Trở lại Trường An, còn chưa vào thành thì Đạp Viêm Ô Truy đã chạy mất.

Diệp Tuyền ở lại ngoài thành vài ngày để tìm Ô Truy về. Nói cho cùng thì con ngựa này chỉ là hàng mượn tạm, đâu phải ngựa của mình, nếu mất thật thì khi Quảng Võ hỏi đến y kiểu gì cũng bị đối phương chém cho một nhát.

Tìm mấy ngày mà chẳng thấy tin tức, Diệp Tuyền cũng đành bỏ cuộc, Nghĩ rằng con ngựa này rất có linh tính, không chừng đã chạy vào thành tìm Quảng Võ rồi.

Diệp Tuyền ném quyển tranh Mê Tiên Dẫn cho Bố Sam Lão Nhân, đối phương phất ống tay áo quấn lấy quyển tranh thu vào lòng, liên tục cười nói: “Đa tạ, đa tạ, không có nó lão hủ chẳng biết phải kiếm sống như thế nào.”

“Ừ.” Diệp Tuyền lơ đãng gật đầu, phất phất tay đi về phía sòng bạc.

Lúc Diệp Tuyền không ở đây sòng bạc vẫn làm ăn phát đạt như trước, âm thanh đặt đại đặt tiểu liên tục vang lên. Diệp Tuyền bỗng cảm thấy có chút khó chịu, bước nhanh vào sâu trong sòng bạc. Tai mắt của sòng bạc hẳn là đã nhận được tin y sắp trở về, đã dọn dẹp lại nơi y ở trước khi đến nhà Quảng Võ, chỉ còn chờ y về ở.

Diệp Tuyền mệt mỏi nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.

Bức thư Quảng Võ đưa cho y vẫn chưa xem dù rất tò mò về nội dung trong đó. Chỉ là y thật sự không hề muốn xem, y quen với việc nghe Quảng Võ chính miệng nói ra hơn.

Thói quen…

Diệp Tuyền đau khổ ư một tiếng, lại là “thói quen”.

Không có Quảng Võ ở bên đã khiến y cảm thấy như mình mất đi một bộ phận, hiện tại chỉ là một phong thư thôi mà y lại theo thói quen chờ người nào đó xuất hiện chính miệng nói cho mình.

Rất tệ.

Diệp Tuyền xoay người, vùi mặt vào trong gối, cơ thể mềm mại cuộn tròn lại.

“Diệp thiếu gia, có khách đến tìm.” Tiếng của chạy bàn vang lên.

“Chờ chút.” Diệp Tuyền vô cùng uể oải lên tiếng, lười biếng cọ cọ giường, còn chưa kịp đứng lên thì vị khách kia đã không khách khí đạp cửa, nghênh ngang đi vào.

Chạy bàn thấy tình hình không ổn thì vội vàng chuồn đi mất tăm.

“Ái chà, Diệp thiếu gia đây thật sự tiêu sái.”

Giọng nói chói tai của nữ nhân đâm vào màng nhĩ, người trên giường không vui nhấc tay bịt tai lại, mở một mắt nhìn nữ nhân kia đầy ghét bỏ, nở một nụ cười cho có lệ, châm chọc nói: “Đường Thiên Huyền đã bị giao cho Tuyết Ma Đường, ngài không cần nhọc công lại đây.”

“Phải không?” Nữ nhân trừng mắt, có vẻ rất không quan tâm: “Ta lại nhận được một tin khác, Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ đã mất chức kỳ chủ, không biết là đã gây ra đại họa gì mà không còn đứng vững trong Ác Nhân Cốc nữa.”

Diệp Tuyền rầu rĩ cười hai tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nụ cười trên mặt nữ nhân càng thêm diễm lệ, dạo một vòng quanh phòng, dáng người thướt tha xinh đẹp, nhẹ nhàng lắc vòng eo nhỏ nhắn một cái, chầm chậm ngồi xuống bên giường nâng một ngón tay lên. Móng tay sơn màu đỏ thắm như máu đặt lên môi Diệp Tuyền, thân mật cúi người xuống, bộ ngực mềm mại dán lên người đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải kỳ chủ, trong thành Trường An này ta có thân phận cao nhất, sòng bạc nên thuộc về ta.”

“Tránh ra.” Diệp Tuyền đẩy cơ thể mềm mại của nữ nhân ra, mùi son phấn nồng đậm khiến y bị ngộp chảy cả nước mắt.

Lúc trước khi điều tra chuyện của Đường Thiên Huyền y và nữ nhân này đã không hòa hợp, còn đang ngạc nhiên sao ả lại tới đây, thì ra là biết chuyện mình từ nhiệm chức kỳ chủ nên vội vàng đến cướp địa bàn, nhân tiện khiêu khích một chút.

Nữ nhân dùng quạt lông vũ cọ cọ mặt Diệp Tuyền, cơ thể nhẹ nhàng nằm lên người y, tiếng cười như chuông ngân, gằn giọng: “Diệp kỳ chủ đừng tức giận, không chừng đây chỉ là tin đồn do kẻ nào đó ghen ghét kỳ chủ truyền ra.”

“Không phải tin đồn, đúng là ta đã từ nhiệm chức kỳ chủ.”

“Vậy nơi này chính là của ta.” Ả vươn tay gãi gãi cằm Diệp Tuyền như đang trêu đùa thú cưng của mình.

“Tiếc là… Dù sòng bạc không thuộc vể Tuyền Tự Kỳ cũng sẽ không thuộc về ngươi.”

“Diệp thiếu gia thật cũng thật lớn mật, giờ ta là người lớn nhất thành Trường An, dù ta có giết ngươi thì cũng không có ‘cấp trên’ nói ta sai.”

Diệp Tuyền lăn vào trong nửa vòng, kéo giãn khoảng cách giữa mình và nữ nhân. Mùi son phấn nhạt đi một chút, hô hấp cũng dễ dàng hơn. “Ngươi tự mình đi ra ngoài tìm đại một ai đó hỏi thử xem rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này.”

“Nơi này toàn là người của ngươi, bọn họ tất nhiên nghe lời ngươi.”

“Mặc kệ ngươi.” Diệp Tuyền thò chân đạp nữ nhân xuống giường: “Ngươi muốn làm gì thì là, đừng đến làm phiền ta.”

“Hừ.” Nữ nhân hừ lạnh một tiếng ra khỏi cửa, vỗ vỗ đôi tay mềm mại không xương bảo thủ hạ đập phá.

Chỉ trong chốc lát, người tới không nói lời nào ập vào dồn những người đang gây sự trong sòng bạc vào chỗ sâu nhất, chỉ chừa vài người ở ngoài thu dọn tàn cục. Một đám người tụ ở ngoài cửa thấy tình hình không ổn thì đều tàn đi hết, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Nữ nhân vô cùng ung dung, còn có tâm trạng ngắm nhìn móng tay xinh đẹp của mình. “Diệp Tuyền không còn là kỳ chủ, trong thành Trường An này chức vị của ta là cao nhất, Diệp Tuyền không chịu cút khỏi sòng bạc, ta đành phải dùng cách của mình để giải quyết.”

“Chức vị cao nhất ở thành Trường An chưa bao giờ là kỳ chủ, sòng bạc là Lẫm Phong Bảo bảo chủ cho Diệp thiếu gia, thứ ngươi đập không phải là đồ của kỳ gì kia mà là đồ của Lẫm Phong Bảo.”

Lưỡi đao dứt khoát xet qua cổ họng vài người, người cầm đầu lau sạch lưỡi đao sắc bén đến mức không thể tra vào vỏ, nói: “Xử lý sạch sẽ mớ thi thể, bảo chủ bảo ta chuyển lời cho Diệp thiếu gia, ta không muốn khi trở lại thấy trong phòng có máu.”

“Xin đường chủ yên tâm.”

“Cộc cộc cộc”, có người lễ phép gõ cửa ba cái.

Lại một lần nữa bị đánh thức khỏi cơn mơ màng, Diệp Tuyền tức giận hét lên một câu “Tiến vào”, người ở ngoài đẩy cửa đi đến bên giường gõ hai cái lên đầu giường.

Diệp Tuyền đau khổ nhíu mày, mở mắt ra nhìn thử xem là ai, không ngờ lại thấy được một người rất ghê gớm.

“Quảng Võ rất có bản lĩnh, ngay cả ngươi mà cũng lôi ra được.”

Đường Thiên Huyền mặt không đổi sắc thản nhiên nói: “Quảng Võ bảo ngươi đến thiên lao nhận một vụ án, hắn bận việc gấp không thể trở về, ngươi cứ tra trước, hắn xử lý xong chuyện kia sẽ lập tức trở về tiếp nhận.”

“Nói bậy nói bạ.” Diệp Tuyền vỗ mặt hai cái, từ trên giường đứng dậy: “Tên là gì, ta đi thiên lao.”

“Ừm… Tên người này có chút đặc biệt, trùng tên với ngươi, còn tình hình cụ thể thì ta không rõ, ngươi đến nha môn sẽ có người nói cho ngươi.”

“Đệt!” Diệp Tuyền chửi thề một câu: “Tên súc sinh Quảng Võ này nhất định là cố ý.”

Đường Thiên Huyền vỗ vai y, đồng tình nói: “Tự cầu nhiều phúc.”

“Đại nhân, ngoài cửa có người tự xưng là thân tín của Quảng tướng quân tới nhận vụ án mất tích.”

Vị bộ đầu làm việc ở thành Trường An cũng được vài năm vừa nghe thì hai mắt sáng lấp lánh. Nói gì thì hắn cũng đã làm bộ đầu được mười mấy năm, kỳ án quỷ án gì cũng đã gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một án mất tích ly kỳ như vậy.

Diệp Tuyền từ cửa hông đi vào, chưa được vài bước thì thấy một người trung niên cười dài ra đón, nhiệt tình nắm hai tay y hô to “Ân nhân”. Diệp Tuyền nghe thấy thì da đầu run lên, mạnh mẽ rụt tay lại, đến bên giếng xách một thùng nước rửa mồ hôi của đối phương trên tay.

“Đừng tới đây.” Diệp thiếu gia ở Ác Nhân Cốc nhiều năm không quen thân cận với người khác đề phòng nhìn bộ đầu: “Ta chi là tới giúp Quảng Võ tra án, nói rõ về vụ án cho ta là được.”

Vốn tưởng rằng có quý nhân đến giúp, cơ hội thăng quan của hắn đã ới, ai ngờ lại là một kẻ không biết làm người. Bộ đầu thầm thở dài trong lòng, mà thôi, có thể quăng vụ án mất tích kỳ quái khiến hắn khổ não này cho người khác thì cũng coi như không vô ích.

“Là như vầy, mấy hôm trước có người đến nha môn báo án, nói là vợ của mình đi Hồ Nguyệt Lâu uống rượu. Kể cũng lạ, một nữ nhân mà đi uống rượu cái gì, đến tối rồi mà vẫn chưa trở về, đến Hồ Nguyệt Lâu tìm thì không thấy, mọi người đều nói không nhìn thấy vợ hắn. Giờ hắn cứ hay đến nha môn khóc lóc, nói có người bắt vợ hắn, muốn bọn ta nhanh chóng phá án.”

Trong lòng Diệp Tuyền đánh phịch một cái. Chả trách Quảng Võ muốn y tra án này, đây rõ ràng là mất tích đến Mê Tiên Dẫn, trong cả thành Trường An này chắc cũng chỉ có mình y có thể điều tra.

“Được rồi, ta tự mình đi thăm dò, các ngươi lo vụ khác đi.”

Ra khỏi nha môn, Diệp Tuyền chạy đến quán trà mua một ly trà. Ở quán trà có một người kể chuyện đang kể về Mê Tiên Dẫn, còn nhắc tới vụ án mất tích của bộ đầu kia. Người kể chuyện khăng khăng rằng nữ nhân mất tích đã vào Mê Tiên Dẫn, càng nói càng sinh động, cứ như hắn đã chính mắt nhìn thấy vậy.

Trước mặt Bố Sam Lão Nhân có vài người đang uống rượu. Ly thứ nhất chưa có gì, ly thứ hai đã chếch choáng, ly thứ ba thì ầm một tiếng, tất cả đều ngã vật xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

“Cho ba ly rượu.”

Bố Sam Lão Nhân không vội rót rượu cho Diệp Tuyền, cười cười nói: “Trong tay tướng quân có Hồ Thiên, thiếu gia cần gì đến đây uống rượu của ta.”

Ánh mắt Diệp Tuyền lộ ra vài phần không vui, trên mặt lại không thay đổi nhiều, lờ đi câu hỏi của Bố Sam Lão Nhân, lặp lại: “Cho ba ly rượu.”

Bố Sam Lão Nhân chỉ cười không nói, lắc lắc ống tay áo dài sắp chấm đất, cứ như ảo thuật mà lấy ra một cái ly sứ trắng đặt lên bàn. “Mời thiếu gia.”

Diệp Tuyền nhìn cho kỹ, trong ly đã có rượu. Y ngửa đầu uống cạn, dùng sức lắc lắc đầu. Cảnh tượng xung quanh đã có hơi mơ hồ, rượu trong ly này xem ra cũng mạnh không thua gì rượu mình từng uống.

Ly rượu không biết khi nào lại đầy, Diệp Tuyền lắc lắc đầu bưng ly rượu lên, có chút rượu đổ ra tay. Y đỡ chiếc bàn đá lạnh lẽo, đầu óc tỉnh táo hơn chút, Diệp Tuyền ra sức mắng thầm Quảng Võ một vạn lần, dốc ly rượu thứ hai vào bụng.

Diệp Tuyền ngồi xuống ghế đá, mới hai ly thôi mà đã say bí tỉ. Mấy người uống say lúc trước đã rớt khỏi ghế, nằm nghiêng nằm ngả, có người còn nói mớ.

“Chỉ còn… một ly…” Diệp Tuyền đẩy chén rượu trong tay ra, nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, gục.

Người trốn cạnh đó đứng nhìn rốt cuộc không nhịn được mà hiện thân, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ. Hắn lay lay cơ thể Diệp Tuyền, đối phương phát ra vài tiếng hừ hừ, mở đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, không biết là có thấy rõ hay không.

Bố Sam Lão Nhân rót đầy ly rượu thứ ba đưa đến bên tay người kia.

“Tướng quân, lý thứ ba này là của ngươi.”

Người kia cầm lấy ly rượu, đổ rượu vào miệng, một tay nâng đầu Diệp Tuyền lên, cúi đầu chuyển nửa ngụm rượu qua. Đối phương ngoan ngoãn nuốt hết, ngửa đầu mơ mơ màng màng gọi “Quảng Võ”.

Lại nhìn Hồ Nguyệt Lâu, chỉ còn Bố Sam Lão Nhân cùng mấy con ma men trên đất.

Tiếng nước chảy nhẹ nhàng.

Người trên đất giật giật một chút, mở hai mắt ra, ai ngờ đập vào mắt là một mảnh tối tăm.

“Tỉnh?” Giọng nói đã lâu không nghe thấy.

“Quảng Võ…” Giọng Diệp Tuyền còn hơi lè nhè, xem ra còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu. Hắn ngồi dậy, ngồi yên một lát rồi thò tay bắt lấy người vừa phát ra âm thanh.

“Làm gì?” Quảng Võ cúi người, cởi mảnh vải che mắt Diệp Tuyền xuống, một đôi mắt ướt át lộ ra. Đối phương nâng tay lên ôm lấy cổ hắn bổ nhào lên, ngồi trên người hắn từ trên cao nhìn xuống.

Diệp Tuyền cầm lấy mảnh vải vừa che mắt mình lại phủ lên mắt Quảng Võ, cúi đầu xuống thò lưỡi vào trong miệng đối phương. Người trên mặt đất đờ ra một chút, hai tay nắm lấy eo y.

“Lại nữa.” Trong giọng nói của Quảng Võ lộ ra vài phần bất đắc dĩ, lại có vài phần sung sướng.

“Ừm.” Tay Diệp Tuyền lần mò xuống dưới, đè lên bộ phận nào đó của Quảng Võ, cách mấy tầng quần áo phác thảo nên hình dạng vật kia.

Quảng Võ nhéo nhéo eo Diệp Tuyền, hai tay bắt đầu sờ soạng người y, vẫn là một thân quần áo vừa người như ngày ấy. “Ngày đó ta gặp ngươi uống say trong này, cứ ngỡ là một cô nương.”

Diệp thiếu gia mất hứng bóp cái đó của ai kia.

Quảng Võ hung tợn bắt lấy tay y, bạo lực bẻ quặt hai tay ra sau lưng, dùng một bàn tay nắm hai cổ tay, một tay còn lại thì mò vào quần Diệp Tuyền cầm lấy bộ phận nào đó.

“Hưm… Buông tay…”

“Buông chỗ nào?” Quảng Võ xấu xa hỏi, móng tay thô bạo cọ qua phần đỉnh.

Trong giọng nói của Diệp Tuyền tràn ra chút nức nở, giật giật hai tay đang bị bẻ ra sau lưng của mình. Quảng Võ tốt bụng buông lòng tay, đối phương kéo tay hắn ra, hai tay vội vàng luồn vào trong quần, bàn tay nóng bỏng dán lên.

Diệp Tuyền xoa bóp một lát, cảm thấy thứ trong tay mình dần lên tinh thần thì dành ra một tay cởi đai lưng của mình ra, cởi quần bằng một tư thế không được tự nhiên, cầm lấy tay Quảng Võ đặt ở phía sau, cúi xuống thân mật cọ cọ lên mặt hắn, mềm nhũn nói: “Ngươi làm.”

Quảng Võ xoa xoa bên ngoài vài cái, thô lỗ nhét hai ngón tay vào. Không biết có phải do đang uống say hay không mà Diệp Tuyền cũng không kháng cự gì, chỉ hừ hai tiếng.

Một lần quen hai lần thạo, hai người bọn họ cũng chẳng phải một lần hai lần, Quảng Võ thấy đã đủ rồi thì rút tay mình ra. Diệp Tuyền nheo mắt lại, hẳn là hơi rượu đã rút đi, ánh mắt lộ ra vài phần hung ác, há miệng cắn lên môi Quảng Võ.

“Ái chà, tỉnh rượu rồi?” Quảng Võ cười cười, tay lưu luyến đến đùi đối phương gãi gãi hai cái.

“Không muốn ta tính sổ với ngươi thì câm miệng lại.” Hai tay Diệp Tuyền chống trên bụng Quảng Võ chậm rãi hạ người xuống.

Quảng Võ ngồi dậy, mảnh vải che trên mắt rơi xuống, Diệp Tuyền kề đến hôn hắn, úp mặt trên vai hắn phát ra tiếng thở đè nén. Quảng Võ nghiêng đầu hôn lên mặt y, thả chậm động tác lại, khoái cảm ngọt ngào mà dai dẳng quấn quanh hai người.

Diệp Tuyền bỗng nhiên bật cười.

“Cười cái gì?”

“Lần đầu chúng ta gặp nhau cũng như vậy.”

“Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.” Quảng Võ kề sát vào tai Diệp Tuyền: “Lần đầu tiên gặp nhau, rốt cuộc là ngươi cố ý hay là uống say thật.”

“Đều có.” Diệp Tuyền mơ hồ nói: “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lề mà lề mề cứ như nữ nhân.”

Quảng Võ nở một nụ cười hung ác, nắm lấy eo y mạnh mẽ xông lên.

Diệp Tuyền xoa xoa đầu đứng dậy. Y vẫn còn ở trong Mê Tiên Dẫn, Quảng Võ cũng coi như có lương tâm mặc quần áo cho y. Y nghĩ đến gì đó, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, miệng ngâm nga một khúc nhạc không tên, vui sướng không nói nên lời.

Ra khỏi Mê Tiên Dẫn, Bố Sam Lão Nhân hứng thú nhìn y, bỗng nhiên nói: “Ngươi và tướng quân thật sự khó nói rõ.”

Diệp Tuyền nhếch mép cười, sang sảng nói: “Ta cũng thấy vậy.”

Hoa đăng thắp lên, thành Trường An về đêm luôn luôn náo nhiệt.

Người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, các chạy bàn của quán rượu quán cơm đều đứng ngoài cửa chào mời, thỉnh thoảng kêu vang “Có khách đến”, nhanh nhẹn vung cái khăn trắng của mình dẫn khách vào quán.

Diệp Tuyền dạo quanh Tây Thị một lát, lấy ra ba đồng tiền mua một xâu kẹo hồ lô, cắn kẹo hồ lô đi từ đầu đường đến cuối phố, đi khắp chợ đêm nhộn nhịp không hề có ý định dừng lại. Diệp Tuyền đi vài vòng quanh Tây Thị, giúp một cô nương bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, mua kẹo hồ lô cho một đứa nhóc, không biết từ khi nào đã đến chỗ ở của Quảng Võ.

Phòng Quảng Võ có thắp đèn, Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn cửa sổ thật lâu, theo cầu thang đi lên, thò đầu vào cửa sổ nhìn xung quanh. Trong phòng không có ai, y dùng cả tay lẫn chân leo vào, té cái bịch xuống đất.

“Ui…” Diệp thiếu gia xoa xoa cái đầu bị ngã đau, cắn kẹo hồ lô trên tay, mở miệng kêu lên: “Họ Quảng, ngươi có nhà không vậy?”

Quảng tướng quân từ dưới lầu đi lên, đến trước mặt Diệp thiếu gia, tằng hắng hai tiếng thông cổ họng, hơi nhướn mày lên chất vấn: “Có vương pháp hay không, đèn đuốc còn sáng trưng mà ngươi cũng dám leo cửa sổ nhà ta?”

Hai người ăn ý nhìn nhau, trong mắt phản chiếu gương mặt đối phương.

“Diệp Tuyền,” Quảng Võ gọi tên y.

“Ngươi thích ta muốn chết.” Diệp Tuyền đáp lời, ánh mắt như ngàn vạn vì sao.


Hoàn rồi nha (●´∀`●) Cuối cùng cũng hoàn sau hai tháng trời vật vã (●´∀`●) Truyện không có phiên ngoại nên cuộc sống về sau mấy chế cứ tự tưởng tượng (●´∀`●)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương