Kiếm Phá Thương Khung
Chương 259: Tin Tức Vô Cùng Không Tốt

- Cách đây không lâu ta có đi ngoại hải, vừa hay ghé ngang Phong Linh Tông!

- Phong Linh Tông xảy ra chuyện?

Hoa Phong đột nhiên cắt ngang, thần sắc một trận lo lắng.

Nếu Phong Linh Tông gặp chuyện, thì đây quả thật là một tin tức vô cùng không tốt.

- Phong Linh Tông làm sao xảy ra chuyện?

Lão già híp mắt nói, lão không có chút gì là tức giận khi bị Hoa Phong ngắt lời. Bởi theo lão đây là phản ứng rất bình thường của những ai theo đuổi hữu tình đạo.

Hoa Phong nghe đáp án liền một trận thở phào, Phong Linh Tông trong lòng hắn có vị trí rất đặc biệt, có thể nói nơi đây là nơi hắn lần thứ hai sinh ra. Nếu tông môn xảy ra chuyện, với hắn sẽ là cái gì đó rất tồi tệ.

-Tại Phong Linh Tông ta gặp tiểu tử Tuyết Vô Ngân!

- Hắn nói thê tử của ngươi bị mất tích ở ngoại hải!

- Mất tích còn có nữ nhi của hắn và một yêu thú gọi là Hỏa Hoàng Man Ngưu!

- Tất cả cho đến nay vẫn bặt vô âm tín!

Lão già nói đến đây liền ngừng, bởi nội dung tiếp theo cần phải cho Hoa Phong cái chuẩn bị.

- Chuyện này điệt nhi đã biết!

Hoa Phong rầu rĩ lên tiếng, hai người Lãnh Yên Yên, Tiểu Linh mất tích, hắn đã biết từ lâu.

Hắn vốn hi vọng hai nàng đã trở về, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hy vọng. Cái tin tức này khiến hắn tràn ngập cảm xúc rất không vui.

- Ngươi còn nhớ lúc gặp ngươi tại Thiên Long thành, ta có nói mới trở về từ ngoại hải?

Lão già vuốt râu đưa ra câu hỏi.

Nghe vậy, Hoa Phong không do dự gật đầu, đúng là lão có nói câu này.

- Ta đi ngoại hải là thám hiểm Quỷ đảo!

- Quỷ đảo!!!

Hoa Phong há mồm trợn mắt, đây là lần thứ hai hắn nghe đến cái tên này. Tin tức của Tiểu Linh gần như chắc chắn cùng nó có liên quan.

- Không sai là Quỷ đảo!

Hơi ngập ngừng lão già lại tiếp tục.

- Nếu đúng như Tuyết Vô Ngân mô tả, thì ta có gặp bọn họ tại đây!

- Nhưng đã không còn ai sống sót!

Lão già nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng đến tai Hoa Phong là một trận chấn kinh.

- Cái gì???

Hoa Phong toàn thân lập tức tê cứng. Hoa mắt ù tai vì cái tin tức cuối cùng.

Đây tuyệt đối là một cái tin tức không bao giờ hắn có thể nghĩ tới. Thương tâm, thương tâm đến cùng cực.

- Không thể nào!!! Tuyệt đối không!!!

- Gia gia người có nhìn lầm hay không???

- Bọn họ không thể chết được, không thể, không bao giờ có thể!!!

Nội tâm đang cùng cực hoảng loạn, nhưng trong mơ hồ hắn vẫn chưa tin tưởng lắm những gì lão già nói.

- Ngươi nên chấp nhận sự thật!

- Bọn họ đã xâm nhập vào cấm khu Quỷ đảo!

-Không một ai tiến vào cấm khu mà có thể sống sót! Ngay cả ta cũng không ngoại lệ!

- Có đến ngàn vạn người tiến vào cấm khu, nhưng không một ai còn mạng trở ra!

- Bán Tiên chết trong đó ít nhất cũng vài ngàn!

Lão già giải thích về sự khủng bố của Quỷ đảo. Cái nơi mà nếu không có bản đồ, là một tồn tại khủng khiếp nhất trên đại lục.

Quỷ đảo có bản đồ, nhưng chưa một ai tìm thấy, bởi đây chỉ là truyền thuyết.

Hoa Phong đã triệt để không còn hy vọng, dù chỉ là một tia mỏng manh cuối cùng.

Một nơi đáng sợ như thế, hai người bọn họ làm sao có thể sống sót, hắn cực kỳ không muốn tin, nhưng sự thật chung quy luôn rất khó để chấp nhận.



- Thần...Vân...Tông.!!!

- Nam...Thiên...Kiếm...Phái!!!

- Nam...Tương...Phái!!!

- Ta thề sẽ khiến các ngươi trả giá cực kỳ...đắt!!!

- A....a!!!

- Tại...sao??? Tại....sao???

Hoa Phong xiết chặt nắm tay, ngửa mặt gào thét.

Hai mắt hắn đỏ ngàu vì bi thương, thống khổ và cừu hận .

Bi thương đến cùng cực, thống khổ đến không thể nào diễn tả, cừu hận đến tận xương tủy.

Nếu không vì mấy cái tông phái đáng chết kia, thì hai người bọn họ đã không xảy ra chuyện.

- Quỷ đảo!!! Ta sẽ bầm ngươi thành vụn cám!!!

Hắn cũng không quên nghiến răng ghi thù cái hòn đảo vô cùng nguy hiểm kia.

- Ngươi tuyệt đối không được công kích Quỷ đảo!

- Cho dù sau này ngươi có mạnh hơn ta gấp trăm vạn lần, cũng không được manh động!

Lão già nhanh chóng lên tiếng trấn áp, thậm chí đề phòng Hoa Phong bị tẩu hỏa nhập ma, lão liền đè ép sự phẫn nộ của hắn đến mức thấp nhất.

Nếu không có lão đè ép, hắn không chỉ đơn giản đứng đó gào thét, bởi chuyện này đối với hắn là một cú sốc vô cùng lớn.

- Tại sao?

Hoa Phong cực lực áp chế bi thương, hướng lão già dò hỏi.

- Đợi đến khi nào ngươi có cảnh giới như ta, lúc đó ngươi khắc biết!

- Hiện tại cố gắng tu luyện cho tốt!

- Kẻ thù của ngươi cần chính ngươi giải quyết!

- Nhớ kỹ, dù ngươi mạnh đến đâu, thì Quỷ đảo cũng không phải là thứ ngươi có thể đụng đến!

- Sau đại hội Thiên Long ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào Hoa Gia!

Lão già nói vừa hết câu liền biến mất.

- Quỷ đảo!!! Quỷ đảo, dù ngươi có là thần hay là thánh, cũng sẽ có một ngày ta biến ngươi trở thành lịch sử!

Hoa Phong tay càng lúc càng xiết chặt.

Cái tin tức cực sốc này, chẳng những không làm hắn nản chí, ngược lại đẩy sự quyết tâm nhanh chóng cường đại của hắn, lên đến độ cao không thể tưởng tượng.

Bởi chỉ có cường đại hắn mới có thể trả thù, nếu không nhanh chóng đem đám người kia giết đến gà bay chó chạy, hắn cảm thấy hổ thẹn với bọn họ.

Bất quá, ngày hôm nay chẳng phải ngày tốt lành. Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, một phi kiếm truyền tin đột nhiên hướng Hoa Phong lao tới.

Tay bắt lấy phi kiếm, rất nhanh sắc mặt của hắn liền đen lại.

- Khốn kiếp!!!

Hoa Phong đọc hết nội dung trên phi kiếm, sự phẫn nộ vốn vừa thuyên giảm lại một trận dâng cao.

“Muốn cứu Trương Tiểu Thanh, lập tức tớiKiếm Yên thôn, hạn ba canh giờ, nếu không có mặt nhận về sẽ là thi thể”

Đây là nội dung trên phi kiếm.

- Lâm Lạc sao? Ngươi sẽ chết rất khó coi!!!

Hoa Phong sắc mặt một trận âm trầm.

Hắn tất nhiên biết là do ai giở trò, nhưng hắn cũng biết bản thân không là gì trong mắt đối phương.

Nếu phi kiếm tới sớm hơn, mọi chuyện rất dễ giải quyết, bởi vì gia gia hắn chưa có rời đi. Thế nhưng phi kiếm rất biết chọn thời cơ.

Hiện tại ngoài việc tự lực cánh sinh, hắn đã không còn cách nào khác. Vẫn biết đi là lành ít dữ nhiều, nhưng không thể không đi.

Từ giờ phút này, hắn tuyệt không cho phép kẻ nào gây hại Tiểu Thanh, hai người bỏ hắn ra đi, đã quá đủ rồi.

...



Kiếm Yên thôn, một thôn trấn nhỏ nằm dưới chân núi Kiếm Tông, cách kiếm tông độ chừng ngàn dặm.

Gọi là Kiếm Yên thôn bởi vì thôn là do Kiếm Tông tạo dựng, diện tích toàn thôn có hình yên ngựa, cho nên gọi là Kiếm Yên thôn.

Kiếm Yên thôn bình thường rất náo nhiệt, nhưng hôm nay trong thôn không một bóng người.

Ẩn sau sự bất thường ắt có điều cổ quái.

Bên ngoài ngay tại cổng thôn, có một tấm bia đá rất lớn, trên bia đá lúc này, Hoa Phong không biết từ khi nào đã đứng đó.

Một thân bạch y, đầu đội kim quan, tóc dài phiêu dật, nhìn sơ qua đã thấy khí thế bất phàm. Bất quá nhìn sơ thì bất phàm, nhưng nhìn kỹ liền lạnh run, bởi toàn thân hắn đang bao phủ một lớp sát khí dày đặc.

- Các ngươi ra hết đây đi!!!

Hoa Phong bất giác quát lớn.

Kiếm Yên thôn khá yên tĩnh, nhưng là một sự yên tĩnh chết chóc.

Ha ha

Bởi vì ngay khi Hoa Phong vừa dứt lời, trong thôn liền phát ra tiếng cười cuồng tiếu.

Sau tiếng cười có tới bảy bóng người xuất hiện, ba trong số đó là tam đại yêu quái, bốn người còn lại là Lâm Lạc cùng hai chấp sự lạ mặt, cuối cùng là Trương Tiểu Thanh.

- Hoa Phong! Không cần lo cho ta! Mau chạy đi!

Trương Tiểu Thanh khi trông thấy Hoa Phong, thần sắc liền tràn ngập lo lắng, nhưng sâu bên trong là sự ấm áp.

Hắn không ngờ thật sự tới cứu nàng, đây là điều mà nàng không nghĩ tới.

Nhưng chung quy nàng vẫn đủ lý trí để biết rằng, hắn đang trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.

- Chạy! Chạy lên trời hay chạy xuống đất?

- Ta nghĩ hắn sẽ chạy lên trời!

- Không đúng, hắn là chạy xuống đất!

Ha ha

Sự lo lắng của Trương Tiểu Thanh lại chính là chủ đề để sáu người Lâm Lạc châm chọc Hoa Phong.

- Tiểu tử! Hôm nay trên trời dưới đất ngươi cũng đừng mơ trốn thoát!

Người lên tiếng là Lâm Lạc. Hắn đang nhìn Hoa Phong như nhìn một xác chết. Sự giãy giụa thống khổ khi lọt vào tay mình, đã được hắn nhìn thấy đâu đó trên sắc mặt của đối phương.

- Hoa Phong! Để rồi xem ngươi sẽ thê thảm như nào?

- Thiên tài sao? Thiên tài cũng bị ta dẫm nát!

- Ta sẽ chà đạp, chà đạp đến khi ngươi không còn kiêu ngạo!

Một trong tam đại yêu quái, tên không có răng, hướng Hoa Phong hung ác.

Cũng như Lâm Lạc hắn đã xem Hoa Phong là một người chết.

- Các ngươi cứ việc huênh hoang cho đã!

- Để đến khi chết rồi lại không kịp hối hận!

Đối diện cường địch khủng bố, nhưng Hoa Phong khuôn mặt không có một tia sợ hãi. Nói chuyện không hề điệu thấp.

- Nàng yên tâm, ta nhất định không để ai gây hại đến nàng!

Hắn là hướng Trương Tiểu Thanh trấn an.

Trương Tiểu Thanh càng nghe càng ấm áp, không khóc mà đã tràn ngập nước mắt.

Nàng không có lên tiếng cản hắn, bởi vì dù sao chạy cũng không thoát.

- Nên nói ngươi ngu ngốc hay ngông cuồng?

- Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!

Hai tên chấp sự lạ mặt, một trước một sau cười lạnh. Nụ cười tràn ngập khinh thường cùng sát khí.

- Ta rất muốn biết ngươi còn kiêu ngạo được đến bao giờ?

Lâm Lạc mở miệng âm trầm. Vẻ mặt của hắn xem ra chuẩn bị động thủ.

- Người chết sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được đáp án!

Hoa Phong khẩu khí cũng không hề thua kém.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương