[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)
-
Chương 8
“Giết hết huynh đệ của người ngươi thích, nhốt người ngươi thích trong tù để ngược đãi rồi đè trên người hắn làm nhục hắn, hoặc là phế đi võ công mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất khiến hắn giống như một phế nhân ngồi trong doanh địa của trận doanh đối địch…?”
Những ngày mùa đông giá rét chậm rãi đến gần, Ác Nhân Cốc ở gần Côn Lôn tất nhiên là vô cùng giá rét.
Diệp Tinh Thần sợ lạnh từ nhỏ nên rúc trong chăn, cả ngày đều không muốn cử động chút nào, giống như thú con ngủ đông. Quần áo mỏng manh, phòng ốc đơn sơ gió lùa, uống thuốc xong càng thêm mơ màng, cứ như vậy mà ngủ, tỉnh lại thì trời đã tối. Hắn không thấy mình có thể làm được gỉ, chỉ có thể buồn tẻ cuộn tròn lại, hà hơi, xoa xoa tay nghĩ một vài chuyện vớ vẩn.
Ví dụ như Thiệu Hoa có phải lại câu dẫn thật nhiều mĩ nhân không, Tiêu Tiêu có phải vẫn ở Chính Khí Thính không ngủ không nghỉ làm việc hay không, cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ bọn họ ở Tây Hồ sống ra sao, có lập mộ chôn quần áo và di vật của mình hay không? —— Nghĩ đến đây hắn bỗng thấy buồn cười, nhưng cũng có chút bi thương dâng lên trong lòng, quanh quẩn không thể tan.
Hắn rất muốn khóc, thế nhưng khóc không được, bởi vì hắn không muốn người nằm ở bên cạnh thấy được mặt yếu đuối của hắn.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy người bên cạnh mỗi đêm đều lăn qua lăn lại, xốc chăn làm gió lùa vào, đanh phải ôm lấy eo người nọ, kéo người nọ vào trong lòng mình. Diệp Tinh Thần rõ ràng cứng đờ, đấu tranh vài cái tượng trưng, Lăng Hàn chỉ là lười biếng nói: “Ngủ, lộn xộn cái gì.” Rồi sau đó liền không để ý tới hắn. Hắn lại rất lạnh, liền không tự chủ mà kề sát đến nhiệt độ kia, mơ mơ màng màng cũng thiếp đi.
Trong mơ hình như có người xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình, giống như trước đây mẫu thân làm vậy, Diệp Tinh Thần thân thiết kêu lên: “Mẹ.” Người nọ lập tức dừng tay. Hắn lại chui vào trong lòng người nọ, mặt dán trên ngực cọ qua cọ lại, lạ quá, hình như thiếu hai quả đồi thì phải? Mà sao cũng được, ấm là tốt, sau đó liền an tâm ngủ. Người nọ chậm rãi vỗ lưng hắn, trượt tới cái mông, động tác vô cùng nhẹ nhàng sủng nịch, dường như còn có một chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà mỗi sáng tỉnh dậy, Diệp Tinh Thần đều phát hiện chỉ còn lại mình mình, Lăng Hàn hình như bận việc. Đây có thể là chuyện tốt, nhưng cũng không hẳn. Trong lòng mơ hồ cảm thấy giữa Ác Nhân và Hạo Khí sẽ diễn ra một chiến dịch lớn chưa từng có.
Diệp Tinh Thần khoác lên chiếc áo choàng làm từ lông cáo trắng Côn Lôn, miệng hà hơi vào hai bàn tay đang khép lại, chà xát cánh tay đã lạnh đến mức đỏ bừng. Mười ngón tay xinh đẹp ngày xưa giờ đều sưng lên, đầy vết nứt, bây giờ bảo hắn cầm trọng kiếm lên cũng khó. Hôm nay, Lăng Hàn hiếm khi về sớm, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt kia của Diệp Tinh Thần, ánh nhìn không biết bay đến nơi nào, tựa như sương mù vô biên ngoài cửa sổ, hồn phách đã bay đi vài phần. Nhìn xuống một chút, thấy ngón tay hắn sưng đỏ, thật sự rất khó coi. Trong lòng lập tức hơi hơi nhói đau, liền bắt lấy tay người nọ, ủ trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Diệp Tinh Thần nhíu mày, mấy hành vi ăn đậu hủ của Lăng Hàn hắn thấy nhưng cũng không thèm để ý, tránh cũng không được, cứ mặc kệ y.
“Tại sao lạnh đến mức này mà cũng không nói cho ta một tiếng?”
Trên mặt Diệp Tinh Thần không có một chút cảm xúc, giống như không nghe được Lăng Hàn nói cái gì. Lăng Hàn biết hắn vẫn luôn giận mình, không nói cũng chẳng rằng đã mấy ngày, cũng không dám làm chuyện quá phận nữa, sợ tiểu thiếu gia này lại phát tính thiếu gia, thế nên nói tiếp: “Đợi ta đi xin Linh Nhi chút thuốc.”
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nói: “Tay chân ngươi cả ngày lạnh như vậy, cứ bảo nhà ăn làm thêm mấy bát canh thuốc khu hàn thì tốt hơn.”
Trong lòng Diệp Tinh Thần vẫn không hiểu nỗi Lăng Hàn, người này rốt cuộc muốn cái gì, lúc thì lạnh lúc thì nóng, không giết mình đi, ý đồ là gì? Trong lòng xẹt qua trăm ngàn ý tưởng, nhất thời thất thần, không nghe thấy Lăng Hàn kêu tên mình.
“Đi, mang ngươi đến một chỗ tốt.”
Nói xong liền muốn kéo mình đi, Diệp Tinh Thần không muốn để ý tới hắn, dứt khoát hất tay Lăng Hàn ra, ý chính là: ai muốn đi theo ngươi chứ.
Lăng Hàn cũng không giận, hiểu rõ dù nói với hắn cái gì hắn cũng sẽ không lay chuyển, cũng không nhiều lời nữa, lập tức điểm huyệt Diệp Tinh Thần, ôm ngang người ta lên.
Diệp Tinh Thần nhịn không nổi điên, nhưng lại không muốn mở miệng, mở to mắt giận dữ nhìn chằm chằm mặt Lăng Hàn, dáng vẻ hung ác muốn ăn thịt người ta.
“Tiểu thiếu gia, tin gia đi, chỗ đó thật là chỗ tốt mà.”
Thật vất vẻ leo lên lưng ngựa, ôm Diệp Tinh Thần vào trong ngực, Lăng Hàn sửa sang lại cổ áo choàng, bao người nọ lại càng kỹ. Địa hình trong cốc gập ghềnh, vừa đến mùa đông gió thật sự rất mạnh. Y đã quen loại thời tiết này, nhưng Diệp Tinh Thần lại chịu không nổi. Mùa đông năm nay lại đặc biệt lạnh, tiểu gia hỏa chẳng nói chẳng rằng, ra vẻ quật cường ngạo nghễ.
Giục hắc mã, Lăng Hàn đi về phía bắc, không bao lâu sau, chỉ thấy sương mù ẩn hiện mờ mịt, hơi nước nóng hổi bốc lên, còn nghe thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Diệp Tinh Thần tập trung nhìn, biết đó chính là suối nước nóng, chỉ là không ngờ bên trong Ác Nhân Cốc lại có thứ này.
Lăng Hàn ôm Diệp Tinh Thần xuống, đi tới bên cạnh suối nước nóng, sau đó liền giải huyệt đạo của hắn.
“Thế nào, là chỗ tốt đúng không.”
“… Cũng không tốt lắm.”
Diệp Tinh Thần cúi đầu nói một câu.
Lăng Hàn dường như không nghe thấy, lại lộ ra vẻ mặt mê đắm, ôm lấy eo hắn, nói: “Muốn ta giúp ngươi cởi quần áo không, tiểu thiếu gia?”
Diệp Tinh Thần theo bản năng siết chặt áo mình, lắc lắc đầu.
Lăng Hàn cũng không ép hắn, chỉ “À” một tiếng, nói: “Ngươi tự ngâm trước đi, ta đi lấy vài thứ.”
Đi vài bước, lại quay đầu nói: “Tiểu thiếu gia, nếu chạy loạn bị Thập Ác bắt được thì ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Diệp Tinh Thần quay đi, thở dài.
Gần đây có Phong Tử ở, sao hắn không biết chứ. Huống chi, bây giờ không phải là thời điểm tốt để chạy trốn, chỉ có thể đợi cơ hội sau. Nếu như có cơ hội thì, nếu như thật sự có cơ hội thì…
Có vẻ thật xa vời thì phải…
Cởi quần áo xuống, treo lên một chạc cây bên suối, Diệp Tinh Thần thử nhiệt độ của nước, không nóng lắm, rồi sau đó liền chậm rãi trầm mình xuống. Nhiệt lượng trong nháy mắt từ nước tràn vào trong huyết nhục của mình, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Trước mắt là một mảnh mở mịt, tầm nhìn cũng không rõ ràng. Diệp Tinh Thần thấy xung quanh không có ai, dứt khoát thả lỏng, nhẹ nhàng tháo dây cột tóc, đuôi ngựa bị cột chặt liền xõa ra thành một suối tóc đen bồng bềnh trên mặt nước. Lưng tựa vào thành đá, hay khuỷu tay thoải mái khoát lên bờ, nước suối nóng hổi ngâm một thân hình mê người, bên trên hình như còn có dấu vết Lăng Hàn bừa bãi tàn phá qua.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Diệp Tinh Thần mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện thì ra là Lăng Hàn, trong tay còn cầm hai bầu rượu.
“Nhìn bộ dáng của ngươi, thật sự thoải mái nhỉ.”
Diệp Tinh Thần nhắm hai mắt lại hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Lăng Hàn bèn buông hai bầu rượu, sau đó tiếng cởi quần áo sột soạt liền vang lên bên tai. Diệp Tinh Thần nhịn không được mở mắt, thật ra hắn vẫn chưa nhìn bộ dáng Lăng Hàn trần trụi đứng trước mặt mình một cách hẳn hoi, dù đã trải qua tầng quan hệ không rõ ràng kia.
Thân hình Lăng Hàn khôi ngô cao lớn, eo thon mông săn, cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc, không có một chút thịt thừa, đẹp mắt giống như một kiệt tác của tự nhiên. Tuy rằng trên lưng cùng trước ngực đều có những vết thương lớn nhỏ nhưng cũng không thâm, trên làn da khỏe mạnh màu lúa mạch hầu như không nhìn thấy. Ánh mắt không tự giác nhìn đến đôi chân thon dài của Lăng Hàn, giữa hai chân là một vật thể hình trụ tráng kiện khiến mặt Diệp Tinh Thần nóng lên. Không tự chủ lại nhớ đến mấy chuyện bừa bãi nọ, bây giờ mới biết được vì sao mình lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi như vậy, cái này còn là khi y chưa cứng lên. Theo bản năng cúi đầu nhìn hạ thân đang ngâm trong nước của mình, Diệp Tinh Thần thấy cái kia của mình quả thật chỉ có thể dùng hai chữ “thanh tú” để diễn tả, trong lòng bỗng nhiên thêm vài phần ghen tị cùng phẫn hận.
“Chôn dưới gốc đại thụ ở Tửu Trì Hiệp đã lâu, uống thử môt ngụm xem.”
Nước thoáng bắn lên, trước mắt là bầu rượu Lăng Hàn đưa qua, thoang thoảng tản ra mùi hương tinh khiết. Ngoài dự kiến của Lăng Hàn, Diệp Tinh Thần chỉ đầy hận ý liếc xéo hắn một cái, rồi lại ngoan ngoãn nhận lấy, đầu tiên là ngửi thử, rồi mở nút gỗ ra, nhấp một ngụm rượu.
Rượu này quả thật là rượu ngon, vào miệng thuần ngọt, chỉ là có hơi mạnh, chảy xuống cổ họng nóng như bốc lửa, nhưng lại khiến người ta nhịn không được mà muốn uống ngụm thứ hai.
Trong lòng Lăng Hàn vui vẻ, thừa dịp Diệp Tinh Thần không chú ý, lặng lẽ đến gần.
Diệp Tinh Thần bị rượu mê hoặc tâm thần, một ngụm lại một ngụm, dừng không được, cũng không phát hiện Lăng Hàn đến gần. Lăng Hàn nhìn mái tóc dài bồng bềnh trong nước, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền như có như không nắm lấy chơi đùa, dấy lên bọt nước nho nhỏ.
“Ui —— đau!”
Tóc bị người ta kéo mạnh đến phát đau, Diệp Tinh Thần bất mãn quay đầu nhìn y, mặt đỏ bừng, không biết là do rượu mạnh hay là do suối nước nóng mà bị như vậy. Hắn cau mày, bĩu môi, Lăng Hàn chưa từng thấy hắn trẻ con như vậy, nhịn không được liền vươn tay nhéo hai má hắn.
“Này này… Nhéo… Nhéo mặt bản thiếu gia làm gì hả!”
Diệp Tinh Thần ném bầu rượu, bầu rượu liền rơi vào nước cái tủm, lềnh bềnh trôi.
“Hức ——”
Phun một hơi mùi rượu vào Lăng Hàn, hun cho y buồn nôn, đành phải một tay che mũi, một tay kia vỗ đầu hắn nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi say rồi.”
“Không, không có say… Hức…”
“Mau cho ta uống…”
Diệp Tinh Thần giãy giụa ý muốn lấy bầu rượu trong tay Lăng Hàn, Lăng Hàn cố ý giơ cao lên, da thịt hai người trần trụi dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho đối phương. Nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên, y bỗng nhiên cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
“Cơ thể ngươi không tốt, đừng uống nhiều như vậy.”
“Ngươi quản được thiếu gia ta sao?”
“Được chứ, trừ phi ngươi hôn ta.”
Mi nhãn Lăng Hàn cong cong, xem ra người này say không nhẹ. Diệp Tinh Thần bĩu môi, đôi mắt đen láy nhìn y từ trên xuống dưới, có chút nghi ngờ nói: “Hôn rồi sẽ cho ta à?”
“Từ trước đến nay ta chưa hề lừa ngươi.”
“Vậy… Vậy hôn một chút nhá.”
Dứt lời, hắn liền chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Lăng Hàn một cái. Đôi môi mềm mại của người nọ nhẹ nhàng lướt qua môi mình, Lăng Hàn bỗng nhiên cảm thấy trái tim của mình rớt một nhịp. Đây là cảm giác chưa từng có, tim đập cứ như không phải của mình, sắp bắn ra ngoài rồi. Giương mắt nhìn người nọ, hoàn toàn không hay biết gì, còn đang lớn tiếng càu nhàu, chơi xấu lưu manh đủ kiểu, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Rượu đã nói đâu!”
“Ngươi gạt người, đồ khốn kiếp! Cắm cờ đi! Đến chiến!”
“Trọng kiếm của gia đâu? Con mẹ nó giấu kiếm của ta ở nơi nào rồi… Kiếm của ta, kiếm của ta…”
Hắn nói rồi hoảng sợ, đứng bật dậy, la hét muốn tìm vũ khí của mình, làm vô số bọt nước bắn tung tóe. Những giọt nước nóng hổi từ trên người hắn trượt xuống, uốn lượn thành những vệt nước mĩ lệ. Lăng Hàn sợ hắn bị lạnh, đành phải ôm lấy hắn, vừa dỗ hắn vừa kéo hắn về trong nước.
“Ta cho ngươi uống rượu, ngươi đừng quậy nữa.”
“Ai muốn uống rượu chứ! Ta muốn trọng kiếm và khinh kiếm của ta…”
“Chúng nó, chúng nó sẽ khóc… Ta không thể vứt bỏ chúng.”
Nói một hồi lại hu hu hu khóc nức nở, lại không phải khóc thật, một giọt nước mắt cũng không rơi. Không biết là trò đùa lúc mấy tuổi của Diệp Tinh Thần.
Lăng Hàn cảm thấy người kia bắt đầu nói năng lộn xộn, chỉ số thông minh cũng hơi giảm. Người say bí tỉ sẽ làm gì, y không dám chắc, đành phải hít mạnh một hơi, nhìn hắn mà gằn từng chữ một.
“Diệp Tinh Thần, ngươi biết ta là ai không?”
Diệp Tinh Thần nhíu nhíu mày, tựa như đang tự hỏi y là ai. Trong chốc lát ấy, Lăng Hàn thế nhưng lại hơi hơi đau lòng, có chút lo lắng hắn sẽ không nói được đáp án.
Vò vò đầu, hắn chỉ vào y, nói: “Ngươi… Ngươi không phải là Lăng Hàn sao?”
“Đúng vậy.” Y thở phào, thoải mái nở một nụ cười.
“Lăng Hàn là ác cẩu! Chính là chiến giới biết đi! Là… Đầu người! Hức ——!
“Đợi tiểu gia lấy đầu ngươi, ta… Ta chính là vạn nhân trảm! Ha ha ha ha ha!”
Mặt Lăng Hàn lập tức đen lại, nghĩ rằng tiểu tử nhà ngươi muốn lấy đầu ta thì còn sớm lắm. Chỉ là nhìn đến bộ dáng buồn cười của Diệp Tinh Thần, lại không nhịn được mà mỉm cười. Tiểu thiếu gia này đến đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự làm càn trước mặt y. Sẽ nói sẽ cười sẽ khóc sẽ quậy, mà trái tim của mình, lại kỳ lạ mà nhảy lên theo cảm xúc của hắn.
Diệp Tinh Thần cười, y vui vẻ; Diệp Tinh Thần khóc, y đau lòng; Diệp Tinh Thần không khóc cũng không cười, y lại bối rối vô cùng.
Lúc này đây, y mới hiểu được vì sao mình lại mang Diệp Tinh Thần từ trong tù ra ngoài, vì sao nhìn thấy hắn cười lại không nhịn được muốn xâm phạm hắn, vì sao Diệp Tinh Thần nổi giận với y, y cũng không nỡ trừng phạt…
Thì ra, bản thân mình đã đắm chìm sâu như vậy.
Cố Mặc Nhiên nói người như y tốt nhất cả đời đừng thích ai, không thì người được y yêu sẽ chẳng thể yên lành. Lúc ấy y còn vô cùng tự tin nói, gia không giống ai kia, không phải tình thánh cũng không phải tình si, sao có thể dễ dàng yêu một người.
Nhưng mà y quả thật không lý do gì yêu phải một người.
Người kia cột một đuôi ngựa cao cao, mặc một thân quần áo vàng óng, đối nghịch trận doanh với y, có đôi mắt sáng rực như cái tên. Thật sự chính là sáng như tinh thần (ngôi sao).
Đôi mắt hắn cong lên, nháy mắt rạng rỡ, hiện lên trong đáy mắt.
Lăng Hàn lắc lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ mỉm cười.
Nhịn không được nâng tay vuốt ve hai má người nọ, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Diệp Tinh Thần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt còn mang theo chút ngây ngô. Trái tim Lăng Hàn đập thình thịch không ngừng, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ kì quái, nghĩ muốn nói cho người kia nghe. Vì thế liền dồn hết dũng khí, nói:
“Diệp Tinh Thần, ta nghĩ là, ta thật sự thích ngươi.”
Người mới lúc nãy còn giãy giụa đột nhiên cứng đờ, động tác đều ngừng lại. Diệp Tinh Thần có chút say, nhưng không đến mức cái gì cũng không biết. Thế nhưng khi nghe y nói xong vế sau, lại cứ cúi đầu như vậy, không nói một lời.
Lăng Hàn mờ mịt, không biết Diệp Tinh Thần đang say thật hay say giả.
Nhất thời yên tĩnh.
Thời gian như dừng lại thật lâu, lâu đến mức Lăng Hàn nhịn không được muốn mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này. Nhưng mà lúc này, người trong lòng lại giống như phát điên, giãy khỏi vòng tay Lăng Hàn, ngẩng đầu ha ha cười phá lên. Âm thanh chói tai vang vọng trong màn sương trắng, truyền đi thật xa.
Lăng Hàn khó hiểu, lại nắm lấy vai hắn nghĩ muốn xác nhận xem phải chăng hắn uống quá nhiều, hay là do tắm lâu quá nên đầu óc mê mang.
Diệp Tinh Thần lau nước mắt, không nhịn được cười.
“Lăng Hàn ngươi… Ha ha ha, quả nhiên ngươi muốn xem ta mắc mưu rồi sau đó sỉ nhục ta phải không?”
Màu mắt Lăng Hàn sẫm lại, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần tức giận: “Trước kia có lẽ ta sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ, ta đang nói thật.”
“Ta thật sự thích ngươi.”
“Ha ha ha, đây chính là thích mà ngươi nói à?”
Hắn lau đi nước mắt chảy ra do cười, trong phút chốc vẻ mặt vặn vẹo đến mức nhìn không ra là khóc hay cười.
“Giết hết huynh đệ của người ngươi thích, nhốt người ngươi thích trong tù để ngược đãi rồi đè trên người hắn làm nhục hắn, hoặc là phế đi võ công mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất khiến hắn giống như một phế nhân ngồi trong doanh địa của trận doanh đối địch…?”
“Ta thật sự là… Không biết ngươi thích ta đến mức nào… Ha ha.”
Sắc mặt Lăng Hàn đều thay đổi, trong đáy mắt xuất hiện từng tia phẫn nộ, nhưng có thể nhận thấy y đang cố nén không nổi giận.
“Tinh Thần, chuyện trước kia ngươi muốn trách ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng… Ta có thể cam đoan sau này sẽ không vậy nữa.”
“Dù ngươi muốn đánh gãy tay chân ta, tra tấn ta đủ kiểu, ta cũng không thể phản kháng. Nói cam đoan gì chứ? Ngươi thật nực cười.”
“…”
“Ngươi dám đánh cược với ta không?”
Lăng Hàn bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy, gương mặt Diệp Tinh Thần lộ ra một chút khó hiểu, không rõ đối phương đang tính toán cái gì, bèn nhướn mày nói: “Đánh cược cái gì? Ngươi cứ nói đi.”
“Mấy tháng nữa Hạo Khí và Ác Nhân sẽ đánh một trận công phòng ở Nam Bình Sơn, ta đã đồng ý với Cố Mặc Nhiên sẽ xuất chiến.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Ta sẽ dẫn ngươi theo. Nếu trước khi tới Nam Bình ta có thể khiến ngươi đổi ý thì ngươi phải theo ta đến Ác Nhân Cốc; nếu như ta vẫn không thể khiến ngươi đổi ý, vậy thì ta sẽ khôi phục võ công của ngươi và thả ngươi đi. Sao hả?”
“…”
“Ván cược này không gây hại gì cho ngươi, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?”
“Nếu như không chịu, vậy thì ngươi cứ ở Ác Nhân Cốc cả đời đi.”
Nghe được câu này, Diệp Tinh Thần có chút hoảng sợ. Suy nghĩ một chút, chỉ cần có thể rời khỏi Ác Nhân Cốc thì sẽ có cơ hội liên hệ với ám tuyến của Hạo Khí Minh để bỏ chạy, bèn ngẩng đầu đáp:
“Đại trượng phu e sợ gì chứ?! Ta đồng ý cùng ngươi cược một phen là được!”
“Chỉ là… Ta không hy vọng đến lúc đó ngươi trở mặt không nhận thua, không muốn thả ta đi.
“Diệp Tinh Thần, ngươi yên tâm đi.”
Y yên lặng nhìn hắn, ánh mắt chăm chú nghiêm túc chưa từng có, trong đôi mắt chỉ phản chiếu bóng dáng Diệp Tinh Thần.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không lừa ngươi.”
—— Nhưng tại sao, ngươi lại không tin.
Những ngày mùa đông giá rét chậm rãi đến gần, Ác Nhân Cốc ở gần Côn Lôn tất nhiên là vô cùng giá rét.
Diệp Tinh Thần sợ lạnh từ nhỏ nên rúc trong chăn, cả ngày đều không muốn cử động chút nào, giống như thú con ngủ đông. Quần áo mỏng manh, phòng ốc đơn sơ gió lùa, uống thuốc xong càng thêm mơ màng, cứ như vậy mà ngủ, tỉnh lại thì trời đã tối. Hắn không thấy mình có thể làm được gỉ, chỉ có thể buồn tẻ cuộn tròn lại, hà hơi, xoa xoa tay nghĩ một vài chuyện vớ vẩn.
Ví dụ như Thiệu Hoa có phải lại câu dẫn thật nhiều mĩ nhân không, Tiêu Tiêu có phải vẫn ở Chính Khí Thính không ngủ không nghỉ làm việc hay không, cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ bọn họ ở Tây Hồ sống ra sao, có lập mộ chôn quần áo và di vật của mình hay không? —— Nghĩ đến đây hắn bỗng thấy buồn cười, nhưng cũng có chút bi thương dâng lên trong lòng, quanh quẩn không thể tan.
Hắn rất muốn khóc, thế nhưng khóc không được, bởi vì hắn không muốn người nằm ở bên cạnh thấy được mặt yếu đuối của hắn.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy người bên cạnh mỗi đêm đều lăn qua lăn lại, xốc chăn làm gió lùa vào, đanh phải ôm lấy eo người nọ, kéo người nọ vào trong lòng mình. Diệp Tinh Thần rõ ràng cứng đờ, đấu tranh vài cái tượng trưng, Lăng Hàn chỉ là lười biếng nói: “Ngủ, lộn xộn cái gì.” Rồi sau đó liền không để ý tới hắn. Hắn lại rất lạnh, liền không tự chủ mà kề sát đến nhiệt độ kia, mơ mơ màng màng cũng thiếp đi.
Trong mơ hình như có người xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình, giống như trước đây mẫu thân làm vậy, Diệp Tinh Thần thân thiết kêu lên: “Mẹ.” Người nọ lập tức dừng tay. Hắn lại chui vào trong lòng người nọ, mặt dán trên ngực cọ qua cọ lại, lạ quá, hình như thiếu hai quả đồi thì phải? Mà sao cũng được, ấm là tốt, sau đó liền an tâm ngủ. Người nọ chậm rãi vỗ lưng hắn, trượt tới cái mông, động tác vô cùng nhẹ nhàng sủng nịch, dường như còn có một chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà mỗi sáng tỉnh dậy, Diệp Tinh Thần đều phát hiện chỉ còn lại mình mình, Lăng Hàn hình như bận việc. Đây có thể là chuyện tốt, nhưng cũng không hẳn. Trong lòng mơ hồ cảm thấy giữa Ác Nhân và Hạo Khí sẽ diễn ra một chiến dịch lớn chưa từng có.
Diệp Tinh Thần khoác lên chiếc áo choàng làm từ lông cáo trắng Côn Lôn, miệng hà hơi vào hai bàn tay đang khép lại, chà xát cánh tay đã lạnh đến mức đỏ bừng. Mười ngón tay xinh đẹp ngày xưa giờ đều sưng lên, đầy vết nứt, bây giờ bảo hắn cầm trọng kiếm lên cũng khó. Hôm nay, Lăng Hàn hiếm khi về sớm, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt kia của Diệp Tinh Thần, ánh nhìn không biết bay đến nơi nào, tựa như sương mù vô biên ngoài cửa sổ, hồn phách đã bay đi vài phần. Nhìn xuống một chút, thấy ngón tay hắn sưng đỏ, thật sự rất khó coi. Trong lòng lập tức hơi hơi nhói đau, liền bắt lấy tay người nọ, ủ trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Diệp Tinh Thần nhíu mày, mấy hành vi ăn đậu hủ của Lăng Hàn hắn thấy nhưng cũng không thèm để ý, tránh cũng không được, cứ mặc kệ y.
“Tại sao lạnh đến mức này mà cũng không nói cho ta một tiếng?”
Trên mặt Diệp Tinh Thần không có một chút cảm xúc, giống như không nghe được Lăng Hàn nói cái gì. Lăng Hàn biết hắn vẫn luôn giận mình, không nói cũng chẳng rằng đã mấy ngày, cũng không dám làm chuyện quá phận nữa, sợ tiểu thiếu gia này lại phát tính thiếu gia, thế nên nói tiếp: “Đợi ta đi xin Linh Nhi chút thuốc.”
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nói: “Tay chân ngươi cả ngày lạnh như vậy, cứ bảo nhà ăn làm thêm mấy bát canh thuốc khu hàn thì tốt hơn.”
Trong lòng Diệp Tinh Thần vẫn không hiểu nỗi Lăng Hàn, người này rốt cuộc muốn cái gì, lúc thì lạnh lúc thì nóng, không giết mình đi, ý đồ là gì? Trong lòng xẹt qua trăm ngàn ý tưởng, nhất thời thất thần, không nghe thấy Lăng Hàn kêu tên mình.
“Đi, mang ngươi đến một chỗ tốt.”
Nói xong liền muốn kéo mình đi, Diệp Tinh Thần không muốn để ý tới hắn, dứt khoát hất tay Lăng Hàn ra, ý chính là: ai muốn đi theo ngươi chứ.
Lăng Hàn cũng không giận, hiểu rõ dù nói với hắn cái gì hắn cũng sẽ không lay chuyển, cũng không nhiều lời nữa, lập tức điểm huyệt Diệp Tinh Thần, ôm ngang người ta lên.
Diệp Tinh Thần nhịn không nổi điên, nhưng lại không muốn mở miệng, mở to mắt giận dữ nhìn chằm chằm mặt Lăng Hàn, dáng vẻ hung ác muốn ăn thịt người ta.
“Tiểu thiếu gia, tin gia đi, chỗ đó thật là chỗ tốt mà.”
Thật vất vẻ leo lên lưng ngựa, ôm Diệp Tinh Thần vào trong ngực, Lăng Hàn sửa sang lại cổ áo choàng, bao người nọ lại càng kỹ. Địa hình trong cốc gập ghềnh, vừa đến mùa đông gió thật sự rất mạnh. Y đã quen loại thời tiết này, nhưng Diệp Tinh Thần lại chịu không nổi. Mùa đông năm nay lại đặc biệt lạnh, tiểu gia hỏa chẳng nói chẳng rằng, ra vẻ quật cường ngạo nghễ.
Giục hắc mã, Lăng Hàn đi về phía bắc, không bao lâu sau, chỉ thấy sương mù ẩn hiện mờ mịt, hơi nước nóng hổi bốc lên, còn nghe thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Diệp Tinh Thần tập trung nhìn, biết đó chính là suối nước nóng, chỉ là không ngờ bên trong Ác Nhân Cốc lại có thứ này.
Lăng Hàn ôm Diệp Tinh Thần xuống, đi tới bên cạnh suối nước nóng, sau đó liền giải huyệt đạo của hắn.
“Thế nào, là chỗ tốt đúng không.”
“… Cũng không tốt lắm.”
Diệp Tinh Thần cúi đầu nói một câu.
Lăng Hàn dường như không nghe thấy, lại lộ ra vẻ mặt mê đắm, ôm lấy eo hắn, nói: “Muốn ta giúp ngươi cởi quần áo không, tiểu thiếu gia?”
Diệp Tinh Thần theo bản năng siết chặt áo mình, lắc lắc đầu.
Lăng Hàn cũng không ép hắn, chỉ “À” một tiếng, nói: “Ngươi tự ngâm trước đi, ta đi lấy vài thứ.”
Đi vài bước, lại quay đầu nói: “Tiểu thiếu gia, nếu chạy loạn bị Thập Ác bắt được thì ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Diệp Tinh Thần quay đi, thở dài.
Gần đây có Phong Tử ở, sao hắn không biết chứ. Huống chi, bây giờ không phải là thời điểm tốt để chạy trốn, chỉ có thể đợi cơ hội sau. Nếu như có cơ hội thì, nếu như thật sự có cơ hội thì…
Có vẻ thật xa vời thì phải…
Cởi quần áo xuống, treo lên một chạc cây bên suối, Diệp Tinh Thần thử nhiệt độ của nước, không nóng lắm, rồi sau đó liền chậm rãi trầm mình xuống. Nhiệt lượng trong nháy mắt từ nước tràn vào trong huyết nhục của mình, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Trước mắt là một mảnh mở mịt, tầm nhìn cũng không rõ ràng. Diệp Tinh Thần thấy xung quanh không có ai, dứt khoát thả lỏng, nhẹ nhàng tháo dây cột tóc, đuôi ngựa bị cột chặt liền xõa ra thành một suối tóc đen bồng bềnh trên mặt nước. Lưng tựa vào thành đá, hay khuỷu tay thoải mái khoát lên bờ, nước suối nóng hổi ngâm một thân hình mê người, bên trên hình như còn có dấu vết Lăng Hàn bừa bãi tàn phá qua.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Diệp Tinh Thần mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện thì ra là Lăng Hàn, trong tay còn cầm hai bầu rượu.
“Nhìn bộ dáng của ngươi, thật sự thoải mái nhỉ.”
Diệp Tinh Thần nhắm hai mắt lại hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Lăng Hàn bèn buông hai bầu rượu, sau đó tiếng cởi quần áo sột soạt liền vang lên bên tai. Diệp Tinh Thần nhịn không được mở mắt, thật ra hắn vẫn chưa nhìn bộ dáng Lăng Hàn trần trụi đứng trước mặt mình một cách hẳn hoi, dù đã trải qua tầng quan hệ không rõ ràng kia.
Thân hình Lăng Hàn khôi ngô cao lớn, eo thon mông săn, cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc, không có một chút thịt thừa, đẹp mắt giống như một kiệt tác của tự nhiên. Tuy rằng trên lưng cùng trước ngực đều có những vết thương lớn nhỏ nhưng cũng không thâm, trên làn da khỏe mạnh màu lúa mạch hầu như không nhìn thấy. Ánh mắt không tự giác nhìn đến đôi chân thon dài của Lăng Hàn, giữa hai chân là một vật thể hình trụ tráng kiện khiến mặt Diệp Tinh Thần nóng lên. Không tự chủ lại nhớ đến mấy chuyện bừa bãi nọ, bây giờ mới biết được vì sao mình lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi như vậy, cái này còn là khi y chưa cứng lên. Theo bản năng cúi đầu nhìn hạ thân đang ngâm trong nước của mình, Diệp Tinh Thần thấy cái kia của mình quả thật chỉ có thể dùng hai chữ “thanh tú” để diễn tả, trong lòng bỗng nhiên thêm vài phần ghen tị cùng phẫn hận.
“Chôn dưới gốc đại thụ ở Tửu Trì Hiệp đã lâu, uống thử môt ngụm xem.”
Nước thoáng bắn lên, trước mắt là bầu rượu Lăng Hàn đưa qua, thoang thoảng tản ra mùi hương tinh khiết. Ngoài dự kiến của Lăng Hàn, Diệp Tinh Thần chỉ đầy hận ý liếc xéo hắn một cái, rồi lại ngoan ngoãn nhận lấy, đầu tiên là ngửi thử, rồi mở nút gỗ ra, nhấp một ngụm rượu.
Rượu này quả thật là rượu ngon, vào miệng thuần ngọt, chỉ là có hơi mạnh, chảy xuống cổ họng nóng như bốc lửa, nhưng lại khiến người ta nhịn không được mà muốn uống ngụm thứ hai.
Trong lòng Lăng Hàn vui vẻ, thừa dịp Diệp Tinh Thần không chú ý, lặng lẽ đến gần.
Diệp Tinh Thần bị rượu mê hoặc tâm thần, một ngụm lại một ngụm, dừng không được, cũng không phát hiện Lăng Hàn đến gần. Lăng Hàn nhìn mái tóc dài bồng bềnh trong nước, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền như có như không nắm lấy chơi đùa, dấy lên bọt nước nho nhỏ.
“Ui —— đau!”
Tóc bị người ta kéo mạnh đến phát đau, Diệp Tinh Thần bất mãn quay đầu nhìn y, mặt đỏ bừng, không biết là do rượu mạnh hay là do suối nước nóng mà bị như vậy. Hắn cau mày, bĩu môi, Lăng Hàn chưa từng thấy hắn trẻ con như vậy, nhịn không được liền vươn tay nhéo hai má hắn.
“Này này… Nhéo… Nhéo mặt bản thiếu gia làm gì hả!”
Diệp Tinh Thần ném bầu rượu, bầu rượu liền rơi vào nước cái tủm, lềnh bềnh trôi.
“Hức ——”
Phun một hơi mùi rượu vào Lăng Hàn, hun cho y buồn nôn, đành phải một tay che mũi, một tay kia vỗ đầu hắn nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi say rồi.”
“Không, không có say… Hức…”
“Mau cho ta uống…”
Diệp Tinh Thần giãy giụa ý muốn lấy bầu rượu trong tay Lăng Hàn, Lăng Hàn cố ý giơ cao lên, da thịt hai người trần trụi dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho đối phương. Nhiệt độ cơ thể chợt tăng lên, y bỗng nhiên cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
“Cơ thể ngươi không tốt, đừng uống nhiều như vậy.”
“Ngươi quản được thiếu gia ta sao?”
“Được chứ, trừ phi ngươi hôn ta.”
Mi nhãn Lăng Hàn cong cong, xem ra người này say không nhẹ. Diệp Tinh Thần bĩu môi, đôi mắt đen láy nhìn y từ trên xuống dưới, có chút nghi ngờ nói: “Hôn rồi sẽ cho ta à?”
“Từ trước đến nay ta chưa hề lừa ngươi.”
“Vậy… Vậy hôn một chút nhá.”
Dứt lời, hắn liền chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Lăng Hàn một cái. Đôi môi mềm mại của người nọ nhẹ nhàng lướt qua môi mình, Lăng Hàn bỗng nhiên cảm thấy trái tim của mình rớt một nhịp. Đây là cảm giác chưa từng có, tim đập cứ như không phải của mình, sắp bắn ra ngoài rồi. Giương mắt nhìn người nọ, hoàn toàn không hay biết gì, còn đang lớn tiếng càu nhàu, chơi xấu lưu manh đủ kiểu, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Rượu đã nói đâu!”
“Ngươi gạt người, đồ khốn kiếp! Cắm cờ đi! Đến chiến!”
“Trọng kiếm của gia đâu? Con mẹ nó giấu kiếm của ta ở nơi nào rồi… Kiếm của ta, kiếm của ta…”
Hắn nói rồi hoảng sợ, đứng bật dậy, la hét muốn tìm vũ khí của mình, làm vô số bọt nước bắn tung tóe. Những giọt nước nóng hổi từ trên người hắn trượt xuống, uốn lượn thành những vệt nước mĩ lệ. Lăng Hàn sợ hắn bị lạnh, đành phải ôm lấy hắn, vừa dỗ hắn vừa kéo hắn về trong nước.
“Ta cho ngươi uống rượu, ngươi đừng quậy nữa.”
“Ai muốn uống rượu chứ! Ta muốn trọng kiếm và khinh kiếm của ta…”
“Chúng nó, chúng nó sẽ khóc… Ta không thể vứt bỏ chúng.”
Nói một hồi lại hu hu hu khóc nức nở, lại không phải khóc thật, một giọt nước mắt cũng không rơi. Không biết là trò đùa lúc mấy tuổi của Diệp Tinh Thần.
Lăng Hàn cảm thấy người kia bắt đầu nói năng lộn xộn, chỉ số thông minh cũng hơi giảm. Người say bí tỉ sẽ làm gì, y không dám chắc, đành phải hít mạnh một hơi, nhìn hắn mà gằn từng chữ một.
“Diệp Tinh Thần, ngươi biết ta là ai không?”
Diệp Tinh Thần nhíu nhíu mày, tựa như đang tự hỏi y là ai. Trong chốc lát ấy, Lăng Hàn thế nhưng lại hơi hơi đau lòng, có chút lo lắng hắn sẽ không nói được đáp án.
Vò vò đầu, hắn chỉ vào y, nói: “Ngươi… Ngươi không phải là Lăng Hàn sao?”
“Đúng vậy.” Y thở phào, thoải mái nở một nụ cười.
“Lăng Hàn là ác cẩu! Chính là chiến giới biết đi! Là… Đầu người! Hức ——!
“Đợi tiểu gia lấy đầu ngươi, ta… Ta chính là vạn nhân trảm! Ha ha ha ha ha!”
Mặt Lăng Hàn lập tức đen lại, nghĩ rằng tiểu tử nhà ngươi muốn lấy đầu ta thì còn sớm lắm. Chỉ là nhìn đến bộ dáng buồn cười của Diệp Tinh Thần, lại không nhịn được mà mỉm cười. Tiểu thiếu gia này đến đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự làm càn trước mặt y. Sẽ nói sẽ cười sẽ khóc sẽ quậy, mà trái tim của mình, lại kỳ lạ mà nhảy lên theo cảm xúc của hắn.
Diệp Tinh Thần cười, y vui vẻ; Diệp Tinh Thần khóc, y đau lòng; Diệp Tinh Thần không khóc cũng không cười, y lại bối rối vô cùng.
Lúc này đây, y mới hiểu được vì sao mình lại mang Diệp Tinh Thần từ trong tù ra ngoài, vì sao nhìn thấy hắn cười lại không nhịn được muốn xâm phạm hắn, vì sao Diệp Tinh Thần nổi giận với y, y cũng không nỡ trừng phạt…
Thì ra, bản thân mình đã đắm chìm sâu như vậy.
Cố Mặc Nhiên nói người như y tốt nhất cả đời đừng thích ai, không thì người được y yêu sẽ chẳng thể yên lành. Lúc ấy y còn vô cùng tự tin nói, gia không giống ai kia, không phải tình thánh cũng không phải tình si, sao có thể dễ dàng yêu một người.
Nhưng mà y quả thật không lý do gì yêu phải một người.
Người kia cột một đuôi ngựa cao cao, mặc một thân quần áo vàng óng, đối nghịch trận doanh với y, có đôi mắt sáng rực như cái tên. Thật sự chính là sáng như tinh thần (ngôi sao).
Đôi mắt hắn cong lên, nháy mắt rạng rỡ, hiện lên trong đáy mắt.
Lăng Hàn lắc lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ mỉm cười.
Nhịn không được nâng tay vuốt ve hai má người nọ, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Diệp Tinh Thần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt còn mang theo chút ngây ngô. Trái tim Lăng Hàn đập thình thịch không ngừng, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ kì quái, nghĩ muốn nói cho người kia nghe. Vì thế liền dồn hết dũng khí, nói:
“Diệp Tinh Thần, ta nghĩ là, ta thật sự thích ngươi.”
Người mới lúc nãy còn giãy giụa đột nhiên cứng đờ, động tác đều ngừng lại. Diệp Tinh Thần có chút say, nhưng không đến mức cái gì cũng không biết. Thế nhưng khi nghe y nói xong vế sau, lại cứ cúi đầu như vậy, không nói một lời.
Lăng Hàn mờ mịt, không biết Diệp Tinh Thần đang say thật hay say giả.
Nhất thời yên tĩnh.
Thời gian như dừng lại thật lâu, lâu đến mức Lăng Hàn nhịn không được muốn mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này. Nhưng mà lúc này, người trong lòng lại giống như phát điên, giãy khỏi vòng tay Lăng Hàn, ngẩng đầu ha ha cười phá lên. Âm thanh chói tai vang vọng trong màn sương trắng, truyền đi thật xa.
Lăng Hàn khó hiểu, lại nắm lấy vai hắn nghĩ muốn xác nhận xem phải chăng hắn uống quá nhiều, hay là do tắm lâu quá nên đầu óc mê mang.
Diệp Tinh Thần lau nước mắt, không nhịn được cười.
“Lăng Hàn ngươi… Ha ha ha, quả nhiên ngươi muốn xem ta mắc mưu rồi sau đó sỉ nhục ta phải không?”
Màu mắt Lăng Hàn sẫm lại, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần tức giận: “Trước kia có lẽ ta sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ, ta đang nói thật.”
“Ta thật sự thích ngươi.”
“Ha ha ha, đây chính là thích mà ngươi nói à?”
Hắn lau đi nước mắt chảy ra do cười, trong phút chốc vẻ mặt vặn vẹo đến mức nhìn không ra là khóc hay cười.
“Giết hết huynh đệ của người ngươi thích, nhốt người ngươi thích trong tù để ngược đãi rồi đè trên người hắn làm nhục hắn, hoặc là phế đi võ công mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất khiến hắn giống như một phế nhân ngồi trong doanh địa của trận doanh đối địch…?”
“Ta thật sự là… Không biết ngươi thích ta đến mức nào… Ha ha.”
Sắc mặt Lăng Hàn đều thay đổi, trong đáy mắt xuất hiện từng tia phẫn nộ, nhưng có thể nhận thấy y đang cố nén không nổi giận.
“Tinh Thần, chuyện trước kia ngươi muốn trách ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng… Ta có thể cam đoan sau này sẽ không vậy nữa.”
“Dù ngươi muốn đánh gãy tay chân ta, tra tấn ta đủ kiểu, ta cũng không thể phản kháng. Nói cam đoan gì chứ? Ngươi thật nực cười.”
“…”
“Ngươi dám đánh cược với ta không?”
Lăng Hàn bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy, gương mặt Diệp Tinh Thần lộ ra một chút khó hiểu, không rõ đối phương đang tính toán cái gì, bèn nhướn mày nói: “Đánh cược cái gì? Ngươi cứ nói đi.”
“Mấy tháng nữa Hạo Khí và Ác Nhân sẽ đánh một trận công phòng ở Nam Bình Sơn, ta đã đồng ý với Cố Mặc Nhiên sẽ xuất chiến.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Ta sẽ dẫn ngươi theo. Nếu trước khi tới Nam Bình ta có thể khiến ngươi đổi ý thì ngươi phải theo ta đến Ác Nhân Cốc; nếu như ta vẫn không thể khiến ngươi đổi ý, vậy thì ta sẽ khôi phục võ công của ngươi và thả ngươi đi. Sao hả?”
“…”
“Ván cược này không gây hại gì cho ngươi, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?”
“Nếu như không chịu, vậy thì ngươi cứ ở Ác Nhân Cốc cả đời đi.”
Nghe được câu này, Diệp Tinh Thần có chút hoảng sợ. Suy nghĩ một chút, chỉ cần có thể rời khỏi Ác Nhân Cốc thì sẽ có cơ hội liên hệ với ám tuyến của Hạo Khí Minh để bỏ chạy, bèn ngẩng đầu đáp:
“Đại trượng phu e sợ gì chứ?! Ta đồng ý cùng ngươi cược một phen là được!”
“Chỉ là… Ta không hy vọng đến lúc đó ngươi trở mặt không nhận thua, không muốn thả ta đi.
“Diệp Tinh Thần, ngươi yên tâm đi.”
Y yên lặng nhìn hắn, ánh mắt chăm chú nghiêm túc chưa từng có, trong đôi mắt chỉ phản chiếu bóng dáng Diệp Tinh Thần.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không lừa ngươi.”
—— Nhưng tại sao, ngươi lại không tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook