Kiếm Chủng
-
Chương 40: Tử Hà
“Có phải ngươi muốn trở thành Phật Tổ không?” nữ hài áo tím thấp giọng nói, mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Y.
Thanh Y hoảng sợ, từ khi lên Linh Sơn nàng chưa nghe thấy những lời như vậy bao giờ, bất luận là ai cũng thầm nghĩ phổ độ chúng sinh, giải quyết khó khăn của sinh linh, đây cũng là điều mà Thanh Y cảm thấy khó hiểu. Như trước đây khi nàng còn chưa gia nhập Linh Sơn, lúc Càn Nguyên muốn thu làm đồ đệ nàng từng tưởng tượng đến việc sau này trở thành chân nhân thụ phù của truyền đạo viện. Thế nhưng sau khi nhập Linh Sơn nàng chưa hề nghĩ tới điều đó, chủ yếu là vì nàng còn chưa đạt tới cánh cửa thanh tĩnh nên tư tưởng còn chưa đạt tới bước kia.
“Ngươi là con nhà ai?” Thanh Y nghe nữ hài áo tím nói hết liền lập tức hỏi, sắc mặt cô bé xụ xuống còn Thanh Y ngẩng đầu nhìn bốn phía lớn tiếng nói: “Đây là con nhà ai mà dám ở đây khinh nhờn Phật Tổ”
Sắc mặt của nữ hài áo tím đại biến, đứng phắt dậy, Thanh Y lúc này mới phát hiện ra cô bé ôm một thanh đoản kiếm màu xanh trong ngực. Nhìn bộ dạng của cô bé cực kỳ tức giận, tay nắm tới chuôi kiếm.
Thanh Y cũng không đứng đậy chỉ mỉm cươi nhìn nữ hài áo tím. Trong lòng thì cảnh giác, tuy nàng hiện giờ không có pháp lực nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức trên người nàng tựa như một ngọn lửa nhàn nhạt.
“Ngươi muốn động pháp ở Linh Sơn sao, Phật tổ pháp lực vô biên đó” Thanh Y tuy thầm cảnh giác nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, những người ở cạnh thường nghe nàng niệm kinh không khỏi nghĩ phật tử này tuy lục căn không sạch nhưng cũng không uổng phí mấy năm niệm kinh, tâm tính cũng không tệ.
Nữ hài áo tím cuối cùng cũng không rút thanh kiếm kia ra, chỉ giận dữ liếc nhìn Thanh Y, quay người rời đi. Còn Thanh Y thì trở về trong nội viện, lại một lần nữa làm bạn với thanh đèn, cô đơn trong đêm tối.
Khi nàng đang lên núi thì đột nhiên lại bị nữ hài áo tím kia chặn đường. Thoạt nhìn thì nộ khí trên mặt nàng vẫn chưa biến mất, lúc này thật giống một nữ thổ phỉ đạp một chân lên trên núi đá, ôm thanh đoản kiếm vỏ xanh vào trong ngực. Chỉ là bất luận nàng tỏ vẻ thế nào cũng chỉ là giả bộ thôi, khiến cho người khác có cảm giác hoạt bát đáng yêu.
“Nữ hiệp muốn cướp tài hay cướp sắc” Thanh Y tùy ý hỏi. Hành tẩu trong nhân gian đã lâu nên Thanh Y đã gặp không ít sơn tặc, nhìn nữ hài áo tím trước mặt làm tư thái vô sự tự thông thì không khỏi thầm nghĩ: “Xem ra mỗi người đều có tâm hướng đến cướp giật”
Nữ hài áo tím vừa nghe Thanh Y hỏi như vậy thì cảm thấy không tốt vội… rút chân trên núi lại nói: “Này ngươi muốn rời khỏi Linh Sơn sao?”
Thanh Y cười nói: “Muốn thì sao mà không muốn thì sao”
“Muốn thì … ta có thể cho ngươi biết cách rời khỏi đây còn không muốn thì … ngươi chờ chết già trên Linh Sơn đi”
“Ta đã biến hóa, thân thể vô lậu vô cấu (đại khái là thân thể không có gốc rễ cũng không phải được sinh ra), cho dù không thể trường sinh cũng không thể trường sinh thì trong thời gian ngắn cũng không thể già chết” Thanh Y không thèm để ý.
“Ở Linh Sơn tu hành trăm năm mà không đạt La Hán Kim Thân thì phải chuyển thế, ngươi chưa từng nghe nói sao” Nữ hài áo tím sắc mặt đắc ý nói, Thanh Y quả thực chưa từng nghe nói tới, trong lòng thất kinh nhưng lại không muốn cô bé phát hiện được nên tỏ vẻ không thèm quan tâm nói: “Cái này ta biết, chỉ là tu thành La Hán Kim Thân thôi thì quá đơn giản, ta muốn tu thành Quan Âm bồ tát pháp tượng cơ”
“Chậc chậc, còn muốn Quan Âm pháp tượng sao, ngươi lục căn không sạch, hiện tại còn chưa nhập tĩnh môn, khi tụng kinh thì thất tình lục dục trào dâng, ngươi khinh ta không nhìn thấy sao?”
Thanh Y bực bội, bị một tiểu cô nương nói một tràng, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nàng biết vấn đề nằm ở mình, nhưng bị một tiểu cô nương dùng khẩu khí bất thiện vạch mặt nên cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
“Tiểu cô nương còn chưa lớn nhất định là nghe những lời nói suông vu vơ, nếu đúng như thế thì sống còn ý nghĩa gì, chỉ có thất tình lục dục mới là bản tính thật của người, yêu thì nói yêu, hận thì bảo hận lúc này mới không uổng một đời sống trong thiên địa” Thanh Y vốn là thuận miệng cãi nhưng nói xong lại cảm thấy sương mù trong lòng phiêu tán, tâm tư trở nên thanh mình… trước kia chỉ có lúc nàng biến hóa mới có cảm giác này, thế mà bây giờ lại có hiệu quả như vậy.
“Tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc là tốt. Cần gì phải lục căn thanh tịnh, nếu lục căn thanh tịnh rồi thì có khác gì tượng phật trong nội đường” Thanh Y nói nhanh nhưng nữ hài áo tím sau khi nghe xong lại đột nhiên nở nụ cười nói: “Tốt, rốt cục gặp được một người bất thường như vậy rồi. Thế nào có muốn rời khỏi Linh Sơn không, ta có biện pháp bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện”
Thanh Y nghe nàng nói tới nước này liền vội hỏi: “Điều kiện gì?”
“Dẫn ta đi cùng”
“Ngươi biết cách rời khỏi đây tại sao còn không tự mình đi, còn phải nhờ ta” Thanh Y nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì ta không thể nào tự rời đi được, cần người khác giúp” Nữ hài áo tím nói.
Thanh Y lúc này khẽ ôm lấy tay, dùng ngón tay vuốt cái cằm trơn bóng bắt đầu đánh giá nữ hài áo tím từ cao xuống thấp rồi đột nhiên hỏi: “Tên gì?”
“Tử Hà”
Thanh Y suy nghĩ cả buổi cũng không phát hiện ra cái tên này có gì đặc biệt
“Tu hành ở tòa phật điện nào”
“Tọa hạ Phật Tổ”
Trong lòng Thanh Y kinh nghi nhưng ngoài thì cười lạnh nói: “Nói dối trong Linh Sơn thì sẽ bị cắt lưỡi dưới địa ngục đấy”
“Ngươi đừng dọa ta, người trên Linh Sơn chỉ vào luân hồi không vào địa ngục” Tử Hà vội nói.
Trong lòng Thanh Y có chút tin tưởng, bất quá chỉ là năm phần, trầm mặc một hồi lại nói: “Linh Sơn chính là thánh địa tu hành của thiên hạ, ta tới nơi này đã được ba năm, không học được gì sao có thể tay trắng bỏ đi được, dù thế nào cũng phải học được diệu pháp của Linh Sơn đã rồi tính sau”
Tử Hà nghe được Thanh Y nói vậy thì có vẻ như đã bị thuyết phục trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta có một biện pháp giúp ngươi có được pháp quyết tu hành, nhưng nhất định là sau khi đạt được thì phải lập tức dẫn ta rời đi”
“Được” Thanh Y lập tức đáp ứng nhưng trong lòng nàng không sảng khoái như vậy. Nếu thật sự có khả năng rời đi thì tất nhiên sẽ do cô bé đó chỉ đường, sẽ không thể thiếu được, còn nếu không ra được thì gì cũng đừng nói.
“Vậy ngươi đi theo ta” Tử Hà nói với Thanh Y rồi sau đó xoay người rời đi.
Thanh Y kinh ngạc nói: “Cứ thế rời đi sao? Không cần chuẩn bị ư?”
“Chuẩn bị cái gì, hôm nay là thời điểm tốt nhất, nếu không làm sao ta có thể xuống núi du ngoạn được” Tử Hà nói mà không quay đầu lại
Trong lòng Thanh Y nghi hoặc, không nói thêm gì nữa, đối với nàng thì có thể có được pháp môn tu hành lại có thể rời khỏi Linh Sơn thì đương nhiên là tốt nhất rồi.
Đường lên núi cũng không phải là những con đường mà Thanh Y đã biết. Tử Hà đi phía trước phảng phất như chỉ cần cô bé cất bước thì sẽ có một con đường xuất hiện. Điều này khiến một người muốn lên núi suốt ba năm mà không tìm nổi đường như Thanh Y cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Đi thẳng lên đỉnh núi, trên đường đi không có nhìn thấy một tòa phật điện nào, trước đây tuy Thanh Y không thể đi lên nhưng lại có thể nhìn từ dưới núi lên đỉnh có không ít phật điện liên miên, thế mà bây giờ lại không thấy gì, chung quanh chỉ là sương trắng.
Thanh Y nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tử Hà đi trước dẫn đường vội quay đầu lại tạo động tác cấm âm, rồi hạ giọng nói: “Không được nói bởi sẽ kinh động tới hộ pháp Thiên Long Bát Bộ”
“Hộ pháp Thiên Long Bát Bộ” Thanh Y thầm niệm, khi nàng còn chưa nhập Linh Sơn có nghe qua cái tên này, lúc ấy Bồ Tát muốn thu Kim Tượng Đế cũng đã nói rằng hắn có thể nhập vào một bộ trong Thiên Long Bát Bộ. Tiến vào Linh Sơn lâu như vậy nhưng chưa thấy qua Thiên Long nên cơ hồ khiến nàng quên mất.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi sau lưng của hữ hài thần bí Tử Hà.
Đột nhiên phía trước có tiếng cuồng phong gào thét còn nghe thấy được cả tiếng rít
Tử Hà lập tức ngưng lại đưa mắt nhìn lên trời. Chỉ thấy kim quang lóng lánh, một vùng kim quang xuất hiện, Thanh Y híp mắt nhìn kim quang, chỉ thấy một vùng kim lân chiết xạ hào quang không thấy đầu không thấy đuôi, không biết thân ở đâu, mới chớp mắt một cái thân hình đầy kim lân kia đã uốn lượn phảng phất như cuộn sương trắng đầy trời, phảng phất như phiên giang đảo hải. Chỉ nhìn một lần uốn lượn này mà Thanh Y đã biết rõ đây là một con rông, một con rồng vàng.
Rồng là linh vật của thiên địa, nghe đồn tổ long sinh ra cùng lúc với trời, không thể tưởng nổi nó lại trở thành hộ pháp Thiên Long của Linh Sơn
“Đúng là hộ pháp Thiên Long” Trong lòng Thanh Y khiếp sợ, thần người ra một lát.
Tử Hà đứng nguyên tại chỗ lắng nghe một lúc rồi lại ra thủ hiệu bảo Thanh Y tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Lại đi thêm một lúc lâu, khi Thanh Y dần mất đi sự nhẫn nại thì trước mắt xuất hiện một tòa phật điện. Phật điện cao lớn trầm trọng, Thanh Y ngẩng đầu nhìn sinh ra một cảm giác không dám nhìn thẳng giống như nhìn thêm vài lần nữa sẽ thành khinh nhờn phật điện.
“Đây chính là phật điện của Đại Nhật Như Lai phật tổ, hôm nay hắn đi tới đạo tràng trên đỉnh Linh Sơn để diễn giải. Ba tháng sau mới về, ta dẫn ngươi vào, chỉ cần ngươi làm theo lời ta bảo thì sẽ không có việc gì” Tử Hà quay đầu nói “Tiến vào phật điện thì ngươi sẽ thấy trước tượng Phật tổ có một ngọn thanh đăng, sau khi đi vào ngươi chỉ cần cầm thanh đăng lên, sau đó cầm thanh đăng đi thẳng vào trong, đến chỗ sâu nhất không còn đường nữa thì dừng lại, ngươi sẽ thấy một tàng kinh thất, trong đó cất giấu 3000 diệu pháp của Linh Sơn. Lấy được pháp môn tu hành rồi liền cầm thanh đăng đi xuống chân núi, không được quay đầu cho tới khi ra khỏi Linh Sơn mới thôi”
Thanh Y bắt đầu nghi ngờ, nàng không phải loại người cả tin như vậy. Đang muốn nói chuyện thì thân thể Tử Hà đột nhiên xoay tròn rồi biến hóa thành một ngọn lửa tím phiêu du trong không trung.
Ngọn lửa tím bồng bềnh trước mặt Thanh Y, trong lòng nàng khẽ động, xòe bàn tay nâng ngọn lửa màu tím lên. Ngọn lửa tím vừa vào tay liền có một cảm giác ấm áp mà không bị bỏng. Hai mắt Thanh Y lập tức trở nên mơ hồ giống như vì ngọn hỏa diễm mà không thấy rõ bất cứ thứ gì, trời đất tối sầm xuống, con mắt chỉ có thể nhìn tới pham vi một trượng vuông quanh hỏa diễm. Bốn phía là một vùng hắc ám, cúi đầu nhìn thì ra là đang đứng trên một con đường. Vì vậy nàng cứ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường, chỉ trong chốc lát thấy được bậc thang trước Phật Điện. Nàng khẩn trương nhìn xung quang nhưng chỉ có một vùng đen kịt không nhìn thấy gì, yên tĩnh im ắng, phảng phất như đứng trong tinh không vô tận
Trong lòng nàng không dễ tin tưởng như vậy nhưng đã tới bước này thì cũng không nỡ từ bỏ, cho nên đành cắn răng bước lên bậc thang dưới ánh đèn.
18 bậc thang của Phật điện, từng bước từng bước vào địa ngục
-----------------------
Có ai còn nhớ câu này không: "Ý trung nhân của em là một nhân vật cái thế, sẽ có một ngày anh ta đứng trên đám mây ngũ sắc tới kết hôn với em, em đoán được đoạn ban đầu nhưng em không đoán được kết cuộc...". Tử Hà đây rồi còn Chí Tôn Bảo đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook