Kiếm Tiền Thiên Sơn
-
Chương 4
Lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, cả đoạn đường vác theo Thẩm Dật Trần về Tây Cảnh đó cứ khóc mãi không ngừng.
Nhưng hai trăm năm trôi qua, Tạ Trường Tịch nổi tiếng Vân Lai, trở thành Thanh Hoành Thượng quân mà cả thế giới đều biết đến. Mà nàng cũng trải qua đủ chuyện trên đời, thỉnh thoảng còn có mấy đoạn tình cảm, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, chuyện này sao mà...
Nếu không phải có Thẩm Dật Trần bị liên lụy bên trong thì đó chẳng qua cũng chỉ là lúc còn trẻ từng trải qua một mối tình không hạnh phúc mà thôi.
Thất bại, quay về khóc nức nở một trận rồi xong chuyện.
Chỉ là nhiều thêm một người là Thẩm Dật Trần nên chuyện trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
May mà, hiện giờ nàng đã tìm được cách làm cho Thẩm Dật Trần sống lại, chỉ cần nàng trở thành Ma Chủ...
Đoạn tình cảm này sẽ có một kết thúc cuối cùng.
Dù sao chuyện năm đó không liên quan đến Tạ Trường Tịch nhiều lắm, người có liên quan đều đã bị trừng phạt đúng tội.
Chỉ cần Thẩm Dật Trần có thể sống lại thì khi nhớ về đoạn tình cảm này chẳng qua chỉ còn làm nàng cảm thấy mất mặt và – phiền phức thôi.
Tính tình năm đó của Tạ Trường Tịch không tốt cho lắm, hiện giờ đã trở thành Thanh Hoành Thượng quân thì chắc hẳn tính tình sẽ càng không tốt hơn nữa.
Nếu để cho huynh ấy biết nàng giả chết lừa huynh ấy hai trăm năm, không biết sẽ là tình cảnh gì đây.
Nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, đây chính là nguyên nhân mà đã nhiều năm như thế nàng vẫn nhất định không chịu đặt chân đến Vân Lai.
Chỉ là hiện giờ bị các Trưởng lão trong Cung hối quá nên nàng mới bất đắc dĩ đến đây.
Vốn dĩ nghĩ rằng hiện giờ thân phận Tạ Trường Tịch phi phàm, canh giữ Tử Sinh Giới không chịu ra ngoài, chắc là sẽ không gặp mặt đâu, không ngờ mới vừa chạm mặt với Thiên Kiếm Tông thì đã đụng phải đệ tử của huynh ấy?
Nhưng một người đệ tử mà thôi...
Hoa Hướng Vãn dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận.
Năm đó tu vi của nàng vượt xa Tạ Trường Tịch, Tạ Trường Tịch không hề chạm đến thần hồn của nàng, huynh ấy không thể nào dựa vào chuyện phân biệt thần hồn để nhận ra nàng được.
Nàng lại thay đổi vẻ bề ngoài, từ Kiếm tu trở thành Pháp tu, càng không thể nào nhận ra nàng từ những thứ bên ngoài này.
Quan trọng nhất là nàng còn chết ngay trước mặt Tạ Trường Tịch, hai trăm năm nay huynh ấy chưa hề đi tìm nàng, chắc hẳn là đã chấp nhận kết quả nàng chết rồi.
Hiện giờ Tạ Trường Tịch cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng, một đệ tử đến đây thì có quan hệ gì chứ?
Nghĩ rõ ràng điểm này, uống một ngụm rượu để chính mình đỡ sợ, cuối cùng Hoa Hướng Vãn cũng bình tĩnh lại.
Sau đó lại lật thêm mấy trang phía sau, xem sơ qua dữ liệu của tất cả mọi người một lần.
Nàng muốn tìm được một trợ thủ có thể “bỏ trốn vì tình yêu” thì chắc chắn phải tìm một người dễ động lòng, thế nên lần này chắc chắn phải loại bỏ những người luyện Vấn Tâm Kiếm trước hết.
May mà trong những đệ tử đến vào đêm nay, ngoại trừ Tạ Vô Sương thì những người khác đều thuộc thế hệ tu luyện Đa Tình Kiếm, có khá nhiều cơ hội.
Làm quen mấy mục tiêu này một lần, lúc này nhóm thiếu niên cũng ngự kiếm đến trước khe núi, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện với nhau.
“Sư huynh, đệ hơi mệt, bay chậm chút đi.”
Thiếu niên ở cuối cùng nhất hét to lên tiếng, Hoa Hướng Vãn cẩn thận phân biệt một lúc, nhớ lại quyển danh sách lúc nãy, biết được sơ sơ thân phận của đối phương.
Là tiểu đồ đệ của Lục Trưởng lão Thiên Kiếm Tông, Giang Ức Nhiên.
“Chỗ này không thể dừng lại,” Giọng nói của thanh niên dẫn nhóm ở phía trước khá ôn hòa, tuy nói như thế nhưng vẫn thả chậm tốc độ một chút, “chỗ này tên là “Đoạt Mệnh Hiệp”, hai bên là vách núi cao, chỉ có một con đường hẹp, rất dễ bị mai phục, chúng ta vẫn nên đi qua nhanh một chút, tránh xảy ra sự cố.”
Đây là Nhị đệ tử của Chưởng môn Tô Lạc Minh, Thẩm Tu Văn.
Hoa Hướng Vãn nhìn vào người tên Thẩm Tu Văn này, quan sát cả người hắn, bất giác mỉm cười, nhớ đến tư liệu bên trong quyển danh sách: “Hai mươi bốn tuổi, thế hệ luyện Đa Tình Kiếm, Nguyên Anh Kỳ, do một tay Tô Lạc Minh nuôi lớn...”
Nhị đệ tử của Chưởng môn, bên trên có Đại đệ tử kế tục Thiên Kiếm Tông, tuy người Nhị đệ tử này có tình cảm sâu sắc với sư phụ nhưng cũng chỉ là người dư thừa.
Đúng là người được chọn tốt nhất để gia nhập Hợp Hoan Cung.
Thân phận đủ cao, Thiên Kiếm Tông sẽ không bỏ rơi hắn, đủ để uy hiếp các tông môn khác.
Nhưng lại không giống Đại đệ tử, bởi đó là người kế thừa được đào tạo kỹ lưỡng nên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thiên Kiếm Tông để rời đi.
Hoa Hướng Vãn tính toán, nhìn những thiếu niên bên dưới trò chuyện.
Nhìn một lúc thì nàng bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Sao mà... Tạ Vô Sương không ở đó?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì các thiếu niên đã vào trung tâm “Đoạt Mệnh Hiệp”, Giang Ức Nhiên đang trách móc rằng chuyến đi lần này quá gấp gáp thì sau lưng bỗng vang lên một âm thanh nổ tung!
Chỉ nghe một tiếng “ầm” thật to, hai khối đá cực kỳ lớn mang theo pháp ấn rơi xuống từ hai bên khe núi, âm thanh cực kỳ lớn mang theo khói bụi cuồn cuộn, bỗng chốc bịt chặt lối vào và lối ra của khe núi.
Thẩm Tu Văn phản ứng nhanh nhất, ngay lúc xảy ra biến cố đã lập tức hét lớn một tiếng: “Đi mau!”
Nói xong thì Phi Kiếm dưới chân bay vào trong tay, hắn vận khí đáp xuống, mạnh mẽ xông lên phía trước mở đường.
Một nhóm đệ tử phía sau cũng cảm thấy không đúng, ngự kiếm theo sát phía sau Thẩm Tu Văn, Giang Ức Nhiên nhỏ tuổi nhất, được hai vị sư huynh lui về bảo vệ ở giữa, vội vàng hỏi thăm: “Thẩm sư huynh, sao thế?”
Thẩm Tu Văn không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn di chuyển hạt châu linh khí trong tay, nhìn sát thủ bay xuống từ hai bên chặn kín lối đi của nhóm thiếu niên này, ánh mắt Thẩm Tu Văn trở nên lạnh lẽo, gọi hai người: “Thiên Tùng, Ngộ Hạc đi theo huynh, những người khác đi về phía trước!”
Nói xong thì hai người đệ tử ngự kiếm lên phía trước, kiếm bay vào tay, cùng Thẩm Tu Văn xông về phía sát thủ.
Ba người này rõ ràng chính là những đệ tử giỏi nhất trong nhóm người này, tuy người cấp cao nhất chỉ mới Nguyên Anh Kỳ nhưng kiếm ý lại không thể xem thường, một kiếm của Thẩm Tu Văn phóng ra, hai người khác rơi xuống hai bên sườn núi, ba thanh kiếm hình thành nên kiếm trận để mở đường, những đệ tử khác lập tức phi người bay về phía trước.
Nhưng mà sao “sát thủ” có thể để cho bọn họ dễ dàng trốn đi như thế, sau khi làm rõ những người nào khó giải quyết những người nào đục nước béo cò thì lập tức chia ra làm hai để tấn công.
Bên dưới chiến đấu kịch liệt, Hoa Hướng Vãn xem một lúc thì đứng dậy đi đến bên vách đá quan sát.
Thẩm Tu Văn là người phiền phức nhất nên năm sáu tên sát thủ vây quanh một mình hắn, trước đó nhìn thanh niên này rất ôn hòa, vậy mà khi nhấc kiếm lên lại có mấy phần sát khí.
Hoa Hướng Vãn vứt hạt châu linh khí trong tay, nhìn Thẩm Tu Văn bay vọt lên, muốn rời khỏi khe núi, sát thủ bên cạnh đuổi sát theo bao vây hắn trong không trung.
Nhìn thấy sức lực của hắn dần cạn kiệt, đối phương đâm một kiếm vào lồng nguc hắn, Hoa Hướng Vãn bất giác hít một hơi lạnh thật sâu.
Diễn thế này giống thật quá rồi đó!
Cũng đã đến lúc này, nàng không thể đứng ngoài cuộc nữa, bóp nát hạt châu linh khí trong tay, linh khí bỗng chốc rót vào kinh mạch khắp người nàng, bàn tay vừa di chuyển thì một Pháp quyết sáng lên trong tay nàng, nàng nhấc tay ném ra, pháp quyết từ phía sau bay thẳng đến đám người đánh úp sau lưng Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn nhận ra sau lưng không đúng lắm, lúng túng quay đầu nghiêng người, thấy sắp không trốn kịp, mũi kiếm đã bay đến trước người thì bỗng nhiên có một đạo ánh sáng ập đến, một tiếng “ầm” vang lên đánh cho mấy người sau lưng hắn bay vào trong vách núi bên cạnh.
Sau đó có một nữ tử bay từ trên trời xuống, áo đỏ búi tóc cao, bàn chân trần đeo chuông, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, khoác vải lụa bay lượn dưới ánh trăng.
Rõ ràng chỉ có một lúc nhưng mọi thứ dường như trở nên cực kỳ chậm rãi theo sự xuất hiện của nữ tử đó, một tay nàng kéo lấy Thẩm Tu Văn đang mất trọng lực rơi xuống, dẫn theo hắn xoay vòng bay lượn đáp xuống đất.
Thẩm Tu Văn ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng Hoa Hướng Vãn thoáng bình tĩnh, một nam tử để lộ ra ánh mắt như thế thì đã cách chuyện đổ gục không lâu nữa.
Nàng khẽ mỉm cười, đang muốn nói gì đó thì Thẩm Tu Văn đang bị nàng kéo bỗng chợt hoàn hồn, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”
Lời vừa dứt thì sau lưng nàng có một cơn gió to, làm nàng sợ đến mức vội vàng xoay Thẩm Tu Văn lại, tiếp đó thì bị một chân của người khác đạp thật tàn nhẫn lên lưng!
Cú đạp này cực kỳ mạnh, lại xảy ra quá đột ngột, nàng hoàn toàn không khống chế được, cả nàng và Thẩm Tu Văn đều “ầm” một tiếng ngã trên mặt đất!
Không có hạt châu linh khí bảo vệ cơ thể, thể chất của nàng hoàn toàn không so được với một Kiếm tu như Thẩm Tu Văn, vừa ngã xuống đất nàng đã “ọe” một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi.
“Cô nương!”
Thẩm Tu Văn giật cả mình, nhanh chóng đỡ Hoa Hướng Vãn.
Bên trong miệng Hoa Hướng Vãn toàn là máu nhưng nàng phải giữ hình tượng nên chỉ có thể cố nhịn không nôn ra.
Nôn một ngụm máu thì là “người đẹp nôn máu cũng đẹp”, nôn một bãi máu thì sẽ là “mau gọi đại phu”, nàng không thể để lại cho Thẩm Tu Văn một ấn tượng không tốt như thế.
Thế nên nàng cố gắng nuốt xuống lượng máu trong miệng, dịu dàng mỉm cười: “Không sao, Đạo quân có sao không?”
“Ta không sao.” Thẩm Tu Văn nhấc kiếm, cảnh giác liếc nhìn đám sát thủ đang đi đến bên cạnh, lặng lẽ nhét một tấm phù Tàng Hình vào tay Hoa Hướng Vãn, lạnh giọng nói: “Cô nương, đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông bọn ta, ta che chắn cho cô nương, cô nương nghĩ cách rời đi trước. Đừng có vì ta mà mất đi tính mạng.”
Hắn đã có lòng áy náy với nàng!
Hoa Hướng Vãn cầm phù chú mà Thẩm Tu Văn đưa cho nàng, bắt đầu cảm thấy Linh Nam cũng là một thuộc hạ đáng tin cậy.
Bị thương vì mục tiêu, đúng là xứng đáng!
Chỉ là đám sát thủ mà bọn họ đóng giả này ra tay không biết nặng nhẹ gì hết, có điều cũng được, sắp kết thúc rồi.
Hoa Hướng Vãn phán đoán tiến triển của kế hoạch, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đạo quân là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Văn nghe thấy thì nhíu mày, “Cô nương là?”
“Ta là Hoa Hướng Vãn – Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, nếu Đạo quân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông...”
“Hoa Thiếu chủ...” Thẩm Tu Văn kinh ngạc.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn hơi đắc ý.
Cảm động rồi, rõ ràng hắn đã bị nàng làm cho cảm động.
Nàng dùng ánh mắt bắt đầu ra hiệu cho sát thủ đang dần đi đến, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, mấy sát thủ đó nên rút lui rồi.
Sát thủ đeo mặt nạ, không nhìn ra được rốt cuộc là ai nhưng ánh mắt sắc lạnh rất nhập vai, Hoa Hướng Vãn cảm thán diễn xuất của đệ tử Hợp Hoan Cung, đồng thời bất giác có chút nghi ngờ.
Khi nào mà bọn họ học đến mức xuất sắc như thế chứ?
“Linh Nam,” Cảnh tượng này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi gượng gạo, nàng nhanh chóng truyền âm cho Linh Nam, “bảo mấy tên sát thủ đừng đóng kịch nữa, mau rút đi.”
Linh Nam không trả lời, sát thủ phía trước khẽ cười.
“Nếu đã cùng sống cùng chết thì Hoa Thiếu chủ,” Giọng nói sát thủ mang theo vài phần khàn khàn, nghe ra thì hơi quen thuộc nhưng nhất thời nàng không nhớ ra được là ai, chỉ thấy đường kiếm quang đó xông thẳng về phía nàng, đối phương quát khẽ, “hãy chết chung đi!”
Hoa Hướng Vãn nhìn thanh kiếm đó mà sợ hãi nhưng nàng không thể lùi lại.
Vừa lùi lại thì hình tượng của nàng trước mặt Thẩm Tu Văn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Nàng thể hiện đủ phong thái của người có cấp bậc cao, một dáng vẻ bình tĩnh cho dù núi có sập trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại ngập tràn lo lắng.
Dừng nha! Còn không dừng thì sao nàng đánh được đây hả đồ khốn!
Kiếm càng lúc càng gần, mồ hôi lạnh của Hoa Hướng Vãn cũng đã đổ ra, ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp bay đến trước mặt nàng thì cuối cùng bên tai Hoa Hướng Vãn cũng vang lên truyền âm xé ruột xé gan của Linh Nam.
“Chạy đi!!”
“Thiếu chủ đừng giả vờ nữa, đó là người của Minh Loan Cung, chạy mau đi!!!”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, cơ thể hành động nhanh hơn não, sau khi hét lớn một tiếng “chạy” thì xoay người xông về phía khe núi!
Thẩm Tu Văn bị phản ứng mâu thuẫn trước sau này của Hoa Hướng Vãn làm cho sững sờ, lập tức lại bị sát thủ bao vây.
Hoa Hướng Vãn chạy nhanh như bay nhưng rõ ràng là đối phương không định bỏ qua cho nàng, thanh kiếm bay đến nhanh như gió, Hoa Hướng Vãn nghe thấy tiếng gió phía sau, không hề do dự bóp nát một hạt châu linh khí, trận pháp xoay chuyển trong lòng bàn tay, nàng xoay người ngăn chặn thì đã chặn được thanh kiếm mà đối phương đâm thẳng đến.
Thanh kiếm của đối phương đâm thẳng lên lồng nguc trái của nàng, rõ ràng là muốn đưa nàng vào chỗ chết, Hoa Hướng Vãn vội cười làm lành: “Vị anh hùng này, ta chỉ là đi ngang qua, Thiên Kiếm Tông không có quan hệ gì với ta, ta nhường đường cho huynh.”
“Người ta tìm không phải Thiên Kiếm Tông.” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau mặt nạ, đối phương mỉm cười, “Người ta tìm chính là ngươi.”
Nghe thấy giọng nói này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, lập tức phản ứng kịp: “Tần Vân Thường?!”
Vậy mà lại là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, muội muội của Tần Vân Y, Tần Vân Thường?!
Nàng ta lại từ Tây Cảnh đuổi đến tận Vân Lai?!
“Mới phát hiện là ta à,” Tần Vân Thường cười khẽ, “Hoa Thiếu chủ đúng là làm ta thất vọng quá đi.”
Nói xong thì thanh kiếm bay đến như mưa rào.
Hiện giờ Hoa Hướng Vãn là một Pháp tu, cho dù vẫn còn nền tảng học Kiếm năm đó nhưng cũng không chống lại được thế tấn công gần kề của một Kiếm tu như Tần Vân Thường.
Nàng nhếch nhác lùi về sau né tránh, không nhịn được mắng thành tiếng: “Minh Loan Cung các ngươi bị gì thế? Tỷ tỷ giành chồng chưa cưới của ta, muội muội còn truy sát hàng ngàn dặm, có biết xấu hổ không hả?!”
“Chúng ta không cần mặt mũi còn ngươi thì không cần mạng đó, đã lúc này rồi mà còn dám dựa dẫm vào Vân Lai,” Tần Vân Thường đột ngột ép Hoa Hướng Vãn đến sát vách tường, khí thế của thanh kiếm áp xuống cổ Hoa Hướng Vãn, một tay Hoa Hướng Vãn chặn lại kiếm của Tần Vân Thường, tay còn lại thì nhanh chóng vẽ ra một một trận pháp bên dưới tay áo, nghe thấy Tần Vân Thường mở lời chế giễu, “lá gan này của ngươi đúng là lớn hơn bọn ta nghĩ nhiều lắm.”
“Đó là dĩ nhiên, bản lĩnh của ta hơn bọn ngươi nghĩ nhiều lắm nha!”
Nói xong thì Hoa Hướng Vãn ném trận pháp xuống đất, dưới chân Tần Vân Thường bỗng sáng lên ánh sáng của trận pháp, sắc mặt Tần Vân Thường nhanh chóng thay đổi, mũi bàn chân nhanh chóng lùi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trận pháp bỗng phát nổ, Hoa Hướng Vãn bổ nhào sang bên cạnh, nhấc tay xuất ra một Pháp quyết tấn công Tu sĩ đang muốn tập kích Thẩm Tu Văn, nhanh chóng xông qua, nắm lấy cổ tay của Thẩm Tu Văn: “Chạy!”
Thẩm Tu Văn không hề do dự, cùng nàng xông qua bên cạnh.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu quan sát xung quanh thì nhìn thấy bên trên có một tấm lưới màu vàng khóa chặt Đoạt Mệnh Hiệp này, đó chính là tấm lưới độc của Minh Loan Cung, chạm vào sẽ chết. Mà hai bên lối ra vào thì là hai khối đá lớn do Hợp Hoan Cung đẩy xuống để lập nên phong ấn, trong nhất thời cả nhóm người bên trong Đoạt Mệnh Hiệp này dường như đều đã bị chặt đứt đường sống.
Ý thức được điều này thì Hoa Hướng Vãn không nhịn được âm thầm mắng chửi, coi như đã hiểu được mục đích mà Tần Vân Thường dẫn người qua đây.
Hiện giờ Minh Loan Cung đã khống chế vị trí thiết lập cơ quan ở bên trên, dấu vết mà trước đó Hợp Hoan Cung bày trận chắc chắn không thể nào xóa được, nếu như Thiên Kiếm Tông chết nhiều người ở đây như thế này thì Hợp Hoan Cung chính là hung thủ trực tiếp nhất, thế thì đừng nói liên hôn với Thiên Kiếm Tông, e là lập tức trở thành kẻ thù đi!
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông không thể chết ở đây, một người cũng không thể.
“Nổ đi!”
Trong khoảnh khắc nghĩ thông suốt thì Hoa Hướng Vãn đã bóp nát hết tất cả châu hạt linh khí bên trong túi Càn Khôn, rót tất cả linh khí vào trong cơ thể.
Gân mạch khắp người nàng đau đớn, thức hải cũng bắt đầu đau đến mức nàng cảm thấy gân xanh đập “thình thịch” nhưng nàng không còn thời gian để quan tâm đến nó, bắt lấy Thẩm Tu Văn gấp gáp xông về phía trước.
“Linh Nam, nổ mở đường đi!”
Nàng hét lớn.
Thế nhưng nàng vừa nói xong thì khối đá lớn chặn đường phía trước không bị nổ mà trận pháp hai bên Đoạt Mệnh Hiệp lại nổ!
Trận pháp nổ tan lớp đất, bùn đất xen lẫn với đá lăn xuống dưới.
“Vĩnh biệt, Hoa Hướng Vãn.”
Tần Vân Thường dẫn theo sát thủ bay lên trên, mỉm cười nói tạm biệt với Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn thử mới phát hiện đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như đã bị thương hết, hoàn toàn không có năng lực ngự kiếm chạy trốn. Bọn họ lảo đảo né tránh mấy hòn đá rơi từ trên vách núi xuống, chạy về phía Thẩm Tu Văn, gào thành tiếng: “Sư huynh!”
Thẩm Tu Văn vội quay lại kéo người đệ tử phía sau, vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng, nhìn thấu ý đồ của Tần Vân Thường.
Tần Vân Thường không giết bọn họ là muốn chôn chết tất cả mọi người ở đây, thứ phát nổ là trận pháp của Hợp Hoan Cung, đợi bọn chúng vừa rời đi thì ở đây chỉ còn lại dấu vết của Hợp Hoan Cung, chuyện Hợp Hoan Cung sát hại đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng sẽ như ván đã đóng thuyền.
Cùng lắm là nói, nàng cũng chết ở đây, chết chung với mấy người này thì Hợp Hoan Cung mới có mấy phần đường lui để ngụy biện.
Nhưng nàng chết ở đây?
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn chợt lạnh lùng, trong đầu hiện ra hai hàng cờ chiêu hồn phất phơ trong gió trên đường vào Hợp Hoan Cung.
Nàng không thể chết, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây! Người của Thiên Kiếm Tông càng không thể chết ở đây.
“Chạy về phía này!”
Hoa Hướng Vãn nhấc tay vẽ, một lá bùa giấy biến trở nên cực kỳ lớn, nàng khởi động trận pháp chặn lại đá rơi, xoay người quay về, cùng Thẩm Tu Văn ném từng người đệ tử Thiên Kiếm Tông lên pháp khí phi hành, sau đó thì quay trở lại xông thẳng đến khối đá to ở chỗ ra vào.
“Hoa Thiếu chủ, khối đá trước mặt đã bị thêm pháp ấn, dùng cách bình thường sẽ không nổ được đâu.”
Nhìn ra ý đồ của Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn vội nhắc nhở.
Một cánh tay của Hoa Hướng Vãn trữ lực ngưng tụ trận pháp trên tay, Thẩm Tu Văn nhìn lên tấm lưới độc trên bầu trời, vội mở lời: “Chi bằng người cứ bỏ mặc chúng tôi, nghĩ cách tự mình rời đi trước đi!”
“Không quan tâm được nữa rồi.” Hoa Hướng Vãn hét lớn thành tiếng, nhấc tay bổ về phía khối đá to.
Nhìn thấy động tác của nàng, Tần Vân Thường cười khẩy một tiếng, ở trên chỗ cao nhấc tay ném xuống, một thanh Thuỷ kiếm màu đen từ trên trời vội vàng lướt đến, đâm thẳng về phía sau lưng Hoa Hướng Vãn!
Thanh kiếm màu đen này cực kỳ nhanh, thậm chí mấy người Thẩm Tu Văn còn chưa kịp ngăn cản thì mũi kiếm đã bay đến sau lưng Hoa Hướng Vãn.
Trận pháp trong tay Hoa Hướng Vãn đang đập vào trên khối đá lớn, cũng chính ngay lúc này, chỉ nghe một âm thanh “ầm” vang lên thật lớn, một đạo ánh sáng trắng chói mắt xuyên qua từ phía sau khối đá lớn, nổ tung cả Đoạt Mệnh Hiệp.
Nàng giỏi như thế sao?
Hoa Hướng Vãn hơi ngu ngơ.
Nhưng mà nàng rất nhanh đã nhận ra không đúng cho lắm.
Linh lực mà ánh sáng trắng đó đem đến là một kiểu vận chuyển linh lực hoàn toàn khác với linh lực của nàng.
Ngay lập tức, mọi thứ đều bị đông cứng lại, thời gian không gian đều bị bóp méo, những hòn đá rơi xuống cũng lơ lửng trong không trung, các loại bụi bặm thì trôi dạt không có mục đích.
Mũi kiếm màu đen dừng cách sau lưng Hoa Hướng Vãn không tới nửa tấc, cả người Hoa Hướng Vãn cũng giữ dáng vẻ khẽ khom người lúc bị chấn động bay lên, dừng lại bên trong ánh sáng rực rỡ.
“Thiên Kiếm Tông đi ra ngoài,” Một giọng nói lạnh lùng vang đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không nghe ra được nó vang lên từ chỗ nào, giọng nói đối phương bình tĩnh, dường như đang trình bày một đạo lý bình thường hơn cả bình thường, “ngự kiếm không làm phiền ai, nếu có kẻ nào lỗ m4ng...”
Giọng điệu đối phương chợt thay đổi, chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên thật to, khối đá to trước mặt bỗng chốc nổ tung, xung quanh trời đất rung chuyển, một đạo kiếm ý bay đến từ bên ngoài Đoạt Mệnh Hiệp, lập tức làm cho tất cả mọi người ngoài Thiên Kiếm Tông ra đều văng ra xa mấy chục mét!
Sau đó kiếm phong xông ra tứ phía làm cho đá vụn biến thành tro dễ như trở bàn tay, cây cỏ biến thành bụi, cuối cùng đâm vào khối đá to ở lối ra vào, khối đá bỗng chốc nổ tan tành, chỉ còn lại âm thanh của kiếm dày đặc khắp trời đất.
Hoa Hướng Vãn bị chấn động bay ra mặt đất, lại lăn mấy vòng.
Đầu tóc lộn xộn, y phục nhuốm máu, nàng nằm bò trên mặt đất, cảm giác giữa cổ họng và lồng nguc ngập tràn vị tanh, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía trước.
Tiếng bước chân này gợi lên sự tò mò cực kỳ lớn của nàng, nàng ho khan khó khăn ngẩng đầu lên với quả đầu ổ gà rối tung và khuôn mặt đầy bụi bặm, sau đó thì nhìn thấy một bóng dáng thon dài đạp lên khói bụi đi đến trong tiếng ồn ào dày đặc.
Áo xanh và ngọc quan, trên người đeo kiếm, dải lụa trắng che mắt thắt sau tóc, phất phơ bay lượn dưới ánh trăng.
Cả người y mát lạnh như dòng suối, sắc bén như thanh kiếm dài.
Đi đến bên trong khe núi, dừng bước ngước mắt lên, mở lời, nói ra lời chưa nói hết: “Lập tức giết không tha thứ.”
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Bởi vì là kể xen vào nên sợ mọi người xem không hiểu, tôi tổng kết lại mối quan hệ của các nhân vật xuất hiện ở mấy chương trước nhé:
1. Tạ Vô Sương là đồ đệ của Tạ Trường Tịch nhưng để thăm dò chuyện Vực Linh nên Tạ Trường Tịch đã khống chế thân thể của Tạ Vô Sương (cho nên hiện tại người xuất hiện là Tạ Vô Sương nhưng ý thức lại là của Tạ Trường Tịch). —> nội dung cụ thể xem phần mở đầu.
2. Nữ chính hai trăm năm trước lấy tên giả là Vãn Vãn, dùng một khuôn mặt giả, một thân phận giả, một cái tên giả để yêu đương cùng nam chính Tạ Trường Tịch, trong quá trình đó thì bạn tốt Thẩm Dật Trần bị Dao Quang Tiên Tử - người yêu thích nam chính gi3t ch3t, sau khi nữ chính gi3t ch3t Dao Quang Tiên tử thì giả chết rời khỏi Vân Lai, khôi phục lại thân phận Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, hai trăm năm sau dùng thân phận Hoa Hướng Vãn quay trở lại. —> Nội dung cụ thể ở chương 2.
“Vãn Vãn” hai trăm năm trước (người vợ đã chết của Tạ Trường Tịch) chính là nữ chính.
3. Ba Cung ở Tây Cảnh là chỉ: Hợp Hoan Cung, Minh Loan Cung, Thanh Lạc Cung.
Minh Loan Cung có hai tỷ muội, Thiếu chủ Tần Vân Y và Nhị Thiếu chủ Tần Vân Thường, Tần Vân Y cướp Ôn Thiếu Thanh – chồng chưa cưới của nữ chính.
Ôn Thiếu Thanh – Thiếu chủ Thanh Lạc Cung vốn dĩ là chồng chưa cưới của nữ chính (bây giờ đã trở thành chồng chưa cưới của Tần Vân Y) – Nội dung cụ thể nằm ở chương 1.
Bởi vì mạch truyện này chủ yếu ở hai trăm năm sau, cho nên không tốn quá nhiều độ dài để viết về hai trăm năm trước, lượng thông tin ở ba chương đầu sẽ hơi nhiều, cần đọc kỹ từng chút một, sau khi nói rõ các nhân vật cơ bản thì sẽ quay về lượng thông tin như bình thường.
[Vở kịch nhỏ]
Hoa Hướng Vãn: “Ta muốn dùng dáng vẻ hoàn hảo nhất để làm mỹ nhân cứu anh hùng!”
Tạ Trường Tịch: “Vãn Vãn, trong lòng ta, bất kể nàng có phải đầu ổ gà hay không thì nàng cũng là người đẹp nhất.”
Hoa Hướng Vãn: “Cút!!!”
Nhưng hai trăm năm trôi qua, Tạ Trường Tịch nổi tiếng Vân Lai, trở thành Thanh Hoành Thượng quân mà cả thế giới đều biết đến. Mà nàng cũng trải qua đủ chuyện trên đời, thỉnh thoảng còn có mấy đoạn tình cảm, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, chuyện này sao mà...
Nếu không phải có Thẩm Dật Trần bị liên lụy bên trong thì đó chẳng qua cũng chỉ là lúc còn trẻ từng trải qua một mối tình không hạnh phúc mà thôi.
Thất bại, quay về khóc nức nở một trận rồi xong chuyện.
Chỉ là nhiều thêm một người là Thẩm Dật Trần nên chuyện trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
May mà, hiện giờ nàng đã tìm được cách làm cho Thẩm Dật Trần sống lại, chỉ cần nàng trở thành Ma Chủ...
Đoạn tình cảm này sẽ có một kết thúc cuối cùng.
Dù sao chuyện năm đó không liên quan đến Tạ Trường Tịch nhiều lắm, người có liên quan đều đã bị trừng phạt đúng tội.
Chỉ cần Thẩm Dật Trần có thể sống lại thì khi nhớ về đoạn tình cảm này chẳng qua chỉ còn làm nàng cảm thấy mất mặt và – phiền phức thôi.
Tính tình năm đó của Tạ Trường Tịch không tốt cho lắm, hiện giờ đã trở thành Thanh Hoành Thượng quân thì chắc hẳn tính tình sẽ càng không tốt hơn nữa.
Nếu để cho huynh ấy biết nàng giả chết lừa huynh ấy hai trăm năm, không biết sẽ là tình cảnh gì đây.
Nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, đây chính là nguyên nhân mà đã nhiều năm như thế nàng vẫn nhất định không chịu đặt chân đến Vân Lai.
Chỉ là hiện giờ bị các Trưởng lão trong Cung hối quá nên nàng mới bất đắc dĩ đến đây.
Vốn dĩ nghĩ rằng hiện giờ thân phận Tạ Trường Tịch phi phàm, canh giữ Tử Sinh Giới không chịu ra ngoài, chắc là sẽ không gặp mặt đâu, không ngờ mới vừa chạm mặt với Thiên Kiếm Tông thì đã đụng phải đệ tử của huynh ấy?
Nhưng một người đệ tử mà thôi...
Hoa Hướng Vãn dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận.
Năm đó tu vi của nàng vượt xa Tạ Trường Tịch, Tạ Trường Tịch không hề chạm đến thần hồn của nàng, huynh ấy không thể nào dựa vào chuyện phân biệt thần hồn để nhận ra nàng được.
Nàng lại thay đổi vẻ bề ngoài, từ Kiếm tu trở thành Pháp tu, càng không thể nào nhận ra nàng từ những thứ bên ngoài này.
Quan trọng nhất là nàng còn chết ngay trước mặt Tạ Trường Tịch, hai trăm năm nay huynh ấy chưa hề đi tìm nàng, chắc hẳn là đã chấp nhận kết quả nàng chết rồi.
Hiện giờ Tạ Trường Tịch cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng, một đệ tử đến đây thì có quan hệ gì chứ?
Nghĩ rõ ràng điểm này, uống một ngụm rượu để chính mình đỡ sợ, cuối cùng Hoa Hướng Vãn cũng bình tĩnh lại.
Sau đó lại lật thêm mấy trang phía sau, xem sơ qua dữ liệu của tất cả mọi người một lần.
Nàng muốn tìm được một trợ thủ có thể “bỏ trốn vì tình yêu” thì chắc chắn phải tìm một người dễ động lòng, thế nên lần này chắc chắn phải loại bỏ những người luyện Vấn Tâm Kiếm trước hết.
May mà trong những đệ tử đến vào đêm nay, ngoại trừ Tạ Vô Sương thì những người khác đều thuộc thế hệ tu luyện Đa Tình Kiếm, có khá nhiều cơ hội.
Làm quen mấy mục tiêu này một lần, lúc này nhóm thiếu niên cũng ngự kiếm đến trước khe núi, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện với nhau.
“Sư huynh, đệ hơi mệt, bay chậm chút đi.”
Thiếu niên ở cuối cùng nhất hét to lên tiếng, Hoa Hướng Vãn cẩn thận phân biệt một lúc, nhớ lại quyển danh sách lúc nãy, biết được sơ sơ thân phận của đối phương.
Là tiểu đồ đệ của Lục Trưởng lão Thiên Kiếm Tông, Giang Ức Nhiên.
“Chỗ này không thể dừng lại,” Giọng nói của thanh niên dẫn nhóm ở phía trước khá ôn hòa, tuy nói như thế nhưng vẫn thả chậm tốc độ một chút, “chỗ này tên là “Đoạt Mệnh Hiệp”, hai bên là vách núi cao, chỉ có một con đường hẹp, rất dễ bị mai phục, chúng ta vẫn nên đi qua nhanh một chút, tránh xảy ra sự cố.”
Đây là Nhị đệ tử của Chưởng môn Tô Lạc Minh, Thẩm Tu Văn.
Hoa Hướng Vãn nhìn vào người tên Thẩm Tu Văn này, quan sát cả người hắn, bất giác mỉm cười, nhớ đến tư liệu bên trong quyển danh sách: “Hai mươi bốn tuổi, thế hệ luyện Đa Tình Kiếm, Nguyên Anh Kỳ, do một tay Tô Lạc Minh nuôi lớn...”
Nhị đệ tử của Chưởng môn, bên trên có Đại đệ tử kế tục Thiên Kiếm Tông, tuy người Nhị đệ tử này có tình cảm sâu sắc với sư phụ nhưng cũng chỉ là người dư thừa.
Đúng là người được chọn tốt nhất để gia nhập Hợp Hoan Cung.
Thân phận đủ cao, Thiên Kiếm Tông sẽ không bỏ rơi hắn, đủ để uy hiếp các tông môn khác.
Nhưng lại không giống Đại đệ tử, bởi đó là người kế thừa được đào tạo kỹ lưỡng nên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thiên Kiếm Tông để rời đi.
Hoa Hướng Vãn tính toán, nhìn những thiếu niên bên dưới trò chuyện.
Nhìn một lúc thì nàng bỗng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Sao mà... Tạ Vô Sương không ở đó?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì các thiếu niên đã vào trung tâm “Đoạt Mệnh Hiệp”, Giang Ức Nhiên đang trách móc rằng chuyến đi lần này quá gấp gáp thì sau lưng bỗng vang lên một âm thanh nổ tung!
Chỉ nghe một tiếng “ầm” thật to, hai khối đá cực kỳ lớn mang theo pháp ấn rơi xuống từ hai bên khe núi, âm thanh cực kỳ lớn mang theo khói bụi cuồn cuộn, bỗng chốc bịt chặt lối vào và lối ra của khe núi.
Thẩm Tu Văn phản ứng nhanh nhất, ngay lúc xảy ra biến cố đã lập tức hét lớn một tiếng: “Đi mau!”
Nói xong thì Phi Kiếm dưới chân bay vào trong tay, hắn vận khí đáp xuống, mạnh mẽ xông lên phía trước mở đường.
Một nhóm đệ tử phía sau cũng cảm thấy không đúng, ngự kiếm theo sát phía sau Thẩm Tu Văn, Giang Ức Nhiên nhỏ tuổi nhất, được hai vị sư huynh lui về bảo vệ ở giữa, vội vàng hỏi thăm: “Thẩm sư huynh, sao thế?”
Thẩm Tu Văn không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn di chuyển hạt châu linh khí trong tay, nhìn sát thủ bay xuống từ hai bên chặn kín lối đi của nhóm thiếu niên này, ánh mắt Thẩm Tu Văn trở nên lạnh lẽo, gọi hai người: “Thiên Tùng, Ngộ Hạc đi theo huynh, những người khác đi về phía trước!”
Nói xong thì hai người đệ tử ngự kiếm lên phía trước, kiếm bay vào tay, cùng Thẩm Tu Văn xông về phía sát thủ.
Ba người này rõ ràng chính là những đệ tử giỏi nhất trong nhóm người này, tuy người cấp cao nhất chỉ mới Nguyên Anh Kỳ nhưng kiếm ý lại không thể xem thường, một kiếm của Thẩm Tu Văn phóng ra, hai người khác rơi xuống hai bên sườn núi, ba thanh kiếm hình thành nên kiếm trận để mở đường, những đệ tử khác lập tức phi người bay về phía trước.
Nhưng mà sao “sát thủ” có thể để cho bọn họ dễ dàng trốn đi như thế, sau khi làm rõ những người nào khó giải quyết những người nào đục nước béo cò thì lập tức chia ra làm hai để tấn công.
Bên dưới chiến đấu kịch liệt, Hoa Hướng Vãn xem một lúc thì đứng dậy đi đến bên vách đá quan sát.
Thẩm Tu Văn là người phiền phức nhất nên năm sáu tên sát thủ vây quanh một mình hắn, trước đó nhìn thanh niên này rất ôn hòa, vậy mà khi nhấc kiếm lên lại có mấy phần sát khí.
Hoa Hướng Vãn vứt hạt châu linh khí trong tay, nhìn Thẩm Tu Văn bay vọt lên, muốn rời khỏi khe núi, sát thủ bên cạnh đuổi sát theo bao vây hắn trong không trung.
Nhìn thấy sức lực của hắn dần cạn kiệt, đối phương đâm một kiếm vào lồng nguc hắn, Hoa Hướng Vãn bất giác hít một hơi lạnh thật sâu.
Diễn thế này giống thật quá rồi đó!
Cũng đã đến lúc này, nàng không thể đứng ngoài cuộc nữa, bóp nát hạt châu linh khí trong tay, linh khí bỗng chốc rót vào kinh mạch khắp người nàng, bàn tay vừa di chuyển thì một Pháp quyết sáng lên trong tay nàng, nàng nhấc tay ném ra, pháp quyết từ phía sau bay thẳng đến đám người đánh úp sau lưng Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn nhận ra sau lưng không đúng lắm, lúng túng quay đầu nghiêng người, thấy sắp không trốn kịp, mũi kiếm đã bay đến trước người thì bỗng nhiên có một đạo ánh sáng ập đến, một tiếng “ầm” vang lên đánh cho mấy người sau lưng hắn bay vào trong vách núi bên cạnh.
Sau đó có một nữ tử bay từ trên trời xuống, áo đỏ búi tóc cao, bàn chân trần đeo chuông, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, khoác vải lụa bay lượn dưới ánh trăng.
Rõ ràng chỉ có một lúc nhưng mọi thứ dường như trở nên cực kỳ chậm rãi theo sự xuất hiện của nữ tử đó, một tay nàng kéo lấy Thẩm Tu Văn đang mất trọng lực rơi xuống, dẫn theo hắn xoay vòng bay lượn đáp xuống đất.
Thẩm Tu Văn ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng Hoa Hướng Vãn thoáng bình tĩnh, một nam tử để lộ ra ánh mắt như thế thì đã cách chuyện đổ gục không lâu nữa.
Nàng khẽ mỉm cười, đang muốn nói gì đó thì Thẩm Tu Văn đang bị nàng kéo bỗng chợt hoàn hồn, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”
Lời vừa dứt thì sau lưng nàng có một cơn gió to, làm nàng sợ đến mức vội vàng xoay Thẩm Tu Văn lại, tiếp đó thì bị một chân của người khác đạp thật tàn nhẫn lên lưng!
Cú đạp này cực kỳ mạnh, lại xảy ra quá đột ngột, nàng hoàn toàn không khống chế được, cả nàng và Thẩm Tu Văn đều “ầm” một tiếng ngã trên mặt đất!
Không có hạt châu linh khí bảo vệ cơ thể, thể chất của nàng hoàn toàn không so được với một Kiếm tu như Thẩm Tu Văn, vừa ngã xuống đất nàng đã “ọe” một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi.
“Cô nương!”
Thẩm Tu Văn giật cả mình, nhanh chóng đỡ Hoa Hướng Vãn.
Bên trong miệng Hoa Hướng Vãn toàn là máu nhưng nàng phải giữ hình tượng nên chỉ có thể cố nhịn không nôn ra.
Nôn một ngụm máu thì là “người đẹp nôn máu cũng đẹp”, nôn một bãi máu thì sẽ là “mau gọi đại phu”, nàng không thể để lại cho Thẩm Tu Văn một ấn tượng không tốt như thế.
Thế nên nàng cố gắng nuốt xuống lượng máu trong miệng, dịu dàng mỉm cười: “Không sao, Đạo quân có sao không?”
“Ta không sao.” Thẩm Tu Văn nhấc kiếm, cảnh giác liếc nhìn đám sát thủ đang đi đến bên cạnh, lặng lẽ nhét một tấm phù Tàng Hình vào tay Hoa Hướng Vãn, lạnh giọng nói: “Cô nương, đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông bọn ta, ta che chắn cho cô nương, cô nương nghĩ cách rời đi trước. Đừng có vì ta mà mất đi tính mạng.”
Hắn đã có lòng áy náy với nàng!
Hoa Hướng Vãn cầm phù chú mà Thẩm Tu Văn đưa cho nàng, bắt đầu cảm thấy Linh Nam cũng là một thuộc hạ đáng tin cậy.
Bị thương vì mục tiêu, đúng là xứng đáng!
Chỉ là đám sát thủ mà bọn họ đóng giả này ra tay không biết nặng nhẹ gì hết, có điều cũng được, sắp kết thúc rồi.
Hoa Hướng Vãn phán đoán tiến triển của kế hoạch, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đạo quân là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Văn nghe thấy thì nhíu mày, “Cô nương là?”
“Ta là Hoa Hướng Vãn – Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, nếu Đạo quân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông...”
“Hoa Thiếu chủ...” Thẩm Tu Văn kinh ngạc.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn hơi đắc ý.
Cảm động rồi, rõ ràng hắn đã bị nàng làm cho cảm động.
Nàng dùng ánh mắt bắt đầu ra hiệu cho sát thủ đang dần đi đến, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, mấy sát thủ đó nên rút lui rồi.
Sát thủ đeo mặt nạ, không nhìn ra được rốt cuộc là ai nhưng ánh mắt sắc lạnh rất nhập vai, Hoa Hướng Vãn cảm thán diễn xuất của đệ tử Hợp Hoan Cung, đồng thời bất giác có chút nghi ngờ.
Khi nào mà bọn họ học đến mức xuất sắc như thế chứ?
“Linh Nam,” Cảnh tượng này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi gượng gạo, nàng nhanh chóng truyền âm cho Linh Nam, “bảo mấy tên sát thủ đừng đóng kịch nữa, mau rút đi.”
Linh Nam không trả lời, sát thủ phía trước khẽ cười.
“Nếu đã cùng sống cùng chết thì Hoa Thiếu chủ,” Giọng nói sát thủ mang theo vài phần khàn khàn, nghe ra thì hơi quen thuộc nhưng nhất thời nàng không nhớ ra được là ai, chỉ thấy đường kiếm quang đó xông thẳng về phía nàng, đối phương quát khẽ, “hãy chết chung đi!”
Hoa Hướng Vãn nhìn thanh kiếm đó mà sợ hãi nhưng nàng không thể lùi lại.
Vừa lùi lại thì hình tượng của nàng trước mặt Thẩm Tu Văn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Nàng thể hiện đủ phong thái của người có cấp bậc cao, một dáng vẻ bình tĩnh cho dù núi có sập trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại ngập tràn lo lắng.
Dừng nha! Còn không dừng thì sao nàng đánh được đây hả đồ khốn!
Kiếm càng lúc càng gần, mồ hôi lạnh của Hoa Hướng Vãn cũng đã đổ ra, ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp bay đến trước mặt nàng thì cuối cùng bên tai Hoa Hướng Vãn cũng vang lên truyền âm xé ruột xé gan của Linh Nam.
“Chạy đi!!”
“Thiếu chủ đừng giả vờ nữa, đó là người của Minh Loan Cung, chạy mau đi!!!”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, cơ thể hành động nhanh hơn não, sau khi hét lớn một tiếng “chạy” thì xoay người xông về phía khe núi!
Thẩm Tu Văn bị phản ứng mâu thuẫn trước sau này của Hoa Hướng Vãn làm cho sững sờ, lập tức lại bị sát thủ bao vây.
Hoa Hướng Vãn chạy nhanh như bay nhưng rõ ràng là đối phương không định bỏ qua cho nàng, thanh kiếm bay đến nhanh như gió, Hoa Hướng Vãn nghe thấy tiếng gió phía sau, không hề do dự bóp nát một hạt châu linh khí, trận pháp xoay chuyển trong lòng bàn tay, nàng xoay người ngăn chặn thì đã chặn được thanh kiếm mà đối phương đâm thẳng đến.
Thanh kiếm của đối phương đâm thẳng lên lồng nguc trái của nàng, rõ ràng là muốn đưa nàng vào chỗ chết, Hoa Hướng Vãn vội cười làm lành: “Vị anh hùng này, ta chỉ là đi ngang qua, Thiên Kiếm Tông không có quan hệ gì với ta, ta nhường đường cho huynh.”
“Người ta tìm không phải Thiên Kiếm Tông.” Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau mặt nạ, đối phương mỉm cười, “Người ta tìm chính là ngươi.”
Nghe thấy giọng nói này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, lập tức phản ứng kịp: “Tần Vân Thường?!”
Vậy mà lại là Nhị Thiếu chủ của Minh Loan Cung, muội muội của Tần Vân Y, Tần Vân Thường?!
Nàng ta lại từ Tây Cảnh đuổi đến tận Vân Lai?!
“Mới phát hiện là ta à,” Tần Vân Thường cười khẽ, “Hoa Thiếu chủ đúng là làm ta thất vọng quá đi.”
Nói xong thì thanh kiếm bay đến như mưa rào.
Hiện giờ Hoa Hướng Vãn là một Pháp tu, cho dù vẫn còn nền tảng học Kiếm năm đó nhưng cũng không chống lại được thế tấn công gần kề của một Kiếm tu như Tần Vân Thường.
Nàng nhếch nhác lùi về sau né tránh, không nhịn được mắng thành tiếng: “Minh Loan Cung các ngươi bị gì thế? Tỷ tỷ giành chồng chưa cưới của ta, muội muội còn truy sát hàng ngàn dặm, có biết xấu hổ không hả?!”
“Chúng ta không cần mặt mũi còn ngươi thì không cần mạng đó, đã lúc này rồi mà còn dám dựa dẫm vào Vân Lai,” Tần Vân Thường đột ngột ép Hoa Hướng Vãn đến sát vách tường, khí thế của thanh kiếm áp xuống cổ Hoa Hướng Vãn, một tay Hoa Hướng Vãn chặn lại kiếm của Tần Vân Thường, tay còn lại thì nhanh chóng vẽ ra một một trận pháp bên dưới tay áo, nghe thấy Tần Vân Thường mở lời chế giễu, “lá gan này của ngươi đúng là lớn hơn bọn ta nghĩ nhiều lắm.”
“Đó là dĩ nhiên, bản lĩnh của ta hơn bọn ngươi nghĩ nhiều lắm nha!”
Nói xong thì Hoa Hướng Vãn ném trận pháp xuống đất, dưới chân Tần Vân Thường bỗng sáng lên ánh sáng của trận pháp, sắc mặt Tần Vân Thường nhanh chóng thay đổi, mũi bàn chân nhanh chóng lùi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trận pháp bỗng phát nổ, Hoa Hướng Vãn bổ nhào sang bên cạnh, nhấc tay xuất ra một Pháp quyết tấn công Tu sĩ đang muốn tập kích Thẩm Tu Văn, nhanh chóng xông qua, nắm lấy cổ tay của Thẩm Tu Văn: “Chạy!”
Thẩm Tu Văn không hề do dự, cùng nàng xông qua bên cạnh.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu quan sát xung quanh thì nhìn thấy bên trên có một tấm lưới màu vàng khóa chặt Đoạt Mệnh Hiệp này, đó chính là tấm lưới độc của Minh Loan Cung, chạm vào sẽ chết. Mà hai bên lối ra vào thì là hai khối đá lớn do Hợp Hoan Cung đẩy xuống để lập nên phong ấn, trong nhất thời cả nhóm người bên trong Đoạt Mệnh Hiệp này dường như đều đã bị chặt đứt đường sống.
Ý thức được điều này thì Hoa Hướng Vãn không nhịn được âm thầm mắng chửi, coi như đã hiểu được mục đích mà Tần Vân Thường dẫn người qua đây.
Hiện giờ Minh Loan Cung đã khống chế vị trí thiết lập cơ quan ở bên trên, dấu vết mà trước đó Hợp Hoan Cung bày trận chắc chắn không thể nào xóa được, nếu như Thiên Kiếm Tông chết nhiều người ở đây như thế này thì Hợp Hoan Cung chính là hung thủ trực tiếp nhất, thế thì đừng nói liên hôn với Thiên Kiếm Tông, e là lập tức trở thành kẻ thù đi!
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông không thể chết ở đây, một người cũng không thể.
“Nổ đi!”
Trong khoảnh khắc nghĩ thông suốt thì Hoa Hướng Vãn đã bóp nát hết tất cả châu hạt linh khí bên trong túi Càn Khôn, rót tất cả linh khí vào trong cơ thể.
Gân mạch khắp người nàng đau đớn, thức hải cũng bắt đầu đau đến mức nàng cảm thấy gân xanh đập “thình thịch” nhưng nàng không còn thời gian để quan tâm đến nó, bắt lấy Thẩm Tu Văn gấp gáp xông về phía trước.
“Linh Nam, nổ mở đường đi!”
Nàng hét lớn.
Thế nhưng nàng vừa nói xong thì khối đá lớn chặn đường phía trước không bị nổ mà trận pháp hai bên Đoạt Mệnh Hiệp lại nổ!
Trận pháp nổ tan lớp đất, bùn đất xen lẫn với đá lăn xuống dưới.
“Vĩnh biệt, Hoa Hướng Vãn.”
Tần Vân Thường dẫn theo sát thủ bay lên trên, mỉm cười nói tạm biệt với Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn thử mới phát hiện đệ tử Thiên Kiếm Tông gần như đã bị thương hết, hoàn toàn không có năng lực ngự kiếm chạy trốn. Bọn họ lảo đảo né tránh mấy hòn đá rơi từ trên vách núi xuống, chạy về phía Thẩm Tu Văn, gào thành tiếng: “Sư huynh!”
Thẩm Tu Văn vội quay lại kéo người đệ tử phía sau, vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng, nhìn thấu ý đồ của Tần Vân Thường.
Tần Vân Thường không giết bọn họ là muốn chôn chết tất cả mọi người ở đây, thứ phát nổ là trận pháp của Hợp Hoan Cung, đợi bọn chúng vừa rời đi thì ở đây chỉ còn lại dấu vết của Hợp Hoan Cung, chuyện Hợp Hoan Cung sát hại đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng sẽ như ván đã đóng thuyền.
Cùng lắm là nói, nàng cũng chết ở đây, chết chung với mấy người này thì Hợp Hoan Cung mới có mấy phần đường lui để ngụy biện.
Nhưng nàng chết ở đây?
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn chợt lạnh lùng, trong đầu hiện ra hai hàng cờ chiêu hồn phất phơ trong gió trên đường vào Hợp Hoan Cung.
Nàng không thể chết, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây! Người của Thiên Kiếm Tông càng không thể chết ở đây.
“Chạy về phía này!”
Hoa Hướng Vãn nhấc tay vẽ, một lá bùa giấy biến trở nên cực kỳ lớn, nàng khởi động trận pháp chặn lại đá rơi, xoay người quay về, cùng Thẩm Tu Văn ném từng người đệ tử Thiên Kiếm Tông lên pháp khí phi hành, sau đó thì quay trở lại xông thẳng đến khối đá to ở chỗ ra vào.
“Hoa Thiếu chủ, khối đá trước mặt đã bị thêm pháp ấn, dùng cách bình thường sẽ không nổ được đâu.”
Nhìn ra ý đồ của Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn vội nhắc nhở.
Một cánh tay của Hoa Hướng Vãn trữ lực ngưng tụ trận pháp trên tay, Thẩm Tu Văn nhìn lên tấm lưới độc trên bầu trời, vội mở lời: “Chi bằng người cứ bỏ mặc chúng tôi, nghĩ cách tự mình rời đi trước đi!”
“Không quan tâm được nữa rồi.” Hoa Hướng Vãn hét lớn thành tiếng, nhấc tay bổ về phía khối đá to.
Nhìn thấy động tác của nàng, Tần Vân Thường cười khẩy một tiếng, ở trên chỗ cao nhấc tay ném xuống, một thanh Thuỷ kiếm màu đen từ trên trời vội vàng lướt đến, đâm thẳng về phía sau lưng Hoa Hướng Vãn!
Thanh kiếm màu đen này cực kỳ nhanh, thậm chí mấy người Thẩm Tu Văn còn chưa kịp ngăn cản thì mũi kiếm đã bay đến sau lưng Hoa Hướng Vãn.
Trận pháp trong tay Hoa Hướng Vãn đang đập vào trên khối đá lớn, cũng chính ngay lúc này, chỉ nghe một âm thanh “ầm” vang lên thật lớn, một đạo ánh sáng trắng chói mắt xuyên qua từ phía sau khối đá lớn, nổ tung cả Đoạt Mệnh Hiệp.
Nàng giỏi như thế sao?
Hoa Hướng Vãn hơi ngu ngơ.
Nhưng mà nàng rất nhanh đã nhận ra không đúng cho lắm.
Linh lực mà ánh sáng trắng đó đem đến là một kiểu vận chuyển linh lực hoàn toàn khác với linh lực của nàng.
Ngay lập tức, mọi thứ đều bị đông cứng lại, thời gian không gian đều bị bóp méo, những hòn đá rơi xuống cũng lơ lửng trong không trung, các loại bụi bặm thì trôi dạt không có mục đích.
Mũi kiếm màu đen dừng cách sau lưng Hoa Hướng Vãn không tới nửa tấc, cả người Hoa Hướng Vãn cũng giữ dáng vẻ khẽ khom người lúc bị chấn động bay lên, dừng lại bên trong ánh sáng rực rỡ.
“Thiên Kiếm Tông đi ra ngoài,” Một giọng nói lạnh lùng vang đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không nghe ra được nó vang lên từ chỗ nào, giọng nói đối phương bình tĩnh, dường như đang trình bày một đạo lý bình thường hơn cả bình thường, “ngự kiếm không làm phiền ai, nếu có kẻ nào lỗ m4ng...”
Giọng điệu đối phương chợt thay đổi, chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên thật to, khối đá to trước mặt bỗng chốc nổ tung, xung quanh trời đất rung chuyển, một đạo kiếm ý bay đến từ bên ngoài Đoạt Mệnh Hiệp, lập tức làm cho tất cả mọi người ngoài Thiên Kiếm Tông ra đều văng ra xa mấy chục mét!
Sau đó kiếm phong xông ra tứ phía làm cho đá vụn biến thành tro dễ như trở bàn tay, cây cỏ biến thành bụi, cuối cùng đâm vào khối đá to ở lối ra vào, khối đá bỗng chốc nổ tan tành, chỉ còn lại âm thanh của kiếm dày đặc khắp trời đất.
Hoa Hướng Vãn bị chấn động bay ra mặt đất, lại lăn mấy vòng.
Đầu tóc lộn xộn, y phục nhuốm máu, nàng nằm bò trên mặt đất, cảm giác giữa cổ họng và lồng nguc ngập tràn vị tanh, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía trước.
Tiếng bước chân này gợi lên sự tò mò cực kỳ lớn của nàng, nàng ho khan khó khăn ngẩng đầu lên với quả đầu ổ gà rối tung và khuôn mặt đầy bụi bặm, sau đó thì nhìn thấy một bóng dáng thon dài đạp lên khói bụi đi đến trong tiếng ồn ào dày đặc.
Áo xanh và ngọc quan, trên người đeo kiếm, dải lụa trắng che mắt thắt sau tóc, phất phơ bay lượn dưới ánh trăng.
Cả người y mát lạnh như dòng suối, sắc bén như thanh kiếm dài.
Đi đến bên trong khe núi, dừng bước ngước mắt lên, mở lời, nói ra lời chưa nói hết: “Lập tức giết không tha thứ.”
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Bởi vì là kể xen vào nên sợ mọi người xem không hiểu, tôi tổng kết lại mối quan hệ của các nhân vật xuất hiện ở mấy chương trước nhé:
1. Tạ Vô Sương là đồ đệ của Tạ Trường Tịch nhưng để thăm dò chuyện Vực Linh nên Tạ Trường Tịch đã khống chế thân thể của Tạ Vô Sương (cho nên hiện tại người xuất hiện là Tạ Vô Sương nhưng ý thức lại là của Tạ Trường Tịch). —> nội dung cụ thể xem phần mở đầu.
2. Nữ chính hai trăm năm trước lấy tên giả là Vãn Vãn, dùng một khuôn mặt giả, một thân phận giả, một cái tên giả để yêu đương cùng nam chính Tạ Trường Tịch, trong quá trình đó thì bạn tốt Thẩm Dật Trần bị Dao Quang Tiên Tử - người yêu thích nam chính gi3t ch3t, sau khi nữ chính gi3t ch3t Dao Quang Tiên tử thì giả chết rời khỏi Vân Lai, khôi phục lại thân phận Thiếu chủ Hợp Hoan Cung, hai trăm năm sau dùng thân phận Hoa Hướng Vãn quay trở lại. —> Nội dung cụ thể ở chương 2.
“Vãn Vãn” hai trăm năm trước (người vợ đã chết của Tạ Trường Tịch) chính là nữ chính.
3. Ba Cung ở Tây Cảnh là chỉ: Hợp Hoan Cung, Minh Loan Cung, Thanh Lạc Cung.
Minh Loan Cung có hai tỷ muội, Thiếu chủ Tần Vân Y và Nhị Thiếu chủ Tần Vân Thường, Tần Vân Y cướp Ôn Thiếu Thanh – chồng chưa cưới của nữ chính.
Ôn Thiếu Thanh – Thiếu chủ Thanh Lạc Cung vốn dĩ là chồng chưa cưới của nữ chính (bây giờ đã trở thành chồng chưa cưới của Tần Vân Y) – Nội dung cụ thể nằm ở chương 1.
Bởi vì mạch truyện này chủ yếu ở hai trăm năm sau, cho nên không tốn quá nhiều độ dài để viết về hai trăm năm trước, lượng thông tin ở ba chương đầu sẽ hơi nhiều, cần đọc kỹ từng chút một, sau khi nói rõ các nhân vật cơ bản thì sẽ quay về lượng thông tin như bình thường.
[Vở kịch nhỏ]
Hoa Hướng Vãn: “Ta muốn dùng dáng vẻ hoàn hảo nhất để làm mỹ nhân cứu anh hùng!”
Tạ Trường Tịch: “Vãn Vãn, trong lòng ta, bất kể nàng có phải đầu ổ gà hay không thì nàng cũng là người đẹp nhất.”
Hoa Hướng Vãn: “Cút!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook