Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
-
Chương 9
Việc đầu tiên Yên Cửu làm là kéo kín vạt áo lại rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng hốt.
Hình như một cô nhóc dùng đồ hồng nhạt không có vấn đề gì thì phải.
Không đúng, một cô nhóc dùng tua kiếm hồng nhạt không có vấn đề gì, nhưng nếu chàng dùng tua kiếm hồng nhạt thì lại có vấn đề đấy.
Yên Cửu lắc đầu nguầy nguậy, cố ép mình tỉnh táo lại.
Chàng hít sâu một hơi, “Phải làm sao thì nàng mới đồng ý không đeo cái tua kiếm đó ra ngoài?”
Trường Ly ăn no quá nên phản ứng có phần chậm chạp, nàng suy nghĩ rồi thủng thẳng đáp: “Nếu huynh hứa không đi tìm Ninh Tầm thì ta sẽ cân nhắc.”
Yên Cửu vô thức đáp luôn: “Không thể.”
Trường Ly vung tua kiếm, hừ khẩy: “Được lắm, biết ngay huynh có ý đồ khác mà...”
Ngay sau đó, Trường Ly bỗng im bặt rồi lập tức ré lên: “Ơ, huynh nghe thấy tiếng ta nói chuyện à?”
Yên Cửu gõ ngón tay lên mặt bàn xem như ngầm thừa nhận.
Trường Ly tỉnh ngay lập tức, “Thế thì tốt quá. Bọn mình thương lượng đi, huynh cho ta hút linh khí mỗi ngày một lần được không?”
Yên Cửu nhướng mày, “Vậy nàng đừng đeo cái tua kiếm ấy ra ngoài nhé?”
Trường Ly nhăn mũi, “Vì sao?”
Yên Cửu nhìn cái tua kiếm hồng nhạt đầy ghét bỏ, “Bóng lộ luôn!”
Trường Ly đứng bật dậy, “Bóng lộ á?”
Thấy linh kiếm thoắt cái đã nổi đóa, Yên Cửu không kìm được thầm bồi thêm một câu trong bụng: Lại còn là một cô nhóc om sòm nữa chứ.
Trường Ly gần như muốn dí luôn cái tua kiếm vào mặt Yên Cửu, “Huynh nhìn nút thắt hình bướm xinh đẹp này, chuỗi ngọc lung linh này, và cả phần tua rua mướt mượt này nữa, thế mà xấu à?”
Tua kiếm loà xoà trên mặt khiến Yên Cửu thấy hơi nhột mũi.
Chàng cố không hắt xì, sờ mũi nói, “Chỉ nữ tu mới dùng mấy thứ đó.”
Trường Ly gục gặc đầu, cảm thấy không có vấn đề gì, “Thì ta là nữ mà.”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, “Nhưng ta đâu phải.”
Trường Ly nghiêm mặt phán: “Thì ta dùng chứ huynh có dùng đâu.”
Yên Cửu giật giật môi, “Nhưng nàng là kiếm của ta.”
Trường Ly đanh mặt lại, “Kiếm chỉ là vật ngoài thân, thứ quan trọng nhất với Kiếm tu là thực lực chứ kiếm trông thế nào thì quan trọng gì.”
Yên Cửu: Công nhận chàng không cãi được thật.
Vòng đàm phán đầu tiên của Yên Cửu chấm dứt trong thất bại.
*
Hôm sau, Yên Cửu dậy cực sớm.
Nhìn linh kiếm còn ngủ say sưa trên giá kiếm, mắt chàng ánh lên tia láu cá.
Yên Cửu lấy cái chiêng đồng khổ nhỏ trong túi chứa đồ ra, đứng cạnh linh kiếm gõ mạnh một phát.
“Keng!”
Tiếng chiêng vang dội khiến Trường Ly choàng tỉnh, suýt thì ngã khỏi giá kiếm.
Trường Ly mãi mới giữ thăng bằng được, mặt dại ra.
“Sao thế? Có chuyện gì hả?”
Yên Cửu đằng hắng một tiếng rồi nói, “Tỉnh ngủ chưa? Giờ bọn mình phải tới sân luyện kiếm.”
Trường Ly trân người, nàng nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hỏi, “Sớm thế á?”
Yên Cửu cố gắng không nhoẻn môi cười, nghiêm túc nói: “Ta thấy hôm qua nàng nói rất đúng, thứ quan trọng nhất với Kiếm tu là thực lực! Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, ngày nào bọn mình cũng dậy luyện kiếm từ giờ Dần.”
(*) Giờ Dần: 3-5 giờ sáng.
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm.
Nàng đau khổ nhắm mắt lại.
Cái này gọi là gì ta? Tự mua dây buộc mình à?
Yên Cửu hớn hở cầm kiếm đi ra ngoài, thậm chí còn tính ngâm nga một bài để chúc mừng bản thân mới gỡ hòa kiếm một ván.
Đúng là không uổng công tối qua chàng mất cả canh giờ ngẫm nghĩ mới nảy ra được tuyệt chiêu đỉnh của chóp này.
Chỉ cần chàng đi luyện kiếm đủ sớm thì làm gì có ai trông thấy tua kiếm của chàng màu gì chứ.
Dọc đường tới sân luyện kiếm, Trường Ly vẫn tìm cách khuyên Yên Cửu từ bỏ suy nghĩ điên rồ này đi.
“Kế hoạch nguyên ngày không thể hoàn thành trong buổi sáng được. Nếu muốn mạnh lên thì huynh luyện tối cũng được mà, đâu cần dậy sớm thế?”
Yên Cửu lắc đầu cãi: “Tục ngữ dạy rất phải, chim dậy sớm mới có sâu ăn.”
Trường Ly uể oải nói: “Nhưng tục ngữ cũng bảo là chim dậy sớm mau mệt còn gì.”
Yên Cửu vừa xoay mặt đi lén ngáp một cái thoáng khựng lại, sau đó giả bộ không hề buồn ngủ nói, “Ai nói thế, ta chưa nghe câu tục ngữ ấy bao giờ cả.”
Trường Ly cười khẩy một tiếng.
Chậc, đúng là tấm chiếu mới chưa nếm mùi đau khổ vì phải dậy sớm có khác.
Vào giờ Dần, sân luyện kiếm trống không vì đám đệ tử luyện khuya đã về nghỉ, còn đám luyện sáng thì chưa tới.
Nhìn sân luyện kiếm vắng tanh, Yên Cửu hài lòng rút linh kiếm ra.
Trường Ly ngủ không đẫy giấc bị khua liên tục đến váng cả đầu.
“Không được, ta mệt rồi.”
“Bọn mình nghỉ một lát đi.”
“Năng khiếu là yếu tố quan trọng nhất khi luyện kiếm, huynh giỏi thế thì luyện ít thôi cũng được...”
Lần nào khua kiếm, Yên Cửu cũng nghe Trường Ly than vắn thở dài.
Thậm chí tiếng than của nàng còn lên bổng xuống trầm theo nhịp kiếm luôn.
Yên Cửu vô thức xoa tai.
Tự dưng chàng thấy hơi luyến tiếc quãng thời gian yên tĩnh hồi xưa.
Trường Ly gắng gượng để Yên Cửu vung tới lần thứ 200 là kiệt sức luôn.
Nàng lách người chui vào vỏ kiếm.
Yên Cửu nghiến răng hỏi, “Chẳng phải nàng bảo thực lực là thứ quan trọng nhất với Kiếm tu à?”
Trường Ly nằm chết dí trong vỏ kiếm, “Huynh biết Kiếm tu giỏi nhất là người thế nào không?”
Yên Cửu hỏi theo phản xạ: “Thế nào?”
Trường Ly đáp: “Dù tay không cầm kiếm thì lòng vẫn có kiếm, không kiếm mà hơn cả có kiếm...”
Yên Cửu hơi bị thao túng tâm lý, “Thật á?”
Trường Ly phán chắc nịch: “Thật như vàng ròng luôn.”
Nàng cổ vũ Yên Cửu: “Giờ huynh luyện kiểu đó luôn đi, chỉ cần trong lòng có kiếm thì có ta hay không đâu khác gì nhau?”
Yên Cửu ngẫm thấy khá có lý.
Trường Ly thầm thở hắt ra một hơi.
Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Một khắc sau, Yên Cửu sực tỉnh.
Ơ, chàng có phải Kiếm tu thật đâu.
Có kiếm với không kiếm thì mắc mớ gì tới chàng?
Chàng nhìn linh kiếm đang núp một bên làm biếng, quát lớn: “Trường Ly!”
Trường Ly đang ngủ gà ngủ gật giật nảy mình, tỉnh như sáo ngay.
Nàng vội nhìn quanh bốn phía, mắt sáng rỡ lên, “Yên Tiểu Cửu, mau nhìn kìa, đằng kia có người!”
Yên Cửu nhìn theo hướng mũi kiếm chỉ, quả nhiên thấy loáng thoáng hai ba bóng người đi vào sân luyện kiếm.
Đám đệ tử chăm chỉ nhất Quy Nguyên Kiếm tông đã bắt đầu luyện kiếm rồi.
Yên Cửu vội túm Trường Ly lách người vào một con đường mòn.
Thấy chàng chuồn vội, Trường Ly cố ý nói: “Hôm nay chỉ luyện thế thôi à? Mãi mới có mấy đồng môn đến, sao huynh không nán lại giao lưu học hỏi họ, ôi tiếc quá cơ...”
Thấy linh kiếm đã hóng hớt còn ưa bơm đểu, đầu Yên Cửu ong lên.
Nếu kiếm linh nào cũng đồng bóng kiểu này thì hình như chuyện cả đám Kiếm tu ai cũng nóng tính, hễ nói chuyện không hợp là rút kiếm ngay cũng dễ hiểu.
Về đến đệ tử xá, Yên Cửu rút cuốn sách được phát hồi mới nhập môn đã phủ đầy bụi khỏi kệ sách, chuẩn bị ngâm cứu nó thật nghiêm túc.
Hồi mới nhận cuốn sách này, chàng cứ tưởng Quy Nguyên Kiếm tông bỏ gốc lấy ngọn, dù phát một cuốn bí kíp luyện kiếm căn bản thì cũng ngon hơn hẳn cuốn này mà.
Nhưng giờ chàng lại nghĩ khác.
Yên Cửu nghiêm mặt lại, trịnh trọng nhìn bìa sách ghi mấy chữ: "Nghệ thuật chung sống với linh kiếm".
Hình như một cô nhóc dùng đồ hồng nhạt không có vấn đề gì thì phải.
Không đúng, một cô nhóc dùng tua kiếm hồng nhạt không có vấn đề gì, nhưng nếu chàng dùng tua kiếm hồng nhạt thì lại có vấn đề đấy.
Yên Cửu lắc đầu nguầy nguậy, cố ép mình tỉnh táo lại.
Chàng hít sâu một hơi, “Phải làm sao thì nàng mới đồng ý không đeo cái tua kiếm đó ra ngoài?”
Trường Ly ăn no quá nên phản ứng có phần chậm chạp, nàng suy nghĩ rồi thủng thẳng đáp: “Nếu huynh hứa không đi tìm Ninh Tầm thì ta sẽ cân nhắc.”
Yên Cửu vô thức đáp luôn: “Không thể.”
Trường Ly vung tua kiếm, hừ khẩy: “Được lắm, biết ngay huynh có ý đồ khác mà...”
Ngay sau đó, Trường Ly bỗng im bặt rồi lập tức ré lên: “Ơ, huynh nghe thấy tiếng ta nói chuyện à?”
Yên Cửu gõ ngón tay lên mặt bàn xem như ngầm thừa nhận.
Trường Ly tỉnh ngay lập tức, “Thế thì tốt quá. Bọn mình thương lượng đi, huynh cho ta hút linh khí mỗi ngày một lần được không?”
Yên Cửu nhướng mày, “Vậy nàng đừng đeo cái tua kiếm ấy ra ngoài nhé?”
Trường Ly nhăn mũi, “Vì sao?”
Yên Cửu nhìn cái tua kiếm hồng nhạt đầy ghét bỏ, “Bóng lộ luôn!”
Trường Ly đứng bật dậy, “Bóng lộ á?”
Thấy linh kiếm thoắt cái đã nổi đóa, Yên Cửu không kìm được thầm bồi thêm một câu trong bụng: Lại còn là một cô nhóc om sòm nữa chứ.
Trường Ly gần như muốn dí luôn cái tua kiếm vào mặt Yên Cửu, “Huynh nhìn nút thắt hình bướm xinh đẹp này, chuỗi ngọc lung linh này, và cả phần tua rua mướt mượt này nữa, thế mà xấu à?”
Tua kiếm loà xoà trên mặt khiến Yên Cửu thấy hơi nhột mũi.
Chàng cố không hắt xì, sờ mũi nói, “Chỉ nữ tu mới dùng mấy thứ đó.”
Trường Ly gục gặc đầu, cảm thấy không có vấn đề gì, “Thì ta là nữ mà.”
Thái dương Yên Cửu giật bùm bụp, “Nhưng ta đâu phải.”
Trường Ly nghiêm mặt phán: “Thì ta dùng chứ huynh có dùng đâu.”
Yên Cửu giật giật môi, “Nhưng nàng là kiếm của ta.”
Trường Ly đanh mặt lại, “Kiếm chỉ là vật ngoài thân, thứ quan trọng nhất với Kiếm tu là thực lực chứ kiếm trông thế nào thì quan trọng gì.”
Yên Cửu: Công nhận chàng không cãi được thật.
Vòng đàm phán đầu tiên của Yên Cửu chấm dứt trong thất bại.
*
Hôm sau, Yên Cửu dậy cực sớm.
Nhìn linh kiếm còn ngủ say sưa trên giá kiếm, mắt chàng ánh lên tia láu cá.
Yên Cửu lấy cái chiêng đồng khổ nhỏ trong túi chứa đồ ra, đứng cạnh linh kiếm gõ mạnh một phát.
“Keng!”
Tiếng chiêng vang dội khiến Trường Ly choàng tỉnh, suýt thì ngã khỏi giá kiếm.
Trường Ly mãi mới giữ thăng bằng được, mặt dại ra.
“Sao thế? Có chuyện gì hả?”
Yên Cửu đằng hắng một tiếng rồi nói, “Tỉnh ngủ chưa? Giờ bọn mình phải tới sân luyện kiếm.”
Trường Ly trân người, nàng nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hỏi, “Sớm thế á?”
Yên Cửu cố gắng không nhoẻn môi cười, nghiêm túc nói: “Ta thấy hôm qua nàng nói rất đúng, thứ quan trọng nhất với Kiếm tu là thực lực! Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, ngày nào bọn mình cũng dậy luyện kiếm từ giờ Dần.”
(*) Giờ Dần: 3-5 giờ sáng.
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm.
Nàng đau khổ nhắm mắt lại.
Cái này gọi là gì ta? Tự mua dây buộc mình à?
Yên Cửu hớn hở cầm kiếm đi ra ngoài, thậm chí còn tính ngâm nga một bài để chúc mừng bản thân mới gỡ hòa kiếm một ván.
Đúng là không uổng công tối qua chàng mất cả canh giờ ngẫm nghĩ mới nảy ra được tuyệt chiêu đỉnh của chóp này.
Chỉ cần chàng đi luyện kiếm đủ sớm thì làm gì có ai trông thấy tua kiếm của chàng màu gì chứ.
Dọc đường tới sân luyện kiếm, Trường Ly vẫn tìm cách khuyên Yên Cửu từ bỏ suy nghĩ điên rồ này đi.
“Kế hoạch nguyên ngày không thể hoàn thành trong buổi sáng được. Nếu muốn mạnh lên thì huynh luyện tối cũng được mà, đâu cần dậy sớm thế?”
Yên Cửu lắc đầu cãi: “Tục ngữ dạy rất phải, chim dậy sớm mới có sâu ăn.”
Trường Ly uể oải nói: “Nhưng tục ngữ cũng bảo là chim dậy sớm mau mệt còn gì.”
Yên Cửu vừa xoay mặt đi lén ngáp một cái thoáng khựng lại, sau đó giả bộ không hề buồn ngủ nói, “Ai nói thế, ta chưa nghe câu tục ngữ ấy bao giờ cả.”
Trường Ly cười khẩy một tiếng.
Chậc, đúng là tấm chiếu mới chưa nếm mùi đau khổ vì phải dậy sớm có khác.
Vào giờ Dần, sân luyện kiếm trống không vì đám đệ tử luyện khuya đã về nghỉ, còn đám luyện sáng thì chưa tới.
Nhìn sân luyện kiếm vắng tanh, Yên Cửu hài lòng rút linh kiếm ra.
Trường Ly ngủ không đẫy giấc bị khua liên tục đến váng cả đầu.
“Không được, ta mệt rồi.”
“Bọn mình nghỉ một lát đi.”
“Năng khiếu là yếu tố quan trọng nhất khi luyện kiếm, huynh giỏi thế thì luyện ít thôi cũng được...”
Lần nào khua kiếm, Yên Cửu cũng nghe Trường Ly than vắn thở dài.
Thậm chí tiếng than của nàng còn lên bổng xuống trầm theo nhịp kiếm luôn.
Yên Cửu vô thức xoa tai.
Tự dưng chàng thấy hơi luyến tiếc quãng thời gian yên tĩnh hồi xưa.
Trường Ly gắng gượng để Yên Cửu vung tới lần thứ 200 là kiệt sức luôn.
Nàng lách người chui vào vỏ kiếm.
Yên Cửu nghiến răng hỏi, “Chẳng phải nàng bảo thực lực là thứ quan trọng nhất với Kiếm tu à?”
Trường Ly nằm chết dí trong vỏ kiếm, “Huynh biết Kiếm tu giỏi nhất là người thế nào không?”
Yên Cửu hỏi theo phản xạ: “Thế nào?”
Trường Ly đáp: “Dù tay không cầm kiếm thì lòng vẫn có kiếm, không kiếm mà hơn cả có kiếm...”
Yên Cửu hơi bị thao túng tâm lý, “Thật á?”
Trường Ly phán chắc nịch: “Thật như vàng ròng luôn.”
Nàng cổ vũ Yên Cửu: “Giờ huynh luyện kiểu đó luôn đi, chỉ cần trong lòng có kiếm thì có ta hay không đâu khác gì nhau?”
Yên Cửu ngẫm thấy khá có lý.
Trường Ly thầm thở hắt ra một hơi.
Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.
Một khắc sau, Yên Cửu sực tỉnh.
Ơ, chàng có phải Kiếm tu thật đâu.
Có kiếm với không kiếm thì mắc mớ gì tới chàng?
Chàng nhìn linh kiếm đang núp một bên làm biếng, quát lớn: “Trường Ly!”
Trường Ly đang ngủ gà ngủ gật giật nảy mình, tỉnh như sáo ngay.
Nàng vội nhìn quanh bốn phía, mắt sáng rỡ lên, “Yên Tiểu Cửu, mau nhìn kìa, đằng kia có người!”
Yên Cửu nhìn theo hướng mũi kiếm chỉ, quả nhiên thấy loáng thoáng hai ba bóng người đi vào sân luyện kiếm.
Đám đệ tử chăm chỉ nhất Quy Nguyên Kiếm tông đã bắt đầu luyện kiếm rồi.
Yên Cửu vội túm Trường Ly lách người vào một con đường mòn.
Thấy chàng chuồn vội, Trường Ly cố ý nói: “Hôm nay chỉ luyện thế thôi à? Mãi mới có mấy đồng môn đến, sao huynh không nán lại giao lưu học hỏi họ, ôi tiếc quá cơ...”
Thấy linh kiếm đã hóng hớt còn ưa bơm đểu, đầu Yên Cửu ong lên.
Nếu kiếm linh nào cũng đồng bóng kiểu này thì hình như chuyện cả đám Kiếm tu ai cũng nóng tính, hễ nói chuyện không hợp là rút kiếm ngay cũng dễ hiểu.
Về đến đệ tử xá, Yên Cửu rút cuốn sách được phát hồi mới nhập môn đã phủ đầy bụi khỏi kệ sách, chuẩn bị ngâm cứu nó thật nghiêm túc.
Hồi mới nhận cuốn sách này, chàng cứ tưởng Quy Nguyên Kiếm tông bỏ gốc lấy ngọn, dù phát một cuốn bí kíp luyện kiếm căn bản thì cũng ngon hơn hẳn cuốn này mà.
Nhưng giờ chàng lại nghĩ khác.
Yên Cửu nghiêm mặt lại, trịnh trọng nhìn bìa sách ghi mấy chữ: "Nghệ thuật chung sống với linh kiếm".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook