Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
Chương 6: Vạn Kiếm chưởng môn

Bạng yêu đã hóa thành nam nhân trung niên kia cùng mọi khách nhân rượu quá tam tuần, liền gọi đồng tử đến bầu bạn.

Tiểu đồng kia nhìn qua mới chỉ mười hai mười ba tuổi, tóc trái đào đen nhánh, bên trên điểm xuyết mấy hạt trân châu. Cánh tay tuyết trắng phấn nộn như củ sen, sở sinh mắt ngọc mày ngài, ngọc tuyết khả ái. Chỉ là đứa trẻ mặt mày non nớt ngồi trên đùi Bạng yêu, tay cầm ngọc hồ*, liên tục chuốc Bạng yêu rượu ngon, thanh âm non nớt như thanh tuyền vang lên, “Bảo Châu đại nhân, Nghiễn** Nhi châm rượu cho ngài nhé.”

*Ấm bằng ngọc, 

**Nghiên mực, 

Bạng yêu biến thành nam tử, ngang tàng bảy thước, bộ dáng có thể so được với võ tướng, lại có tên “Bảo Châu” hết mực tinh xảo, bản thân lại là giống bạng giữa biển, yêu đan cũng là một viên Hắc Trân Châu hiếm có, chắt lọc tinh hoa vạn năm mà thành, to bằng nắm tay người lớn, pháp thuật thần kì cũng vô số.

Bảo Chân đại nhân lần lượt đi kính rượu, một bên vẫn không quên trêu đùa đôi chân trần của đồng tử, một tay còn với vào trong vạt áo sa y đơn bạc. Tiểu đồng kia sắc mặt ửng hồng, rên lên khe khẽ, bình rượu trong tay cũng lung lay suýt đổ.

Khóe mắt Lâm Phương Sinh vừa vặn nhìn được một màn chủ tọa như vậy, cố nén khoái ý muốn giết người, ngửa đầu nhìn hai tròng mắt đen thẫm phát nhiệt của Yêu Tu, miệng khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi.

Tư Hoa Quân cúi đầu nhìn xuống, cánh tay lại mạnh mẽ đặt lên eo lưng, cười nói, “Nhìn ta như vậy là bất mãn ư? Không sao, ta không ngại làm tại ngay nơi này, chỉ là giữa đại điện mọi người đều trông…”

Lâm Phương Sinh không muốn tiếp tục nghe người kia nói bậy, ngón tay thon dài siết chặt vạt áo Yêu Tu, khàn khàn nói, “Ấu đồng kia nhìn vô tội bao nhiêu, sao các ngươi đều khoanh tay đứng nhìn?”

Rõ ràng tràn ngập vẻ tình dục, khí tức hỗn loạn, thở dốc không ngừng, vậy mà lại nói lời sát phong cảnh đến vậy, khiến Yêu Tu không khỏi thấy thú vị, ngón tay rút ngọc thế ra nhanh hơn rồi lại mau chóng đẩy vào, hài lòng nghe người dưới thân thở dốc một tiếng, “Bản thân ngươi còn chưa xong, đã muốn lo cho người khác?”

Lâm Phương Sinh cắn răng, mở to mắt, tay nắm chặt lấy ống tay áo Yêu Tu, tình triều lui đi sạch sẽ, “Ta giết tiểu thiếp của ngươi, bị ngươi bắt được, đánh không đánh được, trốn cũng không xong, tả hữu nhẫn được đều nhẫn, thế còn bị ngươi làm cho đến như vậy. Tiểu đồng kia còn chưa lớn hẳn, sao lại đối xử như vậy? Thiên đạo còn tha trẻ nhỏ, hổ dữ không ăn thịt con…”

Lâm Phương Sinh còn đang nói không ngừng, trong tiếng nhạc chợt nghe tiếng cười “phì” nho nhỏ, khiến nhạc công phân tâm, vũ cơ cũng ngừng múa, tất cả đều quỳ xuống chào một tiếng rồi lui hết ra ngoài.

Người vừa phát ra tiếng cười trong vắt kia chính là tiểu đồng đang nằm trong lòng Bảo Châu, đôi chân tuyết trắng khẽ lay động, mấy chiếc chuông nhỏ đeo trên mắt cá cũng “tinh tang” thanh thúy.

Đôi mắt sáng trong mị hoặc vừa chuyển, liền dừng ngay trên mặt Lâm Phương Sinh, đồng tử cười giòn tan, “Vị ca ca này, là đang cầu tình cho Nghiễn Nhi sao?”

Lời vừa dứt, Bảo Châu đã cười to, tân khách đang ngồi cũng cười thành một đoàn, đại điện nhất thời chìm trong tiếng xôn xao, chấn đến mức dạ minh châu khảm trên tường cũng lay động từng hồi. Ngay cả Tư Hoa Quân cũng đầu mặt tươi cười, ánh mắt ấm áp.

Liền có người nói, “Thiếu cung chủ, Thiên đạo còn tha trẻ nhỏ, tại hạ trước đây đã hiến một đôi lưu ly hải sản vô tội, cầu thiếu cung chủ thả chúng ra, tránh cho bị người phóng bãi.”

Bảo Nghiễn Nhi dùng đôi mắt đen trắng phân minh nhìn kẻ vừa nói, “Đã sớm vào bụng rồi. Ngươi nếu muốn lấy lại, thì đến chỗ ngũ cốc luân hồi* mà tìm.”

*Aka hoa cúc:v

Nghe tiểu đồng đáp lời thô tục, mọi người đều cười rộ cả lên.

Bảo Châu một hơi uống sạch rượu trong chén, hàm tiếu nhìn Tư Hoa Quân, “Ngươi tìm được ở đâu người vi diệu thế hả? Quả nhiên khác hẳn bảo bối của ta, thật thú vị. Chi bằng cho ta mượn qua đánh giá một chút?”

Tư Hoa Quân tươi cười, mu bàn tay vuốt ve má Lâm Phương Sinh, “Bảo Châu đại nhân vừa rồi cũng nghe rồi đấy, người này vì trả nợ mà đến, không thể cho người khác mượn được.” Đổi lại một tiếng tiếc hận của Bảo Châu.

Lâm Phương Sinh tỉnh ngộ, nhận ra bản thân vừa làm trò cười, nhất thời gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, ngay cả nhiệt độ của ngọc thế nơi cổ gian cũng không màng đến, vừa xấu hổ vừa quẫn, lại có vài phần nghi hoặc nhìn về phía đồng tử. Tư Hoa Quân hảo tâm giải thích, “Đây là nghĩa tử của Bảo Châu, tên Châu Nghiễn Nhi, là một con sứa tinh, năm nay đã hơn ba trăm tuổi.”

Bảo Nghiễn Nhi cũng mỉm cười nhìn y, nói, “Đệ tử Vạn Kiếm môn, quả nhiên người nào cũng ngoài đẹp trong tốt, Hách Liên Vạn Thành quả thật rất biết dạy dỗ đệ tử.”

Lâm Phương Sinh vừa muốn hỏi ngươi tại sao lại biết, dị biến đột nhiên xảy ra. Bảo Châu đột ngột hét lên một tiếng, phun ra một búng máu đen, mà ngay tại lúc ấy, toàn bộ dạ minh châu trong đại điện nổ tung thành bột mịn. “Oành oành oành”, tiếng vang nổ bên tai, Lâm Phương Sinh vừa định vận nội công chống cự đã bị Tư Hoa Quân ôm vào lòng, ngăn cho thứ bột phấn kia bay vào người.

Đại điện lúc này mù mịt bụi, vô cùng khó nhìn, ngay cả thần thức cũng bị ngăn cản, tầm mắt mông lung, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm cùng tiếng hét, âm thanh đánh nhau cũng tiến đến ngày một gần. Tư Hoa Quân không muốn bị cuốn vào, liền ôm lấy Lâm Phương Sinh ra khỏi đại điện, vừa thả người xuống đã lập tức quay trở lại vào trong, thấp giọng cười, “Diệt Linh phiên* cùng Kiếm Thần thương, không biết người vừa đến danh tác thế nào?”

*Diệt linh là tiêu diệt linh hồn, hình dạng của cái phiên gần giống thế

Lâm Phương Sinh vừa nghe, lập tức động dung.

Diệt Linh phiên chính là bảo khí tiên gia, dùng để vây bắt yêu linh, chuyên để diệt trừ yêu thể, đối với sinh linh khác đều là vô hại. Đây bảo vật thất truyền đã lâu, không thể tưởng tượng được lại xuất hiện ở đây.

Còn Kiếm Thần thương, chính mắt Lâm Phương Sinh đã nhìn, chính tay đã sờ qua.

Kiếm Thần thương này mấy vạn năm trước được Phong Ánh kiếm tiên sử dụng. Kiếm tu tu kiếm, nhất pháp thông, vạn pháp thông, Phong Ánh thâm hiểu ngự kiếm, liền đem thanh kiếm mình yêu như mạng này đem đi luyện thành thương, về sau ngài Độ Kiếp, để lại bảo vật này như trường thương truyền lại cho hậu nhân, vẫn mang danh kiếm thần, từ đó thành tên Kiếm Thần thương. Đoạn này em chém:Đ

Thương này đúng là bảo vật tiên gia, uy lực cường hãn, quỷ thần đều sợ, đường đường bảy vị bá chủ kia cũng không dám đứng chịu đòn, bị đẩy đến bờ Kiếm Vực. Trong cơn nguy khốn liền đem hết trân trâu tài bảo trong cung đẩy hết xuống vực.

Mà chủ nhân hiện tại của Kiếm Thần thương, chính là Hách Liên Vạn Thành.

Nếu là sư tôn đích thân tới, ắt sư huynh cũng sẽ đi theo, thoát thân hẳn sẽ không khó.

Lâm Phương Sinh kiềm chế nội tâm kích động, vừa lúc Tư Hoa Quân thả xuống dưới đất liền lặng lẽ đưa tay vào trong áo bào, rút ngọc thế ra, chán ghét vứt xuống đất.

Tư Hoa Quân thả hỏa diễm, đốt trụi bụi oán linh đọng từng tầng trong phòng, bất kể động tĩnh xung quanh. Hắn tuy rằng sinh từ biển cả, lại kế thừa chân long huyết mạch, tính tình cực kì bạo liệt, thuộc tính cũng là Hồng Hỏa Long, thế nên hỏa diễm phóng ra cũng mạnh vô cùng, giống như những con hỏa long không ngừng rít gào, thổi vào cát bụi trùng trùng trong điện, khiến chúng vừa cháy vừa bay loạn ra, thế mà quanh người lại không một mảy may dính bụi.

Chỉ thấy Bảo Nghiễn Nhi loan loan má lúm đồng liền, hai tay bưng một viên hắc trân châu to bằng nắm tay người, vẫn giữ nụ cười ngây thơ như trước, từ trong cát bụi đi ra.

“Tư Hoa đại nhân thật lợi hại, nơi này khắc tinh yêu vật mà ngài cũng có thể tiêu diệt được mấy phần, nếu mà ngã xuống đây, quả thật rất đáng tiếc.” Bảo Nghiễn Nhi ý cười loan loan, một đôi mắt trong veo, chỉ có chân trần cùng áo quần đều nhiễm máu loang lổ. Hình ảnh này đặt trên người một đồng tử mười ba mười bốn tuổi, lại sinh ra vài phần quỷ quyệt.

Tư Hoa Quân chỉ thấy cát bụi diệt linh kia từng tầng bao quanh người, mùi linh khí kia hôi thối vô cùng, mà Tư Hoa Quân không có bản sự, chỉ có thể dùng hỏa diễm từng chút từng chút, như tằm ăn lên mà đốt sạch. Giờ phút này, một bên làm, một bên đưa mắt nhìn Bảo Nghiễn Nhi, “Vì sao ngươi không sợ Diệt Linh phiên?”

Bảo Nghiễn Nhi hé đôi môi đỏ mọng, cười khả ái, hơi hơi nghiêng đầu, “Bảo Nghiễn Nhi sẽ sợ diệt linh phiên, còn ta thì không.”

Tư Hoa Quân gương mặt trầm xuống, ánh mắt nheo lại, “Đương nhiên rồi, Ma Tu.”

Dưới tay lập tức xuất hiện một con hỏa long, Lâm Phương Sinh không kịp cản, hỏa long đã bị một thanh cự kiếm bá đạo lạnh lẽo chặn đứng, bị đâm lùi lại, ầm ầm vỡ vụn. Sàn bằng bạch ngọc cùng trần đại điện theo đó cũng nứt ra.

Khói trắng xanh tiêu tan dần, lộ ra dáng người cô tuyệt thánh mỹ của Hách Liên Vạn Thành. Kiếm Thần thương bên cạnh bề ngoài xấu xí, sắt thường ảm đạm không chút ánh sáng, từ thân tới mũi thương là màu trắng thuần, không có phù văn, càng không châu ngọc, giản dị mộc mạc đến không ngờ, thế nhưng lại hàm chứa kiếm ý vô cùng vô tận. Sóng biển bị đánh cuồn cuộn ập vào, tiêu điều xơ xác, ngay cả Tư Hoa Quân đứng cách đó năm trượng cũng cảm nhận được sức mạnh, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập vui sướng, “Thương tốt, Kiếm Thần thương quả thật danh bất hư truyền, tại hạ hôm nay mới có vinh dự được thấy.”

Sau đó thân hình liền động, hóa thành một con giao khổng lồ, hồng lân hồng trảo, giống như bảo thạch điêu khắc, quang hoa thôi xán, cứng rắn vô cùng, cát bụi diệt linh cũng bị đẩy lùi đi phân nửa. Chính giữa đỉnh đầu là một chiếc sừng lớn đỏ tươi, hừng hực như bị thiêu đốt, nổi lên tiếng thét gào điếc tai, đuôi dài lướt qua bụi mờ không phân biệt nổi địch ta, quét hướng về phía Hách Liên Vạn Thành.

Hách Liên Vạn Thành sắc mặt vẫn như cũ, tùy tay nhấc Thần Kiếm thương lên, chỉ thấy thương ảnh đầy trời, không một kẽ hở, mở miệng nói, “Tư Hoa cung chủ, đồ đệ của ta quấy rầy quý phủ đã lâu, nay cần phải quay về.” Thanh âm băng lãnh không hề có chút nhân khí.

Tư Hoa Quân cười cười, thanh âm u u chấn động, khiến chân trâu bảo thạch gắn trên trần cũng thi nhau rơi xuống, “Vậy để ta xem cân lượng các hạ thế nào.”

Sau đó miệng rồng mở lớn, dòng lửa tuôn như thác nước ào ạt đổ ra, thiêu toàn bộ đại điện đến mức ngọc phỉ thúy trên trần bị nung chảy đến biến dạng, có hai Yêu Tu đang đánh nhau cũng bị thiêu cháy, kêu thảm một tiếng, hóa tung vô ảnh.

Hách Liên Vạn Thành quét lấy trường thương, kiếm ý ngưng tụ, ngay cả sàn điện cũng bị lật lên, đem toàn bộ hỏa diễm kia hất ngược trở lại. Hồng giao lại rít gào, đầu ngẩng cao, phun càng lúc càng nhiều lửa, Hách Liên Vạn Thành cũng vung ra vô số ngân bạch thương hoa, giống như những đóa sen nở ra từ trong không khí, cánh hoa phiến phiến phân tán, thanh tịnh vô cấu, đẩy lùi ngọn lửa. Mà một trong số đó hóa bén nhọn như mũi thương, bay thẳng về phía hồng giao. Hồng giao cuộn mình tránh đi, lại đụng gẫy mấy cột đá.

Không bao lâu, cung điện hoa mỹ đã bị một người một rồng phá đến thất linh bát lạc, cháy đen như phế tích.

Lâm Phương Sinh vui vẻ, cũng lại ưu lo, tìm binh khí dưới đất định tiến lên giúp sư tôn, lại nghe sau lưng có tiếng gọi, “Sư đệ!”. Bàn tay lập tức bị người nắm lấy.

Lâm Phương Sinh nửa mừng nửa lo, sư huynh quả nhiên đến đây!

Quay đầu lại liền thấy Chinh Mạc, một thân bạch y phong trần mệt mỏi, đúng là rất tiều tụy.

Y đương nhiên biết sư huynh đến đây bằng cách nào, nhất thời lồng ngực trở nên chua xót, tay buông vũ khí vừa nhặt được, khóe mắt cay cay, lại lo lắng sư tôn, đành phải kiềm nén cảm xúc, “Sư huynh có ba mươi sáu kiếm không, cho đệ mượn một chút?”. Lấy tu vi của y hiện tại, chỉ có kiếm trận mới có thể áp đảo Yêu Tu kia.

Chinh Mạc kéo lấy cổ tay Lâm Phương Sinh, bước nhanh ra khỏi điện, “Sư đệ, mau đi thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương