“Tương Dương Vương năm ngày sau vào kinh?”

“Không sai! Tương Dương Vương Triệu Doanh, Triệu vương gia lần này vào kinh, chỉ dẫn theo hai mươi người, đến đây chúc thọ hoàng thượng! Hoàng thượng lo lắng sự an toàn của vương gia! Triển hộ vệ!”

“Có thuộc hạ.”

“Bản phủ hy vọng ngươi có thể trong lúc này, bảo hộ Tương Dương vương!”

“… Nếu thuộc hạ đi, đại nhân ở đây…” Triển Chiêu có chút chần chừ.

“Triển hộ vệ không cần lo lắng! Có nhóm Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán ở đây, bản phủ sẽ không có vấn đề! Ngược lại Triển hộ vệ ngươi, mọi việc cẩn thận một chút, chú ý an toàn của bản thân!”

“Thuộc hạ hiểu rõ!” Triển Chiêu ấm áp trong lòng.

Hôm nay Khai Phong rất không yên tĩnh! Triển Chiêu cùng đi với Bao Chửng vào triều, đi bên kiệu quan của Bao Chửng, một bên chú ý động tĩnh bốn phía, một bên phân tâm nhìn lên bầu trời của phủ thái sư vừa vặn đi ngang qua, một cỗ khói đen.

Tới cửa cung, gặp phải thái sư Bàng Cát, một tấm mặt đen đứng ở trước cửa chờ đợi. (Ông này tranh vua mặt đen với Bao Bao à!?????? 0.0)

Bao Chửng tiến lên, vẻ mặt thân thiết. “Thái sư, trong phủ không xảy ra việc gì chứ?”

“Không, không có việc gì, lão phu sẽ có chuyện gì sao?” Bàng Cát chi chi ngô ngô, lập tức vội vã vào cung!

Bao Chửng vui tươi hớn hở theo sát phía sau.

(_Hương: Bao Bao, ngươi không phải người thành thật sao? Thế nào có thể hưng tai nhạc họa? (hưng phấn, vui vẻ vì tai họa của người khác) _Bao Chửng: Bản phủ vẫn luôn rất thành thật a! _Hương: …)

Triển Chiêu chớp chớp mắt, liền chờ ở ngoài cung. Thình lình nghe thấy có người gọi y, quay đầu lại đã thấy An công công bên cạnh hoàng thượng ở một bên đang hướng y vẫy vẫy tay.

Triển Chiêu đi qua chào hỏi, lại bị An công công vội vàng kéo qua một bên: “Triển hộ vệ, đêm hôm qua gặp chuyện không may rồi!”

“?!” Vẻ mặt Triển Chiêu đầy nghi vấn.

An công công đem chuyện trải qua nói lại, Triển Chiêu chỉ cảm thấy dở khóc dở cười! Nguyên lai, đêm qua, Nhân Tông Triệu Trinh ngủ lại ở trong Hồng Vân Điện của Bàng phi, sáng sớm hôm nay, liền thấy y vật của hai người lủng lỗ chỗ, hoàn toàn không thể mặc được nữa! Triệu Trinh nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ phân phó An công công nói cho Triển Chiêu biết.

Thật vất vả chịu đựng đến khi hạ triều, đưa Bao Chửng đến cửa Khai Phong Phủ, Triển Chiêu liền vội vã đi tuần nhai (tìm người?).

Đi khắp toàn bộ thành Biện Lương, tìm khắp các khách ***, tửu lâu, nơi hồng phấn phồn hoa, người muốn tìm kia lại ngay cả một cái bóng cũng không thấy. (Chuột này hay nha~, để Miêu Nhi biết mà đến đó tìm a~~! *sát khí bay đầy trời*)

Cho đến khi mặt trời ngả về tây, màn đêm buông xuống, Triển Chiêu bất đắc dĩ mà kéo thân thể mệt mỏi trở về.

Mới vừa vào phòng, liền giẫm lên một vật thể trơn trơn, nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa té ngã, Triển Chiêu vội vàng vặn thắt lưng, hiểm hiểm xoay người lại. Tập trung nhìn, nguyên lai là một bầu rượu, đang lăn long lóc trên mặt đất! (Vứt rác bừa bãi~! Thẻ vàng!)

Một chuỗi tiếng cười vang lên, một người ngồi bên giường đang nhìn Triển Chiêu cười đến mức kiêu ngạo ngang ngược. Không phải là con chuột bạch Triển Chiêu tìm một ngày không thấy bóng dáng kia thì là ai?!

“Ta nói Miêu Nhi! Ngươi thật đúng là như con tiểu miêu nhi lơ mơ a, trong phòng của bản thân còn có thể thiếu chút nữa té ngã!” Nói xong, chuột bạch nhịn không được lại cười to một trận, một chút cũng không có sự chột dạ của người gây nên chuyện.

“Bạch Ngọc Đường! Triển mỗ nhớ rõ không hề mời con tiểu bạch thử ngươi đến gian phòng này!” Triển Chiêu cảm giác thấy cái dây thần kinh gọi là lý trí của bản thân đang trong tình trạng càng kéo càng căng.

“Ây dô! Bạch gia gia hôm nay chính là đặc biệt mang theo rượu ngon đến, thế nào mà con mèo ngươi còn muốn kén chọn? Khinh thường Bạch gia gia?!” Nói xong, cầm lấy một vò rượu tinh xảo khắc hoa hướng về phía Triển Chiêu mà lắc lắc.

Triển Chiêu nguyên bản nghe xong lời này dần dần trầm tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy vò rượu kia lại căng thẳng.

“Nếu Triển mỗ nhớ không lầm, đây là rượu của nước Cao Ly tiến cống…” Trán của Triển Chiêu xuất hiện hắc tuyến.

“Nga?! Rượu này có lai lịch như thế a! Sớm biết vậy Bạch gia gia liền tìm thêm, hiện giờ chỉ lấy năm vò đi…” Con chuột bạch kia hơi hối hận.

“Nước Cao Ly tổng cộng chỉ tiến cống năm vò…” Hắc tuyến trên trán Triển Chiêu càng ngày càng nhiều!

“Nga, vậy sẽ không bại lộ! Lần sau lại đi tìm rượu tốt hơn!”

“Lần sau???” Khí tức nguy hiểm áp sát.

“A?! Không! Bạch gia gia không hề nói cái gì hết!” Đánh chết ta cũng không thừa nhận! Ngươi có thể làm gì ta? (Chuột bỉ! *hừ*)

“Hôm qua Bạch huynh chỉ ‘lấy’ rượu này liền đi sao???” Thở dài, quyết định không cùng con lão thử chơi xấu nào đó dây dưa.

“Ách?! Ta nói Miêu Nhi! Luôn nhăn mặt dễ sinh nếp nhăn nga! Đến đến đến! Uống rượu!” Bạch gia gia vẫn nhất mực muốn lấp liếm tới cùng!

Tiếp nhận vò rượu bị ném tới, nhìn nhìn người nọ hung hăng uống một ngụm lớn, có chút bất đắc dĩ, người này rốt cuộc có biết đối diện hắn chính là quan sai hay không a?!

“Bạch huynh, nghe nói hôm qua trong hoàng cung bị chuột quấy phá a! Y phục của Hoàng thượng đều bị chuột cắn!” Triển Chiêu cam chịu mà ngồi đối diện con chuột bạch.

“Khụ khụ khụ!!! Ai nói nhất định là chuột cắn? Nói không chừng là mèo a?” Chuột bạch không phục mà nhìn nhìn Triển Chiêu.

Lãnh tĩnh! Lãnh tĩnh! Một bên nhắc nhở bản thân, một bên hít sâu. Triển Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười: “Như vậy, phủ thái sư…”

“Phủ thái sư?” Mắt con chuột bạch chuyển chuyển, “Phủ thái sư mất trộm, cháy nhà thì liên quan gì đến Ngũ gia?”

“Nga?! Nguyên lai đêm hôm qua phủ thái sư mất trộm còn bị cháy a…” Kéo dài âm cuối. (*vỗ tay lộp bộp* Miêu Nhi hay!)

“A? Ách! Hắc hắc hắc! Ta nói Miêu Nhi, ngươi cũng quản quá nhiều đi? Thái sư kia tìm ngươi báo án?”

“Chuyện này thì không có!”

“Ta đã nói a! Mấy thứ kia rõ ràng chính là cống phẩm, lão gia hỏa kia thế nào còn dám báo quan?!”

“Ngươi nói cái gì?”

“Hắc hắc hắc! Miêu Nhi, ta nói cho ngươi a! Bàng lão đầu kia thực có chút bản lĩnh, phòng giấu bảo vật trong phủ, rất nhiều đều là trân phẩm, cống phẩm, Bạch gia gia liền thuận tay lấy! Lại phóng một mồi lửa, biết Bàng thái sư kia cũng không dám báo quan, lúc này mới chính là khóc không ra nước mắt! Ai bảo lão hôm qua tính kế Ngũ gia!”

“Vậy rượu cống Cao Ly?”

“Bạch gia gia phóng xong mồi lửa kia a, không phải nên cao hứng sao! Đi tới đi tới liền lạc đường…”

“Lạc đường trong hoàng cung?!” Triển Chiêu cười lạnh

“Kết quả phát hiện năm vò rượu ngon, Bạch ngũ gia cao hứng a! Không cẩn thận một chút, một vò rượu trên tay rơi ra, rơi xuống trên y phục…”

“Bạch Ngọc Đường!!!” Hét lớn một tiếng!

“Làm gì a? Bạch gia gia bất quá chỉ là giáo huấn hạng người ỷ thế hiếp người một chút mà thôi! Ngươi mèo thối này kêu lớn tiếng như vậy làm gì a? So thanh âm ai lớn hơn a? Bạch gia gia cũng không sợ ngươi!”

Vì vậy, tứ đại hộ vệ bị một tiếng rống to kia làm bừng tỉnh, bốn người Trương Triệu Vương Mã cho rằng có thích khách đến, nỗ lực trừng lớn hai mắt vừa mới rồi còn ngủ! Cầm cương đao trong tay vọt vào trong viện tìm kiếm xung quanh. Kết quả, chỉ nhìn thấy! Khai Phong Phủ, gian phòng của Triển hộ vệ, từ trong khe cửa một con chuột bạch ôm vò rượu bị quăng ra. (XD~~~!)

“Hừ! Làm cái gì dữ vậy a? Bạch gia gia ở trong phòng ngươi uống, là để mắt đến ngươi! Mèo thối tự cho là đúng, mèo nát, mèo chết, mèo ngốc, mèo rách…”

Bạch Ngọc Đường một bên làm bà lầm bầm, một bên đứng lên, vỗ vỗ bụi trên y phục, một bên hung hăng trừng tứ đại hộ vệ một cái, “Nhìn cái gì? Tròng mắt sắp rớt xuống rồi, còn nhìn?!”

Xoay người đề khí, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà! Tìm một tư thế thoải mái nằm xuống,

“Mèo keo kiệt, cái ổ mèo của ngươi kia vừa nhỏ vừa rách, Bạch gia gia không thèm, nào có thanh không lãng nguyệt (trời trong trăng sáng), tự tại tiêu sái thế này?!” (Vâng, một mái nhà tranh làm sao bằng ‘khách sạn ngàn sao’ của anh! XD~~~)

Một bên tự xưng tự khen, một bên cùng nguyệt đối ẩm!

Trong bóng tối, thường thường truyền ra một tiếng giòn vang của đồ sứ vỡ tan, trong ban đêm vắng vẻ, truyền ra rất xa… (Uy, vứt rác đợt 2, thẻ đỏ ra sân!)

Ngày thứ hai khi vào triều, Bao Chửng vốn ngụ cách khá xa Triển Chiêu, đột nhiên phát hiện Ngự Miêu cùng tứ đại hộ vệ bên cạnh mỗi người mang theo hai con mắt gấu mèo.

Tối thứ nhất là rượu cống của Cao Ly.

Tối thứ hai là liệt tửu của nước Liêu.

Tối thứ ba là rượu ngon của Giang Nam.

Tối thứ tư…

Triển Chiêu luôn luôn nghĩ không thông, chẳng lẽ thị vệ của hoàng cung đều chỉ ăn cơm không làm việc sao? Thế nào mà hàng đêm đều để cho con chuột bạch kia đi tới đi lui thoải mái như vậy?!

Rốt cục khi tiếng giòn vang thứ bảy truyền đến, Triển Chiêu không nhịn được nữa, triển khai thân hình, nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.

Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng, dùng com mắt nửa híp của hắn nhẹ nhàng quét qua, giương tay lên, ném qua một vò rượu.

Nổi giận đùng đùng mà nhìn hắn dưới ánh trăng kiều khiết, khuôn mặt ngà ngà say mà phiếm đỏ, khóe môi cao ngạo nâng nâng lên kéo ra nụ cười mỉm, trong mắt chứa đầy ánh trăng mà lấp lánh tỏa sáng, lại sáng đến chói mắt như thế.

Thở dài, oán khí đầy bụng vừa rồi trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng. Duỗi tay tiếp lấy, ngồi xuống bên cạnh hắn.

________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương