết Giáp đưa cho Dương Diệp, nói:
- Đây là Huyền Thiết giáp, Hoàng cấp thượng phẩm, ta cũng không dùng, đưa cho ngươi đi, ngươi có thể dùng nó!
- Đây là mười viên Hộ Mạch đan, có thể bảo hộ kinh mạch ngươi tốt hơn, để cho kinh mạch ngươi chịu được rèn luyện gian khổ, ngươi cất đi!
- Đây là kiếm quyết Hoàng cấp, bản sao Phân Linh kiếm pháp, ngươi cũng cầm tu luyện đi!
Chỉ trong chốc lát ở đây ngoại trừ Thiên trưởng lão ra, mấy tên trưởng lão ngoại môn mỗi người đều cho Dương Diệp một món bảo vật, Dương Diệp do dự một chút, sau đó nhận hết. Hắn biết, mấy vị trưởng lão trước mắt này đang lấy lòng, cũng biết vì sao họ lấy lòng, nếu như hắn cự tuyệt, mấy tên trưởng lão này sẽ ghi hận trong lòng, khẳng định sau này ở Kiếm Tông hắn sẽ bị phiền toái.
Nhận lấy mấy thứ kia, Dương Diệp quay đầu nhìn Bảo Nhi một bên cười híp mắt, trong lòng rất hiếu kỳ, hiếu kỳ thân phận Bảo Nhi, hắn biết thân phận Phù Văn sư cực kỳ tôn quý, thế nhưng mấy tên trưởng lão này lại kiêng kị gia gia của Bảo Nhi, gia gia của nàng cũng là phù sư? Là Thiên phù sư?
Thấy Dương Diệp nhận lấy mấy thứ kia, trên mặt các trưởng lão đều lộ ra nụ cười, thiên phú Dương Diệp có thể không tốt, thế nhưng Dương Diệp quen biết Bảo Nhi, còn có thể ảnh hưởng đến quyết định của Bảo Nhi, cùng Dương Diệp có hệ tốt, tuyệt đối không sai, từ lúc bọn họ tặng đồ Dương Diệp, có thể nhìn ra nụ cười trên mặt Bảo Nhi!
- Mấy lão già các ngươi cũng không tệ lắm!
Bảo Nhi hướng về phía mấy trưởng lão ngoại môn gật đầu, sau đó nhìn đám đệ tử ngoại môn, nói:
- Các ngươi muốn xử lý bọn họ như thế nào?
Đối với đám đệ tử ngoại môn này, Bảo Nhi sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
Lúc này Dương Diệp cũng trầm mặc, những trưởng lão ngoại môn không hề tổn thương đến Bảo Nhi, nên hắn mới có thể mở miệng khuyên Bảo Nhi, thế nhưng đám đệ tử ngoại môn này muốn giết Bảo Nhi diệt khẩu, là Dương Diệp cũng không thể dễ dàng tha thứ, trong lòng hắn, Bảo Nhi sớm đã là bằng hữu của hắn rồi.
Nghe vậy, Phùng Vũ do dự một chút, sau đó vẻ tàn nhẫn trong mắt lóe lên, quay đầu nhìn đám đệ tử ngoại môn, nói:
- Tất cả đệ tử ngoại môn tham gia đánh bạc, toàn bộ đi Chấp Pháp Điện lĩnh 100 roi da, sau đó đi khu mỏ tinh quặng đào một tháng, toàn bộ giao nộp lên tông môn, ngay lúc này, toàn bộ đi!
Nghe được lời nói Phùng Vũ, sắc mặt đệ tử ngoại môn phía dưới nhất thời trắng bệch, 100 roi da, chắc chắn đau đớn mấy ngày, thế nhưng khu mỏ tinh quặng, đó là nơi xử phạt đệ tử Kiếm Tông khi phạm tội, nơi ấy không có nhân quyền, đi tới đó, không chết cũng phải lột da.
Xem đệ tử ngoại môn ở dưới biểu tình, Phùng Vũ cũng có chút không đành lòng. Thế nhưng hắn biết, nếu như xử phạt nhẹ, tiểu ma nữ trước mắt này không hài lòng, trở về Phù phong nói cho lão ma đầu biết, vậy thì không chỉ là đệ tử ngoại môn, trưởng lão ngoại môn cũng phải gặp tai ương, ở Kiếm Tông, tông chủ cũng sẽ không tùy tiện đắc tội lão ma đầu kia.
- Hừ!
Bảo Nhi vẫn có chút không hài lòng, đang chuẩn bị nói cái gì, Dương Diệp đã vội vã kéo tay nhỏ của nàng đi ra phía ngoài.
Dương Diệp biết xử phạt như thế này đã rất nặng, nếu Bảo Nhi còn chưa hài lòng, những đệ tử ngoại môn này có thể trở mặt, khi đó, mọi chuyện sẽ biến lớn. Hắn không quan tâm đến trưởng lão ngoại môn, thế nhưng hắn quan tâm Thiên trưởng lão, hắn thật không hy vọng bởi vì chuyện này, làm Thiên trưởng lão chịu thương tổn gì.
Thấy Dương Diệp lôi kéo Bảo Nhi rời đi, phía trên mấy tên trưởng lão ngoại môn đồng thời thở dài một hơi, Phùng Vũ nhìn Thiên trưởng lão nói:
- Thiên lão, lần này nhờ ngươi thu nhận đệ tử này, nói gì thì nói, coi như chúng ta thiếu hắn một cái nhân tình.
Bốn người còn lại cũng gật đầu tán đồng, bọn họ biết, nếu như vừa rồi tiểu ma nữ kia còn chưa hài lòng, vậy liền thật khó cho bọn họ, dù sao đệ tử ngoại môn dưới kia đều là đệ tử của Kiếm Tông, nếu xử phạt quá mức, rất có thể tạo ra bất bình, thậm chí là làm những đệ tử ngoại môn này thất vọng đau khổ.
Dương Diệp lôi kéo Bảo Nhi rời đi, không thể không nói, chính là thay bọn họ giải quyết một phiền phức lớn!
- Lão già, Bảo Nhi ta cũng không phải là người điêu ngoa. Vừa rồi bọn họ không những không chuẩn bị Năng Lượng thạch cho ta, còn muốn giết ta diệt khẩu, loại đệ tử này, tâm tính không tốt, kém không biết bao nhiêu lần so với tiểu tạp dịch!
- Đúng, đúng!
Viên trưởng lão vội vã gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Này, này Bảo Nhi, việc này, kết thúc như vậy, được không?
Sở dĩ bọn họ gom góp Năng Lượng thạch, là vì làm cho Bảo Nhi nguôi giận, thu hồi lời nói vừa rồi, Phù phong, bọn họ không đắc tội nổi.
- Không phải, ta muốn đi tìm gia gia, để gia gia thay ta làm chủ, các ngươi chết chắc rồi.
Bảo Nhi liếc mắt trừng Viên trưởng lão, cả giận nói, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa bị ai khi dễ, ngày hôm nay những đệ tử ngoại môn này lại muốn giết nàng diệt khẩu, cục tức này, nàng nuốt không trôi.
Nghe được Bảo Nhi còn muốn đi tìm gia gia nàng, khuôn mặt bốn lão nhân trên Sinh Tử đài co quắp, thầm nghĩ: Nào có ai như ngươi, lấy đồ đạc còn không chịu xong việc, không phải là khi dễ người khác sao?
Đột nhiên, trưởng lão mặt tròn nhìn Dương Diệp ở bên cạnh Bảo Nhi, mặt tròn trưởng lão do dự một chút, sau đó đi tới bên cạnh Dương Diệp, vỗ vỗ bả vai Dương Diệp, cười nói:
- Ngươi là Dương Diệp à, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lại chiến thắng Huyền giả Bát phẩm Đoàn Quân, khó lường...
Sắc mặt Dương Diệp có chút cổ quái, hắn nhận biết trưởng lão trước mắt này, tên là Phùng Vũ, cũng được xem là một trưởng lão rất có quyền thế ở ngoại môn, còn có bên cạnh hai người trước đây chế nhạo hắn là phế vật, còn cười nhạo Thiên Trưởng lão mắt mờ, nhưng bây giờ lại tới khen hắn.
Quay đầu nhìn thoáng qua Bảo Nhi, hắn càng hiếu kỳ đến thân phận của Bảo Nhi. Đương nhiên hắn cũng biết, trưởng lão này khen hắn, nhất định là muốn để hắn giúp đỡ đi khuyên Bảo Nhi, nhưng mà, Dương Diệp sẽ không đơn giản đi khuyên, cứ để Bảo Nhi làm khó mấy lão già này.
- Đó là đương nhiên, cũng không nhìn thử tiểu tạp dịch là bằng hữu của ai.
Lúc này Bảo Nhi đi tới bên cạnh Dương Diệp, hướng về phía mặt tròn trưởng lão gật đầu, nói:
- Lão già, tuy ngươi dáng dấp xấu xí, thế nhưng ánh mắt ngươi không tệ lắm, tiểu tạp dịch rất lợi hại, những đệ tử kia của ngươi đều ngu ngốc, lại không tin hắn có thể thắng, thật là đần chết!
Có hi vọng!
Phía trên ngoại trừ Thiên Trưởng lão ra, bốn gã trưởng lão ngoại môn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều là vui vẻ, mặt tròn trưởng lão cười nói:
- Đúng, đúng, hắn chính là thiên tài, dùng Huyền giả Lục phẩm thực lực đánh bại Bát phẩm, là thiên tài, siêu cấp thiên tài!
- Phùng Vũ, trước đây không phải ngươi nói ta mắt mờ, chiêu mộ một kẻ đệ nhất phế vật trong lịch sử về sao? Làm sao, từ lúc nào Dương Diệp trong mắt ngươi đã trở thành siêu cấp thiên tài?
Lúc này, Thiên trưởng lão một bên châm chọc nói. Ông nhớ kỹ sắc mặt mấy lão già trước đây lúc Dương Diệp không trở thành Huyền giả, thậm chí hiện tại, mấy trưởng lão bên cạnh còn mang chuyện lúc đó cười nhạo mình, bây giờ có cơ hội làm mất mặt bọn hắn, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua.
Nghe được lời nói Thiên trưởng lão, trong lòng bốn trưởng lão ngoại môn còn lại đều cả kinh, Phùng Vũ nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi, ngươi là Dương Diệp? Một năm trước vẫn chưa trở thành Huyền giả, Dương Diệp?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Thấy Dương Diệp gật đầu, sắc mặt vài tên trưởng lão mất tự nhiên, ban đầu đúng là bọn họ nói qua những lời này, trong trưởng lão ngoại môn, mọi người đấu tranh cãi nhau là rất bình thường, nếu như Dương Diệp cùng Bảo Nhi không phải bằng hữu, coi như bây giờ đạt được Huyền giả Lục phẩm, họ cũng sẽ không để trong mắt, nhưng mà lúc này, đã từng được coi là đệ nhất phế vật lại là bằng hữu tiểu ma nữ, người có khả năng làm cho tiểu ma nữ thu hồi lời nói vừa rồi.
Vài tên trưởng lão xúm lại, mở miệng cầu xin? Mất hết thể diện, không cầu xin ư? Tiểu ma nữ này trở về nói cho lão ma đầu, về sau ngoại môn coi như xong.
- Lão già, trước đây ngươi nói Dương Diệp là đệ nhất phế vật?
Lúc này, ánh mắt Bảo Nhi bất thiện nhìn Phùng Vũ, vừa rồi nàng còn nói ánh mắt lão già trước mặt này không sai, không nghĩ tới trước đây lão nhân này lại nói Dương Diệp là đệ nhất phế vật trong lịch sử, Kim thuộc tính bên trong Ngũ Hành huyền khí lại là phế vật, vậy Mộc thuộc tính của nàng là cái gì? Bảo Nhi có chút tức giận.
Phùng Vũ xấu hổ cười, nói:
- Không có, là trước đây mấy lão già chúng ta mắt mờ, là chúng ta mắt mờ, chúng ta xin lỗi...
- Thiên lão, việc này chúng ta xin lỗi ngươi, ngươi cũng biết, thường ngày mấy người chúng ta cãi nhau cũng rất bình thường, ngươi so đo với chúng ta làm gì...
- Đúng vậy, trong thời gian ngắn Dương Diệp đã đạt đến Huyền giả Lục phẩm, thiên phú như vậy khẳng định là thiên tài, là mấy chúng ta trước đây mắt mờ, Thiên lão ngươi cũng đừng để bụng.
- Thiên lão, Dương Diệp cũng coi như một nửa đệ tử của ngươi, Dương Diệp là đệ tử của ngươi, lại là bằng hữu của Bảo Nhi, suy cho cùng, chúng ta cùng Bảo Nhi đều là người một nhà, ha ha...!
- Đúng vậy, đều là người một nhà, vừa rồi đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm...
Mấy tên trưởng lão đương nhiên không thể xin lỗi một tên đệ tử tạp dịch, bọn họ không làm được, cho nên chỉ có thể xin lỗi Thiên trưởng lão.
Nhìn thấy mấy tên trưởng lão xin lỗi, Dương Diệp có chút buồn cười, nhưng hắn cũng không đắc ý, hắn biết, sở dĩ mấy tên trưởng lão trước mặt xin lỗi, cũng bởi vì liên quan đến Bảo Nhi, nếu không... cho dù hiện tại hắn đạt được Huyền giả Bát phẩm, thiết nghĩ bọn họ cũng xem như một tên đệ tử bình thường có cũng được không có cũng không sao.
Muốn những trưởng lão này chân chính để mắt, để bọn họ chấp nhận trước đây mình mắt mờ, vậy thì có hắn phải thông qua thí luyện đệ tử ngoại môn, dùng thực lực để chứng minh.
Thiên trưởng lão cũng không tiểu nhân đắc chí, hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nếu như nguyên nhân không phải vì Bảo Nhi, mấy lão già này tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn, tuy vậy, ông vẫn hả giận, một năm qua, ông cũng chịu không ít tức giận từ mấy lão già này.
Thấy mọi chuyện đã đỡ, Dương Diệp kéo tay Bảo Nhi, đi tới bên cạnh, nói:
- Bảo Nhi, việc này, muội thu hồi lời nói vừa rồi, có được hay không?
- Có phải nếu ta thu hồi lời nói vừa rồi, sau này bọn họ sẽ không xem thường ngươi?
Nhìn Dương Diệp, Bảo Nhi trừng mắt nói, nàng cũng không ngu ngốc, đương nhiên biết những lão già kia đột nhiên áy náy, nhất định nguyên nhân là do nàng.
Dương Diệp khẽ gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, nếu như Bảo Nhi vì ta thu hồi lời nói vừa rồi, nhất định bọn họ sẽ nhớ ân tình này của ta, sau này ta ở ngoại môn sẽ nhận được nhiều giúp đỡ.
Bảo Nhi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu cười, kéo tay Dương Diệp đi tới năm tên trưởng lão ngoại môn đang khẩn trương, nói:
- Mấy lão già các ngươi, việc hôm nay coi như xong, nhưng ta nói cho các ngươi biết, vì ta nể mặt tiểu tạp dịch, sau này các ngươi còn khi dễ ta, hừ hừ!
Hừ hai tiếng, tỏ ý uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Nghe vậy, mấy tên trưởng lão ngoại môn nhất thời thở dài một hơi trong lòng, Phùng Vũ vội vàng nói:
- Sẽ không đâu, tuyệt đối không, sau này ai dám bất kính với Bảo Nhi, ta một tát đập chết hắn!
Nói đến đây, cổ tay Phùng Vũ khẽ động, một thanh trường kiếm xuất hiện, đưa cho Dương Diệp, nói:
- Dương tiểu tử, đây là Huyền Thiết kiếm Hoàng cấp thượng phẩm, ta giữ lại cũng không dùng, đưa cho ngươi đi!
Nhìn thấy Phùng Vũ đưa ra trường kiếm, Tào Hỏa một bên cũng lấy ra một kiện Thiết Giáp đưa cho Dương Diệp, nói:
- Đây là Huyền Thiết giáp, Hoàng cấp thượng phẩm, ta cũng không dùng, đưa cho ngươi đi, ngươi có thể dùng nó!
- Đây là mười viên Hộ Mạch đan, có thể bảo hộ kinh mạch ngươi tốt hơn, để cho kinh mạch ngươi chịu được rèn luyện gian khổ, ngươi cất đi!
- Đây là kiếm quyết Hoàng cấp, bản sao Phân Linh kiếm pháp, ngươi cũng cầm tu luyện đi!
Chỉ trong chốc lát ở đây ngoại trừ Thiên trưởng lão ra, mấy tên trưởng lão ngoại môn mỗi người đều cho Dương Diệp một món bảo vật, Dương Diệp do dự một chút, sau đó nhận hết. Hắn biết, mấy vị trưởng lão trước mắt này đang lấy lòng, cũng biết vì sao họ lấy lòng, nếu như hắn cự tuyệt, mấy tên trưởng lão này sẽ ghi hận trong lòng, khẳng định sau này ở Kiếm Tông hắn sẽ bị phiền toái.
Nhận lấy mấy thứ kia, Dương Diệp quay đầu nhìn Bảo Nhi một bên cười híp mắt, trong lòng rất hiếu kỳ, hiếu kỳ thân phận Bảo Nhi, hắn biết thân phận Phù Văn sư cực kỳ tôn quý, thế nhưng mấy tên trưởng lão này lại kiêng kị gia gia của Bảo Nhi, gia gia của nàng cũng là phù sư? Là Thiên phù sư?
Thấy Dương Diệp nhận lấy mấy thứ kia, trên mặt các trưởng lão đều lộ ra nụ cười, thiên phú Dương Diệp có thể không tốt, thế nhưng Dương Diệp quen biết Bảo Nhi, còn có thể ảnh hưởng đến quyết định của Bảo Nhi, cùng Dương Diệp có hệ tốt, tuyệt đối không sai, từ lúc bọn họ tặng đồ Dương Diệp, có thể nhìn ra nụ cười trên mặt Bảo Nhi!
- Mấy lão già các ngươi cũng không tệ lắm!
Bảo Nhi hướng về phía mấy trưởng lão ngoại môn gật đầu, sau đó nhìn đám đệ tử ngoại môn, nói:
- Các ngươi muốn xử lý bọn họ như thế nào?
Đối với đám đệ tử ngoại môn này, Bảo Nhi sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
Lúc này Dương Diệp cũng trầm mặc, những trưởng lão ngoại môn không hề tổn thương đến Bảo Nhi, nên hắn mới có thể mở miệng khuyên Bảo Nhi, thế nhưng đám đệ tử ngoại môn này muốn giết Bảo Nhi diệt khẩu, là Dương Diệp cũng không thể dễ dàng tha thứ, trong lòng hắn, Bảo Nhi sớm đã là bằng hữu của hắn rồi.
Nghe vậy, Phùng Vũ do dự một chút, sau đó vẻ tàn nhẫn trong mắt lóe lên, quay đầu nhìn đám đệ tử ngoại môn, nói:
- Tất cả đệ tử ngoại môn tham gia đánh bạc, toàn bộ đi Chấp Pháp Điện lĩnh 100 roi da, sau đó đi khu mỏ tinh quặng đào một tháng, toàn bộ giao nộp lên tông môn, ngay lúc này, toàn bộ đi!
Nghe được lời nói Phùng Vũ, sắc mặt đệ tử ngoại môn phía dưới nhất thời trắng bệch, 100 roi da, chắc chắn đau đớn mấy ngày, thế nhưng khu mỏ tinh quặng, đó là nơi xử phạt đệ tử Kiếm Tông khi phạm tội, nơi ấy không có nhân quyền, đi tới đó, không chết cũng phải lột da.
Xem đệ tử ngoại môn ở dưới biểu tình, Phùng Vũ cũng có chút không đành lòng. Thế nhưng hắn biết, nếu như xử phạt nhẹ, tiểu ma nữ trước mắt này không hài lòng, trở về Phù phong nói cho lão ma đầu biết, vậy thì không chỉ là đệ tử ngoại môn, trưởng lão ngoại môn cũng phải gặp tai ương, ở Kiếm Tông, tông chủ cũng sẽ không tùy tiện đắc tội lão ma đầu kia.
- Hừ!
Bảo Nhi vẫn có chút không hài lòng, đang chuẩn bị nói cái gì, Dương Diệp đã vội vã kéo tay nhỏ của nàng đi ra phía ngoài.
Dương Diệp biết xử phạt như thế này đã rất nặng, nếu Bảo Nhi còn chưa hài lòng, những đệ tử ngoại môn này có thể trở mặt, khi đó, mọi chuyện sẽ biến lớn. Hắn không quan tâm đến trưởng lão ngoại môn, thế nhưng hắn quan tâm Thiên trưởng lão, hắn thật không hy vọng bởi vì chuyện này, làm Thiên trưởng lão chịu thương tổn gì.
Thấy Dương Diệp lôi kéo Bảo Nhi rời đi, phía trên mấy tên trưởng lão ngoại môn đồng thời thở dài một hơi, Phùng Vũ nhìn Thiên trưởng lão nói:
- Thiên lão, lần này nhờ ngươi thu nhận đệ tử này, nói gì thì nói, coi như chúng ta thiếu hắn một cái nhân tình.
Bốn người còn lại cũng gật đầu tán đồng, bọn họ biết, nếu như vừa rồi tiểu ma nữ kia còn chưa hài lòng, vậy liền thật khó cho bọn họ, dù sao đệ tử ngoại môn dưới kia đều là đệ tử của Kiếm Tông, nếu xử phạt quá mức, rất có thể tạo ra bất bình, thậm chí là làm những đệ tử ngoại môn này thất vọng đau khổ.
Dương Diệp lôi kéo Bảo Nhi rời đi, không thể không nói, chính là thay bọn họ giải quyết một phiền phức lớn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook