Kiếm Tôn
-
Chương 12: Ta Cho Ngươi
Lý gia, Chương gia cùng Phủ thành chủ thỏa hiệp, toàn bộ Diệp gia liền bành trướng!
Trước kia, Diệp gia vốn có chút khúm núm với mấy nhà còn lại, thế nhưng hiện tại, vì có Diệp Lang, toàn bộ người Diệp gia đều cảm thấy lực lượng tràn trề, không để đâu cho hết!
Đồng thời, rất nhiều đệ tử Diệp gia đều tự cho mình tư thái đệ nhất Thanh thành, thậm chí, không chỉ đệ tử Diệp gia nghĩ vậy, mà đám trưởng lão kia cũng cho rằng như thế.
Mà hiện tại, cơ hồ tất cả mọi người đều sùng bái Diệp Lang, cũng cùng đó, rất nhiều người lại nghĩ tới Diệp Huyền.
- Ngươi biết không? Tên Diệp Huyền kia, đã rất lâu không bước chân ra khỏi tiểu viện của hắn.
- Hắn dám ra sao? Hiện thế hệ trẻ Thanh thành, có ai là đối thủ của Diệp Lang tộc huynh? Không đúng, phải nói là toàn bộ thế hệ trẻ Khương quốc, Diệp Lang cũng đều có thể đứng trong hàng ngũ nổi bật! Diệp Huyền hiện tại, có sách giày cho Diệp Lang tộc huynh cũng không xứng.
- Cũng đúng, ai, nếu lúc trước hắn biết điều, nhận sai một chút, hẳn còn có thể lưu được một cái mạng.
- Quan tâm hắn sống hay chết làm gì, biết Diệp phủ chúng ta hiện ta ngoài phong quang thế nào không? Hôm qua ta đụng phải một tên thiếu gia Chương gia, lão tử tiến tới tát một cái, hắn còn không dám hé răng nửa lời!
- Ha ha, hôm qua ta gặp thế tử lý giả ở Nghi Xuân viện, trước kia trong mắt đối phương chỉ có mình Diệp Huyền, thế nhưng hôm qua, lão tử nói hắn cút, hắn cũng không dám phản kháng nửa câu. Thực sự thoải mái a!
- Không phải sao? Thanh thành hiện tại, đều là Diệp gia chúng ta định đoạt. Tất cả những thứ này đều là do Diệp Lang tộc huynh mang tới, đi đi, chúng ta qua bái phỏng Diệp Lang tộc huynh…
“…”
…
Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền cầm Linh Tiêu kiếm không ngừng vung chém.
Điên cuồng luyện!
Đối với Diệp Huyền mà nói, hiện hắn cần trở thành một tên kiếm khách. Từ nhỏ sống nương tựa cùng muội muội, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, đặc biệt là trải qua chuyện lần này, hắn càng thêm hiểu rõ một việc. Một khi thất thế, người không bằng chó!
Cho dù hắn cống hiến cho Diệp gia nhiều như vậy, thế nhưng, Diệp gia nói vứt liền có thể vứt hắn như bao tải rách.
Làm người, chỉ có thể dựa vào bản thân!
Trong tháp, Diệp Huyền cầm kiếm vung không biết bao nhiêu lần, mà hiện giờ, hắn đã có thể dùng một kiếm đoạn tóc, có thể nói, hiện hắn có thể tính là một tên kiếm tu.
Thế nhưng, còn chưa đủ!
Tốc độ, lực lượng cùng khả năng khống chế của hắn mới chỉ có thể tính là một tên kiếm tu bình thường, cách đại kiếm tu còn khoảng cách nhất định!
Tu luyện không tuế nguyệt, thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh, kỳ hạn ước đấu một tháng chỉ còn không tới ba ngày!
Một ngày này, Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp, mới rời khỏi tháp, hắn liền nhíu mày, bởi bình thường lúc này, Diệp Linh sẽ đưa cơm tới!
Có chuyện?
Diệp Huyền vội chạy tới phòng Diệp Linh, lúc này, Diệp Linh đang nằm trên giường run lẩy bẩy, tóc kết bạch sương!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức đại biến, vội vàng chạy tới, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, nhưng, bình ngọc lại rỗng tuếch!
Hết đan dược!
Diệp Huyền tự bạt tai một cái thật manh:
- Đáng chế, lại quên đã hết đan dược, thực con mẹ nó đáng chết!
Nói xong, lại tự tát thêm một cái, sau đó vội vuốt vuốt mặt Diệp Linh, run giọng nói:
- Chờ, chờ ca một chút, ca lập tức sẽ trở lại!
Nói xong, hắn liền điên cuồng vọt ra khỏi phòng, lao thẳng tới hiệu thuốc Diệp phủ.
- Diệp Huyền ra rồi!
Vừa thấy Diệp Huyền, đám đệ tử Diệp phủ liền hô lớn, một số người hiểu chuyện càng trực tiếp vây thành một vòng.
Nếu là lúc trước, tự nhiên là bọn hắn không dám, thế nhưng hiện tại, Diệp Lang quật khởi, đám đệ tử này đã không còn e ngại Diệp Huyền.
Trên đường, đám đệ tử Diệp phủ đột nhiên ngăn lại, kẻ cầm đầu gọi là Diệp Phong, cũng là cháu của Đại trưởng lão, là đường đệ của Diệp Lang.
Diệp Phong liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
- Diệp Huyền, trốn tránh nhiều ngày như vậy, sao hôm nay còn rảnh chạy ra ngoài?
Diệp Huyền không để ý đám Diệp Phong, tiếp tục chạy hướng hiệu thuốc, mà Diệp Phong kia lại lóe lên, lần nữa ngăn trước mặt Diệp Huyền, cười nói:
- Diệp Huyền, ngươi vội như vậy, chẳng lẽ là muội muội ma bệnh của ngươi sắp chết? Nếu như vậy, ta đây phải sớm chúc mừng ngươi, dù sao sau này ngươi cũng bớt một vướng víu, ngươi…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lấn người tiến lên, Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã đánh một quyền vào cổ họng hắn.
Rắc!
Âm thanh xương cổ đứt gãy vang lên.
Đám người xung quanh trực tiếp hóa đá!
Mà Diệp Phong kia, hai mắt trợn trừng, trong đôi mắt, con ngươi nổ tung.
Lúc này, Diệp Huyền lại đột nhiên rút dao găm bên hông, đặt lên yết hầu Diệp Phong mà cắt.
Xùy!
Đầu Diệp Phong trực tiếp rớt xuống đất!
Diệp Huyền thu hồi dao găm, dữ tợn nhìn qua đám đệ tử Diệp gia còn lại:
- Ai dám nói nửa chữ không phải về muội muội ta, lão tử sẽ khiến kẻ đó cả đời không thể tiếp tục nói!
Tĩnh, một chữ tĩnh!
Đáy mắt đám đệ tử Diệp gia đầy kinh hãi cùng hoảng hốt!
Diệp gia đều biết, Diệp Huyền cực kỳ để ý tới muội muội của hắn, có thể nói, Diệp Huyền là một tên cuồng hộ muội.
Thế nhưng, bọn hắn lại không nghĩ tới, Diệp Huyền lại hộ tới mức độ này!
Diệp Phong này là cháu ruột của Đại trưởng lão a, cũng chính là đường huynh của Diệp Lang! Mà Diệp Huyền này, nói giết liền giết!
Diệp Huyền cũng không có ý dây dưa với đám đệ tử Diệp gia ở đây, hắn trực tiếp bước tới hiệu thuốc Diệp phủ, lúc này, một lão giả bước tới.
Người này, chính là kẻ chưởng quản hiệu thuốc Diệp phủ Diệp Kình trưởng lão.
Thấy Diệp Huyền, lông mày Diệp Kình nhíu lại:
- Diệp Huyền, ngươi muốn làm gì!
Diệp Huyền trực tiếp tới trước tủ thuốc, hắn nhìn lướt qua, rất nhanh, tầm mắt rơi trên một ngăn chứa, sau đó hắn kéo ngăn tủ kia ra, thế nhưng trong tủ lại rỗng tuếch!
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền liền lạnh xuống, hắn quay đầu nhìn Diệp Kình:
- Dưỡng Thân đan?
Diệp Kình híp mắt:
- Lão phu đã cất đi, Diệp Huyền, gia tộc đã ngừng cung cấp đan dược cho muội muội ngươi, ngươi…
Ngay lập tức, Diệp Huyền đột nhiên nắm quả cân ngay cạnh ném tới Diệp Kình.
Diệp Kình vội biến sắc, nghiêng người né qua, thế nhưng mặc dù hắn né được quả cân, nhưng Diệp Huyền đã lắc mình bước tới trước mặt hắn!
Diệp Huyền bỗng đánh thẳng một quyền!
Đơn giản trực tiếp!
Trực chỉ mi tâm Diệp Kình!
Diệp Kình thầm hoảng hốt, tay phải cuốn một cái, sau đó cũng xuất một quyền đánh tới Diệp Huyền.
Quyền quyền oanh kích!
Ầm!
Một âm thanh khí bạo trầm thấp vang lên!
Diệp Kình trực tiếp bị Diệp Huyền đánh lui, khi cả người ép sát góc tường, không thể lui được nữa, Diệp Huyền đã lại lần nữa xuất hiện, lần này, Diệp Huyền vẫn tiếp tục dùng một quyền đơn giản oanh thẳng mi tâm Diệp Kình!
Đồng tử Diệp Kình co lại, vội vàng nói:
- Ta cho, ta cho ngươi.
- -----------
Phóng tác: xonevictory
Trước kia, Diệp gia vốn có chút khúm núm với mấy nhà còn lại, thế nhưng hiện tại, vì có Diệp Lang, toàn bộ người Diệp gia đều cảm thấy lực lượng tràn trề, không để đâu cho hết!
Đồng thời, rất nhiều đệ tử Diệp gia đều tự cho mình tư thái đệ nhất Thanh thành, thậm chí, không chỉ đệ tử Diệp gia nghĩ vậy, mà đám trưởng lão kia cũng cho rằng như thế.
Mà hiện tại, cơ hồ tất cả mọi người đều sùng bái Diệp Lang, cũng cùng đó, rất nhiều người lại nghĩ tới Diệp Huyền.
- Ngươi biết không? Tên Diệp Huyền kia, đã rất lâu không bước chân ra khỏi tiểu viện của hắn.
- Hắn dám ra sao? Hiện thế hệ trẻ Thanh thành, có ai là đối thủ của Diệp Lang tộc huynh? Không đúng, phải nói là toàn bộ thế hệ trẻ Khương quốc, Diệp Lang cũng đều có thể đứng trong hàng ngũ nổi bật! Diệp Huyền hiện tại, có sách giày cho Diệp Lang tộc huynh cũng không xứng.
- Cũng đúng, ai, nếu lúc trước hắn biết điều, nhận sai một chút, hẳn còn có thể lưu được một cái mạng.
- Quan tâm hắn sống hay chết làm gì, biết Diệp phủ chúng ta hiện ta ngoài phong quang thế nào không? Hôm qua ta đụng phải một tên thiếu gia Chương gia, lão tử tiến tới tát một cái, hắn còn không dám hé răng nửa lời!
- Ha ha, hôm qua ta gặp thế tử lý giả ở Nghi Xuân viện, trước kia trong mắt đối phương chỉ có mình Diệp Huyền, thế nhưng hôm qua, lão tử nói hắn cút, hắn cũng không dám phản kháng nửa câu. Thực sự thoải mái a!
- Không phải sao? Thanh thành hiện tại, đều là Diệp gia chúng ta định đoạt. Tất cả những thứ này đều là do Diệp Lang tộc huynh mang tới, đi đi, chúng ta qua bái phỏng Diệp Lang tộc huynh…
“…”
…
Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền cầm Linh Tiêu kiếm không ngừng vung chém.
Điên cuồng luyện!
Đối với Diệp Huyền mà nói, hiện hắn cần trở thành một tên kiếm khách. Từ nhỏ sống nương tựa cùng muội muội, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, đặc biệt là trải qua chuyện lần này, hắn càng thêm hiểu rõ một việc. Một khi thất thế, người không bằng chó!
Cho dù hắn cống hiến cho Diệp gia nhiều như vậy, thế nhưng, Diệp gia nói vứt liền có thể vứt hắn như bao tải rách.
Làm người, chỉ có thể dựa vào bản thân!
Trong tháp, Diệp Huyền cầm kiếm vung không biết bao nhiêu lần, mà hiện giờ, hắn đã có thể dùng một kiếm đoạn tóc, có thể nói, hiện hắn có thể tính là một tên kiếm tu.
Thế nhưng, còn chưa đủ!
Tốc độ, lực lượng cùng khả năng khống chế của hắn mới chỉ có thể tính là một tên kiếm tu bình thường, cách đại kiếm tu còn khoảng cách nhất định!
Tu luyện không tuế nguyệt, thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh, kỳ hạn ước đấu một tháng chỉ còn không tới ba ngày!
Một ngày này, Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp, mới rời khỏi tháp, hắn liền nhíu mày, bởi bình thường lúc này, Diệp Linh sẽ đưa cơm tới!
Có chuyện?
Diệp Huyền vội chạy tới phòng Diệp Linh, lúc này, Diệp Linh đang nằm trên giường run lẩy bẩy, tóc kết bạch sương!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức đại biến, vội vàng chạy tới, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, nhưng, bình ngọc lại rỗng tuếch!
Hết đan dược!
Diệp Huyền tự bạt tai một cái thật manh:
- Đáng chế, lại quên đã hết đan dược, thực con mẹ nó đáng chết!
Nói xong, lại tự tát thêm một cái, sau đó vội vuốt vuốt mặt Diệp Linh, run giọng nói:
- Chờ, chờ ca một chút, ca lập tức sẽ trở lại!
Nói xong, hắn liền điên cuồng vọt ra khỏi phòng, lao thẳng tới hiệu thuốc Diệp phủ.
- Diệp Huyền ra rồi!
Vừa thấy Diệp Huyền, đám đệ tử Diệp phủ liền hô lớn, một số người hiểu chuyện càng trực tiếp vây thành một vòng.
Nếu là lúc trước, tự nhiên là bọn hắn không dám, thế nhưng hiện tại, Diệp Lang quật khởi, đám đệ tử này đã không còn e ngại Diệp Huyền.
Trên đường, đám đệ tử Diệp phủ đột nhiên ngăn lại, kẻ cầm đầu gọi là Diệp Phong, cũng là cháu của Đại trưởng lão, là đường đệ của Diệp Lang.
Diệp Phong liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
- Diệp Huyền, trốn tránh nhiều ngày như vậy, sao hôm nay còn rảnh chạy ra ngoài?
Diệp Huyền không để ý đám Diệp Phong, tiếp tục chạy hướng hiệu thuốc, mà Diệp Phong kia lại lóe lên, lần nữa ngăn trước mặt Diệp Huyền, cười nói:
- Diệp Huyền, ngươi vội như vậy, chẳng lẽ là muội muội ma bệnh của ngươi sắp chết? Nếu như vậy, ta đây phải sớm chúc mừng ngươi, dù sao sau này ngươi cũng bớt một vướng víu, ngươi…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lấn người tiến lên, Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã đánh một quyền vào cổ họng hắn.
Rắc!
Âm thanh xương cổ đứt gãy vang lên.
Đám người xung quanh trực tiếp hóa đá!
Mà Diệp Phong kia, hai mắt trợn trừng, trong đôi mắt, con ngươi nổ tung.
Lúc này, Diệp Huyền lại đột nhiên rút dao găm bên hông, đặt lên yết hầu Diệp Phong mà cắt.
Xùy!
Đầu Diệp Phong trực tiếp rớt xuống đất!
Diệp Huyền thu hồi dao găm, dữ tợn nhìn qua đám đệ tử Diệp gia còn lại:
- Ai dám nói nửa chữ không phải về muội muội ta, lão tử sẽ khiến kẻ đó cả đời không thể tiếp tục nói!
Tĩnh, một chữ tĩnh!
Đáy mắt đám đệ tử Diệp gia đầy kinh hãi cùng hoảng hốt!
Diệp gia đều biết, Diệp Huyền cực kỳ để ý tới muội muội của hắn, có thể nói, Diệp Huyền là một tên cuồng hộ muội.
Thế nhưng, bọn hắn lại không nghĩ tới, Diệp Huyền lại hộ tới mức độ này!
Diệp Phong này là cháu ruột của Đại trưởng lão a, cũng chính là đường huynh của Diệp Lang! Mà Diệp Huyền này, nói giết liền giết!
Diệp Huyền cũng không có ý dây dưa với đám đệ tử Diệp gia ở đây, hắn trực tiếp bước tới hiệu thuốc Diệp phủ, lúc này, một lão giả bước tới.
Người này, chính là kẻ chưởng quản hiệu thuốc Diệp phủ Diệp Kình trưởng lão.
Thấy Diệp Huyền, lông mày Diệp Kình nhíu lại:
- Diệp Huyền, ngươi muốn làm gì!
Diệp Huyền trực tiếp tới trước tủ thuốc, hắn nhìn lướt qua, rất nhanh, tầm mắt rơi trên một ngăn chứa, sau đó hắn kéo ngăn tủ kia ra, thế nhưng trong tủ lại rỗng tuếch!
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền liền lạnh xuống, hắn quay đầu nhìn Diệp Kình:
- Dưỡng Thân đan?
Diệp Kình híp mắt:
- Lão phu đã cất đi, Diệp Huyền, gia tộc đã ngừng cung cấp đan dược cho muội muội ngươi, ngươi…
Ngay lập tức, Diệp Huyền đột nhiên nắm quả cân ngay cạnh ném tới Diệp Kình.
Diệp Kình vội biến sắc, nghiêng người né qua, thế nhưng mặc dù hắn né được quả cân, nhưng Diệp Huyền đã lắc mình bước tới trước mặt hắn!
Diệp Huyền bỗng đánh thẳng một quyền!
Đơn giản trực tiếp!
Trực chỉ mi tâm Diệp Kình!
Diệp Kình thầm hoảng hốt, tay phải cuốn một cái, sau đó cũng xuất một quyền đánh tới Diệp Huyền.
Quyền quyền oanh kích!
Ầm!
Một âm thanh khí bạo trầm thấp vang lên!
Diệp Kình trực tiếp bị Diệp Huyền đánh lui, khi cả người ép sát góc tường, không thể lui được nữa, Diệp Huyền đã lại lần nữa xuất hiện, lần này, Diệp Huyền vẫn tiếp tục dùng một quyền đơn giản oanh thẳng mi tâm Diệp Kình!
Đồng tử Diệp Kình co lại, vội vàng nói:
- Ta cho, ta cho ngươi.
- -----------
Phóng tác: xonevictory
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook