Kiếm Phá Thương Khung
-
Chương 12: Tìm kiếm Hoa Phong
Hoa phủ trong buổi sớm mai, sương mù nhè nhẹ bao quanh, trông thật bình yên và tĩnh lặng. Khi những tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện nơi chân trời, cũng là lúc Hoa Phủ xuất hiện một sự náo nhiệt lạ thường, sự náo nhiệt của hỗn loạn. Hoa Phong con trai gia chủ đã biến mất không tung tích trong chính gia tộc của mình.
-Toàn lực tìm kiếm
-Ta muốn xem kẻ nào lớn mật, lạidám bắt cóc người trong Hoa phủ.
Người lên tiếng là Hoa Thiên Phong, phó gia chủ cũng là thúc phụ của Hoa Phong. Có một điểm kỳ lạ là dù rất hay đả kích huynh trưởng, và luôn tỏ vẻ khinh thường phế vật Hoa Phong, nhưng xảy ra chuyện Hoa Phong mất tích, hắn lại tỏ sốt sắng hơn cả.
-Phu nhân đừng quá lo lắng.
- Thiếu gia nhất định không có chuyện gì.
Hà Một Tuyết lên tiếng an ủi Dương Tuệ Lan. Lúc hay tin nhi tử mất tích nàng thậm chí còn không tin, nhưng tìm kiếm đến giờ này vẫn không có chút tin tức nào, khiến nàng lo lắng không thôi.
-Hoa Thanh!
-Có thuộc hạ.
-Ngươi dẫn theo hai trăm hộ vệ xuất thành, toàn lực tra xét các vùng thôn xóm lân cận, đặc biệt là các sơn trại sơn tặc.
-Thuộc hạ đã rõ.
-Đi làm nhanh đi.
-Vậy thuộc ha xin lui trước.
Ở trong thư phòng gia chủ Hoa Vô Kỵ ra lệnh cho Hoa Thanh, dẫn người xuất thành tìm kiếm tung tích nhi tử.
Dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng Hoa Vô Kỵ đang vô cùng lo lắng. Là gia chủ hắn phải luôn làm ra bộ mặt trấn định và bình tĩnh, nhưng với vị trí một người cha sự quan tâm khó mà nói hết bằng lời. Nếu đã không thể giúp nhi tử tu luyện thì dù làm thường nhân cũng phải cho hắn một cuộc sống bình yên nhất. Nhưng hôm nay nhi tử lại mất tích trước mắt mình làm hắn hết sức tức giận. Sắc mặt âm trầm hắn đẩy cửa ra ngoài, kế tiếp việc hắn sắp làm sẽ vô cùng kinh động thậm chí liên hệ đến cả quốc gia.
-Phu nhân và gia chủ đã mấy ngày không thấy xuất hiện rồi.
- Không biết họ đi đâu.
-Chỉ là môt tên phế vật, có cần kinh động nhiều người như vậy không chứ.
Một đám hạ nhân không có việc làm, rảnh rỗi ngồi bàn qua tán lại về sự mất tích của Hoa Phong.
-Câm miệng hết cho ta.
-Các ngươi hết chuyện để nói sao.
Cả đám hạ nhân quay lại thấy người vừa lên tiếng là Hà Mộ Tuyết, liền mặt xám như tro run run chuồn mất dạng.
Mấy ngày nay Hà Mộ Tuyết rất buồn bực, nàng nghĩ sự mất tích của thiếu gia có một phần lỗi của nàng, dù sao thì nàng là người trực tiếp canh chừng thiếu gia. Đang thẩn thờ đi loanh quanh thì nghe đám hạ nhân bàn tán làm nàng hết sức khó chịu, nhưng nàng chỉ quát chứ không làm gì, bởi miệng thiên hạ che bao giờ mới hết.
Trong gian phòng nào đó, có hai người đang nói chuyện, một thiếu niên và một thanh niên.
-Phụ thân, tên phế vật đó mất tích, phụ thân cần gì phải nhọc lòng tìm kiếm như vậy?
-Nếu hắn thật sự không thể trở về, chức gia chủ tương lai chẳng phải...
Người thiếu niên lên tiếng.
-Ngu ngốc! ngươi nhòm ngó chức gia chủ sao?
-Ngươi có biết làm gia chủ, biết bao nhiêu việc cần xử lý.
-Mà ngươi có thiên tư xuất chúng, hãy để dành thời gian đó mà tu luyện đi.
Người thanh niên được gọi là phụ thân sắc mặt nghiêm nghị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, răn dạy thiếu niên.
-Nhưng không phải bao năm qua, phụ thân luôn không phục đại bá làm gia chủ sao?
Thiếu niên khó hiểu hỏi lại.
-Ta không phục sao, ta càng muốn hắn làm gia chủ thật tốt.
-Tại sao?
-Tại vì hắn là ca ca của ta.
-Ngươi có biết nếu như ta không đả kích hắn, thì hắn sẽ không làm tốt chức gia chủ không.
Thiếu niên cắt ngang lời của phụ thân hắn, nghe câu tiếp theo thì hắn lại cảm thấy khó hiểu vô cùng.
- Hài tử à! với tư chất của đại bá ngươi một khi không có áp lực gì, một lòng tu luyện bây giờ có lẽ đã đạt đến cảng giới cao hơn ta rồi.
-Nhưng nếu hắn dốc lòng tu luyện mà ta cũng vậy, chẳng phải chức gia chủ hai tay dâng cho người khác sao.
-Ta hay đã kích hắn là vì muốn tạo áp lực cho hắn, chứ không phải nhòm ngó cái gia chủ vô vị kia. Một cái phó đã làm mệt chết ta rồi.
-Hài tử! ngươi phải nhớ kỹ, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng nẻn làm gia chủ. Bởi vì khi làm một người đứng đầu gia tộc áp lực không phải nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện, đặc biệt là đối với thiên tài như ngươi.
-Còn nữa có một điều ta muốn con phải đặc biệt ghi nhớ, huynh đệ máu mủ tình thâm, không thể mua được bằng bất cứ thứ gì. Ngươi và Hoa Phong tuy không phải cùng phụ mẫu sinh ra, nhưng lại chảy chung cùng một loại máu, dù ngươi có chối bỏ đến đâu, cũng chẳng xoay chuyển được gì. Cho nên hắn có là gì thì sau này ngươi nhất định phải chiếu cố hắn. Trừ phi hắn là kẻ không biết điều.
-Thôi được rồi, ngươi mới về còn mệt, đi nghỉ đi. Ta còn phải tìm tung tích của hắn.
Thanh niên sắc mặt hòa hoãn, sau khi khuyên bảo nhi tử một hồi mới đẩy cửa rời đi.
Sau khi phụ thân rời đi.Hoa Hùng một mình trong phòng lẩm bẩm.
-Tình huynh đệ không mua được bằng bất cứ thứ gì sao?
-Dù ta là thiên tài Hoa Phong là phế vật thì cũnh là chung dòng máu ư?
Thiếu niên chính là Hoa Hùng đưỡ sư phụ cho nghỉ phép vài ngày, hắn liền trở lại gia tộc thì hay tin Hoa Phong mất tích, thần sắc kích động muốn tìm phụ thân để bày tỏ, ai ngờ bị dội xô nước lạnh.
-Phụ thân nói đúng dù ta là thiên tài hay Hoa Phong là Thiên tài có khác gì nhau, cũng là huynh đệ không ai có thể thay đổi được.
-Ách! hắn sao có thể là thiên tài được chứ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt Hoa Hùng cũng ra khỏi phòng đi về tiểu viện của mình. Thiếu niên Hoa Hùng ngông nghênh ngày nào bây giờ đã lớn.
-Vô Kỵ huynh, có chuyện như vạy sao.
-Thật lớn mật!
Trong một đại sảnh rất lớn có năm người đang nói chuyện. Một thanh niên mặc trường sam màu lam, tay cầm chiết phiến (quạt) tức giận mắng.
-Ta hôm nay đến đây là nhờ tông môn giúp ta tìm ra manh mối.
Người vừa lên tiếng là Hoa Vô Kỵ.
- Huynh yên tâm, chuyện của huynh là chuyện của chúng ta, mà chuyện của chúng ta tông môn nhất định sẽ quản.
Một nữ nhân lên tiếng, giọng nói như chim vàng anh, nghe thôi cũng động lòng người.
-Phải làm phiền đến các vị rồi.
Hoa Vô Kỵ cười khổ nói.
- Huynh từ khi nào khách sáo như vậy?
Người lên tiếng là một đại hán, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất khủng bố.
- Vậy ta xin cái lui trước.
-Được rồi! huynh về trước đi. chúng ta sẽ tận lực.
Cáo từ bốn người, Hoa Vô Kỵ xoay người rời đi, tâm tình đầy phức tạp.
Hắn là gia chủ Hoa gia, còn một thân phận khác, chính là đệ tử tinh anh của một tông môn ngũ phẩm.
Tông môn ngũ phẩm cường đại cỡ nào còn chưa thể nói, nhưng dậm chân một cái có thể làm rung chuyển vô số quốc gia.
Tông môn ở rất xa Thanh quốc phải mất hơn năm ngày đường hắn mới tới được đây.
Hắn chưa từng ra mặt nhờ vả ai dù có rất nhiều bằng hữu tốt, thậm chí vào sinh ra tử. Nhưng hôm nay vì tìm kiếm tung tích Hoa Phong hắn bỏ luôn cả mặt mũi đi nhờ vả tông môn, đối với những bằng hữu của hắn không tính là gì, nhưng với hắn đây là lần đầu mở miệng nhờ người giúp, nên tâm tình phức tạp chung quy cũng rất khó tránh.
Dù mất hết mặt mũi nhưng hiệu quả khi ra tay, của ngũ phẩm tông môn là kinh khủng cỡ nào.
Ở một nơi nào đó trên một ngọn núi, quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết trắng xóa. Bất chợt có một cô gái vô cùng xinh đẹp đi ra từ trong đó, kỳ lạ là dù trời đang gió tuyết mà trên người nàng không dính một chút xíu nào cả.
-Hi vọng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nàng lẩm bẩm. Thì ra cô gái xinh đẹp này lại Dương Tuệ Lan nàng cũng đi nhờ tông môn giúp tìm tung tích nhi tử.
Có thể nói vì Hoa Phong phu thê bọn họ xuất cả vốn gốc rồi.
-Toàn lực tìm kiếm
-Ta muốn xem kẻ nào lớn mật, lạidám bắt cóc người trong Hoa phủ.
Người lên tiếng là Hoa Thiên Phong, phó gia chủ cũng là thúc phụ của Hoa Phong. Có một điểm kỳ lạ là dù rất hay đả kích huynh trưởng, và luôn tỏ vẻ khinh thường phế vật Hoa Phong, nhưng xảy ra chuyện Hoa Phong mất tích, hắn lại tỏ sốt sắng hơn cả.
-Phu nhân đừng quá lo lắng.
- Thiếu gia nhất định không có chuyện gì.
Hà Một Tuyết lên tiếng an ủi Dương Tuệ Lan. Lúc hay tin nhi tử mất tích nàng thậm chí còn không tin, nhưng tìm kiếm đến giờ này vẫn không có chút tin tức nào, khiến nàng lo lắng không thôi.
-Hoa Thanh!
-Có thuộc hạ.
-Ngươi dẫn theo hai trăm hộ vệ xuất thành, toàn lực tra xét các vùng thôn xóm lân cận, đặc biệt là các sơn trại sơn tặc.
-Thuộc hạ đã rõ.
-Đi làm nhanh đi.
-Vậy thuộc ha xin lui trước.
Ở trong thư phòng gia chủ Hoa Vô Kỵ ra lệnh cho Hoa Thanh, dẫn người xuất thành tìm kiếm tung tích nhi tử.
Dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng Hoa Vô Kỵ đang vô cùng lo lắng. Là gia chủ hắn phải luôn làm ra bộ mặt trấn định và bình tĩnh, nhưng với vị trí một người cha sự quan tâm khó mà nói hết bằng lời. Nếu đã không thể giúp nhi tử tu luyện thì dù làm thường nhân cũng phải cho hắn một cuộc sống bình yên nhất. Nhưng hôm nay nhi tử lại mất tích trước mắt mình làm hắn hết sức tức giận. Sắc mặt âm trầm hắn đẩy cửa ra ngoài, kế tiếp việc hắn sắp làm sẽ vô cùng kinh động thậm chí liên hệ đến cả quốc gia.
-Phu nhân và gia chủ đã mấy ngày không thấy xuất hiện rồi.
- Không biết họ đi đâu.
-Chỉ là môt tên phế vật, có cần kinh động nhiều người như vậy không chứ.
Một đám hạ nhân không có việc làm, rảnh rỗi ngồi bàn qua tán lại về sự mất tích của Hoa Phong.
-Câm miệng hết cho ta.
-Các ngươi hết chuyện để nói sao.
Cả đám hạ nhân quay lại thấy người vừa lên tiếng là Hà Mộ Tuyết, liền mặt xám như tro run run chuồn mất dạng.
Mấy ngày nay Hà Mộ Tuyết rất buồn bực, nàng nghĩ sự mất tích của thiếu gia có một phần lỗi của nàng, dù sao thì nàng là người trực tiếp canh chừng thiếu gia. Đang thẩn thờ đi loanh quanh thì nghe đám hạ nhân bàn tán làm nàng hết sức khó chịu, nhưng nàng chỉ quát chứ không làm gì, bởi miệng thiên hạ che bao giờ mới hết.
Trong gian phòng nào đó, có hai người đang nói chuyện, một thiếu niên và một thanh niên.
-Phụ thân, tên phế vật đó mất tích, phụ thân cần gì phải nhọc lòng tìm kiếm như vậy?
-Nếu hắn thật sự không thể trở về, chức gia chủ tương lai chẳng phải...
Người thiếu niên lên tiếng.
-Ngu ngốc! ngươi nhòm ngó chức gia chủ sao?
-Ngươi có biết làm gia chủ, biết bao nhiêu việc cần xử lý.
-Mà ngươi có thiên tư xuất chúng, hãy để dành thời gian đó mà tu luyện đi.
Người thanh niên được gọi là phụ thân sắc mặt nghiêm nghị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, răn dạy thiếu niên.
-Nhưng không phải bao năm qua, phụ thân luôn không phục đại bá làm gia chủ sao?
Thiếu niên khó hiểu hỏi lại.
-Ta không phục sao, ta càng muốn hắn làm gia chủ thật tốt.
-Tại sao?
-Tại vì hắn là ca ca của ta.
-Ngươi có biết nếu như ta không đả kích hắn, thì hắn sẽ không làm tốt chức gia chủ không.
Thiếu niên cắt ngang lời của phụ thân hắn, nghe câu tiếp theo thì hắn lại cảm thấy khó hiểu vô cùng.
- Hài tử à! với tư chất của đại bá ngươi một khi không có áp lực gì, một lòng tu luyện bây giờ có lẽ đã đạt đến cảng giới cao hơn ta rồi.
-Nhưng nếu hắn dốc lòng tu luyện mà ta cũng vậy, chẳng phải chức gia chủ hai tay dâng cho người khác sao.
-Ta hay đã kích hắn là vì muốn tạo áp lực cho hắn, chứ không phải nhòm ngó cái gia chủ vô vị kia. Một cái phó đã làm mệt chết ta rồi.
-Hài tử! ngươi phải nhớ kỹ, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng nẻn làm gia chủ. Bởi vì khi làm một người đứng đầu gia tộc áp lực không phải nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện, đặc biệt là đối với thiên tài như ngươi.
-Còn nữa có một điều ta muốn con phải đặc biệt ghi nhớ, huynh đệ máu mủ tình thâm, không thể mua được bằng bất cứ thứ gì. Ngươi và Hoa Phong tuy không phải cùng phụ mẫu sinh ra, nhưng lại chảy chung cùng một loại máu, dù ngươi có chối bỏ đến đâu, cũng chẳng xoay chuyển được gì. Cho nên hắn có là gì thì sau này ngươi nhất định phải chiếu cố hắn. Trừ phi hắn là kẻ không biết điều.
-Thôi được rồi, ngươi mới về còn mệt, đi nghỉ đi. Ta còn phải tìm tung tích của hắn.
Thanh niên sắc mặt hòa hoãn, sau khi khuyên bảo nhi tử một hồi mới đẩy cửa rời đi.
Sau khi phụ thân rời đi.Hoa Hùng một mình trong phòng lẩm bẩm.
-Tình huynh đệ không mua được bằng bất cứ thứ gì sao?
-Dù ta là thiên tài Hoa Phong là phế vật thì cũnh là chung dòng máu ư?
Thiếu niên chính là Hoa Hùng đưỡ sư phụ cho nghỉ phép vài ngày, hắn liền trở lại gia tộc thì hay tin Hoa Phong mất tích, thần sắc kích động muốn tìm phụ thân để bày tỏ, ai ngờ bị dội xô nước lạnh.
-Phụ thân nói đúng dù ta là thiên tài hay Hoa Phong là Thiên tài có khác gì nhau, cũng là huynh đệ không ai có thể thay đổi được.
-Ách! hắn sao có thể là thiên tài được chứ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt Hoa Hùng cũng ra khỏi phòng đi về tiểu viện của mình. Thiếu niên Hoa Hùng ngông nghênh ngày nào bây giờ đã lớn.
-Vô Kỵ huynh, có chuyện như vạy sao.
-Thật lớn mật!
Trong một đại sảnh rất lớn có năm người đang nói chuyện. Một thanh niên mặc trường sam màu lam, tay cầm chiết phiến (quạt) tức giận mắng.
-Ta hôm nay đến đây là nhờ tông môn giúp ta tìm ra manh mối.
Người vừa lên tiếng là Hoa Vô Kỵ.
- Huynh yên tâm, chuyện của huynh là chuyện của chúng ta, mà chuyện của chúng ta tông môn nhất định sẽ quản.
Một nữ nhân lên tiếng, giọng nói như chim vàng anh, nghe thôi cũng động lòng người.
-Phải làm phiền đến các vị rồi.
Hoa Vô Kỵ cười khổ nói.
- Huynh từ khi nào khách sáo như vậy?
Người lên tiếng là một đại hán, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất khủng bố.
- Vậy ta xin cái lui trước.
-Được rồi! huynh về trước đi. chúng ta sẽ tận lực.
Cáo từ bốn người, Hoa Vô Kỵ xoay người rời đi, tâm tình đầy phức tạp.
Hắn là gia chủ Hoa gia, còn một thân phận khác, chính là đệ tử tinh anh của một tông môn ngũ phẩm.
Tông môn ngũ phẩm cường đại cỡ nào còn chưa thể nói, nhưng dậm chân một cái có thể làm rung chuyển vô số quốc gia.
Tông môn ở rất xa Thanh quốc phải mất hơn năm ngày đường hắn mới tới được đây.
Hắn chưa từng ra mặt nhờ vả ai dù có rất nhiều bằng hữu tốt, thậm chí vào sinh ra tử. Nhưng hôm nay vì tìm kiếm tung tích Hoa Phong hắn bỏ luôn cả mặt mũi đi nhờ vả tông môn, đối với những bằng hữu của hắn không tính là gì, nhưng với hắn đây là lần đầu mở miệng nhờ người giúp, nên tâm tình phức tạp chung quy cũng rất khó tránh.
Dù mất hết mặt mũi nhưng hiệu quả khi ra tay, của ngũ phẩm tông môn là kinh khủng cỡ nào.
Ở một nơi nào đó trên một ngọn núi, quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết trắng xóa. Bất chợt có một cô gái vô cùng xinh đẹp đi ra từ trong đó, kỳ lạ là dù trời đang gió tuyết mà trên người nàng không dính một chút xíu nào cả.
-Hi vọng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nàng lẩm bẩm. Thì ra cô gái xinh đẹp này lại Dương Tuệ Lan nàng cũng đi nhờ tông môn giúp tìm tung tích nhi tử.
Có thể nói vì Hoa Phong phu thê bọn họ xuất cả vốn gốc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook