Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 47: bồng lai (8)



Edit: Naughtycat

“Nàng ấy đã gặp qua Lận Quan Tài chân chính rồi,” Tô Thanh Y thở dài: “Ở lễ hoa đăng đó, ngươi tặng nàng ấy một chiến đèn hoa đăng, không phải à?”
“Nhưng nàng ấy không biết, đó chính là Lận Quan Tài. Ta biết, cho đến lúc chết thì nàng ấy vẫn muốn gặp Thẩm Phi, cho nên cuối cùng, ta vẫn dùng khuôn mặt của Thẩm Phi.”
“Vì sao ngươi có khuôn mặt của Thẩm Phi lại có cả khuôn mặt của riêng mình?” Tô Thanh Y hơi ngạc nhiên hỏi.
Lận Quan Tài rũ mắt nhìn những đường vân trên bàn tay: “Mặt ngoài thật ra chính là bản tâm của hắn. Ngay từ đầu ta sống bởi vì Thẩm Phi. Tất cả tình cảm, trí nhớ ta mang theo đều là của Thẩm Phi, cho nên ta là Thẩm Phi. Nhưng sau này, ta lại là Lận Quan Tài.”
“Lận Quan Tài yêu Mai Trường Quân, cho dù không có trí nhớ của Thẩm Phi thì vẫn yêu nàng ấy. Vì thế lúc này, ta có khuôn mặt của Lận Quan Tài.”
“Đáng tiếc,” Lận Quan Tài trào phúng nói: “Nàng ấy lại không thương Lận Quan Tài.”
Tiếng lửa nổ lốp bốp, mọi người đều yên lặng. Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Lận Quan Tài, thật ra ta vẫn cảm thấy trong lòng Trường Quân vẫn có ngươi đấy.”
Lận Quan Tài khẽ run lên, Tô Thanh Y nói tiếp: “Trường Quân thoạt nhìn là một người tiêu sái, nhưng thật ra bên trong vô cùng bướng bỉnh. Cuộc sống của nàng ấy không phải đen thì tức là trắng, hoặc là ngươi không có quan hệ gì với nàng ấy, nàng ấy không để trong lòng. Hoặc là nàng ấy để ngươi ở trong lòng, cũng không buông tay. Có thể từ trước tới nay nàng ấy đối với ngươi không giống như biểu hiện bên ngoài.”
“Một mặt để ngươi đi, một mặt lại vô tình gặp được vô số lần.”
Tô Thanh Y cười nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Ở Tu chân giới này làm sao có nhiều lần vô tình gặp đến thế chứ? Một năm kia nàng ấy đang uống rượu cùng ta, nghe thấy ngươi bị người khác vây công thì lập tức xông ra ngoài, ngay cả áo ngoài cũng chưa kịp mặc. Nếu trong lòng không có ngươi thì đều đã tách ra lâu như vậy, sao còn muốn nghe ngóng tin tức của ngươi chứ?”
“Chỉ là, có đôi khi thích một người đã trở thành thói quen, ngươi không bắt nàng ấy thay đổi, nàng cũng không đổi được.”
Lận Quan Tài không nói gì, dường như hắn đang nghiêm túc suy nghĩ những lời này của Tô Thanh Y. Tô Thanh Y vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: “Ta đi xem một vài chuyện, ngươi trông coi bọn họ nhé. Đây là phù Truyền Âm,” Vừa nói nàng vừa cầm một tấm phù đặt vào trong tay Lận Quan Tài, sau đó đứng lên: “Chờ ta làm xong chuyện rồi ta lại tới tìm ngươi.”
Nói xong, Tô Thanh Y bước đi ra ngoài, Tần Tử Thực không nói một lời đuổi theo, sau đó đi đến chỗ đất trống bên ngoài miếu hoang, đột nhiên Tần Tử Thực mở miệng hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Cái gì cơ?”
“Tạ Hàn Đàm đó?” Hắn đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có chút thấp thỏm: “Nếu thích một người là một loại thói quen...”
“Ta đây đã sửa lại rồi.”
Tô Thanh Y quyết đoán nói, nàng nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói: “Tử Thực, ta không giống với Trường Quân. Nàng ấy chấp nhất nhưng ta thì không. Người mà hôm qua đã vứt bỏ ta đi thì hôm nay sẽ không thể ở lại trong lòng ta được. Ta đã yêu hai người, nhưng ta không còn thương chính là không còn thương. Đã nhất định buông tay một người thì là nhất định phải buông tay.”
Nghe nói như thế, Tần Tử Thực cũng không hiện ra sắc mặt vui vẻ mà sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hỏi tiếp: “Trừ Tạ Hàn Đàm ra, ngươi đã yêu qua ai nữa?”
Tô Thanh Y cúi mặt xuống, trong giọng nói không có chút rung động nào: “Vào rất nhiều năm về trước, ta yêu một người có tên giống như ngươi. Hắn cũng tên là Tần Tử Thực.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, ôn hòa nói với hắn: “Nhưng mà hắn cũng không giống ngươi. Hắn... Không anh tuấn như ngươi, cũng không có tu vi cao như ngươi, tính tình cũng không được tốt như ngươi.”

“Vậy vì sao ngươi còn thích hắn?” Tần Tử Thực cố khống chế ngữ điệu của mình, trên mặt không có chút dao động nào: “Cái gì cũng đều không tốt như ta, vì sao ngươi còn thích hắn?”
Tô Thanh Y cười khổ một cái, quay đầu đi.
“Ta cũng rất muốn biết,” Trong âm thanh của nàng mang theo chút mờ mịt: “Vì sao lại thích hắn.”
Tần Tử Thực không nói gì nữa, hắn nắm chặt lấy kiếm của mình.
Thật ra hắn nên cao hứng mới phải, bây giờ nàng thích hắn, thích còn nhiều hơn so với quá khứ. Nhưng nghe nàng phủ nhận mình của quá khứ, nghe nàng nói quá khứ mình không tốt, trong lòng của hắn lại giống như nước sôi sùng sục.
Bởi vì hắn biết – biết rõ như vậy, tất cả hắn đang có không phải của hắn, duy nhất là của hắn chỉ có chính hắn thôi.
Vẻ anh tuấn bên ngoài là trời cho, tu vi là bởi vì tư chất của hắn xuất chúng, đó cũng là do ông trời ban cho. Bên trong của hắn, trong nội tâm của hắn vẫn chỉ là Tần Tử Thực của đời trước thôi.
Cẩn thận từng li từng tí dõi theo nàng, yên lặng chờ đợi nàng, nếu có điều gì khác biệt thì chỉ là ở kiếp này, rốt cuộc hắn cũng học được cách đưa tay ra giữ lấy nàng thôi.
Thế nhưng cuối cùng nàng bỏ hắn ở đời trước, lại yêu Tần Tử Thực ở đời này, đến cùng thì nàng yêu cái gì đây?
Nếu như đã từ bỏ một người, vì sao sẽ lại yêu lần nữa chứ?
Cảm giác bất lực từ nội tâm của hắn dâng lên, hắn giữ nét mặt bình thản, im lặng kéo Tô Thanh Y lên kiếm Bạch Ngọc, giống như cái gì cũng chưa xảy ra. Tô Thanh Y được hắn ôm trong lòng lại mơ hồ cảm giác được cảm xúc của hắn hơi khác thường, nàng suy nghĩ một lát mới chậm rãi hỏi: “Ngươi không vui à?”
“Không có.” Trong nháy mắt Tần Tử Thực ý thực được mình đang thất thố, hắn thu liễm tất cả cảm xúc lại, cụp mi nói: “Chỉ là, ta có chút không thích ngươi đã thích nhiều người như vậy thôi.”
Tô Thanh Y thở phào một cái, vội vàng muốn biểu lộ lòng trung thành của mình, Tần Tử Thực lại cắt ngang nàng, hờ hững nói: “Đi đâu đây?”
“Về chỗ ban đầu khi chúng ta đến.” Tô Thanh Y nhíu mày: “Ta muốn biết rốt cuộc nơi đó xảy ra chuyện gì.”
“Kí chủ, ngươi đừng có gây rắc rối.” Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở.
“Ta biết rồi, ta sẽ không thay đổi vận mệnh của người khác.”
“Đề nghị các ngươi thay đổi thân phận. Để người ở hiện tại có ấn tượng khi nhìn thấy các ngươi cũng không được.”
“Vậy ngươi đổi cho chúng ta đi.” Tô Thanh Y vô lại nói: “Bằng không ta sẽ cho tất cả mọi người nhìn thấy.”
“200 tích phân.” Hệ thống lạnh lùng nói: “Mỗi người một trăm. Sau khi biến thành đối phương, chỉ có thể dựa vào quỹ tích sinh mệnh của đối phương để làm việc, không được tùy tiện giết người.”
“Aiyo, ta vẫn còn tích phân cho ngươi khấu trừ cơ á?” Tô Thanh Y trào phúng nói, sau đó lại ba ba nói: “Mau nào mau nào, cho ta.”
Trong đầu vang lên tiếng khấu trừ tích phân thành công, ngay sau đó hệ thống nói: “Mặt nạ da người ở bên trong Nạp Hư giới của ngươi. Tư liệu về hai người này ta lập tức chuyển cho ngươi. Bây giờ có một nhiệm vụ tạm thời, ngươi có nhận không?”
[Nhiệm vụ tạm thời: Mỗi ngày đều khen thiên đạo chi tử, lấy được hảo cảm]
Miêu tả nhiệm vụ: Ít nhất mỗi ngày nói ba mươi câu tâm tình/tán dương, gia tăng hảo cảm của đối phương với ngươi.
Ban thưởng: Mỗi tháng nhận 200 điểm tích lũy.
Tiếp nhận/Cự tuyệt.
Rốt cuộc cũng có nhiệm vụ khua môi múa mép, dù là hơi ít thưởng nhưng Tô Thanh Y vẫn cảm thấy đội ơn mà lĩnh nhiệm vụ. Sau khi hai người tiếp nhận tin tức thì cảm thấy囧. Hai tu sĩ này, một người là cuồng tu luyện bế quan thời gian dài không xuất hiện của Tinh Vân môn, một người khác là đệ tử ra bên ngoài du lịch dài hạn của Thiên Kiếm tông, đều là hai người sau khi nhập môn lập tức cuồng tu luyện không tiếp xúc với tông môn. Nếu như nàng nhớ không sai, cái nữ tu gọi là Lưu Huy của Tinh Vân môn này là một trong những lão tổ đã phi thăng của Tinh Vân môn...
Mà tu sĩ của Thiên Kiếm tông này...
“Ngươi cũng đã biết Thanh Hư là ai à?” Tô Thanh Y quay đầu hỏi Tần Tử Thực, Tần Tử Thực kinh ngạc nhìn nàng: “Đây là sư tổ của ta đã phi thăng bảy trăm năm trước.”
Tô Thanh Y gật đầu, lấy một cái mặt nạ da người từ trong tay áo ra, dán vào cho Tần Tử Thực. Tần Tử Thực cao hơn nàng không ít, thấy nàng vươn tay ra, liền hơi cúi người xuống để nàng dễ dàng đụng vào khuôn mặt hắn.
Chỉ một động tác bình thường như vậy, phối hợp với dung nhan mỹ lệ tinh xảo của Tần Tử Thực cùng vẻ đạm bạc, không hiểu làm sao, thế mà Tô Thanh Y lại cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh một chút. Nàng ra vẻ trấn định nghiêm túc dán mặt nạ lên cho hắn, hắn giương mắt nhìn nàng, không nhúc nhích. Tô Thanh Y hơi nghi hoặc hỏi: “Được chưa?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, tựa như có chút thất vọng, đưa tay đỡ vai nàng, cúi xuống dò xét nhẹ nhàng hôn một cái lên hai gò má của nàng, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy nói: “Được rồi.”
Hệ thống, hắn phạm quy!!!
Tô Thanh Y bi phẫn, hệ thống: “Ta không phạm quy.”
Tô Thanh Y: “...”
Sau khi yên lặng đeo mặt nạ da người lên, Tô Thanh Y nói qua một lần thân phận của hai người cho Tần Tử Thực, hai người lại về chỗ ban đầu. Nơi này trấn giữ càng thêm nghiêm ngặt so với lần trước, người vẫn tiến về phía thung lũng kia như trước. Hai người bay một đường đến trên thung lũng thì nhìn thấy năm dãy núi quay xung quanh thung lũng, trên mỗi một ngọn núi đều có một thông đạo, người cũng xuôi từ đầu kia thông đạo đi vào thung lũng, sau đó thì đứng ở chính giữa, không làm gì cả.
Ở đây không có một tu sĩ cấp cao nào, tất cả đều là một ít đệ tử cấp thấp. Tô Thanh Y nhìn lướt qua địa thế này, trong lòng không khỏi hốt hoảng, không nhịn được nói: “Tử Thực, bay cao lên một chút nữa.”
Tần Tử Thực không tiếng động ôm lấy eo nàng, ngự kiếm bay lên cao. Lần này tất cả địa thế chỗ này đều thu hết vào trong mắt, một phỏng đoán đáng sợ hình thành trong đầu Tô Thanh Y.
Nàng vội vàng nhớ lại Thập phương Thất sát trận lúc trước, về sau Tô Thanh Liên vẽ cho nàng một góc, lại so với trận hình hiện tại...
Đó là một phản trận.
Nó hoàn toàn tương phản với Thập phương Thất sát trận, nếu Thập phương Thất sát dưỡng hồn trận dùng địa thế thiên nhiên này bày ra, hẳn là bên trong thung lũng hình tròn bao quanh các dãy núi, trong dãy núi bày ra mười hai thần thú, trong mười hai thần thú lại vẽ trận Lưỡng Nghi.
Nhưng mà nơi này lại hoàn toàn ngược lại, thung lũng ở chính giữa, các dãy núi ở ngoài. Nếu như nàng đoán không sai, ngoài dãy núi này sẽ bày mười hai thần thú, mà tất cả những thứ này đều nằm trên một trận Lưỡng Nghi.
Thập phương Thất sát dưỡng hồn trận là hút lấy tà khí để dưỡng hồn, vậy trận pháp lớn như thế này là muốn làm gì?
Tô Thanh Y âm thầm suy nghĩ, vừa nghĩ vừa nói với Tần Tử Thực: “Ta muốn thử trận pháp này một chút, có thể sẽ kinh động đến đối phương. Một khi bị phát hiện, ngươi lập tức mang ta chạy đi nhé.” Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Không được giết người.”
Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y niệm một cái pháp quyết, trên ngón tay bắt đầu có ánh sáng nhạt, hệ thống vội nói: “Kí chủ, ngươi muốn làm gì thế!”
“Ta chỉ muốn xác định một chút xem trận pháp này có phải như ta nghĩ không thôi.”
“Kí chủ!!” Hệ thống sụp đổ: “Ngươi đừng có tìm đường chết chứ!!”

“Vậy ngươi nói cho ta xem,” Trên ngón tay Tô Thanh Y đã hiện ra ánh sáng nhạt, nàng lạnh lùng nói: “Đến cùng thì trận pháp này là làm gì?”
“Thật xin lỗi...”
Hệ thống còn chưa nói hết câu, Tô Thanh Y đã nhìn thấy bên trong thung lũng đã đứng đầy người, năm dãy núi dường như nhẹ nhàng di động, Tô Thanh Y lập tức hét to: “Đi mau!”
Vừa dứt lời, Tần Tử Thực lập tức ngự kiếm bay đi, cũng chính trong nháy mắt đó, chùm sáng ở dưới chân bọn hắn phóng lên cao, Tô Thanh Y bày một trận pháp phòng hộ ngăn trước mặt hai người, Tần Tử Thực một tay ôm lấy Tô Thanh Y, một tay cầm kiếm Bạch Ngọc, đột nhiên chém vào không trung một kiếm.
Đất rung núi chuyển.
Tiếng kêu rên chấn động sông núi, mấy triệu người trên mặt đất hòa tan thành máu loãng trong chùm tia sáng. Mà ở giữa không trung linh lực vặn xoắn lại trực tiếp mở ra một cái khe do bị Tần Tử Thực chém, hắn ôm Tô Thanh Y vọt vào.
Hai người vừa nhảy vào trong thì cái khe nháy mắt biến mất trên không trung, ngay sau đó, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực lập tức rơi từ trên không trung xuống, nơi này nước trong trời xanh, đã cách Vạn Khô cốc mười vạn dặm.
Đây là chuyện mà chỉ người có tu vi Đại Thừa trở lên mới có thể làm được, cắt không gian, trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm. Tần Tử Thực làm xong chuyện này thì hết sức, Tô Thanh Y vội vàng gọi Vô Đạo ra nâng hai người lên, sau đó chậm rãi đáp xuống. Chờ sau khi đã xuống mặt đất, Tô Thanh Y ôm Tần Tử Thực vào trong ngực, chuyển linh lực từ bàn tay qua cho hắn rồi ôn hòa nói: “Có khỏe không?”
Hơi thở quen thuộc mang theo linh khí xâm nhập vào cơ thể Tần Tử Thực làm cho cả người hắn thoải mái hơn nhiều. Hắn chôn trong ngực Tô Thanh Y, gật đầu trả lời: “Ừ.”
Tô Thanh Y nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện dường như chỗ này hơi quen quen. Nàng nhìn lại một lần, nhịn không được đẩy Tần Tử Thực nói: “Ngươi xem xem, đây không phải là Vấn Kiếm phong à?”
Tần Tử Thực đầu cũng không nâng, chôn trong ngực Tô Thanh Y trả lời: “Ừ.”
“Sao mà một người cũng không có thế?” Tô Thanh Y có chút khó tin, nhìn thấy toàn bộ núi đều là cỏ dại mọc lan tràn, hoàn toàn không có dáng vẻ phồn vinh của sau này, không khỏi mở miệng hỏi lại. Dường như Tần Từ Thực vẫn vô cùng mệt mỏi, yếu ớt nói: “Vấn Kiếm phong bắt đầu xây dựng vào năm hai vạn ba nghìn bốn trăm hai mươi ba ở sách thiên địa, cũng chính là hơn một ngàn năm trước. Từ sư tổ Thanh Hư tự tay khắc hai chữ ‘Vấn Kiếm’, từ đây xây phong. Lúc ấy Thiên Kiếm tông chẳng qua chỉ là một môn phái nhỏ, chỉ có một tòa Thủ phong, bảy núi còn lại sau Vấn Kiếm phong đều là trong một ngàn năm này dần dần mở rộng xây lên.”
Tô Thanh Y gật nhẹ đầu, nhìn hắn vẫn không có sức lực, không khỏi hỏi: “Ngươi còn tốt chứ?”
Tần Tử Thực nhắm mắt không nói, Tô Thanh Y ngẫm nghĩ, lại chần chờ nói: “Nếu không... Ngươi nằm nghỉ trước đi, ta đi dọn dẹp nơi này trước, chúng ta còn phải ngốc ở đây sáu trăm năm, ta làm một cái động phủ nhé?”
“Để ta làm cho.”
Tần Tử Thực chống tay đứng dậy, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ vẫn rất yếu ớt nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, hắn vung tay lên toàn bộ ngọn núi lập tức được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó hắn đi về bên Tô Thanh Y, nắm tay nàng đi đến bên vách đá trên Vấn Kiếm phong, cổ tay khẽ đảo, một phòng nhỏ giống như đúc với chỗ của hắn lập tức được dựng lên trên vách đá, lúc này, Vấn Kiếm Nhai gần như không khác gì so với sau này. Tô Thanh Y đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ tạm thời của nàng, lập tức nói: “Tử Thực, ngươi thật đẹp trai quá!”
Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo ý cười, ôn hòa nói: “Vào trong đi.”
Tô Thanh Y đi theo hắn vào trong phòng, Tần Tử Thực lập tức đi tới chỗ bồ đoàn ngồi xuống tĩnh tọa. Tô Thanh Y thấy hắn ngồi xuống thì cũng tự mình ngồi xuống bồ đoàn bắt đầu suy nghĩ chuyện hôm nay.
Tuy rằng nàng chưa thử qua nhưng gần như nàng có thể xác định, đây là một trận pháp dùng để tụ linh, luyện sống người thành linh khí, sau đó luyện thành linh mạch.
Thật ra lúc đầu trong lòng nàng cũng đã nắm chắc chuyện này, theo Thẩm Phi nói, năm đó vài môn phái hiến tế người nhà hắn cùng người Trần Quốc luyện thành linh mạch, bây giờ trở lại một ngàn năm trước, cảnh tượng này rõ ràng là lúc người nhà Thẩm Phi bị hiến tế. Chỉ là không biết bên trong cụ thể có những môn phái nào? Duy nhất có thể xác định là Quỷ Thi môn có tham dự vào chuyện này, bởi vì nàng đã tận mắt thấy người Quỷ Thi môn giết phụ mẫu Thẩm Phi, ngoại trừ Quỷ Thi môn còn có ai nữa?
Tô Thanh Y chống cằm nhớ lại, đúng lúc này, Tần Tử Thực đột nhiên mở mắt, nhíu mày nói: “Thanh Y.”
“Hở?”
“Linh khí ở nơi này, không đúng.”
“Có ý gì?” Tô Thanh Y lập tức tĩnh tọa, bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa, nhưng mà trong chớp mắt, nàng lập tức hiểu rõ ý tứ của Tần Tử Thực.
Các tông môn lớn đều xây dựng ở trên các linh mạch, cho nên linh khí phong phú, mà giờ phút này trên Vấn Kiếm phong linh khí mỏng manh, không khác gì với một môn phái nhỏ cả.
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Tô Thanh Y, nàng nhíu chặt lông mày, nhìn về phía Tần Tử Thực lại không dám nói ra. Dù sao Thiên Kiếm tông cũng là nơi nuôi hắn lớn lên, nếu nghi ngờ của nàng trở thành sự thật thì Tần Tử Thực sẽ có phản ứng gì đây?
Có thể vì bảo toàn thanh danh của Thiên Kiếm tông mà giết nàng không?
Hoặc là sau khi trở về đi chất vấn Thiên Kiếm tông?
Hay là nói sẽ làm cả hai bên khó xử khổ sở?
Cho dù là kết quả nào cũng đều không phải thứ nàng muốn nhìn thấy, thế nên lời vừa đến bên miệng nàng lại nuốt xuống.
Tần Tử Thực nhìn ánh mắt của nàng, lại hỏi: “Vì sao?”
“Đây là một ngàn năm trước, có thể bây giờ còn chưa hình thành linh mạch thì sao?” Tô Thanh Y khó khăn mở miệng. Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Không sao đâu, ta cũng không yếu đuối như vậy.”
“Hả?” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, Tần Tử Thực chậm rãi nói: “Lời Thẩm Phi nói ta nghe rất rõ, trận pháp vừa rồi ta cũng thấy rõ, băn khoăn của ngươi ta cũng hiểu. Nhưng mà không sao cả.”
“Tông môn là tông môn, đệ tử trong môn lại là những người độc lập. Nếu như Thiên Kiếm tông có làm những việc tổn hại đạo đức như thế, lấy người luyện hóa thành linh mạch, tự nhiên ta sẽ thay mặt tông môn tạ tội với toàn thiên hạ. Điều này cũng không có gì khó xử cả.”
“Tử Thực...” Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau, nàng đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, cao hứng nói: “Ngươi thật là đẹp trai!”
Tần Tử Thực: “...”
“Thật, thật đẹp trai siêu cấp!”
Tô Thanh Y dùng đầu cọ qua cọ lại trong ngực hắn, Tần Tử Thực không nói gì, cúi đầu nhìn nàng. Tô Thanh Y không nghe thấy âm thanh gì nên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt dò xét đối phương, vừa nhìn thấy nét mặt nàng, Tần Tử Thực liền cười.
Tô Thanh Y trợn to mắt, hắn rất ít cười, nhiều nhất cũng chỉ là đáy mắt mang theo ý cười, ngẫu nhiên nhếch miệng như thế này, lại làm cho người ta cảm thấy nhịp tim đập nhanh dần.
Nàng yên lặng nhìn hắn chằm chằm, Tần Tử Thực giơ tay lên, dùng lòng bàn tay ấm áp che đôi mắt của nàng lại, ôn hòa nói: “Đừng nhìn ta như vậy.”
“Vì sao chứ?” Tô Thanh Y trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt. Lông mi nàng chớp chớp cọ vào lòng bàn tay Tần Tử Thực, hơi ngứa. Tần Tử Thực thở dài, cúi đầu, dùng môi che lấy môi nàng, dịu dàng nói: “Đừng nhìn ta như vậy.”
Tô Thanh Y liền mềm xuống, lúc hắn nhẹ nhàng liếm lên môi nàng thì nàng vòng tay qua cổ hắn, hừ nhẹ một tiếng giống như mèo con vậy.
Bạch hạc bên ngoài vỗ cánh bay qua, Tần Tử Thực để linh khí xoay tròn giữa hai người. Hắn đưa tay bế Tô Thanh Y lên, để nàng ngồi trên người mình, sau đó đưa tay vào trong cổ áo nàng nhẹ nhàng thăm dò, nhào nặn thưởng thức.
Tô Thanh Y mở to đôi mắt mê ly ra, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái: “Tử Thực...”
“Ừ.”
Tần Tử Thực nhắm mắt lại, hoàn toàn không có ý định dừng lại, cũng không tiến thêm một bước.

Linh khí trong cơ thể hai người điên cuồng vận chuyển, hai người dường như cũng hòa thành một thể, linh khí từ linh căn của Tô Thanh Y chuyển tới trên người Tần Tử Thực, đi một vòng rồi lại quay trở về.
Vốn là tư vị tuyệt vời không thể miêu tả được lại thêm động tác của hai người làm Tô Thanh Y có chút bối rối, nàng lại đẩy Tần Tử Thực lần nữa: “Đừng...”
“Ừ.” Trên mặt Tần Tử Thực bình thản, không có chút kích động nào, lại chậm chạp không mở mắt ra, hắn dừng động tác lại, khàn khàn nói: “Một chút thôi, chỉ một chút thôi.”
Một lúc lâu sau, Tô Thanh Y đã muốn trở thành một vũng nước ở trong ngực hắn, trong đầu nàng một mảng sương mù, cuối cùng Tần Tử Thực cũng chịu buông nàng ra, ôm lấy nàng từ phía sau lưng, sau khi yên lặng ôm nàng một lúc lâu mới ôn hòa nói: “Ta ra ngoài múc nước.”
Tô Thanh Y: “...”
Nhìn bóng lưng đối phương bước ra ngoài, Tô Thanh Y ngây người một lúc lâu, sau đó quay đầu lại ra sức đập đầu vào ván giường.
Tần Tử Thực ra ngoài múc nước rất lâu.
Trên Vấn Kiếm phong có một thác nước nhỏ, Tô Thanh Y cũng có biết. Nàng nghĩ chẳng qua Tần Tử Thực chỉ đi một lúc thôi, không nghĩ tới là đối phương đi hơn nửa canh giờ.
Chờ tới lúc hắn trở về thì trên người đã thay một bộ đồ mới, chỉ có mái tóc ướt đẫm để xõa ra. Tô Thanh Y nhìn đến ngẩn người, lúc này nàng mới nhớ ra hình như cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của hắn như thế này, nàng không thể nhịn nổi nở nụ cười, nói với hắn: “Qua đây, ta lau tóc cho ngươi.”
Tần Tử Thực gật đầu, ngồi vào trước mặt nàng, Tô Thanh Y cầm khăn dịu dàng lau tóc cho hắn. Vừa lau vừa nói: “Ngươi ở đây tu dưỡng trong chốc lát, chúng ta vẫn phải đi tìm Mai Trường Quân. Ta nghĩ tuy chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của người khác nhưng mà chúng ta chiếu cố nàng ấy chắc là không sao đâu.”
“Ừ, được.”
“Hai chúng ta còn có thể thuận tiện tra một chút về chuyện trận pháp kia, trận pháp lớn như vậy chắc không phải chỉ mình Thiên Kiếm tông liền có thể bày ra được. Hơn nữa bây giờ nhìn Thiên Kiếm tông cũng không phải là môn phái lớn gì... Ta nghĩ chắc chắn còn có những người khác.”
“Ừ.”
“Tần Tử Thực, tóc ngươi thật đẹp.”
“Thanh Y,” Rốt cuộc Tần Tử Thực cũng mở miệng, hơi nghi hoặc một chút hỏi: “Vì sao ngươi không gọi ta là sư phụ?”
“Ngươi đã biết ta là ai mà còn có mặt mũi bảo ta gọi ngươi là sư phụ à?” Tô Thanh Y liếc mắt: “Tốt xấu gì ta cũng là một tu sĩ có bối phận, ngươi như thế này là đang chiếm tiện nghi của ta đó.”
Tần Tử Thực đưa lưng về phía nàng cười khẽ: “Nhưng mà ta đã điểm hồn đăng cho ngươi, còn đặt ở Thiên Kiếm tông đấy.”
“Ai nha ta biết rồi ta biết rồi,” Tô Thanh Y có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi chính là lấy máu đầu tim để điểm hồn đăng, cũng không phải chỉ là đệ tử bình thường là có thể điểm...”
“Đúng thế.” Tần Tử Thực giơ tay lên nắm lấy tay nàng, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú: “Thanh Y, ta muốn về sớm một chút.”
Tô Thanh Y ngẩn người, trong nháy mắt hiểu ra ý của hắn.
Dùng máu đầu tim điểm hồn đăng, không phải đệ tử thì chính là phụ mẫu thê nhi.
Trên mặt nàng đỏ hồng, xoay đầu hắn lại, không nhìn được nói: “Đừng trêu ta. Ngồi ngoan ngoãn đi, ta lau tóc cho ngươi.”
“Ừ.” Tần Tử Thực không nhiều lời, thuận theo ý nàng ngồi ngay ngắn. Tô Thanh Y vừa mới lau khô tóc cho hắn, để khăn sang một bên thì mặt đất đột nhiên ầm ầm chuyển động.
Dường như có thứ gì đó tiến vào trong lòng đất, toàn bộ Thiên Kiếm tông đều rung lên, trong nháy mắt linh khí tràn ngập toàn bộ Thiên Kiếm tông, Tô Thanh Y lập tức phản ứng kịp: “Linh mạch đã thành.”
“Ai đang dời mạch?” Tần Tử Thực nhíu mày, hai người lập tức phi ra ngoài liền nhìn thấy trên bầu trời có một tu sĩ mặc y phục màu đen đang đứng.
Hắn ta có tu vi Hợp Thể kỳ, y phục màu đen cài tóc bằng vàng, khuôn mặt lạnh lùng. Hắn ta lẳng lặng nhìn Thiên Kiếm tông đất rung núi chuyển, sắc mặt không có chút biến hóa nào.
Đệ tử Thiên Kiếm tông dường như đã sớm rời khỏi đây nên động tĩnh lớn như vậy cũng không có chút phản ứng nào. Nam tử mặc đồ đen kia xoay người lại lạnh lùng nhìn về phía Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực. Quét đến lệnh bài Thiên Kiếm tông treo bên hông Tần Tử Thực, ánh mắt cũng dịu xuống, lạnh lùng nói: “Không phải đã cho các ngươi đều đi rồi mà, sao vẫn còn ở lại đây?”
“Vâng, đệ tử đi luôn đây.”
Tô Thanh Y lập tức lên tiếng, gọi Vô Đạo ra muốn kéo Tần Tử Thực rời đi. Mà Tần Tử Thực lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của nam nhân kia, nhíu mày.
Hai ngươi đều dựa vào mặt nạ hệ thống cho để che dấu khuôn mặt cùng tu vi, sau khi rời đi xa, Tô Thanh Y mới hỏi: “Người kia là ai?”
“Một trong những khai sơn tổ sư[1] của Thiên Kiếm tông,” Tần Tử Thực nhíu chặt mày nói: “Hiên Hoa lão tổ.”
[1] Khai sơn tổ sư: Vốn là từ dùng trong Phật học, chỉ người đầu tiên xây dựng chùa trên một ngọn núi nổi tiếng, sau được dùng để chỉ người hay nhóm người đầu tiên sáng lập ra một ngành nghề.
“Một ngàn năm sau hắn đã phi thăng à?” Tô Thanh Y rốt ruột hỏi, Tần Tử Thực mím chặt môi dường như không thể tiếp thu nổi, lắc đầu nói: “Chưa từng. Dù lão tổ đã đến Độ Kiếp kỳ nhưng vì bảo vệ tông môn nên từ đầu đến cuối không chịu phi thăng.”
Một nhân vật như thế thật đáng được kính nể.
Tô Thanh Y thầm nghĩ, còn đang muốn hỏi tiếp thì đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm tông đột nhiên bùng lên ánh sáng dữ dội.
“Có địch tập kích! Có địch tập kích!”
Lời còn chưa dứt, Tô Thanh Y quay đầu lại đã trông thấy ở phía xa đông nghìn nghịt, một số lượng lớn tu sĩ lao về phía Thiên Kiếm tông!
Địch tập!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương