Một nữ nhân gương mặt đau khổ, ngước lên nhìn thấy thiếu niên lạ mặt bước vào, nhất thời nàng không nhịn được mà rên lên

“Cứu … tôi … với”

Vân Chính Thiên đưa một ngón tay lên trước miệng “Suỵt” một cái, sau đó hắn khẽ nói.

“Mọi người đừng lên tiếng, một lát xử lý hết bọn chúng sẽ cứu các ngươi ra”

Các nữ nhân này nghe Vân Chính Thiên nói vậy, nhất thời hai mắt sáng long lanh, một tia hy vọng tràn về trong tâm trí họ, mặc cho việc Vân Chính Thiên nhìn qua tuổi vẫn còn quá nhỏ, không biết có thể đem bọn họ cứu ra hay không.

Bọn họ lúc này như chìm sâu dưới đám bùn lầy lội, chỉ cần có một tia sáng lóe lên, họ lặp tức nắm lấy không do dự.

“Vâng đại ân nhân” Một cô gái rên rỉ.

Vân Chính Thiên buông tấm màn xuống, trong lòng không khỏi phẫn nộ. Hắn không phủ nhận, kiếp trước xem nữ nhân như công cụ thỏa mãn dục vọng, bất quá đó là Kiếm Thần của kiếp trước, còn kiếp này, hắn là Vân Chính Thiên, hắn không muốn tiếp tục con đường như vậy.

Vân Chính Thiên đưa một ngón tay ấn vào hồn đạo khí đang đeo chỗ lỗ tai, nói

“A Thiên đây, có phát hiện gì không”

“A Phong đây, bên ta không có động tĩnh nào, chỉ thấy một đám nam nhân trần truồng mà thôi, thật kinh tởm không chịu được”

Đầu dây bên kia, Tiếu Phong lên tiếng. Vân Chính Thiên nghe vậy khẽ rùng mình một cái, xem ra Lâm Minh trại không việc xấu gì không làm a.

“Bên Tiểu Mã ta cũng không thấy gì khả nghi, Chính Thiên, bây giờ làm sao”

Vân Chính Thiên trầm ngâm trong giây lát, xem ra cha mẹ không bị bọn chúng giam ở Lâm Minh trại, vậy thì ở đâu mới được.

Không tìm được cha mẹ, Vân Chính Thiên hiện tại thực sự muốn đem Lâm Minh trại toàn bộ san bằng, nhưng làm vậy chỉ sợ bọn chúng sẽ càng chú ý hơn, vạn nhất đem cha mẹ tới một nơi hẻo lánh nào đó, rất là phiền toái.

Trong lúc Vân Chính Thiên trong đầu phân tích các tình huống có thể xảy ra, bất giác hắn thở dài một hơi. Có lẽ nên thông báo rút về, tạm thời gác lại một bên chờ tin tức từ phía Thành Chủ.

Mà Vân Chính Thiên còn chưa kịp thông báo cho Tiếu Phong cùng Tiểu Mã, một thanh âm già nua không biết từ đâu đột nhiên vang lên.

“Lão phu đã nói có chuột trong trại, ngươi còn không tin”

Vân Chính Thiên sắc mặt ngưng trọng, không ổn, đã bị lộ rồi. Hắn ngay lập tức không còn do dự, trực tiếp đem võ hồn triệu hoán ra.

Thất Diện Kiếm, Đệ nhất diện Hắc Kiếm.

Hắc Kiếm vừa xuất hiện, hồn lực trong cơ thể hắn cũng điên cuồng vận chuyển, ngay sau đó hắn liền hướng túp lều nơi giam giữ các nữ nhân kia một kiếm chẽm gãy cột trụ rồi chui vào bên trong, phá vỡ toàn bộ xiềng xích, hét lên.

“Các ngươi chạy đi”

Tức thì một đám nữ nhân trần như nhộng kéo nhau lũ lượt chạy ra ngoài, làm cho vị lão giả kia không khỏi hoa mắt.

Động tĩnh ồn ào như vậy khiến Tiếu Phong và Tiểu Mã bên kia giật mình, theo bản năng ẩn nấp quan sát trước.

“Giấu đầu giấu đuôi, ra đây cho lão phu”

Già nua thanh âm vừa dứt, một cỗ kinh khủng phong bạo chợt nổi lên, lôi điện điên cuồng oanh kích mọi vị trí trên mặt đất. Mỗi một đoàn lôi kích đều mang đến chí mạng sát thương, trong nháy mắt đám nữ nhân kia gục ngã toàn bộ.

Thật là ác độc a.

Vân Chính Thiên trong lòng rít lên, bất quá hiện tại hắn né tránh cực kỳ chật vật, không có khả năng lo cho người khác. Người này, tu vi không chỉ ba hoàn, chắc chắn đã đạt tới bốn hoàn Hồn Tông.

Lôi điện oanh kích hơn mười giây đồng hồ mới dừng lại, lúc này một mảng của Lâm Minh trại hoàn toàn chìm trong biển lửa.

Lâm Minh trại bốc cháy rực sáng cả bầu trời,

“Lão Bạch, ngươi còn không mau dừng tay, Lâm Minh trại của ta sẽ bị ngươi phá tan mất”

Hùng hồn thanh âm vang lên, một tên vóc người tráng kiện xuất hiện bên cạnh lão giả kia, là Lâm Chấn, trại chủ Lâm Minh trại.

Mà vị lão giả kia một đầu tóc trắng, hắn cũng là một tên thuộc ngũ đại đường chủ, Lão Bạch, trại chủ Bạch Phong trại. Lão Bạch này tu vi còn cao hơn Lâm Chấn một bậc, trực tiếp là một vị Hồn Tông bốn hoàn.

Với thực lực này, Liên Minh Thảo Khấu hoàn toàn có đủ năng lực đem Bàn Long môn hoàn toàn hủy diệt triệt để.

Vân Chính Thiên núp ở một bên, nhãn lực tập trung quan sát, khi nãy lão sử dụng lôi hệ công kích, cũng không có nhìn thấy võ hồn là cái gì, bất quá màu sắc hồn hoàn thì nhìn rất rõ, là nhất hoàng, tam tử.

Vượt qua màu sắc tiêu chuẩn phân phối hồn hoàn.

“Lâm Chấn, tên nhóc mà ngươi đang tìm, hắn hiện đang trong doanh trại, còn không mau điều người lục soát”.

“Không cần lão nói” dứt lời Lâm Chấn lập tức hạ lệnh lục soát toàn bộ doanh trại, mà khu vực chủ yếu là nơi Vân Chính Thiên đang ẩn núp.

Trong lòng biết chắc không ổn, Vân Chính Thiên không còn cách nào khác sử dụng ám hiệu rút lui. Từ trong giới chỉ lấy ra một viên bi màu đỏ, tiện tay bóp nát, tức thì ở trên trời xuất hiện một màn bắn pháo hoa ngoạn mục.

“Là tên nào bắn pháo hỏa” Lâm Chấn tức giận nói.

Không đợi có người trả lời, trước mắt Lâm Chấn đã xuất hiện một quả cầu lửa, đường kính vượt hơn hai mét, thẳng tới chỗ hắn mà bay tới.

“OÀNH”

Hỏa cầu mang tới kinh khủng nổ lớn, khiến cho Lâm Chấn cùng Lão Bạch đứng gần đó không nhịn được mà phải lách sang né tránh. Lâm Chấn hai mắt cùng hung cực ác hướng vị trí hỏa cầu xuất phát điểm mà nhìn, chỉ thấy một cô bé tóc đen, tay cầm một cây quyền trượng rực lửa, đang chỉ về phía hắn.

“A Long, hành động” Mộng Hồng Nhan hét lên.

Can Hữu Long gầm lên một tiếng rõ to, ngay sau đó võ hồn Thiên Nguyên Long phụ thể, trên người tầng tầng lớp lớp vảy rồng lập tức nổi lên, một đôi long trảo xuất hiện trên tay, vảy rồng tạo thành một lớp áo giáp phủ lấy toàn bộ thân trên của hắn.

Trầm thấp long ngâm vang lên, Can Hữu Long đạp một cước phóng thẳng tới trước, từ trên người hắn, một tầng sóng âm dao động đánh thẳng tới.

Thiên Nguyên Long võ hồn, đệ nhất hồn kỹ, Thiên Long Hống.

Địa Long sau khi tiến hóa thành Thiên Long, đệ nhất hồn kỹ cũng thay đổi theo, mà hồn kỹ Thiên Long Hống này mang theo bá đạo khí tức của long tộc, phàm là võ hồn có phẩm chất kém hơn đều bị áp chế ít nhiều.

Mà ngay khi Can Hữu Long vừa thi triển đệ nhất hồn kỹ, hắn ở trên không đồng dạng hét lớn lên

“Chính Thiên”

Hai chữ Chính Thiên vừa vang lên, tức thì một cỗ băng hàn khí tức phủ xuống, mang toàn bộ mọi thứ trong chu vi hai mươi thước hoàn toàn bao phủ bởi một tầng băng vụ.

Cảm thấy khí tức quen thuộc, Lâm Chấn cũng đồng dạng gầm lên.

“Con chuột nhắt, lần này để ngươi thoát ta không gọi là Lâm Chấn”

Lâm Chấn võ hồn là Cự Viên, là một loại am hiểu lực lượng thú võ hồn, ngay lúc cơ thể vừa bành trướng lên, tức thì đệ nhị cùng đệ tam hồn hóa lóe sáng.

Cự Viên Kim Cương Biến cùng Cự Viên Cuồng Huyết Biến. Hai đại hồn kỹ tăng phúc đồng thời triển khai, Lâm Chấn hơi thở lúc này không thua kém gì Hồn Tông bốn hoàn.

Vừa gia nhập vòng chiến, Lâm Chấn liền sử dụng toàn lực, hắn thực sự không muốn tên nhóc giảo hoạt kia có cơ hội chạy trốn thêm một lần nữa. Thấy Lâm Chấn nghiêm túc, Lão Bạch mỉm cười lui lại một chút, chấp tay sau lưng tọa quan xem hổ đấu.

Vân Chính Thiên tay nắm chặt Băng Đế Kiếm, hung hăng nhìn Lâm Chấn, thế công lập tức phát động. Theo như kế hoạch của cả đội, một khi bị phát hiện, Vân Chính Thiên trực tiếp cản Lâm Chấn lại, những người còn lại tùy cơ ứng biến, mục tiêu chỉ có một là rút lui an toàn.

Mộng Hồng Nhan làm rất tốt công việc quấy rối, nàng ở khoảng cách an toàn, từng đoàn to lớn hỏa cầu không ngững nã về phía địch. Có một số thực lực mạnh hồn sư đạt tới hai hoàn cũng vô cùng chật vật.

Can Hữu Long sau khi đáp xuống đất, không cần ai nhắc cũng chủ động lui lại phía sau hơn chục bước, đệ nhị hồn hoàn trực tiếp sáng lên.

Thiên Long Hộ Thể, dưới sự tăng phúc của hồn kỹ, Can Hữu Long điên cuồng tấn công đám lâu la bên ngoài, để bọn chúng không thể quấy rầy Vân Chính Thiên. Bất quá đột nhiên một quyền mạnh mẽ đánh tới, vỗ trúng lồng ngực của Can Hữu Long, làm hắn lảo đảo lui lại phía sau vài bước.

Ngước mắt nhìn lên, là một tên trung niên nam tử, gương mặt hung ác đang nhìn hắn chằm chằm, là cánh tay phải của Lâm Chấn, là một tên 31 cấp Hồn Tôn, võ hồn là Kim Mao Hổ.

Can Hữu Long quẹt đi vệt máu trên miệng, hắn long trảo đưa lên, một lần nữa lao lên tấn công.

Lâm Chấn gầm lên một tiếng, hắn hay cánh tay vỗ ngực ầm ầm, sau đó nhảy thẳng đến vị trí “con chuột nhắt” mà hắn căm ghét nhất. Cự quyền hung hăng vỗ xuống, mặt đất dưới chân lập tức nứt toát ra, bất quá thân thủ Vân Chính Thiên không phải tầm thường, hắn nhảy về phía sau tránh đi một quyền này, Băng Đế Kiếm trên không nhẹ nhàng vung tới.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

“Vù … Vù …”

Lâm Chấn mặc dù da dày thịt béo, lại được hai đại hồn kỹ tăng phúc, nhưng đối mặt băng nguyên tố bá đạo này cũng ăn không ít thiệt thòi. Mặc dù Băng Đế Kiếm chém tới đã bị Lâm Chấn hoàn toàn đỡ được, bất quá băng phong đã kịp thời bám vào da thịt hắn.

Vân Chính Thiên thấy vậy, tay hắn khẽ kết ấn, muốn sử dụng Băng Tỏa Thuật đóng băng hồn lực của đối phương, chuẩn bị ra chiêu thì Lâm Chấn đột nhiên rùng mình một cái, từng lớp băng vụn ra lả tả ra mặt đất, ngay sau đó hoàn toàn bốc hơi.

Lâm Chấn hừ lạnh “Trò vặt vãnh”

Sau đó lại phát động thế công, hắn không muốn Vân Chính Thiên có cơ hội hồi khí, khá khen cho Vân Chính Thiên dù bị dồn ép nhưng tâm không loạn. Hắn Băng Đế Kiếm hạ thấp, giơ cao, thủ vững trận tuyến.

Lúc cần tránh thì tránh, lúc cần phản công liền phản công. Kỹ xảo chiến đấu của Vân Chính Thiên khiến cho Lão Bạch ở bên kia âm thầm thán phục.

“Tuổi trẻ tài cao a, chẳng trách Lâm Chấn muốn giết chết nó sớm như vậy, cho nó thêm vài năm, e rằng ca Liên Minh này không ai áp chế được nó”

Nghĩ đến đây, trong mắt Lão Bạch cũng xuất hiện một tia sát niệm.

“Con chuột nhắt chết tiệt”

Giao đấu với Vân Chính Thiên hơn mười chiêu, Lâm Chấn vẫn không hoàn toàn chiếm thượng phong, hắn tức giận quát lên.

“Cự Viên Bất Diệt Thủ”

Thanh âm Lâm Chấn vừa dứt, một cái cự đại bàn tay màu xám lập tức xuất hiện trên bầu trời, mang theo linh lực gào thét, tàn sát bừa bãi xung quanh. Mà trong nháy mắt, bàn tay thẳng hướng vị trí Vân Chính Thiên chụp xuống.

Vân Chính Thiên trong lòng cả kinh, tốc độ này quá nhanh đi, hắn không có khả năng né tránh được, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, Vân Chính Thiên đưa kiếm lên trước mặt, hung hăng một cước đạp mạnh thẳng về hướng Cự Viên Bất Diệt Thủ.

Nguyên bản Băng Đế Kiếm đột nhiên tách ra, để lộ một đoàn hỏa diễm cuồn cuộn bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương