Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp
-
Chương 33: Ma do tâm sinh
Lâm Phương Sinh cảm giác từng tấc xương cốt đều đau nhức, ngay cả đôi môi mỏng đỏ hồng cũng không chút huyết sắc; tay phải may mắn lành lặn thì luồn sâu dưới hoa cỏ, bấu lấy bùn đất.
Hai mắt y phiếm hồng, hàn ý sắc bén hướng về phía Ninh vương, “Nghiệp chướng! Nếu không giết ngươi, thiên địa khó dung!”
Một lời vừa thốt, linh phù cùng lôi châu đầu trời, vận sức chờ phát động.
Lâm Phương Sinh vốn thiên tư thông minh, với việc sử dụng pháp bảo này dễ như trở lòng bàn tay, vô cùng thuần thục. Những linh phù công kích kia, thoạt nhìn qua có vẻ lộn xộn, nhưng thực chất lại được bày theo lối Ngũ hành, thiên địa huyền diệu, lúc tăng lúc giảm, hỗ trợ cho nhau.
Nhưng hiện tại y đang tinh thần đại loạn, nóng nảy phẫn nộ trong lòng như sóng cuộn trào, rít gào bên trong Thức Hải, giống như muốn lôi kéo cả bầu trời ảm đạm tinh quang kia xuống.
Mà cả phần linh phù kia cũng đung đưa cong vặn, không cách nào an vị, giống như sắp sập.
Công Dã Minh Kính nghe vậy, nhe hàm răng trắng nhởn, cười dữ tợn, “Ngươi bày ra bộ dáng này trông lại càng thêm phần mĩ vị.”
Thân thể cường kiện lập tức trùm lên y, ánh mắt thị huyết mà lãnh khốc, nhìn khắp người Lâm Phương Sinh như một mãnh thú đang cúi đầu đánh giá con mồi, suy tính xem nên hạ khẩu từ đâu.
Lâm Phương Sinh cắn răng chống đỡ, người này tuy thân hình khôi ngô nhưng lại có một cỗ khí thế như Thái sơn áp đỉnh, vô cùng lẫm liệt; chỉ cần tinh thần hơi yếu là sẽ bị áp chế.
Y nằm giữa bụi cỏ, tay phải dán lên bụng Ninh vương, kiếm ý cắm vào, đồng thời tung ra rất nhiều linh phù.
Trong khoảnh khắc, phạm vi mười dặm xung quanh chỉ thấy linh quang lóe liền, tiếng nổ ầm ầm không ngừng; ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi kích chấn, hàng loạt bụi cỏ bị xốc tung.
Kiếm ý do Lâm Phương Sinh tung ra như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung, y lại bị Công Dã Minh Kính ôm trong ngực, tựa như bị hai gọng kìm sắt siết chặt. Công Dã Minh Kính dùng bản thân làm lá chắn, ngăn cản mọi linh lực đánh đến. Đợi đến khi bụi đất lắng lại, hai người lông tóc vô thương, chỉ có bốn phía đất đỏ trải dài, không có một điểm màu xanh.
Công Dã Minh Kính buông y ra, cười nhạo, “Chút tài mọn.”
Lâm Phương Sinh liều chết ra chiêu, lại bị hóa giải dễ dàng như vậy, chỉ hận tu vi bản thân quá yếu, cắn chặt răng đến chảy máu, lại không cam chịu vung chân lên, đánh vào hông Công Dã Minh Kính. Kết quả như vừa đánh vào huyền thiết, ngược lại suýt nữa tự làm mình bị thương.
Người kia để mặc y giãy dụa, bàn tay chỉ khẽ phất một cái, quần áo bằng tơ tằm thượng hạng của y liền tan thành mảnh nhỏ, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Giờ này mặt trời đang lên, ánh vàng rực rỡ nhuộm nửa vòm trời, có lẽ do vụ nổ vừa nãy mà xung quanh không chút âm thanh, chỉ có tiếng thở dốc khó khăn của Lâm Phương Sinh, như một con thú bị vây hãm.
Ninh vương hai mắt xích hồng, trong lòng nổi lên một cơn cuồng nhiệt muốn được cắn xé người trước mắt, “Loài của ta chỉ có ta có thể thương. Ngươi vậy mà lại có thể vượt qua được.”
“Đừng vội nói bậy…” Lâm Phương Sinh vừa nói đã có miệng lưỡi ấm nóng ngăn chặn y mở miệng. Y bị áp chế, không thể tránh thoát, đột ngột bị hai tay như gọng kìm của người kia bẻ rộng hai chân, hung khí cứng rắn nóng bỏng chen vào huyệt khẩu yếu ớt, không hề quan tâm gì khác mà lao vào.
Đột kích mạnh mẽ, không hề chấp nhận nửa phần kháng cự của Lâm Phương Sinh.
Ngay cả phù văn Hợp Hoan cũng cảm ứng được uy hiếp, gắt gao khép kín, ngăn người xâm nhập.
Cho nên nơi nhỏ chật kia lại càng khít khao khô khốc, dần xuất huyết.
Lâm Phương Sinh chỉ cảm nhận được cảm giác này còn đau đớn hơn cả khi bị bẻ gẫy chân tay, thậm chí so với ngày ấy Tư Hoa Quân hạ phù văn vào còn hơn gấp trăm lần. Y kêu thảm một tiếng, cũng không chịu yếu thế, tay phải còn lành lặn liên tục đẩy người bên trên ra, lập tức có một dòng máu nhỏ, len từ khóe miệng xuống chiếc cằm tái nhợt.
Công Dã Minh Kính nheo mắt, thu lại vài phần lãnh khốc, cười khẽ, nhưng vẫn không ngừng va chạm, “Thể yêu lữ quả nhiên ai đến cũng không chối từ, ngay cả bổn vương là vật chí âm cũng có thể dung nạp, nếu có thể hạ sinh cho bổn vương một đứa con thì càng coi như viên mãn.”
Mỗi lần đến là một lần tàn nhẫn, dưới hạ thân y đã máu chảy chan. Dưới sự hủy hoại như vậy, tuy rằng có chút khoái cảm, nhưng cũng mau chóng bị cơn đau thống khổ kia át đi.
Lâm Phương Sinh đau đến mức mặt xanh lại, thân thể cuộn tròn, nhưng bị thân thể cứng như sắt của con quái vật kia đè lên, tránh không tránh được, ngay cả ngón tay cũng trắng bệch, run giọng chất vấn, “Đến tột cùng thì ngươi…. là thứ gì?”
Ninh vương kia tùy ý tung hoành, nheo mắt hưởng thụ, một đầu tóc đen xõa ra như bờm sư tử, thân thể rong ruổi thỏa dã tính bất kham.
Nhưng cũng lại rất trìu mến, ve vuốt vai trái đã vỡ vụn của Lâm Phương Sinh, năm ngón tay cắm ngập vào da thịt, khiến y càng thêm họa vô đơn chí, muôn phần thống khổ.
Giống như có cái gì đó ăn mòn, lan dần vào trong cốt tủy, cảm giác như nọc độc thấm vào kinh mạch, đụng vào càng thêm phần mẫn cảm, ngay cả đau đớn nhỏ cũng khiến bản thân y thống khổ, cả eo lưng hay bắp đùi cũng bắt đầu run lên.
Đương khi Lâm Phương Sinh chịu tra tấn, chợt nghe giọng nói âm trầm của Công Dã Minh Kính, ngữ khí bi thương, “Bổn vương… là loại quái vật gì?”
Hắn cúi đầu xuống, mi tâm* chạm vào Lâm Phương Sinh, một cỗ âm tà sát khí đổ vào. Người tu tiên vốn hàn khí bất xâm, nhưng lúc này Lâm Phương Sinh thấy toàn thân băng hàn, run lên một cái, không chịu nổi mà khóc òa.
*Vùng giữa hai lông mày
Thức Hải của hai người, nhờ mi tâm mà liên thông.
Lâm Phương Sinh cảm giác như bản thân đang mượn đôi mắt của Công Dã Minh Kính mà nhìn ra bên ngoài.
Hệt như mộng ảo, y thấy được một phụ nhân, tươi cười rạng rỡ, trang dung hoa quý, làm bạn bên cạnh đế vương, vinh sủng cực thịnh, nổi bật không ai bằng. Nhưng rồi phút chốc lại bị chán ghét, người người xa lánh, bỏ mình nơi lãnh cung.
Lâm Phương Sinh biết đây chính là thân mẫu của Ninh vương.
Lại thấy một hoàng tử nho nhỏ năm tuổi, bị người hầu xa lánh, chịu nhiều đói khát, một mình trong phòng ốc sơ sài. Sau đó là đủ kiểu lấy lòng, cẩn thận khắp nơi, từng bước tiến lên, mới có thể kéo dài hơi tàn.
Vậy nên Ninh vương mới bày ra một lòng cầu đạo, không tư luyến tục quyền, lại không đáp nổi thế lực bên ngoại hùng hậu của các huynh đệ khác, chỉ mong một đời được sống an vui.
Lập tức một mảnh mê mang, tối đen không thấy gì, chỉ có một cảm giác bi thương tràn ngập xâm chiếm Thức Hải, đẩy đi cơn đau đớn bén nhọn nãy giờ.
Trời sinh vạn vật, đều có âm dương, theo nhân tâm tức là hai mặt chính tà. Thánh nhân có nói: Lập thiên hạ chi chính vị, hành thiên hạ chi đại đạo, diệc tại giáo hóa thế nhân, yếu tương tà túy ác niệm, tẫn giai di khí.
* Mình dịch bậy ra là: Tại ngôi đầu thiên hạ, muốn được cả thiên hạ to lớn, cốt phải lấy được nhân tâm, vứt bỏ mọi tai họa cùng ác niệm.
Chỉ là vạn vật tuần hoàn, tà niệm lại không giảm, bị tất thảy vứt bỏ, hàng trăm triệu năm chồng chất liền sinh ra một tia linh thức, chính là ác niệm sinh ma.
Linh thức kia ban đầu vô tri vô giác, chỉ biết bản thân bị người ghét quỷ chê, không chốn dựa vào, không tên không họ, chỉ có thể co đầu rút cổ mà chui vào góc xó, khát cầu một ánh sáng ấm áp.
Mà khi Bảo Châu tu luyện, liền bị nội đan cuốn vào, dần dần đọng lại.
Ngày hội đấu giá ấy, đã gặp được Ninh vương. Linh thức cùng với Ninh vương có chút tương tự, lại bị Thiên Ma chú ảnh hưởng, thực sự ăn nhịp với nhau, hai mà như một. Tu vi vạn năm của Bảo Châu liền hòa vào cùng Công Dã Minh Kính, khiến hắn nuốt phải ma khí, tu vi bạo trướng.
Lý giải đến tận đây, Lâm Phương Sinh cuối cùng cũng không kiên nhẫn dây dưa cùng đoạn kí ức đen tối kia nữa, cong chân đạp vào bên hông Ninh vương, ngăn cản thế công của hắn, “Làm bộ! Đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”
Thức Hải mỏng manh giao triền, vì tiếng kêu to này của y mà mạnh hẳn lên, hòa tan vài phần âm tà sát khí.
Công Dã Minh Kính hơi hơi ngẩng đầu, tách ra mi tâm vốn vừa kề sát khăng khít. Đôi mắt đậm màu máu cũng nhạt bớt đi.
Hắn lại giữ lấy đùi phải còn lành lặn của Lâm Phương Sinh, kéo lên cao, hạ eo xuống, xâm nhập càng sâu, lại liếm môi, cười nói, “Rất ấm áp.”
Lập tức va chạm cuồng bạo, xỏ xuyên như muốn xé rách thanh niên dưới thân, máu tươi tuôn ra từ nơi hai người kết hợp, hòa vào cùng đất đỏ cùng vụn cỏ xanh.
Lâm Phương Sinh nhíu mày thật chặt, cuối cùng dưới sự chinh phạt thô lỗ của Ninh vương, y rên lên một tiếng. Hung khí nóng bỏng cực đại cường ngạnh chưa từng có, không hề thương tiếc, tựa như búa tạ mà cuồng bạo lăng ngược. Ngoại trừ đau nhức tê tâm liệt phế thì y không còn cảm giác gì khác.
Chân dài của Lâm Phương Sinh bị nâng cao, cổ gian mở lớn, nghiệt căn nóng bỏng kia như lưỡi dao nung, liên tục cắt xé, mồ hôi lạnh toàn thân chảy hết xuống y bào nát vụn bên dưới, y lại không có cách nào phản kích được. Đợi đến khi có một cỗ nóng ấm tràn vào bên trong cơ thể, y mới như mãnh thú bị thương mà giãy giụa kịch liệt.
Hai mắt Công Dã Minh Kính đã không còn màu đỏ máu, hắn như mới tỉnh ra từ đại mộng, “Tiên sư….?”
Một cỗ nguyên tinh của Ninh vương vừa được tiết ra đã bị phù văn Hợp Hoan hấp thu sạch sẽ, liền hóa thành một cỗ linh lực đầy mùi oán hận, nhập vào đan điền. Lâm Phương Sinh chưa kịp trả lời đã thấy đau đớn không thốt nổi nên lời.
Cỗ linh lực kia mạnh mẽ lại quỷ dị, nơi tay trái bị đoạn liệt kinh mạch đang như có cái gì chảy qua, chuyển khởi Chu Thiên.
Đau đớn lan ra khắp toàn thân, sắc mặt Lâm Phương Sinh hết xanh lại trắng, không thể thốt lên một chữ, chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch linh lực đang không ngừng gào thét, vận chuyển như bão, không thể khống chế. Linh dịch trong đan điền xoáy xoáy tụ lại, gần như thể rắn, cuối cùng co rút lại, kim quang tỏa ra bốn phía….. Đúng là đã lên Kết Đan!
Khi Kim Đan thành, trời nổi dị tượng.
Phía trên thảo nguyên, mây cuộn từng tầng, cuồng phong gào thét, hình thành một lốc xoáy.
Nơi lỗ hổng dưới lốc xoáy hiện ra bộ dáng thánh thú: Đầu rồng sừng hươu, mắt sư vảy rắn, thân màu xích hồng lại mang màu tối, có chút bất tường. Là một Hỏa Kì Lân.
Dị tượng này chính là dấu hiệu Lâm Phương Sinh đã tìm được đại đạo.
Trong lúc ngắn ngủi y định trung hồi thần, chưa trấn định nổi khi đạt Kết Đan, đã thấy một đạo kiếm ý cuồng bạo, lạnh lẽo như băng tuyết quét đến, đụng vào Công Dã Minh Kính. Thân thể cứng rắn như thép của Ninh vương cuối cùng cũng có thứ địch lại, bả vai bị chém một nhát sâu, máu tươi tóe ra, vẽ lên một đạo đường cong trên không trung rồi đồng loạt rơi xuống đất.
Tầng mây ngưng tụ trên đỉnh đầu vẫn chưa tan hết, lại có vô số nhân ảnh, hoặc đang ngự phi kiếm, hoặc ngồi trên linh cầm, đuổi đến từ phía Bắc Uyên.
Áp lực nặng nề bên trên Lâm Phương Sinh rốt cuộc cũng biến mất, cử động thử chân tay, thấy xương cốt bị bóp nát giờ đã lành lại.
Y liền đứng dậy, lập tức thấy một bóng người lao đến, một lớp vải mềm phủ lên bờ vai, che kín người y, lại ôm vào trong lòng. Lồng ngực người kia ấm áp, chính là Hách Liên Vạn Thành. Một tay ôm lấy tiểu đồ đệ, một tay giơ Kiếm Thần thương, quanh thân hàn ý tỏa ra thấu xương, mũi thương chỉ thẳng vào người Công Dã Minh Kính.
Còn về Công Dã Minh Kính, tuy hắn bị thương nặng, nhưng tim lại đập lọan nhịp, tựa như vừa mộng du.
Lập tức có đến mấy trăm thiết vệ của Khánh Long quốc quỳ xuống, ngăn cản Hách Liên Vạn Thành, đồng thanh nói, “Thỉnh chưởng môn hạ kiếm lưu tình!”
Người đứng đầu chính là Trần tướng quân, mà mấy trăm thiết vệ này cũng chẳng phải đối thủ của Hách Liên Vạn Thành. Vậy mà ông lại đứng chính giữa, can đảm đối mặt với Hóa Thần, không chút sợ hãi, cũng chẳng lùi bước, chỉ quỳ sụp người xuống, đầu trán chạm đất, luôn miệng nói, “Khẩn cầu tiên sư từ bi, lưu lại người dưới kiếm!”
Hách Liên Vạn Thành đứng lặng lại như tuyết sơn ngàn năm, nguy nga băng hàn, xưa nay không thay đổi, hàn khí từ mũi thương tỏa ra không ngừng.
Lâm Phương Sinh vừa định mở miệng đã bị sư tôn đè lại gáy, chôn y vào trong ngực, rõ ràng là muốn y im lặng. Lâm Phương Sinh đành nhắm chặt mắt, tựa vào lòng sư tôn, mặc người xử trí.
Đương lúc giương cung bạt kiếm, Công Dã Minh Kính lại vì bị trọng thương mà không chịu nổi, nghiêng ngả lảo đảo, tiến lên phía trước, sau lưng máu chảy thành dòng. Vừa mới bước mấy bước, hắn liền được thiết vệ nâng đỡ thân hình muốn đổ sụp, thở dốc một lúc mới thốt nên lời, “Ta… không có lời nào để nói. Sai lầm lớn đó, tùy tiên sư xử trí.”
Hách Liên Vạn Thành thanh âm lãnh đạm, không nổi gợn sóng, “Vậy thì được.”
Cổ tay chấn động, Kiếm Thần thương liền tỏa ra kiếm ý khiến người ta sợ hãi, mạnh mẽ đánh về phía Ninh vương.
Hai mắt y phiếm hồng, hàn ý sắc bén hướng về phía Ninh vương, “Nghiệp chướng! Nếu không giết ngươi, thiên địa khó dung!”
Một lời vừa thốt, linh phù cùng lôi châu đầu trời, vận sức chờ phát động.
Lâm Phương Sinh vốn thiên tư thông minh, với việc sử dụng pháp bảo này dễ như trở lòng bàn tay, vô cùng thuần thục. Những linh phù công kích kia, thoạt nhìn qua có vẻ lộn xộn, nhưng thực chất lại được bày theo lối Ngũ hành, thiên địa huyền diệu, lúc tăng lúc giảm, hỗ trợ cho nhau.
Nhưng hiện tại y đang tinh thần đại loạn, nóng nảy phẫn nộ trong lòng như sóng cuộn trào, rít gào bên trong Thức Hải, giống như muốn lôi kéo cả bầu trời ảm đạm tinh quang kia xuống.
Mà cả phần linh phù kia cũng đung đưa cong vặn, không cách nào an vị, giống như sắp sập.
Công Dã Minh Kính nghe vậy, nhe hàm răng trắng nhởn, cười dữ tợn, “Ngươi bày ra bộ dáng này trông lại càng thêm phần mĩ vị.”
Thân thể cường kiện lập tức trùm lên y, ánh mắt thị huyết mà lãnh khốc, nhìn khắp người Lâm Phương Sinh như một mãnh thú đang cúi đầu đánh giá con mồi, suy tính xem nên hạ khẩu từ đâu.
Lâm Phương Sinh cắn răng chống đỡ, người này tuy thân hình khôi ngô nhưng lại có một cỗ khí thế như Thái sơn áp đỉnh, vô cùng lẫm liệt; chỉ cần tinh thần hơi yếu là sẽ bị áp chế.
Y nằm giữa bụi cỏ, tay phải dán lên bụng Ninh vương, kiếm ý cắm vào, đồng thời tung ra rất nhiều linh phù.
Trong khoảnh khắc, phạm vi mười dặm xung quanh chỉ thấy linh quang lóe liền, tiếng nổ ầm ầm không ngừng; ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi kích chấn, hàng loạt bụi cỏ bị xốc tung.
Kiếm ý do Lâm Phương Sinh tung ra như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung, y lại bị Công Dã Minh Kính ôm trong ngực, tựa như bị hai gọng kìm sắt siết chặt. Công Dã Minh Kính dùng bản thân làm lá chắn, ngăn cản mọi linh lực đánh đến. Đợi đến khi bụi đất lắng lại, hai người lông tóc vô thương, chỉ có bốn phía đất đỏ trải dài, không có một điểm màu xanh.
Công Dã Minh Kính buông y ra, cười nhạo, “Chút tài mọn.”
Lâm Phương Sinh liều chết ra chiêu, lại bị hóa giải dễ dàng như vậy, chỉ hận tu vi bản thân quá yếu, cắn chặt răng đến chảy máu, lại không cam chịu vung chân lên, đánh vào hông Công Dã Minh Kính. Kết quả như vừa đánh vào huyền thiết, ngược lại suýt nữa tự làm mình bị thương.
Người kia để mặc y giãy dụa, bàn tay chỉ khẽ phất một cái, quần áo bằng tơ tằm thượng hạng của y liền tan thành mảnh nhỏ, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Giờ này mặt trời đang lên, ánh vàng rực rỡ nhuộm nửa vòm trời, có lẽ do vụ nổ vừa nãy mà xung quanh không chút âm thanh, chỉ có tiếng thở dốc khó khăn của Lâm Phương Sinh, như một con thú bị vây hãm.
Ninh vương hai mắt xích hồng, trong lòng nổi lên một cơn cuồng nhiệt muốn được cắn xé người trước mắt, “Loài của ta chỉ có ta có thể thương. Ngươi vậy mà lại có thể vượt qua được.”
“Đừng vội nói bậy…” Lâm Phương Sinh vừa nói đã có miệng lưỡi ấm nóng ngăn chặn y mở miệng. Y bị áp chế, không thể tránh thoát, đột ngột bị hai tay như gọng kìm của người kia bẻ rộng hai chân, hung khí cứng rắn nóng bỏng chen vào huyệt khẩu yếu ớt, không hề quan tâm gì khác mà lao vào.
Đột kích mạnh mẽ, không hề chấp nhận nửa phần kháng cự của Lâm Phương Sinh.
Ngay cả phù văn Hợp Hoan cũng cảm ứng được uy hiếp, gắt gao khép kín, ngăn người xâm nhập.
Cho nên nơi nhỏ chật kia lại càng khít khao khô khốc, dần xuất huyết.
Lâm Phương Sinh chỉ cảm nhận được cảm giác này còn đau đớn hơn cả khi bị bẻ gẫy chân tay, thậm chí so với ngày ấy Tư Hoa Quân hạ phù văn vào còn hơn gấp trăm lần. Y kêu thảm một tiếng, cũng không chịu yếu thế, tay phải còn lành lặn liên tục đẩy người bên trên ra, lập tức có một dòng máu nhỏ, len từ khóe miệng xuống chiếc cằm tái nhợt.
Công Dã Minh Kính nheo mắt, thu lại vài phần lãnh khốc, cười khẽ, nhưng vẫn không ngừng va chạm, “Thể yêu lữ quả nhiên ai đến cũng không chối từ, ngay cả bổn vương là vật chí âm cũng có thể dung nạp, nếu có thể hạ sinh cho bổn vương một đứa con thì càng coi như viên mãn.”
Mỗi lần đến là một lần tàn nhẫn, dưới hạ thân y đã máu chảy chan. Dưới sự hủy hoại như vậy, tuy rằng có chút khoái cảm, nhưng cũng mau chóng bị cơn đau thống khổ kia át đi.
Lâm Phương Sinh đau đến mức mặt xanh lại, thân thể cuộn tròn, nhưng bị thân thể cứng như sắt của con quái vật kia đè lên, tránh không tránh được, ngay cả ngón tay cũng trắng bệch, run giọng chất vấn, “Đến tột cùng thì ngươi…. là thứ gì?”
Ninh vương kia tùy ý tung hoành, nheo mắt hưởng thụ, một đầu tóc đen xõa ra như bờm sư tử, thân thể rong ruổi thỏa dã tính bất kham.
Nhưng cũng lại rất trìu mến, ve vuốt vai trái đã vỡ vụn của Lâm Phương Sinh, năm ngón tay cắm ngập vào da thịt, khiến y càng thêm họa vô đơn chí, muôn phần thống khổ.
Giống như có cái gì đó ăn mòn, lan dần vào trong cốt tủy, cảm giác như nọc độc thấm vào kinh mạch, đụng vào càng thêm phần mẫn cảm, ngay cả đau đớn nhỏ cũng khiến bản thân y thống khổ, cả eo lưng hay bắp đùi cũng bắt đầu run lên.
Đương khi Lâm Phương Sinh chịu tra tấn, chợt nghe giọng nói âm trầm của Công Dã Minh Kính, ngữ khí bi thương, “Bổn vương… là loại quái vật gì?”
Hắn cúi đầu xuống, mi tâm* chạm vào Lâm Phương Sinh, một cỗ âm tà sát khí đổ vào. Người tu tiên vốn hàn khí bất xâm, nhưng lúc này Lâm Phương Sinh thấy toàn thân băng hàn, run lên một cái, không chịu nổi mà khóc òa.
*Vùng giữa hai lông mày
Thức Hải của hai người, nhờ mi tâm mà liên thông.
Lâm Phương Sinh cảm giác như bản thân đang mượn đôi mắt của Công Dã Minh Kính mà nhìn ra bên ngoài.
Hệt như mộng ảo, y thấy được một phụ nhân, tươi cười rạng rỡ, trang dung hoa quý, làm bạn bên cạnh đế vương, vinh sủng cực thịnh, nổi bật không ai bằng. Nhưng rồi phút chốc lại bị chán ghét, người người xa lánh, bỏ mình nơi lãnh cung.
Lâm Phương Sinh biết đây chính là thân mẫu của Ninh vương.
Lại thấy một hoàng tử nho nhỏ năm tuổi, bị người hầu xa lánh, chịu nhiều đói khát, một mình trong phòng ốc sơ sài. Sau đó là đủ kiểu lấy lòng, cẩn thận khắp nơi, từng bước tiến lên, mới có thể kéo dài hơi tàn.
Vậy nên Ninh vương mới bày ra một lòng cầu đạo, không tư luyến tục quyền, lại không đáp nổi thế lực bên ngoại hùng hậu của các huynh đệ khác, chỉ mong một đời được sống an vui.
Lập tức một mảnh mê mang, tối đen không thấy gì, chỉ có một cảm giác bi thương tràn ngập xâm chiếm Thức Hải, đẩy đi cơn đau đớn bén nhọn nãy giờ.
Trời sinh vạn vật, đều có âm dương, theo nhân tâm tức là hai mặt chính tà. Thánh nhân có nói: Lập thiên hạ chi chính vị, hành thiên hạ chi đại đạo, diệc tại giáo hóa thế nhân, yếu tương tà túy ác niệm, tẫn giai di khí.
* Mình dịch bậy ra là: Tại ngôi đầu thiên hạ, muốn được cả thiên hạ to lớn, cốt phải lấy được nhân tâm, vứt bỏ mọi tai họa cùng ác niệm.
Chỉ là vạn vật tuần hoàn, tà niệm lại không giảm, bị tất thảy vứt bỏ, hàng trăm triệu năm chồng chất liền sinh ra một tia linh thức, chính là ác niệm sinh ma.
Linh thức kia ban đầu vô tri vô giác, chỉ biết bản thân bị người ghét quỷ chê, không chốn dựa vào, không tên không họ, chỉ có thể co đầu rút cổ mà chui vào góc xó, khát cầu một ánh sáng ấm áp.
Mà khi Bảo Châu tu luyện, liền bị nội đan cuốn vào, dần dần đọng lại.
Ngày hội đấu giá ấy, đã gặp được Ninh vương. Linh thức cùng với Ninh vương có chút tương tự, lại bị Thiên Ma chú ảnh hưởng, thực sự ăn nhịp với nhau, hai mà như một. Tu vi vạn năm của Bảo Châu liền hòa vào cùng Công Dã Minh Kính, khiến hắn nuốt phải ma khí, tu vi bạo trướng.
Lý giải đến tận đây, Lâm Phương Sinh cuối cùng cũng không kiên nhẫn dây dưa cùng đoạn kí ức đen tối kia nữa, cong chân đạp vào bên hông Ninh vương, ngăn cản thế công của hắn, “Làm bộ! Đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”
Thức Hải mỏng manh giao triền, vì tiếng kêu to này của y mà mạnh hẳn lên, hòa tan vài phần âm tà sát khí.
Công Dã Minh Kính hơi hơi ngẩng đầu, tách ra mi tâm vốn vừa kề sát khăng khít. Đôi mắt đậm màu máu cũng nhạt bớt đi.
Hắn lại giữ lấy đùi phải còn lành lặn của Lâm Phương Sinh, kéo lên cao, hạ eo xuống, xâm nhập càng sâu, lại liếm môi, cười nói, “Rất ấm áp.”
Lập tức va chạm cuồng bạo, xỏ xuyên như muốn xé rách thanh niên dưới thân, máu tươi tuôn ra từ nơi hai người kết hợp, hòa vào cùng đất đỏ cùng vụn cỏ xanh.
Lâm Phương Sinh nhíu mày thật chặt, cuối cùng dưới sự chinh phạt thô lỗ của Ninh vương, y rên lên một tiếng. Hung khí nóng bỏng cực đại cường ngạnh chưa từng có, không hề thương tiếc, tựa như búa tạ mà cuồng bạo lăng ngược. Ngoại trừ đau nhức tê tâm liệt phế thì y không còn cảm giác gì khác.
Chân dài của Lâm Phương Sinh bị nâng cao, cổ gian mở lớn, nghiệt căn nóng bỏng kia như lưỡi dao nung, liên tục cắt xé, mồ hôi lạnh toàn thân chảy hết xuống y bào nát vụn bên dưới, y lại không có cách nào phản kích được. Đợi đến khi có một cỗ nóng ấm tràn vào bên trong cơ thể, y mới như mãnh thú bị thương mà giãy giụa kịch liệt.
Hai mắt Công Dã Minh Kính đã không còn màu đỏ máu, hắn như mới tỉnh ra từ đại mộng, “Tiên sư….?”
Một cỗ nguyên tinh của Ninh vương vừa được tiết ra đã bị phù văn Hợp Hoan hấp thu sạch sẽ, liền hóa thành một cỗ linh lực đầy mùi oán hận, nhập vào đan điền. Lâm Phương Sinh chưa kịp trả lời đã thấy đau đớn không thốt nổi nên lời.
Cỗ linh lực kia mạnh mẽ lại quỷ dị, nơi tay trái bị đoạn liệt kinh mạch đang như có cái gì chảy qua, chuyển khởi Chu Thiên.
Đau đớn lan ra khắp toàn thân, sắc mặt Lâm Phương Sinh hết xanh lại trắng, không thể thốt lên một chữ, chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch linh lực đang không ngừng gào thét, vận chuyển như bão, không thể khống chế. Linh dịch trong đan điền xoáy xoáy tụ lại, gần như thể rắn, cuối cùng co rút lại, kim quang tỏa ra bốn phía….. Đúng là đã lên Kết Đan!
Khi Kim Đan thành, trời nổi dị tượng.
Phía trên thảo nguyên, mây cuộn từng tầng, cuồng phong gào thét, hình thành một lốc xoáy.
Nơi lỗ hổng dưới lốc xoáy hiện ra bộ dáng thánh thú: Đầu rồng sừng hươu, mắt sư vảy rắn, thân màu xích hồng lại mang màu tối, có chút bất tường. Là một Hỏa Kì Lân.
Dị tượng này chính là dấu hiệu Lâm Phương Sinh đã tìm được đại đạo.
Trong lúc ngắn ngủi y định trung hồi thần, chưa trấn định nổi khi đạt Kết Đan, đã thấy một đạo kiếm ý cuồng bạo, lạnh lẽo như băng tuyết quét đến, đụng vào Công Dã Minh Kính. Thân thể cứng rắn như thép của Ninh vương cuối cùng cũng có thứ địch lại, bả vai bị chém một nhát sâu, máu tươi tóe ra, vẽ lên một đạo đường cong trên không trung rồi đồng loạt rơi xuống đất.
Tầng mây ngưng tụ trên đỉnh đầu vẫn chưa tan hết, lại có vô số nhân ảnh, hoặc đang ngự phi kiếm, hoặc ngồi trên linh cầm, đuổi đến từ phía Bắc Uyên.
Áp lực nặng nề bên trên Lâm Phương Sinh rốt cuộc cũng biến mất, cử động thử chân tay, thấy xương cốt bị bóp nát giờ đã lành lại.
Y liền đứng dậy, lập tức thấy một bóng người lao đến, một lớp vải mềm phủ lên bờ vai, che kín người y, lại ôm vào trong lòng. Lồng ngực người kia ấm áp, chính là Hách Liên Vạn Thành. Một tay ôm lấy tiểu đồ đệ, một tay giơ Kiếm Thần thương, quanh thân hàn ý tỏa ra thấu xương, mũi thương chỉ thẳng vào người Công Dã Minh Kính.
Còn về Công Dã Minh Kính, tuy hắn bị thương nặng, nhưng tim lại đập lọan nhịp, tựa như vừa mộng du.
Lập tức có đến mấy trăm thiết vệ của Khánh Long quốc quỳ xuống, ngăn cản Hách Liên Vạn Thành, đồng thanh nói, “Thỉnh chưởng môn hạ kiếm lưu tình!”
Người đứng đầu chính là Trần tướng quân, mà mấy trăm thiết vệ này cũng chẳng phải đối thủ của Hách Liên Vạn Thành. Vậy mà ông lại đứng chính giữa, can đảm đối mặt với Hóa Thần, không chút sợ hãi, cũng chẳng lùi bước, chỉ quỳ sụp người xuống, đầu trán chạm đất, luôn miệng nói, “Khẩn cầu tiên sư từ bi, lưu lại người dưới kiếm!”
Hách Liên Vạn Thành đứng lặng lại như tuyết sơn ngàn năm, nguy nga băng hàn, xưa nay không thay đổi, hàn khí từ mũi thương tỏa ra không ngừng.
Lâm Phương Sinh vừa định mở miệng đã bị sư tôn đè lại gáy, chôn y vào trong ngực, rõ ràng là muốn y im lặng. Lâm Phương Sinh đành nhắm chặt mắt, tựa vào lòng sư tôn, mặc người xử trí.
Đương lúc giương cung bạt kiếm, Công Dã Minh Kính lại vì bị trọng thương mà không chịu nổi, nghiêng ngả lảo đảo, tiến lên phía trước, sau lưng máu chảy thành dòng. Vừa mới bước mấy bước, hắn liền được thiết vệ nâng đỡ thân hình muốn đổ sụp, thở dốc một lúc mới thốt nên lời, “Ta… không có lời nào để nói. Sai lầm lớn đó, tùy tiên sư xử trí.”
Hách Liên Vạn Thành thanh âm lãnh đạm, không nổi gợn sóng, “Vậy thì được.”
Cổ tay chấn động, Kiếm Thần thương liền tỏa ra kiếm ý khiến người ta sợ hãi, mạnh mẽ đánh về phía Ninh vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook