Đối với dân chúng bình thường thành Quảng Lăng mà nói, một năm tiêu dùng cũng chỉ mười mấy lượng bạc mà thôi.

Bởi vậy so sánh, liền thể hiện ra cái gì gọi là “nghèo văn giàu võ” !

Kẻ có tiền, mới có tư cách đi tu luyện võ đạo.

Dân chúng bình thường dù muốn tu luyện, cũng không gánh vác nổi tiêu dùng luyện võ cần.

Văn gia làm một trong ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, được xưng có hơn một ngàn tộc nhân, nhưng thật sự có tư cách từ nhỏ tu hành võ đạo, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.

Không có cách nào cả, tu luyện võ đạo quá đốt tiền!

Võ giả bình thường cần hàng ngày ăn các loại đại bổ vật thỏa mãn nhu cầu của thân thể, cần mua các loại dược thảo phụ trợ tu hành, dù là tiến vào học phủ tu luyện, cũng cần giao nộp một khoản phí dụng xa xỉ.

Gia đình bình thường, căn bản không gánh vác nổi.

Ở toàn bộ Đại Chu triều, loại tình huống này rất phổ biến.

Thời gian trôi qua, mặt trời về phía Tây.

Tô Dịch ngồi thiền cả thảy ba canh giờ, chóp mũi đột nhiên có hai luồng không khí thẳng tắp như dải lụa phun ra,

Luồng khí như mũi tên, phun ra ba thước, không khí như bị cắt, sinh ra tiếng gió sét mơ hồ như hừ nặng.

Thổ nạp như luyện, phong lôi rung động!

Đây là đặc thù khi khí cơ quanh thân vận chuyển tới sôi trào.

Ngay tại lúc này, Tô Dịch mở mắt, con ngươi thâm thúy hiện lên một mảng ánh sáng, như gió như điện, hồi lâu mới tiêu tán không thấy.

“Hôm nay buổi sáng ở ngoài thành bờ sông Đại Thương phun ra nuốt vào thiên địa linh khí tu luyện, buổi trưa lấy tắm thuốc rèn luyện cơ thể, đến bây giờ không đến một ngày thời gian, căn cơ Bàn Huyết cảnh sơ kỳ kia của ta đã được hoàn toàn củng cố...”

Tô Dịch từ thùng tắm đứng dậy, mặc vào quần áo, đi thẳng vào trong đình viện.

Ánh chiều tà đỏ au.

Trong sân, cây táo xanh bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.

Bóng người Tô Dịch sừng sững, cảm thụ được lực lượng khí huyết tràn đầy trong cơ thể, đột nhiên vươn một ngón tay, như kiếm đâm lên một cành cây táo xanh bên người.

Bốp!

Cành cây đứt gãy từng tấc, hóa thành bột phấn.

Thần kỳ là, những chiếc lá cây kia trên cành cây lại hoàn chỉnh không sứt mẻ tung bay lên.

Tô Dịch thu hồi ngón tay, âm thầm gật đầu.

Ở giai đoạn nhập môn võ đạo, rèn luyện là thể phách và khí huyết, dùng ở trong chiến đấu, thì thể hiện ở trên nắm giữ đối với lực lượng.

Võ giả lợi hại, lấy thương đâm táo trên cây, một thương một quả.

Đâm ruồi trên vách đá, ruồi rơi mà vách tường không dấu vết.

Đó là ngự dụng tinh diệu đối với lực lượng.

Lúc trước lực đâm một ngón tay kia của Tô Dịch chính là như thế.

Nhìn như bình thường, thực ra động như khai cung, phát như tiếng sấm!

Mà lực lượng một chỉ đó, ở cùng lúc như bẻ gãy nghiền nát đánh vỡ cành cây, từng chiếc lá càng thêm yếu ớt dễ vỡ kia lại bảo toàn đầy đủ.

Diệu dụng tinh vi đối với lực lượng cỡ đó, có thể xưng xuất thần nhập hóa.

Nhưng, so sánh với thần thông kiếp trước một chỉ đốt sôi biển, vung tay áo gãy núi, chút kỹ xảo này cũng chỉ tính chút tài mọn mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Dịch buổi sáng tới bờ sông Đại Thương ngoài thành tu luyện, buổi trưa ngâm thuốc tắm rèn luyện cơ thể, một thân lực lượng đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ở trong lúc đó, cô em vợ Văn Linh Tuyết trở về Tùng Vân kiếm phủ tu hành.

Lúc rời khỏi, nàng cố ý dặn dò Tô Dịch, mấy ngày nữa chính là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, đến lúc đó nàng hy vọng Tô Dịch cũng tham gia.

Đối với điều này, Tô Dịch không chút do dự đáp ứng.

“Bàn Huyết cảnh sơ kỳ viên mãn!”

Sáng sớm hôm nay, Tô Dịch sau khi từ bờ sông Đại Thương ngoài thành quay về nhà, cảm thụ được biến hóa trên thân thể, bên môi không khỏi nổi lên một nụ cười hài lòng.

Tùng Hạc Đoán Thể Thuật không hổ là phép trúc cơ số một Đại Hoang Cửu Châu!

Sau khi nắm giữ tinh túy huyền bí của nó, khiến hắn ở năm ngày thời gian ngắn ngủn đã có biến hóa như thay da đổi thịt, một hơi xây dựng căn cơ hùng hậu vững chắc nhất!

So với hắn kiếp trước cùng cảnh giới, cũng mạnh hơn một bậc!

“Lấy lực lượng thân thể của ta bây giờ, đã xa không phải nhân vật Bàn Huyết cảnh bình thường có thể sánh bằng...”

Tô Dịch có được ký ức cùng lịch duyệt mười bảy năm kiếp này, thoáng đối chiếu, liền xác định một sự kiện ——

Cho dù là trong Thanh Hà kiếm phủ đệ tử trình độ Bàn Huyết cảnh viên mãn đỉnh cao nhất, nếu gặp mình, cũng phải thua không thể nghi ngờ!

Bàn Huyết cảnh chung quy chỉ là cảnh giới đầu tiên của võ đạo, rèn luyện là lực lượng thể phách, tuy mạnh hơn xa so với người thường, nhưng chung quy cũng còn ở trong phạm trù “phàm tục”.

Ở Đại Hoang Cửu Châu, võ đạo tứ cảnh lại được gọi “thuế phàm cảnh”, ý tứ là bốn đại cảnh giới từ trong phàm phu tục tử lột xác.

Chỉ có thật sự từ võ đạo tứ cảnh đột phá, bước lên con đường tu luyện “nguyên đạo”, mới có thể xưng là tiên thiên tu sĩ!

Đến lúc đó, ăn gió uống sương, ích cốc không ăn, đã có khác biệt về chất với “phàm phu tục tử”.

Huống chi, ở trong chiến đấu thật sự, so đấu cũng không phải tu vi, còn có võ kỹ!

Mà lấy kinh nghiệm chiến đấu cùng thủ đoạn kiếp trước của Tô Dịch, dù hoàn toàn không có tu vi, cũng có thể trong nháy mắt giết chết Bàn Huyết cảnh nhân vật nhỏ bực này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương