Kiếm Cốt
6: Tùy Dương Châu Đâu


Từng làn khói xanh quanh quẩn trong miếu, đây không phải là mùi hương trước bàn thờ Bồ Tát mà là từ ấn tỉ vuông vức Đạo Diễn vừa ấn lên trán nó.Hai khối ấn tỉ mang theo khí tức thần thánh của tinh huy lần lượt thiêu đốt huyết nhục của đầu nhện yêu.Ninh Dịch ngửi được mùi thối rữa từ thi thể.Sau đó, hắn nhìn thấy cái bóng khổng lồ che phủ trước mặt mình khẽ run lên, phát ra âm thanh giống như tiếng cười lạnh của nữ tử trẻ tuổi, một tiếng cười hi hi ha ha vang vọng.Toàn bộ vách tường trong Bồ Tát miếu đều bị vỡ tung.Ninh Dịch ôm Bùi Phiền đứng dậy chạy như điên.Hắn bị một khối đá vụn lớn đập trúng, nửa cánh tay đưa lên đỡ lại bị cọ đến huyết nhục mơ hồ.Sau đó, cả người Ninh Dịch bắn ra ngoài nhưng hắn vẫn che chở cho Bùi Phiền.Đến khi va phải một cái cọc gỗ, hai người mới dừng lại được.Ninh Dịch ôm Bùi Phiền trong ngực dựa vào nửa cây cọc gỗ.Một bên má của nha đầu bị cọ trúng khiến máu không ngừng chảy ra.


Khuôn mặt xinh đẹp cũng nhuộm màu đỏ tươi, hai mắt lập lòe lệ quang nhưng nàng vẫn cắn răng không khóc.Tòa Bồ Tát miếu bọn hắn sống suốt mười năm cứ như vậy mà sụp đổ.Bụi bay khắp nơi.Ninh Dịch xoa đầu Bùi Phiền, nhẹ giọng lẩm bẩm:- Yên tâm, yên tâm, tu hành giả của Đạo Tông đã đến.

Chúng ta không sao rồi, chúng ta không sao rồi...Ngay lập tức có một âm thanh yếu ớt truyền tới từ cây cọc gỗ sau lưng:- Nếu mấy tiểu nhân vật của Đạo Tông này thật sự có thể hàng phục được đầu Tuyết Yêu Đệ Bát Cảnh kia thì đó chính là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.Đồng tử Ninh Dịch co rút, hắn ôm Bùi Phiền, ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một góc bạch bào đang tung bay trước mắt.Vẻ mặt vị tu hành giả khoác bạch bào kia vô cùng đờ đẫn, hắn cúi thấp đầu, nhìn Ninh Dịch bằng ánh mắt quan sát chúng sinh rồi thẫn thờ nói:- Một vài toà thánh sơn đã cảnh cáo rằng Tây Lĩnh có mấy cấm địa lớn, không đột phá Đệ Thập Cảnh thì không được tiến vào.- Lăng mộ dưới lòng đất ở Thanh Bạch thành chính là một trong số đó, nghe nói trong lăng mộ kia...!có một đại nhân vật vô cùng tài ba đang an nghỉ.Hắn khẽ ngửi thử rồi cười nghiền ngẫm:- Trên người ngươi có khí tức của tòa lăng mộ này.


Ngươi quả là người dốt nát, gan to bằng trời, không biết sợ hãi là gì...- Khả năng cao Tuyết Yêu kia là do ngươi thả ra.Ninh Dịch chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.Lúc mảnh bạch bào kia xuất hiện trong tầm mắt, toàn thân hắn giống như đang ở trong vũng bùn, dù thế nào cũng không cử động được, ngay cả xê dịch một ngón tay cũng rất khó khăn.Mảnh bạch bào phiêu diêu kia còn mang theo vết máu loang lổ.Trong đầu Ninh Dịch xuất hiện một hình ảnh mơ hồ.Trận tuyết lớn ở Tây Lĩnh mười năm trước, lúc cõng Bùi Phiền chạy như bay, hắn đã nhìn thấy vô số thi thể.Đó là một cảnh tượng vô cùng thê thảm, có tăng nhân khoác hắc bạch bào, có hòa thượng của Đại Lôi m Tự, còn có cả bạch sắc đại bào của tu hành giả ở Thiên Cung.Thiên Cung...Người ban ngày cưỡi ngựa vào Thanh Bạch thành cũng mặc một bộ đại bạch bào như vậy.Mấy người sau lưng hắn đều trầm mặc, trang nghiêm đứng trong bóng đêm.Đệ tử Đạo Tông đang ở phía xa, ấn tỉ rung động, bụi mù khắp nơi.Toàn bộ âm thanh dần dần biến mất khỏi tai Ninh Dịch, không còn liên quan gì đến hắn nữa.Tu hành giả đến từ Thiên Cung chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cười nói:- Nếu ta không đoán sai, Tùy Dương châu của Tuyết Yêu đang ở trên người ngươi?Ninh Dịch ôm Bùi Phiền, hắn dần dần tỉnh táo lại, bình tĩnh nói:- Ở trên người ta.Tu hành giả của Thiên Cung nheo hai mắt.Tiếp đó, hắn nghe thấy người sau nói chuyện với ngữ khí trấn định tự nhiên:- Nếu muốn thì lấy bạc ra đổi.Sau lưng có người cười ra tiếng.Hắn không cười mà nhìn về phía thiếu niên trước mặt.Thiếu niên cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.Lúc này, Ninh Dịch đã quay lưng lại đối mặt với đại bạch bào nam nhân.


Hơn nửa cơ thể hắn đều che cho Bùi Phiền, một cánh tay lặng lẽ sờ vào cốt địch.Ninh Dịch hít sâu một hơi, chân thành nói:- Một ngàn lượng.Tu hành giả của Thiên Cung thu lại nụ cười, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng:- Một ngàn lượng, ngươi đánh giá nó quá thấp rồi.Ninh Dịch duỗi hai ngón tay ra, bình tĩnh nói:- Vậy hai ngàn.Tu hành giả của Thiên Cung nhẹ nhàng nói:- Nếu như ta có bạc, ta có thể cho ngươi một vạn lượng.Mi tâm Ninh Dịch truyền tới một cảm giác áp bách khá trầm trọng.- Đáng tiếc ta không có bạc, ta cũng sẽ không cho ngươi bạc.Hắn khép ngón trỏ và ngón giữa lại, sau đó từ tốn đè lên mi tâm Ninh Dịch, ngữ khí trở nên vô cùng hờ hững:- Con sâu con kiến phàm tục mà cũng dám cò kè mặc cả với ta?Tùy Dương Châu ở tục giới là chỉ Dương Châu được hình thành sau khi tu hành mấy năm và nuôi dưỡng mấy chục năm, dương khí cường thịnh, phàm nhân mang theo bên người sẽ gia tăng dương thọ.Tùy Dương Châu ở tu hành giới lại là bảo vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, cần tối thiểu một trăm năm mới có thể thai nghén ra, cho nên có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh Sơn thì chí ít cũng là yêu châu trăm năm.Khóe môi bạch bào tu hành giả khẽ nhếch, thương thế của hắn không nhẹ.Đêm qua, một nhóm người Thiên Cung triền đấu với đầu Tuyết Yêu kia nhưng vẫn không có kết quả.Đạo hạnh của nó ít nhất cũng phải năm trăm năm, Dương Châu được ngưng kết có thể giúp bản thân đột phá một đại cảnh giới.Yêu tộc cũng tu hành bằng cách thôn phệ tinh huy giống như Nhân tộc nhưng chỉ có số ít là bằng lòng ngưng kết Dương Châu để tu hành.Cho dù là chiến trường chém giết giữa Bắc Cảnh Đảo Huyền Hải và Yêu tộc cũng hiếm thấy yêu vật nào ngưng tụ được loại bảo châu này.Cảm giác áp bách càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng gần.Ninh Dịch trừng mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay kia, cuối cùng...!nó vẫn điểm vào mi tâm của hắn.Hắn chỉ mới cảm nhận được một lát thì tu hành giả dẫn đầu đám người Thiên Cung nọ đã giật mình:- Tùy Dương Châu đâu?Ninh Dịch nở nụ cười, âm thanh hơi khàn:- Ngươi đoán xem.Gương mặt tuấn tú kia lập tức xuất hiện lệ khí, hắn gào lên từng câu từng chữ:- Ngươi dám bóp nát Tùy Dương Châu quý giá như thế!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương