Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
-
Chương 57: Động phòng hoa chúc
Ánh sáng ấy tỏa ra từng tia rực rỡ, quang hoa đại thịnh, sáng đến mức nến đỏ ngoài trướng cũng phải ảm đạm.
Lâm Phương Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị quầng sáng đó bao trùm, trong chớp mắt hai mắt chỉ nhìn thấy một màu bạc, đồng thời cũng có một luồng hắc ám từ sâu bên trong vật lộn với luồng ánh sáng, hai bên đua nhau khiến mắt y như muốn nứt ra, như thể có một chiếc chùy thép nung nóng hun vào hai mắt.
Lâm Phương Sinh kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận không thể dùng một thanh linh kiếm mà đâm thẳng vào đầu.
Đợi đến khi đau đớn từ từ giảm đi, trước mắt y vẫn là từng dải trướng lụa, mà nổi bật trên những tấm vải đỏ ấy là dung nhan tuấn mỹ tựa tuyết của Hách Liên Vạn Thành, đôi mắt nhìn y chằm chằm.
Lâm Phương Sinh há miệng, cảm thấy yết hầu khô khốc, “Sư tôn…”
Hách Liên Vạn Thành lại cúi người, mái tóc đen dài rủ xuống, thân thể chà xát lên nhau ái muội, da thịt bị châm từng ngọn lửa nhỏ, dục vọng như được hòa tan.
Lâm Phương Sinh như lạc trong mây mù, chỉ cảm giác được có vật gì đó chọc vào hông; khí tức của người kia như một loại men say. Giữa cảm giác chếch choáng, y hơi nhăn mi, ngửa đầu nhìn người nọ, khẽ nói, “… Vì sao lại gọi ngươi là sư tôn?”
Hách Liên Vạn Thành kéo một cái gối xuống lót dưới hông Lâm Phương Sinh, ngón tay lại gảy tiểu hoàn trước ngực y, ngón út còn thử xỏ qua đó, kéo lên một chút, “Ai để lại đây?”
Chỗ yếu ớt trên người bị đụng chạm, đau đớn càng rõ ràng, không tự chủ được mà ưỡn người lên, thắt lưng còn được lót xuống khiến y bày rõ thành tư thái nghênh hợp; đành cố sức lấy khuỷu tay chống đỡ. Thứ nóng như lửa kề bên bắp đùi, cảm giác ngọt ngào mà quen thuộc lặp lại giống như vô số lần trước đây giữa hai người.
Hơi thở y hỗn loạn, kích động lắc đầu, trong đầu lấp lóe một vài bóng dáng rời rạc chợt xa chợt gần, cẩn thận nhìn thì lại hóa hư không, ngực cứ tê rần đi. Y lắc đầu nói,” Đã… Không nhớ rõ nữa.”
Hách Liên Vạn Thành khép hờ mắt, thưởng thức vuốt ve hai điểm thịt nho nhỏ cho đến khi chúng vừa cứng vừa sưng, “Gả cho trẫm rồi, tiền trần hãy vứt hết, đừng mong muốn gì nữa.”
Lâm Phương Sinh không chịu được sự trêu chọc, chỉ cảm thấy một cơn đau tê dại nóng bỏng xuyên từ ngực mà đâm sâu vào xương tủy, nam căn bị ép giữa bụng hai người cũng bắt đầu cứng dần.
Y cố vặn vẹo giãy dụa, muốn né tránh khỏi tay Hách Liên Vạn Thành, nhưng ngược lại còn có vẻ như y đang mời chào, thẳng lưng lên va phải cơ bụng rắn chắc như sắt của người kia, khiến y bị đâm đến tê rần, eo mềm xuống hạ lên gối. Y nắm chặt lấy cổ tay Hách Liên Vạn Thành, muốn hất thứ đang chà đạp ngực mình ra, “Vâng… Sư, Vạn Thành…”
Khí tức băng hàn của hắn bị hoãn xuống, hắn cố định hai cánh tay lộn xộn của y lại, bắt chéo trên đỉnh đầu. Lâm Phương Sinh bị khí lực cường kiện của hắn bao lấy, ép tới mức không thể động đậy; chỉ lơ mơ cảm giác cổ tay bị một lớp vải mịn màng cuốn lấy, đúng là đã bị trói.
Hách Liên Vạn Thành buộc hai tay y lại vào nhau rồi thì lại lấy thêm một đoạn trướng bằng tơ vàng cố định chúng lên đầu giường gỗ chạm khắc.
Lâm Phương Sinh bị trói cả hai tay, thân dưới bị độn lên, tạo thành tư thái không hề phòng bị, hệt như chú sơn dương chờ làm thịt, toàn thân cứng đờ, nhìn về Quốc chủ như lâm đại địch.
Hách Liên Vạn Thành chỉ nói, “Chớ sợ.”
Đoạn lại tách hai chân y ra, lấy một cái hộp sứ đen mạ vàng, quẹt một ít cao màu xanh, nhẹ nhàng xoa lên nhập khẩu phía sau của y.
Cảm giác lạnh lẽo dinh dính kích thích Lâm Phương Sinh thở dốc thành tiếng, lại bị Hách Liên Vạn Thành giữ chặt một đùi, trốn không trốn nổi. Cao kia gặp nóng thì bắt đầu tỏa mùi thơm nhẹ như hoa sen, át bớt mùi huân hương.
Thứ cao ấy dần được đưa vào bên trong nhập khẩu, bị Hách Liên Vạn Thành vẽ loạn một cái, cảm giác như vậy trước nay chưa từng có. Lâm Phương Sinh như bị nhấn trong sương mù, ngón tay kia ra vào gợi nên dục niệm vô hạn, mà ngay cả tiếng nước của thứ chất sền sệt đó cũng thật dâm đãng. Tai y đỏ ửng lên, da thịt như bạch ngọc lấm tấm mồ hôi tinh mịn. Nơi kia như ngậm lấy ngón tay hắn, ngượng ngùng mút vào.
Hách Liên Vạn Thành đưa hai ngón tay vào, cảm thấy bên trong non mềm, lại như có một lực hút nào đó kéo tay hắn vào trong. Hắn lại đột ngột rút ra.
Chỗ kia thoáng hư không, Lâm Phương Sinh nhất thời rên lên khó chịu, chực giãy ra, nhưng tay lại bị trói, đành phải cong chân cạ vào hông Hách Liên Vạn Thành, cọ xát câu triền.
Hách Liên Vạn Thành không động đậy, mặc y vội vàng cọ xát, chỉ điều chỉnh lại tư thế, đặt nam căn nóng như lửa kề bên nhập khẩu của Lâm Phương Sinh, từ từ nhấn vào một chút rồi ngừng lại ngay.
Lâm Phương Sinh muốn được an ủi nhưng lại thất bại, chỉ cảm giác ở nhập khẩu có thứ gì đó cứng nóng hơi chen vào, khiến cả những vùng da thịt như đùi trong hay mông cứ lạnh run lên. Bên trong lại nóng đến khó chịu, co rút đến mức đau đớn.
Lâm Phương Sinh giãy dụa, thở dốc nức nở, cong chân đạp lên đùi người bên trên chực đá ra xa.
Hách Liên Vạn Thành đâu để y được như mong muốn, hắn nắm lấy một mắt cá chân y kéo cao lên, vẫn đỉnh vào rất chậm, mỗi lần chỉ đi vào một chút, sâu hơn một chút.
Lâm Phương Sinh càng có cảm giác như bị xâm phạm, thứ cự vật nóng như lửa kia như đang đâm vào sâu cơ thể y từng tấc một, bất giác có rất nhiều đau đớn đan xen với khoái cảm chồng chất, thiêu cháy dục vọng nơi hông, nếu dưới người không có lót gối mềm, chắc y không thể duy trì tư thế lúc này.
Lui không lui được, tiến không tiến được, dọc ngang chỉ vừa đúng một tấc vuông, tất cả đều bị vây trong. Lâm Phương Sinh hoảng hốt, cảm giác như mình là một con cá rời nước, bị một cái côn sắt nóng rẫy nhè nhẹ cọ vào, tấc tấc xỏ xuyên.
Từng tiếng thở dốc nhỏ vụn buột ra từ miệng Lâm Phương Sinh, ngay cả ngón chân y cũng cong lại.
Dưới sự xâm nhập dài lâu, Hách Liên Vạn Thành cũng đã chảy mồ hôi, nhỏ từ thái dương đọng xuống ngực Lâm Phương Sinh, bị ánh nến rọi vào lấp lóa đến mê người.
Cuộc xâm nhập dài lâu như sự trách phạt, cuối cùng kết thúc lại bởi một loạt cú thúc tàn nhẫn. Lâm Phương Sinh chưa kịp hoàn hồn đã bị những lượt tiến xuất kia đẩy lên mây, thở ra một tiếng thật dài, thân thể thon dài cứng cờng như cây cung, đồng thời cũng giao triền gắt gao với dị vật xâm lấn kia, nam căn cũng run lên từng hồi, dịch thể tuôn ra nóng bỏng.
Đợi khi y rời khỏi mây thì thân thể đã mềm nhũn vô lực, thắt lưng cùng chân đau nhức không thôi, yếu ớt hệt một phàm nhân.
Dị vật bên trong vừa mới dốc sức lộn xộn lại càng trướng nóng hơn, cảm giác sệt dính.
Chính là thứ đồ vật hùng tráng kia của Hách Liên Vạn Thành, nó vẫn chôn sâu như trước, vả lại vẫn còn rất khỏe mạnh kiên cường dẻo dai, không có vẻ gì là mệt mỏi, bắt đầu luật động từ chậm tới nhanh, từ yếu đến mạnh, giữa chốn động ấm áp.
Lâm Phương Sinh vừa mới đạt cao trào, dư vị trong cơ thể còn chưa tan đã bị dậy lên, từng cơn khoái cảm đau đớn tràn về, đã vậy còn bị đỉnh đến mức lưng cao mông thẳng, càng khiến cho Hách Liên Vạn Thành dễ dàng đi vào.
Đương lúc thở dốc, Lâm Phương Sinh chợt cảm giác chân bị nhấc cao, rời khỏi chiếc gối mềm, bị vị Quốc chủ kia nhấc mông lên, trọng lượng toàn thân chỉ trông vào đầu vai và bàn tay của Hách Liên Vạn Thành chống đỡ. Y đành cố dùng sức ôm lấy eo hắn, tưởng tượng nên những cảm giác vô căn cứ, cơ thể lại bị kìm giữ không thể thoát thân; vừa định mở miệng lại bị những va chạm mãnh liệt của Hách Liên Vạn Thành không biết đã chạm tới nơi đâu mà y thấy eo cứ ran đi, nức nở ra tiếng.
Dưới sức tàn phá liên tiếp, giọng y đã dần lạc đi, không thể thốt nên câu.
Lâm Phương Sinh không cách nào trốn tránh, đành chịu đựng sự chinh phạt thô bạo của vị Quốc chủ, nhiều đợt xung lượng đều bị vách tường hấp thu, không hề vơi đi chút nào.
Nhất thời bị đỉnh như vậy, Lâm Phương Sinh ngân lên nức nở, cho dù có muốn gọi một cái tên cũng không thể, chỉ thấy bên dưới đau đớn là khoái cảm, sau khoái cảm là tê ngứa, mà qua cơn tê ngứa lại là đau đớn vô tận.
Trăm vị tạp trần, tra tấn đến mức y tưởng chết đi thì một tiếng tiêu hồn lại ngân lên, xuất tinh, vẽ nên một đường dính dấp trên bụng Hách Liên Vạn Thành.
Hai lần lên đỉnh liên tiếp khiến ngay cả đầu ngón tay của Lâm Phương Sinh cũng ủ rũ, hai chân cong cong cũng giữ không nổi nữa, rơi xuống dưới.
Y thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng, hai điểm trên ngực sưng đau, khớp xương cùng đầu vai cũng nhức mỏi, y cầu xin, “Đủ…”
Hách Liên Vạn Thành hơi cong lưng, lại nhấn vào một lần nữa, ngữ điệu vẫn bằng phẳng không chút gợn, “Không đủ.”
Lâm Phương Sinh cũng cảm nhận được vật cứng kia càng thêm tráng kiện, khiến thông đạo nguyên bản đã thích ứng được lại căng lên. Hơi thở y hỗn loạn, nói không ra lời, hơi nước ngập trong mắt, mang theo nét cầu xin mà nhìn Hách Liên Vạn Thành.
Hắn ta hơi cúi người xuống, khẽ hạ xuống một nụ hôn lên mi mắt y, rồi lại lật người y xuống, từ từ ép vào lần hai.
Lâm Phương Sinh nào còn khí lực mà phản kháng, đành nằm sấp trên chiếc áo gấm đỏ tươi, chịu đựng sự tàn sát bừa bãi của hung khí kia, thứ hung hãn đỉnh nhập, không biết thỏa mãn là gì. Long sàng rộng rãi vững chắc cũng không chịu nổi sự chinh phạt bá đạo này của Quốc chủ, chân giường bắt đầu kêu cót két.
Lâm Phương Sinh đã mệt mỏi đến cực hạn từ lâu, nhưng vẫn bị thứ lửa nóng của Hách Liên Vạn Thành áp bức xuất ra chút tinh lực cuối cùng, nam căn vùi bên trên áo ngủ lại bắt đầu đứng lên.
Ai ngờ Hách Liên Vạn Thành lại dừng lấy một khắc, lấy tay nắm chặt nam căn bán cương của y mà thưởng thức, “Nếu còn tiết nữa sẽ hại đến thân.”
Lại lấy một mảnh vải trói chặt lấy nam căn y.
Trước nghẹn sau trướng, khiến hơi nước nơi khóe mắt Lâm Phương Sinh cũng đọng thành hình rơi xuống. Y nỗ lực cong lưng giãy dụa, nhưng rồi bị Hách Liên Vạn Thành kéo lại trở về, gia tăng lực độ, thô bạo tiến xuất, không hề có chút thương tiếc nào, như thể muốn đâm rách lối đi mềm mại nóng bỏng kia mới vừa.
Lâm Phương Sinh đau đớn không chịu nổi, nhưng rồi tình triều nóng bỏng lại ập tới, khóc nức nở gào thét, đến mức giọng khàn đi, miệng khô nứt sấm máu. Y chỉ cầu cho khoái cảm kia đi mau, bởi nam căn cương lên kia đang bị bó buộc đến mức phát tím, nhưng lại không được phát tiết, đành cố nhịn xuống, ngay cả ngón chân cùng bắp đùi cũng run lên, co rút từng cơn. Thân thể nóng như lửa phía sau cùng những va chạm mạnh mẽ tựa dã thú đã khiến Lâm Phương Sinh hoàn toàn phát cuồng.
Đợi đến khi trời tảng sáng, phía đông chuyển trắng, thông đạo đau đớn của Lâm Phương Sinh chợt cảm nhận được một luồng nóng hổi bắn thẳng vào. Y hoảng hốt rên lên gần như biến điệu, cẳng chân thẳng tắp, nội bích hỗn loạn, tình triều ngập đầu, nam căn bị bó buộc cũng đã ướt đẫm, nhỏ xuống từng giọt.
Đến khi Hách Liên Vạn Thành rời khỏi y thì Lâm Phương Sinh đã díp hai mắt nặng trĩu, ngón tay không chút cử động, khí lực toàn thân đã cạn kiệt, lâm vào mê man.
Hách Liên Vạn Thành tháo dây trói cổ tay y ra, ôm người vào trong ngực; ánh mắt thanh lãnh tràn ngập một xúc cảm khôn tả.
Hắn thấp giọng kêu, “Phương Sinh.”
Lâm Phương Sinh đã ngủ say, không chút phản ứng.
Lâm Phương Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị quầng sáng đó bao trùm, trong chớp mắt hai mắt chỉ nhìn thấy một màu bạc, đồng thời cũng có một luồng hắc ám từ sâu bên trong vật lộn với luồng ánh sáng, hai bên đua nhau khiến mắt y như muốn nứt ra, như thể có một chiếc chùy thép nung nóng hun vào hai mắt.
Lâm Phương Sinh kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận không thể dùng một thanh linh kiếm mà đâm thẳng vào đầu.
Đợi đến khi đau đớn từ từ giảm đi, trước mắt y vẫn là từng dải trướng lụa, mà nổi bật trên những tấm vải đỏ ấy là dung nhan tuấn mỹ tựa tuyết của Hách Liên Vạn Thành, đôi mắt nhìn y chằm chằm.
Lâm Phương Sinh há miệng, cảm thấy yết hầu khô khốc, “Sư tôn…”
Hách Liên Vạn Thành lại cúi người, mái tóc đen dài rủ xuống, thân thể chà xát lên nhau ái muội, da thịt bị châm từng ngọn lửa nhỏ, dục vọng như được hòa tan.
Lâm Phương Sinh như lạc trong mây mù, chỉ cảm giác được có vật gì đó chọc vào hông; khí tức của người kia như một loại men say. Giữa cảm giác chếch choáng, y hơi nhăn mi, ngửa đầu nhìn người nọ, khẽ nói, “… Vì sao lại gọi ngươi là sư tôn?”
Hách Liên Vạn Thành kéo một cái gối xuống lót dưới hông Lâm Phương Sinh, ngón tay lại gảy tiểu hoàn trước ngực y, ngón út còn thử xỏ qua đó, kéo lên một chút, “Ai để lại đây?”
Chỗ yếu ớt trên người bị đụng chạm, đau đớn càng rõ ràng, không tự chủ được mà ưỡn người lên, thắt lưng còn được lót xuống khiến y bày rõ thành tư thái nghênh hợp; đành cố sức lấy khuỷu tay chống đỡ. Thứ nóng như lửa kề bên bắp đùi, cảm giác ngọt ngào mà quen thuộc lặp lại giống như vô số lần trước đây giữa hai người.
Hơi thở y hỗn loạn, kích động lắc đầu, trong đầu lấp lóe một vài bóng dáng rời rạc chợt xa chợt gần, cẩn thận nhìn thì lại hóa hư không, ngực cứ tê rần đi. Y lắc đầu nói,” Đã… Không nhớ rõ nữa.”
Hách Liên Vạn Thành khép hờ mắt, thưởng thức vuốt ve hai điểm thịt nho nhỏ cho đến khi chúng vừa cứng vừa sưng, “Gả cho trẫm rồi, tiền trần hãy vứt hết, đừng mong muốn gì nữa.”
Lâm Phương Sinh không chịu được sự trêu chọc, chỉ cảm thấy một cơn đau tê dại nóng bỏng xuyên từ ngực mà đâm sâu vào xương tủy, nam căn bị ép giữa bụng hai người cũng bắt đầu cứng dần.
Y cố vặn vẹo giãy dụa, muốn né tránh khỏi tay Hách Liên Vạn Thành, nhưng ngược lại còn có vẻ như y đang mời chào, thẳng lưng lên va phải cơ bụng rắn chắc như sắt của người kia, khiến y bị đâm đến tê rần, eo mềm xuống hạ lên gối. Y nắm chặt lấy cổ tay Hách Liên Vạn Thành, muốn hất thứ đang chà đạp ngực mình ra, “Vâng… Sư, Vạn Thành…”
Khí tức băng hàn của hắn bị hoãn xuống, hắn cố định hai cánh tay lộn xộn của y lại, bắt chéo trên đỉnh đầu. Lâm Phương Sinh bị khí lực cường kiện của hắn bao lấy, ép tới mức không thể động đậy; chỉ lơ mơ cảm giác cổ tay bị một lớp vải mịn màng cuốn lấy, đúng là đã bị trói.
Hách Liên Vạn Thành buộc hai tay y lại vào nhau rồi thì lại lấy thêm một đoạn trướng bằng tơ vàng cố định chúng lên đầu giường gỗ chạm khắc.
Lâm Phương Sinh bị trói cả hai tay, thân dưới bị độn lên, tạo thành tư thái không hề phòng bị, hệt như chú sơn dương chờ làm thịt, toàn thân cứng đờ, nhìn về Quốc chủ như lâm đại địch.
Hách Liên Vạn Thành chỉ nói, “Chớ sợ.”
Đoạn lại tách hai chân y ra, lấy một cái hộp sứ đen mạ vàng, quẹt một ít cao màu xanh, nhẹ nhàng xoa lên nhập khẩu phía sau của y.
Cảm giác lạnh lẽo dinh dính kích thích Lâm Phương Sinh thở dốc thành tiếng, lại bị Hách Liên Vạn Thành giữ chặt một đùi, trốn không trốn nổi. Cao kia gặp nóng thì bắt đầu tỏa mùi thơm nhẹ như hoa sen, át bớt mùi huân hương.
Thứ cao ấy dần được đưa vào bên trong nhập khẩu, bị Hách Liên Vạn Thành vẽ loạn một cái, cảm giác như vậy trước nay chưa từng có. Lâm Phương Sinh như bị nhấn trong sương mù, ngón tay kia ra vào gợi nên dục niệm vô hạn, mà ngay cả tiếng nước của thứ chất sền sệt đó cũng thật dâm đãng. Tai y đỏ ửng lên, da thịt như bạch ngọc lấm tấm mồ hôi tinh mịn. Nơi kia như ngậm lấy ngón tay hắn, ngượng ngùng mút vào.
Hách Liên Vạn Thành đưa hai ngón tay vào, cảm thấy bên trong non mềm, lại như có một lực hút nào đó kéo tay hắn vào trong. Hắn lại đột ngột rút ra.
Chỗ kia thoáng hư không, Lâm Phương Sinh nhất thời rên lên khó chịu, chực giãy ra, nhưng tay lại bị trói, đành phải cong chân cạ vào hông Hách Liên Vạn Thành, cọ xát câu triền.
Hách Liên Vạn Thành không động đậy, mặc y vội vàng cọ xát, chỉ điều chỉnh lại tư thế, đặt nam căn nóng như lửa kề bên nhập khẩu của Lâm Phương Sinh, từ từ nhấn vào một chút rồi ngừng lại ngay.
Lâm Phương Sinh muốn được an ủi nhưng lại thất bại, chỉ cảm giác ở nhập khẩu có thứ gì đó cứng nóng hơi chen vào, khiến cả những vùng da thịt như đùi trong hay mông cứ lạnh run lên. Bên trong lại nóng đến khó chịu, co rút đến mức đau đớn.
Lâm Phương Sinh giãy dụa, thở dốc nức nở, cong chân đạp lên đùi người bên trên chực đá ra xa.
Hách Liên Vạn Thành đâu để y được như mong muốn, hắn nắm lấy một mắt cá chân y kéo cao lên, vẫn đỉnh vào rất chậm, mỗi lần chỉ đi vào một chút, sâu hơn một chút.
Lâm Phương Sinh càng có cảm giác như bị xâm phạm, thứ cự vật nóng như lửa kia như đang đâm vào sâu cơ thể y từng tấc một, bất giác có rất nhiều đau đớn đan xen với khoái cảm chồng chất, thiêu cháy dục vọng nơi hông, nếu dưới người không có lót gối mềm, chắc y không thể duy trì tư thế lúc này.
Lui không lui được, tiến không tiến được, dọc ngang chỉ vừa đúng một tấc vuông, tất cả đều bị vây trong. Lâm Phương Sinh hoảng hốt, cảm giác như mình là một con cá rời nước, bị một cái côn sắt nóng rẫy nhè nhẹ cọ vào, tấc tấc xỏ xuyên.
Từng tiếng thở dốc nhỏ vụn buột ra từ miệng Lâm Phương Sinh, ngay cả ngón chân y cũng cong lại.
Dưới sự xâm nhập dài lâu, Hách Liên Vạn Thành cũng đã chảy mồ hôi, nhỏ từ thái dương đọng xuống ngực Lâm Phương Sinh, bị ánh nến rọi vào lấp lóa đến mê người.
Cuộc xâm nhập dài lâu như sự trách phạt, cuối cùng kết thúc lại bởi một loạt cú thúc tàn nhẫn. Lâm Phương Sinh chưa kịp hoàn hồn đã bị những lượt tiến xuất kia đẩy lên mây, thở ra một tiếng thật dài, thân thể thon dài cứng cờng như cây cung, đồng thời cũng giao triền gắt gao với dị vật xâm lấn kia, nam căn cũng run lên từng hồi, dịch thể tuôn ra nóng bỏng.
Đợi khi y rời khỏi mây thì thân thể đã mềm nhũn vô lực, thắt lưng cùng chân đau nhức không thôi, yếu ớt hệt một phàm nhân.
Dị vật bên trong vừa mới dốc sức lộn xộn lại càng trướng nóng hơn, cảm giác sệt dính.
Chính là thứ đồ vật hùng tráng kia của Hách Liên Vạn Thành, nó vẫn chôn sâu như trước, vả lại vẫn còn rất khỏe mạnh kiên cường dẻo dai, không có vẻ gì là mệt mỏi, bắt đầu luật động từ chậm tới nhanh, từ yếu đến mạnh, giữa chốn động ấm áp.
Lâm Phương Sinh vừa mới đạt cao trào, dư vị trong cơ thể còn chưa tan đã bị dậy lên, từng cơn khoái cảm đau đớn tràn về, đã vậy còn bị đỉnh đến mức lưng cao mông thẳng, càng khiến cho Hách Liên Vạn Thành dễ dàng đi vào.
Đương lúc thở dốc, Lâm Phương Sinh chợt cảm giác chân bị nhấc cao, rời khỏi chiếc gối mềm, bị vị Quốc chủ kia nhấc mông lên, trọng lượng toàn thân chỉ trông vào đầu vai và bàn tay của Hách Liên Vạn Thành chống đỡ. Y đành cố dùng sức ôm lấy eo hắn, tưởng tượng nên những cảm giác vô căn cứ, cơ thể lại bị kìm giữ không thể thoát thân; vừa định mở miệng lại bị những va chạm mãnh liệt của Hách Liên Vạn Thành không biết đã chạm tới nơi đâu mà y thấy eo cứ ran đi, nức nở ra tiếng.
Dưới sức tàn phá liên tiếp, giọng y đã dần lạc đi, không thể thốt nên câu.
Lâm Phương Sinh không cách nào trốn tránh, đành chịu đựng sự chinh phạt thô bạo của vị Quốc chủ, nhiều đợt xung lượng đều bị vách tường hấp thu, không hề vơi đi chút nào.
Nhất thời bị đỉnh như vậy, Lâm Phương Sinh ngân lên nức nở, cho dù có muốn gọi một cái tên cũng không thể, chỉ thấy bên dưới đau đớn là khoái cảm, sau khoái cảm là tê ngứa, mà qua cơn tê ngứa lại là đau đớn vô tận.
Trăm vị tạp trần, tra tấn đến mức y tưởng chết đi thì một tiếng tiêu hồn lại ngân lên, xuất tinh, vẽ nên một đường dính dấp trên bụng Hách Liên Vạn Thành.
Hai lần lên đỉnh liên tiếp khiến ngay cả đầu ngón tay của Lâm Phương Sinh cũng ủ rũ, hai chân cong cong cũng giữ không nổi nữa, rơi xuống dưới.
Y thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng, hai điểm trên ngực sưng đau, khớp xương cùng đầu vai cũng nhức mỏi, y cầu xin, “Đủ…”
Hách Liên Vạn Thành hơi cong lưng, lại nhấn vào một lần nữa, ngữ điệu vẫn bằng phẳng không chút gợn, “Không đủ.”
Lâm Phương Sinh cũng cảm nhận được vật cứng kia càng thêm tráng kiện, khiến thông đạo nguyên bản đã thích ứng được lại căng lên. Hơi thở y hỗn loạn, nói không ra lời, hơi nước ngập trong mắt, mang theo nét cầu xin mà nhìn Hách Liên Vạn Thành.
Hắn ta hơi cúi người xuống, khẽ hạ xuống một nụ hôn lên mi mắt y, rồi lại lật người y xuống, từ từ ép vào lần hai.
Lâm Phương Sinh nào còn khí lực mà phản kháng, đành nằm sấp trên chiếc áo gấm đỏ tươi, chịu đựng sự tàn sát bừa bãi của hung khí kia, thứ hung hãn đỉnh nhập, không biết thỏa mãn là gì. Long sàng rộng rãi vững chắc cũng không chịu nổi sự chinh phạt bá đạo này của Quốc chủ, chân giường bắt đầu kêu cót két.
Lâm Phương Sinh đã mệt mỏi đến cực hạn từ lâu, nhưng vẫn bị thứ lửa nóng của Hách Liên Vạn Thành áp bức xuất ra chút tinh lực cuối cùng, nam căn vùi bên trên áo ngủ lại bắt đầu đứng lên.
Ai ngờ Hách Liên Vạn Thành lại dừng lấy một khắc, lấy tay nắm chặt nam căn bán cương của y mà thưởng thức, “Nếu còn tiết nữa sẽ hại đến thân.”
Lại lấy một mảnh vải trói chặt lấy nam căn y.
Trước nghẹn sau trướng, khiến hơi nước nơi khóe mắt Lâm Phương Sinh cũng đọng thành hình rơi xuống. Y nỗ lực cong lưng giãy dụa, nhưng rồi bị Hách Liên Vạn Thành kéo lại trở về, gia tăng lực độ, thô bạo tiến xuất, không hề có chút thương tiếc nào, như thể muốn đâm rách lối đi mềm mại nóng bỏng kia mới vừa.
Lâm Phương Sinh đau đớn không chịu nổi, nhưng rồi tình triều nóng bỏng lại ập tới, khóc nức nở gào thét, đến mức giọng khàn đi, miệng khô nứt sấm máu. Y chỉ cầu cho khoái cảm kia đi mau, bởi nam căn cương lên kia đang bị bó buộc đến mức phát tím, nhưng lại không được phát tiết, đành cố nhịn xuống, ngay cả ngón chân cùng bắp đùi cũng run lên, co rút từng cơn. Thân thể nóng như lửa phía sau cùng những va chạm mạnh mẽ tựa dã thú đã khiến Lâm Phương Sinh hoàn toàn phát cuồng.
Đợi đến khi trời tảng sáng, phía đông chuyển trắng, thông đạo đau đớn của Lâm Phương Sinh chợt cảm nhận được một luồng nóng hổi bắn thẳng vào. Y hoảng hốt rên lên gần như biến điệu, cẳng chân thẳng tắp, nội bích hỗn loạn, tình triều ngập đầu, nam căn bị bó buộc cũng đã ướt đẫm, nhỏ xuống từng giọt.
Đến khi Hách Liên Vạn Thành rời khỏi y thì Lâm Phương Sinh đã díp hai mắt nặng trĩu, ngón tay không chút cử động, khí lực toàn thân đã cạn kiệt, lâm vào mê man.
Hách Liên Vạn Thành tháo dây trói cổ tay y ra, ôm người vào trong ngực; ánh mắt thanh lãnh tràn ngập một xúc cảm khôn tả.
Hắn thấp giọng kêu, “Phương Sinh.”
Lâm Phương Sinh đã ngủ say, không chút phản ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook