Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
-
Chương 10: Cự viên võ hồn
Nhìn sơ qua thì thấy đội bảo tiêu tuy nhân số ít hơn nhưng lại có hai cường giả hồn tôn, một đại hồn sư. So với Lâm Minh trại chỉ có một hồn tôn và hai đại hồn sư rõ ràng nhỉnh hơn một chút. Bất quá nhân số Lâm Minh trại mang theo không dưới 30 người, chênh lệch nhân số như vậy, đưa cho Tiểu Mã càn quét vẫn không có chút nắm chắc.
Nhân mã hai bên động trước, lao vào chém giết như điên, la hét vang trời. Tiểu Mã nhất thời chưa động, bởi vì chỉ cần hắn gia nhập vòng chiến, chắc chắn thủ lĩnh Lâm Minh trại sẽ động thủ trước, mà hồn tôn thực lực nếu đem dùng đi đánh người bình thường, thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Cho nên phải đợi đến khi đội trưởng, đội phó đem ba tên đầu sỏ Lâm Minh Trại quấn lấy, Tiểu Mã hắn mới có cơ hội hành động.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mùi vị chết chốc bên kia nhanh chóng truyền tới. Chu đội trưởng hai mắt lóe lên, một lớp lông màu xám mọc ra, cơ thể bành trướng hơn mấy phần, chiều cao nhanh chóng vượt qua hai mét năm, từ mu bàn tay mọc ra một bộ vuốt sắc bén.
Từ dưới chân hắn dâng lên ba vòng hồn hoàn đại biểu cho hồn tôn cấp bậc. Lưỡng hoàng, nhất tử, màu sắc hồn hoàn phối hợp cân đối. Khí tức Chu đội trưởng trong nháy mắt bạo tăng, phản phất trong đó tỏa ra hơi thở nặng nề.
“Hửm, là Đại Hùng võ hồn, tên đội trưởng này tương đối mạnh mẽ a, hai ngươi để hắn cho ta, hợp lực giải quyết hai tên còn lại”.
Lâm Chấn hạ giọng ra lệnh, rõ ràng đối với thực lực Chu đội trưởng vượt ngoài dự đoán. Hắn ra lệnh hai thủ hạ đi đối phó Trầm đội phó và Tiểu Mã có phù hợp, còn Chu đội trưởng sẽ đích thân hắn ra tay.
Hai tên đầu sỏ nghe vậy lập tức di chuyển ánh nhìn sang Trầm đội phó và Tiểu Mã, chỉ thấy một tên đang ra sức khống chế sương mù bao phủ, còn một bên thì tuổi còn khá trẻ, nhất thời một tia khinh thường xuất hiện trong mắt bọn chúng.
“Tiểu Mã, ngay khi hai tên đó xông tới, ngươi lập tức qua bên kia giúp đỡ anh em, nếu không bọn họ rất thảm”
Trầm đội phó hạ giọng nói.
“Ân” Tiểu Mã nuốt xuống một ngụm nước bọt nói.
Đối với hai vị đội trưởng đội phó này, hắn tuyệt đối kính phục, bởi vì họ là người đã nuôi nấng Tiểu Mã hắn từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ. Bất quá trong lòng hắn có một chút lo lắng, Trầm đội phó có thể đối phó được hai tên đầu sỏ vây công hay không.
Mà lúc này, hai tên đầu sỏ đồng thời phóng thích vũ hồn, là một cây rìu, ngay sau đó hai vòng hồn hoàn từ dưới chân dâng lên, màu sắc giống nhau, đều là lưỡng hoàng. Hai tên này không ngờ lại chính là một cặp huynh đệ, võ hồn giống nhau mà hồn hoàn cũng giống nhau.
Lâm Chấn bên kia cũng thả ra vũ hồn của mình, hai cánh tay hắn phình to lên, cơ thể cũng bành trướng ra, không hề thua kém so với Chu đội trưởng.
Là Cự Viên võ hồn, ba vòng hồn hoàn cấp độ so với Chu đội trưởng thì mạnh hơn một chút, nhất hoàng, lưỡng tử. Hơi thở từ Lâm Chấn phát ra làm không khí chung quanh có phần cô đọng lại.
Cự Viên võ hồn là thuần túy lực lượng võ hồn, nếu so với Đại Hùng võ hồn thì hơn một bậc. Thấy Lâm Chấn thực lực không tầm thường, Chu đội trưởng sắc mặt cũng khẽ biến.
Gầm lên một tiếng, Chu đội trưởng cấp tốc phóng tới Lâm Chấn thân ảnh, Lâm Chấn cũng không chậm trễ, ngửa mặt lên trời vỗ ngực mấy cái rồi phi nhanh qua đối đầu với Chu đội trưởng.
Thấy thủ lĩnh của mình động, hai tên đầu sỏ cũng động, hắn tay nắm chắc thanh rìu, bổ nhào về phía Trầm đội trưởng và Tiểu Mã, đồng dạng đệ nhị hồn hoàn sáng lên.
Một thanh đao ảnh chém tới vị trí hai người Tiểu Mã, chỉ thấy Trầm đội trưởng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía Tiểu Mã gật đầu. Ngay sau đó Tiểu Mã quay đầu chạy sang tiếp ứng cho các anh em khác.
“Muốn chạy?”
Một trong hai tên đầu sỏ hét lên, sau đó một rìu hướng vào Tiểu Mã mà bổ xuống. Đừng thấy hai bên đều là đại hồn sư mà đánh đồng bọn họ, hai tên này đều là cấp 28 đại hồn sư, chỉ còn một chút xíu nữa là đạt tới hồn tôn cảnh giới.
Tiểu Mã bất quá chỉ mới cấp 21 đại hồn sư, đối mặt với tên này quả thực hơi miễn cưỡng.
“Hừm, rõ ràng xem ta là người vô hình?”
Trầm đội phó hừ lạnh một tiếng, sau đó đệ nhị hồn hoàn lóe lên, mảnh sương mù đột nhiên đông kết lại tạo thành một bức tường ngăn chặn quang đao của hai tên đầu sỏ.
Trầm đội phó là hồn tôn cấp 31, tu vi tuy hơn hai tên đầu sỏ không nhiều, nhưng vẫn chân chính cách một cái cấp bậc. Mà từ hồn tôn trở lên, hồn sư bắt đầu có sự biến đổi vể chất rất rõ rệt. Một số chức nghiệp cần điều kiện hồn tôn trở lên mới có thể bắt đầu học tập.
Võ hồn của Trầm đội phó chính là Sương Mù, hắn đệ nhất hồn kỹ là Sương Mù bao phủ, trên diện rộng phát tán ra che mất tầm nhìn của đối thủ, mà Trầm đội phó lại có thể sử dụng sương mù để phán đoán được vị trí của kẻ địch, cho nên hắn mới biết tình huống các anh em trong đoàn không ổn, Tiểu Mã không qua giúp bọn họ chắc chắn phơi thây nơi đây.
Mà hồn kỹ thứ hai của Trầm đội phó là Sương Mù ngưng kết thành thể rắn, có tác dụng phòng ngự hoặc tấn công tùy vào ý muốn của hắn. Quang đao của hai tên đầu sỏ đánh tới đều bị sương mù của Trầm đội phó cản lại, ngay sau đó hắn cỗ tay khẽ lật, vô số đạo sắc bén sương mù bay tới chặn đứng pha truy sát của một tên đầu sỏ đang nhắm vào Tiểu Mã.
“Thật khốn khiếp để thằng nhóc lẩn mất rồi”.
Một tên không nhịn được mắng.
“Chúng ta hợp sức giải quyết tên này, sau đó qua bên kia tàn sát bọn chúng”.
Tên còn lại nói.
Hai người bọn hắn mắt lóe hung quang, thẳng hướng Trầm đội phó mà xông tới, lần này còn không giết người, bọn chúng chịu không nổi.
Ở bên Chu đội trưởng và Lâm Chấn trận chiến diễn ra khốc liệt hơn nhiều, hai cái võ hồn thuần túy lực lượng khi giao phong với nhau, chắc chắn vô cùng kịch tính. Đại Hùng võ hồn móng vuốt sắc bén không ngừng vung tới Cự Viên, bất quá Lâm Chấn khả năng thực chiến vô cùng phong phú, hắn lại có lợi thế về thể hình.
Loại viên võ hồn bàn tay gần giống như người, có ngón cái, cho nên có thể cầm nắm đồ vật một cách dễ dàng. Ngay khi trảo của Chu đội trưởng đánh tới, Lâm Chấn lắc người một cái đã tránh sang một bên, ngay sau đó hai cánh tay to lớn ôm lấy đầu Đại Hùng, rõ ràng muốn một phát bẽ gãy cổ a.
Tình thế đột nhiên nguy hiểm, Chu đội trưởng ngay lập tức có hành động giải nguy. Đệ nhị hồn hoàn lập tức óng ánh, một cỗ kình lực phát ra chấn văng Lâm Chấn ra xa, trên người có lưu lại một số đạo vết thương.
Đệ nhị hồn kỹ, Đại Hùng Chấn Thiên Lực.
“ẦM ——“
Lâm Chấn lui lại vài chục bước mới ổn định lại thân hình, trên miệng một nụ cười nham hiểm xuất hiện. Ngay sau đó ngàn năm hồn hoàn của hắn lập tức lóe lên.
Đệ nhị hồn kỹ, Cự Viên Kim Cương Biến.
Ngay sau đó, Cự Viên cơ thể lại phình lên một chút, một lớp da nhìn qua cứng như sắt thép xuất hiện bao phủ cơ thể Lâm Chấn, ngay cả hai cánh tay cũng lực lưỡng thêm vài phần.
Đệ nhị hồn kỹ nàng có tác dụng tăng phúc tấn công và phòng ngự của Lâm Chấn trong vòng 10 phút. Thật không hổ là ngàn năm hồn hoàn mang đến hồn kỹ cường đại.
Cự Viên một lần nữa phóng lên cao, sau đó lấy trọng lực tá lấy một vung một đấm xuống. Chu đội trưởng cảm thấy một quyền này không tầm thướng, hắn lập tức lựa chọn né tránh chứ không đối cứng.
Đấm của Cự Viên nện xuống mặt đất, nhất thời cả đại địa rung chuyển một phen, ngay chỗ đấm nện xuống xuất hiện một cái lỗ to lớn, đất cát bị xới lên.
“Cự Viên võ hồn thực lực quá mạnh mẽ, lại còn ngàn năm hồn hoàn tăng phúc, thật khó chơi”
Chu đội trưởng trong lòng kinh hãi.
Hai bên giao chiến với nhau được mười lăm phút, lập tức đã sắp phân ra thắng bại. Lâm Chấn thực lực cường hãn, đã hoàn toàn áp chế Chu đội trưởng, đánh cho hắn chỉ một mực phòng thủ, không có cơ hội phản công.
Bên Trầm đội phó thì vô cùng vất vả, mặc dù tu vi cao hơn nhưng cùng lúc đối đầu hai tên đầu sỏ giết người không gớm tay, Trầm đội phó hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Tiểu Mã bên kia cũng vất vả không kém, anh em bị thương hơn nữa, ngoài ra thành viên Lâm Minh trại điên cuồng chém giết, cả mạng cũng không cần, đối mặt với loại người này, dù là Tiểu Mã cũng nhất thời không nhanh chóng giải quyết được.
RẦM!
Một tên đại hán của đội bảo tiêu bị đánh văng đến gần tảng đá Vân Chính Thiên đang ẩn nấp, hắn đã thấy Vân Chính Thiên ngồi ở đó, lập tức rên rỉ nói.
“Cứu.. tôi … với …”.
Vân Chính Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì một cây đại đao từ trên đâm xuyên ngực của hắn, đại hán sinh mệnh lập tức trôi qua, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ.
“Hử, có một thằng nhóc ở đây?”
Một tên thành viên Lâm Minh trại sau khi kết liễu tên đại hán nọ cũng đồng dạng phát hiện Vân Chính Thiên vị trí, nhất thời hắn hai mắt cả kinh sau đó chuyển sát nồng nặc sát khí.
Lâm Minh trại đã hành nghề thảo khấu nhiều năm nay, già trẻ lớn bé bọn chúng không cần biết, chỉ cần có mặt tại nơi bọn chúng làm việc lập tức ra ta hạ sát.
Mắt thấy Vân Chính Thiên, tên này lập tức vung tay, một đao nhắm vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà bổ xuống.
“Tránh không được a”
Vân Chính Thiên trong lòng thầm kêu khổ, hắn vốn định đi một mạch về nhà ai ngờ lại vướng vào trận chiến này. Có người muốn giết hắn, tất nhiên hắn không khoay tay chịu chết.
Thất Diện Kiếm võ hồn lập tức được phóng thích, trong một tia sát na, tên kia lập tức cảm thấy một cỗ sát khí ngập trời bao phủ, sau đó chỉ cảm thấy cổ mình lành lạnh.
Điều cuối cùng hắn thấy chính là một mảnh tối sầm, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Vân Chính Thiên tay nhanh như chớp, một kiếm chém ra liền cắt phăng đi thủ cấp của tên cướp này. Máu nóng từ trên người hắn phun ra dính đầy vào người Vân Chính Thiên.
“Thật xúi quẩy, lại đi tông một bộ y phục”.
Vân Chính Thiên thu hồi võ hồn, hắn lấy một tay lau đi máu nóng trên mặt, nhìn xuống bộ y phục đầy máu, nhất thời tức giận mắng.
“Tiểu Cao vừa bị ai giết vậy?”.
“A! Trên kia sao lại có đứa trẻ. Mau lên giết nó”.
Vân Chính Thiên bại lộ vị trí, ngay lập tức thu hút thành viên Lâm Minh trại chú ý. Tiểu Mã cũng đồng dạng nhìn thấy Vân Chính Thiên, lập tức hắn đột phá vòng vây xông tới bên cạnh.
“Tiểu đệ, không sao chứ, đi sát ta, ta sẽ bảo vệ cho đệ”.
Vân Chính Thiên nghe vậy nhất thời hảo cảm với đội bảo tiêu ít nhiều tăng lên. Hắn đã mục quan từ đầu tới giờ, cảm thấy đội bảo tiêu này lấy hành hiệp trượng nghĩa làm tôn chỉ, rất có nghĩa khí với anh em.
Tình huống hạ sát tên Tiểu Cao kia quá nhanh, nhất thời không có một ai thấy người nào ra tay, cho nên Tiểu Mã một mực xông tới muốn bảo vệ Vân Chính Thiên, dù sao hắn vẫn là một tên nhóc mười tuổi a, không thể dễ dàng mà đem một tên lực lưỡng đại hán chém giết được.
Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ gật đầu mỉm cười nói.
“Nhờ vào đại ca rồi, ta sẽ bám sát ngươi a”.
Nhân mã hai bên động trước, lao vào chém giết như điên, la hét vang trời. Tiểu Mã nhất thời chưa động, bởi vì chỉ cần hắn gia nhập vòng chiến, chắc chắn thủ lĩnh Lâm Minh trại sẽ động thủ trước, mà hồn tôn thực lực nếu đem dùng đi đánh người bình thường, thật không dám tưởng tượng hậu quả.
Cho nên phải đợi đến khi đội trưởng, đội phó đem ba tên đầu sỏ Lâm Minh Trại quấn lấy, Tiểu Mã hắn mới có cơ hội hành động.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mùi vị chết chốc bên kia nhanh chóng truyền tới. Chu đội trưởng hai mắt lóe lên, một lớp lông màu xám mọc ra, cơ thể bành trướng hơn mấy phần, chiều cao nhanh chóng vượt qua hai mét năm, từ mu bàn tay mọc ra một bộ vuốt sắc bén.
Từ dưới chân hắn dâng lên ba vòng hồn hoàn đại biểu cho hồn tôn cấp bậc. Lưỡng hoàng, nhất tử, màu sắc hồn hoàn phối hợp cân đối. Khí tức Chu đội trưởng trong nháy mắt bạo tăng, phản phất trong đó tỏa ra hơi thở nặng nề.
“Hửm, là Đại Hùng võ hồn, tên đội trưởng này tương đối mạnh mẽ a, hai ngươi để hắn cho ta, hợp lực giải quyết hai tên còn lại”.
Lâm Chấn hạ giọng ra lệnh, rõ ràng đối với thực lực Chu đội trưởng vượt ngoài dự đoán. Hắn ra lệnh hai thủ hạ đi đối phó Trầm đội phó và Tiểu Mã có phù hợp, còn Chu đội trưởng sẽ đích thân hắn ra tay.
Hai tên đầu sỏ nghe vậy lập tức di chuyển ánh nhìn sang Trầm đội phó và Tiểu Mã, chỉ thấy một tên đang ra sức khống chế sương mù bao phủ, còn một bên thì tuổi còn khá trẻ, nhất thời một tia khinh thường xuất hiện trong mắt bọn chúng.
“Tiểu Mã, ngay khi hai tên đó xông tới, ngươi lập tức qua bên kia giúp đỡ anh em, nếu không bọn họ rất thảm”
Trầm đội phó hạ giọng nói.
“Ân” Tiểu Mã nuốt xuống một ngụm nước bọt nói.
Đối với hai vị đội trưởng đội phó này, hắn tuyệt đối kính phục, bởi vì họ là người đã nuôi nấng Tiểu Mã hắn từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ. Bất quá trong lòng hắn có một chút lo lắng, Trầm đội phó có thể đối phó được hai tên đầu sỏ vây công hay không.
Mà lúc này, hai tên đầu sỏ đồng thời phóng thích vũ hồn, là một cây rìu, ngay sau đó hai vòng hồn hoàn từ dưới chân dâng lên, màu sắc giống nhau, đều là lưỡng hoàng. Hai tên này không ngờ lại chính là một cặp huynh đệ, võ hồn giống nhau mà hồn hoàn cũng giống nhau.
Lâm Chấn bên kia cũng thả ra vũ hồn của mình, hai cánh tay hắn phình to lên, cơ thể cũng bành trướng ra, không hề thua kém so với Chu đội trưởng.
Là Cự Viên võ hồn, ba vòng hồn hoàn cấp độ so với Chu đội trưởng thì mạnh hơn một chút, nhất hoàng, lưỡng tử. Hơi thở từ Lâm Chấn phát ra làm không khí chung quanh có phần cô đọng lại.
Cự Viên võ hồn là thuần túy lực lượng võ hồn, nếu so với Đại Hùng võ hồn thì hơn một bậc. Thấy Lâm Chấn thực lực không tầm thường, Chu đội trưởng sắc mặt cũng khẽ biến.
Gầm lên một tiếng, Chu đội trưởng cấp tốc phóng tới Lâm Chấn thân ảnh, Lâm Chấn cũng không chậm trễ, ngửa mặt lên trời vỗ ngực mấy cái rồi phi nhanh qua đối đầu với Chu đội trưởng.
Thấy thủ lĩnh của mình động, hai tên đầu sỏ cũng động, hắn tay nắm chắc thanh rìu, bổ nhào về phía Trầm đội trưởng và Tiểu Mã, đồng dạng đệ nhị hồn hoàn sáng lên.
Một thanh đao ảnh chém tới vị trí hai người Tiểu Mã, chỉ thấy Trầm đội trưởng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía Tiểu Mã gật đầu. Ngay sau đó Tiểu Mã quay đầu chạy sang tiếp ứng cho các anh em khác.
“Muốn chạy?”
Một trong hai tên đầu sỏ hét lên, sau đó một rìu hướng vào Tiểu Mã mà bổ xuống. Đừng thấy hai bên đều là đại hồn sư mà đánh đồng bọn họ, hai tên này đều là cấp 28 đại hồn sư, chỉ còn một chút xíu nữa là đạt tới hồn tôn cảnh giới.
Tiểu Mã bất quá chỉ mới cấp 21 đại hồn sư, đối mặt với tên này quả thực hơi miễn cưỡng.
“Hừm, rõ ràng xem ta là người vô hình?”
Trầm đội phó hừ lạnh một tiếng, sau đó đệ nhị hồn hoàn lóe lên, mảnh sương mù đột nhiên đông kết lại tạo thành một bức tường ngăn chặn quang đao của hai tên đầu sỏ.
Trầm đội phó là hồn tôn cấp 31, tu vi tuy hơn hai tên đầu sỏ không nhiều, nhưng vẫn chân chính cách một cái cấp bậc. Mà từ hồn tôn trở lên, hồn sư bắt đầu có sự biến đổi vể chất rất rõ rệt. Một số chức nghiệp cần điều kiện hồn tôn trở lên mới có thể bắt đầu học tập.
Võ hồn của Trầm đội phó chính là Sương Mù, hắn đệ nhất hồn kỹ là Sương Mù bao phủ, trên diện rộng phát tán ra che mất tầm nhìn của đối thủ, mà Trầm đội phó lại có thể sử dụng sương mù để phán đoán được vị trí của kẻ địch, cho nên hắn mới biết tình huống các anh em trong đoàn không ổn, Tiểu Mã không qua giúp bọn họ chắc chắn phơi thây nơi đây.
Mà hồn kỹ thứ hai của Trầm đội phó là Sương Mù ngưng kết thành thể rắn, có tác dụng phòng ngự hoặc tấn công tùy vào ý muốn của hắn. Quang đao của hai tên đầu sỏ đánh tới đều bị sương mù của Trầm đội phó cản lại, ngay sau đó hắn cỗ tay khẽ lật, vô số đạo sắc bén sương mù bay tới chặn đứng pha truy sát của một tên đầu sỏ đang nhắm vào Tiểu Mã.
“Thật khốn khiếp để thằng nhóc lẩn mất rồi”.
Một tên không nhịn được mắng.
“Chúng ta hợp sức giải quyết tên này, sau đó qua bên kia tàn sát bọn chúng”.
Tên còn lại nói.
Hai người bọn hắn mắt lóe hung quang, thẳng hướng Trầm đội phó mà xông tới, lần này còn không giết người, bọn chúng chịu không nổi.
Ở bên Chu đội trưởng và Lâm Chấn trận chiến diễn ra khốc liệt hơn nhiều, hai cái võ hồn thuần túy lực lượng khi giao phong với nhau, chắc chắn vô cùng kịch tính. Đại Hùng võ hồn móng vuốt sắc bén không ngừng vung tới Cự Viên, bất quá Lâm Chấn khả năng thực chiến vô cùng phong phú, hắn lại có lợi thế về thể hình.
Loại viên võ hồn bàn tay gần giống như người, có ngón cái, cho nên có thể cầm nắm đồ vật một cách dễ dàng. Ngay khi trảo của Chu đội trưởng đánh tới, Lâm Chấn lắc người một cái đã tránh sang một bên, ngay sau đó hai cánh tay to lớn ôm lấy đầu Đại Hùng, rõ ràng muốn một phát bẽ gãy cổ a.
Tình thế đột nhiên nguy hiểm, Chu đội trưởng ngay lập tức có hành động giải nguy. Đệ nhị hồn hoàn lập tức óng ánh, một cỗ kình lực phát ra chấn văng Lâm Chấn ra xa, trên người có lưu lại một số đạo vết thương.
Đệ nhị hồn kỹ, Đại Hùng Chấn Thiên Lực.
“ẦM ——“
Lâm Chấn lui lại vài chục bước mới ổn định lại thân hình, trên miệng một nụ cười nham hiểm xuất hiện. Ngay sau đó ngàn năm hồn hoàn của hắn lập tức lóe lên.
Đệ nhị hồn kỹ, Cự Viên Kim Cương Biến.
Ngay sau đó, Cự Viên cơ thể lại phình lên một chút, một lớp da nhìn qua cứng như sắt thép xuất hiện bao phủ cơ thể Lâm Chấn, ngay cả hai cánh tay cũng lực lưỡng thêm vài phần.
Đệ nhị hồn kỹ nàng có tác dụng tăng phúc tấn công và phòng ngự của Lâm Chấn trong vòng 10 phút. Thật không hổ là ngàn năm hồn hoàn mang đến hồn kỹ cường đại.
Cự Viên một lần nữa phóng lên cao, sau đó lấy trọng lực tá lấy một vung một đấm xuống. Chu đội trưởng cảm thấy một quyền này không tầm thướng, hắn lập tức lựa chọn né tránh chứ không đối cứng.
Đấm của Cự Viên nện xuống mặt đất, nhất thời cả đại địa rung chuyển một phen, ngay chỗ đấm nện xuống xuất hiện một cái lỗ to lớn, đất cát bị xới lên.
“Cự Viên võ hồn thực lực quá mạnh mẽ, lại còn ngàn năm hồn hoàn tăng phúc, thật khó chơi”
Chu đội trưởng trong lòng kinh hãi.
Hai bên giao chiến với nhau được mười lăm phút, lập tức đã sắp phân ra thắng bại. Lâm Chấn thực lực cường hãn, đã hoàn toàn áp chế Chu đội trưởng, đánh cho hắn chỉ một mực phòng thủ, không có cơ hội phản công.
Bên Trầm đội phó thì vô cùng vất vả, mặc dù tu vi cao hơn nhưng cùng lúc đối đầu hai tên đầu sỏ giết người không gớm tay, Trầm đội phó hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Tiểu Mã bên kia cũng vất vả không kém, anh em bị thương hơn nữa, ngoài ra thành viên Lâm Minh trại điên cuồng chém giết, cả mạng cũng không cần, đối mặt với loại người này, dù là Tiểu Mã cũng nhất thời không nhanh chóng giải quyết được.
RẦM!
Một tên đại hán của đội bảo tiêu bị đánh văng đến gần tảng đá Vân Chính Thiên đang ẩn nấp, hắn đã thấy Vân Chính Thiên ngồi ở đó, lập tức rên rỉ nói.
“Cứu.. tôi … với …”.
Vân Chính Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì một cây đại đao từ trên đâm xuyên ngực của hắn, đại hán sinh mệnh lập tức trôi qua, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ.
“Hử, có một thằng nhóc ở đây?”
Một tên thành viên Lâm Minh trại sau khi kết liễu tên đại hán nọ cũng đồng dạng phát hiện Vân Chính Thiên vị trí, nhất thời hắn hai mắt cả kinh sau đó chuyển sát nồng nặc sát khí.
Lâm Minh trại đã hành nghề thảo khấu nhiều năm nay, già trẻ lớn bé bọn chúng không cần biết, chỉ cần có mặt tại nơi bọn chúng làm việc lập tức ra ta hạ sát.
Mắt thấy Vân Chính Thiên, tên này lập tức vung tay, một đao nhắm vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà bổ xuống.
“Tránh không được a”
Vân Chính Thiên trong lòng thầm kêu khổ, hắn vốn định đi một mạch về nhà ai ngờ lại vướng vào trận chiến này. Có người muốn giết hắn, tất nhiên hắn không khoay tay chịu chết.
Thất Diện Kiếm võ hồn lập tức được phóng thích, trong một tia sát na, tên kia lập tức cảm thấy một cỗ sát khí ngập trời bao phủ, sau đó chỉ cảm thấy cổ mình lành lạnh.
Điều cuối cùng hắn thấy chính là một mảnh tối sầm, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Vân Chính Thiên tay nhanh như chớp, một kiếm chém ra liền cắt phăng đi thủ cấp của tên cướp này. Máu nóng từ trên người hắn phun ra dính đầy vào người Vân Chính Thiên.
“Thật xúi quẩy, lại đi tông một bộ y phục”.
Vân Chính Thiên thu hồi võ hồn, hắn lấy một tay lau đi máu nóng trên mặt, nhìn xuống bộ y phục đầy máu, nhất thời tức giận mắng.
“Tiểu Cao vừa bị ai giết vậy?”.
“A! Trên kia sao lại có đứa trẻ. Mau lên giết nó”.
Vân Chính Thiên bại lộ vị trí, ngay lập tức thu hút thành viên Lâm Minh trại chú ý. Tiểu Mã cũng đồng dạng nhìn thấy Vân Chính Thiên, lập tức hắn đột phá vòng vây xông tới bên cạnh.
“Tiểu đệ, không sao chứ, đi sát ta, ta sẽ bảo vệ cho đệ”.
Vân Chính Thiên nghe vậy nhất thời hảo cảm với đội bảo tiêu ít nhiều tăng lên. Hắn đã mục quan từ đầu tới giờ, cảm thấy đội bảo tiêu này lấy hành hiệp trượng nghĩa làm tôn chỉ, rất có nghĩa khí với anh em.
Tình huống hạ sát tên Tiểu Cao kia quá nhanh, nhất thời không có một ai thấy người nào ra tay, cho nên Tiểu Mã một mực xông tới muốn bảo vệ Vân Chính Thiên, dù sao hắn vẫn là một tên nhóc mười tuổi a, không thể dễ dàng mà đem một tên lực lưỡng đại hán chém giết được.
Vân Chính Thiên nghe vậy chỉ gật đầu mỉm cười nói.
“Nhờ vào đại ca rồi, ta sẽ bám sát ngươi a”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook