Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
-
Chương 25: Nhập ngũ
“Mẹ ngươi, Hàn Phi, nàng là muội muội của ta. Nói cách khác ngươi chính là cháu của ta”.
“Cái gì??”
Không những Vân Chính Thiên bất ngờ kêu lên, mà còn có tiểu công chúa Thanh Chi đang ngồi gần đó.
“Lời của ngài là thật?”
Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi.
Thực sự ngàn vạn lần không ngờ tới, mẹ của hắn, Hàn Phi lại có xuất thân quí tộc tôn quí. Không những thế lại còn có danh phận là muội tử của Thành Chủ Long Thần thành. Trong ký ức của hắn lúc này tràn ngập hình ảnh của Hàn Phi.
Hàn Phi vốn dĩ dung nhan tuyệt trần, tuyệt đối xứng đáng là một trong những nữ nhân có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhất Vân Chính Thiên từng gặp gỡ. Trên người nàng lúc nào cũng tràn ngập hoàng khí chính thống.
Bất quá nàng lại lựa chọn sinh sống cùng với Vân Lý Tân, hắn quả thực chỉ là một tên nông dân bình thường mà thôi, hàng ngày làm việc vất vả ít nhiều đã che khuất đi hoàng khí của nàng.
Trong lòng Vân Chính Thiên không ngừng tự? hỏi, lý do nào khiến một tiểu thư đài các thuộc hàng danh gia vọng tộc như Hàn Phi lại chịu kết hôn với Vân Lý Tân.
“Muội ấy vì một tên nông dân mà cam chịu rời xa hoàng thất này, sống một cuộc đời khốn khổ với hắn, nhắc lại ta vẫn còn đau lòng”.
Hàn Long Quần thống khổ nói, hai mắt tràn ngập vẻ bi thương.
Xuất thân từ quí tộc tôn quí, ít nhiều đối với bình dân bá tánh có một khoảng cách nhất định, Hàn Phi quyết định khiến Hàn Long Quần lúc đó rất tức giận nhưng hoàn toàn không thể làm gì khác ngoài nhìn muội tử dứt áo ra đi.
Dạ Hành đứng một bên tiến lên nói tiếp.
“Nàng rời nơi này cũng hơn mườ?i năm rồi, vẫn chưa từng trở lại. Mặc dù chúng ta biết vị trí nàng cư ngụ nhưng chung qui vẫn chưa từng gặp mặt. Vài hôm trước chính nàng lại đột nhiên xuất hiện, sau đó Thành Chủ mớ?i biết chuyện ngươi gia nhập Bàn Long môn”.
Nghe đến đây Vân Chính Thiên trong lồng ngực dâng lên một trận ấm áp, mẫu thân, nàng luôn biết ta đã trở về a, vẫn âm thầm dõi theo ta. Nhất thời nước mắt lâng tròng, khiến cho Vân Chính Thiên hắn phải rơi lệ, Hàn Phi là người đầu tiên.
Cảm thấy tâm tình Vân Chính Thiên biến đổi, tiểu công chúa Thanh Chi cũng tiến lại gần nói.
“Ca, ngươi đừng khóc”.
Một câu ngắn gọn của nàng lại đánh thức Hàn Long Quần cùng Vân Chính Thiên đang chìm trong hồi ức, nghe tiểu bảo bối nói vậy, Hàn Long Quần nhất thời ánh mắt vui vẻ lên nhiều.
“Đúng rồi, sau này ngươi cứ gọi hắn là Thiên ca, chúng ta vốn là người một nhà”.
Vân Chính Thiên cũng khẽ vui mừng, kiếp trước hắn vốn không có người thân. Bất quá từ khi trọng sinh đến giờ, hắn mới biết cái gì gọi là tình cảm gia đình, có lẽ Đấu La Đại Lục cũng có phần thay đổi tâm tính của hắn.
“Vân Chính Thiên ra mắt đại bá” Hắn lập tức quì một chân xuống nói.
“Được rồi Chính Thiên ngoan, ngươi đứng lên đi”.
Một lát sau, không khí đã bình thường trở lại. Vân Chính Thiên cùng cha con Hàn Long Quần nói chuyện rất lâu, chủ yếu kể lại những năm qua hắn sống như thế? nào.
“Thiên ca, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà đã trải qua vô số chuyện a”
Thanh Chi công chúa nói.
“Ừm, bởi vì mục tiêu của ta là trở thành một tên hồn sư mạnh mẽ a”
Vân Chính Thiên cười cười nói.
Dạ Hành đang hiu hiu ngủ, nghe hắn nói vậy, không khỏi hứng thú nói xen vào.
“Nếu như vậy ngươi có muốn gia nhập Chung Cực Quân Đoàn hay không?”
“Ngài nói Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư?” Vân Chính Thiên hai mắt lấp lánh.
Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư chính là chân chính đội ngũ quản lý hết thảy hồn sư trong Nhân Vực, mà mỗi đơn vị này đều trực thuộc thế lực của các vị Thành Chủ. Dạ Hành chính là đoàn trưởng ở đây.
Gia nhập Chung Cực Quân Đoàn, không nghi ngờ gì so với Bàn Long môn tốt hơn rất nhiều. Tài nguyên tu luyện dồ?i dào, tương lai tất nhiêu có rất nhiều lợi ích.
Nhưng đối với hắn, Bàn Long môn cũng xem như có ân, hiện tại cả? tông môn vẫn đang trong trận chiến với Liên Minh thảo khấu, nếu bây giờ quay lưng bỏ đi thật không cam lòng.
Vân Chính Thiên suy nghĩ một lúc liề?n nói.
“Dạ Hành tiền bối, ta rất vui mừng được gia nhập quân đoàn, tuy nhiên ta có một thỉnh cầu, không biết có được hay không”.
Hàn Long Quần nói.
“Cháu ngoan, ngươi cứ nói, phàm giúp được, đại bá sẽ giúp ngươi”.
“Hiện giờ Bàn Long môn cùng Liên Minh thảo khấu như nước với lửa, bất quá Bàn Long môn không tốt lắm. Họ lại từng có ân với ta, không biết ngài có thể ra tay ổn định lại tình hình được hay không”.
Nghe thỉnh cầu của hắn, Hàn Long Quần khẽ vuốt cằm nói.
“Chuyện này có chút phức tạp, bở?i vì phạm vi chiến đấu xảy ra không trực thuộc Long Thần thành. Trụ sở Bàn Long môn ở đây ta có thể đảm bảo cho ngươi, còn những khu vực thành thị khác, ta phả?i đích thân nói chuyện với bọn Thành Chủ đó một phen, bất quá ta nghĩ rằng sẽ được, mấy lão gia hỏa kia cũng phải nể mặt ta một chút”.
“Đội ơn đại bá” Vân Chính Thiên lập tức quì xuống khấu đầu cảm tạ.
Nhu hòa hồn lực nhẹ nhàng nâng hắn đứng lên. Hàn Long Quần trong lòng thầm ngợi khen, đứa nhỏ này rất coi trọng nghĩa khí, không hổ là con trai của Hàn Phi a.
“Ta còn một chuyện nữa” Vân Chính Thiên đứng lên lè lưỡi nói.
“Còn chuyện gì nữa” Dạ Hành bắ?t đầu không kiên nhẫn hỏi.
“Mặc dù gia nhập quân đoàn nhưng ta vẫn là Bàn Long môn một thành viên nha, sau này vẫn có thể qua lại với bọn họ chứ”.
“Thật lắm chuyện, tất nhiên là như vậy rồi” Dạ Hành cười lớn vỗ vai hắn nói.
Hai ngày sau, đại quân Bàn Long môn do Chu Bá Thước dẫn đầu đã trở về, mặc dù tình thế hung hiểm nhưng kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm đã cứu giúp một chi quân đội này, số? người thương vong không quá nhiều, toàn bộ lãnh đạo cao tầng được bảo tồn không sứt mẻ.
Về đến phủ, nghe Tiểu Mã tường thuật lại diễn biế?n, bọn họ mới khẽ rùng mình. Xem ra từ đầu đã lọt vào bẫy của bọn Liên Minh thảo khấu. May mắn trong phủ có Vân Chính Thiên ở lại.
Hôm sau Vân Chính Thiên cùng Dạ Hành trở? về Bàn Long môn, việc khuyên Chu Bá Thước tạm thời đình chiến với Liên Minh thảo khấu vô cùng dễ dàng. Bởi vì Bàn Long môn nguyên khí tổn thương, không tránh khỏi rơi vào thế yếu, đồng thời Thành Chủ cũng cam kết bảo đảm an toàn của họ trong hai năm, các thành thị khác cũng đồng dạng như vậy.
Môn chủ Bàn Long môn là Chu Bá Thước mặc dù đồng ý tạm hoãn, nhưng xem ra chỉ là kế sách tạm thời, hắn đã thề không tiêu diệt bọn thảo khấu đó hắn không yên lòng nhắm mắt. Đối với quyết định của môn chủ, Vân Chính Thiên vô cùng đồng ý, sau này hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ giúp Bàn Long môn một tay.
Chiến trận giữa Bàn Long môn và Liên Minh thảo khấu tới đây tạm thời chìm xuống.
“Ngươi phải đi a?”
Tiểu Mã có chút không muốn nhìn Vân Chính Thiên nói.
“Ta sẽ về thăm các ngươi thường xuyên a”.
“Bảo trọng, lần sau gặp lại không biết ngươi lại mạnh mẽ lên tới mức nào” A Long một bên cười nói.
“Long ca quá lời rồi, ta đi đây”.
Từ biệt mọi người, Vân Chính Thiên cùng Dạ Hành quay trở lại lâu đài.
“Chính Thiên, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, hồn lực cấp mấy”.
“Ta mười một tuổi, hồn lực 18 cấp”.
“Nhanh như thế đã 18 cấp, nhưng so với Hoàng Chính thì có chút nhược, ngươi lại có thể áp chế được hắn, quả không tầm thường nha”.
Thông tin về Vân Chính Thiên đều do Chung Cực Quân Đoàn nắm giữ, Dạ Hành tất nhiên biết rất rõ, bất quá chỉ không ngờ rằng hắn tuổi còn nhỏ như vậy nhưng thủ đoạn thật khó lường.
Sau trận chiến với Hoàng Chính cùng uy thế nghiền áp của Hắc Phong, hồn lực trong cơ thể Vân Chính Thiên lại có sự phát triển. Theo dự tính của hắn, không tới nữa năm, hắn có thể đạt tới cấp 20, lúc đó lại cần một cái hồn hoàn đề thăng.
Trở lại văn phòng của Dạ Hành, Vân Chính Thiên phải làm một số thủ tục giấy tờ đăng ký.
“Ta nói cho ngươi được biết một số qui tắc trong quân đoàn”.
Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư chia làm 12 chi nhánh phân bố ở 12 tòa thành thị khác nhau, chủ nhân củ?a bọn họ chỉ có duy nhất một người, đó là Thành Chủ. Phía dưới lại chia ra rất nhiều cấp bậc khác nhau.
Bạch cấp là những thành viên mới gia nhập, Vân Chính Thiên bắt đầu từ vị trí này. Hoàng Cấp là đội trưởng của 10 tên Bạch cấp, cao hơn nữa là Tử cấp rồi đến Hắc cấp. Dạ Hành chính là một tên Hắc cấp.
“Ngoài những nội qui ta vừa nói, ngươi còn phải đảm bảo bí mật về thân thế của mình, nếu không sẽ gây rắc rối cho Thành Chủ”.
“Ân, ta biết rồi Dạ tiền bối” Vân Chính Thiên gật đầu đáp.
“Sau này gọi ta là Đoàn trưởng, được rồi ngươi đi đi, ta đã sắp xếp chỗ cho ngươi trong doanh trại”
“Tuân lệnh”.
Gia nhập Chung Cực Quân Đoàn, ngoài nhiệm vụ bảo vệ Thành Chủ, còn có một số nhiệm vụ khác như săn giết Hồn Thú, Tà Hồn Thú tấn công Nhân Vực, truy sát Tà Hồn Sư, đảm bảo trị an lãnh thổ.
Nơi đóng quân hiện tại của Quân Đoàn khoảng trăm dặm ngoại vi Long Thầ?n Thành, chỉ có một số ít ở lại trong thành để đảm bảo trị an mà thôi. Vân Chính Thiên đã nhận được lệnh triệu tập, ngày mai phải khởi hành. Tối hôm nay, hắn muốn trở về thăm phụ mẫu một lần.
Đi trên con đường quen thuộc thẳng tới ngoại vi Long Thần thành, tại một xóm nhỏ nhìn qua có phần đơn sơ, khác xa so với thành thị tấp nập. Một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, bên trong vẫn còn ánh đèn sáng.
Vân Chính Thiên tiến lại gần, vớ?i tinh thần lực của hắn hiện giờ, không cần bước vào cũng cảm nhận được có bao nhiêu người đang ở bên trong.
Một mỹ phụ thân mặc đầm trắng đang ngồi đọc sách bên ánh đèn, một tên nam tử thì đã lên giường ngủ sớm. Vân Chính Thiên hít một hơi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trước mắt hắn là chính Hàn Phi, người mà hắn hết mực kính trọng từ sâu trong tâm khảm.
Hàn Phi nhìn thấy thiếu niên bước vào, trên gương mặt thoáng có chút bất ngờ, ngay sau đó tình cảm lập tức ùa về, hai hàng lệ nóng cuối cùng không nhịn được mà trào ra.
“Mẹ, Chính Thiên đã trở về”
“Cái gì??”
Không những Vân Chính Thiên bất ngờ kêu lên, mà còn có tiểu công chúa Thanh Chi đang ngồi gần đó.
“Lời của ngài là thật?”
Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi.
Thực sự ngàn vạn lần không ngờ tới, mẹ của hắn, Hàn Phi lại có xuất thân quí tộc tôn quí. Không những thế lại còn có danh phận là muội tử của Thành Chủ Long Thần thành. Trong ký ức của hắn lúc này tràn ngập hình ảnh của Hàn Phi.
Hàn Phi vốn dĩ dung nhan tuyệt trần, tuyệt đối xứng đáng là một trong những nữ nhân có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhất Vân Chính Thiên từng gặp gỡ. Trên người nàng lúc nào cũng tràn ngập hoàng khí chính thống.
Bất quá nàng lại lựa chọn sinh sống cùng với Vân Lý Tân, hắn quả thực chỉ là một tên nông dân bình thường mà thôi, hàng ngày làm việc vất vả ít nhiều đã che khuất đi hoàng khí của nàng.
Trong lòng Vân Chính Thiên không ngừng tự? hỏi, lý do nào khiến một tiểu thư đài các thuộc hàng danh gia vọng tộc như Hàn Phi lại chịu kết hôn với Vân Lý Tân.
“Muội ấy vì một tên nông dân mà cam chịu rời xa hoàng thất này, sống một cuộc đời khốn khổ với hắn, nhắc lại ta vẫn còn đau lòng”.
Hàn Long Quần thống khổ nói, hai mắt tràn ngập vẻ bi thương.
Xuất thân từ quí tộc tôn quí, ít nhiều đối với bình dân bá tánh có một khoảng cách nhất định, Hàn Phi quyết định khiến Hàn Long Quần lúc đó rất tức giận nhưng hoàn toàn không thể làm gì khác ngoài nhìn muội tử dứt áo ra đi.
Dạ Hành đứng một bên tiến lên nói tiếp.
“Nàng rời nơi này cũng hơn mườ?i năm rồi, vẫn chưa từng trở lại. Mặc dù chúng ta biết vị trí nàng cư ngụ nhưng chung qui vẫn chưa từng gặp mặt. Vài hôm trước chính nàng lại đột nhiên xuất hiện, sau đó Thành Chủ mớ?i biết chuyện ngươi gia nhập Bàn Long môn”.
Nghe đến đây Vân Chính Thiên trong lồng ngực dâng lên một trận ấm áp, mẫu thân, nàng luôn biết ta đã trở về a, vẫn âm thầm dõi theo ta. Nhất thời nước mắt lâng tròng, khiến cho Vân Chính Thiên hắn phải rơi lệ, Hàn Phi là người đầu tiên.
Cảm thấy tâm tình Vân Chính Thiên biến đổi, tiểu công chúa Thanh Chi cũng tiến lại gần nói.
“Ca, ngươi đừng khóc”.
Một câu ngắn gọn của nàng lại đánh thức Hàn Long Quần cùng Vân Chính Thiên đang chìm trong hồi ức, nghe tiểu bảo bối nói vậy, Hàn Long Quần nhất thời ánh mắt vui vẻ lên nhiều.
“Đúng rồi, sau này ngươi cứ gọi hắn là Thiên ca, chúng ta vốn là người một nhà”.
Vân Chính Thiên cũng khẽ vui mừng, kiếp trước hắn vốn không có người thân. Bất quá từ khi trọng sinh đến giờ, hắn mới biết cái gì gọi là tình cảm gia đình, có lẽ Đấu La Đại Lục cũng có phần thay đổi tâm tính của hắn.
“Vân Chính Thiên ra mắt đại bá” Hắn lập tức quì một chân xuống nói.
“Được rồi Chính Thiên ngoan, ngươi đứng lên đi”.
Một lát sau, không khí đã bình thường trở lại. Vân Chính Thiên cùng cha con Hàn Long Quần nói chuyện rất lâu, chủ yếu kể lại những năm qua hắn sống như thế? nào.
“Thiên ca, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà đã trải qua vô số chuyện a”
Thanh Chi công chúa nói.
“Ừm, bởi vì mục tiêu của ta là trở thành một tên hồn sư mạnh mẽ a”
Vân Chính Thiên cười cười nói.
Dạ Hành đang hiu hiu ngủ, nghe hắn nói vậy, không khỏi hứng thú nói xen vào.
“Nếu như vậy ngươi có muốn gia nhập Chung Cực Quân Đoàn hay không?”
“Ngài nói Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư?” Vân Chính Thiên hai mắt lấp lánh.
Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư chính là chân chính đội ngũ quản lý hết thảy hồn sư trong Nhân Vực, mà mỗi đơn vị này đều trực thuộc thế lực của các vị Thành Chủ. Dạ Hành chính là đoàn trưởng ở đây.
Gia nhập Chung Cực Quân Đoàn, không nghi ngờ gì so với Bàn Long môn tốt hơn rất nhiều. Tài nguyên tu luyện dồ?i dào, tương lai tất nhiêu có rất nhiều lợi ích.
Nhưng đối với hắn, Bàn Long môn cũng xem như có ân, hiện tại cả? tông môn vẫn đang trong trận chiến với Liên Minh thảo khấu, nếu bây giờ quay lưng bỏ đi thật không cam lòng.
Vân Chính Thiên suy nghĩ một lúc liề?n nói.
“Dạ Hành tiền bối, ta rất vui mừng được gia nhập quân đoàn, tuy nhiên ta có một thỉnh cầu, không biết có được hay không”.
Hàn Long Quần nói.
“Cháu ngoan, ngươi cứ nói, phàm giúp được, đại bá sẽ giúp ngươi”.
“Hiện giờ Bàn Long môn cùng Liên Minh thảo khấu như nước với lửa, bất quá Bàn Long môn không tốt lắm. Họ lại từng có ân với ta, không biết ngài có thể ra tay ổn định lại tình hình được hay không”.
Nghe thỉnh cầu của hắn, Hàn Long Quần khẽ vuốt cằm nói.
“Chuyện này có chút phức tạp, bở?i vì phạm vi chiến đấu xảy ra không trực thuộc Long Thần thành. Trụ sở Bàn Long môn ở đây ta có thể đảm bảo cho ngươi, còn những khu vực thành thị khác, ta phả?i đích thân nói chuyện với bọn Thành Chủ đó một phen, bất quá ta nghĩ rằng sẽ được, mấy lão gia hỏa kia cũng phải nể mặt ta một chút”.
“Đội ơn đại bá” Vân Chính Thiên lập tức quì xuống khấu đầu cảm tạ.
Nhu hòa hồn lực nhẹ nhàng nâng hắn đứng lên. Hàn Long Quần trong lòng thầm ngợi khen, đứa nhỏ này rất coi trọng nghĩa khí, không hổ là con trai của Hàn Phi a.
“Ta còn một chuyện nữa” Vân Chính Thiên đứng lên lè lưỡi nói.
“Còn chuyện gì nữa” Dạ Hành bắ?t đầu không kiên nhẫn hỏi.
“Mặc dù gia nhập quân đoàn nhưng ta vẫn là Bàn Long môn một thành viên nha, sau này vẫn có thể qua lại với bọn họ chứ”.
“Thật lắm chuyện, tất nhiên là như vậy rồi” Dạ Hành cười lớn vỗ vai hắn nói.
Hai ngày sau, đại quân Bàn Long môn do Chu Bá Thước dẫn đầu đã trở về, mặc dù tình thế hung hiểm nhưng kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm đã cứu giúp một chi quân đội này, số? người thương vong không quá nhiều, toàn bộ lãnh đạo cao tầng được bảo tồn không sứt mẻ.
Về đến phủ, nghe Tiểu Mã tường thuật lại diễn biế?n, bọn họ mới khẽ rùng mình. Xem ra từ đầu đã lọt vào bẫy của bọn Liên Minh thảo khấu. May mắn trong phủ có Vân Chính Thiên ở lại.
Hôm sau Vân Chính Thiên cùng Dạ Hành trở? về Bàn Long môn, việc khuyên Chu Bá Thước tạm thời đình chiến với Liên Minh thảo khấu vô cùng dễ dàng. Bởi vì Bàn Long môn nguyên khí tổn thương, không tránh khỏi rơi vào thế yếu, đồng thời Thành Chủ cũng cam kết bảo đảm an toàn của họ trong hai năm, các thành thị khác cũng đồng dạng như vậy.
Môn chủ Bàn Long môn là Chu Bá Thước mặc dù đồng ý tạm hoãn, nhưng xem ra chỉ là kế sách tạm thời, hắn đã thề không tiêu diệt bọn thảo khấu đó hắn không yên lòng nhắm mắt. Đối với quyết định của môn chủ, Vân Chính Thiên vô cùng đồng ý, sau này hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ giúp Bàn Long môn một tay.
Chiến trận giữa Bàn Long môn và Liên Minh thảo khấu tới đây tạm thời chìm xuống.
“Ngươi phải đi a?”
Tiểu Mã có chút không muốn nhìn Vân Chính Thiên nói.
“Ta sẽ về thăm các ngươi thường xuyên a”.
“Bảo trọng, lần sau gặp lại không biết ngươi lại mạnh mẽ lên tới mức nào” A Long một bên cười nói.
“Long ca quá lời rồi, ta đi đây”.
Từ biệt mọi người, Vân Chính Thiên cùng Dạ Hành quay trở lại lâu đài.
“Chính Thiên, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, hồn lực cấp mấy”.
“Ta mười một tuổi, hồn lực 18 cấp”.
“Nhanh như thế đã 18 cấp, nhưng so với Hoàng Chính thì có chút nhược, ngươi lại có thể áp chế được hắn, quả không tầm thường nha”.
Thông tin về Vân Chính Thiên đều do Chung Cực Quân Đoàn nắm giữ, Dạ Hành tất nhiên biết rất rõ, bất quá chỉ không ngờ rằng hắn tuổi còn nhỏ như vậy nhưng thủ đoạn thật khó lường.
Sau trận chiến với Hoàng Chính cùng uy thế nghiền áp của Hắc Phong, hồn lực trong cơ thể Vân Chính Thiên lại có sự phát triển. Theo dự tính của hắn, không tới nữa năm, hắn có thể đạt tới cấp 20, lúc đó lại cần một cái hồn hoàn đề thăng.
Trở lại văn phòng của Dạ Hành, Vân Chính Thiên phải làm một số thủ tục giấy tờ đăng ký.
“Ta nói cho ngươi được biết một số qui tắc trong quân đoàn”.
Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư chia làm 12 chi nhánh phân bố ở 12 tòa thành thị khác nhau, chủ nhân củ?a bọn họ chỉ có duy nhất một người, đó là Thành Chủ. Phía dưới lại chia ra rất nhiều cấp bậc khác nhau.
Bạch cấp là những thành viên mới gia nhập, Vân Chính Thiên bắt đầu từ vị trí này. Hoàng Cấp là đội trưởng của 10 tên Bạch cấp, cao hơn nữa là Tử cấp rồi đến Hắc cấp. Dạ Hành chính là một tên Hắc cấp.
“Ngoài những nội qui ta vừa nói, ngươi còn phải đảm bảo bí mật về thân thế của mình, nếu không sẽ gây rắc rối cho Thành Chủ”.
“Ân, ta biết rồi Dạ tiền bối” Vân Chính Thiên gật đầu đáp.
“Sau này gọi ta là Đoàn trưởng, được rồi ngươi đi đi, ta đã sắp xếp chỗ cho ngươi trong doanh trại”
“Tuân lệnh”.
Gia nhập Chung Cực Quân Đoàn, ngoài nhiệm vụ bảo vệ Thành Chủ, còn có một số nhiệm vụ khác như săn giết Hồn Thú, Tà Hồn Thú tấn công Nhân Vực, truy sát Tà Hồn Sư, đảm bảo trị an lãnh thổ.
Nơi đóng quân hiện tại của Quân Đoàn khoảng trăm dặm ngoại vi Long Thầ?n Thành, chỉ có một số ít ở lại trong thành để đảm bảo trị an mà thôi. Vân Chính Thiên đã nhận được lệnh triệu tập, ngày mai phải khởi hành. Tối hôm nay, hắn muốn trở về thăm phụ mẫu một lần.
Đi trên con đường quen thuộc thẳng tới ngoại vi Long Thần thành, tại một xóm nhỏ nhìn qua có phần đơn sơ, khác xa so với thành thị tấp nập. Một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, bên trong vẫn còn ánh đèn sáng.
Vân Chính Thiên tiến lại gần, vớ?i tinh thần lực của hắn hiện giờ, không cần bước vào cũng cảm nhận được có bao nhiêu người đang ở bên trong.
Một mỹ phụ thân mặc đầm trắng đang ngồi đọc sách bên ánh đèn, một tên nam tử thì đã lên giường ngủ sớm. Vân Chính Thiên hít một hơi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trước mắt hắn là chính Hàn Phi, người mà hắn hết mực kính trọng từ sâu trong tâm khảm.
Hàn Phi nhìn thấy thiếu niên bước vào, trên gương mặt thoáng có chút bất ngờ, ngay sau đó tình cảm lập tức ùa về, hai hàng lệ nóng cuối cùng không nhịn được mà trào ra.
“Mẹ, Chính Thiên đã trở về”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook