Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi này, khuôn mặt trắng nõn của Nam Cung Du nổi lên ửng hồng, quần áo đã muốn bị chính y giải khai, thân thể ở trên giường hơi hơi vặn vẹo, ngăn cản gian nan khô nóng.

Nhìn xem Nam Cung Anh Sóc là cảm xúc mênh mông.

Nam Cung Anh Sóc nuốt nước miếng, không nghĩ tới Du cũng có thời điểm như vậy.

Lúc này không làm thì đợi đến lúc nào.

Hắn hắc hắc cười, “Như vậy Du, ngươi phải biết là ngươi trúng xuân dược đi. Dù sao chúng ta cũng sắp thành thân.”

Nói xong, hắn bắt đầu cởi áo Nam Cung Du.

Nam Cung Du muốn dùng hai tay chống cự, có điều một chút lực cũng không có. Ngược lại còn có loại dục cự còn nghênh kiều mỵ.

“Du, bớt nguyệt nha tử sắc* này của ngươi cũng thật kỳ lạ nha.” Hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện ra bớt của Nam Cung Du.

*Bớt hình trăng lưỡi liềm màu tím

Nam Cung Anh Sóc lấy tay vuốt ve cái bớt trên thắt lưng của y, khiến cho Nam Cung Du một trận rên rỉ, “Ân, ngươi… ngươi đừng sờ loạn… Ân a…”

Hắn ý xấu hướng thù du của y cắn một cái, lập tức nghe thấy Nam Cung Du rên rỉ lớn tiếng hơn.

“Ngươi  không thích ta chạm vào ngươi như vậy sao? Ngươi không thích ta sao?” Bàn tay trượt đến tiểu phúc, ngón tay vói vào rốn, chuyển động trong nơi nho nhỏ ấy.

Thớ thịt nơi tiểu phúc mãnh liệt co rút, Nam Cung Du thiếu chút nữa kinh hô ra. “Cáp…”

“Hỗn đản! Ngươi… ân… ngươi buông ra.”

Buông ra? Đều đã như vậy như thế nào có thể buông ra nữa.

Nam Cung Anh Sóc nhìn hạ thân đứng thẳng của mình, bởi vì Nam Cung Du rên rỉ lại trướng lớn thêm.

Sau khi ôm lấy Nam Cung Du, Nam Cung Anh Sóc tại trước ngực, vai, cổ y loạn gặm cắn một trận, một tay theo xương hông xích lõa của y chậm rãi trượt vào hạ thân, tách chân của y ra, chậm rãi xoa nắn vuốt ve đùi trong non mềm của y, bàn tay không an phận dò xét đến u huyệt của y tìm kiếm.

Nam Cung Du chỉ cảm thấy ngọn lửa nơi hạ phúc càng thiêu càng mạnh mẽ, hô hấp ngày càng dồn dập.

Rốt cục, một chút lý trí còn sót lại của Nam Cung Du cũng bị dược tính tiêu diệt, chủ động đặt lên vai của Nam Cung Anh Sóc, Nam Cung Anh Sóc rên nhẹ một tiếng, cẩn cẩn dực dực tiến vào.

“Ngô… ân…a…” hai chân Nam Cung Du bị bài khai cực rộng, quấn quanh thắt lưng của Nam Cung Anh Sóc, thân thể mạnh mẽ lay động theo Nam Cung Anh Sóc.

Dường như là muốn đem tình cảm nhiều năm như vậy phát tiết ra, Nam Cung Anh Sóc mỗi lần đều hung hăng đĩnh vào một điểm, một tay cũng không nhanh không chậm chơi đùa hạ thân của y, Nam Cung Du cảm thấy như mình một hồi lên thiên đường rồi một hồi lại xuống địa ngục.

Không biết bao lâu sau, Nam Cung Anh Sóc mới ôm Nam Cung Du tận hứng tê liệt ngã xuống giường. Sau đó kéo chăn qua đắp lên hai người, ôm Nam Cung Du ngủ.

Hảo sảo*, mới sáng sớm sảo cái gì mà sảo!

*ồn

Nam Cung Anh Sóc bị tiếng ồn ở bên ngoài làm thức giấc.

Vừa định đứng dậy lại phát hiện đồ vật nọ còn đang ở trong thân thể của Du.

Hắc hắc, nghĩ tới chuyện hôm qua, Nam Cung Anh Sóc liền một trận thỏa mãn. Chỉ là, theo tính tình của Du, đợi lát nữa y tỉnh lại…

Nam Cung Anh Sóc nghĩ đến biểu tình của Du sau khi tỉnh lại mà một trận lo lắng. Quên đi, được đến đâu tính đến đó, aiii.

Chỉ là, hương vị của Du quả là thực sự hảo nga. Dù sao thì sau khi tỉnh lại cũng không tránh khỏi bị mắng, chi bằng… ý xấu lại nổi lên.

Ở trong cơ thể của Du giật giật một chút, khiến cho gười trong lòng một trận than nhẹ, lắc lắc đầu, lại ngủ.

Hắc hắc, Nam Cung Anh Sóc lại giật giật, thoáng một cái đâm vào chỗ mẫn cảm, chỉ thấy nội bích một trận co rút lại.

Ngô, tại sao có thể như vậy?! Nhìn thoáng qua hạ thể trướng đại của chính mình, khóc không ra nước mắt.

Không có biện pháp, hắn lại ôm lấy Nam Cung Du, một trận mây mưa thất thường.

Chờ đến khi bắn vào cơ thể Du xong, nhìn Nam Cung Du một chút, hô, hoàn hảo hoàn hảo, Du còn chưa tỉnh.

Nam Cung Du chậm rãi rời khỏi cơ thể của y, từ bên giường lấy qua một kiện y phục, đắp chăn quá lỗ tai Nam Cung Du, mặc y phục, hướng cửa đi đến.

Người nào hỗn đản, dám quấy rối thời gian hắn cùng Du ôn tồn, chờ xem tìm ra là ai, xem ta lột da hắn.

Nam Cung Anh Sóc một bên oán giận nghĩ, nhưng lại giật mình khi nhìn thấy ở trước cửa.

Đây, đây là xảy ra chuyện gì?

Đông Ly vương hậu, thái thượng hoàng, hoàng thượng, Dật vương gia, Nam Cung Hãn La ở trước mặt hắn nhao nhao ồn ào, thấy hắn đi ra rồi đều ngừng lại.

Nam Cung Anh Sóc giữ cửa, hỏi: “Cái kia, vừa mới sáng sớm, có chuyện gì?”

Đông Ly vương hậu trước tiên xông lên, chất vấn nói: “Tiểu nữ có phải tối hôm qua đến tìm ngươi không? Vì sao nàng đi một đêm không về?”

A nha a nha, đây có tính là chưa đánh đã khai không nhỉ?

“Tiểu Sóc, ngươi đã không làm cái gì đi?” Thái thượng hoàng khẩn trương hỏi thăm.

“Ta đã làm cái gì a, vì sao phải nói cho các ngươi?” Nam Cung Anh Sóc nháy mắt mấy cái giả vờ vô tội.

Đông Ly vương hậu đắc ý nói: “Các người xem, ta nói không sai mà, mất công ngày hôm qua ở yến hội giả vờ nghiêm trang.”

“Nhi tử, ngươi như thế nào có thể như vậy?” Dật vương gia cũng nói ra, vẻ mặt khó tin.

“Ta thì làm sao a. Kỳ thực cũng không có chuyện gì, tối hôm qua ta cùng Du thương lượng chút việc, không nghĩ tới Du sau khi uống trà thì cả người không thích hợp, ta tìm thấy trong trà có thành phần xuân dược. Thật là kỳ lạ nga, đang yên lành, tại sao trong trà lại có xuân dược?” Liếc nhìn Đông Ly vương hậu, nói tiếp, “Sau đó… sau đó, chuyện sau đó ta nghĩ các ngươi cũng đoán được.”

Nam Cung Anh Sóc sờ sờ cái gáy, tỏ vẻ rất có lỗi.

“Ngươi nói gì?!” Đông Ly vương hậu cùng thái thượng hoàng đồng thanh nói. Có điều người trước thì kinh ngạc, người sau thì hưng phấn.

“Thực sự, không tin các người có thể hỏi Lý bá, tối hôm qua ta và Du ở trong phòng không hề ra ngoài.”

“Lý bá!” Nam Cung Hãn La một tiếng vang dội.

“Có nô tài.”

“Tối hôm qua phát sinh chuyện gì nói qua xem.”

“Vâng. Tối hôm qua tiểu vương gia đích xác ở trong phòng Sóc vương gia không đi ra ngoài, giữa đường thì Kiều công chúa có đến,  nhưng vì Sóc vương gia có việc không tiếp khách, nên phái nô tài tiễn đi rồi.” Lý bá cúi đầu nói.

“Xem, ta nói không sai mà.” Nam Cung Anh Sóc tủm tỉm cười nhìn mọi người.

“Hừ.” Đông Ly vương hậu nhìn một màn đùa cợt này, lóng ngóng nói: “Ta đi nơi khác hỏi lại.” rồi đi như bay.

“Tiểu Sóc, ngươi thực sự cùng tiểu Du… cái kia rồi sao?” Thái thượng hoàng hai mắt sáng lên.

“Ân”

“Lão đệ, các con, chúng ta chuẩn bị hôn sự thôi.” Nói, thái thượng hoàng lôi kéo bọn họ dự định đi.

Bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, lại lộn trở lại hỏi: “Tiểu Sóc, nhìn ngươi như vậy, coi như là tiểu Du ở phía dưới đi?”

Nam Cung Anh Sóc gật đầu, không rõ tại sao đột nhiên hỏi thế này.

“Lão đệ, ngươi thua, ha ha, một nghìn lượng, một nghìn lượng, mau đưa đây.” Thái thượng hoàng vui vẻ vươn tay xòe ra trước mặt Dật vương gia.

Hai bên trái phải hoàng thượng cùng Nam Cung Hãn La nhìn nhau, tỏ ý không hiểu.

“Ta cùng lão đệ đánh cược, ta khẳng định Du ở mặt dưới, mà hắn kiên quyết cho rằng tiểu Sóc ở dưới.” Phảng phất nhìn ra sự hoang mang của bọn tiểu bối, thái thượng hoàng giải thích nói.

Một trận im lặng.

Vì sao hoàng thất của chúng ta không có lấy một người bình thường nhỉ?! Đây là tiếng lòng của hoàng thượng.

Sớm biết thế ta cũng vào đánh cuộc rồi, ta vẫn luôn coi trọng tiểu Sóc ni. Một nghìn lượng a, Thanh không cần khổ hạnh như vậy đi khám chữa bệnh cho người ta. Dưới đáy lòng Nam Cung Hãn La nói như thế.

Nào có thân sinh phụ thân nào mong muốn con trai ở mặt dưới đâu?! Nam Cung Hãn La trong lòng lại một trận tiếng hô.

Tiễn bước mọi người rồi Nam Cung Anh Sóc một mình trở lại phòng lần nữa.

“Du, ngươi tỉnh?”

Thấy Nam Cung Du sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Nam Cung Du tiến đến, “Ta gọi Lý bá chuẩn bị hảo nước tắm, có muốn ta ôm ngươi đi không?”

“Đi ra ngoài.” Nam Cung Du lạnh lùng nói.

“Du?”

“Đi ra ngoài, ta không muốn nói lần thứ ba đâu.” Nhắm mắt lại, Nam Cung Du chậm rãi nói.

“Thế nhưng, nếu như không đem những cái ở bên trong đó ra…” Giữa những lời này tràn đầy lo lắng.

Chỉ là, khi nhìn thấy tay người nọ nắm chặt thành quyền, Nam Cung Anh Sóc đành ủ rũ đi ra ngoài.

Như thế nào để xin lỗi Du ni? Nhìn Du nhà hắn cái dạng vừa rồi…

Nam Cung Anh Sóc ngồi trên thềm đá ở cửa, chống đầu, trái một tiếng thở dài, phải một tiếng ảo não. Xem ra tối qua làm quá mức rồi. Thế nhưng, điều này sao có thể trách hắn, chính là nam nhi hai mươi khí huyết phương cương, người mình thích ở ngay trước mắt, thế nhưng phải chịu nỗi khổ cấm dục, thật vất vả mới có một cơ hội, hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ gì đó, làm thế nào nói buông tha là buông tha.

Lý bá ở chỗ tối nhìn Sóc vương gia đang một mình lẩm bẩm, toát mồ thôi, trong lòng cảm thán một câu, trong hoàng thất có lẽ chỉ có tiểu vương gia là bình thường nhất.

Di, thời gian Du tẩy có phải lâu quá rồi không? Nam Cung Anh Sóc phục hồi tinh thần, đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy Nam Cung Du một tay khoát lên thành bồn, một tay thùy ở trước ngực, đầu nghiêng sang một bên.

Nam Cung Anh Sóc nhìn thấy hương diễm đồ trước mắt, chỉ thấy máu mũi mình sắp phun ra đến nơi.

“Du?” Gọi một tiếng, không có phản ứng.

Vội vã đi đến bên cạnh người nọ, phát hiện trên mặt người nọ có ửng đỏ khả nghi, sờ một chút, chết tiệt, sốt đến lợi hại, mà người nọ đã hôn mê rồi.

Nam Cung Anh Sóc nhanh chóng ôm lấy người, lau khô thân thể, đặt lên giường.

“Lý bá, Lý bá, nhanh đi thỉnh thái y, a, không, gọi Tử Thanh đại ca tới. Du bị bệnh.” Chạy tới cửa, hướng Lý bá gọi một câu, lại quay lại trước giường.

“Du, Du, nghe thấy không?” Cầm tay người nọ, Nam Cung Anh Sóc nỉ non bên tai y.

Bốn phía một mảnh đen kịt, phảng phất như rơi vào vực sâu, cả người trôi nổi, không sử dụng được nửa phần lực.

“Đa thân đa thân, tỉnh tỉnh, không cần không nhìn tới Vũ nhi, không cần không để ý tới Vũ nhi có được hay không?”

“Đừng có kêu nữa, đa thân ngươi chết rồi.”

“Hừ, chết cho sạch sẽ, thực sự là nghĩ không ra, ca ca của ta như thế nào lại có thân thể như vậy.”

“Cô cô.”

“Không được gọi cô, ta không có ca ca như vậy, Đoạt người của ta, lại còn sinh hạ cái nghiệt chủng này! Ngươi và hắn như nhau, đều là yêu nghiệt, yêu nghiệt! Làm sao vậy? Như vậy liền khóc?”

“Xem, trả giá chân tình, cuối cùng không phải là bị từ bỏ hay sao? Cáp, thật sự là đáng buồn a.” (Gió: Có ai đoán ra vị cô cô này là ai chưa?)

Âm thanh của ai vậy, vì sao lại quen thuộc như vậy, là ai đang khóc?

Trong mơ hồ, một tiểu nhân nhi ngồi khóc khàn cả giọng, một hồi cuộn mình dưới góc đường.

“Tiểu tử, dám ăn cắp bánh bao của gia gia ngươi, đánh cho ta!”

“Ta không có, cái này không phải là ăn cắp…”



“Vật nhỏ, lớn lên nhìn không tồi a, thúc thúc mang ngươi đi đến hảo địa phương được không?”

“Cút ngay!”

“Hừ, nhỏ như vậy, tính tình lại quật cường ghê, khẳng định có thể bán giá tốt.”

“Buông, buông ra… Ngô…”



Ngô, ngực hảo khó chịu, hảo khổ sở.

Nam Cung Du chậm rãi mở mắt ra, quay đầu, thấy Nam Cung Anh Sóc tựa đầu ở giường, vui vẻ nói: “Du, ngươi tỉnh rồi, có muốn uống nước hay không? Ngươi ngủ một ngày một đêm rồi.”

Du từ nhỏ không ốm không bệnh, lần này sốt cao một ngày một đêm rồi, thực sự là dọa hắn chết khiếp.

Bỗng nhiên cúi đầu, “Cái kia, xin lỗi, buổi tối ngày hôm trước, ta…” Nam Cung Anh Sóc ấp a ấp úng nói.

Nam Cung Du cả người không còn chút sức lực nào, không muốn dây dưa nhiều, thản nhiên nói, “Quên đi.”

“Sao? Nga, được rồi, Du, ngươi có biết không…” Nam Cung Anh Sóc không biết có nên nói cho Du không, cũng không biết nói như thế nào.

“Tử Thanh đại ca, Du thế nào rồi?” Nam Cung Anh Sóc vẻ mặt lo lắng hỏi.

Ô ô đều tại hắn không tốt, hại Du bệnh thành như vậy.

“Được rồi, không có việc gì.” Tử Thanh lấy ra ngân châm từ trong người Nam Cung Du, mỉm cười nói, “chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Các ngươi biết họ Hiên Viên sao?” Tử Thanh quét mắt nhìn cả nhà.

“Họ Hiên Viên?” Nam Cung Anh Sóc vẻ mặt mê mang, đã thấy thái thượng hoàng và Nam Cung Hãn La vẻ mặt trầm tư.

“Hoàng bá bá, người khẳng định là biết, có phải không?”

Thái thượng hoàng cùng Nam Cung Hãn La nhìn nhau.

Họ Hiên viên, từ xưa gặp may mắn, truyền lại thánh tử của trời. Nữ tử xinh đẹp, nam tử tuấn tú. Ngoài ra, nam tử có thể thụ thai, nếu sinh nữ, giống nữ tử bình thường, nếu là nam, thì mang theo một cái bớt nguyệt nha tử sắc. Thuật lại rằng có được người của Hiên Viên thị là có được thiên hạ, do vậy, Hiên Viên thị bị người hãm hại, toàn tộc bị diệt, có may mắn sống sót thì cũng chẳng biết đi đâu. Vì vậy, bộ tộc thần thoại này theo thời gian trôi qua, dần dần bị quên lãng.

“Du là người của Hiên Viên thị đúng không?” Nam Cung Anh Sóc khó tin nhìn bọn họ. “Cho nên nếu lần đầu tiên gặp mặt, Nhị hoàng huynh không phải vô tình nhìn thấy ấn ký trên người Du thì Du cũng sẽ không trở thành nhi tử của huynh phải không?”

Hóa ra bao năm qua, các loại thi ân chiếu cố đối với Du chỉ là vì y là Hiên Viên thị, Cái họ Hiên viên có thể ổn định giang sơn trong truyền thuyết kia!

Uổng cho Du tận lực vì họ suy nghĩ khổ sự, còn đem ai đó cẩn cẩn dực dực ghi nhớ trong tim.

Nam Cung Anh Sóc ngực một trận lạnh lẽo, hắn không biết sau khi Du biết sẽ nghĩ như thế nào.

Cái buổi tối sáu năm trước, hắn không muốn trải qua lần nữa.

“Ngươi muốn nói gì? Nam Cung Du nhắm mắt lại, buồn bã nói: “Nếu là vì chuyện tỉ thí, ngươi yên tâm, ta sẽ đi.”

Nam Cung Anh Sóc sửng sốt, chính là đã quên mất việc này. Quên đi, tạm thời không nói cho Du biết chuyện Hiên viên thị đi.

“A, Du, nếu ngươi khó chịu thì không nên đi.”

Không đi không được a. Nam Cung Du ở trong lòng yên lặng nói.

Hai ngày sau. Trong điện Vĩnh Hòa.

Đông Ly vương vẻ mặt tự tin uống trà. Kiều công chúa ngồi ở bên người vương hậu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên một cái rồi lại cúi xuống.

Hoàng thượng cùng Đông Ly vương tùy ý nói chuyện với nhau. Thái thượng hoàng không ngừng hướng Nam Cung Hãn La hỏi về những điều nhìn thấy nghe thấy khi đi vân du.

Trà của Bích Khê quốc quả là danh bất hư truyền, Đông Ly vương hậu uống một ngụm, mỉm cười.

Lần trước cái kia gọi là Du phá hủy chuyện tốt của ta, là cái vị ngồi bên cạnh Sóc vương gia kia đi, đáng tiếc đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt, tổng nghĩ đến có điểm quen thuộc. Bất quá, không quan hệ, danh hào “Đông Ly đệ nhất phi” của Kiều nhi cũng không phải là tùy tiện cấp a, cầm kỳ thi họa nữ công mọi thứ đều tinh thông ni.

Còn nữa, phái người đi điều tra nói có hôn ước với Sóc vương gia đích thị là một nam nhân, ha hả, một nam nhân làm vương phi, cũng không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?

“Sóc vương gia Du vương gia đến.”

Nam Cung Anh Sóc đi cùng Nam Cung Du, trong ngực nói thầm, Du hôm nay thật lạ, chỉ là tỉ thí thôi mà, thế nhưng lại đem mái tóc dài quay lại về màu tím. Ngày sinh thần của hoàng bá bá cũng chưa từng thấy Du như vậy a.

“Ba” một tiếng, một cái chén nhỏ khắc hoa hoàn hảo vỡ tan, Đông Ly vương hậu nhìn chằm chằm vào Nam Cung Du ở cửa. Trong mắt là kinh ngạc không nói lên lời, hoảng loạn, sợ hãi, hối hận.

“Ca? Là tiểu, tiểu Vũ sao?”

“Mẫu hậu, người làm sao vậy?” Kiều công chúa đỡ lấy thân thể run rẩy của vương hậu, lại bị vương hậu đẩy ra.

“Tiểu Vũ, tiểu Vũ, cô cô sai rồi, ta thực sự sai rồi, van cầu ngươi ngươi làm cho cha ngươi không nên trở lại trong mộng tìm ta nữa, vài chục năm rồi, ta chịu không nổi.” Đông Ly vương hậu đầy mặt hối hận, chậm rãi đi tới trước mặt Nam Cung Du, mọi người thấy cử chỉ của bà ta rất khó hiểu.

Đã thấy Nam Cung Du đi qua Đông Ly vương hậu, trực tiếp tới trước mặt Kiều công chúa, “Kiều công chúa, có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

“A, có, có thể.” Kiều công chúa nhìn nam tử tuấn lãng trước mặt, có điểm bối rối.

“Xin hỏi công chúa thích Sóc vương gia ở điểm nào ni?”

“Ta, ta nghĩ hắn rất khả ái, nổi bật, nhất là khi hắn cười.”

Lời này vừa nói ra, các vị ngồi trên đều nở nụ cười.

Nam Cung Anh Sóc thở phì phì đô đô miệng, khả ái ở đâu, đây là anh tuấn, là anh tuấn!

“Công chúa, dung nhan dễ dàng tàn phai, huống hồ hôn nhân cũng không phải là trò đùa, ngươi là tạm thời muốn một người khả ái, hay là một người chân chính tâm ái?”

“Đương nhiên, đương nhiên là người sau rồi.”

Nam Cung Du mỉm cười, “Vậy công chúa còn muốn tiến hành cái tỉ thí vô ý nghĩa này nữa sao?”

Kiều công chúa lắc đầu.

“Tiểu Vũ, ngươi là cái người có hôn ước kia phải không?” Đông Ly vương hậu hỏi.

Nam Cung Du quau đầu, trả lời một câu: “Nếu hiện tại ta giết nữ nhi cùng trượng phu của ngươi, rồi quay ra xin lỗi ngươi, ngươi đáp ứng sao?”

Đông Ly vương hậu nghe xong thoáng cái mất khí lực, ngã xuống đất.

Đây có phải là tự làm bậy không thể sống, có vay có trả không?

“Cái yêu nghiệt ngươi muốn tìm mười lăm năm trước đã tiêu thất, ta không phải là tiểu Vũ ngươi nhắc đến. Nhưng là, nếu còn muốn tỉ thí, hy vọng thủ đoạn của các ngươi quang minh một chút.” Nam Cung Du thản nhiên nói.

“Yêu nghiệt?” Nam Cung Hãn La nhớ tới lúc sơ ngộ tiểu tử này cũng nghe qua từ này, tiểu tử kia lúc đó ánh mắt thật dọa người đâu, nhất thời có chút sáng tỏ sự tình.

Nam Cung Anh Sóc nhìn Nam Cung Du hai tay nắm lại buông, Du trước đây không được sống tốt sao? Nhận thức Du là lúc bọn họ năm tuổi, về phần trước năm tuổi của Du, hắn một chút đều không biết. Xem tình hình này, cuộc sống của Du trước đây một chút cũng không sung sướng cùng nữ nhân này có quan hệ lớn. Nữ nhân chết tiệt, hắn chỉ biết nữ nhân này tuyệt đối không hảo tâm.

Bất quá, Du đến tỉ thí là vì nữ nhân này đi, hại hắn còn hưng phấn. Aiii.

“Tiểu Kiều, bệ hạ, chúng ta về nước đi.” Đông Ly vương hâu nhẹ nhàng nói.

Đông Ly quân vương xuống đến, nâng nàng dậy: “Không chọn phò mã sao?”

“Không chọn nữa, chúng ta làm sai thì chính chúng ta phải chịu.”

“Hảo, chúng ta trở về.” Quân vương ôn nhu nhìn nàng.

Một ngày sau, Đông Ly quân vương cùng đám người vương hậu li khai. Đến lúc này, trận tỉ thí lấy Nam Cung Du thắng mà bế mạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương