Sáng sớm hôm đó, có công công trong cung đến truyền lời, nói là bày yến hội ở Thanh Bình Điện, mời Tương Dương Vương tiến cung dự yến.

Triển Chiêu theo Triệu Doanh vào hoàng cung, một đường đi tới, thẳng bước đi hướng về Thanh Bình Điện!

Một lão thái giám tóc trắng xoá đi tới trước mặt, Triển Chiêu nhận ra, chính là phó tổng quản Đại Nội thái giám Trịnh Kỳ.

“Vương gia…” Trịnh Kỳ thoáng nhìn hướng mọi người, hướng về Triệu Doanh cung kính mà nói, “Hoàng thượng chờ ở Thanh Bình Điện đã lâu, thỉnh vương gia đi theo nô tài!”

Trong lòng Triển Chiêu âm thầm thấy kỳ lạ, mặc dù Trịnh Kỳ này cũng là phó tổng quản Đại Nội thái giám, nhưng việc hắn quản lại là phân công vật tư của các điện trong cung, việc nghênh tiếp vương công đại thần, luôn luôn đều do một phó tổng quản khác là Trương Tường cùng tổng quản Lương Hỉ quyết định.

Triệu Doanh hướng hắn gật đầu, quay đầu lại lấy nhãn thần tỏ ý mọi người lưu lại, liền theo lão thái giám kia đi vào trong cung.

Mấy người nguyên bản theo Triệu Doanh đi vào cung đều dừng cước bộ, đây cũng là quy củ bất thành văn trong cung, nhóm tùy thị hộ vệ của hoàng thân quý tộc đều chỉ có thể đến ngoài điện này, liền do nhóm thái giám nội thị dẫn đường.

Triển Chiêu thấy thái giám kia dẫn Triệu Doanh đi xa, quay đầu cùng nhóm hộ vệ của Triệu Doanh cáo từ, với thân phận là ngự tiền hộ vệ của mình, cũng tự đi đến một chỗ cung điện khác.

Khó khăn chờ đến khi yến hội trong cung tán đi, đã thấy Trịnh Kỳ kia, Trịnh công công cung kính mà tiễn Triệu Doanh đi ra.

Mọi người nghênh đón Triệu Doanh lên kiệu. Triển Chiêu nhìn về phía Bao Chửng ở một bên, lúc này nhân viên hỗn loạn, đi qua chào hỏi cũng không tốt, chỉ đành hơi hơi gật đầu một cái, liền theo kiệu rời đi.

Lúc này đang là buổi chiều ba khắc, người đi trên đường nhộn nhịp, phủ đệ của Tương Dương Vương lại ở chỗ thành bắc, ven đường đều là nơi phồn hoa. Mọi người sắp xếp quét dọn đường phố, lại vì Triệu Doanh hạ lệnh không cho phép làm bách tính kinh hách bị thương, một đường đi tới, đi rất vất vả.

Đang lúc đi lại, một thiếu nữ bên đường đột nhiên ngã ra giữa đường phố, cùng lúc đó, hai bên đường hơn mười hắc y nhân nhảy ra giết đến chỗ kiệu quan của Tương Dương Vương Triệu Doanh, đám hộ vệ vội vàng nghênh đón, nhưng bốn người bên kiệu lại ngay cả mí mắt cũng không hề nâng một chút, mặt không chút thay đổi mà nhìn nhìn phía trước.

Triển Chiêu vừa nhìn, trong lòng âm thầm sốt ruột, bách tính hai bên trái phải đường phố lúc này đông đúc, nhưng lúc này đám hộ vệ ai còn có tâm tư đi băn khoăn sự sống chết của bọn họ, hắc y nhân lại càng không quan tâm, dù sao cản đường hắn, chính là một đao chém xuống. Lúc đó liền thấy đồng thời vài thanh cương đao chém về phía thiếu nữ đang té ngã ở giữa đường phố kia.

Triển Chiêu kinh hãi, vội nhảy lên, Cự Khuyết cả vỏ lẫn kiếm khẽ khiêu lên, chống đỡ vài thanh cương đao kia, duỗi tay kéo thiếu nữ kia lên, cổ tay rung lên, đang muốn dùng nhu lực đưa cô ra khỏi vòng chiến, đột nhiên, cảm thấy một cỗ sát khí, cánh tay nguyên bản muốn kéo thiếu nữ ra ngoài khẽ đặt ngang, kéo chuyển thân hình thiếu nữ kia, chủy thủ trong tay suýt nữa đâm trên cánh tay của chính mình bị Triển Chiêu kéo. Triển Chiêu buông tay ra, phi hai cước đến chỗ thiếu nữ, cứng rắn đối phó với một chưởng của thiếu nữ kia, quay người rút ra Cự Khuyết, nhất nhất chém bay đánh lén của vài tên hắc y nhân bên người, dư quang khóe mắt lại thấy thiếu nữ kia cư nhiên mượn lực một chưởng của mình, bay đến cỗ kiệu của Tương Dương Vương! Mà chính vào lúc này, bốn gã hộ vệ kia đã bị mười mấy tên hắc y nhân lần thứ hai xuất hiện dẫn rời khỏi phạm vi cỗ kiệu, dựa vào bốn kiệu phu không biết võ công còn lưu lại, lúc này, đã không còn người nào có thể ngăn trở một kích trí mạng của thiếu nữ kia! Triển Chiêu nhăn chặt mi, trở tay một lần nữa đánh bay hai thanh cương đao, cảm thấy có một cỗ lực lớn đánh tới phía sau, rốt cuộc cũng không thể ngăn được, chỉ đành vận công lực bảo vệ phía sau lưng, cố chịu một chưởng, mũi chân khẽ đạp, mượn lực một chưởng này, đuổi theo thiếu nữ kia! Cố gắng tại lúc thiếu nữ tiếp cận kiệu, Cự Khuyết đã đuổi đến phía sau lưng thiếu nữ, thiếu nữ kia phản ứng cũng không chậm, thân mình dừng lại, cưỡng chế hãm lại thân hình đang vọt tới trước, bước nghiêng ra một bước, vừa vặn né qua Cự Khuyết của Triển Chiêu. Triển Chiêu phất tay chuyển đâm tới thành quét ngang, chém về bên hông thiếu nữ, thiếu nữ theo thế tới của Cự Khuyết, thắt lưng thuận thế cong xuống, chân liên tục phi lên, đá liên hoàn hướng ngực bụng của Triển Chiêu. Thân hình Triển Chiêu hơi lay động, xoay người một cái, tránh tới phía sau thiếu nữ, Cự Khuyết trong tay chém xuống nghiêng nghiêng, thiếu nữ vươn hai ngón tay như bạch ngọc, khẽ búng lên thân Cự Khuyết mượn lực nhảy lên, Cự Khuyết lại như hình với bóng, theo sát phía sau.

Kiếm quang như điện, tay áo tung bay, ám hương vờn quanh, hai người trong nháy mắt đã đấu mười chiêu, Triển Chiêu hơi nhíu mày, hương này… bất thường, hơn nữa vừa rồi trúng một chưởng, lưng lúc này đau nhức, nội lực lại không thuận. Xem ra không thể tiếp tục nương tay. Mạnh mẽ đề một ngụm chân khí, tay phải cầm kiếm, vẽ ra kiếm hoa đầy trời, như ngày xuân trăm hoa đua nở, mỹ lệ mà loá mắt, che phủ thiếu nữ kia vào trong đó, chỉ nháy mắt, kiếm hoa cũng như lúc xuất hiện, biến mất không vết tích, thiếu nữ đã ngã trên mặt đất, biểu tình trên mặt còn mang theo ngoan độc trong lúc tranh đấu vừa rồi.

Triển Chiêu thu kiếm vào vỏ, trên mặt hiện lên một tia tái nhợt, hô hấp thật sâu một cái, mạnh mẽ áp chế huyết khí quay cuồng trong thân thể, xoay người tiếp tục đánh về phía hắc y nhân bên cạnh.

Trong màn kiệu, Triệu Doanh đem hết thảy thu vào đáy mắt, chậm rãi hiện lên vẻ mặt tươi cười quỷ dị.

Đám hắc y nhân mắt thấy chuyện đã đến nước này, gào thét một tiếng, nhất tề xoay người, lên xuống mấy cái đã biến mất không còn bóng dáng!

Nhóm hộ vệ trở lại bên cạnh kiệu, bảo hộ kiệu, một lần nữa bước đi hướng Tương Dương vương phủ.

Trở lại vương phủ, Triệu Doanh bưng một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giương mắt nhìn về phía Triển Chiêu, thấy sắc mặt y tuy hơi hiển lộ tái nhợt, nhưng vẫn đứng thẳng ngay ngắn như trước.

Mỉm cười, âm thầm gật gật đầu, nói: “Triển đại nhân! Trong thành Khai Phong cư nhiên có người dưới thanh thiên bạch nhật, hành thích bản vương, Triển đại nhân có biết bọn chúng là người nào?”

Triển Chiêu khẽ nhăn mày kiếm: “Hồi vương gia, những người này hành sự lưu loát, công phu sử dụng âm ngoan cay độc, lại có đi không về, tổ chức cực nghiêm, chắc hẳn là một tổ chức sát thủ. Ngay ban ngày ở trong kinh thành hành thích vương gia, phía sau nhất định có người xúi giục. Vương gia có thể cho ty chức tạm quay về Khai Phong, để điều tra rõ việc này?”

Triệu Doanh hơi trầm tư, gật đầu nói: “Cũng tốt! Triển đại nhân, như vậy liền làm phiền ngươi! Trước mặt hoàng thượng, bản vương sẽ tự bàn giao!”

“Đa tạ vương gia! Việc này là phận sự của ty chức, đương nhiên tận tâm tận lực. Như vậy, chuyện không thể chậm trễ, ty chức liền cáo từ!”

Nhìn thân ảnh Triển Chiêu rời đi, Triệu Doanh hơi nhíu mi tâm, “Quý tiên sinh!”

Quý Cao từ hậu đường đi vào “Vương gia yên tâm! Quý Cao đã lệnh cho nhóm sát thủ của Địa Long Tổ toàn bộ quay về Tương Dương, Triển Chiêu trúng một chưởng, lại cùng Địa Long Số Hai quấn đấu một phen, Hàn Sảo Chưởng cộng thêm Hồng Tụ Hương, cho dù y võ công cái thế, chỉ sợ nhất thời nửa khắc, cũng khó chịu đựng được! Còn phải truy tra việc sát thủ kia, Triển Chiêu tuy rằng khôn khéo, cũng không có cách nào ở bên cạnh vương gia làm vướng tay vướng chân, vương gia có thể yên tâm hành sự!”

Triệu Doanh sau khi nghe xong, lạnh lùng mà lộ ra tiếu ý, Triển Chiêu, xem ngươi ứng phó một ải trước mắt này như thế nào, “Định lực võ công của Triển Chiêu, thật đúng là không tồi!”

Quý Cao bước qua: “Vương gia…”

______________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương