Bích Huyết Thần Quân không nói chuyện, ông ấy quay đầu đánh giá bốn phía một vòng, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt Tần Vân Y, lộ ra khóe môi mang theo ý cười: “Hiện giờ đã là cục diện này, gọi bổn tọa lại đây làm chi?”
Tần Vân Y nhìn Bích Huyết Thần Quân không lên tiếng.

Bích Huyết Thần Quân hơi nghiêng đầu: “Không phải muốn bổn tọa cứu ngươi chứ? Bổn tọa ốc còn không mang nổi mình ốc, huyết lệnh Ma Chủ đã giao ra hết rồi,” Bích Huyết Thần Quân mở cây quạt ra, che khuất nửa khuôn mặt: “sợ là bất lực thôi.”
“Năm đó Ma Chủ huyết tẩy Tây Cảnh, chém giết quá nửa trong 31 vị tu sĩ Độ Kiếp, thần công cái thế, không ai địch lại.” Tần Vân Y nhìn chằm chằm Bích Huyết Thần Quân: “Hiện giờ chẳng qua là kẻ hèn Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn, Ma Chủ đã bất lực?”
“Tần Thiếu chủ khích lệ rồi.” Bích Huyết Thần Quân đi đến chiếc ghế ở một bên, thản nhiên ngồi xuống: “Đáng tiếc bổn tọa già rồi, hiện giờ lại thân mang bệnh nặng, không sống được bao lâu.

Tần Phong Liệt còn dám khinh đến trên đầu bổn tọa, Tạ Trường Tịch á?”
Bích Huyết Thần Quân cười lắc đầu: “Không dám trêu chọc.”
“Nếu ngài chắc chắn phải trêu chọc thì sao?”
Tần Vân Y lạnh băng lên tiếng, Bích Huyết Thần Quân ngước mắt, thấy Tần Vân Y nhìn ông ấy chằm chằm: “Năm đó việc Hợp Hoan Cung, ai là chủ mưu, ai thuyết phục các đại cao tầng hai cung chín tông đồng loạt ra tay, nếu Hoa Hướng Vãn biết, ngài cho rằng...”
Còn chưa dứt lời, thanh niên trong đại điện cười to thành tiếng.

Ông ấy vỗ nhẹ quạt vào bàn tay, cười nhìn Tần Vân Y: “Ngươi lấy chuyện này uy hiếp bổn tọa?”
Tần Vân Y không nói lời nào.

Thanh niên giây lát xuất hiện ở trước mặt nàng ta, hơi cong lưng xuống: “Biết vì sao nhiều năm thế, Hoa Hướng Vãn chưa bao giờ nhìn ngươi nhiều một cái không?”
Ánh mắt Tần Vân Y lạnh xuống, Bích Huyết Thần Quân cười đánh giá: “Quá ngu.”
“Ngài không sợ nàng và Tạ Trường Tịch liên thủ giết ngài à?”
Tần Vân Y tiếp tục thuyết phục ông ấy.

Trong mắt Bích Huyết Thần Quân mang theo nghiền ngẫm: “Nàng giết ta, còn cần Tạ Trường Tịch? Nàng không giống ngươi, chỉ biết lớn tiếng kêu la, hiểu chứ?”
Bích Huyết Thần Quân kéo quần áo xuống, lộ ra một vết sẹo trên nguc.

Tần Vân Y sửng sốt, lại nghe ông ấy mở miệng: “Nàng để lại.”
“Nàng đã sớm biết...”
Tần Vân Y lẩm bẩm.

Bích Huyết Thần Quân thong thả ung dung kéo quần áo lên, ngồi dậy, cúi đầu nhìn Tần Vân Y: “Không có mười phần nắm chắc, sao nàng dám ra tay? Ngươi đó, chênh lệch với nàng quá lớn, trước nay nàng không để ngươi vào mắt.”
Lời này làm Tần Vân Y vô thức nắm chặt tay, tựa như đang nỗ lực tiêu hóa tin tức này.

Bích Huyết Thần Quân thương hại nhìn nàng ta, sau một lúc lâu sau, ông ấy chậm rãi nói: “Nếu không có đủ lợi ích, bổn tọa đành phải đi rồi.”
Tần Vân Y không lên tiếng, nàng ta đắm chìm ở trong nhìn lại quá khứ.

Hai trăm năm, Hoa Hướng Vãn thế mà diễn trò hai trăm năm ở trước mặt nàng ta.

Nàng đã sớm biết ai là kẻ thù, thậm chí nàng còn có năng lực ra tay với Ma Chủ, nhưng suốt hai trăm năm lại khom lưng cúi đầu, không cho người khác một chút cơ hội phát hiện.

Nàng ra tay với Ma Chủ, nàng bỏ hai trăm năm sắp đặt, nhưng trận cờ này, từ đầu tới cuối, đối thủ của nàng đều không phải là Tần Vân Y.

Hoa Hướng Vãn chưa từng thật sự đặt nàng vào mắt, khi niên thiếu chưa từng, khi nghèo túng cũng không, hiện giờ càng không.

Cho dù Tần Vân Y không từ thủ đoạn ra sức đuổi theo, trong mắt nàng, trước nay lại chưa từng có đối thủ là Tần Vân Y này.

Tần Vân Y nắm chặt tay, hơi thở hơi loạn.

Bích Huyết Thần Quân đợi trong chốc lát, thấy nàng ta không lên tiếng, quay đầu đi: “Nếu không có gì nữa, vậy bổn tọa đi đây.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân xoay người, cất bước ra bên ngoài.


Đi chưa được mấy bước, lại nghe người phía sau khàn mở miệng: “Vậy Thẩm Dật Trần thì sao?”
Bích Huyết Thần Quân hơi dừng bước chân, ông ấy quay người lại, thấy Tần Vân Y nhanh chóng mở miệng: “Nếu nàng biết ngài là Thẩm Dật Trần, ngài cũng không thèm để ý à?”
“Ngươi...”
“Ta đã làm xong pháp chú truyền tống, chỉ cần ta chết, tin tức sẽ lập tức đưa đến trong tay Hoa Hướng Vãn.” Tần Vân Y chống người đứng dậy.

“Thế nào? Ngài muốn nói cho ta, chuyện này nàng cũng biết à?”
Lần này Bích Huyết Thần Quân không nói nữa, sau một lúc lâu, ông ấy cười rộ lên: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ngài giúp ta sống sót.”
Tần Vân Y thấy Bích Huyết Thần Quân nói tiếp, nàng ta hơi yên lòng.

Bích Huyết Thần Quân lắc lắc đầu: “Nàng nhất định phải giết ngươi, ta không làm gì được.

Nhưng mà…”
Bích Huyết Thần Quân hơi nghiêng đầu: “Giúp ngươi giữ chân Tạ Trường Tịch, ta vẫn có thể làm được.

Nhưng ta bám lấy Tạ Trường Tịch, còn ngươi có thể giết nàng không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“Ngài nỡ để ta giết nàng?”
Tần Vân Y cười lạnh, sắc mặt Bích Huyết Thần Quân chắc chắn: “Ngươi không giết được.”
“Nhỡ đâu thì thế nào?”
“Nếu ngươi có thể giết nàng,” Bích Huyết Thần Quân cười thành tiếng: “Vậy...!Cũng là chuyện không tồi.”
Lời này làm Tần Vân Y sửng sốt.

Nàng có chút không hiểu thấu người trước mặt này, Bích Huyết Thần Quân chậm rì rì quay về, để một bình nhỏ vào trong tay Tần Vân Y: “Ta không phải Thẩm Dật Trần.”
Ông ấy tiến đến bên tai Tần Vân Y, giọng rất nhẹ.

Tần Vân Y trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn về phía ông ấy.

Bích Huyết Thần Quân hơi mỉm cười: “Nhưng nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ta cũng có thể giúp ngươi.

Tối nay ta bày một pháp trận cho ngươi, ngươi bỏ dược này vào bên trong pháp trận.

Nếu đi đến cùng đường, lấy chính mình hiến tế.”
“Sau khi hiến tế thì sao?”
Tần Vân Y nhìn chằm chằm ông ấy.

“Thiên hạ chôn cùng với ngươi.”
Bích Huyết Thần Quân nhẹ nhàng bâng quơ: “Bao gồm cả Hoa Hướng Vãn, còn có Tạ Trường Tịch.”
Tần Vân Y không nói lời nào, nàng ta nắm bình nhỏ, nhíu mày: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Cái này không liên quan đến ngươi.”
Bích Huyết Thần Quân nói xong, thong dong đứng dậy, đặt bình nhỏ vào trong tay Tần Vân Y.

Ngay trong nháy mắt ông ấy rời đi kia, Tần Vân Y đột nhiên ra tay, đánh thẳng về phía mặt nạ của Bích Huyết Thần Quân.

Động tác của nàng ta cực nhanh, mà đối phương cũng cực kỳ phối hợp, đứng thẳng bất động, để nàng ta đánh rơi mặt nạ.

Mặt nạ vàng kim rơi xuống mặt đất, Tần Vân Y ngơ ngác nhìn đối phương.

Khuôn mặt thanh niên anh tuấn, tươi cười ôn hòa, nhưng trên gương mặt này gần như chưa từng xuất hiện sự dịu dàng, chỉ có duy nhất ánh mắt mang theo chút lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Xem đủ rồi à?”
Được nhắc nhở, Tần Vân Y nhìn khuôn mặt giống Tạ Trường Tịch như đúc trước mặt, đột nhiên phản ứng lại: “Tạ Trường Tịch?!”
*** ***

“Mật đạo của Minh Loan Cung có ba lối thoát này.” Tần Vân Thường vừa lấy một miếng dưa mật từ mâm, vừa chỉ cho mọi người trên bản đồ: “Phái người chặn kín ba chỗ này, nếu không sẽ để nàng ta chạy mất.

Tuy rằng ta cảm thấy nàng ta sẽ không chạy.”
“Ngươi biết à?”
Hoa Hướng Vãn ăn dưa đứng ở bên cạnh Tần Vân Thường, có chút kỳ quái: “Là ta thì ta sẽ chạy.”
“Ngươi không hiểu nàng ta đâu.” Tần Vân Thường nuốt miếng dưa trong miệng xuống: “Nàng ta vẫn có vài phần ngạo khí.”
Lời này mọi người sôi nổi gật đầu, sự kiêu ngạo của Tần Vân Y, từ nhỏ mọi người đã được biết.

Hoa Hướng Vãn nhìn con đường Tần Vân Thường định ra, quay đầu nhìn về phía Linh Bắc bên cạnh: “Linh Bắc, đã thông báo hết cho đệ tử rồi chứ?”
“Thông báo rồi ạ.” Linh Bắc cung kính mở miệng: “Đệ tử đã chuẩn bị xong, còn có sứ giả các tông cũng đã tới rồi, đều nói muốn viện trợ Thiếu chủ, giúp đỡ Tần Nhị Thiếu chủ đoạt lại Minh Loan Cung, không để Minh Loan Cung rơi vào trong tay yêu tà.”
“Yêu tà?”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn có chút nghi hoặc: “Ai là yêu tà?”
“Người Kiếm Tông nói với đệ tử là,” Linh Bắc nhếch môi cười: “dung túng Minh Hoặc tàn sát tông môn, bản thân lại họa loạn Minh Loan Cung, Tần Vân Y nhất định đã đọa vào Ma đạo, trở thành yêu tà.

Ai cũng có thể gi3t ch3t.”
Hoa Hướng Vãn được lời này, có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Bọn họ rất biết bố trí.”
Làm chuyện gì cũng đều có thể bố trí ra mấy cái đạo lý lớn: “Tông môn nào đến?”
“Khôi Lỗi Tông, Kiếm Tông, Dược Tông, Bách Thú Tông, Ngọc Thành Tông đều tới.

Thiên Cơ Tông không phái người lại đây, nói tinh quỹ trên trời đột nhiên có thay đổi, toàn cung đang bói toán, chờ sau khi có kết quả sẽ đến trình báo với Thiếu chủ.”
Thiên Cơ Cung nhìn trộm thiên cơ, từ trước đến nay không có quá nhiều liên hệ với bên ngoài, có thể tới báo kết quả cho nàng thì đã coi như rất tốt rồi.

Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, đang muốn nói gì đó thì trong lòng chợt nhảy dựng.

Mọi người phát hiện thần sắc nàng khác lạ, đều an tĩnh lại.

Tạ Trường Tịch vẫn luôn ngồi ở chỗ tối nghe mọi người nói chuyện, lúc này thấy bọn họ không lên tiếng thì chủ động mở miệng: “Làm sao vậy?”
“Ma Chủ...” Trên mặt Hoa Hướng Vãn mang theo vài phần do dự: “Ma Chủ đi Minh Loan Cung?”
Lời này vừa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Chắc chắn là viện binh của Tần Vân Y.” Hồ Miên lập tức lên tiếng, nàng ta nhíu mày: “Ma Chủ tu vi cao thâm, nếu ông ấy muốn giúp Tần Vân Y...”
“Vậy giết cùng luôn.”
Tần Vân Thường ngắt lời Hồ Miên, quyết đoán mở miệng.

Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Hướng Vãn ở bên cạnh, ánh mắt chắc chắn: “Ngươi cảm thấy sao?”
Hoa Hướng Vãn trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười rộ lên: “Tất nhiên.”
“Vừa hay người năm tông đều tới, chỉ vì một Minh Loan Cung đó, đúng là dao mổ trâu giết gà.” Tần Vân Thường nói xong, chuyển mắt nhìn đến vị trí Ma cung trên bản đồ: “Không bằng lấy huyết lệnh trong tay Tần Vân Y, đến thẳng Ma cung.

Dù sao, mảnh huyết lệnh cuối cùng là ở trong tay Ma Chủ.”
“Đến lúc đó tế thần đài đúc lại huyết lệnh.” Tần Vân Thường lên tiếng.

Hoa Hướng Vãn nhìn về phía nàng ta, nghe nàng ta khắc chế cảm xúc, nhắc nhở mình: “Ngươi chính là Ma Chủ.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng nhìn vào đôi mắt Tần Vân Thường.

Một lát sau, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, lên tiếng: “Phải, đến lúc đó, ta chính là Ma Chủ.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía bản đồ: “Vậy định rồi, ngày mai chia binh làm hai đường.

Ta và Trường Tịch, Vân Thường mang đệ tử Hợp Hoan Cung đi Minh Loan Cung, Hồ Miên sư tỷ dẫn sư phụ, ba vị trưởng lão và sáu tông đi Ma cung chờ ta.”
“Cái này...”
Hồ Miên nghe vậy nhíu mày: “Các ngươi chỉ có ít người như vậy, có thể quá mạo hiểm hay không?”
“Không sao, hiện giờ người còn sẵn lòng thủ vững Minh Loan Cung không còn bao nhiêu.”
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Hồ Miên: “Đối thủ duy nhất của chúng ta, chỉ có Ma Chủ và Tần Vân Y.”
“Nhỡ đâu Ma Chủ không ở Minh Loan Cung thì làm sao bây giờ?” Hồ Miên có chút lo lắng: “Muội và Trường Tịch đều ở Minh Loan Cung, nếu Ma Chủ ở Ma cung, ta sợ bên chúng ta này không ai...”
“Nếu ông ấy ở Ma cung, ta sẽ nói cho mọi người.”
Hoa Hướng Vãn ngắt lời Hồ Miên.

Lời này vừa ra, mọi người đều có chút nghi hoặc.

Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn nàng, Hồ Miên dẫn đầu hỏi ra: “Sao muội biết ông ấy ở đâu?”
“Ta thả một chút đồ lên trên người ông ấy.” Hoa Hướng Vãn giải thích, rất có tự tin: “Tỷ yên tâm, ông ấy đi chỗ nào, ta rất rõ ràng.”
Nghe Hoa Hướng Vãn nói, trong lòng mọi người yên ổn lại.

Tuy rằng không biết Hoa Hướng Vãn thả cái gì, nhưng nếu nàng đã nắm chắc, mọi người cũng không cố tình truy hỏi.

Tiếp theo mọi người lại thương lượng chi tiết và các vật tư cần dùng một lượt, chờ quyết định tất cả mọi chuyện xong thì đã tới nửa đêm rồi.

Hoa Hướng Vãn để mọi người đi nghỉ ngơi trước, mình và Tạ Trường Tịch ở lại thư phòng.

Mọi người trước sau rời đi, chờ sau khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Hoa Hướng Vãn ngồi ở ghế dựa trước án thư, thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế trên.

Trong phòng rất yên tĩnh, người bên cạnh không lên tiếng, nhưng nàng cảm nhận rất rõ sự tồn tại của chàng.

“Tạ Trường Tịch,” Hoa Hướng Vãn nhìn ngọn đèn dầu nhảy lên, có chút mỏi mệt: “Ta hình như sắp đi đến cuối đường rồi.”
Đường đi sắp đến đích, ngược lại có chút mờ mịt.

Tạ Trường Tịch nghe lời nàng nói, đứng dậy, đi đến bên người nàng.

Bóng dáng chàng bao phủ nàng, nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người mang vẻ mặt bình tĩnh trước mặt.

Ngọn nến “Tách” một tiếng, tắt ngóm ở trong gió, chỉ dư khói nhẹ, từ bấc đèn lượn lờ dâng lên.

Phòng tối xuống, ánh trăng như nước chiếu vào quanh người chàng.

Chàng mặc quần áo trắng thuần, trông như có dòng nước chuyển động ở phía trên, cả người thánh khiết mang theo vài phần nhu hòa.

Hai người lẳng lặng không nói gì cả.

Sau một lúc lâu, chàng giơ tay đỡ ở lưng ghế, cúi người hôn lên môi nàng.

Người gần sát bên nhau, tất cả cảm xúc đều bình tĩnh lại, nàng không nhịn được nhắm mắt, chuyện này đều do chàng chủ động, không cần nàng bận tâm.

Triền miên như nước chảy, không bao lâu sau, chàng bế người lên đặt ở trên án thư phía sau.

Bản đồ giá bút rơi đầy đất, ánh trăng sáng dịu làm da nàng càng thêm không tì vết.

Hoa Hướng Vãn nằm ở trên bàn, ngửa đầu nhìn thanh niên trước mặt.

“Tạ Trường Tịch.”
Nàng nâng lên tay, muốn ôm lấy chàng.

Thanh niên thuận thế cong lưng, để nàng ôm chàng vào trong nguc.


Nàng cảm giác vô cùng rõ ràng rằng người này đang tồn tại, những có khoảnh khắc, nàng đột nhiên có phần hiểu sao Tạ Trường Tịch lại rất thiên vị với chuyện này.

Bởi vì độ ấm là chân thật, cảm giác là chân thật, không có gì có thể so sánh với thứ cảm giác này được…
Chàng thuộc về ta, chàng ở bên người ta.

Linh lực một lần lại một lần cọ rửa gân mạch nàng, chờ đến khi nàng rửa mặt chải đầu xong từ phòng tắm thì trời cũng sáng.

Nàng mặc pháp y vẽ vô số pháp trận phòng ngự vào, cầm lấy Tầm Tình, dẫn Tạ Trường Tịch từ phòng đi ra ngoài.

Tới chính điện, đã thấy đám người Tần Vân Thường, Hồ Miên đang chờ nàng.

Mọi người nghỉ ngơi đã tương đối, thấy nàng đi ra, Tần Vân Thường đánh giá từ trên xuống dưới, nhướng mày cười: “Ra dáng đấy.”
“Đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn cầm kiếm, đi ở phía trước, mọi người theo phía sau nàng, từ chính điện một đường đi ra, đi vào quảng trường.

Người sáu tông cùng đệ tử Hợp Hoan Cung đã sớm chờ ở quảng trường.

Hoa Hướng Vãn đứng ở chỗ cao, cúi đầu nhìn cờ chiêu hồn của Hợp Hoan Cung ở quảng trường kéo dài đến cửa cung.

Cờ chiêu hồn dẫn đường triệu hoán, trên quảng trường đệ tử kín mít, Hoa Hướng Vãn ra đến nơi, các đệ tử cùng nhau quỳ xuống, hô to: “Bái kiến Thiếu Cung chủ!”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, hôm nay không phải là ngày đẹp trời, nhìn qua có vẻ như sắp mưa dầm.

Hoa Hướng Vãn ngửa đầu nhìn không trung, sau đó lại quay đầu nhìn về phía mọi người.

Hợp Hoan Cung rất nhiều năm rồi chưa từng từng có thịnh cảnh như vậy, nàng ngẫm nghĩ, rút kiếm từ trên eo, trở tay chỉ mũi kiếm để ở giữa trán.

“Thiên Đạo đại cát, phù hộ chúng sinh, thần Hợp Hoan Âm Dương ở trên cao, Hợp Hoan Cung, muôn đời thiên thu!”
Dứt lời, trường kiếm rời khỏi tay, một kiếm cuốn gió phá mây, cuồng phong gào thét, đuổi sạch sương sớm!
Chờ gió dừng mây tan, trường kiếm lộn trở lại, ánh mặt trời rọi đầy đất trời, đệ tử ngơ ngác nhìn không trung.

Một lát sau, Linh Bắc dẫn đầu quỳ xuống, hô to: “Thần Hợp Hoan Âm Dương ở trên cao, Hợp Hoan Cung, muôn đời thiên thu!”
Sau khi Linh Bắc lên tiếng, đệ tử lập tức làm theo, âm thanh như sóng triều.

Đám người Hồ Miên ngửa đầu nhìn trời xanh, ánh mắt hơi chua xót.

Linh Nam có chút tò mò, quỳ trên mặt đất kéo kéo tay áo Linh Bắc, nhỏ giọng mở miệng: “Thiếu chủ làm gì thế?”
“Cầu phúc.”
Linh Bắc khàn khàn lên tiếng, Linh Nam mờ mịt, Linh Bắc giải thích: “Nếu trước khi Hợp Hoan Cung chinh chiến mà không có ngày đẹp, cần để người lãnh chiến đuổi vân trục sương cầu phúc.”
Nhưng mà, Hợp Hoan Cung, đã hai trăm năm chưa từng có một trận chiến nào.

Linh Nam nghe lời này, ngơ ngác ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thịnh cảnh mà Hợp Hoan Cung đã từng có.

Hoa Hướng Vãn nhìn cờ chiêu hồn dưới ánh nắng tựa như đang chỉ dẫn, nàng vung tay lên, bình tĩnh lên tiếng: “Khởi hành đi.”
“Vâng.”
Được lời nàng nói, Hồ Miên lập tức dẫn Tiết Tử Đan đi xuống, phân phối đệ tử xong, dẫn lên linh thuyền.

Linh thuyền là Thanh Lạc Cung và sáu tông chi viện lại đây, Hoa Hướng Vãn nhìn đệ tử lên linh thuyền, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch, cười cười: “Đi thôi?”
“Ừm.”
“Có phải lần đầu tiên thấy trường hợp như vậykhông?”
Hoa Hướng Vãn nhìn Tạ Trường Tịch đánh giá quanh người mãi, có chút buồn cười, Tạ Trường Tịch cũng không kiêng dè gì, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Chàng ở Thiên Kiếm Tông mấy năm nay, trước giờ không chủ động tiến công tông môn gì cả.

Hoa Hướng Vãn ngẫm lại, có chút tò mò: “Cảm giác gì?”
Tạ Trường Tịch nghiêm túc suy tư một lát, chỉ nói: “Có chút đông vui.”
Hoa Hướng Vãn cười “phì” ra tiếng, kéo tay chàng: “Vậy đi thôi, chúng ta đi xem thứ càng đông vui hơn.”
___.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương