Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
-
Chương 62: Đầu mối đột phá
Thiên Kinh các nửa tàn hệt như một nhành lục bình, trôi dạt giữa bóng tối mênh mông, gốc Khiếu Nhật hóa ra một tầng hắc quang, bao lấy nó mới ngăn cản được sự ăn mòn của Vô giới, lại thuận theo mạch chảy của thời không mà đi sâu dần vào Vô giới.
Những người thủ hộ ẩn sau lớp bóng tối đó lặng yên mở mắt, thấy thứ vật nhỏ bé yếu nhược này trôi dạt, lại được thần mộc của Vô giới bám vào nên vô hại, liền nhắm mắt không để ý tới nữa.
Mà bên trong Thiên Kinh các là cảnh tượng tứ chi ngang dọc, điên loạn đảo phượng, tựa như tiên cảnh.
Người thủ trận đổi thành Chinh Mạc và Viêm Dạ, Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng giờ đang nằm trên giường, một trước một sau vây lấy Lâm Phương Sinh đang trần trụi ở giữa, va chạm không ngừng.
Luận động lâu khiến phù văn trong thông đạo kia cũng phải chết lặng, nam căn bị ép xuất tinh nhiều lần, tinh quan đã sưng lên, long huyết bị đẩy ra đã nhiều lần.
Mục Thiên Hàng cúi đầu, mái tóc dài màu tím chạm cả xuống eo Lâm Phương Sinh, theo động tác hông mà khẽ đung đưa, hơi thở nóng bỏng phả bên gáy, hắn ta há miệng cắn lên gáy y.
Lâm Phương Sinh thấy đắng sau đau xót, hệt như bị mãnh thú tham lam cắn nuốt, ngửa đầu “A” lên một tiếng, lập tức bị Hách Liên Vạn Thành giữ lấy cổ, miệng lưỡi kề sát, nghiền áp mà liếm hôn, đầu lưỡi lướt qua hầu kết. Lâm Phương Sinh chỉ thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không bị xâm phạm, không chỗ nào không bị trêu chọc, bao nhiêu dấu vết được hạ xuống, không cách nào xóa đi được.
Động tác mãnh liệt của hai kẻ, linh khí dày đậm, va chạm nhiều lần hệt như muốn xuyên vào trong cốt tủy khiến Lâm Phương Sinh sống cũng không sống nổi, chết cũng không chết được, đau đớn càng tăng thì khoái cảm cũng càng thêm sâu.
Mục Thiên Hàng thác một chân y lên cao, làm cho thân dưới y rộng mở, hành động không còn bị trở ngại nữa, va chạm ái muội, tiếng nước chảy dâm mỹ, âm thanh cọ xát vào vải lụa, đồng thời là tiếng nức nở trong họng của Lâm Phương Sinh, đẩy “bữa đại tiệc” này lên đến cực hạn.
Lâm Phương Sinh vô lực giãy dụa, hai tay bám chặt lấy cổ sư tôn, trước sau đều là sóng nhiệt đốt người, phù văn cũng không có cách nào hoạt động, tình triều ngập đầu lặp lại nhiều lần, giờ đã như nỏ mạnh hết đà.
Hai người kia luận động rất lâu, khi đã tận hứng mới phun trọc dịch, thiêu đốt nội bích sưng đỏ không chịu nổi của Lâm Phương Sinh, đau đớn như bị gặm nhấm khiến sắc mặt Lâm Phương Sinh tái nhợt, nam căn cố tiết ra một chút sắc đỏ.
Tư Hoa Quân thờ ơ lạnh nhạt, đầu ngón tay lại khẽ điểm, đốt chỗ long huyết kia đi, rồi cầm cổ tay y lên cẩn thận bắt mạch, “Còn một chút nữa.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy thì hoảng hốt, nhưng nói không ra lời, chỉ lắc đầu.
Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng cùng rút ra, Hách Liên Vạn Thành nói, “Không thể, nếu tiếp tục giao hoan chỉ sợ sẽ gây tổn thương.”
Mục Thiên Hàng cân nhắc, lại lấy ngọc căn bằng đá núi lửa ra, dùng linh hỏa để luyện hóa, khiến thứ thô to kia dần trở nên thuôn gọn hơn.
Hách Liên Vạn Thành có vẻ cũng hơi đoán ra, nhấc người Lâm Phương Sinh lên dựa vào lòng mình, Mục Thiên Hàng đưa ngọc căn đang uốn như xà tinh kia vào giữa hai chân Lâm Phương Sinh.
Ngọc căn được bao bởi một lớp phù văn rất dày, trông hệt như một vật sống, vặn vẹo quấn lấy bên hông Lâm Phương Sinh, một đầu cuốn lấy nam căn y mà ma sát, một đầu thì xen vào nhập khẩu đã bị tra tấn đến mức sung huyết của y mà chui vào thật sâu.
Ngọc căn chỉ to bằng ngón tay không hề làm bị thương nội bích bị xé rách, nhưng lại linh hoạt như nhiều so với các thứ hung khí trước, cẩn thận thăm dò phù văn nơi sâu kia, sau lại đột ngột phình to lên, bên ngoài nổi lên vô sổ hạt, kéo căng phù văn ra.
Lâm Phương Sinh ban đầu chỉ cảm thấy ngọc căn dài mảnh xâm nhập vào hơi tê ngứa khác thường, có thể chịu được.
Cả những sự kích thích tê dại ban đầu cũng chỉ khiến y ngả vào người sư tôn, khẽ khàng thở dốc.
Ai ngờ có đột biến này, thân mình như bị khoan từ chỗ sâu nhất, đau nhức, nóng bỏng, tê dại, bủn rủn, tất thảy cùng nổ tung.
Người y cứng còng, giật bắn lên, bị sư tôn giữ chặt lấy, Mục Thiên Hàng điều khiển ngọc căn kia, động tác dần mạnh thêm.
Con rắn màu đen kia quấn lấy bờ eo trắng muốt như ngọc hiện đang đẫm mồ hôi của y, người đang rên thét hốt hoảng kèm giọng mũi khàn khàn, không để ý y đã bị thương, tiếp tục xâm chiếm.
Lâm Phương Sinh nóng đến mức mồ hôi cũng bóc hơi, cố gắng giãy dụa, ngón tay bấu lấy cánh tay Hách Liên Vạn Thành, bị ngọc căn thô lệ kia đỉnh đến mức sắp ngất, gào thét không thôi, cuối cùng thì òa khóc.
Ngay cả khóc cũng đã hụt hơi, thần sắc hoảng hốt tột độ.
Hách Liên Vạn Thành chỉ ghì chặt y trong ngực, hai mắt lãnh liệt không chút gợn.
Lâm Phương Sinh giãy dụa thêm một chốc mới run rẩy phun tinh, màu máu đỏ tươi tràn ra, chảy đầy xuống bụng, nóng bỏng không thiếu một giọt.
Tư Hoa Quân kề bên chừng ấy thời gian cũng đã mệt mỏi, sắc mặt ngả trắng xanh, chỉ nói một chữ, “Thành.” Rồi sau đó cũng không trụ nhân hình được nữa, hóa thành giao long, gục xuống đất.
Lâm Phương Sinh ánh mắt tan rã, lần tra tấn này đã rút hết sức lực y; ngược lại đan điền và kinh mạch bị linh lực tràn đầy tới mức căng ra, xoáy hệt như lốc, Kim Đan cũng bị quá độ, dần dần nứt ra.
Đúng là sắp Kết Anh.
Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng phối hợp ăn ý, thân hình nhoáng lên, cùng thủ tâm trận, nạp vào hơn mười viên linh thạch, đề linh khí, thúc trận pháp. Hách Liên Vạn Thành quát, “Đưa Lâm Phương Sinh xuống dưới gốc hắc du!”
Chinh Mạc cùng Viêm Dạ không dám để lâu, nhanh chóng ôm lấy Lâm Phương Sinh, đặt xuống gốc cây, giúp y ngồi xếp bằng. Linh áp quanh thân y dần mạnh lên, gào thét hệt như gió xoáy, vài tiếng nứt giòn vang, kết giới xung quanh gốc hắc du xuất hiện vài vết nứt.
Chinh Mạc cũng không chậm trễ, đặt tay lên gốc cây, đưa vào rất nhiều kiếm ý, giúp ổn định kết giới.
Lâm Phương Sinh nào có thể biết được những chuyện này, tinh thần và thể xác đều dồn về việc linh lực trong cơ thể đang dâng trào trong người. Bên trong Thức Hải nổ ầm ầm, Kim Đan bạo liệt, tựa như có vô số kia sáng lấp lánh hào quang tỏa ra. Đọi khi ánh này tan hết, một pho tượng hình một hài nhi toàn thân đỏ như lửa ngồi xếp bằng lơ lửng trong đan điền, quanh thân là ngọn lửa bùng đỏ chói, mi mục rõ ràng, tuấn tú ôn nhã, giống Lâm Phương Sinh y như đúc.
Viêm Dạ ở một bên hộ pháp, lòng nặng trĩu xuống. Bởi vì Lâm Phương Sinh hệ hỏa, giờ lại còn tăng tiến lên một bậc, là khắc tinh trời sinh với Yêu Tu hệ băng là nó, nếu nó không cố gắng tu hành, chỉ sợ không thể nào gần gũi y được nữa.
Đợi đến khi Hoàng Long lại mượn cơ thể Lâm Phương Sinh để dậy thì đã ở trong lâu, người mặc đồ mới, được lau rửa sạch sẽ.
Có điều tiện tay sờ hông thì vẫn trống trơn, làm gì có hồ lô rượu ông ta tâm niệm.
Sắc mặt lại kém đi một chút.
Chinh Mạc vẫn rất săn sóc, thấy thế thì lấy từ trong Càn Khôn giới ra một bình linh tửu, một cái chén ngọc ra đặt lên bàn. Hoàng Long giãn nét mặt, cười nói, “Tuy rằng yêu ai yêu cả đường đi, nhưng vẫn là tiểu tử ngươi biết điều, không tệ không tệ. Ta định sẽ nói tốt về ngươi trước mặt Lâm Phương Sinh mấy câu.”
Rồi sau đó không thèm dùng đến chén, nhấc bầu rượu lên ngửa đầu tu.
Cử chỉ này trái ngược hoàn toàn với hành tung thường ngày của Lâm Phương Sinh, ngược lại phải dùng từ điên loan đảo phượng so với một tu sĩ tên Lâm Phương Sinh, thật đúng là bất kham.
Hoàng Long cũng không quan tâm, chỉ tự kiểm tra trong người, sung sướng gật đầu, “Không ngờ lại đạt được Kết Anh. Vậy thì sẽ thêm được vài phần thắng.”
Quay đầu nhìn lại, nói tiếp, “Con rắn nhỏ pháp tu đâu rồi? Lúc ở pháp trận cũng có nó giúp mà.”
Mục Thiên Hàng ngạo nghễ, “Con rắn kia bị bổn tọa đả thương, đến nay vẫn chưa lành. Trận pháp đó bổn tọa cũng tinh thông, không cần phiền đến kẻ khác. ngươi chỉ cần mở miệng thôi.”
Hoàng Long lườm hắn một cái, rồi lại cười gian trá, “Lão phu lưu ngươi lại là có trọng dụng, gì phải nóng thế.”
Mục Thiên Hàng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Không được dùng gương mặt kia để làm ra cái vẻ mặt đó!”
Hoàng Long nghe vậy thì nhíu mi, trừng mắt, động tác khiến gương mặt thanh tuyển như ngọc của Lâm Phương Sinh lại có vẻ như một đại hán thô lỗ, “Lão phu cứ thích thế đấy, tiểu Ma ngàn năm như ngươi định làm gì nào?”
Chớp mắt Mục Thiên Hàng sắc mặt âm trầm, ngón tay cuộn chặt, đôi mắt màu tím tràn ngập át khí, như thể chuẩn bị lao lên giết người; linh áp khủng bố tới mức mọi người khó lòng thở nổi.
Hách Liên Vạn Thành giờ phút này lại lãnh đạm mở miệng, “Phương Sinh, chính sự quan trọng hơn.”
Người không gọi là Hoàng Long, mà là danh tự của tiểu đồ đệ, tức là cũng đang nhắc nhở mọi người.
Mục Thiên Hàng quả nhiên rũ sạch sát khí toàn thân, lộ vẻ mệt mỏi nản lòng.
Hoàng Long cũng xấu hổ ho khan hai tiếng, buông bầu rượu không xuống, đi tới trước tâm trận, chỉ vài điểm lên trận pháp, thỉnh thoảng đưa linh lực vào, điều chỉnh từng chút.
Thiên Kinh các giữa sự chuyển hóa của trận pháp mà xuyên qua từng lớp thời không, trôi sâu vào Vô giới, lặng yên mà tiến.
Cứ thế mà qua hơn mười ngày, Hoàng Long mỗi khi tỉnh lại sẽ lại thả ý thức vào gốc hắc du, định vị không gian, điều chỉnh pháp trận, Tư Hoa Quân hồi phục lại công lực cũng do nghe theo ông ta.
Nếu có lúc nhàn rỗi, Hoàng Long cũng sẽ giảng giải với mọi người về vấn đề tu hành.
Tu sĩ Thượng Cổ này học vấn uyên bác, kiến thức tinh thâm, trước giờ chưa từng có, mỗi người đều ngộ ra không ít thứ. Ngay cả Lâm Phương Sinh ở bên trong nói chuyện với Hoàng Long cũng được nhiều ích lợi.
Chỉ có điều Hoàng Long tính cách tiêu sái, phóng đãng bất kham, nhưng lại không muốn kể về thân thế của mình.
Cho nên mọi người chỉ biết vị Ma Tu này ngày xưa nhất thời xúc động, dùng hết sức mà trảm tường bao, bị phản lực chấn tới mức Nguyên Thần tán loạn, nếu không phải có xuất thân đặc biệt thì đã thân tử đạo tiêu.
Là vật sống do Vô giới tạo ra, nay lại làm địch với chính Vô giới, rõ ràng rằng ý trời là thứ không ai có thể đoán được.
Đợi đến ngày thứ tám, Lâm Phương Sinh mới từ nhập định mà mở mắt, lại nghe Hoàng Long vội vàng nói, “Mau mau cho ta mượn người ngươi chút.”
Y liền phối hợp mà thu hồi ý thức, thả lỏng tâm tình, để Hoàng Long chiếm cứ cơ thể mình.
Hoàng Long mở mắt, nói, “Đã có đầu mối, mau tăng đề phòng.”
Lại đứng dậy khỏi gốc du mộc, “Chinh Mạc, Viêm Dạ, hai người các ngươi bảo vệ hắc du, nếu kiếm ý yếu đi thì bổ sung tức khắc, nếu không được nữa thì dùng máu đúc vào.”
Sau đó ông đi vào trong lầu, mở Càn Khôn giới của Lâm Phương Sinh, lấy hết linh thạch thượng phẩm, cực phẩm ra, đặt vào trong tâm trận, chớp mắt pháp trận bừng sáng, sáng chói tinh không.
Hoàng Long không còn vẻ cợt nhả phóng đãng nữa, thần sắc nghiêm túc mang lại cảm giác lạnh đến thấu xương, khién người ta sinh tâm kính sợ, thế mới có vài phần uy nghiêm của tu sĩ Thượng Cổ.
Ông chỉ lo thúc nội lực Nguyên Anh, linh lực quấn như tơ, chỉ đạo, “Tiểu giao ngươi hãy giúp hai người Chinh Mạc đi, tăng mạnh phòng ngự của hắc du, nếu không địch nổi thì phải dùng thêm trận pháp.”
Tư Hoa Quân nhíu mày, tuy bất mãn với kiểu xưng hô của ông ta nhưng vẫn cứ làm theo.
Lúc này Kinh Thiên các ù ù chấn động, hệt như có ngàn quân ở bên ngoài đang đè ép. Hoàng Long nói tiếp, “Bên ngoài sẽ có những quái thú như đã từng thấy ở dị giới các ngươi tập kích. Hách Liên Vạn Thành, ngươi ở đỉnh các, nếu có ngoại vật xông đến, giết không cần hỏi!”
Hách Liên Vạn Thành không đáp, chỉ đứng dậy ra ngoài, chỉ có vài bước đã có hàn khí phủ khắp toàn thân, kiếm ý mãnh liệt.
Mục Thiên Hàng thấy Hoàng Long chia người ra dần, lãnh đạm nói, “Chẳng lẽ muốn bổn tọa ở đây làm gì với ngươi?”
Hoàng Long cười gian, lại nhớ ra không ổn, liền lau mặt, nghiêm trang nói, “Đừng có nóng vội, cứ nghỉ ngơi đi đã. Trảm Long thương của lão phu ở trong tay ngươi hả?”
Mục Thiên Hàng nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm túc.
Trảm Long thương kia nghe đòn chính là sát khí ngày xưa chém cự long, phong tại Trấn Ma tháp đã hơn mười vạn năm, một nghìn năm trước Mục Thiên Hàng nhập tháp đã lấy được.
Hoàng Long thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì cười ha hả, vẻ mặt thêm phần ngạo mạn, “Cả lục giới này lão phu chỉ vừa ý với thanh Trảm Long thương ấy, trảm được âm dương, dứt được nhân quả. Nếu không phải do lão phu nhất thời lỗ mãng đi chém tường bao, sao tiểu tử ngươi chiếm được tiện nghi ấy.”
Mục Thiên Hàng nói, “Thật là thần binh.”
Nhưng lại không hề nói gì đến việc trả.
Hoàng Long cũng không thèm so đo với hắn. Ông ta bây iờ cũng chỉ là một luồng chấp niệm, mấy thứ vậy ngoài thân chỉ vô tác dụng.
Cho nên đành vuốt râu…. Vừa đưa tay lên mới nhớ ra tiểu kiếm tu này không có râu, không vuốt được, đành phải sờ cằm, “Trảm Long kia của lão phu có chín tầng cấm chế, nay sẽ truyền pháp quyết cho ngươi. Đợi đúng lúc sẽ mở hết cấm chế ra, chém thẳng vào chính giữa. Cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi thất bại thì hôm nay ta đành táng thân tại đây vậy.”
Sau đó vung ra một đạo pháp quyết.
Mục Thiên Hàng nhận lấy, cười lạnh, “Đợi ta chém vào chính giữa rồi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Hoàng Long nhìn hắn đầy thâm thúy, “Thế thì phải cần mượn Luân Hồi bàn một chút.”
Mục Thiên Hàng không đáp, sắc mặt âm tình bất định.
Hoàng Long lại thở dài, “Ngươi ngày xưa không tiếc vừa chết đã nhập Trấn Ma tháp, đoạt Thần Long lệnh, chẳng lẽ không phải vì bảo vật trấn tộc của Chung thị, Luân Hồi bàn hay sao?”
Luân Hồi bàn có thể khống chế sự chuyển thế của Nguyên Thần, có thể xoay chuyển cả nhân quả, có trả giá đại giới, nhưng vẫn rất xa xỉ.
Mục Thiên Hàng là do lúc người kia bị ma thú cắn xé gần như không còn, chỉ có thể cướp lại một phần hồn phách, dựa vào Thần Long lệnh mà đoạt Luân hồi bàn, điên đảo nhân quả, giúp người kia chuyển thế.
Sau đó thành tử địch với tộc Chung thị, không thể không giết cả tộc gần như không còn, từ đó không thể vãn hồi.
Mục Thiên Hàng càng lúc càng lún sâu vào Ma đạo, hồn phách của người kia chuyển thế luân hồi tại Nhân giới, không hề có chút duyên phận nhân quả nào với hắn.
Mục Thiên Hàng sao có thể bỏ qua?
Bị tường bao ngăn trở, hắn lại dùng ảo ảnh hình người xông vào Nhân giới, đời đời kiếp kiếp, tìm kiếm suốt cả nghìn năm.
Đời thứ nhất, lúc hắn tìm được thì người nọ đã bái đường thành thân. Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn sao có thể cho phép người nọ sinh hai lòng? Nhất thời buồn bực, hắn giết sạch thân bằng tân khách ở đó.
Người thanh niên chuyển thế kia không hề nhớ ra hắn, hai mắt sọng máu tràn ngập thù hận, cầm lợi kiếm trong tay chưa chết chưa ngừng chém hắn.
Hắn lại quên mất người này chỉ là một phàm nhân yếu ớt, tựa một con kiến, một chưởng nhẹ của hắn thôi cũng đã chấn đến mức kinh mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, ngay cả hình người cũng không giữ được, đoạn khí ngay tức khắc.
Trước khi tắt thở, thất khiếu đổ máu, chỉ để lại cho Mục Thiên Hàng một ánh mắt oán độc.
Đời thứ hai, hắn đã cẩn thận hơn, vừa lúc người nọ sinh ra đã giết sạch cả sơn trang nọ, ôm lấy hài nhi còn đang quấn tã vòng về Ma giới, dốc lòng giáo dưỡng, truyền thụ Ma công.
Lại không thể ngờ năm người ấy mười tám đã đưa một nữ tử về, nói cười vui vẻ, “Sư tôn, đây là người thiên mệnh của đồ nhi. Con yêu nàng, không phải nàng sẽ không cưới.”
Mục Thiên Hàng đương nhiên không đồng ý, sư đồ gần như phản bội.
Lúc này lại không biết kẻ nào tiết lộ chuyện Mục Thiên Hàng giết hại toàn gia tộc người ấy cho, khiến hiềm khích sư đồ càng tăng.
Người nọ cùng người yêu liền ra đi, không lâu sau lại bị kẻ thù của Mục Thiên Hàng tìm được, đều chém cả còn gửi đầu về.
Đời thứ ba, đời thứ bốn…. Đời thứ sáu, cho dù hắn có kháng mệnh thế nào nữa, trăm phương ngàn kế, mưu tính cẩn thận, kết cục vẫn không như vậy.
Những người thủ hộ ẩn sau lớp bóng tối đó lặng yên mở mắt, thấy thứ vật nhỏ bé yếu nhược này trôi dạt, lại được thần mộc của Vô giới bám vào nên vô hại, liền nhắm mắt không để ý tới nữa.
Mà bên trong Thiên Kinh các là cảnh tượng tứ chi ngang dọc, điên loạn đảo phượng, tựa như tiên cảnh.
Người thủ trận đổi thành Chinh Mạc và Viêm Dạ, Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng giờ đang nằm trên giường, một trước một sau vây lấy Lâm Phương Sinh đang trần trụi ở giữa, va chạm không ngừng.
Luận động lâu khiến phù văn trong thông đạo kia cũng phải chết lặng, nam căn bị ép xuất tinh nhiều lần, tinh quan đã sưng lên, long huyết bị đẩy ra đã nhiều lần.
Mục Thiên Hàng cúi đầu, mái tóc dài màu tím chạm cả xuống eo Lâm Phương Sinh, theo động tác hông mà khẽ đung đưa, hơi thở nóng bỏng phả bên gáy, hắn ta há miệng cắn lên gáy y.
Lâm Phương Sinh thấy đắng sau đau xót, hệt như bị mãnh thú tham lam cắn nuốt, ngửa đầu “A” lên một tiếng, lập tức bị Hách Liên Vạn Thành giữ lấy cổ, miệng lưỡi kề sát, nghiền áp mà liếm hôn, đầu lưỡi lướt qua hầu kết. Lâm Phương Sinh chỉ thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không bị xâm phạm, không chỗ nào không bị trêu chọc, bao nhiêu dấu vết được hạ xuống, không cách nào xóa đi được.
Động tác mãnh liệt của hai kẻ, linh khí dày đậm, va chạm nhiều lần hệt như muốn xuyên vào trong cốt tủy khiến Lâm Phương Sinh sống cũng không sống nổi, chết cũng không chết được, đau đớn càng tăng thì khoái cảm cũng càng thêm sâu.
Mục Thiên Hàng thác một chân y lên cao, làm cho thân dưới y rộng mở, hành động không còn bị trở ngại nữa, va chạm ái muội, tiếng nước chảy dâm mỹ, âm thanh cọ xát vào vải lụa, đồng thời là tiếng nức nở trong họng của Lâm Phương Sinh, đẩy “bữa đại tiệc” này lên đến cực hạn.
Lâm Phương Sinh vô lực giãy dụa, hai tay bám chặt lấy cổ sư tôn, trước sau đều là sóng nhiệt đốt người, phù văn cũng không có cách nào hoạt động, tình triều ngập đầu lặp lại nhiều lần, giờ đã như nỏ mạnh hết đà.
Hai người kia luận động rất lâu, khi đã tận hứng mới phun trọc dịch, thiêu đốt nội bích sưng đỏ không chịu nổi của Lâm Phương Sinh, đau đớn như bị gặm nhấm khiến sắc mặt Lâm Phương Sinh tái nhợt, nam căn cố tiết ra một chút sắc đỏ.
Tư Hoa Quân thờ ơ lạnh nhạt, đầu ngón tay lại khẽ điểm, đốt chỗ long huyết kia đi, rồi cầm cổ tay y lên cẩn thận bắt mạch, “Còn một chút nữa.”
Lâm Phương Sinh nghe vậy thì hoảng hốt, nhưng nói không ra lời, chỉ lắc đầu.
Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng cùng rút ra, Hách Liên Vạn Thành nói, “Không thể, nếu tiếp tục giao hoan chỉ sợ sẽ gây tổn thương.”
Mục Thiên Hàng cân nhắc, lại lấy ngọc căn bằng đá núi lửa ra, dùng linh hỏa để luyện hóa, khiến thứ thô to kia dần trở nên thuôn gọn hơn.
Hách Liên Vạn Thành có vẻ cũng hơi đoán ra, nhấc người Lâm Phương Sinh lên dựa vào lòng mình, Mục Thiên Hàng đưa ngọc căn đang uốn như xà tinh kia vào giữa hai chân Lâm Phương Sinh.
Ngọc căn được bao bởi một lớp phù văn rất dày, trông hệt như một vật sống, vặn vẹo quấn lấy bên hông Lâm Phương Sinh, một đầu cuốn lấy nam căn y mà ma sát, một đầu thì xen vào nhập khẩu đã bị tra tấn đến mức sung huyết của y mà chui vào thật sâu.
Ngọc căn chỉ to bằng ngón tay không hề làm bị thương nội bích bị xé rách, nhưng lại linh hoạt như nhiều so với các thứ hung khí trước, cẩn thận thăm dò phù văn nơi sâu kia, sau lại đột ngột phình to lên, bên ngoài nổi lên vô sổ hạt, kéo căng phù văn ra.
Lâm Phương Sinh ban đầu chỉ cảm thấy ngọc căn dài mảnh xâm nhập vào hơi tê ngứa khác thường, có thể chịu được.
Cả những sự kích thích tê dại ban đầu cũng chỉ khiến y ngả vào người sư tôn, khẽ khàng thở dốc.
Ai ngờ có đột biến này, thân mình như bị khoan từ chỗ sâu nhất, đau nhức, nóng bỏng, tê dại, bủn rủn, tất thảy cùng nổ tung.
Người y cứng còng, giật bắn lên, bị sư tôn giữ chặt lấy, Mục Thiên Hàng điều khiển ngọc căn kia, động tác dần mạnh thêm.
Con rắn màu đen kia quấn lấy bờ eo trắng muốt như ngọc hiện đang đẫm mồ hôi của y, người đang rên thét hốt hoảng kèm giọng mũi khàn khàn, không để ý y đã bị thương, tiếp tục xâm chiếm.
Lâm Phương Sinh nóng đến mức mồ hôi cũng bóc hơi, cố gắng giãy dụa, ngón tay bấu lấy cánh tay Hách Liên Vạn Thành, bị ngọc căn thô lệ kia đỉnh đến mức sắp ngất, gào thét không thôi, cuối cùng thì òa khóc.
Ngay cả khóc cũng đã hụt hơi, thần sắc hoảng hốt tột độ.
Hách Liên Vạn Thành chỉ ghì chặt y trong ngực, hai mắt lãnh liệt không chút gợn.
Lâm Phương Sinh giãy dụa thêm một chốc mới run rẩy phun tinh, màu máu đỏ tươi tràn ra, chảy đầy xuống bụng, nóng bỏng không thiếu một giọt.
Tư Hoa Quân kề bên chừng ấy thời gian cũng đã mệt mỏi, sắc mặt ngả trắng xanh, chỉ nói một chữ, “Thành.” Rồi sau đó cũng không trụ nhân hình được nữa, hóa thành giao long, gục xuống đất.
Lâm Phương Sinh ánh mắt tan rã, lần tra tấn này đã rút hết sức lực y; ngược lại đan điền và kinh mạch bị linh lực tràn đầy tới mức căng ra, xoáy hệt như lốc, Kim Đan cũng bị quá độ, dần dần nứt ra.
Đúng là sắp Kết Anh.
Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng phối hợp ăn ý, thân hình nhoáng lên, cùng thủ tâm trận, nạp vào hơn mười viên linh thạch, đề linh khí, thúc trận pháp. Hách Liên Vạn Thành quát, “Đưa Lâm Phương Sinh xuống dưới gốc hắc du!”
Chinh Mạc cùng Viêm Dạ không dám để lâu, nhanh chóng ôm lấy Lâm Phương Sinh, đặt xuống gốc cây, giúp y ngồi xếp bằng. Linh áp quanh thân y dần mạnh lên, gào thét hệt như gió xoáy, vài tiếng nứt giòn vang, kết giới xung quanh gốc hắc du xuất hiện vài vết nứt.
Chinh Mạc cũng không chậm trễ, đặt tay lên gốc cây, đưa vào rất nhiều kiếm ý, giúp ổn định kết giới.
Lâm Phương Sinh nào có thể biết được những chuyện này, tinh thần và thể xác đều dồn về việc linh lực trong cơ thể đang dâng trào trong người. Bên trong Thức Hải nổ ầm ầm, Kim Đan bạo liệt, tựa như có vô số kia sáng lấp lánh hào quang tỏa ra. Đọi khi ánh này tan hết, một pho tượng hình một hài nhi toàn thân đỏ như lửa ngồi xếp bằng lơ lửng trong đan điền, quanh thân là ngọn lửa bùng đỏ chói, mi mục rõ ràng, tuấn tú ôn nhã, giống Lâm Phương Sinh y như đúc.
Viêm Dạ ở một bên hộ pháp, lòng nặng trĩu xuống. Bởi vì Lâm Phương Sinh hệ hỏa, giờ lại còn tăng tiến lên một bậc, là khắc tinh trời sinh với Yêu Tu hệ băng là nó, nếu nó không cố gắng tu hành, chỉ sợ không thể nào gần gũi y được nữa.
Đợi đến khi Hoàng Long lại mượn cơ thể Lâm Phương Sinh để dậy thì đã ở trong lâu, người mặc đồ mới, được lau rửa sạch sẽ.
Có điều tiện tay sờ hông thì vẫn trống trơn, làm gì có hồ lô rượu ông ta tâm niệm.
Sắc mặt lại kém đi một chút.
Chinh Mạc vẫn rất săn sóc, thấy thế thì lấy từ trong Càn Khôn giới ra một bình linh tửu, một cái chén ngọc ra đặt lên bàn. Hoàng Long giãn nét mặt, cười nói, “Tuy rằng yêu ai yêu cả đường đi, nhưng vẫn là tiểu tử ngươi biết điều, không tệ không tệ. Ta định sẽ nói tốt về ngươi trước mặt Lâm Phương Sinh mấy câu.”
Rồi sau đó không thèm dùng đến chén, nhấc bầu rượu lên ngửa đầu tu.
Cử chỉ này trái ngược hoàn toàn với hành tung thường ngày của Lâm Phương Sinh, ngược lại phải dùng từ điên loan đảo phượng so với một tu sĩ tên Lâm Phương Sinh, thật đúng là bất kham.
Hoàng Long cũng không quan tâm, chỉ tự kiểm tra trong người, sung sướng gật đầu, “Không ngờ lại đạt được Kết Anh. Vậy thì sẽ thêm được vài phần thắng.”
Quay đầu nhìn lại, nói tiếp, “Con rắn nhỏ pháp tu đâu rồi? Lúc ở pháp trận cũng có nó giúp mà.”
Mục Thiên Hàng ngạo nghễ, “Con rắn kia bị bổn tọa đả thương, đến nay vẫn chưa lành. Trận pháp đó bổn tọa cũng tinh thông, không cần phiền đến kẻ khác. ngươi chỉ cần mở miệng thôi.”
Hoàng Long lườm hắn một cái, rồi lại cười gian trá, “Lão phu lưu ngươi lại là có trọng dụng, gì phải nóng thế.”
Mục Thiên Hàng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Không được dùng gương mặt kia để làm ra cái vẻ mặt đó!”
Hoàng Long nghe vậy thì nhíu mi, trừng mắt, động tác khiến gương mặt thanh tuyển như ngọc của Lâm Phương Sinh lại có vẻ như một đại hán thô lỗ, “Lão phu cứ thích thế đấy, tiểu Ma ngàn năm như ngươi định làm gì nào?”
Chớp mắt Mục Thiên Hàng sắc mặt âm trầm, ngón tay cuộn chặt, đôi mắt màu tím tràn ngập át khí, như thể chuẩn bị lao lên giết người; linh áp khủng bố tới mức mọi người khó lòng thở nổi.
Hách Liên Vạn Thành giờ phút này lại lãnh đạm mở miệng, “Phương Sinh, chính sự quan trọng hơn.”
Người không gọi là Hoàng Long, mà là danh tự của tiểu đồ đệ, tức là cũng đang nhắc nhở mọi người.
Mục Thiên Hàng quả nhiên rũ sạch sát khí toàn thân, lộ vẻ mệt mỏi nản lòng.
Hoàng Long cũng xấu hổ ho khan hai tiếng, buông bầu rượu không xuống, đi tới trước tâm trận, chỉ vài điểm lên trận pháp, thỉnh thoảng đưa linh lực vào, điều chỉnh từng chút.
Thiên Kinh các giữa sự chuyển hóa của trận pháp mà xuyên qua từng lớp thời không, trôi sâu vào Vô giới, lặng yên mà tiến.
Cứ thế mà qua hơn mười ngày, Hoàng Long mỗi khi tỉnh lại sẽ lại thả ý thức vào gốc hắc du, định vị không gian, điều chỉnh pháp trận, Tư Hoa Quân hồi phục lại công lực cũng do nghe theo ông ta.
Nếu có lúc nhàn rỗi, Hoàng Long cũng sẽ giảng giải với mọi người về vấn đề tu hành.
Tu sĩ Thượng Cổ này học vấn uyên bác, kiến thức tinh thâm, trước giờ chưa từng có, mỗi người đều ngộ ra không ít thứ. Ngay cả Lâm Phương Sinh ở bên trong nói chuyện với Hoàng Long cũng được nhiều ích lợi.
Chỉ có điều Hoàng Long tính cách tiêu sái, phóng đãng bất kham, nhưng lại không muốn kể về thân thế của mình.
Cho nên mọi người chỉ biết vị Ma Tu này ngày xưa nhất thời xúc động, dùng hết sức mà trảm tường bao, bị phản lực chấn tới mức Nguyên Thần tán loạn, nếu không phải có xuất thân đặc biệt thì đã thân tử đạo tiêu.
Là vật sống do Vô giới tạo ra, nay lại làm địch với chính Vô giới, rõ ràng rằng ý trời là thứ không ai có thể đoán được.
Đợi đến ngày thứ tám, Lâm Phương Sinh mới từ nhập định mà mở mắt, lại nghe Hoàng Long vội vàng nói, “Mau mau cho ta mượn người ngươi chút.”
Y liền phối hợp mà thu hồi ý thức, thả lỏng tâm tình, để Hoàng Long chiếm cứ cơ thể mình.
Hoàng Long mở mắt, nói, “Đã có đầu mối, mau tăng đề phòng.”
Lại đứng dậy khỏi gốc du mộc, “Chinh Mạc, Viêm Dạ, hai người các ngươi bảo vệ hắc du, nếu kiếm ý yếu đi thì bổ sung tức khắc, nếu không được nữa thì dùng máu đúc vào.”
Sau đó ông đi vào trong lầu, mở Càn Khôn giới của Lâm Phương Sinh, lấy hết linh thạch thượng phẩm, cực phẩm ra, đặt vào trong tâm trận, chớp mắt pháp trận bừng sáng, sáng chói tinh không.
Hoàng Long không còn vẻ cợt nhả phóng đãng nữa, thần sắc nghiêm túc mang lại cảm giác lạnh đến thấu xương, khién người ta sinh tâm kính sợ, thế mới có vài phần uy nghiêm của tu sĩ Thượng Cổ.
Ông chỉ lo thúc nội lực Nguyên Anh, linh lực quấn như tơ, chỉ đạo, “Tiểu giao ngươi hãy giúp hai người Chinh Mạc đi, tăng mạnh phòng ngự của hắc du, nếu không địch nổi thì phải dùng thêm trận pháp.”
Tư Hoa Quân nhíu mày, tuy bất mãn với kiểu xưng hô của ông ta nhưng vẫn cứ làm theo.
Lúc này Kinh Thiên các ù ù chấn động, hệt như có ngàn quân ở bên ngoài đang đè ép. Hoàng Long nói tiếp, “Bên ngoài sẽ có những quái thú như đã từng thấy ở dị giới các ngươi tập kích. Hách Liên Vạn Thành, ngươi ở đỉnh các, nếu có ngoại vật xông đến, giết không cần hỏi!”
Hách Liên Vạn Thành không đáp, chỉ đứng dậy ra ngoài, chỉ có vài bước đã có hàn khí phủ khắp toàn thân, kiếm ý mãnh liệt.
Mục Thiên Hàng thấy Hoàng Long chia người ra dần, lãnh đạm nói, “Chẳng lẽ muốn bổn tọa ở đây làm gì với ngươi?”
Hoàng Long cười gian, lại nhớ ra không ổn, liền lau mặt, nghiêm trang nói, “Đừng có nóng vội, cứ nghỉ ngơi đi đã. Trảm Long thương của lão phu ở trong tay ngươi hả?”
Mục Thiên Hàng nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm túc.
Trảm Long thương kia nghe đòn chính là sát khí ngày xưa chém cự long, phong tại Trấn Ma tháp đã hơn mười vạn năm, một nghìn năm trước Mục Thiên Hàng nhập tháp đã lấy được.
Hoàng Long thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì cười ha hả, vẻ mặt thêm phần ngạo mạn, “Cả lục giới này lão phu chỉ vừa ý với thanh Trảm Long thương ấy, trảm được âm dương, dứt được nhân quả. Nếu không phải do lão phu nhất thời lỗ mãng đi chém tường bao, sao tiểu tử ngươi chiếm được tiện nghi ấy.”
Mục Thiên Hàng nói, “Thật là thần binh.”
Nhưng lại không hề nói gì đến việc trả.
Hoàng Long cũng không thèm so đo với hắn. Ông ta bây iờ cũng chỉ là một luồng chấp niệm, mấy thứ vậy ngoài thân chỉ vô tác dụng.
Cho nên đành vuốt râu…. Vừa đưa tay lên mới nhớ ra tiểu kiếm tu này không có râu, không vuốt được, đành phải sờ cằm, “Trảm Long kia của lão phu có chín tầng cấm chế, nay sẽ truyền pháp quyết cho ngươi. Đợi đúng lúc sẽ mở hết cấm chế ra, chém thẳng vào chính giữa. Cơ hội chỉ có một lần, nếu ngươi thất bại thì hôm nay ta đành táng thân tại đây vậy.”
Sau đó vung ra một đạo pháp quyết.
Mục Thiên Hàng nhận lấy, cười lạnh, “Đợi ta chém vào chính giữa rồi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Hoàng Long nhìn hắn đầy thâm thúy, “Thế thì phải cần mượn Luân Hồi bàn một chút.”
Mục Thiên Hàng không đáp, sắc mặt âm tình bất định.
Hoàng Long lại thở dài, “Ngươi ngày xưa không tiếc vừa chết đã nhập Trấn Ma tháp, đoạt Thần Long lệnh, chẳng lẽ không phải vì bảo vật trấn tộc của Chung thị, Luân Hồi bàn hay sao?”
Luân Hồi bàn có thể khống chế sự chuyển thế của Nguyên Thần, có thể xoay chuyển cả nhân quả, có trả giá đại giới, nhưng vẫn rất xa xỉ.
Mục Thiên Hàng là do lúc người kia bị ma thú cắn xé gần như không còn, chỉ có thể cướp lại một phần hồn phách, dựa vào Thần Long lệnh mà đoạt Luân hồi bàn, điên đảo nhân quả, giúp người kia chuyển thế.
Sau đó thành tử địch với tộc Chung thị, không thể không giết cả tộc gần như không còn, từ đó không thể vãn hồi.
Mục Thiên Hàng càng lúc càng lún sâu vào Ma đạo, hồn phách của người kia chuyển thế luân hồi tại Nhân giới, không hề có chút duyên phận nhân quả nào với hắn.
Mục Thiên Hàng sao có thể bỏ qua?
Bị tường bao ngăn trở, hắn lại dùng ảo ảnh hình người xông vào Nhân giới, đời đời kiếp kiếp, tìm kiếm suốt cả nghìn năm.
Đời thứ nhất, lúc hắn tìm được thì người nọ đã bái đường thành thân. Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, hắn sao có thể cho phép người nọ sinh hai lòng? Nhất thời buồn bực, hắn giết sạch thân bằng tân khách ở đó.
Người thanh niên chuyển thế kia không hề nhớ ra hắn, hai mắt sọng máu tràn ngập thù hận, cầm lợi kiếm trong tay chưa chết chưa ngừng chém hắn.
Hắn lại quên mất người này chỉ là một phàm nhân yếu ớt, tựa một con kiến, một chưởng nhẹ của hắn thôi cũng đã chấn đến mức kinh mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, ngay cả hình người cũng không giữ được, đoạn khí ngay tức khắc.
Trước khi tắt thở, thất khiếu đổ máu, chỉ để lại cho Mục Thiên Hàng một ánh mắt oán độc.
Đời thứ hai, hắn đã cẩn thận hơn, vừa lúc người nọ sinh ra đã giết sạch cả sơn trang nọ, ôm lấy hài nhi còn đang quấn tã vòng về Ma giới, dốc lòng giáo dưỡng, truyền thụ Ma công.
Lại không thể ngờ năm người ấy mười tám đã đưa một nữ tử về, nói cười vui vẻ, “Sư tôn, đây là người thiên mệnh của đồ nhi. Con yêu nàng, không phải nàng sẽ không cưới.”
Mục Thiên Hàng đương nhiên không đồng ý, sư đồ gần như phản bội.
Lúc này lại không biết kẻ nào tiết lộ chuyện Mục Thiên Hàng giết hại toàn gia tộc người ấy cho, khiến hiềm khích sư đồ càng tăng.
Người nọ cùng người yêu liền ra đi, không lâu sau lại bị kẻ thù của Mục Thiên Hàng tìm được, đều chém cả còn gửi đầu về.
Đời thứ ba, đời thứ bốn…. Đời thứ sáu, cho dù hắn có kháng mệnh thế nào nữa, trăm phương ngàn kế, mưu tính cẩn thận, kết cục vẫn không như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook