Kiếm Phệ Thiên Hạ
-
Chương 27: Gia tộc
Lăng Vân lại nhíu mày một lần nữa.
Trong lòng hắn rõ ràng, nếu ngày nào đó theo Lâm Tuyết về đến gia tộc, sẽ bị cuốn vào trong sự tranh đoạt quyền thế của các mạch Lâm gia, thậm chí là của lục cấp đế quốc. Đến lúc đó chuyện thế tục quấn lấy thân, chỉ sợ không còn thời gian thanh tĩnh mà tu luyện, đây chính là chuyện hắn không muốn thấy.
Lâm Tuyết thấy hắn chậm chạp không nói, biết trong lòng hắn vẫn còn do dự, không khỏi có chút lo lắng. Mười sáu tuổi là thất cấp Kiếm Sĩ, đây đại biểu cho cái gì? Nhìn chung trong lịch sử của Tử Vân đế quốc, vị nào lúc mười sáu tuổi trở thành thất cấp Kiếm Sĩ là nhân vật thiên tài, cuối cùng lại không tấn cấp thành công lên cảnh giới Kiếm Sư kia chứ? Một vị Kiếm Sư tương lai, đối với tình thế hiện tại của gia tộc mà nói, không chỉ là cơ hội để quay về Lâm gia ở Hải Sâm đế quốc, đại biểu cho nhất mạch của bọn họ phục hưng cùng nở mày nở mặt, làm sao nàng có thể đơn giản để cho Lâm Thành rời đi như thế?
Nghĩ vậy, nàng vội vã khuyên nhủ:
- Ca ca, ngươi còn do dự gì chứ? Lẽ nào ngươi đã quên vinh quang gánh vác vì gia tộc rồi? Ngẫm lại bao năm qua gia tộc đối với ngươi tài bồi, còn có lời nói hùng hồn của ngươi đồng ý vì gia tộc mà phục hưng lúc ngươi còn trẻ. Ngươi lúc này đã có năng lực dẫn dắt gia tộc đi lên con đường hưng thịnh, vì sao ngươi lại trở nên do dự vậy?
Lăng Vân tin rằng, nếu như là Lâm Thành trước đây, lấy hắn là người có vinh dự được gia tộc chọn trúng cùng với người có lòng trách nhiệm đối với gia tộc, khẳng định sẽ không chút do dự hưởng ứng lời kêu gọi của gia tộc mà tiến nhập gia tộc, cẩn trọng vì sự hưng thịnh của gia tộc mà nỗ lực. Đáng tiếc là, Lâm Thành đã chết, người chiếm lấy thân thể của hắn đối với Lâm gia không có chút cảm tình, chỉ thầm mong sao cho mau chóng tu luyện đạt tới cảnh giới cao đó là Tu Kiếm giả---- Lăng Vân.
Thấy ánh mắt của Lâm Tuyết tràn ngập chờ mong, Lăng Vân lắc đầu, tại một tinh cầu có linh khí sung túc như nơi đây, hắn không thể để lãng phí thời gian vào công việc quản lý gia tộc như vậy.
- Việc của gia tộc, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão sẽ ra tay quản lý, không cần đến ta phải nhọc lòng.
Đợi đã hai năm, nhưng câu trả lời lại như thế này, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy khó tin. Nàng cũng không đến nỗi ngu dốt, từ giọng nói của Lăng Vân không khó đoán ra, hắn không muốn kế thừa gia tộc, không muốn xen vào sự tình của gia tộc nữa, dù cho gia tộc này đang dần dần suy bại….. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Lâm Tuyết nhìn thần sắc thản nhiên của Lăng Vân trước mắt mình cảm thấy không thể nào tin nổi, phảng phất như mới nhận thức hắn lần đầu tiên vậy. Sau một hồi lâu, nàng mới từ một câu nói đả kích mà hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên hét to một tiếng:
- Thật là qua loa! Ngươi chỉ muốn nói cho qua chuyện! Lâm Thành, lẽ nào ngươi muốn ruồng bỏ gia tộc của mình mà không thèm để ý tới? Ngươi đã quên rằng ngươi có được ngày hôm nay tất cả là ai giúp cho ngươi sao? Nếu như không có gia tộc nhiều năm qua đối với ngươi hết lòng dạy dỗ, không có gia tộc cung cấp cho ngươi hoàn cảnh tu luyện cùng chi phí để học tập thật là chu đáo, ngươi làm sao có được ngày hôm nay? Hiện tại đã có thực lực rồi, không ngờ ngươi lại không muốn trở về gia tộc, ngươi thật là vong ân bội nghĩa! Nếu như không có gia tộc, làm sao có ngươi chứ, làm sao có Lâm Thành ngươi xuất hiện chứ?
Trong lòng Lăng Vân không chút giận hờn, Lâm gia này…. Thật đúng là một chuyện phiền phức….
Bỗng nhiên, trong lòng hắn liên tưởng đến một vấn đề:
- Không có gia tộc, sẽ không có Lâm Thành xuất hiện, nếu như Lâm Thành không xuất hiện, ta đây… Ta sẽ về đâu?
Vấn đề này trong nháy mắt làm cho đại não Lăng Vân rơi vào trầm tư.
Nếu như không có Lăng Vân, hắn tột cùng sẽ đi về đâu đây?
Đây là một vấn đề rất khó giải thích. Cho dù là một hình tượng tốt, hắn căn bản vẫn không rõ bản thân mình tại sao lại đến thế giới này một cách bất minh bất bạch như vậy. Phạm trù tri thức đại biểu cho sự thần bí ở phía sau này, đã vượt xa khỏi sự giải thích của hắn.
- Người tu luyện coi trọng vấn đề nhân quả báo ứng… Nhân quả…..Ta xuyên qua thời không trở thành Lâm Thành là nhân, hôm nay phải chịu tất cả những chuyện mà Lâm Thành có trách nhiệm phải gánh vác đó là quả. Chuyện xảy ra có nhân tất nhiên có quả! Nhân quả tuần hoàn.
Lăng Vân lại một lần nữa nhíu mày. Hắn đã minh bạch rồi—nhân quả tuần hoàn. Hắn nếu đã trở thành Lâm Thành, thì không thể tránh khỏi phải thừa nhận tất cả nhân quả của Lâm Thành.
Trong lòng có sự lo lắng, nghi hoặc chuyện của tuc thế, vĩnh viễn không có khả năng vươn tới cảnh giới cao nhất.
Chỉ có rút kiếm đoạn tình, diệt hết bụi trần, mới có thể hiển lộ chân ngã, thành tựu vượt xa, kỳ ngộ đại đạo.
Đã suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi, trong lòng hắn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhàng, tất cả mọi chuyện trên đời quả nhiên không tránh khỏi nhân quả tuần hoàn. Trời cao nếu cho hắn một lần chết đi sống lại, hắn cũng tất nhiên vì thế mà nhất định nỗ lực trả công.
- Cũng được, nếu ta đã mượn thân thể của ngươi, sẽ thay ngươi hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ngươi, khôi phục gia tộc, dẫn dắt bọn họ quang minh chính đại mà trở lại Lâm gia nơi Hải Sâm đế quốc, để có thể hoàn trả lại đoạn nhân quả này.
Lăng Vân thở dài một tiếng, trong lòng đã quyết định rồi.
Chuyện hôm nay không nghi ngờ gì đã làm cho hắn minh bạch một đạo lý, thảo nào thời xưa những người tu luyện đều ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc lánh đời không xuất hiện, chính vì nhìn thấy chuyện thế tục giữa hồng trần chính là nghiệp chướng độc ác, chuyện của thế tục quấn quít lấy thân tất tâm sinh chướng ngại, không nói chuyện ảnh hưởng đến tu luyện, mà lúc độ kiếp nạn sinh tử, vẫn còn khả năng vì chuyện tục thế mà phân tâm, vì thế cho nên mất mạng.
- Tuy rằng ta không trở về gia tộc, thế nhưng cũng không bao giờ phủ nhận qua ta chính là một thành viên của Lâm gia.
Lăng Vân rốt cục đã lên tiếng.
- Cái gì?
Lâm Tuyết có cảm giác đã vô vọng chợt nghe nói như vậy, quả thực cho rằng mình nghe lầm, có chút không thể tin được, hỏi:
- Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?
Lăng Vân không nhắc lại nữa, trực tiếp nói vào điểm mấu chốt:
- Muốn tu luyện, ta phải có một hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến cảnh giới mà ta thoả mãn. Mà thân ở gia tộc, gặp phải các sự việc dây dưa, tất nhiên không có cách nào tĩnh tâm mà trùng kích cảnh giới cao hơn. Ngươi có thể nhắn nhủ một chút ý của ta với tộc trưởng và các trưởng lão, việc của gia tộc ta không có cách nào quản lý, vấn đề đảm nhiệm chức tộc trưởng gia tộc không cần nhắc lại nữa. Bất quá, nếu như gia tộc thật sự gặp đại nạn, là một thành viên của Lâm gia, tự nhiên ta sẽ không khoanh tay mà đứng nhìn.
Nhất thời Lâm Tuyết theo lời nói mà hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng sợ hãi than:
Lẽ nào đây là nguyên nhân mà hắn lần lữa không muốn về gia tộc? Dĩ nhiên là sợ quyền lợi của gia tộc làm cho phân tâm, ảnh hưởng hắn không thể tu luyện đến cảnh giới cao hơn?
Bất quá thấy thái độ của Lăng Vân đối với việc tu luyện, cũng làm cho Lâm Tuyết hiểu được nguyên nhân sở dĩ hắn có thể ở lúc mười sáu tuổi mà tu luyện đạt mức thất cấp Kiếm Sĩ. Chỉ có loại người không giờ khắc nào mà không nghĩ đến việc tu luyện, mới có thể đạt được thành tựu đến mức ngạo nhân này.
Tu vi của Lâm Thành cao hay thấp, có quan hệ với gia tộc bọn họ. Trình độ rất được coi trọng ở Lâm gia thuộc Hải Sâm đế quốc, toàn bộ gia tộc đối với việc này tự nhiên sẽ ủng hộ người có thực lực mạnh mẽ. Bởi vậy cho nên nàng không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng:
- Nếu như chỉ là điều kiện này mà thôi, ta có thể trước tiên ở nơi đây thay các vị trưởng lão và tộc trưởng đáp ứng ngươi.
Lăng Vân gật đầu, sau đó xoay người ra vẻ muốn rời đi.
- Chờ một chút, vạn nhất gia tộc có chuyện gì, mà ngươi vẫn như hai năm nay, biến mất không thấy tung tích, chúng ta làm sao tìm được ngươi đây?
- Sắp tới ta muốn đi xem hôi sắc chi sâm (nhân sâm màu xám), tin rằng với thế lực của gia tộc sau khi biết hành tung của ta muốn tìm đến ta, cũng không phải là việc khó khăn gì!
Nói xong, bước chân của Lăng Vân không dừng lại, mà biến mất giữa dòng người qua lại trên đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook