Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
-
Chương 628: Sử lai khắc vinh quang
Đế Thiên phi hành ở đằng trước, ngay phía sau là Vân Chính Thiên ung dung bám theo.
Trên trời dưới đất chứa đựng dày đặc tà ác hơi thở làm Vân Chính Thiên cõi lòng lạnh lẽo, trong cơ thể hai khỏa thần hạch không ngừng rung động, nếu không phải bị Vân Chính Thiên kiềm xuống, chỉ sợ lúc này đã muốn phát tác ra.
Thú Vực hạch tâm quả nhiên không hổ là nhân loại cấm khu, mặc dù Vân Chính Thiên có ma hạch chống đỡ vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thú Thần tiền bối, ngài sẽ không làm khó hai vị đồng bạn của ta chứ?”
Đế Thiên ở đằng trước nghe được Vân Chính Thiên câu hỏi, hắn vẫn không có đình chỉ phi hành, sẵn giọng đáp: “Yên tâm, muốn giết các ngươi thì bọn ta trực tiếp ra tay là được rồi, không cần bày mưu tính kế làm gì. Để đồng bạn của ngươi đi theo Bích Cơ, Hùng Quân đám người tu luyện một thời gian đi, đối với tương lai của các nàng sẽ có rất lớn lợi ích.”
Sau khi từ biệt Nhân Vực mọi người, Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa và Ân Minh Tuyết trực tiếp ở lại Thú Vực, cùng với Đế Thiên đám người tạm thời chung một chỗ.
Lúc này Đế Thiên mang theo Vân Chính Thiên tiến vào Thú Vực chỗ sâu nhất, còn Thiên Hoa và Minh Tuyết thì đi theo Bích Cơ.
Mặc dù tách ra như vậy cũng có hơi mạo hiểm, nhưng Vân Chính Thiên cũng tin tưởng Đế Thiên phong phạm, hắn sẽ không vì đối phó mấy cái tiểu bối mà vứt đi mặt mũi của mình.
Đế Thiên nói như vậy, Vân Chính Thiên đem mông lung suy nghĩ kia phao chi sau đầu. Hắn cùng với Thú Thần trong quá khứ từng có hiềm khích, thực tế gặp gỡ nhau không nhiều, vừa rồi chính là lần đầu tiên cả hai liên thủ, nhưng Đế Thiên mang lại cho Vân Chính Thiên một cảm giác có thể tin tưởng được.
Cả hai phi hành thêm một lát, Đế Thiên chợt hỏi: “Vân Chính Thiên, ngươi biết Sử Lai Khắc sao?”
Nghe Thú Thần đề cập tới Sử Lai Khắc, Vân Chính Thiên trở nên ánh mắt kinh ngạc: “Đương nhiên là biết. Sử Lai Khắc chính là chúng ta nhân loại tinh thần tính biểu tượng.”
Nói tới đây, hắn có chút trầm ngâm. Thật sự sâu trong nội tâm Vân Chính Thiên rất muốn được sinh ra ở thời đại Sử Lai Khắc còn huy hoàng, khi đó hắn sẽ chứng kiến được nhân loại là cỡ nào cao ngạo, cũng sẽ có cơ hội tiếp cận được nhiều hơn với các loại tri thức đã mất đi.
Đáng tiếc, nhân loại thất bại, Sử Lai Khắc bị hủy, toàn bộ hồn đạo khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất bị chôn vùi.
Mà kẻ góp công rất lớn cho việc này chính là người bay ở đằng trước, Thú Thần Đế Thiên.
Đế Thiên trầm giọng: “Ta hiểu được cảm giác của ngươi bây giờ. Có thể ngươi đang rất khó chịu vì hồn thú chúng ta đã hủy diệt đi Sử Lai Khắc, đồng thời đem nhân loại phần lớn lãnh thổ chiếm đóng, khiến cho các ngươi mấy ngàn năm qua sống vô cùng chật vật.”
Vân Chính Thiên lạnh đáp: “Quả thực có suy nghĩ này.”
“Ha ha ha. Đến bây giờ nhân loại các ngươi vẫn ngây thơ vô cùng.” Đế Thiên nhất thời cười lớn.
“Ngài nói vậy là sao?” Vân Chính Thiên cau mày.
“Một lát ngươi sẽ rõ.” Đế Thiên thản nhiên đáp: “Tới rồi. Nhìn đi, đó chính là Sử Lai Khắc.”
Vân Chính Thiên lập tức đình chỉ phi hành, toàn bộ tinh thần lực cương mãnh tuôn ra, đem toàn bộ phạm vi mấy chục dặm phía trước thu vào tầm mắt, vô cùng chi tiết và rõ ràng.
“Đây chính là Sử Lai Khắc sao?” Vân Chính Thiên nội tâm không khỏi cảm thán.
Trước mắt hắn bây giờ là một tòa thật lớn đổ nát thành thị, tòa thành này sở hữu lối kiến trúc vô cùng hiện đại. Mặc dù hiện tại đã hơn phân nữa không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhận ra những tòa nhà kia đã từng cao đến như thế nào. Nếu đem Sử Lai Khắc thành so sánh với Nhân Vực hiện đại nhất thành thị bây giờ chỉ hơn chứ không kém.
Đây chính là đỉnh cao của sự phát triển hồn đạo khoa học kỹ thuật. Nếu không một vạn năm trước nhân loại cũng không dám đối với vũ trụ tiến hành thăm dò cùng nghiên cứu. Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ, nếu như những tri thức đó vẫn được truyền thừa và phát triển thịnh vượng tới ngày nay, có lẽ nhân loại đã có thể thật sự bước đi trong không gian vũ trụ rồi.
Sử Lai Khắc thành niên đại thật sự đã hơn hai vạn năm, trải qua ngần ấy năm tích lũy cùng truyền thừa tự nhiên đạt đến bất phàm trình tự. Trong quá khứ nó đã từng được mệnh danh là hồn sư thánh địa, là nhân loại phòng tuyến mạnh mẽ nhất, cũng bởi vì hạch tâm Sử Lai Khắc thành tồn tại một tòa chí tôn học viện, nó chính là trong truyền thuyết Sử Lai Khắc học viện, nơi đã đào tạo ra không ít vị thần cách trong lịch sử Đấu La Tinh, bao quát Đường môn tổ tiên Đường Tam và Truyền Linh Tháp người sáng lập Hoắc Vũ Hạo đều đã từng ở nơi này học tập qua.
Dựa theo Đấu La Tinh lịch sử lâu dài ghi chép lại, Sử Lai Khắc thành khi còn hưng thịnh đã đạt được những chiến tích vô cùng lừng lẫy, tỷ như chống lại mấy đợt Thú Triều uy danh, mặc cho lúc đó Đế Thiên cùng rất nhiều hung thú còn sống tới ngày hôm nay hợp lực tấn công, Sử Lai Khắc thành như cũ sừng sững không lay.
Sử Lai Khắc thành có thể ví như một tiểu vương quốc tự trị, không phụ thuộc vào liên bang hay bất cứ quốc gia nào, luôn duy trì vị trí trung lập, lấy giáo dục làm mục tiêu, tuy nhiên nó cũng có hệ thống quân đội và trị an riêng biệt. Nguyên nhân lớn nhất khiến Sử Lai Khắc thành có thể lần lượt đẩy lùi Thú Triều lại là vì nó là một cái đệ nhất học viện. Số lượng hồn sư theo học tạo và tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc trãi rộng khắc mấy đại lục. Phàm là người có thể từ Sử Lai Khắc học viện tốt nghiệp đi ra, cho dù làm việc ở đâu cũng sẽ có rất lớn đãi ngộ, tương lai tiền đồ có thể nói sáng lạn vô cùng. Có không ít người sau này đã giữ những chức vị rất cao trong quân đội, chính vì vậy một khi Sử Lai Khắc lâm nguy, lực hiệu triệu của học viện khủng bố vô cùng.
Bất quá những điều này giờ chỉ còn là hào quang trong quá khứ phản chiếu lại mà thôi. Nhân loại thua trận, Sử Lai Khắc thành phòng tuyến cuối cùng thất thủ, bị kẻ thù đánh thành một đống đổ nát, ở hạch tâm Sử Lai Khắc học viện cơ hồ đã bị san thành bình địa.
“Đi theo ta.” Đế Thiên ngữ khí chuyển lạnh.
Vị Thú Thần này đối với Sử Lai Khắc học viện cũng lưu lại vô số ấn tượng sâu sắc. Hắn sống nhiều năm như vậy, có thể nói đã chứng kiến Sử Lai Khắc từ huy hoàng đi tới điêu tàn, tâm lý dao động là điều có thể hiểu được.
Vân Chính Thiên chầm chậm theo Đế Thiên bóng lưng mà đi, tâm tình hoàn toàn đã chìm vào Sử Lai Khắc thành phế tích bên dưới. Có một điều làm hắn vô cùng bất ngờ, đó là càng đi sâu vào Sử Lai Khắc thành, mật độ tà hồn lực có trong không khí càng dày đặc, lúc này tầm nhìn đã hoàn toàn bị hắc vân bao phủ, nếu không dùng tinh thần lực dò xét, tuyệt đối không nhìn thấy cảnh vật phía trước.
Đế Thiên cước bộ thoáng chậm lại, sau vài lần ngắn ngủi hô hấp, hắn đã thật sự dừng lại. Một tay vung tới, làm ra giống như vén màn động tác, tức thì tà hồn lực kết thành mây mù bị hắn xua tan bớt đi. Vân Chính Thiên đã có thể dễ dàng dùng mắt thường quan sát phía trước cảnh vật.
Đó là một cái hồ thật lớn, trong vắt màu nước, lòng hồ thật sâu, nhìn xuống chỉ thấy một cái hố đen vô tận.
Chính giữa hồ có một cái ốc đảo, trên đó có rất nhiều thực vật cây cối sinh sôi nảy nở, nhưng thứ làm Vân Chính Thiên khiếp sợ nhất, có lẽ là một cây đại cổ thụ từ ngay chính giữa ốc đảo chạy thẳng lên trời, xuyên qua ngàn vạn lớp mây mù, biến mất ở trong đó. Sum xuê cành lá tản ra tứ phía, dày đặc như một khu rừng mọc ở trên những tán cây, vô cùng quỉ dị.
Vân Chính Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, từ trên thân đại cổ thụ truyền tới vô cùng thuần khiết ma lực, tràn ngập hơi thở tà ác chiếm cứ mỗi một phân tử trong không khí. Nơi này những nguyên tố thường biết đã không còn cảm ứng được Vân Chính Thiên kêu gọi, thay vào đó là một cỗ thấu xương tà niệm.
“Đây là, đây là đã từng Hải Thần Hồ, chỗ kia chính là Hải Thần Đảo, còn to lớn cổ thụ kia lẽ nào chính là Hắc Ám Cổ Thụ?” Vân Chính Thiên miệng hơi mấp máy, rốt cục nói ra chính mình phán đoán.
Đế Thiên lắc đầu: “Nó không phải Hắc Ám Cổ Thụ mà ngươi từng biết. Ở đây chúng ta gọi nó là Tà Ác Chi Thụ, nó là thứ mà nhân loại các ngươi vẫn luôn mơ tưởng có ngày đốn ngã được đi.”
Vân Chính Thiên chằm chằm nhìn ma thụ một lát, sau đó bỗng nhiên thở dài: “Bây giờ ta mới biết, suy nghĩ đó là ngu xuẩn đến cỡ nào. Tà Ác Chi Thụ này tản ra khí tức làm ta cũng phải khiếp sợ. Nếu ta đoán không sai, ma thụ này tuyệt đối có thể xứng với thần cấp ma vật.”
“Lời này không sai.” Đế Thiên hờ hững tán thưởng, sau đó lại nói: “Tà Ác Chi Thụ cứ mỗi trăm năm sẽ sản sinh ra một viên Tà Ác Hạt Giống, sau khi được thu hoạch, Tà Hồn Điện sẽ phái người tới đem hạt giống này gieo trồng xuống một khu vực nào đó, mười năm sau nơi đó sẽ sinh ra Hắc Ám Cổ Thụ mà các ngươi đã biết.”
“Chuyện này ta đã biết. Thú Thần tiền bối, ngài đưa ta tới đây rốt cục để làm gì?” Vân Chính Thiên ngờ vực hỏi.
Đế Thiên tức giận nói: “Tất nhiên là để tu luyện, chứ ngươi nghĩ là cái gì nữa. Ngươi võ hồn thứ hai rất phù hợp với chỗ này, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, ta biết cách giúp ngươi tăng cường tu vi trong thời gian ngắn nhất.”
“Làm cách nào?” Vân Chính Thiên bị Đế Thiên lời nói hấp dẫn.
Đế Thiên mỉm cười nham hiểm: “Nuốt vào bụng Tà Ma Hạt Giống.”
Trên trời dưới đất chứa đựng dày đặc tà ác hơi thở làm Vân Chính Thiên cõi lòng lạnh lẽo, trong cơ thể hai khỏa thần hạch không ngừng rung động, nếu không phải bị Vân Chính Thiên kiềm xuống, chỉ sợ lúc này đã muốn phát tác ra.
Thú Vực hạch tâm quả nhiên không hổ là nhân loại cấm khu, mặc dù Vân Chính Thiên có ma hạch chống đỡ vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thú Thần tiền bối, ngài sẽ không làm khó hai vị đồng bạn của ta chứ?”
Đế Thiên ở đằng trước nghe được Vân Chính Thiên câu hỏi, hắn vẫn không có đình chỉ phi hành, sẵn giọng đáp: “Yên tâm, muốn giết các ngươi thì bọn ta trực tiếp ra tay là được rồi, không cần bày mưu tính kế làm gì. Để đồng bạn của ngươi đi theo Bích Cơ, Hùng Quân đám người tu luyện một thời gian đi, đối với tương lai của các nàng sẽ có rất lớn lợi ích.”
Sau khi từ biệt Nhân Vực mọi người, Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa và Ân Minh Tuyết trực tiếp ở lại Thú Vực, cùng với Đế Thiên đám người tạm thời chung một chỗ.
Lúc này Đế Thiên mang theo Vân Chính Thiên tiến vào Thú Vực chỗ sâu nhất, còn Thiên Hoa và Minh Tuyết thì đi theo Bích Cơ.
Mặc dù tách ra như vậy cũng có hơi mạo hiểm, nhưng Vân Chính Thiên cũng tin tưởng Đế Thiên phong phạm, hắn sẽ không vì đối phó mấy cái tiểu bối mà vứt đi mặt mũi của mình.
Đế Thiên nói như vậy, Vân Chính Thiên đem mông lung suy nghĩ kia phao chi sau đầu. Hắn cùng với Thú Thần trong quá khứ từng có hiềm khích, thực tế gặp gỡ nhau không nhiều, vừa rồi chính là lần đầu tiên cả hai liên thủ, nhưng Đế Thiên mang lại cho Vân Chính Thiên một cảm giác có thể tin tưởng được.
Cả hai phi hành thêm một lát, Đế Thiên chợt hỏi: “Vân Chính Thiên, ngươi biết Sử Lai Khắc sao?”
Nghe Thú Thần đề cập tới Sử Lai Khắc, Vân Chính Thiên trở nên ánh mắt kinh ngạc: “Đương nhiên là biết. Sử Lai Khắc chính là chúng ta nhân loại tinh thần tính biểu tượng.”
Nói tới đây, hắn có chút trầm ngâm. Thật sự sâu trong nội tâm Vân Chính Thiên rất muốn được sinh ra ở thời đại Sử Lai Khắc còn huy hoàng, khi đó hắn sẽ chứng kiến được nhân loại là cỡ nào cao ngạo, cũng sẽ có cơ hội tiếp cận được nhiều hơn với các loại tri thức đã mất đi.
Đáng tiếc, nhân loại thất bại, Sử Lai Khắc bị hủy, toàn bộ hồn đạo khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất bị chôn vùi.
Mà kẻ góp công rất lớn cho việc này chính là người bay ở đằng trước, Thú Thần Đế Thiên.
Đế Thiên trầm giọng: “Ta hiểu được cảm giác của ngươi bây giờ. Có thể ngươi đang rất khó chịu vì hồn thú chúng ta đã hủy diệt đi Sử Lai Khắc, đồng thời đem nhân loại phần lớn lãnh thổ chiếm đóng, khiến cho các ngươi mấy ngàn năm qua sống vô cùng chật vật.”
Vân Chính Thiên lạnh đáp: “Quả thực có suy nghĩ này.”
“Ha ha ha. Đến bây giờ nhân loại các ngươi vẫn ngây thơ vô cùng.” Đế Thiên nhất thời cười lớn.
“Ngài nói vậy là sao?” Vân Chính Thiên cau mày.
“Một lát ngươi sẽ rõ.” Đế Thiên thản nhiên đáp: “Tới rồi. Nhìn đi, đó chính là Sử Lai Khắc.”
Vân Chính Thiên lập tức đình chỉ phi hành, toàn bộ tinh thần lực cương mãnh tuôn ra, đem toàn bộ phạm vi mấy chục dặm phía trước thu vào tầm mắt, vô cùng chi tiết và rõ ràng.
“Đây chính là Sử Lai Khắc sao?” Vân Chính Thiên nội tâm không khỏi cảm thán.
Trước mắt hắn bây giờ là một tòa thật lớn đổ nát thành thị, tòa thành này sở hữu lối kiến trúc vô cùng hiện đại. Mặc dù hiện tại đã hơn phân nữa không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhận ra những tòa nhà kia đã từng cao đến như thế nào. Nếu đem Sử Lai Khắc thành so sánh với Nhân Vực hiện đại nhất thành thị bây giờ chỉ hơn chứ không kém.
Đây chính là đỉnh cao của sự phát triển hồn đạo khoa học kỹ thuật. Nếu không một vạn năm trước nhân loại cũng không dám đối với vũ trụ tiến hành thăm dò cùng nghiên cứu. Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ, nếu như những tri thức đó vẫn được truyền thừa và phát triển thịnh vượng tới ngày nay, có lẽ nhân loại đã có thể thật sự bước đi trong không gian vũ trụ rồi.
Sử Lai Khắc thành niên đại thật sự đã hơn hai vạn năm, trải qua ngần ấy năm tích lũy cùng truyền thừa tự nhiên đạt đến bất phàm trình tự. Trong quá khứ nó đã từng được mệnh danh là hồn sư thánh địa, là nhân loại phòng tuyến mạnh mẽ nhất, cũng bởi vì hạch tâm Sử Lai Khắc thành tồn tại một tòa chí tôn học viện, nó chính là trong truyền thuyết Sử Lai Khắc học viện, nơi đã đào tạo ra không ít vị thần cách trong lịch sử Đấu La Tinh, bao quát Đường môn tổ tiên Đường Tam và Truyền Linh Tháp người sáng lập Hoắc Vũ Hạo đều đã từng ở nơi này học tập qua.
Dựa theo Đấu La Tinh lịch sử lâu dài ghi chép lại, Sử Lai Khắc thành khi còn hưng thịnh đã đạt được những chiến tích vô cùng lừng lẫy, tỷ như chống lại mấy đợt Thú Triều uy danh, mặc cho lúc đó Đế Thiên cùng rất nhiều hung thú còn sống tới ngày hôm nay hợp lực tấn công, Sử Lai Khắc thành như cũ sừng sững không lay.
Sử Lai Khắc thành có thể ví như một tiểu vương quốc tự trị, không phụ thuộc vào liên bang hay bất cứ quốc gia nào, luôn duy trì vị trí trung lập, lấy giáo dục làm mục tiêu, tuy nhiên nó cũng có hệ thống quân đội và trị an riêng biệt. Nguyên nhân lớn nhất khiến Sử Lai Khắc thành có thể lần lượt đẩy lùi Thú Triều lại là vì nó là một cái đệ nhất học viện. Số lượng hồn sư theo học tạo và tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc trãi rộng khắc mấy đại lục. Phàm là người có thể từ Sử Lai Khắc học viện tốt nghiệp đi ra, cho dù làm việc ở đâu cũng sẽ có rất lớn đãi ngộ, tương lai tiền đồ có thể nói sáng lạn vô cùng. Có không ít người sau này đã giữ những chức vị rất cao trong quân đội, chính vì vậy một khi Sử Lai Khắc lâm nguy, lực hiệu triệu của học viện khủng bố vô cùng.
Bất quá những điều này giờ chỉ còn là hào quang trong quá khứ phản chiếu lại mà thôi. Nhân loại thua trận, Sử Lai Khắc thành phòng tuyến cuối cùng thất thủ, bị kẻ thù đánh thành một đống đổ nát, ở hạch tâm Sử Lai Khắc học viện cơ hồ đã bị san thành bình địa.
“Đi theo ta.” Đế Thiên ngữ khí chuyển lạnh.
Vị Thú Thần này đối với Sử Lai Khắc học viện cũng lưu lại vô số ấn tượng sâu sắc. Hắn sống nhiều năm như vậy, có thể nói đã chứng kiến Sử Lai Khắc từ huy hoàng đi tới điêu tàn, tâm lý dao động là điều có thể hiểu được.
Vân Chính Thiên chầm chậm theo Đế Thiên bóng lưng mà đi, tâm tình hoàn toàn đã chìm vào Sử Lai Khắc thành phế tích bên dưới. Có một điều làm hắn vô cùng bất ngờ, đó là càng đi sâu vào Sử Lai Khắc thành, mật độ tà hồn lực có trong không khí càng dày đặc, lúc này tầm nhìn đã hoàn toàn bị hắc vân bao phủ, nếu không dùng tinh thần lực dò xét, tuyệt đối không nhìn thấy cảnh vật phía trước.
Đế Thiên cước bộ thoáng chậm lại, sau vài lần ngắn ngủi hô hấp, hắn đã thật sự dừng lại. Một tay vung tới, làm ra giống như vén màn động tác, tức thì tà hồn lực kết thành mây mù bị hắn xua tan bớt đi. Vân Chính Thiên đã có thể dễ dàng dùng mắt thường quan sát phía trước cảnh vật.
Đó là một cái hồ thật lớn, trong vắt màu nước, lòng hồ thật sâu, nhìn xuống chỉ thấy một cái hố đen vô tận.
Chính giữa hồ có một cái ốc đảo, trên đó có rất nhiều thực vật cây cối sinh sôi nảy nở, nhưng thứ làm Vân Chính Thiên khiếp sợ nhất, có lẽ là một cây đại cổ thụ từ ngay chính giữa ốc đảo chạy thẳng lên trời, xuyên qua ngàn vạn lớp mây mù, biến mất ở trong đó. Sum xuê cành lá tản ra tứ phía, dày đặc như một khu rừng mọc ở trên những tán cây, vô cùng quỉ dị.
Vân Chính Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, từ trên thân đại cổ thụ truyền tới vô cùng thuần khiết ma lực, tràn ngập hơi thở tà ác chiếm cứ mỗi một phân tử trong không khí. Nơi này những nguyên tố thường biết đã không còn cảm ứng được Vân Chính Thiên kêu gọi, thay vào đó là một cỗ thấu xương tà niệm.
“Đây là, đây là đã từng Hải Thần Hồ, chỗ kia chính là Hải Thần Đảo, còn to lớn cổ thụ kia lẽ nào chính là Hắc Ám Cổ Thụ?” Vân Chính Thiên miệng hơi mấp máy, rốt cục nói ra chính mình phán đoán.
Đế Thiên lắc đầu: “Nó không phải Hắc Ám Cổ Thụ mà ngươi từng biết. Ở đây chúng ta gọi nó là Tà Ác Chi Thụ, nó là thứ mà nhân loại các ngươi vẫn luôn mơ tưởng có ngày đốn ngã được đi.”
Vân Chính Thiên chằm chằm nhìn ma thụ một lát, sau đó bỗng nhiên thở dài: “Bây giờ ta mới biết, suy nghĩ đó là ngu xuẩn đến cỡ nào. Tà Ác Chi Thụ này tản ra khí tức làm ta cũng phải khiếp sợ. Nếu ta đoán không sai, ma thụ này tuyệt đối có thể xứng với thần cấp ma vật.”
“Lời này không sai.” Đế Thiên hờ hững tán thưởng, sau đó lại nói: “Tà Ác Chi Thụ cứ mỗi trăm năm sẽ sản sinh ra một viên Tà Ác Hạt Giống, sau khi được thu hoạch, Tà Hồn Điện sẽ phái người tới đem hạt giống này gieo trồng xuống một khu vực nào đó, mười năm sau nơi đó sẽ sinh ra Hắc Ám Cổ Thụ mà các ngươi đã biết.”
“Chuyện này ta đã biết. Thú Thần tiền bối, ngài đưa ta tới đây rốt cục để làm gì?” Vân Chính Thiên ngờ vực hỏi.
Đế Thiên tức giận nói: “Tất nhiên là để tu luyện, chứ ngươi nghĩ là cái gì nữa. Ngươi võ hồn thứ hai rất phù hợp với chỗ này, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, ta biết cách giúp ngươi tăng cường tu vi trong thời gian ngắn nhất.”
“Làm cách nào?” Vân Chính Thiên bị Đế Thiên lời nói hấp dẫn.
Đế Thiên mỉm cười nham hiểm: “Nuốt vào bụng Tà Ma Hạt Giống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook