Đến rồi?

Hoa Hướng Vãn nghe thấy giọng nói nên mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Nàng đưa tay ra theo bản năng, tay đối phương hơi lạnh, làm nàng không nhịn được giật mình, mà tay đối phương cũng khẽ run lên ngay khi tay nàng chạm đến, sau đó lại nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy.

Hoa Hướng Vãn kiềm chế lại cơn buồn ngủ đi ra khỏi kiệu hoa dưới sự dẫn dắt của đối phương, sau đó chợt cảm thấy hơi kỳ lạ.

Xung quanh yên lặng một cách khác thường, hoàn toàn không giống với bầu không khí náo nhiệt trước đó.

Yên lặng như thế, là quy củ bái đường đặc thù của Thiên Kiếm Tông sao?

Hơn nữa, cứ trực tiếp đưa tay ra như thế mà không dùng dây lụa đỏ để đón nàng ra khỏi kiệu hoa, chuyện này cũng là lễ nghi thành thân của Thiên Kiếm Tông sao?

Trong lòng nàng có chút nghi ngờ nhưng lại nghĩ mặc kệ nó là tình hình gì đi, cứ nhanh chóng bái đường thành thân với Thẩm Tu Văn trước mới quan trọng, để tránh làm lỡ giờ lành lại xảy ra chuyện gì đó nữa nên nàng cũng không lên tiếng.

Trước mắt nàng bị khăn voan che kín, ngập tràn một mảng màu đỏ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có thảm đỏ dưới chân, trên thảm đỏ đang rơi mấy cánh hoa đào, nàng và chàng thanh niên bên cạnh nắm tay nhau, chầm chậm đi qua đó.

Những người khác đều bị uy áp đè chặt quỳ ở chỗ cũ, chỉ có thể mỗi người mỗi vẻ nhìn theo hai người cùng đi về phía chính điện.

Đợi hai người đi qua bậc thềm, đứng vững ở giữa đại sảnh, lúc này thì uy áp bên trong đại sảnh cuối cùng cũng biến mất nhưng tất cả mọi người vẫn không dám đứng dậy như cũ, yên lặng quỳ trên đất không nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn đứng đó đợi một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mở lời, ngập ngừng dò hỏi rằng: “Ừm... đã xảy ra chuyện gì sao? Không bái đường sao?”

Lời vừa nói ra, Tạ Trường Tịch liếc nhìn người chủ trì nghi thức bên cạnh, người đó vội vàng đứng dậy: “Không sao cả, không có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, người chủ trì nghi thức hít một hơi thật sâu, hòa hoãn cảm xúc một chút, cất cao giọng: “Nhất bái thiên địa...”

Tạ Trường Tịch kéo tay Hoa Hướng Vãn, quay người về phía trời đất bên ngoài cửa, Hoa Hướng Vãn cảm thấy người bên cạnh di chuyển nên nén sự nghi ngờ lại, đi theo hắn cùng bái lạy với bên ngoài.

“Nhị bái cao đường...”

Bái lạy trời đất xong, Hoa Hướng Vãn cùng người bên cạnh quay người lại, trên vị trí bậc trưởng bối trống rỗng nhưng phía trên đang đặt một bức tranh chữ, bên trên viết tên sư tổ các đời của Thiên Kiếm Tông.

Hai người cùng cúi người.

“Phu thê giao bái...”

Nghe thấy câu này, cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng buông tay nàng ra.

Dường như hắn chợt đứng yên không cử đ0ng, Hoa Hướng Vãn đợi một lúc mới cảm giác được đối phương cúi người xuống.

Đ0ng tác của hắn rất chậm, như cực kỳ xem trọng chuyện này, trong lòng Hoa Hướng Vãn bất giác hiện lên một chút ấm áp.

Họ cúi người về phía đối phương, phụ kiện trên tóc khẽ chạm vào nhau, sau đó lại cùng nhau đứng dậy, lúc này bên cạnh cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của người chủ trì nghi thức: “Hoàn thành nghi lễ!”

Lời này vừa được nói ra thì Hoa Hướng Vãn thở phào một hơi, cuối cùng chuyện đã hoàn thành.

Nàng đang đợi tỳ nữ bên cạnh đến đỡ nàng, không ngờ đối phương lại nắm lấy tay nàng một lần nữa.

“Bên này, Thiếu chủ mời đi bên này!”

Người chủ trì nghi thức nhanh chóng mở lời, Hoa Hướng Vãn cảm thấy người đó kéo tay nàng dẫn nàng đi về hướng bên cạnh.

Chuyện này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi bất ngờ, cảm thấy quy củ của Thiên Kiếm Tông này quả thật không hề giống với Tây Cảnh.

Đúng lý ra thì Tây Cảnh nên phóng khoáng hơn Vân Lai mới đúng chứ, sao chuyện thành thân ở Thiên Kiếm Tông này lại thân mật như thế nhỉ?

Hoa Hướng Vãn theo đối phương đi thẳng về phía trước, xung quanh vẫn cứ mãi yên lặng, thậm chí còn yên lặng đến mức làm cho Hoa Hướng Vãn cảm thấy bên cạnh không có bất kỳ ai, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở của những người khác truyền đến, chỗ này khắp nơi đâu đâu cũng là người.

Nghi ngờ càng lúc càng nhiều, mà cánh tay kéo nàng của đối phương cũng dần dần có chút độ ấm.

Hoa Hướng Vãn nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, có một khoảnh khắc bỗng chợt nhớ đến lần đầu nàng thành hôn.

Hình như cũng là thế này.

Chỉ là hôn lễ đó rất sơ sài, sơ sài đến mức chỉ có ba người, nàng, Tạ Trường Tịch, còn có người chứng hôn - Côn Hư Tử.

Bọn họ ở trong một sân viện nhỏ, nàng ngồi trong phòng chờ đợi, sau đó Tạ Trường Tịch đi vào, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi ra khỏi phòng.

Hành lang rất ngắn, hai người đi đến sảnh lớn, bái lạy trời đất trong tiếng xướng họa vui mừng của Côn Hư Tử, sau đó Tạ Trường Tịch nắm lấy tay nàng, cùng nhau quay về phòng tân hôn.

Cả đoạn đường huynh ấy nắm tay nàng đó là khoảng thời gian nàng vui nhất trong đời này.

Bởi vì ngay lúc đó, tận thâm tâm nàng cảm thấy rằng Tạ Trường Tịch thích nàng.

Nếu như không có chuyện chàng nói một câu sau khi vén khăn voan lên rằng: “Nếu ta đã có quan hệ phu thê thật sự với muội thì sẽ chịu trách nhiệm với muội.”

Thì có lẽ nàng có thể duy trì cảm giác hạnh phúc do ảo tưởng này mang đến rất lâu.

Nhớ đến khúc này, trong lòng Hoa Hướng Vãn chợt run lên, nàng nhanh chóng ngừng chuyện mình nghĩ ngợi lung tung lại.

Chuyện của người đó thì cả đời này mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy phiền lòng, dù sao huynh ấy cũng sắp rời khỏi thế giới nhỏ bé này, sau này sẽ không còn gặp lại nữa, đừng nghĩ đến thì hơn.

Lúc này hai người dừng lại trước cửa phòng tân hôn, đối phương đẩy cửa phòng, giúp nàng nhấc lớp váy nặng nề lên, kéo nàng đi vào phòng.

Hắn dẫn nàng đến bên giường ngồi xuống, sau đó nàng nghe thấy hắn lấy gì đó bên cạnh.

Thứ đồ đó nhẹ nhàng đưa đến bên mép khăn voan, lúc này Hoa Hướng Vãn mới nhìn rõ được đó là một thanh Ngọc Như Ý.

Cảm nhận được xung quanh không có người ngoài, nàng không nhịn được khẽ cười ra tiếng: “Thẩm Đạo quân, ta còn cho rằng Thiên Kiếm Tông thật sự giản lược hết mọi thứ, ngay cả Ngọc Như Ý cũng bỏ luôn ấy chứ.”

Đ0ng tác của đối phương chợt dừng lại, đ0ng tác vén khăn voan dừng lại làm cho Hoa Hướng Vãn hơi khó hiểu: “Thẩm Đạo quân?”

Đối phương không nói chuyện, một lúc sau, Ngọc Như Ý chầm chậm vén khăn voan lên.

Trước mắt Hoa Hướng Vãn bắt đầu có thêm những màu sắc khác.

Đập vào mắt là một màu xanh nhạt gần giống như màu trắng, bộ đồ rách rưới cũ kỹ, nàng bất giác sững sờ, sau đó ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, một mạch nhìn lên trên theo dáng người.

Cánh tay cầm kiếm với khớp xương rõ ràng giống như ngọc chạm băng khắc, vòng eo mảnh khảnh mạnh mẽ được thắt lưng bao bọc, hai vai rộng rãi, chiếc cổ thon, chiếc cằm dưới với hàm râu màu đen sắc nét, đôi môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, một đôi mắt bình tĩnh trắng đen rõ ràng như tranh vẽ mang theo chút ít kiềm chế, đang cúi đầu im lặng nhìn nàng.

“Ta không phải Thẩm Tu Văn.”

Chàng nói, cả người Hoa Hướng Vãn sững lại, khuôn mặt ngập tràn vẻ kinh sợ nhìn người trước mặt.

Ai?

Đây là ai?!

Tạ Trường Tịch?!!

Hoa Hướng Vãn nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cả người ngu ngơ.

Hai trăm năm trôi qua, huynh ấy nhìn càng thêm chín chắn lạnh lùng hơn năm đó.

Nếu như nói hai trăm năm trước huynh ấy giống như một thanh kiếm Quân Tử bộc lộ tài năng nhưng uyển chuyển rực rỡ thì hiện giờ huynh ấy càng giống như một thanh kiếm Sát Nhân đã sớm chém giết đến mức hài cốt chất thành núi, mang theo chút ít mệt mỏi.

Sự thăng trầm sắc bén khó nói, sự lạnh lẽo tự bộc lộ ra.

Hai người không ai nói chuyện hết.

Tạ Trường Tịch không biết nên nói gì, còn Hoa Hướng Vãn thì đơn thuần là do bị dọa đến mức không nói nên lời.

Không phải huynh ấy đã độ kiếp sao?

Tại sao huynh ấy có thể ở đây?

Tạ Vô Sương đã nói hết mọi chuyện tối qua cho huynh ấy sao?

Tạ Trường Tịch nhìn dáng vẻ kinh sợ của nàng, khẽ rũ mắt, đặt Ngọc Như Ý trên tay xuống, khẽ hỏi: “Muốn uống rượu hợp cẩn luôn hay húp chút cháo trước?

“Ngươi...”

Nghe thấy giọng của huynh ấy, Hoa Hướng Vãn từ từ bình tĩnh lại, Tạ Trường Tịch không chủ đ0ng nói ra thì nàng không thể nào thừa nhận thân phận của mình được, nàng do dự một lúc, giả vờ không quen biết: “Ngươi là ai?”

Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch chợt ngừng lại, chàng im lặng một lúc, dường như không hề bất ngờ với câu hỏi của nàng, khẽ nói: “Tạ Trường Tịch.”

Huynh ấy không nói đạo hiệu của mình mà nói thẳng tên của mình, nhất thời Hoa Hướng Vãn cũng không rõ rốt cuộc huynh ấy có biết được thân phận của nàng hay không.

Nếu huynh ấy biết, tại sao lại bình tĩnh đến thế, còn trả lời câu hỏi của nàng?

Nếu huynh ấy không biết thì tại sao huynh ấy có thể xuất hiện ở đây, tại sao nói ra tên của mình chứ không phải đạo hiệu, còn... còn hỏi nàng có muốn húp cháo hay không?

Nàng nghi ngờ không chắc chắn, Tạ Trường Tịch thấy nàng không trả lời nên đi đến bên cạnh, rót hai ly rượu, cầm rượu quay lại trước mặt Hoa Hướng Vãn.

Chàng khẽ khom người, đưa rượu cho Hoa Hướng Vãn, “Uống rượu hợp cẩn trước đi.”

Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức bừng tỉnh lại, nàng bỗng đứng dậy lùi ra, kinh ngạc thốt lên: “Thanh Hoành Thượng quân?”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng cầm ly rượu, yên lặng nhìn nàng.

Hoa Hướng Vãn cứ như một người vãn bối lần đầu nhìn thấy chàng, vội khom người hành lễ: “Không biết Thượng quân đến đây, vãn bối không tiếp đón từ xa, mong người thứ lỗi.”

Tu Chân Giới dùng tu vi cao thấp để phân biệt bối phận, tuy tuổi tác hai người ngang nhau nhưng tu vi của Tạ Trường Tịch quá cao, Hoa Hướng Vãn ở trước mặt chàng cũng chỉ có thể tự mình xưng là vãn bối.

Nhìn đ0ng tác cố gắng giữ khoảng cách của Hoa Hướng Vãn, đ0ng tác của Tạ Trường Tịch chợt ngừng lại, một lúc lâu sau, giọng nói chàng mang theo chút chua xót: “Nàng không cần phải như thế.”

“Lễ tiết không thể bỏ được.”

“Giữa ta và nàng còn cần mấy lễ tiết này sao?”

“Thượng quân nói đùa rồi.”

Vẻ mặt Hoa Hướng Vãn lạnh nhạt, thể hiện ra một kiểu cung kính khác thường: “Ta và Thượng quân không thân không thích, lần đầu gặp mặt, dĩ nhiên cần cư xử với nhau bằng lễ tiết.”

Tạ Trường Tịch nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì, chàng im lặng một lúc lâu, chỉ nói: “Uống rượu hợp cẩn trước đi.”

“Thượng quân,” Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu, mang theo chút nhắc nhở: “Hôm nay người thành thân với ta là Thẩm Tu Văn - Thẩm Đạo quân, chuyện này tất cả mọi người đều biết, mong Thượng quân suy xét thêm cho danh dự của Thiên Kiếm Tông.”

“Hôm nay chưa từng mở tiệc chiêu đãi người bên ngoài,” Tạ Trường Tịch trả lời, “Bên trong Thiên Kiếm Tông, ta sẽ tự xử lý.”

“Thẩm Đạo quân dù sao cũng là sư chất của Thượng quân, ép buộc cưỡng hôn, không hợp lễ tiết.”

“Chuyện này ta sẽ tự mình giải thích với Thẩm Tu Văn, nàng không cần lo lắng.”

“Người mà Thiên Kiếm Tông định hôn sự với ta là Thẩm Tu Văn - Thẩm Đạo quân,” Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch sao cũng không chịu, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Tịch, ánh mắt ngập tràn vẻ xét hỏi, “Lúc này bất chợt đổi người, đặt Hợp Hoan Cung ta ở chỗ nào chứ? Chuyện hôn nhân đại sự, lại không phải trò đùa trẻ con, há có thể nói thay đổi thì thay đổi chứ?!”

Lời này nói khá nặng, Tạ Trường Tịch im lặng.

Hoa Hướng Vãn thấy chàng không phản bác, đang định mắng tiếp thì thấy Tạ Trường Tịch giơ tay ra, đưa tay về phía trước.

Lòng bàn tay chàng hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, chốc lát sau, một quyển trục với vẻ ngoài hơi cũ kỹ ố vàng viết hai chữ “HÔN KHẾ” xuất hiện trong tay chàng.

Hoa Hướng Vãn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn quyển trục đang được cột bằng dây đỏ, nhất thời có chút không nói nên lời.

“Nàng nói đúng lắm,” Tạ Trường Tịch mở lời, chàng nhìn nàng, ánh mắt giống như mặt biển bình tĩnh mênh mông, bên dưới dường như có sóng ngầm dâng trào, chàng nói, giọng nói có chút khàn, “Chuyện hôn nhân đại sự, lại không phải trò đùa trẻ con, há có thể nói thay đổi là thay đổi chứ?”

Nói xong, sợi dây đỏ trên quyển trục bỗng bị đứt, quyển trục trải ra, lơ lửng trong không trung, để lộ nét chữ xa xưa bên trên.

Nhân gian thành thân thì đó gọi là hôn thư.

Còn các tu sĩ thành thân với nhau thì gọi là hôn khế.

Có nghĩa là cuộc hôn nhân này không chỉ đơn giản là một đoạn nhân duyên mà nó còn là khế ước kế thừa nhân quả với nhau.

Bên trên hôn khế viết đầy những câu từ chúc phúc, chỗ cuối cùng rõ ràng để tên của hai người.

Người kí kết hôn khế:

Tạ Trường Tịch

Vãn Vãn

Bên dưới tên hai người còn được ai đó vui đùa vẽ một cái phù Đồng Tâm.

Nhìn tờ hôn khế này, Hoa Hướng Vãn không nói nên lời.

Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm nàng: “Nếu đã hứa với nhau, sống ch3t không rời, sao nàng lại có thể gả cho người khác?”

Hoa Hướng Vãn không dám lên tiếng trả lời, nàng nuốt nước bọt, quay đầu đi.

Tạ Trường Tịch đợi một lúc, thấy Hoa Hướng Vãn không có chút ý muốn trả lời, do dự mở lời: “Vãn Vãn...”

“Ta...” Hoa Hướng Vãn bỗng lên tiếng, Tạ Trường Tịch nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn căng thẳng mỉm cười, sau đó mềm giọng, “Ta đói rồi.”

Tạ Trường Tịch im lặng, chàng quay người đi lấy chén cháo hạt sen trên bàn.

Hoa Hướng Vãn thấy đ0ng tác của chàng, vội nói: “Ta muốn ăn mì huynh nấu.”

Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch dừng lại.

Năm đó món nàng thích nhất chính mà mì hành lá mà chàng nấu.

Chàng chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương, Hoa Hướng Vãn thấy chàng nhìn qua, trong lòng càng căng thẳng hơn, trên mặt lại là vẻ tự nhiên, nhìn râu ria trên mặt chàng, y phục trên người, dường như hơi khó hiểu: “Hơn nữa cả người huynh... sao lại rách rưới tả tơi thế?”

Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch sững người.

Một lúc sau, chàng khẽ cúi đầu, khẽ nói: “Thế ta đi thay một bộ khác, nấu mì cho nàng.”

“Ừm.”

Hoa Hướng Vãn cúi đầu, không nói gì thêm, Tạ Trường Tịch thu lại hôn khế, xoay người đi ra ngoài.

Đi được mấy bước, dường như chàng nhớ đến gì đó, khẽ lên tiếng: “Sau này... mọi chuyện có ta.”

“Ừm.”

“Nàng đợi ta quay lại nhé.”

“Được.”

Tạ Trường Tịch nghe thấy lời này, quay đầu qua, nhìn Hoa Hướng Vãn ngồi bên giường, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn hòa, ánh mắt mang theo chút vui mừng không che giấu được: “Ta đợi huynh quay lại.”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng bình tĩnh nhìn nàng.

Một lúc sau, chàng lại quay về phòng, Hoa Hướng Vãn kinh ngạc, thấy chàng lấy hai chiếc ly, rót rượu vào, bưng đến trước mặt nàng: “Thành thân phải uống rượu hợp cẩn.”

Nói xong, chàng đưa ly rượu cho Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn sững sờ, sau đó gật đầu đồng ý: “À, được.”

Nàng lên tiếng trả lời, cầm ly rượu, chủ đ0ng đưa tay ra, dứt khoát đan tay với Tạ Trường Tịch, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, sau đó thúc giục chàng: “Mau uống đi, ta đói rồi.”

Tạ Trường Tịch uống rượu xong, chàng cúi đầu nhìn ly rượu, một lúc sau, chàng gật đầu, thu tay lại đặt ly rượu lên mặt bàn, giọng nói rất khẽ: “Ta đi đây.”

Lần này chàng không hề do dự, mấy được đã đi ra bên ngoài phòng.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, qua khe cửa Hoa Hướng Vãn mới nhìn thấy trong sân viện đứng đầy ắp người nhưng Hoa Hướng Vãn chỉ kịp nhìn sơ qua đã thấy cánh cửa lần nữa khép lại.

Tạ Trường Tịch đóng cửa xong, bình tĩnh quay người, nhìn mấy người Hợp Hoan Cung và trưởng bối trong sân viện, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Gió ban đêm thổi đến, hai bên bình tĩnh đứng nhìn nhau.

Một lúc sau, cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng nói: “Nàng đói rồi, ta đi nấu cho nàng chén mì, chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau.”

Ngay giây phút cánh cửa đóng lại, Hoa Hướng Vãn không còn cảm nhận được tình hình bên ngoài nữa.

Nàng bật người dậy, lại bày một tầng kết giới bên trong phòng, sau đó nhanh chóng cởi bỏ lớp giá y nặng trĩu bên ngoài và phượng quan trên người, bắt đầu vơ vét hết tất cả mọi thứ dùng được bên trong phòng.

Bị lộ rồi!

Chắc chắn nàng đã bị lộ!

Dựa theo tính tình ch3t tiệt “lời hứa đáng ngàn vàng” đó của Tạ Trường Tịch, huynh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

Đó là hôn thư sao? Đó là giấy nợ thì có!

Huynh ấy thế này chính là lãi mẹ đẻ lãi con hơn hai trăm năm, giờ đến tìm nàng đòi nợ đây mà.

Nếu bình thường thì thôi đi nhưng hiện giờ nàng đang đem theo thứ đồ đó, nếu bị Tạ Trường Tịch quấn lấy, không chừng chẳng được mấy ngày thì sẽ bị phát hiện mất.

Nàng không thể ở lại chỗ này, nàng phải rời đi, lập tức rời đi, nghĩ cách xử lý sạch sẽ thứ đồ đó.

Tối nay không chạy thì còn đợi lúc nào nữa?

Nàng hành đ0ng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong hết tất cả mọi thứ cần để bỏ chạy. Để tránh cho mấy người Tạ Trường Tịch cho rằng nàng bị bắt cóc mà tìm kiếm bằng mọi cách thì nàng quyết định để lại một lá thư.

Nàng lấy giấy bút, theo bản năng muốn viết hai chữ “hưu thư” nhưng còn chưa viết thì nàng đã nhận ra rằng.

Viết hưu thư chẳng khác nào thừa nhận tờ hôn khế đó, thứ đồ đó lại không phải viết tên của nàng thì sao nàng có thể thừa nhận chứ?

Thế nên nàng đổi một cái tên khác, vội vàng viết ra:

“Thư tuyệt nghĩa:

Những chuyện trước kia đã kết thúc, ân oán hai bên đã tiêu tan, ta và Tạ Trường Tịch ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì nữa, đừng tìm.”

Viết xong câu này, nàng do dự một lúc, vẫn không thể kiềm lại sự tức giận trong lòng, lại viết thêm một câu.

“Còn có:

Tạ Vô Sương, ngươi tên tay sai này!

Tay sai của Tạ Trường Tịch mà!!!”

- -------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương