Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
-
Chương 54: Kính chi mê cung
Hành lang dài sáng ngời, chỉ có hai bóng người, một thanh sam, lam bào; ảnh phản chiếu dội lại từ bốn phương tám hướng, khi đi qua trông cũng rất đẹp.
Bởi vì quá yên tĩnh, nên giọng mũi trầm thấp của Lâm Phương Sinh lại rất rõ ràng.
Chinh Mạc phát hiện dị thường của sư đệ, cúi đầu ghé mắt lại nhìn. Gương mặt trắng nõn của Lâm Phương Sinh ửng lên, cánh mũi hơi phập phồng, nét mặt tuấn tú như ngập trong màn sương.
Hắn dừng giữa hành lang kéo dài tưởng chừng như vô tận, tầm mắt dừng trên người sư đệ, “Phương Sinh?”
Giờ phút này, y chỉ cảm thấy như có ngàn vạn con kiến đang cắn trong lòng, một bên cố nén, một bên cất giọng khàn khàn, “Không sao, đợi lát đệ vận công áp chế, thỉnh sư huynh canh chừng cho…”
Lời còn chưa dứt, đã bị sư huynh đè lên tường kính mát lạnh. Hai mắt đen sáng như ngọc, ôn nhuận như nước chăm chú nhìn xuống y, “Có ta ở đây, cần gì phải tạo áp lực.”
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, ánh mắt cũng nóng rực, lộ ra khí thế bức người.
Hành lang nguyên bản sáng rực thanh minh, giờ cũng nhiễm phần phong nguyệt, hơi thở Lâm Phương Sinh dồn dập, nâng tay nhấc cái khuy cài hình hoa sen bên eo xuống, cố nén xấu hổ mà buông nó ra.
Trường bào đột nhiên được mở hé ra, thuận lợi để Chinh Mạc duỗi tay vào.
Đầu ngón tay sư huynh rất mềm và ấm áp, từ từ đi vào, khẽ khàng vuốt ve cánh hông, khóe miệng cong lên, “Việc song tu có tiến bộ không?”
Sự đụng chạm như có như không, cảm giác ngứa ngáy không gì cản được, ngấm vào da thịt, kích động huyết mạch, khuếch tán ra toàn thân. Dường như ngay cả cốt tủy cũng ngứa không chịu được.
Lâm Phương Sinh thở một hơi thật dài, giọng khàn khàn, “Đừng có nói đùa.”
Hai đầu gối thoát lực, ngã ngồi xuống đất, lúc ngửa đầu lên, chóp mũi vừa vặn áp phải đũng quần sư huynh, chạm phải một thứ vừa nóng vừa cứng. Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại ngửa đầu, cách lớp quần áo mà cắn nhẹ.
Trên đỉnh đầu, sư huynh chợt thở dốc một cái, đúng như ý nguyện.
Y giật mình, vừa xấu hổ, vừa quẫn bách, nhả ra ngay tức khắc, lại bám lấy hông sư huynh, cố gắng đứng dậy. Chinh Mạc mặt nghiêm trọng, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, ánh lửa chớp động ẩn hiện.
Lâm Phương Sinh đành mở miệng, “Sư huynh, ta…”
Đủ lời giải thích đều bị cánh môi ấm áp của sư huynh chặn lại, cố gắng cậy mở xâm nhập, nửa như tìm kiếm nửa như níu giữ, đầu lưỡi nóng rực tiến quân thần tốc, khuấy đảo trong miệng y, khiến Lâm Phương Sinh cảm giác như bị xâm phạm.
Chốc lát, phù văn hoan hỉ vô cùng, tuôn ra từng đợt sóng nhiệt đến bủn rủn, khiến eo hông y run lên, đầu gối vô lực, không thể đứng thẳng nổi nữa.
Tà hỏa dâng lên, bùng lên từ nơi bí ẩn, như muốn thổi quét ra toàn thân.
Chinh Mạc tiến thêm một bước, mở hai đầu gối y ra, một chân chen vào, nghiệt căn phía dưới đan điền cũng đã nóng như lửa, cứng rắn cường tráng, càng như thể sương đổ dưới tuyết, lửa cháy thêm dầu, cổ vũ cho dục niệm của Lâm Phương Sinh. Hai mắt sáng ngời giờ đã ngập nước, khi bị hôn cũng nhịn không nổi mà ngâm lên một tiếng từ cổ họng.
Chinh Mạc nghe vậy, ý cười càng sâu, đôi môi khẽ hé, giọng nói khàn khàn, “Nâng chân lên.”
Sư đệ thần sắc mê mang, ngoan ngoãn phục tùng, đùi phải dán lên ngoài đùi của Chinh Mạc, chủ động vòng lấy hông.
Bàn tay Chinh Mạc tiến vào trong áo, dùng lực kéo xuống, giật luôn cả quần y, đầu ngón tay cuối cùng cũng có thể chạm vào nơi đã mong nhớ từ lâu.
Mềm mại, nóng rực, hơi hơi ẩm ướt, lại khép chặt gắt gao.
Xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến Thức Hải, tựa như đã thân quen lắm rồi.
Chinh Mạc càng thấy khô nóng, hận không thể tra kiếm vào vỏ luôn, mạnh mẽ xỏ xuyên.
Thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, dùng đầu ngón tay vuốt ve, đâm vào, khuấy đảo.
Lâm Phương Sinh thấy nhiệt lưu trong người tán loạn, không cách nào phát tiết, tường kính sau lưng cũng bị hun nóng lên. Cho đến khi có một thứ cưng cứng tiến vào trong cơ thể, cảm giác khô nóng mới hơi giảm bớt, lại bị sư huynh nghiền áp, bắt đầu động thân theo.
Trong khi khoái cảm lên đến cực điểm, y ngả trán lên vai sư huynh, hơi thở nặng nhọc, ngón tay đang đi vào sâu dần của sư huynh như thêm phần thô bạo, trong khoái cảm lại xen đau đớn, đau đớn lại càng đề cao dục niệm. Đương lúc thất thần, tầm mắt hạ xuống dưới đất….
Sàn bằng gương, nhìn rất rõ ràng, chiếu rõ động tác ở hạ thân y.
Y cũng có thể thấy khớp ngón tay sư huynh, hình dáng tuyệt đẹp, hệt như ngọc tạc, đang được tiểu khẩu đỏ bừng của y nuốt vào.
Trong thời gian ngắn, xấu hổ lan ngập đầu, toàn thân như bị hỏa thiêu, hai mắt nhắm chặt, thân mình cũng cứng lại banh thẳng.
Chinh Mạc ghé vào lỗ tai y cười nhẹ, “Đột nhiên cắn nhanh như vậy… Phương Sinh, sao rồi?”
Lâm Phương Sinh vừa định mở miệng, bên trong cơ thể đột nhiên bị ấn vào, cảm giác tê dại như nổ tung, y ngửa đầu ra sau rên lên khàn khàn, thân mình cũng mềm xuống.
Cường độ đâm chọc không hề giảm, khoái cảm tê nóng chưa hề ngừng lại, cơn sóng sau còn mãnh liệt hơn cơn trước, Lâm Phương Sinh giãy dụa, muốn tránh khỏi lồng ngực sư huynh, run giọng, “Sư huynh… Chỗ đó… Không thể…”
Chinh Mạc vén y bào y lên, thấy nam căn đã ngẩng cao, nhưng lại bị bao lại bởi tiết khố, vải dệt mịn màng giờ đã ướt đẫm, mà càng lúc càng có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Động tác ngón tay càng thêm nhanh, không chút lưu tình, nhiều lần chạm vào nơi yếu hại, khiến Lâm Phương Sinh phải vặn vẹo thở dốc, khó trở thành chính mình.
Giữa lúc tình triều mãnh liệt, Lâm Phương Sinh chợt thấy môi sư huynh dời từ cổ xuống ngực, cảm giác nóng bỏng thoắt lạnh lẽo, y nắm lấy vai Chinh Mạc chực đẩy ra.
Chinh Mạc đương nhiên không ngừng bước trước sự phản kháng của y, nhưng cũng rất ôn nhu nắm lấy cổ tay y, hôn xuống lòng bàn tay, thuận theo đường huyết mạch mà hôn xuống khuỷu, ” Tự mình cởi ra.”
Lâm Phương Sinh tái nhợt mặt mày, ánh mắt kinh hoàng.
Hai thứ nằng nặng trước ngực, hệt như thể khí thế Ma Tu kia, không hề buông tha cho bất kì ai, Lâm Phương Sinh lại càng không muốn lộ ra trước mặt người khác.
Chinh Mạc cũng không thúc giục, chỉ dùng ngón tay kích thích, khuấy đảo vách thịt mềm mại ấm nóng, lại hôn lên cằm và hầu kết y, vừa cắn vừa hỏi hàm hồ, “Không ổn sao?”
Lâm Phương Sinh chịu không nổi trêu chọc, tự mình vạch ngoại bào và nội sam ra, để lộ lồng ngực cân xứng trắng tựa bạch ngọc, hai điểm hồng anh bên trên, hai viên hoàn ngân bạch lấp lánh, dưới sự phản xạ cùng tầng tầng lớp lớp tường kính, lóe ra tia rực rỡ, khiến người ta liếc mắt nhìn là bị hấp dẫn, quả nhiên rất tinh xảo.
Lâm Phương Sinh không dám nhìn sắc mặt sư huynh, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy được hình ảnh phản chiếu, sư huynh đang từ từ cúi đầu, tới gần lồng ngực y.
Lập tức cảm nhận được cảm giác mút mát ẩm ướt, chỗ bị xuyên hoàn càng thêm mẫn cảm, đầu lưỡi đụng vào lập tức sưng lên, hệt như hoa nở rộ.
Lâm Phương Sinh không tự chủ được, ưỡn ngực ra, lại như thể chủ động dâng lên miệng sư huynh, chỉ có thể đỡ lấy bờ vai Chinh Mạc, cong lưng thở dốc.
Chợt nghe thấy giọng sư huynh, “Ta sẽ nghĩ cách tháo xuống cho đệ.”
An ủi như vậy khiến nội tâm y dịu lại, thêm cả nơi yếu hại của bản thân bị sư huynh nắm giữ, tình triều dâng lên liên tiếp, đành tìm giữa lúc hai đợt mà cúi đầu ”Ưm” một tiếng, coi như đồng ý.
Ai ngờ Chinh Mạc lại nắm lấy cái vòng ấy, xoay nó đi nửa vòng, hai ngón tay càng đi sâu vào bên trong, thô lỗ đâm chọc, nói tiếp, “Tháo xuống rồi, ta sẽ chọn cho ngươi một đôi khác.”
Lồng ngực đau đớn, eo hông bủn rủn, phù văn hưng phấn, đủ loại kích thích khiến y không thể kìm nén, rên lên thành tiếng, dục vọng lại bị sư huynh chiếm giữ trêu chọc, khiến tim đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Một phần nhiệt hỏa dồn xuống dưới bụng, ngón tay không đủ thỏa mãn phù văn, còn muốn nhiều hơn nữa.
Dần dần, Lâm Phương Sinh không khống chế nổi, ôm lấy hông sư huynh siết mạnh hơn, ưỡn lưng cọ xát lên cái bụng rắn chắc, vài tiếng rên nhỏ vụn buột ra, mang theo giọng mũi nồng đậm, mị hoặc câu nhân, “Sư huynh…. Tiến vào….”
Chinh Mạc nghe vậy thì rút ngón tay ra, nâng chân y lên, ánh mắt tối lại, giọng nói khàn khàn, “Vậy liếm cho ta cứng lên đi.”
Lâm Phương Sinh ngơ ngẩn, Chinh Mạc chỉ ôm y trong vòng tay, lại kề sát với mặt kính, những ảnh phản chiếu kì lạ rực rỡ, cùng với sự thúc hối của phù văn, khiến chút không cam nguyện lộ ra rõ hơn. Sau lại bị một tiếng giục của Chinh Mạc, đầu óc cùng lồng ngực đều nóng lên, thuận theo rất ngoan, đầu gối chấm đất, nhu thuận ngửa đầu lên, dán môi lên quần sư huynh.
Thứ đó của Chinh Mạc, dù đã cách lớp quần áo, cũng vẫn nóng kinh người, ngoài cả ý nghĩ của Lâm Phương Sinh. Một tay Chinh Mạc chống lên vách tường, tay kia đặt lên đầu sư đệ, khẽ khàng ve vuốt, ánh mắt rất mực sủng nịch.
Lâm Phương Sinh cũng không gì khác, kéo y bào sư huynh xuống, lại cởi tiết khố, nam căn nóng như lửa bật ngay vào tay y.
Thân mật với sư huynh cỡ này, khiến Lâm Phương Sinh thấy xấu hổ cùng quẫn bách, rồi lại có chút vui sướng, hơi thở nóng bỏng phả lên đầu thứ kia, cảm giác trên tay nóng hơn, còn giật giật mấy cái.
Cuối cùng lấy hết lá gan, nhắm mắt kề sát vào, đem thứ nóng rẫy ấy vào trong miệng, từ từ xâm nhập.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc của sư huynh thêm phần nặng nhọc, ngón tay bấu lấy gáy y, khẽ khàng đùa nghịch chân tóc. Lâm Phương Sinh chỉ thấy ý thức mình ngập trong sương mù, như thể ngâm mình trong ôn tuyền, dục niệm lắng càng thêm sâu, không còn lo lắng như vừa nãy nữa.
Mà kinh mạch và thần kinh như thể tê liệt hết cả, thoải mái đến mức ý thức hòa vào trong sương, động tác nơi miệng càng thêm linh hoạt. Liếm duyện khẽ cắn hút ngậm rồi lại hôn, y vận hết mọi thủ đoạn, khiến nghiệt căn càng thêm to cứng, tràn cả dịch ra, phần đầu còn chạm vào cổ họng Lâm Phương Sinh, khiến toàn bộ dịch chảy vào trong.
Linh khí ôn nhuận khuếch tán từ cổ họng ra, tự tụ lại rồi đi xuống vùng chậu. Phù văn hư không, giờ càng thêm rõ rệt, bắt đầu trở nên đau đớn.
Hơi thở của Lâm Phương Sinh cứ nặng dần, lúc nuốt xuống thấy họng như đặc lại, sư huynh thở dốc nóng như lửa, thứ to lớn ép y phải mở to khớp hàm lên hết mức, nhưng mãi mà không có dấu hiệu lên đỉnh, môi răng cùng lưỡi dần trở nên chết lặng, bắt đầu oán thầm trong lòng, nghiêng nghiêng nhướn mày nhìn lên.
Chợt thấy phía bên kia hành lang chiếu lên hình ảnh y đang ngậm nam căn của người khác, ánh mắt mơ màng.
Chinh Mạc cúi đầu, nhìn xuống Lâm Phương Sinh, chỉ nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt phẳng đầu sư đệ, “Năm ngươi bảy tuổi, ta không chia hoa quế cao cho, cũng là vẻ mặt này.”
Lâm Phương Sinh quẫn bách, bị hắn nhắc đến thời thơ ấu, lại nhớ đến tình cảnh lúc này, càng khiến y thêm chật vật. Y nhả ra, đứng dậy, sư huynh thuận thế tiến lên một bước, chặn đứng y lên tường, nhấc một chân y lên đặt trên eo mình, thứ hung khí nóng đến cực đại dán lên đùi y, ái muội cọ xát.
Lâm Phương Sinh chỉ có thể quay đầu đi, thấp giọng, “Giờ này nhắc lại…. Còn có tác dụng gì. Bây giờ dĩ nhiên…”
Trong nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tình oán sôi trào, đúng là nói không ra lời.
Chinh Mạc lại tiếp lời y, “Hiện giờ còn thân mật khăng khít hơn.”
Trong lúc nói vẫn còn cọ xát, tìm đúng được nhập khẩu, nhấn vào một cái, lập tức tiến quân thần tốc.
Lâm Phương Sinh câm nín thở dốc, thân thể bị động tác chậm rãi mà cường ngạnh của sư huynh ép mở ra, nội vách như thể sắp vỡ. Cuối cùng sau đau đớn có thể tìm thấy khoái cảm, phù văn vui sướng dị thường, quấn lấy nam căn.
Khoái cảm mãnh liệt khiến cả hai thở dốc, rên lên một tiếng trầm thấp.
Mà Lâm Phương Sinh bị lời nói của sư huynh khuấy đảo tinh thần, giữa tình huống này không biết phải làm sao.
Bởi vì quá yên tĩnh, nên giọng mũi trầm thấp của Lâm Phương Sinh lại rất rõ ràng.
Chinh Mạc phát hiện dị thường của sư đệ, cúi đầu ghé mắt lại nhìn. Gương mặt trắng nõn của Lâm Phương Sinh ửng lên, cánh mũi hơi phập phồng, nét mặt tuấn tú như ngập trong màn sương.
Hắn dừng giữa hành lang kéo dài tưởng chừng như vô tận, tầm mắt dừng trên người sư đệ, “Phương Sinh?”
Giờ phút này, y chỉ cảm thấy như có ngàn vạn con kiến đang cắn trong lòng, một bên cố nén, một bên cất giọng khàn khàn, “Không sao, đợi lát đệ vận công áp chế, thỉnh sư huynh canh chừng cho…”
Lời còn chưa dứt, đã bị sư huynh đè lên tường kính mát lạnh. Hai mắt đen sáng như ngọc, ôn nhuận như nước chăm chú nhìn xuống y, “Có ta ở đây, cần gì phải tạo áp lực.”
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, ánh mắt cũng nóng rực, lộ ra khí thế bức người.
Hành lang nguyên bản sáng rực thanh minh, giờ cũng nhiễm phần phong nguyệt, hơi thở Lâm Phương Sinh dồn dập, nâng tay nhấc cái khuy cài hình hoa sen bên eo xuống, cố nén xấu hổ mà buông nó ra.
Trường bào đột nhiên được mở hé ra, thuận lợi để Chinh Mạc duỗi tay vào.
Đầu ngón tay sư huynh rất mềm và ấm áp, từ từ đi vào, khẽ khàng vuốt ve cánh hông, khóe miệng cong lên, “Việc song tu có tiến bộ không?”
Sự đụng chạm như có như không, cảm giác ngứa ngáy không gì cản được, ngấm vào da thịt, kích động huyết mạch, khuếch tán ra toàn thân. Dường như ngay cả cốt tủy cũng ngứa không chịu được.
Lâm Phương Sinh thở một hơi thật dài, giọng khàn khàn, “Đừng có nói đùa.”
Hai đầu gối thoát lực, ngã ngồi xuống đất, lúc ngửa đầu lên, chóp mũi vừa vặn áp phải đũng quần sư huynh, chạm phải một thứ vừa nóng vừa cứng. Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại ngửa đầu, cách lớp quần áo mà cắn nhẹ.
Trên đỉnh đầu, sư huynh chợt thở dốc một cái, đúng như ý nguyện.
Y giật mình, vừa xấu hổ, vừa quẫn bách, nhả ra ngay tức khắc, lại bám lấy hông sư huynh, cố gắng đứng dậy. Chinh Mạc mặt nghiêm trọng, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, ánh lửa chớp động ẩn hiện.
Lâm Phương Sinh đành mở miệng, “Sư huynh, ta…”
Đủ lời giải thích đều bị cánh môi ấm áp của sư huynh chặn lại, cố gắng cậy mở xâm nhập, nửa như tìm kiếm nửa như níu giữ, đầu lưỡi nóng rực tiến quân thần tốc, khuấy đảo trong miệng y, khiến Lâm Phương Sinh cảm giác như bị xâm phạm.
Chốc lát, phù văn hoan hỉ vô cùng, tuôn ra từng đợt sóng nhiệt đến bủn rủn, khiến eo hông y run lên, đầu gối vô lực, không thể đứng thẳng nổi nữa.
Tà hỏa dâng lên, bùng lên từ nơi bí ẩn, như muốn thổi quét ra toàn thân.
Chinh Mạc tiến thêm một bước, mở hai đầu gối y ra, một chân chen vào, nghiệt căn phía dưới đan điền cũng đã nóng như lửa, cứng rắn cường tráng, càng như thể sương đổ dưới tuyết, lửa cháy thêm dầu, cổ vũ cho dục niệm của Lâm Phương Sinh. Hai mắt sáng ngời giờ đã ngập nước, khi bị hôn cũng nhịn không nổi mà ngâm lên một tiếng từ cổ họng.
Chinh Mạc nghe vậy, ý cười càng sâu, đôi môi khẽ hé, giọng nói khàn khàn, “Nâng chân lên.”
Sư đệ thần sắc mê mang, ngoan ngoãn phục tùng, đùi phải dán lên ngoài đùi của Chinh Mạc, chủ động vòng lấy hông.
Bàn tay Chinh Mạc tiến vào trong áo, dùng lực kéo xuống, giật luôn cả quần y, đầu ngón tay cuối cùng cũng có thể chạm vào nơi đã mong nhớ từ lâu.
Mềm mại, nóng rực, hơi hơi ẩm ướt, lại khép chặt gắt gao.
Xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến Thức Hải, tựa như đã thân quen lắm rồi.
Chinh Mạc càng thấy khô nóng, hận không thể tra kiếm vào vỏ luôn, mạnh mẽ xỏ xuyên.
Thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, dùng đầu ngón tay vuốt ve, đâm vào, khuấy đảo.
Lâm Phương Sinh thấy nhiệt lưu trong người tán loạn, không cách nào phát tiết, tường kính sau lưng cũng bị hun nóng lên. Cho đến khi có một thứ cưng cứng tiến vào trong cơ thể, cảm giác khô nóng mới hơi giảm bớt, lại bị sư huynh nghiền áp, bắt đầu động thân theo.
Trong khi khoái cảm lên đến cực điểm, y ngả trán lên vai sư huynh, hơi thở nặng nhọc, ngón tay đang đi vào sâu dần của sư huynh như thêm phần thô bạo, trong khoái cảm lại xen đau đớn, đau đớn lại càng đề cao dục niệm. Đương lúc thất thần, tầm mắt hạ xuống dưới đất….
Sàn bằng gương, nhìn rất rõ ràng, chiếu rõ động tác ở hạ thân y.
Y cũng có thể thấy khớp ngón tay sư huynh, hình dáng tuyệt đẹp, hệt như ngọc tạc, đang được tiểu khẩu đỏ bừng của y nuốt vào.
Trong thời gian ngắn, xấu hổ lan ngập đầu, toàn thân như bị hỏa thiêu, hai mắt nhắm chặt, thân mình cũng cứng lại banh thẳng.
Chinh Mạc ghé vào lỗ tai y cười nhẹ, “Đột nhiên cắn nhanh như vậy… Phương Sinh, sao rồi?”
Lâm Phương Sinh vừa định mở miệng, bên trong cơ thể đột nhiên bị ấn vào, cảm giác tê dại như nổ tung, y ngửa đầu ra sau rên lên khàn khàn, thân mình cũng mềm xuống.
Cường độ đâm chọc không hề giảm, khoái cảm tê nóng chưa hề ngừng lại, cơn sóng sau còn mãnh liệt hơn cơn trước, Lâm Phương Sinh giãy dụa, muốn tránh khỏi lồng ngực sư huynh, run giọng, “Sư huynh… Chỗ đó… Không thể…”
Chinh Mạc vén y bào y lên, thấy nam căn đã ngẩng cao, nhưng lại bị bao lại bởi tiết khố, vải dệt mịn màng giờ đã ướt đẫm, mà càng lúc càng có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Động tác ngón tay càng thêm nhanh, không chút lưu tình, nhiều lần chạm vào nơi yếu hại, khiến Lâm Phương Sinh phải vặn vẹo thở dốc, khó trở thành chính mình.
Giữa lúc tình triều mãnh liệt, Lâm Phương Sinh chợt thấy môi sư huynh dời từ cổ xuống ngực, cảm giác nóng bỏng thoắt lạnh lẽo, y nắm lấy vai Chinh Mạc chực đẩy ra.
Chinh Mạc đương nhiên không ngừng bước trước sự phản kháng của y, nhưng cũng rất ôn nhu nắm lấy cổ tay y, hôn xuống lòng bàn tay, thuận theo đường huyết mạch mà hôn xuống khuỷu, ” Tự mình cởi ra.”
Lâm Phương Sinh tái nhợt mặt mày, ánh mắt kinh hoàng.
Hai thứ nằng nặng trước ngực, hệt như thể khí thế Ma Tu kia, không hề buông tha cho bất kì ai, Lâm Phương Sinh lại càng không muốn lộ ra trước mặt người khác.
Chinh Mạc cũng không thúc giục, chỉ dùng ngón tay kích thích, khuấy đảo vách thịt mềm mại ấm nóng, lại hôn lên cằm và hầu kết y, vừa cắn vừa hỏi hàm hồ, “Không ổn sao?”
Lâm Phương Sinh chịu không nổi trêu chọc, tự mình vạch ngoại bào và nội sam ra, để lộ lồng ngực cân xứng trắng tựa bạch ngọc, hai điểm hồng anh bên trên, hai viên hoàn ngân bạch lấp lánh, dưới sự phản xạ cùng tầng tầng lớp lớp tường kính, lóe ra tia rực rỡ, khiến người ta liếc mắt nhìn là bị hấp dẫn, quả nhiên rất tinh xảo.
Lâm Phương Sinh không dám nhìn sắc mặt sư huynh, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy được hình ảnh phản chiếu, sư huynh đang từ từ cúi đầu, tới gần lồng ngực y.
Lập tức cảm nhận được cảm giác mút mát ẩm ướt, chỗ bị xuyên hoàn càng thêm mẫn cảm, đầu lưỡi đụng vào lập tức sưng lên, hệt như hoa nở rộ.
Lâm Phương Sinh không tự chủ được, ưỡn ngực ra, lại như thể chủ động dâng lên miệng sư huynh, chỉ có thể đỡ lấy bờ vai Chinh Mạc, cong lưng thở dốc.
Chợt nghe thấy giọng sư huynh, “Ta sẽ nghĩ cách tháo xuống cho đệ.”
An ủi như vậy khiến nội tâm y dịu lại, thêm cả nơi yếu hại của bản thân bị sư huynh nắm giữ, tình triều dâng lên liên tiếp, đành tìm giữa lúc hai đợt mà cúi đầu ”Ưm” một tiếng, coi như đồng ý.
Ai ngờ Chinh Mạc lại nắm lấy cái vòng ấy, xoay nó đi nửa vòng, hai ngón tay càng đi sâu vào bên trong, thô lỗ đâm chọc, nói tiếp, “Tháo xuống rồi, ta sẽ chọn cho ngươi một đôi khác.”
Lồng ngực đau đớn, eo hông bủn rủn, phù văn hưng phấn, đủ loại kích thích khiến y không thể kìm nén, rên lên thành tiếng, dục vọng lại bị sư huynh chiếm giữ trêu chọc, khiến tim đập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Một phần nhiệt hỏa dồn xuống dưới bụng, ngón tay không đủ thỏa mãn phù văn, còn muốn nhiều hơn nữa.
Dần dần, Lâm Phương Sinh không khống chế nổi, ôm lấy hông sư huynh siết mạnh hơn, ưỡn lưng cọ xát lên cái bụng rắn chắc, vài tiếng rên nhỏ vụn buột ra, mang theo giọng mũi nồng đậm, mị hoặc câu nhân, “Sư huynh…. Tiến vào….”
Chinh Mạc nghe vậy thì rút ngón tay ra, nâng chân y lên, ánh mắt tối lại, giọng nói khàn khàn, “Vậy liếm cho ta cứng lên đi.”
Lâm Phương Sinh ngơ ngẩn, Chinh Mạc chỉ ôm y trong vòng tay, lại kề sát với mặt kính, những ảnh phản chiếu kì lạ rực rỡ, cùng với sự thúc hối của phù văn, khiến chút không cam nguyện lộ ra rõ hơn. Sau lại bị một tiếng giục của Chinh Mạc, đầu óc cùng lồng ngực đều nóng lên, thuận theo rất ngoan, đầu gối chấm đất, nhu thuận ngửa đầu lên, dán môi lên quần sư huynh.
Thứ đó của Chinh Mạc, dù đã cách lớp quần áo, cũng vẫn nóng kinh người, ngoài cả ý nghĩ của Lâm Phương Sinh. Một tay Chinh Mạc chống lên vách tường, tay kia đặt lên đầu sư đệ, khẽ khàng ve vuốt, ánh mắt rất mực sủng nịch.
Lâm Phương Sinh cũng không gì khác, kéo y bào sư huynh xuống, lại cởi tiết khố, nam căn nóng như lửa bật ngay vào tay y.
Thân mật với sư huynh cỡ này, khiến Lâm Phương Sinh thấy xấu hổ cùng quẫn bách, rồi lại có chút vui sướng, hơi thở nóng bỏng phả lên đầu thứ kia, cảm giác trên tay nóng hơn, còn giật giật mấy cái.
Cuối cùng lấy hết lá gan, nhắm mắt kề sát vào, đem thứ nóng rẫy ấy vào trong miệng, từ từ xâm nhập.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc của sư huynh thêm phần nặng nhọc, ngón tay bấu lấy gáy y, khẽ khàng đùa nghịch chân tóc. Lâm Phương Sinh chỉ thấy ý thức mình ngập trong sương mù, như thể ngâm mình trong ôn tuyền, dục niệm lắng càng thêm sâu, không còn lo lắng như vừa nãy nữa.
Mà kinh mạch và thần kinh như thể tê liệt hết cả, thoải mái đến mức ý thức hòa vào trong sương, động tác nơi miệng càng thêm linh hoạt. Liếm duyện khẽ cắn hút ngậm rồi lại hôn, y vận hết mọi thủ đoạn, khiến nghiệt căn càng thêm to cứng, tràn cả dịch ra, phần đầu còn chạm vào cổ họng Lâm Phương Sinh, khiến toàn bộ dịch chảy vào trong.
Linh khí ôn nhuận khuếch tán từ cổ họng ra, tự tụ lại rồi đi xuống vùng chậu. Phù văn hư không, giờ càng thêm rõ rệt, bắt đầu trở nên đau đớn.
Hơi thở của Lâm Phương Sinh cứ nặng dần, lúc nuốt xuống thấy họng như đặc lại, sư huynh thở dốc nóng như lửa, thứ to lớn ép y phải mở to khớp hàm lên hết mức, nhưng mãi mà không có dấu hiệu lên đỉnh, môi răng cùng lưỡi dần trở nên chết lặng, bắt đầu oán thầm trong lòng, nghiêng nghiêng nhướn mày nhìn lên.
Chợt thấy phía bên kia hành lang chiếu lên hình ảnh y đang ngậm nam căn của người khác, ánh mắt mơ màng.
Chinh Mạc cúi đầu, nhìn xuống Lâm Phương Sinh, chỉ nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt phẳng đầu sư đệ, “Năm ngươi bảy tuổi, ta không chia hoa quế cao cho, cũng là vẻ mặt này.”
Lâm Phương Sinh quẫn bách, bị hắn nhắc đến thời thơ ấu, lại nhớ đến tình cảnh lúc này, càng khiến y thêm chật vật. Y nhả ra, đứng dậy, sư huynh thuận thế tiến lên một bước, chặn đứng y lên tường, nhấc một chân y lên đặt trên eo mình, thứ hung khí nóng đến cực đại dán lên đùi y, ái muội cọ xát.
Lâm Phương Sinh chỉ có thể quay đầu đi, thấp giọng, “Giờ này nhắc lại…. Còn có tác dụng gì. Bây giờ dĩ nhiên…”
Trong nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tình oán sôi trào, đúng là nói không ra lời.
Chinh Mạc lại tiếp lời y, “Hiện giờ còn thân mật khăng khít hơn.”
Trong lúc nói vẫn còn cọ xát, tìm đúng được nhập khẩu, nhấn vào một cái, lập tức tiến quân thần tốc.
Lâm Phương Sinh câm nín thở dốc, thân thể bị động tác chậm rãi mà cường ngạnh của sư huynh ép mở ra, nội vách như thể sắp vỡ. Cuối cùng sau đau đớn có thể tìm thấy khoái cảm, phù văn vui sướng dị thường, quấn lấy nam căn.
Khoái cảm mãnh liệt khiến cả hai thở dốc, rên lên một tiếng trầm thấp.
Mà Lâm Phương Sinh bị lời nói của sư huynh khuấy đảo tinh thần, giữa tình huống này không biết phải làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook