Kiếm Phá Thương Khung
-
Chương 29: Cảnh giới thứ hai thiên địa quyết
Bình tâm trở lại Hoa Phong tiếp tục tu luyện, rất nhanh sau nữa canh giờ luồng chân khí thứ nhất được hắn ngưng luyện thành công.
-Luyện khí tầng một.
Hoa Phong thập phần vui sướng, tốc độ tu luyện của hắn, nếu để các thiên tài, được gọi là tuyệt thế ngoài kia biết được, cũng phải kinh sợ rớt răng.
Vui mừng qua đi hắn lại chìm đắm vào tu luyện, khi luồng chân khí thứ hai và thứ ba, liên tiếp hình thành, Hoa Phong tạm thời ngừng tu luyện.
Nội thị đan điền, chính hắn cũng không dám tin vào cái sự thật kinh khủng này.
-Này là thật?
Thì thào tự hỏi, lấy tay nhéo vào má, thấy đau hắn mới xác định không phải mơ.
-Tuyệt đối là thật! hahaha!
Hoa Phong phá lên cười sung sướng, ai có thể ngờ một tên tiểu tử, đầu nhập tông môn chưa đầy mười hai canh giờ và mới đây thôi còn bị đánh bầm dập. Trong vòng hơn bốn canh giờ ngắn ngủi, đã bước vào luyện khí tầng ba.
Nói là bốn canh giờ, nhưng giải quyết rắc rối thôi đã mất hơn hai canh giờ. Chính thức tu luyện hắn chỉ mất hai canh giờ. Hai canh giờ từ một người bình thường, đột phá đến luyện khí tam trọng, hắn không cười mới kỳ quái.
Sở dĩ không tu luyện tiếp là hắn cần củng cố cảnh giới, tu luyện quá nhanh căn cơ không vững chắc, ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này.
Ngước mắt nhìn lên, trên đỉnh đầu đã treo cao vầng trăng khuyết. Thấy trời đã tối, bụng lại đói cồn cào, Hoa Phong đành phải trở về phòng kiếm gì lót dạ.
Trong phòng đèn còn mập mờ sáng Diệp An và Triệu Vỹ đang lật xem công pháp vô danh, và Thông Bối quyền.
Đang mải mê bọn họ chợt nghe ngoài cửa có tiếng động nhìn ra thì thấy Hoa Phong đang lê từng bước về phía căn phòng. Phải nói lúc này hắn diễn rất sâu.
- Sư huynh! huynh bị làm sao vậy?
Hai người hốt hoảng chạy ra đỡ Hoa Phong, đồng thanh hỏi.
- Ta đắc tồi tên Dương kỳ kia.
Hắn giả bộ thiều thào. Sau khi nghe Hoa Phong thuật lại cả hai người điều rất căm phẫn, nhưng sức lực có hạn, cũng chỉ là ghi hận mà thôi.
Đỡ Hoa Phong lên giường, Diệp An định đi gọi dược sư,hắn liền ngăn lại.
-Trời tối rồi! để sáng mai tự ta đến đó, đau đớn chút thôi chứ không phải nằm liệt.
Diệp An vốn đang muốn đi, nghe Hoa Phong nói, lại thôi. Thấy Diệp An từ bỏ ý định, Hoa Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thật sự để Diệp An đi gọi dược sư, thì màn diễn xuất của hắn chẳng phải bị vén màn rồi sao.
-Vậy huynh nghỉ ngơi cho khỏe, phần việc của huynh bọn đệ sẽ chia đôi.
Triệu Vỹ lên tiếng.
-Vậy làm phiền hai đệ rồi.
Hoa Phong âm thầm cảm kích, sau này nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ.
Ở Thanh Vân tông đệ tử tạp dịch ba người một phòng, nếu trong phòng có ai bị đau bệnh không thể làm việc, thì phần công việc của người đó hai người còn lại sẽ gánh vác, hoặc có thể từ chối. Nếu từ chối, người bị đau bệnh sau khi khỏe lại, phải làm bù cho những ngày hắn nghỉ. Còn không từ chối gánh vác, thì hắn chỉ làm việc của một ngày bình thường.
Vì vậy Hoa Phong mới cảm kích bọn họ. Hắn cũng thầm thề phải cho bọn Dương kỳ trả giá đắt.
Sau một hồi buôn chuyện cả ba người đều lăn ra ngủ.
Lúc Hoa Phong thức dậy mặt trời đã lên cao, hai người kia cũng đã đi làm. Lục lọi một ít lương khô, mang theo vài viên tụ khí đan của mẫu thân, Hoa Phong vội vàng lẻn ra hạp cốc của mình.
Hôm nay việc trước tiên hắn cần làm, chính là củng cố vững chắc cảnh giới. Lần này không hấp thu nguyên khí, cái hắn dùng để cũng cố cảnh giới đó là mấy viên Tụ Khí đan kia.
Củng cố cảnh giới rất đơn giản cho nên không cần phải hấp thu nguyên khí, hắn sợ hấp thu nguyên khí cảnh giới lại tăng lên thì được không bù mất.
Tụ Khí đan là một loại đan dược cấp thấp, dành cho võ giả cảnh giới Luyện Thân sử dụng. Trong Tụ Khí đan chứa một lượng linh khí không nhiều lắm nhưng có thể sánh ngang một võ giả cấp thấp hấp thụ linh khí ngoài thiên địa trong vài canh giờ. Dùng nó để củng cố cảnh giới là rất phù hợp.
Hoa Phong lấy ra một viên bỏ vào miệng, vừa vào miệng đan dược nhanh chóng tan ra, hình thành một luồng linh khí ấm áp, ngay lập tức hắn liền thông qua pháp quyết, dẫn dắt luồng linh khí tiến nhập cơ thể chạy mấy vòng chu thiên vòng quanh đan điền kinh mạch. Tác dụng của các vòng chu thiên, là làm dịu đi kinh mạch và đan điền, do tiến cấp quá nhanh mà trở nên không ổn định.
Viên Tụ Khí đan tiếp theo được phân giải thành nguyên khí, chữa trị đường kinh mạch và đan điền còn lại.
Cứ như vậy ăn hết mười viên Tụ Khí đan cảnh giới mơ hồ được củng cố, nhưng cần điều dưỡng qua một chút thời gian. Hoa Phong muốn làm là phải thật chắc chắn mới tiếp tục tu luyện.
Thở ra một ngụm trọc khí, việc tiếp theo cần làm là suy ngẫm thôi diễn “ Vô Sỉ” quyết.
Sau khi hắn tấn cấp tầng ba luyện khí kỳ, Hoa Phong cảm nhận được Thiên Địa quyết đã có thể thôi diễn tầng tiếp theo.
Tầng đầu tiên do tu luyện trong vô thức, cho nên có một số khúc mắc hắn không thể lý giải, nhưng từ lúc bị đánh cho tới lúc bắt đầu tu luyện, hắn đã hoàn toàn thông suốt, khi thông suốt rồi, hắn mới biết cái công pháp vô sỉ của mình là tồn tại kinh khủng như thế nào.
Theo đó tầng thứ nhất của công pháp, là cảm ngộ và điều động những vật chất trong thiên địa, Nghịch chuyển những thứ trong tự nhiên, thay đổi bản chất quy luật tồn tại của vật chất, có thể đưa mọi thứ về bản nguyên hoặc phi bản nguyên. Phạm vi có thể thay đổi vật chất cũng chính là phạm vi mà thần thức có thể chạm tới.
Nói tóm lại tầng thứ nhất của Thiên Địa quyết được gọi là”điều khiển thiên địa”
Khi cảm ngộ đến cảnh giới tối ưu, một ý niệm của hắn có thể biến biển xanh thành sa mạc, nhưng cảnh giới đó với hắn lúc này là vô cùng xa vời......xa vời.
Các thứ mà hắn có thể điều khiển trong thiên địa không tồn tại những vật có sinh mệnh. Bởi vì mọi vật có sinh mệnh điều được nắm giữ bởi chính nó, chứ không thuộc về sự quản lý của bất kỳ ai.
Hiểu thông suốt ý nghĩa của tầng thứ nhất, cũng đồng nghĩa với việc có thể thôi diễn tầng thứ hai. Nhưng có thể thôi diễn được hay không còn cần dựa vào tu vi võ đạo và tu vi linh hồn của hắn.
Nguyên bản Thiên Địa quyết được hình thành từ việc ngưng tụ bốn loại lực lượng thiên địa trong cơ thể, cũng chính như vậy, sự trưởng thành của chúng điều có sự liên kết chặt chẽ, thiếu một thứ, rất có thể không làm nên trò trống gì.
Tu vi linh hồn cũng rất trọng yếu, tu vi càng cao sự thông hiểu và sự sáng tạo càng lớn. Trẻ con không thể thông minh hơn người trưởng thành, thanh niên lại càng không thể so với lão hồ ly.
Lý do tại sao dù chưa chính thức trở thành võ giả, nhưng hắn đã thành công tu luyện tầng thứ nhất Thiên Địa quyết, là vì tu vi linh hồn của hắn, đã ở một cảnh giới rất cao, có thể sánh ngang cùng những cường giả.
Cho nên khi cảnh giới của hắn đột phá, đồng nghĩa cảnh giới của Thiên Địa quyết cũng đột phá, nhưng phải cần thôi diễn mới có thể tìm ra con đường tu luyện.
Thôi diễn khác nhau con đường tu luyện sẽ khác nhau, khi đến cảnh giới cao hơn lại phải tiếp tục thôi diễn.
Thiên Địa quyết là một công pháp mở, có ngàn con đường để đi, hắn chỉ cần chọn một con đường để thông qua mà thôi.
Cái khó khăn nhất của hắn chính là không có bản đồ, cũng không ai vẽ được bản đồ cho hắn,cho nên hắn phải đi mò, có tìm được đường hay không lúc này dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
-Luyện khí tầng một.
Hoa Phong thập phần vui sướng, tốc độ tu luyện của hắn, nếu để các thiên tài, được gọi là tuyệt thế ngoài kia biết được, cũng phải kinh sợ rớt răng.
Vui mừng qua đi hắn lại chìm đắm vào tu luyện, khi luồng chân khí thứ hai và thứ ba, liên tiếp hình thành, Hoa Phong tạm thời ngừng tu luyện.
Nội thị đan điền, chính hắn cũng không dám tin vào cái sự thật kinh khủng này.
-Này là thật?
Thì thào tự hỏi, lấy tay nhéo vào má, thấy đau hắn mới xác định không phải mơ.
-Tuyệt đối là thật! hahaha!
Hoa Phong phá lên cười sung sướng, ai có thể ngờ một tên tiểu tử, đầu nhập tông môn chưa đầy mười hai canh giờ và mới đây thôi còn bị đánh bầm dập. Trong vòng hơn bốn canh giờ ngắn ngủi, đã bước vào luyện khí tầng ba.
Nói là bốn canh giờ, nhưng giải quyết rắc rối thôi đã mất hơn hai canh giờ. Chính thức tu luyện hắn chỉ mất hai canh giờ. Hai canh giờ từ một người bình thường, đột phá đến luyện khí tam trọng, hắn không cười mới kỳ quái.
Sở dĩ không tu luyện tiếp là hắn cần củng cố cảnh giới, tu luyện quá nhanh căn cơ không vững chắc, ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này.
Ngước mắt nhìn lên, trên đỉnh đầu đã treo cao vầng trăng khuyết. Thấy trời đã tối, bụng lại đói cồn cào, Hoa Phong đành phải trở về phòng kiếm gì lót dạ.
Trong phòng đèn còn mập mờ sáng Diệp An và Triệu Vỹ đang lật xem công pháp vô danh, và Thông Bối quyền.
Đang mải mê bọn họ chợt nghe ngoài cửa có tiếng động nhìn ra thì thấy Hoa Phong đang lê từng bước về phía căn phòng. Phải nói lúc này hắn diễn rất sâu.
- Sư huynh! huynh bị làm sao vậy?
Hai người hốt hoảng chạy ra đỡ Hoa Phong, đồng thanh hỏi.
- Ta đắc tồi tên Dương kỳ kia.
Hắn giả bộ thiều thào. Sau khi nghe Hoa Phong thuật lại cả hai người điều rất căm phẫn, nhưng sức lực có hạn, cũng chỉ là ghi hận mà thôi.
Đỡ Hoa Phong lên giường, Diệp An định đi gọi dược sư,hắn liền ngăn lại.
-Trời tối rồi! để sáng mai tự ta đến đó, đau đớn chút thôi chứ không phải nằm liệt.
Diệp An vốn đang muốn đi, nghe Hoa Phong nói, lại thôi. Thấy Diệp An từ bỏ ý định, Hoa Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thật sự để Diệp An đi gọi dược sư, thì màn diễn xuất của hắn chẳng phải bị vén màn rồi sao.
-Vậy huynh nghỉ ngơi cho khỏe, phần việc của huynh bọn đệ sẽ chia đôi.
Triệu Vỹ lên tiếng.
-Vậy làm phiền hai đệ rồi.
Hoa Phong âm thầm cảm kích, sau này nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ.
Ở Thanh Vân tông đệ tử tạp dịch ba người một phòng, nếu trong phòng có ai bị đau bệnh không thể làm việc, thì phần công việc của người đó hai người còn lại sẽ gánh vác, hoặc có thể từ chối. Nếu từ chối, người bị đau bệnh sau khi khỏe lại, phải làm bù cho những ngày hắn nghỉ. Còn không từ chối gánh vác, thì hắn chỉ làm việc của một ngày bình thường.
Vì vậy Hoa Phong mới cảm kích bọn họ. Hắn cũng thầm thề phải cho bọn Dương kỳ trả giá đắt.
Sau một hồi buôn chuyện cả ba người đều lăn ra ngủ.
Lúc Hoa Phong thức dậy mặt trời đã lên cao, hai người kia cũng đã đi làm. Lục lọi một ít lương khô, mang theo vài viên tụ khí đan của mẫu thân, Hoa Phong vội vàng lẻn ra hạp cốc của mình.
Hôm nay việc trước tiên hắn cần làm, chính là củng cố vững chắc cảnh giới. Lần này không hấp thu nguyên khí, cái hắn dùng để cũng cố cảnh giới đó là mấy viên Tụ Khí đan kia.
Củng cố cảnh giới rất đơn giản cho nên không cần phải hấp thu nguyên khí, hắn sợ hấp thu nguyên khí cảnh giới lại tăng lên thì được không bù mất.
Tụ Khí đan là một loại đan dược cấp thấp, dành cho võ giả cảnh giới Luyện Thân sử dụng. Trong Tụ Khí đan chứa một lượng linh khí không nhiều lắm nhưng có thể sánh ngang một võ giả cấp thấp hấp thụ linh khí ngoài thiên địa trong vài canh giờ. Dùng nó để củng cố cảnh giới là rất phù hợp.
Hoa Phong lấy ra một viên bỏ vào miệng, vừa vào miệng đan dược nhanh chóng tan ra, hình thành một luồng linh khí ấm áp, ngay lập tức hắn liền thông qua pháp quyết, dẫn dắt luồng linh khí tiến nhập cơ thể chạy mấy vòng chu thiên vòng quanh đan điền kinh mạch. Tác dụng của các vòng chu thiên, là làm dịu đi kinh mạch và đan điền, do tiến cấp quá nhanh mà trở nên không ổn định.
Viên Tụ Khí đan tiếp theo được phân giải thành nguyên khí, chữa trị đường kinh mạch và đan điền còn lại.
Cứ như vậy ăn hết mười viên Tụ Khí đan cảnh giới mơ hồ được củng cố, nhưng cần điều dưỡng qua một chút thời gian. Hoa Phong muốn làm là phải thật chắc chắn mới tiếp tục tu luyện.
Thở ra một ngụm trọc khí, việc tiếp theo cần làm là suy ngẫm thôi diễn “ Vô Sỉ” quyết.
Sau khi hắn tấn cấp tầng ba luyện khí kỳ, Hoa Phong cảm nhận được Thiên Địa quyết đã có thể thôi diễn tầng tiếp theo.
Tầng đầu tiên do tu luyện trong vô thức, cho nên có một số khúc mắc hắn không thể lý giải, nhưng từ lúc bị đánh cho tới lúc bắt đầu tu luyện, hắn đã hoàn toàn thông suốt, khi thông suốt rồi, hắn mới biết cái công pháp vô sỉ của mình là tồn tại kinh khủng như thế nào.
Theo đó tầng thứ nhất của công pháp, là cảm ngộ và điều động những vật chất trong thiên địa, Nghịch chuyển những thứ trong tự nhiên, thay đổi bản chất quy luật tồn tại của vật chất, có thể đưa mọi thứ về bản nguyên hoặc phi bản nguyên. Phạm vi có thể thay đổi vật chất cũng chính là phạm vi mà thần thức có thể chạm tới.
Nói tóm lại tầng thứ nhất của Thiên Địa quyết được gọi là”điều khiển thiên địa”
Khi cảm ngộ đến cảnh giới tối ưu, một ý niệm của hắn có thể biến biển xanh thành sa mạc, nhưng cảnh giới đó với hắn lúc này là vô cùng xa vời......xa vời.
Các thứ mà hắn có thể điều khiển trong thiên địa không tồn tại những vật có sinh mệnh. Bởi vì mọi vật có sinh mệnh điều được nắm giữ bởi chính nó, chứ không thuộc về sự quản lý của bất kỳ ai.
Hiểu thông suốt ý nghĩa của tầng thứ nhất, cũng đồng nghĩa với việc có thể thôi diễn tầng thứ hai. Nhưng có thể thôi diễn được hay không còn cần dựa vào tu vi võ đạo và tu vi linh hồn của hắn.
Nguyên bản Thiên Địa quyết được hình thành từ việc ngưng tụ bốn loại lực lượng thiên địa trong cơ thể, cũng chính như vậy, sự trưởng thành của chúng điều có sự liên kết chặt chẽ, thiếu một thứ, rất có thể không làm nên trò trống gì.
Tu vi linh hồn cũng rất trọng yếu, tu vi càng cao sự thông hiểu và sự sáng tạo càng lớn. Trẻ con không thể thông minh hơn người trưởng thành, thanh niên lại càng không thể so với lão hồ ly.
Lý do tại sao dù chưa chính thức trở thành võ giả, nhưng hắn đã thành công tu luyện tầng thứ nhất Thiên Địa quyết, là vì tu vi linh hồn của hắn, đã ở một cảnh giới rất cao, có thể sánh ngang cùng những cường giả.
Cho nên khi cảnh giới của hắn đột phá, đồng nghĩa cảnh giới của Thiên Địa quyết cũng đột phá, nhưng phải cần thôi diễn mới có thể tìm ra con đường tu luyện.
Thôi diễn khác nhau con đường tu luyện sẽ khác nhau, khi đến cảnh giới cao hơn lại phải tiếp tục thôi diễn.
Thiên Địa quyết là một công pháp mở, có ngàn con đường để đi, hắn chỉ cần chọn một con đường để thông qua mà thôi.
Cái khó khăn nhất của hắn chính là không có bản đồ, cũng không ai vẽ được bản đồ cho hắn,cho nên hắn phải đi mò, có tìm được đường hay không lúc này dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook