Kiếm Chủng
Chương 47: Tình nghĩa lưỡng nan Phong Tín Nhi

Trong Phong tướng quân phủ, tiểu thư như Phong Tín Nhi có rất nhiều, nếu ở vào thời điểm nàng chưa làm đồng tử Quốc sư, hắn căn bản sẽ không biết tướng quân còn có một đứa con gái như vậy, cho dù có biết cũng chả để ý làm gì, chỉ là một cái tên mà thôi.

Hắn biết tới Phong Tín Nhi là khi nàng trở thành đồng tử của quốc sư, quốc sư tự mình tới phủ tướng quân nói muốn thu phong tín làm [cầm tiết] đạo đồng. Trong phủ có truyền ngôn rằng, đương thời tướng quân không đáp ứng ngay mà lại đề cử mấy người con gái khác với quốc sư, chỉ là quốc sư một mực giữ nguyên ý định ban đầu, khăng khăng thu nhận Phong Tín Nhi. Trong khoảng thời gian Phong Tín Nhi mới thành cầm tiết đạo đồng, mọi nơi đều bàn tán xôn xao về nàng, trước kia ko biết nàng nay đều tìm cách ngó nàng một cái.
(Cầm tiết đồng tử: đồng tử giữ lễ)

Thời gian trôi qua, mọi người phát hiện cô nàng Phong Tín Nhi này chả có chỗ nào hơn người, ảm đạm vô quang giống như trước, thực không hiểu quốc sư nhìn trúng nàng ở điểm nào. Trong phủ tướng quân lại rộ lên truyền ngôn, nói là tướng quân từng triệu kiến Phong Tín Nhi một lần, về sau liền không có thêm lần nào nữa, tựa như đã quên đứa con gái này.

Vị thị vệ đứng bên xe ngựa dũng mãnh hơn người, tám tuổi nhập phủ làm nô, không biết cha mẹ là ai, bởi đao pháp nổi danh nên lấy Đao làm họ, lấy Phong làm tên. Gã nghe thấy lời của Phong Tín Nhi liền không kiềm nổi xung động nhìn vị tiểu thư cho tới nay vẫn không có bất kỳ chỗ đặc biệt này.

"Tiểu thư, hắn là yêu quái không phải quốc sư, lời này ngàn vạn lần chớ để người khác nghe thấy." Đao thị vệ từ trong câu nói của Phong Tín Nhi cảm nhận được một chút kiên trì yếu ớt, gã cảm thấy loại tư tưởng này rất nguy hiểm, khả năng sẽ mang tới phiền phức cho phủ tướng quân, gã đề tỉnh cũng là cảnh cáo nàng, kẻo khi nàng gặp quốc sư hiện tại lại nói lời tương tự thì sẽ khiến phủ tướng quân dây phải phiền toái.

Phong Tín Nhi thu hồi ánh mắt khỏi Chính Nguyên nơi đầu thành liếc nhìn Đao Phong rồi nói: "Đao thúc thúc, hồi nhỏ ta có nghe mẫu thân kể lại, thời điểm tướng quân bị địch tập kích Đao thúc thúc đã anh dũng hộ vệ như thế nào, Đao thúc thân trúng hơn 37 vết thương lớn nhỏ nhưng sau cùng đã bảo hộ tướng quân bình an. Trong lần tập kích đó có ba tên hộ vệ phản bội, năm tên đào tẩu, chỉ có Đao thúc một người tử thủ ở cửa sơn động." Thanh âm nàng rất dịu nhẹ, rất nhu hòa nhưng cực kỳ lưu loát, không có nửa điểm trúc trắc. Nàng ngừng một chút lại nói tiếp: "Lúc còn bé ta luôn có suy nghĩ là điều gì khiến Đao thúc thúc không đếm xỉa tính mệnh tử thủ lối vào sơn động kia, Đao thúc thúc có thể trả lời ta chăng?" Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Đao Phong.

Trên khuôn mặt cương nghị của lão Đao nở ra nụ cười, cũng không biết là do tâm tình gã khá hơn hay vì nguyên nhân gì khác, gã phát hiện đôi mắt vị thiếu nữ ngồi trong xe ngựa đang vén một góc vải xanh kia trong vắt thậm chí có thể từ đôi đồng tử đen láy như giọt mực của nàng nhìn thấy bóng mình.

Gã thu hồi mục quang đang nhìn thẳng vào mắt Phong Tín Nhi, hơi cúi đầu nói: "Tướng quân thu nhận ta, cấp cho ta hết thảy, tánh mạng của ta đương nhiên thuộc về tướng quân." Gã nói cực kỳ kiện định cũng rất tự nhiên.

"Đúng vậy, tướng quân cho Đao thúc mọi nên Đao thúc có thể vì tướng quân mà vứt bỏ tính mạng quý giá nhất, thế còn ta?" Phong Tín Nhi nghiêng đầu nhìn vị đã từng là Thiên Nguyên quốc quốc sư - Chính Nguyên chân nhân ở đầu tường thành.

"Tiểu thư, tướng quân là phụ thân của ngài, sinh mệnh của ngài cũng thuộc về tướng quân." Đao Phong hồi đáp rất nhanh, âm lượng cũng rất nặng, gã tựa như hiểu được ý tứ trong lời Phong Tín Nhi.

Ngược lại Phong Tín Nhi không có đáp lại ngay, tựa hồ đang suy ngẫm, vẫn nhìn sang đầu tường. Ánh mắt Đao Phong rơi vào khuôn mặt phổ thông mà ôn thuận của thiếu nữ. Trong lòng gã, vị tiểu thư luôn lặng lẽ ra vào cửa bên của phủ tướng quân ở trước mắt này đã phát sinh biến hóa.

Một lát sau, Phong Tín Nhi lại khẽ nói: "Đao thúc thúc, ngươi coi gốc Mã Tiên Thảo kia nở hoa rồi!"

Đao Phong nghiêng đầu nhìn vệ đường, nơi đó có một cây hoa nhỏ màu tím mọc lẫn trong một bụi cỏ dại, nụ hoa màu tím nhạt tịnh không bắt mắt, nếu Phong Tín Nhi không nhắc thì gã cũng sẽ không để ý rằng dù mùa hoa đã qua lại có một gốc tiểu thảo lặng lẽ khai hoa. Gã nhíu mày, trong tai lại vang lên tiếng Phong Tín Nhi: "Đao thúc thúc,theo thúc hoa này có sinh mệnh hay không?”
Không đợi Đao Phong hồi đáp, nàng lại tiếp tục nói: "Rất nhiều người nói cá chim dã thú có sinh mệnh, lại hiếm ai nói cỏ cây hoa lá mỗi cây mỗi gốc đều có sinh mệnh. Quốc sư nói hoa điểu ngư trùng cây cối... tất cả đều có thể khai linh, bọn chúng gặp cơ duyên liền có thể thành yêu thành tinh. Những chuyện này ta chưa từng chứng kiến, cũng không biết là thật hay giả nhưng quốc sư từng nói, kỳ thực người cũng cần khai linh a. Đao thúc thúc nói tánh mạng của ngươi là thuộc về tướng quân, đó là bởi vì Đao thúc thúc cảm thấy là tướng quân trao cho ngươi một sinh mệnh mới, đây chính là khai linh."

Nàng nói đến đây liền nhẹ nhàng hạ màn cửa, Đao Phong thừ ra tại chỗ, lại nghe trong xe ngựa truyền ra phương ngôn: "Còn ngọn lửa sinh mệnh của ta do quốc sư thắp sáng."

Đao phong nhìn thật sâu bên trong xe ngựa, dường như thấy thiếu nữ dung mạo ôn thuận, đôi mắt trong vắt kia đương ngồi ngay ngắn không chút dao động. Gã không chần chừ nữa vung tay đánh xe tiến về phía trước, xuyên qua phố xá sầm uất tiến vào trong vương cung.

Chạng vạng, xe ngựa rời khỏi vương cung. Trở về phủ tướng quân, Đao Phong lại dẫn Phong Tín Nhi tới thư phòng của tướng quân. Không lâu sau Phong Tín Nhi liền được Đao Phong dẫn ra ngoài, theo đường cũ trở lại chỗ ở cảu nàng. Đối với một nơi như tướng quân phủ mà nói, tiểu viện của nàng tương đối là vắng vẻ, bên trong chỉ có một nữ hầu hơn 40 tuổi đang chăm chỉ quét dọn.

"Vương mụ!" Phong Tín Nhi cười hô.

Vương mụ lập tức bỏ chổi sang một bên chạy ra chào đón: "Tiểu thư, cô đã trở lại." Lại hô một tiếng "Đao thống lĩnh" rồi hướng hắn hành lễ.

Đao Phong thuộc thị vệ thiếp thân của tướng quân, đồng thời toàn bộ thị vệ trong phủ là do một tay gã quản lý, vậy nên người trong phủ đều gọi gã là Đao thống lĩnh. Gã nhẹ gật đầu sau đó nói với Phong Tín Nhi: "Tiểu thư, ta sẽ phái người trông coi nơi này, ngài có gì cần phân phó cứ giao cho bọn hắn a."

Gã dứt lời liền thi lễ rồi xoay người bỏ đi, Phong Tín Nhi quay đầu nhìn bóng lưng Đao Phong ngày một xa. Còn Vương mụ sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói: "Tiểu thư, lão gia, hắn......"

"Không sao, Vương mụ."

"Nhưng, nhưng mà......"

Phong Tín Nhi đã bước vào trong phòng, chiếc váy xám phổ thông lay động theo gió, eo nhỏ vai gầy, tóc dài đen nhánh phủ lên đầu vai, đi trong gió tuy chậm nhưng lại ko có nửa phần ngập ngừng.

Tối nay trong phủ tướng quân đặc biệt yên tĩnh, bởi vì tâm tình tướng quân rất tệ, chẳng những hất đổ bình hoa yêu thích còn đánh tiểu thiếp sủng ái một trận. Tướng quân tức giận là vì đứa "con" ngày trước được Chính Nguyên quốc sư thu làm cầm tiết đồng tử - Phong Tín Nhi lại dám cự tuyệt đương kim quốc sư Mộc Linh chân nhân.

Phủ tướng quân dần dần chìm vào đêm tối, chỉ còn một góc đình viện phía Tây Bắc lộ ra ánh sáng mờ nhạt, trong một căn phòng nơi đó, trước bàn sách đặt dưới cửa sổ có một vị thiếu nữ đang dựa bàn chép 《 đạo đức kinh 》, đây là bài học Chính Nguyên chân nhân bố trí cho nàng.

Dưới ngòn bút của nàng từng hàng chữ xinh đẹp nhịp nhàng tuôn ra, trên thẻ tre viết: "Ta có ba vật báu mà ta ôm giữ cẩn thận: một là lòng từ ái, hai là tính kiệm ước, ba là không dám đứng trước thiên hạ. Vì từ ái nên mà sinh ra dũng cảm; vì kiệm ước nên hoá ra sung túc; vì không dám đứng trước thiên hạ nên mới được làm chủ thiên hạ. “

Nàng viết đến đây thì ngẩng đầu, dõi mắt vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Vương mụ bưng trà xanh và bánh ngọt lên, nhìn Phong Tín Nhi nói: "Tiểu thư à, sao cô phải khổ vậy chứ? Bất kể Chính Nguyên quốc sư có phải yêu quái hay không, hiện tại đều đã là yêu quái. Bây giờ Mộc Linh chân nhân mới là quốc sư, hắn thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, đắc tội hắn phủ tướng quân của chúng ta sẽ gặp đại họa a."

Phong Tín Nhi vẫn không quay đầu, Vương mụ lại nói thêm: "Tuy lão gia đối xử với ngài và Đại tiểu thư không tốt nhưng nếu không có phủ tướng quân thì cũng không có tiểu thư."

Vương mụ là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Phong Tín Nhi, đại tiểu thư trong lời bà chính là mẫu thân nàng.

"Vương mụ, ta đã hiểu, ngươi yên tâm phủ tướng quân sẽ không có việc gì, sư phụ của quốc sư là đạo đức chân nhân, chỉ cần người tới như vậy mọi việc đều giải quyết dễ dàng." Phong Tín Nhi nói.

"Nhưng đã trôi qua biết bao nhiêu ngày, sao y vẫn chưa xuất hiện, những cây hương kia đều đã tàn rồi." Vương mụ chỉ một lư hương màu tro xám trên vào cái bàn bày biện ở góc phòng nói. Trên lư chỉ còn 3 que gỗ ngắn ngủi màu vàng, không biết vót từ giống cây nào, bên trên có khắc phù văn huyền bí.

Phong Tín Nhi cũng nhìn lư hương kia, im lặng không nói, Vương mụ lặng lẽ lui ra ngoài.

Ngày hôm sau, Thiên Nguyên đại vương triệu tướng quân tiến cung, cho tới tận xẩm tối vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì trong cung truyền ra. Tức thời, người trong phủ trên dưới bất an. Trước đó đã có lời ra tiếng vào, nói rằng Tín Nhi tiểu thư đắc tội quốc sư, khả năng sẽ đem tới phiền toái cho tướng quân.

Buổi tối cùng ngày liền có không ít người tới nơi ở của Phong Tín Nhi, hi vọng nàng có thể cầu xin quốc sư một câu, tất cả đều cho rằng vì nàng đắc tội quốc sư mới xảy ra cơ sự bây giờ.

Mà những người tới tìm nàng đại thể đều là thê thiếp tướng quân.

"Tụi bây có biết Tín Nhi tiểu thư đang làm cái chi không?” Trong một vài góc tối, bọn hạ nhân thấp giọng bàn tán.

"Đang làm cái gì thế?"

"Nàng đang chép sách."

"Chép sách?? Lúc này nàng còn tâm tư chép sách cơ à, thật không hiểu chuyện, phủ tướng quân sắp đại họa lâm đầu nàng còn chép sách, cũng không nghĩ xem nhờ ai mà nàng không phải lo áo cơm à"

"Đúng vậy nha, bình thường thấy bộ dáng nàng ôn nhu khéo léo, không nghĩ tới lại không hiểu chuyện như vậy."

"Ta thấy hẳn là nàng trúng yêu thuật của yêu quái."

"Nói vậy là sao?"

"Ngươi nghĩ coi, một cô nương tốt là thế sau khi đi theo tên quốc sư yêu quái kia liền biến thành bộ dạng như vậy, không phải trúng yêu thuật thì là cái gì?"

"Nghe đâu Tín Nhi tiểu thư còn luôn miệng nói rằng tên kia không phải yêu quái, ngươi xem, hắn là yêu quái hàng thật giá thật rất nhiều người đều thấy, nếu không phải quốc sư sử dụng thần phù trấn áp thì có lẽ đã bỏ chạy từ sớm, có khi lại muốn đến nơi khác hại người.
......

Rạng sáng hôm sau, người trong phủ tướng quân lúc xuất môn đã phát hiện vô số cấm vệ binh bao vây ngoài cổng, chỉ cho phép vào không cho phép ra, thoáng một cái cả phủ từ lo lắng biến thành sợ hãi.

Ngay cả lão phu nhân cũng đứng ngồi không yên, phái người đi tìm hiểu lại không tra được tin tức gì, thế là cũng đi tới tiểu viện góc tây bắc.

"Tín Nhi à, nãi nãi biết những năm gần đây mẹ con con không được chiếu cố đầy đủ, nhưng dù sao các người cũng không phải lo cơm áo gạo tiền, không phải xuất đầu lộ diện kiếm sống như những nông gia nữ tử kia, con là cô nương đọc sách biết chữ hẳn phải minh bạch những đạo lý này."

"Nãi nãi, ta hiểu." Phong Tín Nhi nhìn vị nãi nãi đầu đầy tóc bạc này trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chính như nàng nói, tuy ở nơi đây bị đối xử lạnh nhạt, thiếu tình người nhưng chung quy phủ tướng quân đã cấp cho mình nơi ăn chốn ở.

"Vậy con nói cho nãi nãi, đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao con lại cự tuyệt quốc sư, vì sao không đáp ứng hắn, làm đạo đồng của ai mà chả giống nhau?" Giọng lão phu nhân không lớn, ngược lại còn đề thấp nhưng mang tới cảm giác cực kỳ sâu sắc, như thể hận không đem suy nghĩ của mình nhồi vào lòng Phong Tín Nhi không được.

Phong Tín Nhi trầm mặc, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Hắn muốn ta chém đầu quốc sư, còn muốn dạy ta tu hành."

Lão phu nhân im lặng một hồi, sau đó thấp giọng mà chậm rãi nói: "Chính Nguyên quốc sư không phải đã xác định là yêu quái sao, vậy cũng tính là trừ hại vì dân."

Phong Tín Nhi lắc đầu.

Lão phu nhân lại giả như không có thấy, tiếp tục nói: "Dạy ngươi tu hành có gì không tốt, đây là việc rất nhiều người có cầu cả đời cũng không được."

"Không đâu nãi nãi, Chính Nguyên quốc sư không phải yêu quái, Mộc Linh quốc sư mới là yêu quái, hắn muốn dạy con công pháp căn bản không có hảo tâm gì, chính là muốn lấy con làm lô đỉnh luyện Nhân đan, sau đó ăn con trợ giúp hắn hoàn thành bước hóa hình cuối cùng."

Lão phu nhân sắc mặt kinh ngạc, thật lâu sau mới lên tiếng: "Đây chỉ là suy đoán của con mà thôi, nếu hắn là yêu quái thì sao con có thể nhìn ra?"

"Sau khi Mộc Linh quốc sư tới vương thành, Chính Nguyên quốc sư đã nói cho con.” Phong Tín Nhi thuận miệng đáp.

"Lời hắn nói há có thể tin, hắn mới là yêu quái, Tín Nhi à, con cần phải biết, hơn 300 tính mệnh người trong phủ ta đều trong một ý niệm của con đó, nếu như, nếu như cái hắn muốn là thân thể của con, không bằng cứ đem cho hắn đi, cả phủ sẽ cảm kích ân đức của con suốt đời.”

Phong Tín Nhi khiếp sợ, nàng nhìn vào đôi mắt mờ đục của lão phu nhân thấy nó như phủ một tầng sương mù lạ lùng khó tưởng.

Lão phu nhân trái lại không để ý nàng mà chống quải trượng đứng dậy rời đi, tới trước bậc cửa thì hơi dừng lại rồi chậm rãi nói:
"Nhớ kỹ, sinh tử bản phủ chỉ một ý niệm của con mà thôi."
(*) chim Cưu: xem trong thần thoại Bắc âu

Phong Tín Nhi dõi theo bóng lưng lão phu nhân dường như đã già hơn sau một đêm, trong lòng mờ mịt, Nàng không biết nên lựa chọn thế nào. Lặng lẽ ngồi xuống bên cửa sổ. Theo bản năng cầm bút trên bàn chép “đạo đức kinh”, song nàng viết ra lại là những lời trước khi nhập Vương Cung Chính Nguyên quốc sư đã nói: "Nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi hãy đốt ba nén hương này, không quá năm ngày sẽ có người tới."

Nàng viết xong đột nhiên bừng tỉnh, nhưng là trên giấy đã phủ đầy mực đen.

Mặt trời trên cao từ từ đạt đỉnh, nóng rực như lửa rồi lại từ hướng tây dần dần lặn xuống. Thời điểm hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, cửa bị mở ra. Vương mụ tiến vào, tới bên Phong Tín Nhi nói: "Tiểu thư, lão phu nhân phái người đưa tin, trong cung truyền chỉ giờ Mẹo ngày mai quốc sư đăng đàn làm phép, muốn lấy yêu huyết tế trời, cầu phúc cho Thiên Nguyên quốc."

Bàn tay cầm bút của Phong Tín Nhi khẽ run, bút rơi trên mặt bàn rồi lại lăn xuống mặt đất.

"Lão phu nhân còn nói, quốc sư phái người nhắn tin, mời tiểu thư trước giờ mẹo ngày mai đến Huyền Cơ quan."

"Thế tướng quân có tin tức gì không?" Phong Tín Nhi hỏi.

"Thưa không." Vương mụ nói xong nhìn Phong Tín Nhi đầy lo âu, mấy lần muốn mở miệng lại nhịn xuống, cuối cùng lặng lẽ lui ra ngoài.

Phong Tín Nhi biết Mộc Linh quốc sư phái người truyền tin là có ý gì, nàng có thể khẳng định, ngày mai mình ứng lời mà đi vậy phủ tướng quân liền sẽ bình an vô sự, còn nếu không đi, tai hoạ ngập đầu.

Nội tâm nàng vật lộn tranh đấu.

Quay đầu nhìn Tam Trụ Hương đã tàn lụi ở góc tường.

Sắc trời càng lúc càng tối, không trung xuất hiện ánh sao nhưng không có trăng, cả thiên địa vẫn một mảng đen mịt.

Chánh điện phủ tướng quân, Lão phu nhân ngồi chủ vị, bên cạnh đều là thê thiếp tướng quân và quản sự trong phủ.

"Không bằng chúng ta trực tiếp dẫn Tín Nhi tiểu thư đến Huyền Cơ quan." Người nói là Đao Phong ~ Đao Thống lĩnh. Hắn nói "dẫn", thực ra là cưỡng trói kéo đi, ở đây ai nghe cũng hiểu.

Lão phu nhân lắc đầu nói: "Tạm thời chưa cần."

Tuy bả nói thế nhưng người nào chả biết tới thời khắc sau cùng nhất định sẽ làm như vậy.

Thời gian bị bóng tối nuốt từng chút từng chút một.

Phong Tín Nhi lại bắt đầu chép sách, nàng chép rất nghiêm túc, những hàng chữ khải xinh đẹp từ đầu bút tràn ra như dòng suối chảy.

Một cơn gió thổi tới khiến cho ánh đèn lay động, nàng vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục viết: "...... Lời của ta rất dễ hiểu, rất dễ làm, mà thiên hạ không ai hiểu được, làm được. Lời của ta có tôn chỉ, việc của ta có căn bản. Vì thiên hạ không hiểu ngôn luận của ta nên không biết ta. Người hiểu ta rất ít, người theo cũng rất hiếm .Cho nên thánh nhân bận áo vải thô mà ôm ngọc quí trong lòng."

"Chữ tốt."

Trong tai Phong Tín Nhi đột nhiên vang lên một giọng nói, thanh âm rất thuần khiết. Nàng ngẩng đầu, trước cửa sổ không biết từ lúc nào đã có một người, mặc một bộ y bào màu ám kim, đầu quấn một chiếc khăn lụa đen. Mi thanh mục tú, người có chút gầy phảng phất như phiêu diêu ngoài trần thế. Nhưng hấp dẫn Phong Tín Nhi nhất lại là đôi mắt , tròng mắt không lớn mà hẹp dài. Không biết vì sao Phong Tín Nhi cảm thấy đôi mắt hắn có một cảm giác như xa cách cả ngàn dặm, giống như thanh âm của hắn vậy, tinh khiết không dính chút thế tục nào.

“Người là Tuệ Ngôn sư tổ?”

Phong Tín Nhi ngẩn ra một chút rồi bừng tỉnh, đứng dậy vui mừng hỏi.

“Không, ta là sư đệ của hắn, Như Hối” Thanh âm vẫn thanh tĩnh tựa như màu đen thuần khiết của đêm tối vậy.

Kim Tượng Đế nói đạo hiệu Như Hối của Linh Đài Tông, hai cái tên của hắn đều ký thác những tâm ý khác nhau của hai vị ân sư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương