Kiếm Chủng
-
Chương 46: Kiếm Chủng trong tâm xuống Thiên Nguyên
Lão Tiên Nhân bình tĩnh ngồi trên vân sàng nói muốn tặng đạo kiếm cho Kim Tượng Đế, Kim Tượng Đế tự nhiên là vội vàng hành lễ bái tạ.
"Người tu hành có nội ngoại song kiếm, nội tên Đạo Kiếm, ngoại tên Pháp Kiếm. Đạo Kiếm chém ma làm loạn tâm, Pháp Kiếm trừ ma gây loạn thế." Thanh âm của lão Tiên Nhân mang lại một loại cảm giác trống rỗng, như trực tiếp vang lên trong linh hồn, cảnh tượng trước mắt Kim Tượng Đế đột nhiên biến đổi, đại điện biến mất, chìm vào bên trong Linh Đài.
Bên tai vẫn tiếp tục vang lên lời nói của Lão Tiên: "Kiếm là vật để người Tu Hành trừ ma, vốn vô hình vô dạng. Tại Ngoại [Bên ngoài], xưng là Pháp Kiếm, có thể mang dạng kiếm cũng có thể là các loại Bảo Khí. Tại Nội [Bên trong] là Đạo Kiếm, vô hình vô chất, giao hòa cùng Pháp Tượng, có thể Chính Tâm (1), có thể trừ Tâm Ma.
(1) Chính Tâm: Chính [của chính trực ngay thẳng], Tâm [ của Tâm địa, lòng người] Tâm địa trong sáng, lòng người ngay thẳng, chí công vô tư.
Bên trong Linh Đài của Kim Tượng Đế, một đạo linh quang chói mắt xẹt qua bầu trời, chìm vào trong ngọn tuyết sơn mờ ảo kia rồi biến mất.
Kim Tượng Đế thầm nghĩ: "Lẽ nào đó chính là Đạo Kiếm?"
Ý nghĩ mới hiện lên thì trong Linh Đài của hắn lại vang lên giọng nói của lão Tiên Nhân: "Đó không phải là đạo kiếm, mà là Kiếm Chủng [Loại], một đám Kiếm Chủng trừ Tâm Ma. Ngươi hãy tế luyện nó hàng ngày."
Kim Tượng Đế lòng đầy nghi hoặc, không biết tế luyện như thế nào, mở miệng hỏi thêm nhưng không thấy Lão Tiên nhân trả lời.
Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi lần nữa, trở lại đại điện, thì không thấy Lão Tiên nhân.
Bên cạnh hắn chỉ còn lại Tuệ Thanh, Kim Tượng Đế đưa mắt nhìn về phía sư huynh, còn chưa có mở lời, thì Tuệ Thanh đã lên tiếng: "Sư đệ, bây giờ xuống núi luôn hay muốn chuẩn bị một chút?"
Kim Tượng Đế cũng chẳng biết phải chuẩn bị gì, lúc đến tay không, thân chả có vật gì ra hồn, lúc đi đã có một Thân thần thông có điều chưa được phát huy. . . Hắn liền lắc đầu, nói: "Không cần đâu, sư huynh, ta xuống núi luôn".
Tuệ Thanh mỉm cười nói: "Cũng tốt, sư đệ đi sớm về sớm, ở thế giới bên ngoài cố gắng đừng dính phải nhân quả."
Kim Tượng Đế biết rõ nhân quả mà gã nói chính là những tai họa mang đến phiền phức cho Phương Thốn Sơn, có chút suy tư, Tuệ Thanh nói tiếp: "Kỳ thật, chúng ta không sợ, tu hành đến cảnh giới này, chuyện sống chết đã phai nhạt nhiều, có điều sư phụ sẽ không đồng ý, nếu ngươi dính phải nhân quả thì ngươi cũng không về được."
Kim Tượng Đế không thèm để ý cười cười, nói: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ cố gắng không dính vào nó, nếu như dính phải, ta sẽ không trở về." Nhìn qua Kim Tượng Đế nói rất nhẹ nhàng, thanh âm rất nhỏ, chỉ có đứng sát bên Tuệ Thanh mới có thể nghe được, lại giống như nói với với chính mình.
Tuệ Thanh có chút kinh ngạc nhìn Kim Tượng Đế, cho đến lúc này gã mới phát hiện ra vị sự đệ luôn trầm mặc ít nói của mình có chút quyết đoán, cố chấp. Sau một hồi suy tư, gã mới cảm thấy thoải mái, có thể được Tuệ Ngôn thu nhận thay thầy một lòng muốn đưa đến Phương Thốn Sơn há lại kém cỏi, nếu chỉ là loại người bình thường thì chính y hoàn toàn có thể tự thu làm đệ tử. Gã vẫn còn nhớ rõ trong ảnh châu mà Trí Thông truyền về có nói một câu: "Cố chấp, trọng ân nghĩa, đạo tâm thanh minh [Trong trẽo]"
Nếu như Kim Tượng Đế biết rõ Trí Thông từng đánh giá hắn như vậy thì nhất định sẽ thất kinh, bởi vì thời gian ở gần Trí Thông cũng không lâu lắm, ít hơn thời gian ở với Tuệ Ngôn rất nhiều, tuy rằng y hào sảng bạo ngược, nhưng mà ánh mắt y lại tuyệt không kém hơn Tuệ Ngôn.
"À, đúng rồi, lúc nãy sự phụ gieo kiếm chủng vào Linh Đài của ta, nói là nếu ngày đêm tế luyện có thể hóa thành đạo kiếm, chém Tâm Ma. Nhưng hiện tại ta không biết phải tế luyện ra sao, hỏi sư phụ thì người cũng không trả lời." Kim Tượng Đế nói với Tuệ Thanh còn đang thất thần
Tuệ Thanh giật mình bừng tỉnh, trầm mặc một hồi mới nói: "Đạo kiếm là một loại tâm niệm, ngươi có thể coi nó là chuẩn mực đạo đức cũng được."
"Không đúng, không phải như thế." Kim Tượng Đế phủ định, điều này làm cho Tuệ Thanh ngẩn người. Lập tức Kim Tượng Đế nói tiếp: "Ta có thể cảm nhận đám bạch quang kia ẩn chứa vô tận phong mang, tuyệt đối không chỉ đơn giản là tâm niệm đâu."
Tuệ Thanh cười cười, nói: " Sư phụ từng nói qua người tu hành ở Linh Sơn có mười giới luật, những giới luật này cũng giống như các giới luật của các môn phái trong Đạo Môn, kỳ thật tất cả chỉ là một phương thức tu hành đạo kiếm."
Kim Tượng Đế trầm tư, Tuệ Thanh lại nói: "Bất quá, Linh Đài Tông chúng ta cũng không có những giới luật kia, mặc dù không có nhưng cũng không thể nói Linh Đài Tông sẽ không có phương thức tu đạo kiếm, cái mà chúng ta tu hành ở đây, không những luyện Pháp, mà còn tu một loại Tâm Cảnh và Đạo Đức, nói một cách khác là tạo một chuẩn tắc cho hành vi xử sự trong thiên địa này, vào thời điểm chúng ta rời đi, sư phụ điều ban thưởng một đạo Kiếm Chủng, đạo kiếm chủng này sẽ hòa hợp với tâm tình lúc xuất sơn. Sau khi chúng ta ra ngoài, tâm cảnh sẽ chịu nhiều thứ quấy nhiễu, cuối cùng sẽ không hợp với kiếm chủng, đến lúc đó phải tự xét bản thân để Chính tâm. Nếu không làm được, kiếm chủng sẽ tản đi, từ đó ta không còn là đệ tử của Phương Thốn Sơn nữa."
Kim Tượng Đế trầm mặc một hồi rồi thở dài nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Tuệ Thanh mỉn cười, nói: "Những điều này sư phu không giảng cho ngươi, bởi vì sau khi ngươi ra ngoài, nhất định sẽ cảm nhận được, hiện tại ta chỉ sớm nói cho ngươi biết mà thôi." Sau khi nói xong gã lại móc một quyển sách từ trong ngực ra, nói: "Sư đệ lần đi này có thể gặp gỡ rất nhiều sự tình của nhân gian, ở đây có một cuốn Ngoại Môn Đan Phù, có lẽ có một ít tác dụng."
Sách cũng không dày, nhưng mà chữ ở bên chỉ lớn bằng con kiến, nếu không phải nhãn lực của Kim Tượng Đế tăng lên một khoảng lớn thì sẽ không nhìn rõ lắm.
Kim Tượng Đê không hỏi quyển sách này đến từ đâu, sau khi nhận lấy rồi cất người rồi quay mình bước ra ngoài. Tuệ Thanh theo sát phía sau đưa tiễn, đi thẳng về phía cửa Động Thiên.
Rất nhanh đã đến cửa Động Thiên. Từ xa đã thấy được bóng dáng to lớn của ông lão già mặt thẹo ở nơi đó, nhìn qua vẫn không khác lúc mới vào là mấy, lão cũng không có thay đổi nhiều. Chỉ là quải trượng đã không còn nữa, tay cầm một thanh đao, trên lưng có một cái túi quần áo.
Kim Tượng Đế trong lòng thầm nghĩ: "Lẽ nào hắn cũng xuống núi?"
Cho đến lúc này Kim Tượng Đế vẫn không biết thân phận của lão, cũng không thấy lão tới Linh Đài điện để nghe đạo, càng không biết tên của lão là gì.
Tuệ Thanh cất tiếng: "Hắn tên Tiêu Cửu, vốn là một tên cường đạo chuyên giết người cướp của, được Tuệ Ngôn mang đến, tuy rằng học được pháp môn Luyện Khí, nhưng không tu Pháp Thuật. Có điều thanh đao trong tay hắn lại không phải là phàm vật, mà là Pháp Khí đúc từ Bắc Hải Hàn Tinh Huyền Thiết, được Tuệ Ngôn sư huynh mang về từ một lần xuất sơn. Đao trong tay hắn, uy lực thật không tầm thường."
Trong lúc nói chuyện thì đã đến bên người lão già mặt thẹo kia, Kim Tượng Đế vẫn nhớ rõ, cái lúc mới bước vào Động Thiên sau khi hỏi về chuyện của Tuệ Ngôn sư huynh, lão từng ngoảnh đầu lạnh lùng hỏi Kim Tượng Đế một vì lý do gì vẫn còn sống, trong lòng Kim Tượng Đế luôn có ẩn tượng sâu sắc đói với chuyện này.
Lão già mặt thẹo cao lớn kia cũng không có nói chuyện, Tuệ Thanh nói với Tiêu Cửu: "Như Hối sư đệ pháp thuật mới thành, nhất định sẽ có lúc mất linh, ngươi nhất định phải ở bên cạnh hắn, đề phòng bất trắc."
"Vâng." Tiêu Cửu lại cung kính hành lễ đáp lời, thanh âm rất kiên định.
Tuệ Thanh hướng về Kim Tượng Đế cười cười, nói tiếp: "Sư đệ, đi cẩn thận, nhanh chóng trở về."
Kim Tượng Đế mỉm cười đáp lại.
Đi thẳng khỏi Tam Tinh động, khí trời bên ngoài hơi ướt át, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời cao mây xa, trong không khí thoang thoảng hương hoa. Quay đầu nhìn lại, cửa Tam Tinh động đã đóng, trên tấm bia nằm ở bên cạnh Động Thiên có khắc mấy chữ Linh Đài Phương Thốn Sơn , Tà Nguyệt Tam Tinh Động vẫn nổi bật như xưa, không môt chút thay đổi.
Kim Tượng Đế quay đầu nhìn lại Tiêu Cửu đang đứng phía sau mình, người có vẻ già nua nhưng cho dù ở tại địa phương của tiên gia Phương Thốn Sơn này lâu như vậy mà vẫn còn đó cái sát khí đằng đằng khó nén, hắn hỏi: "Tại sao ngươi muốn xuống núi?"
"Ta không thể cứ thế chết già trong núi như vậy được"
Đây là đáp án mà Tiêu Cữu đưa ra cho Kim Tương Đế, Kim Tượng Đế trầm mặc một hồi, cũng không nói thêm gì, hắn không biết trả lời thế nào, cũng không nghĩ ra nên hỏi cái gì.
Đi một mạch đến chân núi, quay đầu lại thì cảm thấy Phương Thốn Sơn tựa như ở trong một cái thế giới khác.
Kim Tượng Đế đứng yên một hồi ở chân núi, Tiêu Cửu đứng bên cạnh nhìn hắn, trong mắt lão thì Kim Tượng Đế đã thay đổi rất nhiều, đây chỉ là một loại cảm giác, tuy tướng mạo bây giờ của Kim Tượng Đế cùng với hình dáng mà hắn huyễn hóa lúc vào núi giống nhau, nhưng khí tức lại hoàn toàn bất đồng. Lão muốn nhìn một cái tiểu yêu mà lúc mới đến chỉ có khí tức hư huyễn này đã tu được thần thông diệu pháp gì.
Kim Tượng Đế đứng lặng yên, không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ gì đó, Tiêu Cửu cũng không nhìn thấy dấu hiệu nào chứng tỏ Kim Tượng Đế muốn niệm chú làm phép.
Đột nhiên, lão cảm thấy giác có phần không thích hợp, đưa mắt nhìn bốn phía, cảnh tượng xung quanh lại biến thành mơ hồ, cảm giác như bản thân đang ở trong dòng sông Linh Khí, thân thể không tự chủ được mà bị dòng nước cuốn đi. Trong lòng của lão khiếp sợ, loại này pháp thuật hắn đã gặp qua, đúng là năm đó lúc bị Tuệ Ngôn hàng phục, đã từng thấy qua một loại pháp thuật như vậy. Từ chỗ Tuệ Ngôn lão biết được Thuật Pháp kia có tên Miểu Ba Thanh Linh Độn.
Trước đây lúc trốn tránh Hoa Thanh Dương truy sát, Kim Tượng Đế từng thấy Tuệ Ngôn sư huynh thi triển qua pháp thuật này. Mặc dù trước mặt lão tiên nhân hắn từng nói đã nghe được vô số thiên địa huyền âm, nói cách khác là hắn đã từ đó lĩnh ngộ dược rất nhiều pháp thuật, có điều hắn chưa từng thi triển qua. Lần này rời núi, muốn nhanh đến Thiên Nguyên quốc tự nhiên không thể dùng cách bình thường đi lại được, vì vậy hắn liền nghĩ đến Miễu Ba Thanh Linh Độn mà Tuệ Ngôn từng thi triển, điều khiến hắn ngạc nhiên là dựa vào cảm giác trong lòng vậy mà vừa thi triển một cái đã thành công rồi.
Hắn rất cao hứng, lại nghĩ đến vô số pháp thuật trong lòng mình thì không khỏi sinh ra cảm giác nắm trong tay ngàn vạn diệu pháp, có thể đi khắp thiên hạ.
Lúc này Thiên Nguyên Quốc đang lan truyền một tin tức, quốc sư Chính Nguyên chân nhân là yêu quái, bị quốc sư hiện tại là Mộc Linh chân chân dùng thần thông chế phục, lấy Thần Phù trấn áp sau đó treo tại cổng thành. Tuy Chính Nguyên chân bị thần phù trấn áp lại bị treo lên đầu thành, có điều hai đứa đồng tử của y lại không bị làm hại, ngược lại còn được quốc sư đương nhiệm Mộc Linh chân nhân coi trọng, muốn thu nhận vào môn phái, vẫn được làm đồng tử theo hầu.
Trong hai đồng tử này một là con của Thiên Nguyên quốc vương, đứa còn lại là con gái của một vị tướng quân, tuy rằng cả hai đều là dòng thứ, nhưng cũng không có người nào dám nói chúng là Yêu Đồng, trái lại còn được tân quốc sư thu làm đồng tử một lần nữa.
Bất quá, hai đứa nhỏ này chưa hẳn đã nguyện ý gia nhập vào môn phái khác, ba nén hương kia chính là do một đồng tử đốt lên, một ngày trước khi mà Chính Nguyên đạo nhân mang theo một đồng tử của mình vào cung thì đã nói với đứa ở lại: "Nếu lần này vi sư đi không có về, ngươi liền đốt lên ba nén hương này”, vừa nói vừa từ trong mình lấy ra ba cây thanh hương được bọc cực kỳ kín đáo, thần sắc nghiêm túc.
Trên một chiếc xe ngựa trước cửa thành, Phong Tín Nhi vén lên tấm rèm nhìn Chính Nguyên đang bị treo ở đầu tường cao ngất, ở bên cạnh một quản gia thị vệ thấp giọng nói: "Tín Nhi tiểu thư, quốc sư còn đang chờ a".
Phong Tín Nhi chính là một trong hai vị đồng tử của Chính Nguyên, ba nén hương kia cũng do nàng đốt.
"Quốc sư bị treo ở nơi đó". Phong Tín Nhi cũng không nhìn thị vệ kia, thanh âm cực kì khẽ nhưng vẫn đủ cho thị vệ thúc giục nghe được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook