Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
-
Chương 49: bồng lai (10)
Edit: Naughtycat
Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực sửa sang lại quần áo rồi đi đến Chủ phong của Thiên Kiếm tông. Hiện tại Chủ phong còn chưa có dáng vẻ tráng lệ như sau này, chỉ có một chính điện, đang ngồi ở vị trí trên cùng ở chính điện là Hiên Hoa, phía dưới hai bên ngồi một hàng người. Tần Tử Thực nhận ra đây đều là những nhân vật cấp sư tổ mà sau này hoặc là đã phi thăng hoặc là tu luyện ở Nam Sơn. Một ngàn năm sau, Thiên Kiếm tông có hai người Độ Kiếp kỳ, ba Độ Thừa kỳ, bảy Hợp Thể kỳ, mười tám trưởng lão Xuất Khiếu kỳ, có thể xưng là đại phái đệ nhất ở giới Tu chân. Vậy mà vào lúc này, Thiên Kiếm tông chỉ có mình Hiên Hoa là Hợp Thể kỳ, sáu người khác ngồi ở dưới đều khó khăn lắm mới chỉ là Nguyên Anh kỳ. Sáu người này về sau chính là người mở sáu ngọn chủ phong, cũng chính là sư phụ của sáu vị sư đệ sau này của hắn.
Lúc này trừ Bạch Phất Trần ra, sáu vị sư đệ muội cũng chưa vào môn phái, Bạch Phất Trần cũng vất vả lắm mới tới Trúc Cơ hậu kỳ, cung kính đứng sau lưng sư phụ Bạch Ninh.
Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực đi tới, sau khi hành lễ với mấy vị này, Hiên Hoa mỉm cười vỗ vào bồ đoàn bên người nói: “Thanh Hư, Lưu Huy, lại đây ngồi.”
Sau khi hai người theo sắp xếp của Hiên Hoa ngồi xuống, Hiên Hoa thở dài một cái nói: “Thanh Hư, Lưu Huy, hai người các ngươi vừa về tông môn không lâu sợ là không biết tình hình bây giờ nên bản tọa nói trước cho các ngươi biết. Vài ngày trước, phái ta cùng Tinh Vân môn, Huyễn Âm cung, Nhất Kiếm môn, Đoàn Tụ cung phát hiện ra năm đầu linh mạch ở Vạn Khô cốc, linh mạch này vừa mới hình thành, linh khí nồng đậm. Năm phái chúng ta định chuyển linh mạch này về tông môn của mình, không ngờ trong lúc dời mạch thì không cẩn thận kinh động đến Lăng Tiêu phái cùng Tú Hoa cốc, hai phái này chính là hai phái lớn, chẳng những có hơn mười vạn đệ tử, mà hai phái cộng lại có hai vị trưởng lão Hợp Thể kỳ, bốn vị trưởng lão Xuất Khiếu kỳ, hai phái này định trắng trợn cướp linh mạch này về để chia đều. Bây giờ linh mạch còn chưa hoàn toàn dung hợp với Thiên Kiếm tông chúng ta, hai phái này vừa rồi chịu thiệt, sợ là sẽ lập tức dẫn người quay lại tái chiến.”
“Xin hỏi Chưởng môn, để linh mạch hoàn toàn dung hợp cần mất bao nhiêu lâu?”
Tần Tử Thực vuốt ve trường kiếm trong tay hỏi. Hiên Hoa thở dài một cái, lắc đầu nói: “Đây chính là chỗ khó của chúng ta, đợi linh mạch này hoàn toàn hình thành e là phải mất một trăm năm.”
“Cho nên chư vị, chúng ta nhất định phải tăng tốc tu hành, bảo vệ linh mạch này một trăm năm, chư vị có lòng tin không?”
“Ta là Kiếm tu, gặp kẻ địch mạnh thì càng làm ta mạnh lên, coi những người này là đá mài đao đi, mài kiếm mài tâm thôi!” Bạch Ninh cười ha hả nói, mọi người ở đây đều nở nụ cười. Hiên Hoa lại không được lạc quan lắm quay đầu nhìn Tần Tử Thực, thở dài nói: “Thanh Hư, tuy ngươi là Nguyên Anh kỳ nhưng qua sự quan sát của ta thì Kiếm ý của ngươi lại ở trên Hợp Thể kỳ. Ngươi có chắc ngươi đối phó được tu sĩ Xuất Khiếu kỳ không?”
“Có thể.” Tần Tử Thực gật đầu.
Nghe được câu trả lời của Tần Tử Thực, Hiên Hoa mới yên tâm hơn một chút, quay đầu nhìn Lưu Huy, lộ ra khuôn mặt cười ôn hòa: “Lưu Huy đạo hữu, Tinh Vân môn của ngươi có sở trường về trận pháp, có thể lấy một người chống vạn người, thế cục trước mắt còn tốt. Không biết đạo hữu có thể nể mặt Thanh Hư, tạm ở lại Thiên Kiếm tông, giúp Thiên Kiếm tông ta một tay được không?”
“Tiền bối đã có lời mời thì sao ta dám từ chối, nhưng mà Tinh Vân môn cũng gặp nạn...”
“Dĩ nhiên Thiên Kiếm tông ta đồng khí liên chi, cũng sẽ không làm đạo hữu khó xử.”
Được Hiên Hoa cam đoan, Tô Thanh Y nhẹ thở ra một hơi. Hiên Hoa lại nói: “Đại trận hộ sơn này chính là năm đó ta mời hảo hữu cùng nhau dựng lên lúc xây tông. Hôm qua ta nhìn Lưu Huy tiểu hữu rất có thành tựu ở mặt trận pháp, không biết tiểu hữu có thể nắm chắc việc đổi trận không, sau khi đổi trận thì có thể tới trình độ nào?”
“Nếu Thiên Kiếm tông cho Lưu Huy năm mươi năm để đổi trận,” Tô Thanh Y ở trên phù triện trận pháp rất có tâm đắc, chậm rãi cười nói: “Lưu Huy tin tưởng, có thể đổi ra trận pháp chống lại được đại năng Độ Kiếp kỳ.”
Nghe xong lời này, Hiên Hoa lộ ra vẻ mặt kích động: “Nếu thật là như thế, tại hạ vô cùng cảm kích...”
“Nhưng mà vãn bối có một chuyện muốn nhờ,” Tô Thanh Y thừa cơ chắp tay nói: “Bây giờ linh mạch của Thiên Kiếm tông đã dời đến, cần chiếu theo yêu cầu tiêu chuẩn của các tông môn lớn, vãn bối muốn xin cho Thanh Hư một ngọn núi làm đạo tràng, từ đó về sau là một mạch độc lập dưới danh nghĩa Thiên Kiếm tông, không biết có được không?”
Nghe Tô Thanh Y nói thế, Hiên Hoa gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ Thiên Kiếm tông nên chiêu mộ thêm đệ tử, tách ra thành các phong. Không chỉ có Thanh Hư, các vị sư đệ,” Hiên Hoa nhìn lướt qua mọi người, cười nói: “Không bằng đều lựa chọn một ngọn núi, bắt đầu xây phong thu đệ tử đi.”
Nói xong, Hiên Hoa cười ha hả: “Thiên Kiếm tông của chúng ta cũng nên có dáng vẻ của một tông lớn rồi.”
“Sư huynh nói đúng!” Ngũ sư đệ Phượng Thành cười ha hả, mọi người từng câu từng chữ đều miêu tả Thiên Kiếm tông tương lai. Bọn họ nói hùng hồn, nếu như những người khác nghe được, e là sẽ coi những người đang ngồi đây đều là kẻ ngốc nói mê, nhưng mà Tô Thanh Y và Tần Tử Thực lại biết Thiên Kiếm tông của một ngàn năm sau còn tốt hơn cả so với bọn họ tưởng tượng nữa.
Nhưng mà hai người họ không cao hứng nổi, biết được lai lịch của linh mạch, hai người không có cách nào yên tâm thoải mái vẽ tương lai giống những người đang ngồi đây được.
Hai người yên lặng một mực chờ đến khi bọn họ nói xong rồi mới lui ra. Sau khi về tới Vấn Kiếm phong, Tô Thanh Y đột nhiên mở miệng: “Tử Thực, sau khi trở về, ngươi sẽ đi gặp Hiên Hoa lão tổ à?”
Tần Tử Thực không trả lời, Tô Thanh Y nghĩ một chút lại hỏi: “Gặp rồi thì ngươi có thể làm được gì chứ?”
Làm gì được đây?
Chuyện đều đã qua một ngàn năm rồi. Bọn họ trơ mắt nhìn, trừ việc thay thế Thanh Hư và Lưu Huy của quá khứ đi hết quỹ tích cuộc sống của họ, dường như bọn họ không thể làm cái gì cả.
Tần Tử Thực không nói gì, hắn lẳng lặng đứng trước Vấn Kiếm nhai, gió núi thổi làm quần áo hắn bay phấp phới, trong lòng của hắn khuấy động phức tạp.
Qua nhiều năm như vậy, người trong mắt hắn đều rất đơn giản.
Không phải người tốt thì chính là người xấu. Nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại phát hiện trên đời có quá nhiều người ở giữa hai loại người này. Năm đó hắn giết Nhiễm Diễm, tưởng rằng đó là trừ ma vệ đạo, nhưng mãi đến sau khi biết Tô Thanh Y là Nhiễm Diễm, hắn lại vô cùng hối hận về một kiếm kia của mình.
Bây giờ, tay hắn nắm trường kiếm, biết rõ đúng sai, nhưng lại không có cách nào nhấc kiếm lên được.
Mặt trăng chậm rãi nhô lên từ đỉnh núi, dường như hắn nhìn thấy năm mươi mấy năm vừa qua của mình. Một ngàn năm, một vạn năm, mặt trời lên mặt trăng lặn, vạn vật quay vòng, người sinh ra rồi chết đi, luân hồi không thôi, ma xen lẫn vào đạo, cái này phát triển thì cái kia biến mất. Mà nhân tâm ở đâu? Phải chăng cũng như vầng trăng này, trăm năm ngàn năm, đều không thay đổi không?
Nếu như một ngàn năm sau hắn đi chất vấn Hiên Hoa thì Hiên Hoa có hối hận việc mình đã làm hôm nay không? Nếu hắn hối hận thì là người tốt hay là người xấu? Là chém hay vẫn không chém?
Nếu như hắn không hối hận thì là chém hay vẫn không chém?
Trong lòng Tần Tử Thực dậy sóng, vô số vấn đề quanh quẩn trong lòng hắn.
Những vấn đề này thì phải hỏi ai đây?
Tự hỏi lòng, tự hỏi kiếm, hỏi mặt đất bao la, hỏi người nơi trần thế.
Hắn rút kiếm ra, đưa theo ánh trăng sáng trên cao kia, Bạch Ngọc kiếm trong tay phun ra hoa quang, kiếm ý xông lên vách đá lúc này còn trống trơn của Vấn Kiếm phong, từng đường từng nét đều mang theo lực lượng của thiên quân, cả ngọn núi đều vù vù tác hưởng dưới sự tác động của trường kiếm, đá vụn rơi xuống từ trên vách đá, phát ra tiếng ầm ầm. Hiên Hoa ngồi trong phòng, chậm rãi mở mắt ra lập tức thấy được hình ảnh tu sĩ áo dài màu lam áo ngoài màu trắng vung kiếm như du long ở trên vách núi kia khắc xuống hai chữ thật lớn “Vấn Kiếm”.
Thế bút mang theo lực lượng hào hùng, trong nháy mắt kiếm ý xông vào trong mắt những tu sĩ đang ngồi, trước mắt mọi người dường như có một bóng người nho nhỏ đang múa những đường kiếm tinh diệu.
Mà người khắc chữ nhanh chóng quay xuống mặt đất, trong đầu Tô Thanh Y đột nhiên vang lên tiếng “Đinh – Hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ Thiên Kiếm tông, thành lập Vấn Kiếm phong. Phần thưởng: 3.000 tích phân.”
“Kí chủ kí chủ, các ngươi thật là giỏi quá đi mà!”
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên nhưng Tô Thanh Y cũng không trả lời. Nàng lẳng lặng nhìn người đang đưa lưng về phía nàng, thân ảnh của hắn giống như dung nhập vào đất trời, toàn thân quanh quẩn kiếm khí.
Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm khái, đây mới là Tần Tử Thực mà nàng biết.
Kiếm tiên trong truyền thuyết, Tần Tử Thực.
“Hệ thống,” Tô Thanh Y thở dài một cái: “Cuối cùng ta cũng hiểu được, ngươi nói cần mài tâm cảnh sáu trăm năm là vì sao rồi, sáu trăm năm sau chúng ta trở về, Tần Tử Thực sẽ không trực tiếp phi thăng chứ?”
“Chắc là không đâu,” Hệ thống nghiêm túc suy nghĩ: “Hắn không đột phá nổi đâu, trước đó lúc hắn đột phá Đại Thừa kỳ có chút khiếm khuyết, không thể hoàn toàn đến được Đại Thừa kỳ, từ Đại Thừa kỳ đến Độ Kiếp kỳ nhất định hắn sẽ xảy ra chuyện. Lần này hắn một lần nữa đột phá Đại Thừa kỳ, ta đoán là hắn sẽ không thể hoàn mỹ đột phá được mà trước tiên sẽ mạnh mẽ đè ép.”
“Đến cùng là tâm cảnh của hắn có khiếm khuyết gì?” Tô Thanh Y nhíu mày hỏi. Hệ thống thở dài một cái, cũng không trả lời. Tần Tử Thực đứng ở Vấn Kiếm nhai một lúc lâu rồi quay đầu nhìn Tô Thanh Y, ôn hòa nói: “Đêm đã khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Nhưng sau khi nói xong, hắn lại đi đến bồ đoàn để tĩnh tọa hoàn toàn không có ý đi ngủ. Tô Thanh Y ngẫm lại cũng ngồi xuống tĩnh tọa. Lúc này linh mạch vừa được chuyển tới Thiên Kiếm tông, linh khí nồng đậm hơn nhiều lần so với sau này, lúc này không chăm chỉ tu luyện thì còn chờ tới lúc nào?
Tô Thanh Y nghỉ ngơi đến ngày thứ hai rồi đi ra ngoài bắt đầu bày trận.
Năm đó lúc nàng đến Thiên Kiếm tông liền cảm giác trận pháp này bố trí vô cùng tinh diệu, có mấy phần giống với thủ pháp của nàng, đã sớm nhớ kỹ trong lòng, nên giờ dựa theo trận pháp trong trí nhớ chỉ huy đệ tử Thiên Kiếm tông đi đổi.
Trận pháp càng lớn thì càng khó bố trí, không chỉ khảo nghiệm năng lực của Phù tu đồng thời cũng là công trình to lớn. Phàm là những trận lớn mượn thế thiên địa, không có vài chục năm thì khó mà hoàn thành được.
Sau đó không lâu, Lăng Tiêu phái cùng Tú Hoa cốc đều đánh trở lại, nhưng dựa vào trận pháp của Tô Thanh Y, lại có Hiên Hoa và Tần Tử Thực tọa trấn, cơ hồ mỗi lần đều có thể thành công đánh lui.
Vì đổi trận nên mỗi ngày Tô Thanh Y đều chạy đôn chạy đáo bên ngoài, Tần Tử Thực luôn ở Vấn Kiếm phong chờ nàng. Mỗi ngày lúc trở về đều có thể nhìn thấy hắn ở Vấn Kiếm phong. Trời chiều ngả về phía tây làm dáng người của hắn kéo dài hợp vào sắc núi tú lệ, mỗi lần đều làm có cảm giác bình yên như trở về nhà.
Tần Tử Thực là người ấm áp lại khắc chế, phần lớn thời gian hắn đều chỉ yên lặng đối tốt với nàng, rất ít nói chuyện lại càng ít làm gì đó, chỉ ngẫu nhiên cúi đầu hôn nàng một cái, cũng sẽ bởi vì ngày thường khắc chế khiến người ta kích động ngoài ý muốn.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua, Lăng Tiêu phái và Tú Hoa cốc đã sớm kết thành mối thù truyền kiếp với Thiên Kiếm tông, cho dù là bọn họ không đến Thiên Kiếm tông quấy rối thì đệ tử Thiên Kiếm tông có ngẫu nhiên gặp bọn họ cũng sẽ rút kiếm chiến một trận.
Thế cục dần dần ổn định, Tần Tử Thực đang định bế quan thì Lận Quan Tài lại đột nhiên tới.
Ngày hắn đến mưa rơi lác đác, hắn không bung dù, mưa phùn tạt lên người hắn, hắn mang theo mặt nạ bạch ngọc lẳng lặng đứng trước cổng Vấn Kiếm phong. Lúc Tô Thanh Y mở cửa nhìn thấy hắn thì hơi kinh ngạc: “Lận Quan Tài?”
Lận Quan Tài không trả lời, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên khàn khàn lên tiếng: “Nhiễm Diễm, ngươi giúp ta một chút đi.”
Tô Thanh Y hơi sững sờ, một lát sau, nàng nghiêng người sang một bên nói: “Vào nhà trước đã.”
Lận Quan Tài đi vào nhà ngồi quỳ trên bồ đoàn. Tần Tử Thực lặng yên không tiếng động hong khô y phục trên người hắn, Tô Thanh Y bưng cho Lận Quan Tài một chén trà nóng. Lận Quan Tài lẳng lặng nhìn bọn họ làm những thứ này, một mực không nói chuyện.
Hương trà tỏa ra bốn phía, Lận Quan Tài đột nhiên nói: “Thật sự không có cách nào để ta tiếp xúc cùng Trường Quân à?”
Tô Thanh Y mấp máy môi, nàng suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Sao thế?”
“Ta không nhịn nổi nữa...” Lận Quan Tài siết chặt tay, khàn giọng nói: “Ta đã nghĩ là... Ta nghĩ là ta đã biết, ta có thể chịu đựng, nhưng khi ta được chứng kiến tận mắt... Ta thật sự không nhịn nổi nữa.”
Tô Thanh Y không nói gì nữa, nàng cầm lấy thủy kính nhanh chóng ném lá phù vào lập tức nhìn thấy Mai Trường Quân.
Sau khi trở thành đệ tử của Âm Ngôn, mỗi ngày nàng đi tu luyện cùng Âm Ngôn, buổi tối mới có thể trở về gặp Thẩm Phi. Âm Ngôn tu Âm Dương đạo nên tiếp xúc với âm hồn lệ quỷ trong thời gian dài, oán khí ảnh hưởng rất lớn với con người, cho nên tính tình của hắn không được tốt, động một chút là đánh mắng Mai Trường Quân. Có đôi khi bởi vì Mai Trường Quân tu luyện chậm, có đôi khi lại chỉ đơn giản vì tâm tình hắn không tốt.
Lúc tâm tình Âm Ngôn không tốt rất ghét nhìn thấy người khác có tâm trạng tốt. Hắn không thích biểm cảm sinh động của người sống, mà Mai Trường Quân lại là người có tính tình sôi nổi, năm thứ nhất mới bị dạy bảo, nàng hầu như không được mấy ngày đã máu me khắp người bị ném về.
Ở Bồng Lai không có ai quan tâm, để ý đến nàng, ngoại trừ Thẩm Phi.
Mỗi ngày nàng tiếp nhận sinh hoạt địa ngục từ trong tay Âm Ngôn, ban đêm khi nhìn thấy Thẩm Phi mới có thể tốt hơn một chút.
Ngay từ đầu lúc Thẩm Phi nhìn thấy cả người nàng toàn vết thương thì giận dữ đi tìm Âm Ngôn, kết quả bị Âm Ngôn đánh gần chết. Dọa cho Mai Trường Quân sợ hãi. Buổi đêm hôm ấy, khi Thẩm Phi nằm ở trên giường không mở mắt ra nổi, sợ hãi ùn ùn kéo tới với Mai Trường Quân.
Nàng không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có Thẩm Phi, không có Thẩm Phi sẽ không còn ai đối xử tốt với nàng, cũng sẽ không còn ai thích nàng. Nàng nằm bò ở trên giường vừa khóc vừa nhỏ giọng gọi tên Thẩm Phi, sau đó Liên Lạc đi đến.
Nhìn thấy đệ tử của mình bị trọng thương, phản ứng đầu tiên của Liên Lạc là đánh Mai Trường Quân ngã lăn ra đất.
“Chỉ vào đứa như ngươi, cũng chỉ có hắn mắt bị mù mới có thể che chở ngươi!”
Tiếng bạt tai xen lẫn lời nói, chồng lên hình ảnh năm đó mẫu thân quát mắng.
“Sao ta lại sinh ra mặt hàng lỗ vốn như ngươi...”
“Ngươi hại chết ta, hại chết ta rồi! Sao ngươi không phải con trai chứ? Ta hận ngươi, hận không thể bóp chết ngươi.”
“Tiểu tiện chủng nhà ngươi là cái thá gì chứ! Đệ đệ ngươi là người mà ngươi có thể đụng đến à!”
“Ngay cả phụ mẫu cũng không thương ngươi, ngươi còn trông cậy có người thích ngươi? Còn có người sẽ đối tốt với ngươi sao? Ta sinh ngươi, nuôi ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, ngươi phải nhớ kỹ phần ân tình này của ta mà báo đáp. Trừ ta ra sẽ không có ai đối xử tốt với ngươi hơn nữa đâu.”
Nhưng mà có Thẩm Phi.
Cũng chỉ có Thẩm Phi.
Chỉ có hắn... Mới có thể che chở nàng, yêu nàng, xem nàng như trân bảo, vĩnh viễn không vứt bỏ nàng.
Cái gì nàng cũng không có, nàng chỉ có Thẩm Phi.
Ý nghĩ kia đã cắm rễ trong đầu của nàng, trong tiếng mắng chửi của Liên Lạc, nàng âm thầm siết chặt nắm tay.
Tới đêm, Thẩm Phi bị Liên Lạc mang đi, cả viện lớn thế chỉ còn mình nàng.
Sau đó Thẩm Phi vẫn không quay về, giống như trong tưởng tượng của nàng, cuộc sống của nàng mất đi màu sắc. Nàng bị Âm Ngôn tra tấn ném vào trong viện, không còn ai chiếu cố nàng, nàng nằm ở trên giường không thể động đậy, đêm đến lên cơn sốt cao, muốn uống một ngụm nước, cũng không ai đút cho nàng.
Nàng chỉ có thể nhỏ giọng kêu tên Thẩm Phi, cái tên đó giống như đã không còn là một người, mà nàng thần của nàng, là cứu rỗi của nàng.
Lận Quan Tài ẩn thân ở một nơi gần đó, lẳng lặng nhìn Mai Trường Quân lúc nhỏ cả người toàn là máu, thống khổ gọi tên Thẩm Phi, hắn từ từ nhớ lại cái đêm điên cuồng một năm kia, nàng cũng như thế này, tuyệt vọng gọi tên Thẩm Phi.
Trái tim của hắn dường như bị con gì đó gặm cắn, cũng không kiềm chế được, vào lúc nàng còn chưa tỉnh táo thì bưng nước qua, từng ngụm từng ngụm đút cho nàng uống.
Dòng nước mát lạnh chảy vào trong miệng làm Mai Trường Quân biết có người đến, nàng sợ hãi túm lấy tay áo đối phương, khàn khàn nói: “Thẩm Phi ca ca... Đừng đi... Đừng bỏ rơi ta...”
Cả người Lận Quan Tài cứng đờ, toàn thân hắn run rẩy cũng không lên tiếng, vội vàng nhanh chóng buông Mai Trường Quân ra lập tức biến mất trong bóng đêm.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Từ trước đến nay Mai Trường Quân vẫn không biết đến sự tồn tại của hắn, hắn vẫn yên lặng giúp đỡ nàng trong bóng tối.
Mỗi tháng Thẩm Phi sẽ trở về một lần, lúc hắn đến, Mai Trường Quân đều sẽ đổi bộ y phục đẹp nhất của mình, chuẩn bị cho bản thân mình thật sạch sẽ, che tất cả các vết thương lại, đứng ở trước cửa nở nụ cười nhẹ chờ đợi hắn.
Hắn sẽ tỉ mỉ hỏi về tình hình gần đây của nàng, nàng luôn nói, rất tốt, rất tốt.
Ngẫu nhiên Âm Ngôn nghe được hoặc trông thấy hai người bọn họ ngồi với nhau, thấy Mai Trường Quân cười vui vẻ, thì vào ngày hôm sau sẽ cười khặc khặc hỏi: “Rất vui vẻ đúng không? Sư phụ thân ở a tỳ địa ngục, ngươi lại vui vẻ như thế, phải làm sao mới tốt đây nhỉ?”
Sau đó sẽ lấy ra dụng cụ tra tấn, thử từng thứ từng thứ trên người Mai Trường Quân.
“Đồ đệ ngoan,” Âm Ngôn ôn hòa nói: “Đừng đi gặp Thẩm Phi nữa, từ bỏ hắn đi thì ta sẽ không đánh ngươi nữa, hử?”
“Ngươi đánh ta đi,” Mai Trường Quân ngẩng đầu, hờ hững trở lời: “Ngươi có đánh chết ta thì ta cũng phải đi gặp hắn.”
Thế là mỗi lần gặp mặt Thẩm Phi, gần như đều là dùng sự đau đớn vô tận đổi lấy nên làm cho những lần gặp mặt đó càng thêm trân quý.
Thẩm Phi càng lớn càng tuấn lãng. Thiên tư của hắn không tệ, mới chỉ mười năm cũng đã là nửa bước Kim Đan, một mạch ở Trúc Cơ đỉnh phong. Mà Mai Trường Quân lại chỉ là Luyện Khí tầng chín, tư chất không cao không thấp, ở tông môn không được tính là tốt.
Rất nhiều nữ tu vây quanh bên người Thẩm Phi, Thẩm Phi lại chỉ mỉm cười nhàn nhạt, sau đó vẫy tay gọi Mai Trường Quân đang đứng trong đám người, nói: “Trường Quân, lại đây.”
Nhóm nữ tu bất mãn với sự đặc biệt của nàng, thường âm thầm giở chút thủ đoạn nhỏ với nàng, Mai Trường Quân cũng không thèm để ý, từ trước tới giờ nàng muốn tới gần Thẩm Phi cũng đều gian nan như vậy. Có Âm Ngôn ở phía trước, thủ đoạn của những nữ tu này cũng chẳng thấm vào đâu cả.
Lúc Mai Trường Quân mười bốn tuổi cũng là lúc Thẩm Phi cập quan[1], lúc này hắn đã là đệ tử ưu tú nhất của Bồng Lai, Liên Lạc đặc biệt mời người đến để tham gia lễ gia quan[2] long trọng của hắn.
[1] Cập quan: Chỉ lễ trưởng thành của người đàn ông hơn hai mươi tuổi.
[2] Lễ gia quan: Còn gọi là lễ đội mũ, thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Ngày đó hắn mặc hoa phục màu đen, mái tóc đen dài tung bay, ngồi quỳ chân ở trên đài cao, cúi đầu để trưởng lão chải đầu cho hắn, sau đó cài ngọc quan lên trên đầu hắn. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, nàng đứng ở một góc nhỏ, nhìn động tác ưu nhã mà hoàn mỹ của hắn, cảm giác dường như hắn đã trở thành vầng trăng sáng xa không thể chạm tới trong lòng nàng, nàng để một mực chiêm ngưỡng, một mực thủ hộ.
Chờ lúc hắn đứng lên, tất cả mọi người đều reo hò gọi tên hắn, mà mặt hắn không đổi sắc nở nụ cười kiêu ngạo chầm chậm đưa mắt nhìn trong đám người, lúc ánh mắt rơi xuống người Mai Trường Quân, hắn đột nhiên cười như hoa nở lúc xuân về. Tất cả mọi người không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại cười như vậy, mà Mai Trường Quân lại chỉ biết một việc.
Hắn nhìn mình, giống như lúc còn nhỏ, không khác một chút nào.
Từ đầu đến cuối, nàng là Mai Trường Quân độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Tới buổi tối, lúc nàng trở về trong viện đã thấy Thẩm Phi đứng chờ nàng ở trong sân.
Dáng dấp hắn đẹp mắt như vậy, mặt mày đã hoàn toàn trưởng thành, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, trong mắt chiếu núi đổ nước, dường như gom cả vũ trụ vô tận vào trong mắt.
Mai Trường Quân ngơ ngác nhìn hắn, hắn giơ tay lên, bẻ một nhánh hoa đào ở trước mặt, xoay người lại đi đến trước mặt Mai Trường Quân đưa hoa đào vào trong tay nàng.
“Trường Quân, cho ngươi này.”
Mai Trường Quân không nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn cành hoa đào ở trong tay kia, trong lòng dường như bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Thẩm Phi ca ca, huynh sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?”
Thẩm Phi cười cười, dịu dàng nói: “Đúng.”
“Ta là người nhà của huynh, đúng không?”
“Đúng.”
“Ta cùng các nàng...” Mai Trường Quân mím chặt môi cũng không nói tiếp đoạn sau. Thẩm Phi tựa như sáng tỏ điều gì, cười ha hả, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, dịu dàng nói: “Không giống. Ngươi không giống với tất cả mọi người bọn họ.”
“Trường Quân,” Thẩm Phi nhắm mắt lại, thở dài nói: “Chung quy thì ngươi vẫn còn quá nhỏ.”
“Nhưng mà sang năm là ta đã cập kê rồi.” Mai Trường Quân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Sang năm, ta có thể lập gia đình rồi.”
Thẩm Phi không nói gì, hắn hơi sững sờ, sau đó than nhẹ: “Đúng thế, sang năm ngươi đã trưởng thành rồi, tiểu Trường Quân của ta.”
Nói xong, hắn buông nàng ra, quay người rời đi.
Sau một năm đó, hắn không còn tiếp tục tới gặp nàng nữa.
Nhưng cái này không thành vấn đề, hắn đã sớm trở thành một phần chấp nhất của nàng. Ai cũng không ngăn được nàng.
Ánh mắt của Âm Ngôn càng lúc càng âm độc, các đệ tử khác không thích Âm Ngôn cho nên cũng căm hận nàng, tốt một chút thì là bỏ mặc nàng, không tốt thì trực tiếp động thủ với nàng.
Nàng thường bị người khác vây đánh, nàng cũng chưa từng nói gì. Đợi khi nàng cả người toàn vết thương trở về, Lận Quan Tài lại lặng lẽ bôi thuốc cho nàng trong đêm tối, sau đó nhìn khuôn mặt của nàng, nhìn suốt một đêm.
Ngày nàng cập kê, không có ai biết. Lúc đầu nàng cũng định quên luôn, nhưng khi nàng mở cửa tiểu viện ra lại nhìn thấy Thẩm Phi đứng ở trong sân.
Dường như trong mắt hắn có chút giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn bước đến.
“Trường Quân,” Hắn cúi đầu, khàn giọng nói: “Ta đến cài trâm cho ngươi.”
Mai Trường Quân không nói chuyện, tới lúc Thẩm Phi cho là nàng không biết nói gì thì đột nhiên hắn thấy nước mắt nàng rơi xuống.
“Ta cho là huynh đã quên rồi.”
Thẩm Phi trầm mặc, rất lâu sau, hắn nở một nụ cười khổ.
“Sao lại quên được chứ.”
Nói xong, hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng vào trong phòng, sau đó chải đầu cài trâm cho nàng.
Lận Quan Tài yên lặng nhìn tất cả, chờ Thẩm Phi đi rồi, sau khi Mai Trường Quân nằm ngủ, hắn đi đến trước bàn trang điểm đơn sơ của nàng, không một tiếng động bỏ một cây trâm ngọc vào trong ngăn tủ của nàng.
Đó là cây trâm bằng hoa mai tự tay hắn khắc, dùng ngọc Côn Lôn loại thượng đẳng. Lúc đầu hắn đã nghĩ nếu như không có ai đến thì hắn sẽ đi đưa cho nàng.
Nhưng mà hắn đã quên, còn có Thẩm Phi.
Hắn nhớ kỹ cảm thụ của Thẩm Phi vào giờ phút này, lúc này hắn còn đang nghiêm túc nghĩ làm cách nào để cưới nàng.
Lận Quan Tài đứng ở trước mặt Mai Trường Quân, tuyệt vọng thở dài thành tiếng.
Ngày thứ hai, Mai Trường Quân mang theo trâm ngọc Thẩm Phi tặng xuất hiện ở trước mặt mọi người, Thanh Lai – con gái trưởng lão nhìn thấy đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Mai Trường Quân,” Thanh Lai đột nhiên vọt ra, chỉ lên cây trâm cài tóc trên đầu nàng nói: “Sao ngươi có thể trộm đồ!”
“Ta không trộm.” Đi theo Âm Ngôn lâu, khí chất của Mai Trường Quân cũng âm lãnh theo. Thanh Lai cười lạnh thành tiếng, giễu cợt nói: “Đây chính là đồ của Thẩm sư huynh, không phải ngươi trộm, chẳng lẽ lại là hắn tự tay đưa? Ngươi trả cho ta!”
“Đây không phải của ngươi.” Mai Trường Quân nhắc nhở nàng ta. Thanh Lai rút kiếm ra, giận dữ nói: “Đây là thứ Thẩm sư huynh chuẩn bị đưa cho ta, ngươi trả lại cho ta!”
“Đây là của ta.” Mai Trường Quân nghiêm túc cường điệu, Thanh Lai đâm kiếm thẳng tới.
Từ trước đến nay Mai Trường Quân không động thủ cùng bọn họ, bởi vì nàng biết mình không có ai đứng sau lưng cho nên chưa từng gây chuyện. Nhưng lần này, nàng lại ra tay.
Nàng điều khiển oan hồn đánh về phía Thanh Lai, làm Thanh Lai bị thương ở mặt. Thanh Lai hét to giận dữ: “Cướp trâm ngọc về cho ta! Mai Trường Quân, lần này Thẩm sư huynh đã bế quan, ta xem còn ai giúp ngươi!”
Nói xong một đám đệ tử nhào về phía Mai Trường Quân. Mục tiêu của tất cả mọi người là trâm ngọc, nàng giữ chặt lấy ngọc trâm trong tay, gắt gao không thả.
Nàng mới chỉ là Luyện Khí kỳ, bị một đám Trúc Cơ kỳ vây đánh, qua vài chiêu đã không còn sức đánh trả. Nàng bị đánh cho nằm rạp trên đất, nắm thật chặt lấy trâm ngọc trong tay.
“Trực tiếp chặt tay của nàng ta đi.”
Có đệ tử đề nghị.
Ánh mắt Mai Trường Quân lạnh xuống, trước lúc mọi người hưởng ứng rút kiếm ra, cuối cùng nàng cũng quyết định, nhảy lên một cái, dùng hết tất cả sức mình gọi ra tất cả oan hồn, sau đó trước khi mọi người kịp phản ứng lập tức vọt về phía sau núi.
Tất cả mọi người đuổi sát không buông, một đám người đuổi theo nàng tới trên vách Âm Hồn Cốc, đây là nơi âm khí thịnh nhất của Bồng Lai trong truyền thuyết, phía dưới chôn trăm vạn xương khô.
“Đã muốn chết, vậy thì chết luôn đi.” Thanh Lai đánh một chưởng lên người Mai Trường Quân, Mai Trường Quân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống Âm Hồn Cốc.
Rốt cuộc Lận Quan Tài không kìm được, một tay tiếp được Mai Trường Quân, rơi xuống vách núi theo nàng.
Hắn không dám mang nàng đi lên, bởi vì hắn biết đây là chuyện nhất định phải xảy ra trong cuộc đời nàng.
Mai Trường Quân nằm trong ngực hắn, gian nan mở mắt lập tức nhìn thấy nam nhân ở trước mặt, áo bào thêu hoa văn trăng sáng vén mây, mặt nạ bằng bạch ngọc, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên qua quần áo làm nàng cảm giác rõ ràng. Nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi lập tức ngất đi.
Nhân lúc nàng hôn mê, Lận Quan Tài bôi thuốc cho nàng trị thương, âm thầm vẽ một đạo bùa trừ tà trên trâm cài tóc của nàng, sau đó lập tức rời đi.
Có đạo bùa trừ tà kia, rốt cuộc Mai Trường Quân mới không bị âm hồn trong cốc cắn nuốt đến chết. Tới khi nàng tỉnh lại lập tức nhìn thấy hoang mạc mênh mông vô bờ, trên đó tất cả là từng chồng xương trắng, oan hồn lệ quỷ nhung nhúc quay quanh người nàng, khặc khặc cười.
Toàn thân nàng run lên, tu Âm Dương đạo nên nàng hiểu quá rõ, cảnh tượng như vậy là kết cục gì.
Nhưng kỳ quái ở chỗ, những lệ quỷ này cũng không thể tới gần nàng, giống như có một tầng kết giới vô hình quay quanh người nàng, những âm hồn một lần lại một lần đánh thẳng vào kết giới này, Mai Trường Quân lập tức kịp phản ứng, nếu như những âm hồn này không thể làm nàng bị tổn thương vậy thì đây chính là đại cơ duyên của nàng rồi.
Nàng ngồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển linh lực, linh khí của Âm Dương đạo dẫn âm hồn liều mạng phóng tới chỗ nàng, oán khí đầy trời thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho nàng, một ngày, hai ngày, hiệu quả của bùa trừ tà Lận Quan Tài để lại cho nàng dần dần tán đi, Mai Trường Quân cũng phát hiện điểm này, nàng nhìn những âm hồn này, dứt khoát ra một cái quyết định.
Ngàn vạn âm hồn ở Âm Hồn Cốc này, không phải người ăn quỷ thì chính là quỷ ăn người.
Nàng phải mạnh lên, phải sống sót, nàng còn sống thì Thẩm Phi nhất định sẽ tới cứu nàng.
Nàng phải đợi hắn.
Thế là nàng chủ động phá vỡ kết giới, vọt về phía những âm hồn kia, một tay nắm lấy cổ đối phương, cắn một cái!
Cùng lúc đó, vô số oan hồn bao phủ lấy nàng, bọn họ gặm nuốt máu thịt của nàng, nàng nuốt hồn phách của bọn họ, dùng hồn phách của họ tẩm bổ thân thể của nàng.
Nàng giống như dã thú, không quan tâm gì chỉ cắn xé những hồn phách này, máu thịt trên người nàng nhanh chóng sinh ra, mà gần như trong nháy mắt khi nó sinh ra thì sẽ bị những âm hồn kia cắn nát nuốt vào trong bụng.
Thủ pháp tu luyện âm tà dã man như thế làm cho Lận Quan Tài đứng chỗ ở tối cảm thấy run rẩy.
Hắn muốn đi ra ngoài cứu nàng, muốn đi ra ngoài giúp nàng. Nhìn toàn thân nàng máu me đầm đìa chỉ còn một cái khung xương, hắn cảm thấy đây là đang lăng trì bản thân hắn.
Mai Trường Quân bị cắn xé đau đớn đến mức không ngừng gào lên thành tiếng, nàng gần như không còn ý thức. Chỉ biết lao vào cắn xé âm hồn trước mặt.
Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, Thẩm Phi sẽ đến cứu nàng.
Thẩm Phi nhất định sẽ tới.
“Nhưng ta biết,” Thẩm Phi thống khổ nhắm mắt lại, nhìn bộ xương toàn máu ở trong thủy kính, toàn thân run rẩy: “Thẩm Phi không đến.”
Sẽ không có ai đến cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook