Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu
-
C11: Khí thế nuốt trâu
Lúc này Thái Kim Giản đang đi thụt lùi, thực ra khi một chân kia đạp xuống cô cũng đã ý thức được chuyện không hay.
Chuyện khó chịu đựng hơn đạp trúng phân chó đương nhiên là đạp rồi còn bị người khác nhìn thấy, mà chuyện thê thảm hơn nữa là người nhìn thấy còn nói cho ngươi biết là ngươi thật sự đạp trúng phân chó.
Thái Kim Giản không phải là một cô gái tình tình nông cạn, càng không phải là thiên kim yếu đuối không chịu khổ được. Cô là một trong số rất nhiều con cháu của sơn chủ núi Vân Hà, có thể bộc lộ tài năng giành được danh ngạch cuối cùng đã nói rõ vấn đề.
Núi Vân Hà tổng cộng có mười tám ngọn núi lớn nhỏ, quanh năm sương mù lượn lờ, sản xuất nhiều đá Vân Căn là một nguyên liệu quan trọng để phái đan đỉnh đạo gia luyện chế ngoại đan, dùng “vô hà vô cấu” (không có tỳ vết) nổi danh trên đời, thành một phái riêng. Cho nên người trên núi Vân Hà nhất định phải chú trọng sạch sẽ trang nhã, phần lớn còn thích sạch sẽ quá mức, Thái Kim Giản đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải trấn nhỏ ảnh hưởng quá lớn, đời này Thái Kim Giản cũng sẽ không đặt chân đến đây, đừng nói đến chuyện bảo cô đi từng bước trong ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó. Khó xử nhất là sau khi tới đây, những người trong giới thần tiên vốn ngồi tít trên cao như bọn họ lại chẳng khác nào những con cá nhỏ bị ném lên bờ, đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa. Gia tộc chiếm cứ một nơi động tiên, tu vi thông thiên dời núi lấp biển, cưỡi gió bay lượn, pháp bảo huyền diệu hàng yêu phục ma, phong thần ngự quỷ, toàn bộ đều không còn nữa.
Sau đó thì có cảnh Thái Kim Giản đạp trúng phân chó này.
Phù Nam Hoa vốn đang cảm thấy thú vị, Thái tiên tử núi Vân Hà không nhiễm bụi trần dưới giày lại dính phân chó hôi thối nhớp nháp như vậy, nói ra có ai dám tin?
Nhưng ngay sau đó Phù Nam Hoa lại trầm giọng quát lên:
- Thái Kim Giản, dừng tay!
Tống Tập Tân đứng trên tường đất con ngươi hơi co lại, siết chặt miếng ngọc bội xanh lá khắc rồng trong lòng bàn tay.
Chợt thấy Thái Kim Giản trong ngõ giống như chỉ bước một bước đã đến trước người Trần Bình An, đầu ngón tay trắng ngần như ngọc nhanh chóng vỗ mạnh xuống đỉnh đầu thiếu niên giày cỏ. Trong nháy mắt khi Phù Nam Hoa ở phía sau quát lên ngăn cản, cô đột nhiên ngừng tay, cuối cùng khẽ nhấc tay lên vỗ nhẹ xuống. Làm xong động tác thân mật giống như trưởng bối cưng chiều vãn bối này, cô khom người nhìn chăm chú vào cặp mắt giống như dòng suối trong vắt thấy đáy của thiếu niên kia.
Thái Kim Giản gần như có thể nhìn thấy gương mặt mình trong đó, chỉ tiếc tâm tình của cô hiện giờ rất tệ, cười gượng gạo nói:
- Tiểu tử, ta biết lúc ngươi lên tiếng đã cố ý nói chậm lại.
Phù Nam Hoa thở phào một hơi, nếu Thái Kim Giản thật sự cả gan ngang nhiên giết người ở đây, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi trấn nhỏ, liên lụy cả núi Vân Hà trở thành trò cười lớn.
Sắc mặt hắn âm trầm, dùng tiếng phổ thông chính thống nhắc nhở cô:
- Thái Kim Giản, xin cô hãy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Nếu cô vẫn tiếp tục xung động như vậy, ta cảm thấy cần phải vứt bỏ minh ước, ta cũng không muốn bị cô hại đến uổng phí công sức chẳng được gì.
Thái Kim Giản quay lưng về phía thiếu chủ thành Lão Long, nhỏ giọng nói thầm:
- Thượng đẳng thấy phật nhanh, hạ đẳng thấy phật muộn... mỗi hạt có cực lạc, mỗi hạt có ao sen...
Cô nhanh chóng quay đầu sang, áy náy cười với Phù Nam Hoa:
- Là ta thất lễ rồi, ta đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự.
Phù Nam Hoa cười lạnh nói:
- Cô có chắc không?
Thái Kim Giản cười trừ, cũng không thề thốt gì với Phù Nam Hoa. Cô lại cúi đầu nhìn thiếu niên giày cỏ, dùng tiếng phổ thông phổ biến khắp một châu nói:
- Núi Vân Hà ta vốn là một trong Phật môn ngũ tông, rất coi trọng chuyện hàng phục tâm viên (tâm khỉ) và trói buộc ý mã (ý ngựa). Nhưng trước khi tới đây ta còn không biết tâm viên ý mã (tâm lý thất thường) rốt cuộc là gì, cũng không đoán ra được. Về chuyện này trưởng bối trong gia tộc cũng không muốn đốt cháy giai đoạn, chỉ để ta tự mình tìm kiếm. Không ngờ hôm nay trong ngõ Nê Bình các ngươi đạp trúng một bãi phân chó, ngược lại khiến ta phát giác được một chút đầu mối...
Trần Bình An nhắc nhở:
- Vị tỷ tỷ này, cô đạp trúng phân chó cả buổi rồi, sao còn không mau cạo nó đi?
Cô gái tiên gia kia vốn cảm thấy mình đã bước vào một loại tâm cảnh Phật gia cực lạc, nghe vậy tâm cảnh lập tức tan biến rơi trở về thế tục, sắc mặt tái xanh. Có điều lời cảnh cáo của Phù Nam Hoa còn quanh quẩn bên tai, cô đành phải vươn một ngón tay ra búng vào trán thiếu niên giày cỏ như muốn trút giận, trợn mắt nói:
- Còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ không ai dạy ngươi tính tình ương bướng là tướng chết yểu, ăn nói chua ngoa là người mất phúc?
Trần Bình An da thô thịt dày nên không để ý, chỉ nhìn về phía Tống Tập Tân cách đó không xa, cũng không nói gì.
Tống Tập Tân giơ chân mắng lớn:
- Trần Bình An, ngươi nhìn ta làm gì, đúng là xui xẻo!
Phù Nam Hoa ngạc nhiên phát hiện, mình còn chưa bước vào nhà Tống Tập Tân thì sắc mặt đã hơi khó chịu, không hề che giấu sự chế giễu của mình:
- Thái Kim Giản! Đúng là thú vị, trên đời còn có người vì một bãi phân chó mà làm chậm trễ bước chân trường sinh đại đạo.
Thái Kim Giản lần đầu tiên lại không nổi nóng, nhìn sâu vào thiếu niên gầy còm tướng mạo bình thường, xoay người rời đi.
Đột nhiên thiếu niên sau người nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, lông mi của cô rất dài.
Con kiến thế tục tầm thường mà cũng dám trêu chọc thần nữ tiên gia?
Thái Kim Giản giận tím mặt, đột nhiên quay đầu lại.
Cô đã hạ quyết tâm, cho dù hao tổn một chút số mệnh, cũng phải giáo huấn kẻ thấp hèn quê mùa nhìn như chất phác nhưng thực ra lại gian xảo này.
Tuy đám người Thái Kim Giản đi vào nơi này giống như phạm nhân bị nhốt trong tù, bó tay bó chân vấp váp khắp nơi, tất cả pháp thuật và đồ đạc tạm thời đều không dùng được, thế nhưng nhờ lợi ích tu hành từ nhỏ, ví dụ như đi từng bước một khiến thân thể trở nên cứng cáp, giống như mỗi giây mỗi phút đều rèn luyện gân cốt. Mặc dù hiệu quả không rõ rệt, không thể sánh với người trong võ đạo chuyên chú rèn luyện mặt này, nhưng với cơ sở như vậy muốn đối phó một thiếu niên lăn lộn nơi chợ búa bùn lầy vẫn rất dễ dàng.
Chỉ cần tiện tay đánh ra một chưởng, động chạm vào một số khiếu huyệt quan trọng, gieo mầm bệnh vào người hắn, làm giảm tuổi thọ của hắn, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng trong con ngõ hơi mờ mịt, cô chỉ thấy một gương mặt đen kịt và một đôi mắt sáng ngời.
Trăng sáng mọc trên biển.
Đầu tiên là ánh mắt Thái Kim Giản sáng ngời, lập tức nổi lên một chút tâm tình thương hại trời sinh của phái nữ, cuối cùng vẻ thương tiếc kia từ từ nhạt đi trong đôi mắt xếch của cô, càng tươi cười rạng rỡ, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chặt đứt tâm ma chính là cơ duyên.
Nên biết dòng dõi núi Vân Hà gần phật xa đạo, từ thời thủy tổ Vân Hà lão tiên khai sơn vẫn luôn tôn sùng một quan điểm: “Mỗi lần duyên tới duyên đi chính là một lần độ kiếp.”
Đương nhiên phương pháp độ kiếp này cũng không có định lý, định số hay định thế, tất cả đều cần người trong cuộc tự mình tìm ra lời giải.
Chẳng hạn như Thái Kim Giản hiện giờ.
Cô cảm thấy đã tìm được tâm khỉ ý ngựa cần phải trấn áp hàng phục, đó là thiếu niên nhìn như vô tội nhưng thực ra lại là chướng ngại kia.
Thế là cô lại giơ một tay lên khẽ nhấn vào ngực thiếu niên, tất cả động tác này lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh như sét đánh. Cho dù thiếu niên đã chủ động lui về sau nửa bước, vẫn không tránh khỏi bàn tay của cô gái cao gầy.
Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha quyến rũ kia, trong lòng chẳng những không có một chút rung động nhu hòa nào, ngược lại sát ý bừng bừng, gần như muốn ngưng kết thành lòng dạ sắt đá. Hắn cố gắng che giấu sát ý của mình, lớn tiếng tức giận nói:
- Ban nãy ngón tay cô búng nhẹ vào trán thiếu niên, khiến cho hắn sau này quanh năm bệnh tật triền miên, trừng phạt một lần như vậy là đủ rồi, vì sao còn muốn tiếp tục! Thái Kim Giản, có phải cô điên rồi không? Chẳng lẽ thật sự vì một kẻ thấp hèn mà không quan tâm đến cơ duyên đại đạo?
Thái Kim Giản ngoảnh mặt làm ngơ. Phù Nam Hoa hạ thấp giọng, khôi phục lại khí độ ung dung của con cháu thế gia, cười tấm tắc nói:
- Đường đường là Thái Kim Giản núi Vân Hà lại so đo từng tý với một thiếu niên chợ búa, truyền ra không sợ bị mất mặt sao?
Thái Kim Giản xoay người cười nói:
- Con ngõ nhỏ này đúng là có duyên với ta, không ngờ đến đây lại có thể khiến ta tìm được một phần cơ duyên, mặc dù không lớn nhưng thịt muỗi cũng là thịt, là điềm báo tốt. Ta càng có lòng tin với đứa bé tên là Cố Xán kia hơn rồi!
Phù Nam Hoa ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cô ả này thật sự có giác ngộ?
Thái Kim Giản nhấc một chân lên, nhìn đống bẩn thỉu khó coi kia, cười hì hì nói:
- Đúng là số cứt chó (may mắn) rồi.
Sắc mặt Tống Tập Tân âm trầm bất định, không nhìn ra tâm tình biến hóa.
Tỳ nữ Trĩ Khuê không được ai chú ý vẫn đứng tại chỗ, yên lặng không nói gì. Trong một thoáng chốc giữa tròng mắt cô lại hiện lên hai con ngươi màu vàng nhạt, một mắt hai con ngươi.
Phù Nam Hoa loáng thoáng sinh ra cảm ứng mơ hồ, đột nhiên quay đầu nhanh chóng nhìn quanh, nhưng không phát giác được thứ gì khác thường, cuối cùng quan sát thiếu nữ nha hoàn kia một lượt cũng không thấy có điểm nào không ổn. Hắn đành phải xem cảm giác khó chịu này là do hành vi của Thái Kim Giản, đã khiến cho vị tiên nhân thánh hiền trong trấn nhỏ kia chú ý.
Tâm tình của Thái Kim Giản rất khoan khoái, đủ loại ý niệm đình trệ tích trữ trước đó trào ra như nước lũ vỡ đê.
Đâu chỉ là cơ duyên nhỏ?
Nếu không phải núi Vân Hà gia sản trống không cần một món “bảo khí tiên gia” đủ sức nặng, nhằm để trấn áp số mệnh sơn môn không ngừng trút ra ngoài, đồng thời dùng chuyện này để củng cố địa vị sơn chủ đời kế tiếp của mình, Thái Kim Giản chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, trở lại núi Vân Hà bế quan mười năm hai mươi năm.
Thái Kim Giản đi về phía tỳ nữ đứng trong ngõ hẹp chỗ Phù Nam Hoa.
Thiếu niên sau người hỏi:
- Có phải cô đã làm gì ta không?
Thái Kim Giản cũng không quay đầu lại:
- Tiểu tử, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Thiếu niên im lặng.
Thái Kim Giản ngoái đầu lại cười:
- Nhiều nhất nửa năm ngươi sẽ chết.
Thiếu niên sững sốt một lúc.
Cô cười dịu dàng nói:
- Còn tin là thật nữa, tỷ tỷ lừa ngươi đấy!
Trần Bình An nhếch mép cười.
Gần như đồng thời trong đầu đôi nam nữ tiên gia Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa này đều hiện lên một ý nghĩ.
Ếch ngồi đáy giếng, con kiến dưới núi.
Tống Tập Tân ngồi xổm trên đầu tường xem trò vui, hai tay dụi vào thái dương, sắc mặt tỏ ra nghiêm túc rất hiếm thấy.
Cho dù Trĩ Khuê đã dẫn vị tỷ tỷ tính tình quái gở kia đi tìm tên mũi thò lò Cố Xán, còn cái tên trẻ tuổi một lời không hợp liền vung tiền như rác kia cũng đã đi vào nhà mình, Tống Tập Tân đầu óc lanh lợi vẫn ngơ ngẩn ngồi xổm ở đó. Trong ánh mắt của thiếu niên thiên tư xuất sắc, có một thiếu niên gầy gò đứng trong ngõ Nê Bình, nhìn bóng lưng của cô gái cao gầy kia một lát, sau đó nhanh chóng dời mắt đi về phía cổng nhà mình, nhưng thật lâu không thấy đẩy cửa gỗ ra.
Tống Tập Tân rất ghét cảm giác này, có một kẻ bình thường không hiển lộ tài năng, nhưng đôi lúc giống như một tảng đá trong hầm cầu, không dời thì chướng mắt, dời đi thì ngại bẩn.
Đến nỗi Phù Nam Hoa nói những gì sau lưng, thiếu niên cũng không nghe rõ.
Vị thiếu chủ thành Lão Long đành phải lặp lại lần nữa:
- Tống Tập Tân, ngươi có biết trên đời này có một loại người rất khác với các ngươi không?
Tống Tập Tân cuối cùng khôi phục tinh thần, xoay người tiếp tục ngồi xổm, nhìn xuống Phù Nam Hoa mũ cao phong lưu, áo gấm xa hoa, bình thản nói:
- Ta biết.
Phù Nam Hoa đành phải nuốt lại câu nói đã chạy đến bên miệng, nhưng vẫn không cam lòng cười hỏi:
- Biết thật sao?
Ánh mắt của thiếu niên thân thế thần bí trong trấn nhỏ hờ hững, cười lạnh nói:
- Có phải ngươi muốn nói, bọn họ có thể làm người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, trường thọ lâu dài, đạo pháp vô biên?
Phù Nam Hoa gật đầu, vui mừng nói:
- Chúng ta có thể xem là nửa đạo hữu.
Khóe mắt Tống Tập Tân liếc đến cửa viện sát vách, dường như không được tập trung như bình thường.
Phù Nam Hoa thẳng thắn nói:
- Vậy ta sẽ nói thẳng, bất kể ngươi có thứ gì, chỉ cần ngươi chịu ra giá thì ta có đập nồi bán sắt cũng sẽ mua!
Tống Tập Tân nghi hoặc nói:
- Ta nhìn ra được, gia thế địa vị của ngươi còn cao hơn cô gái kia một bậc. Cô ta có thể đối xử với tên hàng xóm kia như vậy, vì sao ngươi lại muốn cùng ta...
Phù Nam Hoa chủ động tiếp lời:
- Nói chuyện ngang vai ngang vế?
Tống Tập Tân gật đầu khen ngợi:
- Con người ngươi rất thông minh lễ nghĩa, nói chuyện với ngươi không cần tốn sức.
Phù Nam Hoa không quan tâm đến thái độ bề trên của thiếu niên, cho dù là vị trí hay là giọng điệu kiêu ngạo lúc nói chuyện.
Khác hẳn với Thái Kim Giản xem thiếu niên giày cỏ như con kiến hèn mọn, Phù Nam Hoa chẳng những sinh lòng thân cận với Tống Tập Tân, còn luôn mang theo một sự kính sợ không rõ với khu vực ngõ Nê Bình này.
Cho nên Phù Nam Hoa thật sự xem thiếu niên trước mắt là người đồng đạo.
Trên con đường lớn này, càng đi tới trước thì thân phận sang hèn, nam nữ khác biệt, tuổi tác lớn nhỏ đều là viễn vông, chẳng hề có ý nghĩa.
Tống Tập Tân nhảy xuống tường viện, thấp giọng nói:
- Vào trong nhà rồi nói.
Phù Nam Hoa gật đầu đáp:
- Được.
Khi Tống Tập Tân bước vào ngưỡng cửa lại thờ ơ hỏi:
- Hỏi chơi một chút, ngươi và chị gái vừa nhìn đã biết là nuôi dưỡng tốt kia có quan hệ thế nào?
Phù Nam Hoa không hề do dự đáp:
- Tạm thời là một nhóm, nhưng không phải người một đường.
Tống Tập Tân à một tiếng, nói vài lời khó hiểu:
- Vậy các ngươi làm việc quá rườm rà rồi, không nhanh nhẹn chút nào. Trước kia ta nghe nói thế giới bên ngoài có thần tiên yêu ma, kỳ quái lạ lùng, nhưng chỉ cần là người tu hành, có ân oán chẳng phải nên nhổ cỏ tận gốc diệt trừ hậu hoạn sao?
Đại công tử Phù gia dù sao cũng là hậu duệ tiên gia lớn lên ở thành Lão Long, đã quen thấy sóng to gió lớn, sau khi nghe được lời này trên mặt lại không lộ ra tâm tình gì.
Hắn cười hỏi:
- Giữa các ngươi có thù oán sao?
Thiếu niên mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ngươi đang nói gì vậy?
Dường như phát hiện nam nhân trước mắt hoàn toàn không tin, Tống Tập Tân bèn thu lại vẻ giả tạo trên mặt. Hắn đi trước ngồi xuống ghế ở phòng khách, đưa tay ra hiệu cho Phù Nam Hoa cũng ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói:
- Ta và Trần Bình An ở sát vách từ nhỏ đã không có cha mẹ, làm hàng xóm nhiều năm như vậy cũng chưa từng cãi nhau, có tin hay không là tùy ngươi.
Trong nháy mắt Phù Nam Hoa đã hiểu được ẩn ý của thiếu niên.
Thiếu niên hàng xóm không nơi nương tựa, chỉ là lục bình không rễ mà thôi.
Chết rồi thì thôi, sẽ không ai truy cứu chuyện này.
Thiếu chủ thành Lão Long dở khóc dở cười, đột nhiên ý thức được sóng gió xảy ra trong con ngõ nhỏ này có phần vô lý buồn cười.
Thiếu niên bần hàn nhà bên cạnh, có thể nói vì cố gắng che giấu địa chỉ của hai chủ tớ Tống Tập Tân mà rước lấy tai bay vạ gió, vì chuyện này mà gặp tai ương mất mạng.
Nhưng vừa rồi thiếu niên Tống gia giống như con nhà quyền quý này lại muốn mượn dao giết người, dồn người ta đến chỗ chết.
Một dao không đủ thì thêm dao nữa.
Phù Nam Hoa không kìm được lòng đầy cảm khái, chẳng trách trong “Thi Tử” có nói: “Con của hổ báo dù chưa trưởng thành cũng đã có khí thế nuốt trâu.”
- --------
Bên nhà Cố Xán, đứa bé đã bị mẹ nó nhốt ở trong phòng, phu nhân và ông lão tự xưng là “Chân Quân” kia ngồi đối diện với nhau.
Ông lão thu lại đường chỉ tay, bàn tay đan chéo mỉm cười nói:
- Đại cục đã định.
Phu nhân nghi hoặc nói:
- Dám hỏi vừa rồi tiên sư đã làm gì mới có thể khiến Trần Bình An kia...
Nói đến đây bà phát hiện ánh mắt của ông lão đột nhiên trở nên sắc bén, khiến bà sợ hãi vội vàng ngậm miệng.
Ông lão nhìn về phía cửa viện, khẽ phất tay áo cuốn lên một cơn gió mát xoay tròn quanh quẩn trong sân nhỏ, lúc này mới nói:
- Người có thân phận như ta bước chân đến đây, càng lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ giống như Bồ Tát đất qua sông. Mặc dù trước mắt còn chưa đến nỗi bản thân khó bảo toàn, nhưng thời gian càng lâu thì càng... ừm, theo như thiếu niên Tống Tập Tân kia nói là rườm rà, kết cục chỉ có thể rước lấy nhân quả đầy người. May mà có kẻ kia khiến trời oán người giận, cho dù đã lui một bước ngẫm nghĩ nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, khó thoát khỏi tai ương ngập đầu. Đáng tiếc thế cục vốn có hi vọng hưởng thụ hương khói ngàn đời lại thay đổi đột ngột, vô cùng thê thảm... Nhân cơ hội này ta mới có thể mưu đồ một chút cho con trai ngươi, xem thử có thể kết thúc tính mạng của thiếu niên kia hay không. Đồng thời cắt đứt đầu mối tránh sau này một số thánh nhân tiên sư tới tìm hiểu ngọn nguồn, xóa bỏ nỗi lo về sau bị trả thù, khiến cho đệ tử mới thu này của ta tương lai bước lên tiên lộ mang theo khí thế bão táp, cuối cùng hóa rồng...
Phu nhân ngồi ở một bên nghe câu hiểu câu không, mồ hôi đầm đìa.
Ông lão cười hỏi:
- Có phải cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là người ngoài trần thế ăn mây uống sương, không màng đến chuyện thế tục, vì sao dốc lòng tu đạo, tu tới tu lui hình như cũng chỉ tu được lòng dạ độc ác như vậy, không khá hơn thôn phụ dốt nát ánh mắt nông cạn như ngươi chút nào?
Phu nhân vội vàng cúi đầu run giọng nói:
- Tuyệt đối không dám nghĩ như vậy!
Ông lão cười trừ, yên tĩnh chờ đợi Thái Kim Giản núi Vân Hà tới gõ cửa.
Trên đường tu hành, pháp thuật vô biên, thần thông vô tận. Lý có lớn nhỏ, đạo có cao thấp.
Thái Kim Giản xem các ngươi như con kiến, bản Chân Quân chẳng phải cũng xem cô ta và Phù Nam Hoa như con kiến?
Nói đạo lý với con kiến dưới chân sao?
Chuyện khó chịu đựng hơn đạp trúng phân chó đương nhiên là đạp rồi còn bị người khác nhìn thấy, mà chuyện thê thảm hơn nữa là người nhìn thấy còn nói cho ngươi biết là ngươi thật sự đạp trúng phân chó.
Thái Kim Giản không phải là một cô gái tình tình nông cạn, càng không phải là thiên kim yếu đuối không chịu khổ được. Cô là một trong số rất nhiều con cháu của sơn chủ núi Vân Hà, có thể bộc lộ tài năng giành được danh ngạch cuối cùng đã nói rõ vấn đề.
Núi Vân Hà tổng cộng có mười tám ngọn núi lớn nhỏ, quanh năm sương mù lượn lờ, sản xuất nhiều đá Vân Căn là một nguyên liệu quan trọng để phái đan đỉnh đạo gia luyện chế ngoại đan, dùng “vô hà vô cấu” (không có tỳ vết) nổi danh trên đời, thành một phái riêng. Cho nên người trên núi Vân Hà nhất định phải chú trọng sạch sẽ trang nhã, phần lớn còn thích sạch sẽ quá mức, Thái Kim Giản đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải trấn nhỏ ảnh hưởng quá lớn, đời này Thái Kim Giản cũng sẽ không đặt chân đến đây, đừng nói đến chuyện bảo cô đi từng bước trong ngõ Nê Bình đầy phân gà phân chó. Khó xử nhất là sau khi tới đây, những người trong giới thần tiên vốn ngồi tít trên cao như bọn họ lại chẳng khác nào những con cá nhỏ bị ném lên bờ, đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa. Gia tộc chiếm cứ một nơi động tiên, tu vi thông thiên dời núi lấp biển, cưỡi gió bay lượn, pháp bảo huyền diệu hàng yêu phục ma, phong thần ngự quỷ, toàn bộ đều không còn nữa.
Sau đó thì có cảnh Thái Kim Giản đạp trúng phân chó này.
Phù Nam Hoa vốn đang cảm thấy thú vị, Thái tiên tử núi Vân Hà không nhiễm bụi trần dưới giày lại dính phân chó hôi thối nhớp nháp như vậy, nói ra có ai dám tin?
Nhưng ngay sau đó Phù Nam Hoa lại trầm giọng quát lên:
- Thái Kim Giản, dừng tay!
Tống Tập Tân đứng trên tường đất con ngươi hơi co lại, siết chặt miếng ngọc bội xanh lá khắc rồng trong lòng bàn tay.
Chợt thấy Thái Kim Giản trong ngõ giống như chỉ bước một bước đã đến trước người Trần Bình An, đầu ngón tay trắng ngần như ngọc nhanh chóng vỗ mạnh xuống đỉnh đầu thiếu niên giày cỏ. Trong nháy mắt khi Phù Nam Hoa ở phía sau quát lên ngăn cản, cô đột nhiên ngừng tay, cuối cùng khẽ nhấc tay lên vỗ nhẹ xuống. Làm xong động tác thân mật giống như trưởng bối cưng chiều vãn bối này, cô khom người nhìn chăm chú vào cặp mắt giống như dòng suối trong vắt thấy đáy của thiếu niên kia.
Thái Kim Giản gần như có thể nhìn thấy gương mặt mình trong đó, chỉ tiếc tâm tình của cô hiện giờ rất tệ, cười gượng gạo nói:
- Tiểu tử, ta biết lúc ngươi lên tiếng đã cố ý nói chậm lại.
Phù Nam Hoa thở phào một hơi, nếu Thái Kim Giản thật sự cả gan ngang nhiên giết người ở đây, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi trấn nhỏ, liên lụy cả núi Vân Hà trở thành trò cười lớn.
Sắc mặt hắn âm trầm, dùng tiếng phổ thông chính thống nhắc nhở cô:
- Thái Kim Giản, xin cô hãy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Nếu cô vẫn tiếp tục xung động như vậy, ta cảm thấy cần phải vứt bỏ minh ước, ta cũng không muốn bị cô hại đến uổng phí công sức chẳng được gì.
Thái Kim Giản quay lưng về phía thiếu chủ thành Lão Long, nhỏ giọng nói thầm:
- Thượng đẳng thấy phật nhanh, hạ đẳng thấy phật muộn... mỗi hạt có cực lạc, mỗi hạt có ao sen...
Cô nhanh chóng quay đầu sang, áy náy cười với Phù Nam Hoa:
- Là ta thất lễ rồi, ta đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự.
Phù Nam Hoa cười lạnh nói:
- Cô có chắc không?
Thái Kim Giản cười trừ, cũng không thề thốt gì với Phù Nam Hoa. Cô lại cúi đầu nhìn thiếu niên giày cỏ, dùng tiếng phổ thông phổ biến khắp một châu nói:
- Núi Vân Hà ta vốn là một trong Phật môn ngũ tông, rất coi trọng chuyện hàng phục tâm viên (tâm khỉ) và trói buộc ý mã (ý ngựa). Nhưng trước khi tới đây ta còn không biết tâm viên ý mã (tâm lý thất thường) rốt cuộc là gì, cũng không đoán ra được. Về chuyện này trưởng bối trong gia tộc cũng không muốn đốt cháy giai đoạn, chỉ để ta tự mình tìm kiếm. Không ngờ hôm nay trong ngõ Nê Bình các ngươi đạp trúng một bãi phân chó, ngược lại khiến ta phát giác được một chút đầu mối...
Trần Bình An nhắc nhở:
- Vị tỷ tỷ này, cô đạp trúng phân chó cả buổi rồi, sao còn không mau cạo nó đi?
Cô gái tiên gia kia vốn cảm thấy mình đã bước vào một loại tâm cảnh Phật gia cực lạc, nghe vậy tâm cảnh lập tức tan biến rơi trở về thế tục, sắc mặt tái xanh. Có điều lời cảnh cáo của Phù Nam Hoa còn quanh quẩn bên tai, cô đành phải vươn một ngón tay ra búng vào trán thiếu niên giày cỏ như muốn trút giận, trợn mắt nói:
- Còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ không ai dạy ngươi tính tình ương bướng là tướng chết yểu, ăn nói chua ngoa là người mất phúc?
Trần Bình An da thô thịt dày nên không để ý, chỉ nhìn về phía Tống Tập Tân cách đó không xa, cũng không nói gì.
Tống Tập Tân giơ chân mắng lớn:
- Trần Bình An, ngươi nhìn ta làm gì, đúng là xui xẻo!
Phù Nam Hoa ngạc nhiên phát hiện, mình còn chưa bước vào nhà Tống Tập Tân thì sắc mặt đã hơi khó chịu, không hề che giấu sự chế giễu của mình:
- Thái Kim Giản! Đúng là thú vị, trên đời còn có người vì một bãi phân chó mà làm chậm trễ bước chân trường sinh đại đạo.
Thái Kim Giản lần đầu tiên lại không nổi nóng, nhìn sâu vào thiếu niên gầy còm tướng mạo bình thường, xoay người rời đi.
Đột nhiên thiếu niên sau người nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, lông mi của cô rất dài.
Con kiến thế tục tầm thường mà cũng dám trêu chọc thần nữ tiên gia?
Thái Kim Giản giận tím mặt, đột nhiên quay đầu lại.
Cô đã hạ quyết tâm, cho dù hao tổn một chút số mệnh, cũng phải giáo huấn kẻ thấp hèn quê mùa nhìn như chất phác nhưng thực ra lại gian xảo này.
Tuy đám người Thái Kim Giản đi vào nơi này giống như phạm nhân bị nhốt trong tù, bó tay bó chân vấp váp khắp nơi, tất cả pháp thuật và đồ đạc tạm thời đều không dùng được, thế nhưng nhờ lợi ích tu hành từ nhỏ, ví dụ như đi từng bước một khiến thân thể trở nên cứng cáp, giống như mỗi giây mỗi phút đều rèn luyện gân cốt. Mặc dù hiệu quả không rõ rệt, không thể sánh với người trong võ đạo chuyên chú rèn luyện mặt này, nhưng với cơ sở như vậy muốn đối phó một thiếu niên lăn lộn nơi chợ búa bùn lầy vẫn rất dễ dàng.
Chỉ cần tiện tay đánh ra một chưởng, động chạm vào một số khiếu huyệt quan trọng, gieo mầm bệnh vào người hắn, làm giảm tuổi thọ của hắn, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng trong con ngõ hơi mờ mịt, cô chỉ thấy một gương mặt đen kịt và một đôi mắt sáng ngời.
Trăng sáng mọc trên biển.
Đầu tiên là ánh mắt Thái Kim Giản sáng ngời, lập tức nổi lên một chút tâm tình thương hại trời sinh của phái nữ, cuối cùng vẻ thương tiếc kia từ từ nhạt đi trong đôi mắt xếch của cô, càng tươi cười rạng rỡ, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chặt đứt tâm ma chính là cơ duyên.
Nên biết dòng dõi núi Vân Hà gần phật xa đạo, từ thời thủy tổ Vân Hà lão tiên khai sơn vẫn luôn tôn sùng một quan điểm: “Mỗi lần duyên tới duyên đi chính là một lần độ kiếp.”
Đương nhiên phương pháp độ kiếp này cũng không có định lý, định số hay định thế, tất cả đều cần người trong cuộc tự mình tìm ra lời giải.
Chẳng hạn như Thái Kim Giản hiện giờ.
Cô cảm thấy đã tìm được tâm khỉ ý ngựa cần phải trấn áp hàng phục, đó là thiếu niên nhìn như vô tội nhưng thực ra lại là chướng ngại kia.
Thế là cô lại giơ một tay lên khẽ nhấn vào ngực thiếu niên, tất cả động tác này lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh như sét đánh. Cho dù thiếu niên đã chủ động lui về sau nửa bước, vẫn không tránh khỏi bàn tay của cô gái cao gầy.
Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha quyến rũ kia, trong lòng chẳng những không có một chút rung động nhu hòa nào, ngược lại sát ý bừng bừng, gần như muốn ngưng kết thành lòng dạ sắt đá. Hắn cố gắng che giấu sát ý của mình, lớn tiếng tức giận nói:
- Ban nãy ngón tay cô búng nhẹ vào trán thiếu niên, khiến cho hắn sau này quanh năm bệnh tật triền miên, trừng phạt một lần như vậy là đủ rồi, vì sao còn muốn tiếp tục! Thái Kim Giản, có phải cô điên rồi không? Chẳng lẽ thật sự vì một kẻ thấp hèn mà không quan tâm đến cơ duyên đại đạo?
Thái Kim Giản ngoảnh mặt làm ngơ. Phù Nam Hoa hạ thấp giọng, khôi phục lại khí độ ung dung của con cháu thế gia, cười tấm tắc nói:
- Đường đường là Thái Kim Giản núi Vân Hà lại so đo từng tý với một thiếu niên chợ búa, truyền ra không sợ bị mất mặt sao?
Thái Kim Giản xoay người cười nói:
- Con ngõ nhỏ này đúng là có duyên với ta, không ngờ đến đây lại có thể khiến ta tìm được một phần cơ duyên, mặc dù không lớn nhưng thịt muỗi cũng là thịt, là điềm báo tốt. Ta càng có lòng tin với đứa bé tên là Cố Xán kia hơn rồi!
Phù Nam Hoa ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cô ả này thật sự có giác ngộ?
Thái Kim Giản nhấc một chân lên, nhìn đống bẩn thỉu khó coi kia, cười hì hì nói:
- Đúng là số cứt chó (may mắn) rồi.
Sắc mặt Tống Tập Tân âm trầm bất định, không nhìn ra tâm tình biến hóa.
Tỳ nữ Trĩ Khuê không được ai chú ý vẫn đứng tại chỗ, yên lặng không nói gì. Trong một thoáng chốc giữa tròng mắt cô lại hiện lên hai con ngươi màu vàng nhạt, một mắt hai con ngươi.
Phù Nam Hoa loáng thoáng sinh ra cảm ứng mơ hồ, đột nhiên quay đầu nhanh chóng nhìn quanh, nhưng không phát giác được thứ gì khác thường, cuối cùng quan sát thiếu nữ nha hoàn kia một lượt cũng không thấy có điểm nào không ổn. Hắn đành phải xem cảm giác khó chịu này là do hành vi của Thái Kim Giản, đã khiến cho vị tiên nhân thánh hiền trong trấn nhỏ kia chú ý.
Tâm tình của Thái Kim Giản rất khoan khoái, đủ loại ý niệm đình trệ tích trữ trước đó trào ra như nước lũ vỡ đê.
Đâu chỉ là cơ duyên nhỏ?
Nếu không phải núi Vân Hà gia sản trống không cần một món “bảo khí tiên gia” đủ sức nặng, nhằm để trấn áp số mệnh sơn môn không ngừng trút ra ngoài, đồng thời dùng chuyện này để củng cố địa vị sơn chủ đời kế tiếp của mình, Thái Kim Giản chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, trở lại núi Vân Hà bế quan mười năm hai mươi năm.
Thái Kim Giản đi về phía tỳ nữ đứng trong ngõ hẹp chỗ Phù Nam Hoa.
Thiếu niên sau người hỏi:
- Có phải cô đã làm gì ta không?
Thái Kim Giản cũng không quay đầu lại:
- Tiểu tử, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Thiếu niên im lặng.
Thái Kim Giản ngoái đầu lại cười:
- Nhiều nhất nửa năm ngươi sẽ chết.
Thiếu niên sững sốt một lúc.
Cô cười dịu dàng nói:
- Còn tin là thật nữa, tỷ tỷ lừa ngươi đấy!
Trần Bình An nhếch mép cười.
Gần như đồng thời trong đầu đôi nam nữ tiên gia Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa này đều hiện lên một ý nghĩ.
Ếch ngồi đáy giếng, con kiến dưới núi.
Tống Tập Tân ngồi xổm trên đầu tường xem trò vui, hai tay dụi vào thái dương, sắc mặt tỏ ra nghiêm túc rất hiếm thấy.
Cho dù Trĩ Khuê đã dẫn vị tỷ tỷ tính tình quái gở kia đi tìm tên mũi thò lò Cố Xán, còn cái tên trẻ tuổi một lời không hợp liền vung tiền như rác kia cũng đã đi vào nhà mình, Tống Tập Tân đầu óc lanh lợi vẫn ngơ ngẩn ngồi xổm ở đó. Trong ánh mắt của thiếu niên thiên tư xuất sắc, có một thiếu niên gầy gò đứng trong ngõ Nê Bình, nhìn bóng lưng của cô gái cao gầy kia một lát, sau đó nhanh chóng dời mắt đi về phía cổng nhà mình, nhưng thật lâu không thấy đẩy cửa gỗ ra.
Tống Tập Tân rất ghét cảm giác này, có một kẻ bình thường không hiển lộ tài năng, nhưng đôi lúc giống như một tảng đá trong hầm cầu, không dời thì chướng mắt, dời đi thì ngại bẩn.
Đến nỗi Phù Nam Hoa nói những gì sau lưng, thiếu niên cũng không nghe rõ.
Vị thiếu chủ thành Lão Long đành phải lặp lại lần nữa:
- Tống Tập Tân, ngươi có biết trên đời này có một loại người rất khác với các ngươi không?
Tống Tập Tân cuối cùng khôi phục tinh thần, xoay người tiếp tục ngồi xổm, nhìn xuống Phù Nam Hoa mũ cao phong lưu, áo gấm xa hoa, bình thản nói:
- Ta biết.
Phù Nam Hoa đành phải nuốt lại câu nói đã chạy đến bên miệng, nhưng vẫn không cam lòng cười hỏi:
- Biết thật sao?
Ánh mắt của thiếu niên thân thế thần bí trong trấn nhỏ hờ hững, cười lạnh nói:
- Có phải ngươi muốn nói, bọn họ có thể làm người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, trường thọ lâu dài, đạo pháp vô biên?
Phù Nam Hoa gật đầu, vui mừng nói:
- Chúng ta có thể xem là nửa đạo hữu.
Khóe mắt Tống Tập Tân liếc đến cửa viện sát vách, dường như không được tập trung như bình thường.
Phù Nam Hoa thẳng thắn nói:
- Vậy ta sẽ nói thẳng, bất kể ngươi có thứ gì, chỉ cần ngươi chịu ra giá thì ta có đập nồi bán sắt cũng sẽ mua!
Tống Tập Tân nghi hoặc nói:
- Ta nhìn ra được, gia thế địa vị của ngươi còn cao hơn cô gái kia một bậc. Cô ta có thể đối xử với tên hàng xóm kia như vậy, vì sao ngươi lại muốn cùng ta...
Phù Nam Hoa chủ động tiếp lời:
- Nói chuyện ngang vai ngang vế?
Tống Tập Tân gật đầu khen ngợi:
- Con người ngươi rất thông minh lễ nghĩa, nói chuyện với ngươi không cần tốn sức.
Phù Nam Hoa không quan tâm đến thái độ bề trên của thiếu niên, cho dù là vị trí hay là giọng điệu kiêu ngạo lúc nói chuyện.
Khác hẳn với Thái Kim Giản xem thiếu niên giày cỏ như con kiến hèn mọn, Phù Nam Hoa chẳng những sinh lòng thân cận với Tống Tập Tân, còn luôn mang theo một sự kính sợ không rõ với khu vực ngõ Nê Bình này.
Cho nên Phù Nam Hoa thật sự xem thiếu niên trước mắt là người đồng đạo.
Trên con đường lớn này, càng đi tới trước thì thân phận sang hèn, nam nữ khác biệt, tuổi tác lớn nhỏ đều là viễn vông, chẳng hề có ý nghĩa.
Tống Tập Tân nhảy xuống tường viện, thấp giọng nói:
- Vào trong nhà rồi nói.
Phù Nam Hoa gật đầu đáp:
- Được.
Khi Tống Tập Tân bước vào ngưỡng cửa lại thờ ơ hỏi:
- Hỏi chơi một chút, ngươi và chị gái vừa nhìn đã biết là nuôi dưỡng tốt kia có quan hệ thế nào?
Phù Nam Hoa không hề do dự đáp:
- Tạm thời là một nhóm, nhưng không phải người một đường.
Tống Tập Tân à một tiếng, nói vài lời khó hiểu:
- Vậy các ngươi làm việc quá rườm rà rồi, không nhanh nhẹn chút nào. Trước kia ta nghe nói thế giới bên ngoài có thần tiên yêu ma, kỳ quái lạ lùng, nhưng chỉ cần là người tu hành, có ân oán chẳng phải nên nhổ cỏ tận gốc diệt trừ hậu hoạn sao?
Đại công tử Phù gia dù sao cũng là hậu duệ tiên gia lớn lên ở thành Lão Long, đã quen thấy sóng to gió lớn, sau khi nghe được lời này trên mặt lại không lộ ra tâm tình gì.
Hắn cười hỏi:
- Giữa các ngươi có thù oán sao?
Thiếu niên mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ngươi đang nói gì vậy?
Dường như phát hiện nam nhân trước mắt hoàn toàn không tin, Tống Tập Tân bèn thu lại vẻ giả tạo trên mặt. Hắn đi trước ngồi xuống ghế ở phòng khách, đưa tay ra hiệu cho Phù Nam Hoa cũng ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói:
- Ta và Trần Bình An ở sát vách từ nhỏ đã không có cha mẹ, làm hàng xóm nhiều năm như vậy cũng chưa từng cãi nhau, có tin hay không là tùy ngươi.
Trong nháy mắt Phù Nam Hoa đã hiểu được ẩn ý của thiếu niên.
Thiếu niên hàng xóm không nơi nương tựa, chỉ là lục bình không rễ mà thôi.
Chết rồi thì thôi, sẽ không ai truy cứu chuyện này.
Thiếu chủ thành Lão Long dở khóc dở cười, đột nhiên ý thức được sóng gió xảy ra trong con ngõ nhỏ này có phần vô lý buồn cười.
Thiếu niên bần hàn nhà bên cạnh, có thể nói vì cố gắng che giấu địa chỉ của hai chủ tớ Tống Tập Tân mà rước lấy tai bay vạ gió, vì chuyện này mà gặp tai ương mất mạng.
Nhưng vừa rồi thiếu niên Tống gia giống như con nhà quyền quý này lại muốn mượn dao giết người, dồn người ta đến chỗ chết.
Một dao không đủ thì thêm dao nữa.
Phù Nam Hoa không kìm được lòng đầy cảm khái, chẳng trách trong “Thi Tử” có nói: “Con của hổ báo dù chưa trưởng thành cũng đã có khí thế nuốt trâu.”
- --------
Bên nhà Cố Xán, đứa bé đã bị mẹ nó nhốt ở trong phòng, phu nhân và ông lão tự xưng là “Chân Quân” kia ngồi đối diện với nhau.
Ông lão thu lại đường chỉ tay, bàn tay đan chéo mỉm cười nói:
- Đại cục đã định.
Phu nhân nghi hoặc nói:
- Dám hỏi vừa rồi tiên sư đã làm gì mới có thể khiến Trần Bình An kia...
Nói đến đây bà phát hiện ánh mắt của ông lão đột nhiên trở nên sắc bén, khiến bà sợ hãi vội vàng ngậm miệng.
Ông lão nhìn về phía cửa viện, khẽ phất tay áo cuốn lên một cơn gió mát xoay tròn quanh quẩn trong sân nhỏ, lúc này mới nói:
- Người có thân phận như ta bước chân đến đây, càng lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ giống như Bồ Tát đất qua sông. Mặc dù trước mắt còn chưa đến nỗi bản thân khó bảo toàn, nhưng thời gian càng lâu thì càng... ừm, theo như thiếu niên Tống Tập Tân kia nói là rườm rà, kết cục chỉ có thể rước lấy nhân quả đầy người. May mà có kẻ kia khiến trời oán người giận, cho dù đã lui một bước ngẫm nghĩ nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, khó thoát khỏi tai ương ngập đầu. Đáng tiếc thế cục vốn có hi vọng hưởng thụ hương khói ngàn đời lại thay đổi đột ngột, vô cùng thê thảm... Nhân cơ hội này ta mới có thể mưu đồ một chút cho con trai ngươi, xem thử có thể kết thúc tính mạng của thiếu niên kia hay không. Đồng thời cắt đứt đầu mối tránh sau này một số thánh nhân tiên sư tới tìm hiểu ngọn nguồn, xóa bỏ nỗi lo về sau bị trả thù, khiến cho đệ tử mới thu này của ta tương lai bước lên tiên lộ mang theo khí thế bão táp, cuối cùng hóa rồng...
Phu nhân ngồi ở một bên nghe câu hiểu câu không, mồ hôi đầm đìa.
Ông lão cười hỏi:
- Có phải cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là người ngoài trần thế ăn mây uống sương, không màng đến chuyện thế tục, vì sao dốc lòng tu đạo, tu tới tu lui hình như cũng chỉ tu được lòng dạ độc ác như vậy, không khá hơn thôn phụ dốt nát ánh mắt nông cạn như ngươi chút nào?
Phu nhân vội vàng cúi đầu run giọng nói:
- Tuyệt đối không dám nghĩ như vậy!
Ông lão cười trừ, yên tĩnh chờ đợi Thái Kim Giản núi Vân Hà tới gõ cửa.
Trên đường tu hành, pháp thuật vô biên, thần thông vô tận. Lý có lớn nhỏ, đạo có cao thấp.
Thái Kim Giản xem các ngươi như con kiến, bản Chân Quân chẳng phải cũng xem cô ta và Phù Nam Hoa như con kiến?
Nói đạo lý với con kiến dưới chân sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook