[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn
-
Chương 13
Giữa Quảng Võ và Diệp Tuyền rất không bình thường.
Quách Quỷ hiếm khi dậy sớm, thấy Quảng Võ và Diệp Tuyền cùng nhau ra khỏi phòng Diệp Tuyền, định tiến lên chào hỏi thì thấy hai người đi về hai hước ngược nhau.
Quảng Võ muốn đi ra ngoài, còn Diệp Tuyền thì đi về phía mình.
“Đứng ở đây làm gì?”
“Ngươi và Quảng Võ… cãi nhau hay là có chuyện gì?”
“Giữa ta và hắn không có gì cả, các người đừng có đoán mò nữa được không?”
Quảng Võ bước sang bên một bước nhường đường cho Diệp Tuyền. Diệp thiếu gia thoải mái đi qua, trên mặt không có chút chột dạ cùng mất tự nhiên nào, giống như những gì y vừa nói là sự thật.
Quảng Võ đến chỗ Hắc Nha một chuyến, nói với những người không biết rằng mình là người của Tuyền Tự Kỳ, có chuyện cần bẩm báo.
Gần đây Hắc Nha rất hay lui tới với Tuyền Tự Kỳ, lúc trước Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ bị phái ra khỏi Ác Nhân Cốc cũng là ý của Hắc Nha, nay người đã về thì có người đến bẩm báo một chút cũng chẳng lạ lùng gì, liền cho đi vào.
Đào Hàn Đình buông vật trên tay xuống, nói: “Bọn họ nói với ta là người của Tuyền Tự Kỳ.”
“Cũng không thể nói là Lẫm Phong Bảo bảo chủ.”
“Không phải không có lý, ai biết được trong Tuyết Ma Đường có người của Đường Thiên Huyền hay không.”
Quảng Võ khẽ cười nói: “Có lẽ trước kia thì có, thế nhưng sau khi Đường Thiên Huyền làm chuyện không nên làm thì trong Tuyết Ma Đường đã không còn người liên quan đến Đường Thiên Huyền.”
“Tướng quân có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Chuyện của Ác Nhân Cốc tất nhiên là để Ác Nhân Cốc lo, chỉ là việc này không chỉ liên quan đến Ác Nhân Cốc, cả gan xin mượn Hắc Nha một tấm ‘kim bài miễn tử’.”
Đào Hàn Đình phát ra một tiếng cười lạnh, tiện tay tháo lệnh bài tùy thân của mình xuống ném cho Quảng Võ, nói: “Làm xong trả lại.”
“Đa tạ.” Quảng Võ có được lệnh bài, ôm quyền với Hắc Nha rồi tự lui xuống.
Ra khỏi Liệt Phong Tập là Tam Sinh Lộ, Quảng Võ đi không bao xa liền quẹo vào “khách sạn” duy nhất của Ác Nhân Cốc. Cố Duyên Ác vẫn bảo người ra hầu hạ đàng hoàng như thường, mình thì kiên quyết không liên quan đến Quảng Võ.
“Cho một ấm trà.” Quảng Võ tùy tiện ném một một khối bạc vụn vào tay chạy bàn: “Trà mới.”
Chạy bàn đã lấy tiền tất nhiên phải làm ăn đàng hoàng, lấy lá trà mới nhất của Ác Nhân Cốc đi pha.
Quảng Võ ở bên ngoài không có gì làm, ngón tay nhịp trên bàn gỗ một tiếng lại một tiếng. Một cái hai cái ba cái, dừng một lát rồi lại một cái hai cái ba cái bốn cái, nửa như có quy luật lại nửa như không có.
Chạy bàn bưng trà lẹn, Quảng Võ nhấp một ngụm. Hẳn là vừa được đưa đến khách sạn Bình An, không có chút mùi mốc nào.
“Đi xuống đi.”
Vừa dứt lời, một Truy Mệnh Tiễn đâm thủng ly trà của Quảng Võ.
Quảng Võ bình tĩnh nhìn về phía mũi tên bắn ra, không có một ai. Hắn nhấc tay gõ lên bàn hai cái, trào phúng nói: “Chẳng lẽ Đường Thiên Huyền ngay cả tiền một mũi tên cũng không trả nổi, đến bốn người mà lại chỉ có một mũi tên này.” Một Truy Mệnh Tiễn xé gió bay ra, Quảng Võ một chiêu Nghênh Phong Hồi Lãng trốn vào góc chết của đối phương.
“Thật không ngờ ngay cả ngươi cũng muốn thứ trong tay ta.” Đường Thiên Huyền ôm thiên cơ hạp ngồi trên nóc nhà, hai tay đầu quấn băng vải rất dày.
“Đường Thiên Huyền, không thể trách người khác, chỉ có thể trách ngươi quá ngu ngốc.”
Kiếm khí buốt thấu xương liên tục đánh tới, Đường Thiên Huyền khó khăn né tránh, chật vật nhảy xuống, kêu lên một tiếng thật to, dẫn theo ba người khác rút khỏi khách sạn Bình An.
Loan đao nhanh nhẹn xẹt qua cổ họng một người, máu tươi phun lên thân đao lạnh lẽo sáng loáng.
“Mau chạy!” Đường Thiên Huyền ném một quả đạn khói, người vừa tới không thể nào không lui ra khỏi màn khói để tự bảo vệ mình.
Chuyện Quảng Võ bị tập kích rất nhanh từ khách sạn Bình An lan ra toàn bộ Ác Nhân Cốc.
Thiên Huyền Kỳ động thủ với Tuyền Tự Kỳ, rõ ràng là tuyên bố khơi mào nội chiến.
Diệp Tuyền mặt không đổi sắc uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Quảng Võ vừa vào phòng, không có dấu vết bị thương.
Quách Quỷ lo lắng không yên đẩy cửa đi vào, người trong phòng không có chút phản ứng nào. Quách Quỷ nhịn không được, dùng lực ho khan hai tiếng, cuối cùng Quảng Võ cũng ngẩng đầu lên. “Đã tra qua nơi ở của Đường Thiên Huyền, không có một ai, ngoài ra còn tra xét những thứ bọn họ để trong kho hàng, những thứ có thể lấy đều đã bị lấy đi.”
Quảng Võ thu hồi ánh mắt, bưng ấm trà trên bàn châm cho mình một ly, nói: “Không biết tại sao ta cảm thấy Đường Thiên Huyền rất kỳ quái, có hơi quá hấp tấp.” Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ta đặt giả thuyết, giả như Đường Thiên Huyền không phải là người lập kế hoạch, sau lưng hắn còn có một người khác.”
“Nếu là Đường Thiên Huyền, dù cho hắn muốn động thủ vào hôm nay cũng sẽ không làm sớn như vậy, cũng không phải là tại khách sạn Bình An.” Diệp Tuyền cầm chén trà trước mặt Quảng Võ lên, một hơi uống sạch, quay đầu nhìn đối phương chờ hắn trả lời.
“Đúng.” Quảng Võ gật đầu với y: “Quá hấp tấp, quả thật giống như bị buộc làm.”
“Vậy ——” Thư Mặc tiên sinh dựng một ngón tay lên, khóe miệng cong cong, cười như một con hồ ly: “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ‘ngư ông’ là ai?”
“Còn một vấn đề nữa.” Quảng Võ nhẹ nhàng cười một tiếng: “‘Ngư ông’ là Hạo Khí Minh, hay là Ác Nhân Cốc?”
Một hòn đá dậy lên ngàn cơn sóng.
Nếu “ngư ông” là Hạo Khí Minh, vậy thì thật sự thú vị đây.
“Tạm thời không nói đến chuyện này, mục đích của Đường Thiên Huyền là muốn Ác Nhân Cốc đấu đá lẫn nhau. Thiên Huyền Kỳ và Tuyền Tự Kỳ đánh nhau nghĩa là đồng minh của Thiên Huyền Kỳ và Tuyền Tự Kỳ đánh nhau, bôn bên tham chei61n s4 hấp dẫn càng nhiều người tham chiến.”
Thư Mặc tiên sinh nâng tay chống đầu mình, tựa trên bàn hiếu kỳ nhìn Quảng Võ, cười nói: “Thế Lẫm Phong Bảo bảo chủ định là gì đây? Vô duyên vô cớ ra tay hay là tìm lý do liên mình tham chiến?”
“Diệp thiếu gia, ngươi ra ngoài một chút.”
Thư mặc chậc lưỡi hai tiếng, u oán nhìn bóng dáng Diệp Tuyền và Quảng Võ rời đi, than thở: “Có chuyện gì là lại trốn đi nói riêng với nhau.”
Đàm Thiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Nghe nhiều sai nhiều.”
Thư Mặc tiên sinh cười cười ngậm miệng.
Quảng Võ buông then cửa, hai khối gỗ chạm vào nhau phát ra tiếng cạch thanh thúy. Tay hắn dừng trên then cửa, cúi đầu, không xoay người nhìn Diệp Tuyền sau lưng mình.
“Ý của ngươi.”
“Có ý gì?” Ng1on aty Diệp Tuyền không tự nhiên giật giật, quăng vấn đề về lại tay Quảng Võ.
“Ngươi hy vọng Lẫm Phong Bảo tham chiến không?” Quảng Võ xoay người, nh2in vào đáy mắt Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền miễn cưỡng nhếch môi, buồn cười nhìn Quảng Võ, hỏi ngươc lại: “Đây là chuyện riêng của Lẫm Phong Bảo, nên do Lẫm Phong Bảo bảo chủ tự mình quyết định, ta cũng không pahi3 người của Lẫm Phong Bảo, có thể nói hy vọng hay không hy vọng gì?”
“Ta đổi cách hỏi vậy.” Quảng Võ vén tóc hai bên má Diệp Tuyền lên, ngón tay n1ong bỏng đụng đến vành tay mỏng manh đến gần như trong suốt của đối phương. Cơ thể Diệp Tuyền không tự nhiên giật giật, hắn cẩn thận kề sát vào: “Ngươi… hy vọng ta tham chiến chứ?”
Diệp Tuyền không rõ quan hệ giữa mình và Quảng Võ là gì.
Ngoài mặt y đã ngủ với Quảng Võ hai lần, trên thực tế là ba lần, mà quan hệ của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở đó. Y thậm chí cũng không rõ người này rốt cuộc là thuộc về thế lực nào.
Thiên Sách Phủ, Ác Nhân Cốc, Thiên Hạ Tiền Trang, Ẩn Nguyên Hội.
Người này có được quá nhiều thứ mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, hay nói là, thứ người ta khao khát.
Nếu Quảng Võ tham chiến lại đứng về phía y thì thật sự rất tốt cho y.
Lẫm Phong Bảo tham chiến, được Cực Đạo Ma Tôn giúp một tay, có lẽ còn chưa đến mức giúp một tay, trận chiến này sẽ kết thúc với tốc độ sét đánh không kịp bịt tay. Tuyền Tự Kỳ sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, y cũng không phần phải phiêu lưu chút nào, sẽ vẫn là Diệp Tuyền dnah tiếng vang dội trong Ác Nhân Cốc.
Nhưng mà —— y không biết Quảng Võ rốt cuộc là người của phe nào, không biết tham chiến sẽ ảnh hưởng gì đến Quảng Võ.
Diệp Tuyền bỗng cảm thấy buồn cười.
Sống trong Ác Nhân Cốc mấy năm nay, y chưa từng gặp qua đấu trnah gay gắt hay trở mặt thành thù, kẻ luôn luôn làm theo “tự bào làm đầu” như mình vậy là lạu bắt đầu lo cho người khác.
“Ngươi… hy vọng ta tham chiến chứ?”
“Ta… không cần.”
“Tại sao?” Quảng Võ hỏi y.
“Kẻ mạnh không cần người khác giúp.”
“Kẻ liên kết với kẻ mạnh cũng là kẻ mạnh.” Quảng Võ dừng một chút, dán lên vành tai Diệp Tuyền, tay cọ qua cọ lại ở sau tai đối phương: “Ta muốn nghe ngươi nói lời thật lòng.”
“Ta sẽ không nói thật, ngươi cũng không muốn nghe.”
“Tại sao?” Quảng Võ lại hỏi.
Diệp Tuyền nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy Quảng Võ ra, tách mình và đối phương ra một cự ly thích hợp: “Nói nhiều sai nhiều, hơn nữa, cứ như vậy rất không ổn.”
Đôi môi mềm mại phủ lên môi Diệp Tuyền, Quảng Võ bóp cằm đối phương, từ từ nhắm hai mắt lại, thật nghiêm túc hôn y.
Diệp Tuyền hơi giật giật mốt chút, sau đó lại chìm vào nụ hôn của Quảng Võ.
“Người làm sai trước không phải ta.”
“Là ngươi xen vào việc của người khác mang ta về.”
“Còn giả vờ?” Quảng Võ nhướn mày, đầu ngón tay lưu luyến trên bờ môi hồng nhuận ươn ướt của Diệp Tuyền: “Sớm hơn lúc đó, không phải ở sòng bạc, ở một nơi khác, nơi chúng ta đã lâu rồi chưa đến.”
Diệp Tuyền bỗng nhận ra Quảng Võ đang nói về nơi nào: “Ngươi biết… người đó là ta?”
“Chỉ có ngươi khi uống say mới thật thố như vậy.” Quảng Võ nhéo mặt Diệp Tuyền một chút, cảm giác mềm mại mịn màng. Hắn bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Tuyền ở Mê Tiên Dẫn, đối phương ngồi trên người hắn, hắn nâng tay sờ mặt đối phương, cảm giác lúc ấy giống hệt như bậy giờ. “Hiện tại ngươi phải nói thật.”
“Vẫn là câu nói đó.”
“Không cần?”
“Ta sẽ không nói lời thật lòng, ngươi cũng không muốn nghe.” Diệp Tuyền hơi ngập ngừng một lát: “Tuy chỉ là kỳ chủ nhưng Tuyền Tự Kỳ là do ta một tay gầy dựng nên. Chỉ là một Đường Thiên Huyền mà có thể lật đổ ta thì Ác Nhân Cốc đã không có một vị kỳ chủ này từ lâu rồi.”
Quảng Võ cong khóe môi, ánh mắt rực rỡ lại sáng sủa như một vì sao. Hắn đề gáy Diệp Tuyền lại, lại phủ môi mình lên.
Không có gì không tốt cả. Quảng Võ nghĩ. Rõ ràng là quá tốt.
Tuyết Ma viết một phong thư, từ chính tay hắn truyền đi, không qua tay người thứ hai. Phong thư này là viết cho Hạo Khí Minh minh chủ, cũng sẽ không qua tay người thứ hai. Bồ câu sẽ đưa thử đến tận tay Tạ Uyên.
Trên bàn là một ván cờ chết, nước cờ chết tuyệt đối, dù đi nước nào thì quân trắng đều sẽ thua.
Vương Di Phong nắm một quân cờ trắng lên, đổi lấy một quân cờ đen trên bàn. Quân trắng bị buộc vào tuyệt lộ thần kỳ sống lại.
“Giữ lại loại người này trong Ác Nhân Cốc cũng không phải là chuyện xấu.”
Tình thế Ác Nhân Cốc hiện tại cũng không lạc quan. Nội chiến chưa trừ lại còn có họa ngoại xâm.
Từ khi Hạo Khí Minh thành lập đến nay, ngoài mặt hai bên là thủy hảo bất dung, thực ra lại không hẳn là như vậy. Ác Nhân Cốc vô cùng hung ác, cần một bên đến áp chế; Hạo Khí Minh tự cao chính nghĩa, cần một bên đến đả kích.
Vương Di Phong từng có duyên ngầm gặp Tạ Uyên vài lần. Những lúc đi bái tế Văn Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng sẽ gặp Hạo Khí Minh minh chủ vài lần. Hai người im lặng không nói gì nhìn thoáng qua, vô cùng ăn ý, cứ như hai người quả thật chỉ là người xa lạ.
Ác Nhân Cốc ngoài mặt tinh phong huyết vũ, Hạo Khí Minh cũng không hẳn không có sóng ngầm trào dâng.
Chuyện nội đấu dù là Ác Nhân Cốc hay Hạo Khí Minh đều có, Vương Di Phong cùng Tạ Uyên đều rất đau đầu. Sau đó, nhờ lần hai người gặp nhau không biết là thứ bao nhiêu tại Nam Bình Sơn, Ản Nguyên Hội và Thiên Sách Phủ cũng nhúng tay vào. Cực Đạo Ma Tôn và Võ Lâm Thiên Kiêu đương nhiệm chính là kết quả do Thiên Sách Phủ và Ẩn Nguyên Hội ra tay.
Nội bộ Ác Nhân Cốc vào Hạo Khí Minh cân bằng thì ngoại bộ mới có thể cân bằng.
Cho đến nay, Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh có thể xem là bình an vô sự, mãi đến khi bản vẽ xe cơ giáp Thôi Thành của Hạo Khí Minh bị trộm.
Vương Di Phong không muốn đẹn phát điên, Cực Đạo Ma Tôn không muốn đến phát điên không có nghĩa là người khác cũng sẽ không muốn đến phát điên.
Chuyện bản vẽ bị mất Tạ Uyên báo cho Vương Di Phong đầu tiên. Tuyết Ma Đường lập tức chọn người thích hợp đi xử lý, không ngờ Đường Thiên Huyền ra tay còn nhanh hơn. Đầu tiên là bị bỏ tù, sau đó là vượt ngục, mà bóng kẻ trộm bản vẽ cũng không thấy được.
Chuyện của Ác Nhân Cốc tất nhiên là để Ác Nhân Cốc giải quyết. Thiên Sách Phủ chỉ đích danh người được hưởng anh “Cực Đạo Ma Tôn” là Lẫm Phong Bảo bảo chủ Quảng Võ đi thăm dò, coi như là lấy lại công bằng cho Hạo Khí Minh.
Không ngờ điều tra sâu vào lại chạm đến Hạo Khí Minh.
“Loại cân bằng này không biết có thể duy trì bao lâu đây.” Tuyết Ma thở dài một hơi.
Sự cân bằng giữa Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh hiện nay giống như một tờ giấy trắng bị kéo căng, có thể rách đôi bất cứ lúc nào.
“Cốc chủ, vị tướng quân kia đến rồi.”
“Mời vào đi.”
Quảng Võ đi về phía trước một bước, vượt qua cánh cửa hỏng đi vào ph2ong.
“ý của tướng quân?”
“Tham chiến.”
“Tướng quân muốn đánh bao nhiêu trận?”
“Một trận.”
Vương Di Phong nhắm mắt lại, hai tay chắp sua lưng, tán thưởng: “Rất tốt, không hổ là người có thể đứng vững ở Thiên Sách Phủ và Ẩn Nguyên Hội.”
Diệp Tuyền rất lo lắng, ai cũng nhận ra y đang lo lắng.
Mấy ngày nay số lần Quảng Võ bị ám sát mỗi lúc một tăng. Tuy y đã tăng cường phòng vệ, Tuyết Ma Đường cũng âm thầm phái người đến bên Quảng Võ nhưng tần suất ám sát không hề giảm xuống mà còn tăng nhanh. Đường Thiên Huyền bị ép rất gắt gao.
Hiện tại Quảng Võ đi gặp Vương Di Phong, người của Thiên Huyền Kỳ e là sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
“Ta đã trở về.”
Diệp Tuyền mạnh ngẩng đầu: “Trên đường về không gặp chuyện gì chứ?”
“Người có bản lĩnh của Thiên Huyền Kỳ tính đi tính lại cũng chỉ vài người, Đường Thiên Huyền sẽ không dễ dàng để bọn họ đi chịu chết, còn những kẻ khác căn abn3 không đủ sức uy hiếp.”
“Vương Di Phong mời ngươi đi có chuyện gì?”
“Guống với vấn đề ta hỏi ngươi lúc trước.”
Tim Diệp Tuyền bỗng đập nhanh hơn. Giống với vấn đề Quảng Võ hỏi mình lúc trước… Lẫm Phong Bảo tham chiến hay không tham chiến. Quần áo bị nắm đến phát nhăn, có người đi qua mở tay y ra, đặt vào tay mình nắm lại.
“Đáp án của ta là —— tham chiến.”
Diệp Tuyền đứng bật dậy, mặt cắt không còn một giọt máu. Đôi môi tái nhợt không kiềm được mà phát run, cảm xúc đè nén rốt cuộc cũng vượt khỏi giới hạn, y điên cuồng hét lên với Quảng Võ: “Có phải ngươi điên rồi hay không! Nếu Lẫm Phong Bảo tham chiến, ngươi có biết là có bao nhiêu người thèm muốn bốn chữ ‘Cực Đạo Ma Tôn’ sẽ đứng về phía Đường Thiên Huyền hay không? Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ là cái thá gì, giết’Cực Đạo Ma Tôn’ mới có thể hô phong hoán vũ trong Ác Nhân Cốc!”
Quảng Võ đè vai y lại, ấn y xuống ghế, bình tĩnh nói: “Ta biết, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Ngươi… Ngươi…! Quảng Võ, ngươi mẹ nó… Ta…” Viền mắt Diệp Tuyền đã đỏ hết cả lên, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
“Ta là ai?”
“Ta mẹ nó cũng muốn biết ngươi là ai!”
“Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết thì soa biết được ta có chiêu trò gì?” Quảng Võ dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Tuyền, cho y một ánh mắt yên tâm: “Ta không sao cả…”
Diệp Tuyền quay đầu sang một bên không thèm để ý hắn.
Quảng Võ cũng không nổi giận, từ trong lòng lấy ra một phong thư, dùng hai tay đặt lên tya Diệp Tuyền, nghiêm túc nói: “Đây chính là hồ sơ của ta, hồ sơ chi tiết nhất lấy từ Ẩn Nguyên Hội, hồ sơ mà ngươi không có khả năng tra được. Sau khi chuyện này kết thúc ta phải tự mình bổ sung cho xong.”
Diệp Tuyền siết chặt phong thư, phong thư bị siết nhăn nhúm lại.
“Hiện tại ta để ở chỗ ngươi.” Quảng Võ do dự, do dự không biết có nên nói nốt câu còn lại hay không. Hắn nhìn mặt Diệp Tuyền một lát, bỗng nhiên mỉm cười.
“Trong đây là nhân sinh của ta, hiện tại ta gửi ở chỗ ngươi.”
Thằng nhỏ nó giận chồng chỉ là vì nó sợ chồng nó bị thương nữa thôi =)) Cái tính tsun thiệt là dễ ghét =)) Tui đã nói rồi mà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành mà thôi =))
Mà chú Quảng Võ dữ gớm =)) “Trong đây là nhân sinh của ta, hiện tại ta gửi ở chỗ ngươi.” <= gián tiếp cầu hôn đó giời ơi là giời =))
Còn cả cái hội đồng phăng boi kia nữa, đàn ông con trai gì mà nhiều chiện quá chừng =))
Quách Quỷ hiếm khi dậy sớm, thấy Quảng Võ và Diệp Tuyền cùng nhau ra khỏi phòng Diệp Tuyền, định tiến lên chào hỏi thì thấy hai người đi về hai hước ngược nhau.
Quảng Võ muốn đi ra ngoài, còn Diệp Tuyền thì đi về phía mình.
“Đứng ở đây làm gì?”
“Ngươi và Quảng Võ… cãi nhau hay là có chuyện gì?”
“Giữa ta và hắn không có gì cả, các người đừng có đoán mò nữa được không?”
Quảng Võ bước sang bên một bước nhường đường cho Diệp Tuyền. Diệp thiếu gia thoải mái đi qua, trên mặt không có chút chột dạ cùng mất tự nhiên nào, giống như những gì y vừa nói là sự thật.
Quảng Võ đến chỗ Hắc Nha một chuyến, nói với những người không biết rằng mình là người của Tuyền Tự Kỳ, có chuyện cần bẩm báo.
Gần đây Hắc Nha rất hay lui tới với Tuyền Tự Kỳ, lúc trước Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ bị phái ra khỏi Ác Nhân Cốc cũng là ý của Hắc Nha, nay người đã về thì có người đến bẩm báo một chút cũng chẳng lạ lùng gì, liền cho đi vào.
Đào Hàn Đình buông vật trên tay xuống, nói: “Bọn họ nói với ta là người của Tuyền Tự Kỳ.”
“Cũng không thể nói là Lẫm Phong Bảo bảo chủ.”
“Không phải không có lý, ai biết được trong Tuyết Ma Đường có người của Đường Thiên Huyền hay không.”
Quảng Võ khẽ cười nói: “Có lẽ trước kia thì có, thế nhưng sau khi Đường Thiên Huyền làm chuyện không nên làm thì trong Tuyết Ma Đường đã không còn người liên quan đến Đường Thiên Huyền.”
“Tướng quân có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Chuyện của Ác Nhân Cốc tất nhiên là để Ác Nhân Cốc lo, chỉ là việc này không chỉ liên quan đến Ác Nhân Cốc, cả gan xin mượn Hắc Nha một tấm ‘kim bài miễn tử’.”
Đào Hàn Đình phát ra một tiếng cười lạnh, tiện tay tháo lệnh bài tùy thân của mình xuống ném cho Quảng Võ, nói: “Làm xong trả lại.”
“Đa tạ.” Quảng Võ có được lệnh bài, ôm quyền với Hắc Nha rồi tự lui xuống.
Ra khỏi Liệt Phong Tập là Tam Sinh Lộ, Quảng Võ đi không bao xa liền quẹo vào “khách sạn” duy nhất của Ác Nhân Cốc. Cố Duyên Ác vẫn bảo người ra hầu hạ đàng hoàng như thường, mình thì kiên quyết không liên quan đến Quảng Võ.
“Cho một ấm trà.” Quảng Võ tùy tiện ném một một khối bạc vụn vào tay chạy bàn: “Trà mới.”
Chạy bàn đã lấy tiền tất nhiên phải làm ăn đàng hoàng, lấy lá trà mới nhất của Ác Nhân Cốc đi pha.
Quảng Võ ở bên ngoài không có gì làm, ngón tay nhịp trên bàn gỗ một tiếng lại một tiếng. Một cái hai cái ba cái, dừng một lát rồi lại một cái hai cái ba cái bốn cái, nửa như có quy luật lại nửa như không có.
Chạy bàn bưng trà lẹn, Quảng Võ nhấp một ngụm. Hẳn là vừa được đưa đến khách sạn Bình An, không có chút mùi mốc nào.
“Đi xuống đi.”
Vừa dứt lời, một Truy Mệnh Tiễn đâm thủng ly trà của Quảng Võ.
Quảng Võ bình tĩnh nhìn về phía mũi tên bắn ra, không có một ai. Hắn nhấc tay gõ lên bàn hai cái, trào phúng nói: “Chẳng lẽ Đường Thiên Huyền ngay cả tiền một mũi tên cũng không trả nổi, đến bốn người mà lại chỉ có một mũi tên này.” Một Truy Mệnh Tiễn xé gió bay ra, Quảng Võ một chiêu Nghênh Phong Hồi Lãng trốn vào góc chết của đối phương.
“Thật không ngờ ngay cả ngươi cũng muốn thứ trong tay ta.” Đường Thiên Huyền ôm thiên cơ hạp ngồi trên nóc nhà, hai tay đầu quấn băng vải rất dày.
“Đường Thiên Huyền, không thể trách người khác, chỉ có thể trách ngươi quá ngu ngốc.”
Kiếm khí buốt thấu xương liên tục đánh tới, Đường Thiên Huyền khó khăn né tránh, chật vật nhảy xuống, kêu lên một tiếng thật to, dẫn theo ba người khác rút khỏi khách sạn Bình An.
Loan đao nhanh nhẹn xẹt qua cổ họng một người, máu tươi phun lên thân đao lạnh lẽo sáng loáng.
“Mau chạy!” Đường Thiên Huyền ném một quả đạn khói, người vừa tới không thể nào không lui ra khỏi màn khói để tự bảo vệ mình.
Chuyện Quảng Võ bị tập kích rất nhanh từ khách sạn Bình An lan ra toàn bộ Ác Nhân Cốc.
Thiên Huyền Kỳ động thủ với Tuyền Tự Kỳ, rõ ràng là tuyên bố khơi mào nội chiến.
Diệp Tuyền mặt không đổi sắc uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Quảng Võ vừa vào phòng, không có dấu vết bị thương.
Quách Quỷ lo lắng không yên đẩy cửa đi vào, người trong phòng không có chút phản ứng nào. Quách Quỷ nhịn không được, dùng lực ho khan hai tiếng, cuối cùng Quảng Võ cũng ngẩng đầu lên. “Đã tra qua nơi ở của Đường Thiên Huyền, không có một ai, ngoài ra còn tra xét những thứ bọn họ để trong kho hàng, những thứ có thể lấy đều đã bị lấy đi.”
Quảng Võ thu hồi ánh mắt, bưng ấm trà trên bàn châm cho mình một ly, nói: “Không biết tại sao ta cảm thấy Đường Thiên Huyền rất kỳ quái, có hơi quá hấp tấp.” Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ta đặt giả thuyết, giả như Đường Thiên Huyền không phải là người lập kế hoạch, sau lưng hắn còn có một người khác.”
“Nếu là Đường Thiên Huyền, dù cho hắn muốn động thủ vào hôm nay cũng sẽ không làm sớn như vậy, cũng không phải là tại khách sạn Bình An.” Diệp Tuyền cầm chén trà trước mặt Quảng Võ lên, một hơi uống sạch, quay đầu nhìn đối phương chờ hắn trả lời.
“Đúng.” Quảng Võ gật đầu với y: “Quá hấp tấp, quả thật giống như bị buộc làm.”
“Vậy ——” Thư Mặc tiên sinh dựng một ngón tay lên, khóe miệng cong cong, cười như một con hồ ly: “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ‘ngư ông’ là ai?”
“Còn một vấn đề nữa.” Quảng Võ nhẹ nhàng cười một tiếng: “‘Ngư ông’ là Hạo Khí Minh, hay là Ác Nhân Cốc?”
Một hòn đá dậy lên ngàn cơn sóng.
Nếu “ngư ông” là Hạo Khí Minh, vậy thì thật sự thú vị đây.
“Tạm thời không nói đến chuyện này, mục đích của Đường Thiên Huyền là muốn Ác Nhân Cốc đấu đá lẫn nhau. Thiên Huyền Kỳ và Tuyền Tự Kỳ đánh nhau nghĩa là đồng minh của Thiên Huyền Kỳ và Tuyền Tự Kỳ đánh nhau, bôn bên tham chei61n s4 hấp dẫn càng nhiều người tham chiến.”
Thư Mặc tiên sinh nâng tay chống đầu mình, tựa trên bàn hiếu kỳ nhìn Quảng Võ, cười nói: “Thế Lẫm Phong Bảo bảo chủ định là gì đây? Vô duyên vô cớ ra tay hay là tìm lý do liên mình tham chiến?”
“Diệp thiếu gia, ngươi ra ngoài một chút.”
Thư mặc chậc lưỡi hai tiếng, u oán nhìn bóng dáng Diệp Tuyền và Quảng Võ rời đi, than thở: “Có chuyện gì là lại trốn đi nói riêng với nhau.”
Đàm Thiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Nghe nhiều sai nhiều.”
Thư Mặc tiên sinh cười cười ngậm miệng.
Quảng Võ buông then cửa, hai khối gỗ chạm vào nhau phát ra tiếng cạch thanh thúy. Tay hắn dừng trên then cửa, cúi đầu, không xoay người nhìn Diệp Tuyền sau lưng mình.
“Ý của ngươi.”
“Có ý gì?” Ng1on aty Diệp Tuyền không tự nhiên giật giật, quăng vấn đề về lại tay Quảng Võ.
“Ngươi hy vọng Lẫm Phong Bảo tham chiến không?” Quảng Võ xoay người, nh2in vào đáy mắt Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền miễn cưỡng nhếch môi, buồn cười nhìn Quảng Võ, hỏi ngươc lại: “Đây là chuyện riêng của Lẫm Phong Bảo, nên do Lẫm Phong Bảo bảo chủ tự mình quyết định, ta cũng không pahi3 người của Lẫm Phong Bảo, có thể nói hy vọng hay không hy vọng gì?”
“Ta đổi cách hỏi vậy.” Quảng Võ vén tóc hai bên má Diệp Tuyền lên, ngón tay n1ong bỏng đụng đến vành tay mỏng manh đến gần như trong suốt của đối phương. Cơ thể Diệp Tuyền không tự nhiên giật giật, hắn cẩn thận kề sát vào: “Ngươi… hy vọng ta tham chiến chứ?”
Diệp Tuyền không rõ quan hệ giữa mình và Quảng Võ là gì.
Ngoài mặt y đã ngủ với Quảng Võ hai lần, trên thực tế là ba lần, mà quan hệ của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở đó. Y thậm chí cũng không rõ người này rốt cuộc là thuộc về thế lực nào.
Thiên Sách Phủ, Ác Nhân Cốc, Thiên Hạ Tiền Trang, Ẩn Nguyên Hội.
Người này có được quá nhiều thứ mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, hay nói là, thứ người ta khao khát.
Nếu Quảng Võ tham chiến lại đứng về phía y thì thật sự rất tốt cho y.
Lẫm Phong Bảo tham chiến, được Cực Đạo Ma Tôn giúp một tay, có lẽ còn chưa đến mức giúp một tay, trận chiến này sẽ kết thúc với tốc độ sét đánh không kịp bịt tay. Tuyền Tự Kỳ sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, y cũng không phần phải phiêu lưu chút nào, sẽ vẫn là Diệp Tuyền dnah tiếng vang dội trong Ác Nhân Cốc.
Nhưng mà —— y không biết Quảng Võ rốt cuộc là người của phe nào, không biết tham chiến sẽ ảnh hưởng gì đến Quảng Võ.
Diệp Tuyền bỗng cảm thấy buồn cười.
Sống trong Ác Nhân Cốc mấy năm nay, y chưa từng gặp qua đấu trnah gay gắt hay trở mặt thành thù, kẻ luôn luôn làm theo “tự bào làm đầu” như mình vậy là lạu bắt đầu lo cho người khác.
“Ngươi… hy vọng ta tham chiến chứ?”
“Ta… không cần.”
“Tại sao?” Quảng Võ hỏi y.
“Kẻ mạnh không cần người khác giúp.”
“Kẻ liên kết với kẻ mạnh cũng là kẻ mạnh.” Quảng Võ dừng một chút, dán lên vành tai Diệp Tuyền, tay cọ qua cọ lại ở sau tai đối phương: “Ta muốn nghe ngươi nói lời thật lòng.”
“Ta sẽ không nói thật, ngươi cũng không muốn nghe.”
“Tại sao?” Quảng Võ lại hỏi.
Diệp Tuyền nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy Quảng Võ ra, tách mình và đối phương ra một cự ly thích hợp: “Nói nhiều sai nhiều, hơn nữa, cứ như vậy rất không ổn.”
Đôi môi mềm mại phủ lên môi Diệp Tuyền, Quảng Võ bóp cằm đối phương, từ từ nhắm hai mắt lại, thật nghiêm túc hôn y.
Diệp Tuyền hơi giật giật mốt chút, sau đó lại chìm vào nụ hôn của Quảng Võ.
“Người làm sai trước không phải ta.”
“Là ngươi xen vào việc của người khác mang ta về.”
“Còn giả vờ?” Quảng Võ nhướn mày, đầu ngón tay lưu luyến trên bờ môi hồng nhuận ươn ướt của Diệp Tuyền: “Sớm hơn lúc đó, không phải ở sòng bạc, ở một nơi khác, nơi chúng ta đã lâu rồi chưa đến.”
Diệp Tuyền bỗng nhận ra Quảng Võ đang nói về nơi nào: “Ngươi biết… người đó là ta?”
“Chỉ có ngươi khi uống say mới thật thố như vậy.” Quảng Võ nhéo mặt Diệp Tuyền một chút, cảm giác mềm mại mịn màng. Hắn bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Tuyền ở Mê Tiên Dẫn, đối phương ngồi trên người hắn, hắn nâng tay sờ mặt đối phương, cảm giác lúc ấy giống hệt như bậy giờ. “Hiện tại ngươi phải nói thật.”
“Vẫn là câu nói đó.”
“Không cần?”
“Ta sẽ không nói lời thật lòng, ngươi cũng không muốn nghe.” Diệp Tuyền hơi ngập ngừng một lát: “Tuy chỉ là kỳ chủ nhưng Tuyền Tự Kỳ là do ta một tay gầy dựng nên. Chỉ là một Đường Thiên Huyền mà có thể lật đổ ta thì Ác Nhân Cốc đã không có một vị kỳ chủ này từ lâu rồi.”
Quảng Võ cong khóe môi, ánh mắt rực rỡ lại sáng sủa như một vì sao. Hắn đề gáy Diệp Tuyền lại, lại phủ môi mình lên.
Không có gì không tốt cả. Quảng Võ nghĩ. Rõ ràng là quá tốt.
Tuyết Ma viết một phong thư, từ chính tay hắn truyền đi, không qua tay người thứ hai. Phong thư này là viết cho Hạo Khí Minh minh chủ, cũng sẽ không qua tay người thứ hai. Bồ câu sẽ đưa thử đến tận tay Tạ Uyên.
Trên bàn là một ván cờ chết, nước cờ chết tuyệt đối, dù đi nước nào thì quân trắng đều sẽ thua.
Vương Di Phong nắm một quân cờ trắng lên, đổi lấy một quân cờ đen trên bàn. Quân trắng bị buộc vào tuyệt lộ thần kỳ sống lại.
“Giữ lại loại người này trong Ác Nhân Cốc cũng không phải là chuyện xấu.”
Tình thế Ác Nhân Cốc hiện tại cũng không lạc quan. Nội chiến chưa trừ lại còn có họa ngoại xâm.
Từ khi Hạo Khí Minh thành lập đến nay, ngoài mặt hai bên là thủy hảo bất dung, thực ra lại không hẳn là như vậy. Ác Nhân Cốc vô cùng hung ác, cần một bên đến áp chế; Hạo Khí Minh tự cao chính nghĩa, cần một bên đến đả kích.
Vương Di Phong từng có duyên ngầm gặp Tạ Uyên vài lần. Những lúc đi bái tế Văn Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng sẽ gặp Hạo Khí Minh minh chủ vài lần. Hai người im lặng không nói gì nhìn thoáng qua, vô cùng ăn ý, cứ như hai người quả thật chỉ là người xa lạ.
Ác Nhân Cốc ngoài mặt tinh phong huyết vũ, Hạo Khí Minh cũng không hẳn không có sóng ngầm trào dâng.
Chuyện nội đấu dù là Ác Nhân Cốc hay Hạo Khí Minh đều có, Vương Di Phong cùng Tạ Uyên đều rất đau đầu. Sau đó, nhờ lần hai người gặp nhau không biết là thứ bao nhiêu tại Nam Bình Sơn, Ản Nguyên Hội và Thiên Sách Phủ cũng nhúng tay vào. Cực Đạo Ma Tôn và Võ Lâm Thiên Kiêu đương nhiệm chính là kết quả do Thiên Sách Phủ và Ẩn Nguyên Hội ra tay.
Nội bộ Ác Nhân Cốc vào Hạo Khí Minh cân bằng thì ngoại bộ mới có thể cân bằng.
Cho đến nay, Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh có thể xem là bình an vô sự, mãi đến khi bản vẽ xe cơ giáp Thôi Thành của Hạo Khí Minh bị trộm.
Vương Di Phong không muốn đẹn phát điên, Cực Đạo Ma Tôn không muốn đến phát điên không có nghĩa là người khác cũng sẽ không muốn đến phát điên.
Chuyện bản vẽ bị mất Tạ Uyên báo cho Vương Di Phong đầu tiên. Tuyết Ma Đường lập tức chọn người thích hợp đi xử lý, không ngờ Đường Thiên Huyền ra tay còn nhanh hơn. Đầu tiên là bị bỏ tù, sau đó là vượt ngục, mà bóng kẻ trộm bản vẽ cũng không thấy được.
Chuyện của Ác Nhân Cốc tất nhiên là để Ác Nhân Cốc giải quyết. Thiên Sách Phủ chỉ đích danh người được hưởng anh “Cực Đạo Ma Tôn” là Lẫm Phong Bảo bảo chủ Quảng Võ đi thăm dò, coi như là lấy lại công bằng cho Hạo Khí Minh.
Không ngờ điều tra sâu vào lại chạm đến Hạo Khí Minh.
“Loại cân bằng này không biết có thể duy trì bao lâu đây.” Tuyết Ma thở dài một hơi.
Sự cân bằng giữa Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh hiện nay giống như một tờ giấy trắng bị kéo căng, có thể rách đôi bất cứ lúc nào.
“Cốc chủ, vị tướng quân kia đến rồi.”
“Mời vào đi.”
Quảng Võ đi về phía trước một bước, vượt qua cánh cửa hỏng đi vào ph2ong.
“ý của tướng quân?”
“Tham chiến.”
“Tướng quân muốn đánh bao nhiêu trận?”
“Một trận.”
Vương Di Phong nhắm mắt lại, hai tay chắp sua lưng, tán thưởng: “Rất tốt, không hổ là người có thể đứng vững ở Thiên Sách Phủ và Ẩn Nguyên Hội.”
Diệp Tuyền rất lo lắng, ai cũng nhận ra y đang lo lắng.
Mấy ngày nay số lần Quảng Võ bị ám sát mỗi lúc một tăng. Tuy y đã tăng cường phòng vệ, Tuyết Ma Đường cũng âm thầm phái người đến bên Quảng Võ nhưng tần suất ám sát không hề giảm xuống mà còn tăng nhanh. Đường Thiên Huyền bị ép rất gắt gao.
Hiện tại Quảng Võ đi gặp Vương Di Phong, người của Thiên Huyền Kỳ e là sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
“Ta đã trở về.”
Diệp Tuyền mạnh ngẩng đầu: “Trên đường về không gặp chuyện gì chứ?”
“Người có bản lĩnh của Thiên Huyền Kỳ tính đi tính lại cũng chỉ vài người, Đường Thiên Huyền sẽ không dễ dàng để bọn họ đi chịu chết, còn những kẻ khác căn abn3 không đủ sức uy hiếp.”
“Vương Di Phong mời ngươi đi có chuyện gì?”
“Guống với vấn đề ta hỏi ngươi lúc trước.”
Tim Diệp Tuyền bỗng đập nhanh hơn. Giống với vấn đề Quảng Võ hỏi mình lúc trước… Lẫm Phong Bảo tham chiến hay không tham chiến. Quần áo bị nắm đến phát nhăn, có người đi qua mở tay y ra, đặt vào tay mình nắm lại.
“Đáp án của ta là —— tham chiến.”
Diệp Tuyền đứng bật dậy, mặt cắt không còn một giọt máu. Đôi môi tái nhợt không kiềm được mà phát run, cảm xúc đè nén rốt cuộc cũng vượt khỏi giới hạn, y điên cuồng hét lên với Quảng Võ: “Có phải ngươi điên rồi hay không! Nếu Lẫm Phong Bảo tham chiến, ngươi có biết là có bao nhiêu người thèm muốn bốn chữ ‘Cực Đạo Ma Tôn’ sẽ đứng về phía Đường Thiên Huyền hay không? Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ là cái thá gì, giết’Cực Đạo Ma Tôn’ mới có thể hô phong hoán vũ trong Ác Nhân Cốc!”
Quảng Võ đè vai y lại, ấn y xuống ghế, bình tĩnh nói: “Ta biết, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Ngươi… Ngươi…! Quảng Võ, ngươi mẹ nó… Ta…” Viền mắt Diệp Tuyền đã đỏ hết cả lên, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
“Ta là ai?”
“Ta mẹ nó cũng muốn biết ngươi là ai!”
“Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết thì soa biết được ta có chiêu trò gì?” Quảng Võ dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Tuyền, cho y một ánh mắt yên tâm: “Ta không sao cả…”
Diệp Tuyền quay đầu sang một bên không thèm để ý hắn.
Quảng Võ cũng không nổi giận, từ trong lòng lấy ra một phong thư, dùng hai tay đặt lên tya Diệp Tuyền, nghiêm túc nói: “Đây chính là hồ sơ của ta, hồ sơ chi tiết nhất lấy từ Ẩn Nguyên Hội, hồ sơ mà ngươi không có khả năng tra được. Sau khi chuyện này kết thúc ta phải tự mình bổ sung cho xong.”
Diệp Tuyền siết chặt phong thư, phong thư bị siết nhăn nhúm lại.
“Hiện tại ta để ở chỗ ngươi.” Quảng Võ do dự, do dự không biết có nên nói nốt câu còn lại hay không. Hắn nhìn mặt Diệp Tuyền một lát, bỗng nhiên mỉm cười.
“Trong đây là nhân sinh của ta, hiện tại ta gửi ở chỗ ngươi.”
Thằng nhỏ nó giận chồng chỉ là vì nó sợ chồng nó bị thương nữa thôi =)) Cái tính tsun thiệt là dễ ghét =)) Tui đã nói rồi mà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành mà thôi =))
Mà chú Quảng Võ dữ gớm =)) “Trong đây là nhân sinh của ta, hiện tại ta gửi ở chỗ ngươi.” <= gián tiếp cầu hôn đó giời ơi là giời =))
Còn cả cái hội đồng phăng boi kia nữa, đàn ông con trai gì mà nhiều chiện quá chừng =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook