Kiếm Lai
-
Chapter 13: Gặp gỡ.
Thiếu nữ mang nón che mặt không để ý tới thiếu niên áo gấm đang đi về phía mình, ánh mắt vượt qua vai thiếu niên nhìn về ông lão cao lớn nhắm mắt theo đuôi kia, vẻ mặt bực bội nói:
- Vừa rồi ông một lời không hợp đã muốn giết người, mặc dù ông có lý do của ông, nhưng ta cảm thấy làm vậy là không đúng.
Thiếu niên áo gấm đến cách thiếu nữ lạnh lùng bảy tám bước thì dừng lại, ánh mắt chân thành nói:
- Ta tên Cao Chẩn, là người quận Dực Dương Đại Tùy. Nếu Ngô gia gia có chỗ nào đắc tội, ta sẵn lòng xin lỗi và bồi thường cho cô nương.
Ông lão cao lớn đứng phía sau thiếu niên áo gấm, tâm tình phức tạp. Thực ra cái gọi là con cháu họ Cao ở quận Dực Dương Đại Tùy chỉ là một cách nói kín đáo mà thôi. Đại Tùy kéo dài một ngàn hai trăm năm, người ngồi lên ghế rồng đều là họ Cao, thái tổ hoàng đế cũng đã nổi dậy ở quận Dực Dương.
Thiếu nữ nghe vậy chỉ thờ ơ, đưa hai tay lên cột chặt vải băng, nói với ông lão:
- Nếu là ở bên ngoài, đối diện với một vị đại tông sư võ đạo rất có thể đã “ngự gió đi xa”, ta chắc chắn không phải là đối thủ. Nhưng vào giờ phút này, chỉ cần ta nhờ cậy phi kiếm thì ông chắc chắn sẽ chết.
Ông lão cao lớn cười lạnh nói:
- Nếu tên thích khách kia biết trước đòn sát thủ của cô, với khí lực đỉnh cao trình độ tiểu tông sư của hắn, chỉ cần bảo vệ chỗ hiểm, mặc cho cô đâm mười kiếm thì thế nào? Hắn còn như vậy huống hồ là ta cao hơn hắn hai cảnh giới, trong đó có một ngưỡng cửa còn được xem là rãnh trời võ đạo. Tiểu cô nương, ta không biết cô dựa vào đâu mà nói ra được bốn chữ “chắc chắn sẽ chết” này.
Thiếu nữ nhíu mày, một tay lặng lẽ vịn vào chuôi đao:
- Ta là người rất sợ phiền phức, càng ghét cãi nhau với người khác, không bằng chúng ta ra tay xem thử thật giả? Ai thắng thì người đó có đạo lý, thế nào?
Ông lão rất ít khi bị người khác uy hiếp nên có phần nổi nóng. Nếu không phải đang ở cái nơi kỳ quái thần ghét quỷ hận này, với tu vi của thiếu nữ cho dù có thiên phú phi phàm thế nào, ông ta dùng một tay cũng có thể nghiền ép hành hạ cả mười người đến chết.
Hơn nữa nếu không phải đang có trọng trách trên người, cần chiếu cố thiếu niên điện hạ được cả nước Đại Tùy gởi gắm hi vọng, cho dù liều mạng bị đại đạo tự động tuần hoàn ở nơi này trấn áp trọng thương, ông lão cũng muốn giáo huấn thiếu nữ không biết trời cao đất rộng này một phen.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, can đảm là đáng quý nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không có nghĩa là mãnh hổ sẽ không nuốt trọn nghé con.
Thiếu niên áo gấm tự xưng là Cao Chẩn vội vàng giảng hòa:
- Nếu cô nương nhất định muốn truy cứu, ta bằng lòng lấy vật này để đền bù.
Cao Chẩn cúi đầu mở túi vải bên hông, lấy món ngọc tỷ kia ra, dùng một tay nâng lên đưa về phía thiếu nữ mang nón che mặt ở xa:
- Để bày tỏ lòng thành, chỉ mong cô nương không truy cứu Ngô gia gia ban nãy vô ý mạo phạm, dù sao ông ấy chỉ xuất phát từ trung nghĩa chứ không có lòng hại người.
Lão hoạn quan cao lớn mày tóc bạc trắng lập tức sợ hãi, quỳ một chân xuống, thấp thỏm lo âu nói:
- Điện hạ không thể! Lão nô thấp hèn biết bao, còn món ngọc tỷ này lại là cơ duyên của điện hạ, là bảo vật thuần túy hiếm có trên thế gian, thậm chí có thể chứa đựng hương khói của dân gian, làm sao có thể đánh đồng được. Điện hạ làm như vậy là muốn bức tử lão nô rồi!
Sắc mặt của thiếu niên họ Cao xuất thân hoàng tộc cứng đờ.
Thiếu nữ giống như không kiên nhẫn, cười mỉa mai nói:
- Ếch ngồi đáy giếng ru rú một xó, đúng là người người đều quý cả cái chổi cùn của mình. Cất món ngọc tỷ kia vào đi, ta vẫn luôn rất thích một câu nói là “quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác”.
Thiếu nữ làm việc gọn gàng dứt khoát, xoay người rời đi.
Thiếu niên áo gấm như trút được gánh nặng:
- Đứng lên đi, Ngô gia gia, quỳ nhiều thì kỳ lắm. Mười hai vị đại công công của Đại Tùy ta xưa nay chỉ quỳ đế vương, chuyện này nếu bị lục khoa ngôn quan (1) hoặc người của Lễ bộ nhìn thấy, lôi ra chỉ trích thì cả hai chúng ta đều gặp xui xẻo. Được rồi, chuyến đi đến trấn nhỏ này ta nhờ tổ tông phù hộ nên đã hoàn thành tốt đẹp. Chúng ta không nên kiếm chuyện nữa, mau rời khỏi nơi này, hơn nữa sau khi ra ngoài có người mình tiếp ứng cũng không thể lơ là.
- Nên biết vương triều Đại Ly có sáu cây cột chống, trong đó hai nhà Viên và Tào tuy ở trận doanh đối lập, nhưng rất không may là hai cây cột Đại Ly này lại có thù không đội trời chung với Đại Tùy họ Cao chúng ta. Một khi Ngô gia gia ông xảy ra bất trắc ở đây, chiến lực bị tổn hại, ta sẽ rất khó bình yên vô sự trở về Đại Tùy.
Ông lão gật đầu, chậm rãi đứng dậy:
- Lão nô biết sự tình nặng nhẹ và cấp bách.
Khi ông lão nói đến từ “cấp bách”, thiếu nữ mang nón che mặt đã đi xa hơn hai mươi bước.
Một cơn gió mát thổi qua bên cạnh thiếu niên áo gấm, tóc mai và tay áo đều bay phất phới.
Hóa ra ông lão bên cạnh có quyền hành hiển hách ở Đại Tùy vốn không định bỏ qua cho thiếu nữ, lúc này đã xông tới trước. Ba bước đầu đạp mạnh xuống mặt đất ngõ nhỏ phát ra tiếng vang nặng nề, xuyên thẳng xuống dưới đất hơn một trượng. Đến bước thứ tư ông lão đã nhảy lên cao, một quyền đánh vào sau lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ mang nón che mặt đột nhiên xoay eo, dùng mũi chân trái làm điểm tựa, tay phải rút đao ra khỏi vỏ. Trong ngõ nhỏ xuất hiện một vệt sáng trắng như tuyết, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Ông lão cao lớn lao tới với tư thế từ trên ép xuống, một quyền đánh thẳng vào lưỡi đao, mu bàn tay lại chỉ bị lưỡi đao sắc bén mạnh mẽ cắt ra một vết máu. Sau khi hai chân lão hoạn quan rơi xuống đất vang rền lại tiếp tục vọt tới trước, đẩy thiếu nữ cầm đao phải liên tục lui về phía sau.
Ông lão lập tức tung ra một chưởng hời hợt vào trán thiếu nữ, nhìn như từ tốn ung dung nhưng thực ra lại nhanh như chớp. Ông lão vừa muốn tăng thêm lực lượng, một chưởng đánh vỡ chiếc đầu ẩn giấu dưới nón che mặt, đột nhiên vội vàng xê dịch bước chân, thân hình lướt ngang một thước. Sau một tiếng “phụp”, ông lão cúi đầu nhìn, trông thấy có một vũ khí sắc bén từ sau lưng xuyên qua ngực phải của mình, đó là mũi kiếm.
Sắc mặt ông lão không đổi, hai ngón tay khép lại kẹp lấy mũi kiếm đẩy về phía sau.
Cường hành đẩy thanh phi kiếm sắc bén bay tới theo tâm ý thiếu nữ ra khỏi ngực mình.
Bởi vì bị phi kiếm cản trở, lão hoạn quan không thể dùng một chưởng đánh vỡ đầu thiếu nữ. Thiếu nữ bay ngược ra ngã xuống trong ngõ nhỏ, mượn cơ hội này thở dốc, sau khi đứng dậy thân hình nhanh như báo biến mất trong một ngã rẽ.
Sắc mặt thiếu niên âm trầm đến đáng sợ, hai tay nắm chặt, khí thế bộc phát, vẻ mặt giận dữ nói:
- Thái giám giữ ấn Ngự Mã giám (2), Ngô Việt Ngô công công! Tại sao ông không chịu nghe theo ám thị của ta, cứ khăng khăng hành động như vậy, thật cho rằng Ngô công công ông là vô địch trong trấn nhỏ này à? Rõ ràng là chúng ta làm sai trước, sau đó cô ta cũng không hùng hổ ép người, đã bằng lòng dàn xếp ổn thoả, vì sao ông còn ác độc như vậy, đúng là hiếp người quá đáng!
Lão hoạn quan dời mắt khỏi phương hướng thiếu nữ trốn khỏi ngõ nhỏ, xoay người đi trở lại, lưng thẳng tắp hiện lên khí thế sừng sững. Ông lão chậm rãi đi về từng bước, giống như những bước chân nặng nề giẫm trong tâm khảm.
Thiếu niên cảm nhận được uy thế khiến người ta nghẹt thở, bị một nô tài áp bức càng khiến hắn đầy lửa giận, cặp mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngự Mã giám Ngô công công, ông làm như vậy là tội chết!
Lão hoạn quan hờ hững nói:
- Điện hạ, tội chết hay tội sống cần bệ hạ tự mình định đoạt. Trong mắt của lão đây thì an nguy của điện hạ nặng như núi, phải đặt ở vị trí quan trọng nhất. Mà theo như lão thấy, sự tồn tại của thiếu nữ trong trấn nhỏ đã giống như lửa xém lông mày, cho nên nếu muốn mọi chuyện thuận lợi, dù trong lòng không nỡ vẫn phải ra tay giết chết cô ta, cô ta chết rồi thì lão đây mới an tâm được.
Nhìn thấy trong mắt thiếu niên gần như không kìm nén được lửa giận bừng bừng, lão hoạn quan thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nhậm chức trong hoàng cung đại nội hơn sáu mươi năm, lão đây đã thấy quá nhiều quá nhiều đấu đá lẫn nhau, có máu tanh lẫn không dính máu, không đếm hết được, lão đây thật sự không thể tin vào lòng người được nữa. Chỉ riêng những vụ ám sát lớn lớn nhỏ nhỏ trên đường hộ giá, lão đây đã tự tay giải quyết không dưới ba mươi vụ. Điện hạ, sự âm hiểm xảo trá của những thích khách sát thủ kia tuyệt đối nằm ngoài tưởng tượng, nhất là một số tử sĩ mất trí vốn bất chấp lý lẽ. Lấy sát thủ bịt mặt và thiếu nữ mang nón che mặt vừa rồi để nói...
Thiếu niên áo gấm vươn ngón tay chỉ vào lão hoạn quan sắc mặt lạnh nhạt, giận dữ trách mắng:
- Im miệng, lão hoạn quan ông, ta không muốn nghe ông nói xằng nói bậy. Ta chỉ biết ông đã hủy đi công sức lôi kéo của ta. Dù là kẻ mù cũng biết thiếu nữ có thể điều khiển phi kiếm kia thiên phú phi phàm, tài hoa kinh người đến thế nào. Cho dù đặt trong đám người tu hành trên núi, cô ta cũng là thiên tài đứng đầu. Người như vậy đừng nói là Đại Tùy hay Đại Ly, kể cả toàn bộ Đông Bảo Bình Châu thì cũng thuộc loại quý hiếm.
- Ta chỉ cần bồi dưỡng cô ta mười năm, nhiều nhất là hai mươi năm, cô ta sẽ có thể trở thành thích khách lợi hại nhất trong cái bóng sau lưng ta. Cho dù ông là lục địa thần tiên, là đại tông sư võ đạo thì đã là gì? Kết quả thì sao? Ta là Cao Chẩn, là thái tử tương lai của vương triều Đại Tùy, là chủ nhân của Ngô lão thiến ông.
Rất kỳ quái, hoạn quan già từng trải chẳng những không tức giận vì bị gọi là “lão thiến”, ngược lại ánh mắt càng vui mừng. Đến khi thiếu niên phát tiết xong, cuối cùng ngừng mắng chửi, ông lão nhìn thiếu niên thở hồng hộc, mỉm cười nói:
- Điện hạ, mặc dù có một số chuyện bởi vì ngài chưa đích thân trải qua, cho nên không biết thói đời xảo quyệt và lòng người hiểm ác, nhưng có một chuyện điện hạ làm rất tốt, rất có phong thái của bệ hạ năm xưa.
Không khí trở nên lúng túng.
Sau khi Cao Chẩn bình tĩnh, dường như ý thức được mình đã sai hoàn toàn. Chưa được khâm định trở thành thái tử, lại bất kính với một vị thái giám giữ ấn Ngự Mã giám kiêm một trong ba người giữ cửa hoàng cung Đại Tùy, hơn nữa quan trọng là người này còn rất được phụ hoàng và mẫu hậu tin cậy.
Thế là hoàng tử Cao Chẩn vừa mở miệng, lại thấy vị hoạn quan quyền thế bị mình mắng là lão thiến cười nói:
- Điện hạ, nhớ kỹ một điểm, không nên tùy tiện nói xin lỗi với tôi tớ. Làm vậy không cần thiết mà còn tự hạ thấp thân phận, tôi tớ cũng chưa chắc đã cảm kích. Cho dù cảm thấy áy náy cũng nên chôn sâu trong lòng, nên biết hoàng đế quân vương được ca tụng là chân long giữa nhân gian, là cửu ngũ chi tôn lời nói như luật lệ...
Cao Chẩn nói:
- Ngô gia gia, với thân phận của ta hiện giờ thì nói chuyện này còn quá sớm.
Thân thể lão hoạn quan đột nhiên căng thẳng như gặp đại địch, dùng một tay kéo thiếu niên áo gấm ra sau người mình, nhìn về thi thể của sát thủ che mặt phía bên kia.
Có một nho sĩ trung niên vóc người cao gầy đột ngột xuất hiện ở đầu cuối ngõ nhỏ, chậm rãi đi vào, đến bên cạnh thi thể sát thủ thì ngồi xổm xuống, tháo mặt nạ của đối phương ra. Chỉ thấy một gương mặt kỳ quái không có lông mày, bị gọt mất mũi, trên mặt khắc chữ.
Người này khi còn sống đã từng là hình đồ (3), điểm này không cần nghi ngờ.
Nho sĩ im lặng, quả nhiên là sớm có âm mưu, e rằng mưu đồ này phải bắt đầu tính từ tòa văn miếu kia.
Ánh mắt Cao Chẩn nóng bỏng, từ phía sau lão hoạn quan bước ra, khom lưng chắp tay thi lễ, dù thế nào cũng phải hành lễ trước, sau đó mới ngẩng đầu cung kính hỏi:
- Dám hỏi có phải là Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai?
Nho sĩ đứng lên, nói với Cao Chẩn:
- Nếu không phải ngươi đã chiếm được một phần cơ duyên lớn trước tiên, hôm nay hai người các ngươi sẽ không thể ung dung rời khỏi đây như vậy.
Dựa theo quy củ sớm nhất do bốn vị thánh nhân ký kết, người bên ngoài đến trấn nhỏ chém giết lẫn nhau bị trừng phạt không nặng, nhưng cũng không xem là nhẹ. So với việc lạm sát người thường trong trấn nhỏ dĩ nhiên sẽ bị trục xuất, tranh đấu giữa người ngoài lại tồn tại một “lỗ hổng” rõ ràng, khiến người ta có thể tìm cách để tránh tổn thất sau này.
Ba nhóm người Cao Chẩn sở dĩ đều mang theo một “tùy tùng”, là để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vào thời điểm mấu chốt sẽ đẩy ra làm người chịu tội thay. Bằng không chỉ một danh ngạch đã tiêu tốn một nửa tích góp trong kho của hoàng đế Đại Tùy họ Cao, tốt xấu gì cũng là hoàng đế bệ hạ của một thượng quốc to lớn, có thể tưởng tượng một nửa của cải lớn đến mức nào, cho nên ai lại vô duyên vô cớ tiêu xài phung phí như vậy?
Thực ra nói thông tục một chút là tiêu tiền giải nạn mà thôi.
Có điều chi tiêu ở đây dùng “dọn sạch một ngọn núi vàng núi bạc” để hình dung cũng không quá mức, nếu so sánh thì cái gọi là “tiêu tiền như nước” của thế tục chỉ là trò đùa mà thôi.
Cao Chẩn bị hạ lệnh trục khách vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình:
- Tề tiên sinh, sau này nếu có dịp thì có thể đến thư viện Đại Tùy ta dạy học được không? Đại Tùy ta sẵn lòng vì tiên sinh mà để trống chức vị “quốc sư”!
Lão hoạn quan ngẫm nghĩ, vẫn không ngăn cản thiếu niên nói những lời vượt quyền.
Nếu thật sự có thể thuyết phục được vị học giả này, về sau bày mưu tính kế cho Đại Tùy họ Cao, hoàng đế Đại Tùy chắc chắn sẽ mặt rồng vui vẻ.
Nho sĩ cười cười, cũng không trả lời câu hỏi này.
Lúc đối diện với thiếu nữ mang nón che mặt tình cờ gặp gỡ, lão hoạn quan sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác. Nhưng lúc này đối diện cây Định Hải Thần Châm (4) trấn giữ ở đây là Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai, ông ta lại thể hiện một thái độ cực đoan khác, cúi đầu ôm quyền nói:
- Tề tiên sinh, đã quấy rầy nhiều, mong hãy rộng lượng. Vừa rồi ra tay với một vãn bối thật sự là vì bất đắc dĩ, hi vọng tiên sinh thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão đây làm tôi tớ Cao gia.
Tề Tĩnh Xuân phất tay áo:
- Mau rời đi.
Cao Chẩn và lão hoạn quan đành phải cáo từ rời đi, vừa khéo đi đúng tuyến đường mà thiếu nữ mang nón che mặt đã rút lui.
Thiếu niên thấp giọng hỏi:
- Cô ta chết rồi à?
Lão hoạn quan lắc đầu đáp:
- Chắc chắn không sống được lâu nữa. Phi kiếm chỉ khiến cô ta sống lâu thêm chốc lát, vô ích mà thôi.
Thiếu niên do dự một lúc, hiếu kỳ hỏi:
- Từ lúc nào Ngô gia gia nhìn ra, cô ta điều khiển phi kiếm thực ra không hề ung dung thoải mái như bề ngoài?
Lão nhân nói:
- Khéo quá hóa vụng, trí tuệ phát triển sớm của cô ta đã lộ ra sơ hở.
Thiếu niên ngạc nhiên không hiểu.
Lão hoạn quan dẫn theo thiếu niên rẽ ra ngõ nhỏ ban đầu, nhẹ giọng nói:
- Lão đây hỏi điện hạ một vấn đề, điện hạ đã thấy nhiều đồ vật quý hiếm giàu có xa hoa trên thế gian, còn sẽ cảm thấy hứng thú với đồ gốm tầm thường trong trấn nhỏ sao?
Thiếu niên vỗ vỗ cái túi bên hông, cười nói:
- Đương nhiên là không, chỉ có món ngọc tỷ này, hoặc là đồ vật xấp xỉ với nó mới có thể khiến ta cảm thấy thích thú.
Lão hoạn quan gật đầu nói:
- Chính là đạo lý này. Lúc thiếu nữ kia ngự kiếm giết người thì tâm như nước lặng, cực kỳ ung dung trấn định, giống như... người thường ăn uống bài tiết. Hơn nữa sau khi phát giác được tu vi võ đạo chân thực của ta, liền quyết đoán từ bỏ ý niệm tranh đấu, nhất là sợ ta nhìn thấu cô ta ngoài mạnh trong yếu, cho nên chủ động khiêu khích chúng ta. Ý đồ thực sự của cô ta là cho hai bên một bậc thang xuống đài, sợ lão đây có sát tâm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, nhổ cỏ tận gốc với cô ta, cho nên cô ta nhất định phải phá vỡ cục diện.
- Đương nhiên sự thật chứng minh cô ta làm cũng không tốt, nhưng nói cho cùng còn nhỏ tuổi đã có tâm tư như vậy thật không đơn giản. Nhưng càng như thế thì một khi thả hổ về rừng, mặc nó trưởng thành, uy hiếp đối với điện hạ trong tương lai sẽ càng lớn.
Ông lão cảm khái nói:
- Thiếu niên thiếu nữ đang lúc hăng hái, nếu là nóng máu giết người hoặc khẳng khái đi chết, thực ra lão đây cũng không lấy làm lạ. Nhưng sau khi chậm rãi suy nghĩ lại ung dung đi chết, hoặc là khi giết người trong lòng không sinh ra một chút dao động nào, vậy thì rất khác thường. Thậm chí có thể nói đây là tính cách do từng trải mài giũa ra, không liên quan nhiều đến thiên phú cao thấp, tư chất tốt xấu của một người. Dù là tu sĩ hay võ phu, rất nhiều thiên tài chết yểu là do tính cách khiếm khuyết quá rõ ràng, một khi gặp phải trắc trở sẽ dễ làm hỏng chuyện.
Cao Chẩn than thở:
- Dù nói thế nào cũng đáng tiếc.
Lão hoạn quan nửa thật nửa đùa nói:
- Điện hạ, nếu như sống chết của một người đều khiến ngài than thở một lần, vậy sau này khi điện hạ thật sự đứng trên đỉnh núi chắc sẽ rất bận.
Thiếu niên cười nói:
- Ta không tin.
Lão hoạn quan đột nhiên nói:
- Chẳng biết có phải ảo giác hay không, lão đây cảm thấy một thân tu vi thông thiên của vị Tề tiên sinh kia hình như xảy ra vấn đề không nhỏ.
Vẻ mặt vị hoàng tử Đại Tùy này không quan tâm nói:
- Dù sao vốn chỉ cần lấy được món ngọc tỷ “Long Môn” này xem như việc lớn đã thành, nào ngờ món bảo tỷ giá trị liên thành này lại “suy bại” thành quà tặng kèm trong một vụ mua bán lớn, vì vậy chúng ta nên dừng lại đúng lúc. Vừa nhắc tới con cá chép màu vàng kia, ta lại không kìm được nghĩ đến thiếu niên giày cỏ...
Lão hoạn quan cười nói:
- Điện hạ đang tính về sau tìm một cơ hội, cảm tạ vị thiếu niên này một chút?
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Nào có, ta chỉ tiếc túi tiền lớn kia thôi.
Ông lão bật cười.
Sau này nói không chừng Tùy triều sẽ có một vị hoàng đế cần cù tiết kiệm?
---------
Trong một ngõ nhỏ yên tĩnh theo hướng nam bắc, chỉ có tiếng bánh xe.
Có một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội nón hoa sen đang đẩy xe đi về phía trước, hôm nay nghỉ buôn bán sớm hơn một chút, thầm nghĩ sau khi trở lại chỗ ở phải thu dọn đồ đạc, tranh thủ thời gian quay về chốn cũ, ai dính vào cục diện hỗn loạn này thì người đó xui xẻo.
Trong lối rẽ hướng đông tây của ngõ nhỏ, đột nhiên có một người áo đen vóc dáng thon thả lảo đảo đi ra, cuối cùng dựa lưng vào tường chậm rãi di chuyển, một tay vươn vào tấm sa mỏng trên nón che mặt bịt chặt miệng, một tay chỉ vào đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân trẻ tuổi vội vàng cúi đầu, mặc niệm:
- Không nhìn thấy ta... không nhìn thấy ta... Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh... thôi bỏ đi, vẫn là Phật tổ phù hộ, Bồ Tát hiển linh...
Một đạo sĩ gặp chuyện cấp bách không cầu Tam Thanh lão tổ, mà lại đi cầu Phật tổ Bồ Tát, đúng là hơi vô lý.
Quả nhiên, Phật tổ Bồ Tát dường như không muốn đáp lại tín đồ của giáo phái khác. Thiếu nữ mang nón che mặt không biết từ đâu chui ra kia dùng một chút sức lực cuối cùng, lảo đảo xông về phía đạo nhân, ngã xuống một cái ùm, nhưng cuối cùng một tay đã nắm chặt cổ chân đạo nhân.
Dáng vẻ của đạo nhân trẻ tuổi rất thảm thương, hai tay ôm đầu, mặt mày suy sụp, giống như đang ngửa đầu hỏi ông trời:
- Một phần nhân quả lớn như vậy đập tới, không phải bảo bần đạo khắc lên trán bốn chữ “một lòng muốn chết” sao? Những năm qua bần đạo ngao du bốn phương, màn trời chiếu đất, trèo đèo lội suối, đi trên đường thường xuyên bị chó cắn... vất vả lắm có biết không. Con mẹ Đại Tùy họ Cao ngươi, còn có con chó già họ Ngô, các ngươi chờ đấy cho bần đạo, khoản nợ này không có năm trăm năm thì tính không hết đâu... Tu vi đạo hạnh của bần đạo thấp như vậy, thật sự không gánh nổi trách nhiệm gì cả...
Đạo nhân trẻ tuổi đã nói năng lộn xộn, cúi đầu xuống, chỉ thiếu lệ rơi đầy mặt:
- Tiểu cô nương, cô nổi lòng từ bi bỏ qua cho bần đạo có được không. Lát nữa bần đạo sẽ giúp cô tìm một nơi non xanh nước biếc, phong thủy cực tốt, chắc chắn có thể để phúc cho con cháu... à không đúng, cô nương còn chưa lấy chồng, vậy thì...
Thiếu nữ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Đạo nhân trẻ tuổi thấy chung quanh không có ai, bèn ngồi xổm xuống muốn lặng lẽ gỡ năm ngón tay thiếu nữ ra.
“Vù” một tiếng.
Phi kiếm dừng lại trên không, mũi kiếm chỉ cách ấn đường đạo nhân trẻ tuổi ba tấc.
Đạo nhân trẻ tuổi không lộ tâm tình buông tay ra, vẻ mặt thương xót, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Người không phải cỏ cây há lại không có lòng trắc ẩn? Bần đạo cả đời này tâm địa ngay thẳng, há là loại người thấy chết không cứu?
Đạo nhân trẻ tuổi khoanh chân ngồi xuống, gương mặt anh tuấn sắp vo thành một nắm:
- Tiếp theo đưa tới nơi nào cũng là phiền phức.
Thanh phi kiếm vẫn luôn cách ấn đường đạo nhân ba tấc, lúc này nhanh chóng nhích tới trước một tấc.
Đạo nhân kiên nhẫn giải thích:
- Muốn chủ nhân của ngươi sống sót thì bần đạo cần thêm một người trợ giúp. Đúng rồi, ngươi tới chỗ cây hòe già bên kia găm một chiếc lá hòe qua đây, bần đạo giúp cô ta giữ lại một ngụm nguyên khí này trước. Chủ nhân nhà ngươi hơi đặc biệt, bần đạo không muốn vì cứu người mà chữa trị lung tung, đến lúc đó không cẩn thận làm lỡ tiền đồ tu hành của cô ta, một mớ nhân quả mới này... lại con mẹ nó khiến bần đạo muốn chết quách cho xong...
Phi kiếm giống như đang do dự, mũi kiếm hơi rung lên.
Đạo nhân tức giận nói:
- Đi sớm một chút thì chủ nhân nhà ngươi có thể từ cửa âm phủ quay về sớm một bước. Đi muộn thì mọi người đều đi đời!
Trong nháy mắt phi kiếm liền biến mất.
Đạo nhân tức giận thấp giọng nói:
- Chàng có tình thiếp có ý thì mới thành vợ chồng thân thuộc. Tề Tĩnh Xuân Tề đại tiên sinh ngươi giỏi lắm, gán ghép nam nữ lung tung, đi cầu xong cũng không chịu chùi mông!
Một tay đạo nhân trẻ tuổi nâng cằm, một tay bấm đốt tính quẻ:
- Để bần đạo tính xem nên đưa cô đến hộ gia đình nào trong trấn nhỏ, cô có thể sống được mà đối phương cũng không đến mức nhà tan cửa nát. Trước tiên từ Lư gia... Lư gia không được, đã có cơ duyên trên người giống như Triệu gia, vậy thì Tống gia?
Đạo nhân trong ngõ nhỏ còn chưa dứt lời.
Tại Tống gia ở Đường Phúc Lộc, tất cả môn thần dán trên cửa lớn cửa nhỏ trong nháy mắt đều mất đi thần thái, ảm đạm mờ mịt, còn có từng luồng khói xanh mà người phàm dùng mắt thường không thể nhìn thấy bốc lên.
Sâu trong viện có một cụ già từng trải đi chân trần đẩy cửa bước ra, đứng trong sân giậm chân nổi giận mắng:
- Là tên khốn kiếp nào đang mưu hại cơ nghiệp họ Tống ta? Đứng ra chiến một trận!
Đạo nhân trẻ tuổi hắng giọng, lẩm bẩm:
- Lưu gia ở đường Phúc Lộc, nhìn chủ nhân hương khói thịnh vượng dường như có thể gánh vác chuyện này, thử xem?
Tấm biển truyền thừa ngàn năm trong nhà chính Lưu gia bỗng vỡ ra, xuất hiện từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình.
Có một bà lão giọng nói hùng hồn, dùng gậy đầu rồng gõ mạnh xuống đất:
- Thần thánh phương nào, có thể ra gặp mặt không?
Đạo nhân trẻ tuổi giả vờ như không có chuyện gì:
- Vậy thì Ngụy gia ở ngõ Đào Diệp? Thấy nhà các ngươi chuyên tích thiện tích đức, nhất định sẽ gánh nổi phần nhân quả này.
Rất nhanh có một cụ già dùng bí thuật truyền âm, giận dữ hét về hướng trường học bên kia:
- Tề Tĩnh Xuân, ngươi mặc kệ à? Nếu ngươi không quản được, hoặc là không dám quản thì mau cút đi, nhường vị trí cho Nguyễn Cung, để hắn tới trừng trị tên lén lút này. Hay tất cả những chuyện này là do Tề Tĩnh Xuân ngươi đang phát tiết thù oán cá nhân?
Bên khe suối phía nam cầu mái che trong trấn nhỏ, có một người đàn ông đang dẫn người đào giếng, sau khi đứng thẳng thì nhìn về phía bắc, môi khẽ mấp máy.
Giống như từng tiếng sấm mùa xuân cuồn cuộn vang dội phía trên đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp:
- Đủ rồi, không được bất kính với Tề tiên sinh. Hơn nữa trước tiết Xuân Phân thì Nguyễn mỗ ta tuyệt đối sẽ không chen chân vào công việc của trấn nhỏ.
Nhất thời trời đất tịch mịch, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Mà tên đầu sỏ gây chuyện thì đang ngồi bên cạnh xe đẩy trong ngõ nhỏ, nhấc một tay của thiếu nữ áo đen lên, sau đó ném chiếc lá hòe màu lục mà phi kiếm mang về vào lòng bàn tay máu tươi đầm đìa của nàng.
Sau khi lá hòe chạm vào vết thương nơi lòng bàn tay thiếu nữ, lập tức tan ra như băng tuyết, trong nháy mắt tiêu tán.
Đạo nhân trẻ tuổi cảm khái nói:
- Mỗi lần nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều vì phần công lao sáng tạo của trời đất này mà cảm thấy...
Ngập ngừng cả buổi, đạo nhân cũng không thể nghĩ ra từ ngữ khiến mình hài lòng.
Cuối cùng đạo nhân trẻ tuổi cúi đầu, nhìn thiếu nữ đã có một chút khí sắc hiện lên, cảm thấy lúng túng:
- Nếu số mệnh liên quan đến cô còn lớn hơn bần đạo tưởng tượng, vậy cũng chỉ có thể làm ngược lại. Trong trấn nhỏ có sáu trăm hộ gia đình ăn sâu bén rễ, nhiều đời thấm nhuần khí tức của vùng thần bí này. Nếu cô bảo bần đạo tìm một kẻ có số mệnh quấn quanh thì dễ như trở bàn tay, nhưng tìm một kẻ khố rách áo ôm thì còn khó hơn lên trời. Đây giống như trong điện chầu quân thần gặp mặt, muốn tìm một người làm quan lớn thì rất dễ dàng, nhưng tìm một tên ăn mày thì cô bảo bần đạo tìm thế nào đây?
Đạo nhân trẻ tuổi “ồ” một tiếng.
Đúng là tìm được một kẻ đáng thương như vậy.
Hắn không hề kinh ngạc vui mừng mà lại sợ hãi, nhắm mắt đặt tay lên ngực tự hỏi lòng.
Đạo nhân trẻ tuổi thở dài:
- Bất kể thế nào, trước tiên phải xem ngươi lựa chọn ra sao, bần đạo quyết không ép buộc. Nếu như ngươi không muốn thì bần đạo tự gánh vác phần nhân quả này là được.
Cuối cùng hắn học theo nhà sư chắp hai tay trước ngực:
- Phật tổ phù hộ, Bồ Tát hiển linh, nhất định phải giúp bần đạo vượt qua kiếp nạn này.
---------
Trong ngõ Nê Bình.
Đạo nhân trẻ tuổi khom lưng đẩy một chiếc xe hai bánh, dừng lại ngoài cửa viện một nơi nào đó, sau khi gõ cửa bèn hỏi:
- Trần Bình An có nhà không?
Trong khe hở nơi góc xe đẩy có đặt một thanh kiếm dài vỏ trắng như tuyết, phi kiếm trong vỏ nhìn có vẻ chán nản, giống như bất mãn vì đạo nhân trẻ tuổi lại tìm một nhà tồi tàn như vậy.
---------
Chú thích:
(1) Lục khoa: cơ cấu quan lại thời xưa, chia làm Lại khoa, Hộ khoa, Lễ khoa, Binh khoa, Hình khoa, Công khoa.
Ngôn quan: chức quan chuyên phụ trách giám sát và can gián.
(2) Ngự Mã giám: một trong mười hai giám thuộc cơ cấu hoạn quan thời nhà Minh, có thái giám giữ ấn, thái giám giám sát, thái giám đề đốc.
(3) Hình đồ: tội phạm bị phán xử tước đoạt tự do trong một thời gian nhất định, phải đi lao dịch.
(4) Định Hải Thần Châm: xuất xứ từ “Tây Du Ký”, vốn là bảo vật trấn biển của Đông Hải Long Vương, sau đó bị Tôn Ngộ Không lấy đi, đổi tên thành “Như Ý Kim Cô bổng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook