Kiếm Phá Thương Khung
-
Chương 254: Ma Nhân Tấn Công
- Trí nhớ không tồi!
Trần Nhiên biểu tình lạnh nhạt, nhếch miệng.
Hắn lúc này bề ngoài đã thu hồi khiếp sợ, nhưng nội tâm đang cùng cực chấn động.
Hắn vừa tận mắt chứng kiến một chuyện phi thường không thể tin nổi.
Một Thiên Sơn cảnh tru sát năm Sơn Hà cảnh, là cái chuyện gì kinh thế hãi tục.
Thiên tài, thiên kiêu, tất cả đều là rắm chó khi đặt cạnh tiểu tử này.
Trần Nhiên mắt nhìn Hoa Phong ban đầu là hung quang độc ác, nhưng chẳng hiểu do đâu sự độc ác đã được thay thế bằng một tia tinh quang thần bí.
- Ngươi tại sao ở chỗ này?
Hoa Phong thần sắc làm bộ kinh ngạc.
Bề ngoài hắn tuy rằng bình tĩnh, nhưng bên trong là một trận tuyệt vọng.
Hắn không ngờ xui xẻo đến mức vừa trải qua sinh tử chiến, thân còn mang trọng thương, lại gặp phải loại khủng bố như Trần Nhiên.
Thế nhưng cho dù lành lặn liền thế nào, đỉnh phong thì thế nào, gặp phải Trần Nhiên mặc kệ hoàn hảo hay không, hắn cũng không có bất kỳ một cơ hội.
Hải Dương cảnh đáng sợ như nào hắn tất nhiên biết rõ.
- Ta rất không thích nói chuyện với một kẻ sắp chết!
- Nhưng ngươi nếu đáp ứng ta hai điều kiện, ta đảm bảo sẽ không gây hại tới ngươi!
Trần Nhiên cao ngạo nói.
Hoa Phong là một tên biến thái, nhưng đó là khi trưởng thành, còn hiện tại trong mắt Trần Nhiên, đối phương chẳng khác nào kiến hôi.
Nhưng kiến hôi thông thường và kiến hôi yêu nghiệt, có khác biệt rất lớn về giá trị.
- Đáp ứng ngươi điều kiện?
Hoa Phong khó khăn lắm mới có thể bò dậy, sau khi ổn định thân hình, hắn liền hướng Trần Nhiên nghi hoặc.
Hắn phát hiện có cái gì không đúng.
Hơn nữa điều kiện đối phương đưa ra, chắc chắn không phải tốt lành gì.
- Điều kiện thứ nhất, giao hết bí mật của ngươi cho ta!
- Điều kiện thứ hai ngoan ngoãn làm con chó bên cạnh ta! Tuyệt đối phục tùng!
- Đây là hai điều kiện của ta, đáp ứng ta sẽ không bạc đãi ngươi!
- Bằng không! Chết!
Trần Nhiên không nhanh không chậm đưa ra điều kiện, chữ chết cuối cùng phát ra cực kỳ sắc lạnh, có tính chất uy hiếp cực cao.
Trong suy nghĩ của Trần Nhiên, hai điều kiện hắn đưa ra đã là mười phần chiếu cố.
Hắn còn cho rằng Hoa Phong chắc chắn không dám không đáp ứng.
Bởi vì không đáp ứng đồng nghĩa sẽ chết, mà trên đời không ai không sợ chết.
Làm chó thôi mà, có gì không không tốt, tôn nghiêm, mặt mũi, hai thứ này không quan trọng bằng sinh mạng.
- Trước khi đáp ứng ngươi hai điều kiện, ta cũng có điều kiện của mình!
Nghe Trần Nhiên đưa ra điều kiện, Hoa Phong cũng muốn đưa ra điều kiện.
Hắn lúc này thần sắc một trận bình tĩnh, hắn không muốn chết, nhưng chết không phải là thứ đáng sợ nhất. Có rất nhiều thứ còn khủng khiếp hơn cái chết vô số lần.
Mà một trong số đó là đi ngược đạo tâm, đi ngược chính mình.
- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta!
Trần Nhiên gằn giọng quát, mắt nhìn Hoa Phong đã mường tượng ra viễn cảnh đối phương trở thành một con chó.
Biến yêu nghiệt làm kẻ hầu người hạ, chuyện vui như này đổi lại là ai cũng cảm thấy phấn khích.
- Điều kiện của ta rất đơn giản!
- Ta bình sinh chưa thấy qua cái gì gọi là chó!
- Ngươi có thể làm thử, để ta bắt chước không?
Không quan tâm thái độ Trần Nhiên, Hoa Phong vẫn là nói ra điều kiện của mình.
Hàm nghĩa câu nói có vị ý khá thâm sâu, nhưng hắn vẫn bày bộ dạng hết sức vô tội.
- Ngươi muốn chết!!!
Trần Nhiên vốn đang vui, mặt mày bất giác đen lại, miệng gằn từng chữ, sát khí lạnh lẽo cũng hoàn toàn bạo phát.
Hắn đã bị Hoa Phong dẫn dắt từ cao ngạo sang khinh thường, cuối cùng là phẫn nộ.
Vốn dĩ hắn cho rằng Hoa Phong thật không biết bộ dạng tiểu cẩu, nhưng câu nói cuối cùng của đối phương, khiến hắn triệt để hiểu ra, tên trước mặt không hề có ý đáp ứng những gì hắn đưa ra.
- Đã cho ngươi cơ hội được sống!
- Ngươi lại đi tìm con đường chết!
- Nhưng ta muốn ngươi làm chó, ngươi nhất định không thể là người!
Trần Nhiên tiếp tục là người lên tiếng. Giọng điệu âm lãnh cùng mười phần tàn độc.
Trần Gia có một loại cấm thuật cực kỳ tà ác, gọi là cấm thuật khôi thi.
Cấm thuật khôi thi là đem người sống rút đi linh hồn, sau đó mang thân thể cùng linh hồn đi tế luyện.
Khi tế luyện, linh hồn sẽ bị xóa sạch ký ức, thân thể cũng trở nên vô tri vô giác.
Tế luyện thành công, đem linh hồn trả về thân thể, lúc này người bị tế luyện sẽ trở thành con rối của người tế luyện, nói gì làm nấy, đúng chất một con chó ngoan.
Khôi thi không những làm chó, còn là một vệ sĩ cực kỳ trung thành.
Trong suy nghĩ của Trần Nhiên, hắn muốn đem Hoa Phong luyện thành một khôi thi.
- Tới đây!
Trần Nhiên hung ác quát, sau đó cách không đưa tay, ý đồ muốn tóm gọn Hoa Phong.
Trần Nhiên chỉ hời hợt ra tay, nhưng Hoa Phong lại đang hứng chịu một lực áp bách cực đại.
Một luồng uy áp khủng khiếp ép cho hắn toàn thân không thể cử động. Nội chân nguyên đã hoàn toàn bị phong cấm, vận chuyển dù chỉ một tia cũng là quá tầm.
Thần thức bị đẩy trở về thức hải, một tấc cũng không thể phóng ra. Tình cảnh thập phần bất lợi.
- Tiểu tử, ta sẽ biến ngươi thành một con chó yêu nghiệt nhất!
- Khiến mấy lão già kia phải đỏ mắt!
- Đừng giãy giụa vô ích, nếu chẳng may chọc giận ta, ngươi sẽ biết như nào là thống khổ!
Trần Nhiên thần sắc càng lúc càng dữ tợn, mỗi một câu nói của hắn, Hoa Phong lại chịu thêm một phần áp bách.
- Ngươi tự ình siêu việt sao?
Hoa Phong cả người run rẩy, mặt mày đỏ bừng, áp lực mà hắn phải chịu là cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng dù có bao nhiêu áp lực, hắn vẫn cho thấy cái gì là kiêu ngạo.
- Đi chết đi!
Hoa Phong hét lớn, không ngờ muốn động thủ phản kích.
Một luồng khi thế khiến đất trời quay cuồng, lấy hắn làm trung tâm bộc phát.
Khí thế phát ra, lực áp bách không tiêu tán, nhưng đủ để hắn dẫn động tam sinh liều mạng.
Bất quá ngay khi hắn nổi điên, chuẩn bị liều mạng, một đạo kiếm quang tru thần sát phật chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng Trần Nhiên giết qua.
Kiếm quang lướt qua với tốc độ gấp mấy lần ánh sáng, Trần Nhiên mặc dù cực mạnh, nhưng lại không kịp làm ra một chút phản ứng, nhanh chóng bị chém làm hai nữa, chết không biết vì sao mình chết.
Trước khi chết biểu tình trên mặt hắn là một trận khinh miệt..
Hắn khinh thường bởi vì một con kiến lại dám hướng mình làm làm ra phản kháng.
Hắn thậm chí không buồn động thủ, để con kiến biết như nào là tuyệt vọng. Nhưng kết quả hắn lại chết một cách vô thanh vô tức.
- Ai???
Hoa Phong mặt mày biến sắc, nội tâm sợ hãi quát lớn.
Khí thế toàn thân một trận co vòi, hai mắt đảo quanh, thần thức cũng toàn bộ được phóng xuất.
Thế nhưng hắn có nhìn đỏ cả mắt cũng không hề phát hiện ra cái gì bất thường. Đạo kiếm quang khủng bố vừa rồi giống như một giấc mơ.
Nhưng nếu là mơ thì Trần Nhiên tại sao lại chết.
- Đa tạ tiền bối cứu mạng!
Hoa Phong cố gắng áp chế khiếp sợ, chắp tay hướng không trung thi lễ.
Hắn cho rằng đạo kiếm quang chẳng thể tự nhiên mà có.
Và vị cường giả thần bí kia chỉ sợ không muốn lộ mặt, hoặc đi ngang qua tiện tay xuất kiếm, rồi biến mất vô tung.
Bất quá dù ra sao thì cũng đã mang hắn từ cõi chết trở về, là một cái nhân tình cần phải cảm kích.
- Nơi này không thể ở lâu!
Miệng lẩm bẩm, Hoa Phong ngay tại chỗ biến mất.
...
Tây đại lục Thiên Vân thành.
- Nếu không muốn chết lập tức cút ngay!
Một đạo thanh âm như vọng từ thiên địa? đột ngột vang lên giữa không trung Thiên Vân thành.
Bất quá thanh âm dù vang vọng, nhưng không một ai nghe thấy, ngoại trừ một thân ảnh hư vô mờ mịt, hay nói đúng hơn là cái bóng.
Đạo thân ảnh, mục tiêu công kích của thanh âm, còn chưa kịp bước vào cổng thành, đã bị ép đến tinh thần gần như sụp đổ.
Chỉ thiếu một chút thôi, liền tan thành tro bụi.
- Tiền bối hiểu lầm!
- Vãn bối đến đây chỉ muốn điều tra một vài chuyện!
Trước thanh âm hùng hồn, đạo thân ảnh cả người vô lực, nội tâm vô cùng hoảng sợ, phả rất khó khăn mới có thể nói chuyện.
Hắn không ngờ tại nơi thâm sơn cùng cốc, lại tồn tại cường giả khủng bố bực này.
- Nơi đây không phải là nơi đám người nội vực các ngươi có thể đặt chân!
Thanh âm kia tiếp tục vang lên, giọng điệu dường như mất kiên nhẫn.
- Tiền bối bớt giận, vãn bối không có ác ý!
- Chuyện là tông môn vừa thu nạp một đệ tử!
- Người này đến từ ngoại vực, xuất thân tại Thiên Vân thành!
- Hắn là thiên tài hiếm có, cho nên vãn bối muốn biết thêm một số tin tức về hắn!
Đạo thân ảnh ra sức trần tình, nhưng tư thế đã chuẩn bị liều mạng...bỏ chạy.
- Ngươi nói là Hoa Phong!
Thanh âm kia hơi hòa hoãn, nhưng vẫn khá âm trầm.
- Đúng! Đúng!
Đạo thân ảnh thấy tình hình khởi sắc liền vui lên không ít.
- Để lại danh tính tông môn!
- Ta sẽ đích thân tới, còn bây giờ về đi!
Thanh âm kia triệt để không còn địch ý, thậm chí còn có chút hiếu kỳ xen lẫn quan tâm.
- Nhị phẩm tông môn, Kiếm Tông!
- Thái thượng trưởng lão, Trần Viễn Sinh! Tông chủ Nhậm Thiên Trường!
- Vãn bối xin phép cáo lui!
Đạo thân ảnh nói xong liền biến mất, mãi khi đi xa hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng đẫm mồ hôi lạnh.
...
Vừa trở lại nơi trú đóng, Hoa Phong liền phát hiện Thiên Sát phân khu bầu không khí đang một hồi khẩn trương.
Khó hiểu cùng nghi hoặc hắn lập tức đi tìm người để hỏi rõ sự tình.
Rất nhanh hắn bắt gặp một thanh niên Thiên Địa cảnh đang di chuyển có phần gấp gáp. Chắn trước mặt đối phương, hắn nói.
- Vị huynh đệ này, đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết sao?
- Ma nhân đang tấn công, toàn bộ phân khu đã ra chiến trường!
Thanh niên kia nhìn Hoa Phong với vẻ hiếu kỳ. Có vẻ như hắn không nhận biết Hoa Phong.
- Đa tạ!
Hoa Phong nói câu khách khí, sau đó liền nhường đường. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền theo sau đối phương.
Ma nhân có hình dạng như nào hắn rất muốn biết, còn binh pháp lợi hại ra sao cũng muốn kiểm chứng.
Trần Nhiên biểu tình lạnh nhạt, nhếch miệng.
Hắn lúc này bề ngoài đã thu hồi khiếp sợ, nhưng nội tâm đang cùng cực chấn động.
Hắn vừa tận mắt chứng kiến một chuyện phi thường không thể tin nổi.
Một Thiên Sơn cảnh tru sát năm Sơn Hà cảnh, là cái chuyện gì kinh thế hãi tục.
Thiên tài, thiên kiêu, tất cả đều là rắm chó khi đặt cạnh tiểu tử này.
Trần Nhiên mắt nhìn Hoa Phong ban đầu là hung quang độc ác, nhưng chẳng hiểu do đâu sự độc ác đã được thay thế bằng một tia tinh quang thần bí.
- Ngươi tại sao ở chỗ này?
Hoa Phong thần sắc làm bộ kinh ngạc.
Bề ngoài hắn tuy rằng bình tĩnh, nhưng bên trong là một trận tuyệt vọng.
Hắn không ngờ xui xẻo đến mức vừa trải qua sinh tử chiến, thân còn mang trọng thương, lại gặp phải loại khủng bố như Trần Nhiên.
Thế nhưng cho dù lành lặn liền thế nào, đỉnh phong thì thế nào, gặp phải Trần Nhiên mặc kệ hoàn hảo hay không, hắn cũng không có bất kỳ một cơ hội.
Hải Dương cảnh đáng sợ như nào hắn tất nhiên biết rõ.
- Ta rất không thích nói chuyện với một kẻ sắp chết!
- Nhưng ngươi nếu đáp ứng ta hai điều kiện, ta đảm bảo sẽ không gây hại tới ngươi!
Trần Nhiên cao ngạo nói.
Hoa Phong là một tên biến thái, nhưng đó là khi trưởng thành, còn hiện tại trong mắt Trần Nhiên, đối phương chẳng khác nào kiến hôi.
Nhưng kiến hôi thông thường và kiến hôi yêu nghiệt, có khác biệt rất lớn về giá trị.
- Đáp ứng ngươi điều kiện?
Hoa Phong khó khăn lắm mới có thể bò dậy, sau khi ổn định thân hình, hắn liền hướng Trần Nhiên nghi hoặc.
Hắn phát hiện có cái gì không đúng.
Hơn nữa điều kiện đối phương đưa ra, chắc chắn không phải tốt lành gì.
- Điều kiện thứ nhất, giao hết bí mật của ngươi cho ta!
- Điều kiện thứ hai ngoan ngoãn làm con chó bên cạnh ta! Tuyệt đối phục tùng!
- Đây là hai điều kiện của ta, đáp ứng ta sẽ không bạc đãi ngươi!
- Bằng không! Chết!
Trần Nhiên không nhanh không chậm đưa ra điều kiện, chữ chết cuối cùng phát ra cực kỳ sắc lạnh, có tính chất uy hiếp cực cao.
Trong suy nghĩ của Trần Nhiên, hai điều kiện hắn đưa ra đã là mười phần chiếu cố.
Hắn còn cho rằng Hoa Phong chắc chắn không dám không đáp ứng.
Bởi vì không đáp ứng đồng nghĩa sẽ chết, mà trên đời không ai không sợ chết.
Làm chó thôi mà, có gì không không tốt, tôn nghiêm, mặt mũi, hai thứ này không quan trọng bằng sinh mạng.
- Trước khi đáp ứng ngươi hai điều kiện, ta cũng có điều kiện của mình!
Nghe Trần Nhiên đưa ra điều kiện, Hoa Phong cũng muốn đưa ra điều kiện.
Hắn lúc này thần sắc một trận bình tĩnh, hắn không muốn chết, nhưng chết không phải là thứ đáng sợ nhất. Có rất nhiều thứ còn khủng khiếp hơn cái chết vô số lần.
Mà một trong số đó là đi ngược đạo tâm, đi ngược chính mình.
- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta!
Trần Nhiên gằn giọng quát, mắt nhìn Hoa Phong đã mường tượng ra viễn cảnh đối phương trở thành một con chó.
Biến yêu nghiệt làm kẻ hầu người hạ, chuyện vui như này đổi lại là ai cũng cảm thấy phấn khích.
- Điều kiện của ta rất đơn giản!
- Ta bình sinh chưa thấy qua cái gì gọi là chó!
- Ngươi có thể làm thử, để ta bắt chước không?
Không quan tâm thái độ Trần Nhiên, Hoa Phong vẫn là nói ra điều kiện của mình.
Hàm nghĩa câu nói có vị ý khá thâm sâu, nhưng hắn vẫn bày bộ dạng hết sức vô tội.
- Ngươi muốn chết!!!
Trần Nhiên vốn đang vui, mặt mày bất giác đen lại, miệng gằn từng chữ, sát khí lạnh lẽo cũng hoàn toàn bạo phát.
Hắn đã bị Hoa Phong dẫn dắt từ cao ngạo sang khinh thường, cuối cùng là phẫn nộ.
Vốn dĩ hắn cho rằng Hoa Phong thật không biết bộ dạng tiểu cẩu, nhưng câu nói cuối cùng của đối phương, khiến hắn triệt để hiểu ra, tên trước mặt không hề có ý đáp ứng những gì hắn đưa ra.
- Đã cho ngươi cơ hội được sống!
- Ngươi lại đi tìm con đường chết!
- Nhưng ta muốn ngươi làm chó, ngươi nhất định không thể là người!
Trần Nhiên tiếp tục là người lên tiếng. Giọng điệu âm lãnh cùng mười phần tàn độc.
Trần Gia có một loại cấm thuật cực kỳ tà ác, gọi là cấm thuật khôi thi.
Cấm thuật khôi thi là đem người sống rút đi linh hồn, sau đó mang thân thể cùng linh hồn đi tế luyện.
Khi tế luyện, linh hồn sẽ bị xóa sạch ký ức, thân thể cũng trở nên vô tri vô giác.
Tế luyện thành công, đem linh hồn trả về thân thể, lúc này người bị tế luyện sẽ trở thành con rối của người tế luyện, nói gì làm nấy, đúng chất một con chó ngoan.
Khôi thi không những làm chó, còn là một vệ sĩ cực kỳ trung thành.
Trong suy nghĩ của Trần Nhiên, hắn muốn đem Hoa Phong luyện thành một khôi thi.
- Tới đây!
Trần Nhiên hung ác quát, sau đó cách không đưa tay, ý đồ muốn tóm gọn Hoa Phong.
Trần Nhiên chỉ hời hợt ra tay, nhưng Hoa Phong lại đang hứng chịu một lực áp bách cực đại.
Một luồng uy áp khủng khiếp ép cho hắn toàn thân không thể cử động. Nội chân nguyên đã hoàn toàn bị phong cấm, vận chuyển dù chỉ một tia cũng là quá tầm.
Thần thức bị đẩy trở về thức hải, một tấc cũng không thể phóng ra. Tình cảnh thập phần bất lợi.
- Tiểu tử, ta sẽ biến ngươi thành một con chó yêu nghiệt nhất!
- Khiến mấy lão già kia phải đỏ mắt!
- Đừng giãy giụa vô ích, nếu chẳng may chọc giận ta, ngươi sẽ biết như nào là thống khổ!
Trần Nhiên thần sắc càng lúc càng dữ tợn, mỗi một câu nói của hắn, Hoa Phong lại chịu thêm một phần áp bách.
- Ngươi tự ình siêu việt sao?
Hoa Phong cả người run rẩy, mặt mày đỏ bừng, áp lực mà hắn phải chịu là cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng dù có bao nhiêu áp lực, hắn vẫn cho thấy cái gì là kiêu ngạo.
- Đi chết đi!
Hoa Phong hét lớn, không ngờ muốn động thủ phản kích.
Một luồng khi thế khiến đất trời quay cuồng, lấy hắn làm trung tâm bộc phát.
Khí thế phát ra, lực áp bách không tiêu tán, nhưng đủ để hắn dẫn động tam sinh liều mạng.
Bất quá ngay khi hắn nổi điên, chuẩn bị liều mạng, một đạo kiếm quang tru thần sát phật chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng Trần Nhiên giết qua.
Kiếm quang lướt qua với tốc độ gấp mấy lần ánh sáng, Trần Nhiên mặc dù cực mạnh, nhưng lại không kịp làm ra một chút phản ứng, nhanh chóng bị chém làm hai nữa, chết không biết vì sao mình chết.
Trước khi chết biểu tình trên mặt hắn là một trận khinh miệt..
Hắn khinh thường bởi vì một con kiến lại dám hướng mình làm làm ra phản kháng.
Hắn thậm chí không buồn động thủ, để con kiến biết như nào là tuyệt vọng. Nhưng kết quả hắn lại chết một cách vô thanh vô tức.
- Ai???
Hoa Phong mặt mày biến sắc, nội tâm sợ hãi quát lớn.
Khí thế toàn thân một trận co vòi, hai mắt đảo quanh, thần thức cũng toàn bộ được phóng xuất.
Thế nhưng hắn có nhìn đỏ cả mắt cũng không hề phát hiện ra cái gì bất thường. Đạo kiếm quang khủng bố vừa rồi giống như một giấc mơ.
Nhưng nếu là mơ thì Trần Nhiên tại sao lại chết.
- Đa tạ tiền bối cứu mạng!
Hoa Phong cố gắng áp chế khiếp sợ, chắp tay hướng không trung thi lễ.
Hắn cho rằng đạo kiếm quang chẳng thể tự nhiên mà có.
Và vị cường giả thần bí kia chỉ sợ không muốn lộ mặt, hoặc đi ngang qua tiện tay xuất kiếm, rồi biến mất vô tung.
Bất quá dù ra sao thì cũng đã mang hắn từ cõi chết trở về, là một cái nhân tình cần phải cảm kích.
- Nơi này không thể ở lâu!
Miệng lẩm bẩm, Hoa Phong ngay tại chỗ biến mất.
...
Tây đại lục Thiên Vân thành.
- Nếu không muốn chết lập tức cút ngay!
Một đạo thanh âm như vọng từ thiên địa? đột ngột vang lên giữa không trung Thiên Vân thành.
Bất quá thanh âm dù vang vọng, nhưng không một ai nghe thấy, ngoại trừ một thân ảnh hư vô mờ mịt, hay nói đúng hơn là cái bóng.
Đạo thân ảnh, mục tiêu công kích của thanh âm, còn chưa kịp bước vào cổng thành, đã bị ép đến tinh thần gần như sụp đổ.
Chỉ thiếu một chút thôi, liền tan thành tro bụi.
- Tiền bối hiểu lầm!
- Vãn bối đến đây chỉ muốn điều tra một vài chuyện!
Trước thanh âm hùng hồn, đạo thân ảnh cả người vô lực, nội tâm vô cùng hoảng sợ, phả rất khó khăn mới có thể nói chuyện.
Hắn không ngờ tại nơi thâm sơn cùng cốc, lại tồn tại cường giả khủng bố bực này.
- Nơi đây không phải là nơi đám người nội vực các ngươi có thể đặt chân!
Thanh âm kia tiếp tục vang lên, giọng điệu dường như mất kiên nhẫn.
- Tiền bối bớt giận, vãn bối không có ác ý!
- Chuyện là tông môn vừa thu nạp một đệ tử!
- Người này đến từ ngoại vực, xuất thân tại Thiên Vân thành!
- Hắn là thiên tài hiếm có, cho nên vãn bối muốn biết thêm một số tin tức về hắn!
Đạo thân ảnh ra sức trần tình, nhưng tư thế đã chuẩn bị liều mạng...bỏ chạy.
- Ngươi nói là Hoa Phong!
Thanh âm kia hơi hòa hoãn, nhưng vẫn khá âm trầm.
- Đúng! Đúng!
Đạo thân ảnh thấy tình hình khởi sắc liền vui lên không ít.
- Để lại danh tính tông môn!
- Ta sẽ đích thân tới, còn bây giờ về đi!
Thanh âm kia triệt để không còn địch ý, thậm chí còn có chút hiếu kỳ xen lẫn quan tâm.
- Nhị phẩm tông môn, Kiếm Tông!
- Thái thượng trưởng lão, Trần Viễn Sinh! Tông chủ Nhậm Thiên Trường!
- Vãn bối xin phép cáo lui!
Đạo thân ảnh nói xong liền biến mất, mãi khi đi xa hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lưng cũng đẫm mồ hôi lạnh.
...
Vừa trở lại nơi trú đóng, Hoa Phong liền phát hiện Thiên Sát phân khu bầu không khí đang một hồi khẩn trương.
Khó hiểu cùng nghi hoặc hắn lập tức đi tìm người để hỏi rõ sự tình.
Rất nhanh hắn bắt gặp một thanh niên Thiên Địa cảnh đang di chuyển có phần gấp gáp. Chắn trước mặt đối phương, hắn nói.
- Vị huynh đệ này, đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi không biết sao?
- Ma nhân đang tấn công, toàn bộ phân khu đã ra chiến trường!
Thanh niên kia nhìn Hoa Phong với vẻ hiếu kỳ. Có vẻ như hắn không nhận biết Hoa Phong.
- Đa tạ!
Hoa Phong nói câu khách khí, sau đó liền nhường đường. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền theo sau đối phương.
Ma nhân có hình dạng như nào hắn rất muốn biết, còn binh pháp lợi hại ra sao cũng muốn kiểm chứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook