Mộc Thanh Lưu lần này cũng không có mê man quá lâu.

Chỉ là lúc tỉnh lại đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy linh hồn tựa hồ bị hút ra thân thể, thân thể làm sao cũng không nghe sai bảo, đầu cũng không quá thanh tỉnh.

Giữa mông lung gặp một thân ảnh quen thuộc ngồi ở đầu giường, đợi sau khi ngồi dậy thấy rõ người liền kinh hỉ gọi:” Sư phụ!”

” Ngoan, ngươi đã tỉnh.” Hồng Ức cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Mộc Thanh Lưu,” Nguyệt sư huynh đi tìm chút gì đó cho ngươi, nói xong xuôi liền trở về.”

Mộc Thanh Lưu hơi có chút mất mác, có lẽ là tâm tình kích động còn dừng lại ở cái hôn trước khi mê man, cùng chiếc bóng cô đơn hiện tại hình thành mãnh liệt tương phản.

Mới có hơi chút tâm tình không tươi tỉnh, đột nhiên lại dâng lên một hồi choáng váng. Mộc Thanh Lưu vừa xoa trán vừa phàn nàn:” Sư phụ…… Ngươi nói ta đây mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì? Đầu tiên là tùy tiện động chút linh lực liền ngủ ba ngày, hiện tại biến thành mạc danh kỳ diệu ngất xỉu……”

Hồng Ức lặng yên cắn môi cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một chút do dự.

” Sư phụ?” Vốn Mộc Thanh Lưu vốn chỉ đem cảm giác mỏi mệt mấy ngày gần đây của mình coi như một hồi sự, nhưng khi trông thấy phản ứng của Hồng Ức thì trong lòng lại nổi lên nghi vấn.

“‘Liệt hồn’, Thanh Lưu…… Là ‘Liệt hồn’, đệ nhất cấm chú,” Hồng Ức trầm thấp hít một tiếng, lại dời mắt đi,” Ngươi gặp qua tên khốn Đái Cửu Khuyết kia? Vậy ngươi cũng nhìn ra được, hắn đối với mẫu thân ngươi……”

Ngày ấy, bộ dáng si cuồng của hắc bào nam tử, dù là ai cũng không thể quên đi.

” Lúc trước mẫu thân của ngươi…… Ách, sau khi đơn phương nhận định Nguyệt sư huynh, tên khốn kia ghi hận trong lòng, hạ chú ở trên người thân mẫu ngươi. Kết quả cư nhiên truyền cho ngươi!” Lời nói vừa đến cuối cùng, Hồng Ức vẻ mặt phẫn hận, thần sắc hung ác hận không thể lập tức khiến Đái Cửu Khuyết xuất hiện ở trước mắt để cho hắn bổ vài đao giải hận.

Mộc Thanh Lưu trấn định cười cười.” Như vậy hậu quả?”

” Linh hồn phân liệt…… Một tháng tức vong…… Chính là không sao,” Hồng Ức sợ y lo lắng, ôn nhu giải thích,” Nguyệt sư huynh vì ngươi tục (bổ sung, nối tiếp) thời gian một năm, dù cho bắt đầu phát tác cũng tạm thời……”

Đột ngột thấy gương mặt của người vốn vẫn đang cười thoáng chốc biến sắc, phút chốc thẳng nâng eo, khẩn trương túm ống tay áo Hồng Ức.

” Sư phụ, ngươi nói đây là cấm thuật. Y? Ngươi nói y làm cái gì?”

” Ngươi sao còn chú ý cái này,” Hồng Ức tức giận, đảo con mắt trắng dã xem thường, một đường bỏ qua tay Mộc Thanh Lưu,” Hắn bất quá ở băng hồ trong cốc ngủ năm năm, nhiều nhất chỉ hao mất vài năm thọ, ngươi mới chính là mắt thấy sẽ chết, đồ đệ!”

Mạnh mẽ đứng người lên ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui, lơ đãng hướng trên giường nhìn sang── tiểu hài tử mà hắn coi chừng chín năm đang vẻ mặt ngây ngốc cuộn chân nép ở góc giường, không biết làm sao tóm lấy chăn mền trên người, vô ý thức cắn môi…… (sao như oán phụ thế này = =||||)

Rõ ràng…… còn có thể đáng yêu như thế……

Sau khi biết được chú phát tác trên người hắn, lần đầu tiên trong lòng có loại cảm giác thoải mái.

Hồng Ức lại vươn người lên phía trước, duỗi ra một đôi móng vuốt sói chà đạp lấy gò má Mộc Thanh Lưu, trong miệng nói nhỏ:” Nếu như không phải khi đó còn treo cổ ở trên cây nghiêng lệch của tên gia khỏa Tư Không Huân, lần ngủ năm năm đó lại mò mẫm giằng co thêm bốn năm, sớm không thể cùng ta ngư thủy hợp hoan loan phượng hợp minh (cá nước đoàn tụ, loan phượng hợp ca)……”

Mộc Thanh Lưu một mực giống như không có cảm giác vẫn không nhúc nhích, đột nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại lướt qua Hồng Ức, sững sờ nhìn phía sau y.

” Phụ thân……”

Hồng Ức lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo hắn.

Mang theo một tia may mắn cuối cùng nghiêng đầu đi, nhưng cũng vẫn là tuyệt vọng.” Sư, sư huynh?”

Hoàng Di Nguyệt nhẹ dựa cửa, vẻ mặt không hề bận tâm, bình tĩnh liếc nhìn Hồng Ức, bình tĩnh nói:” Sao lại không nói tiếp?”

” Đây chỉ là nói giỡn, sớm nhìn ra sư huynh ngươi có ý này ta sao lại sẽ……” Hồng Ức gượng cười, thuận theo ánh mắt Hoàng Di Nguyệt chuyển đến tay của mình, còn sờ mó gương mặt đồ đệ nhà mình…… Tranh thủ thời gian dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng thu hồi.

” Ta chỉ là ngại đi theo con đường tầm hoa vấn liễu của sư đệ.”

” Sư huynh……”

Mộc Thanh Lưu đột nhiên đẩy đẩy cánh tay Hồng Ức, nói khẽ:” Sư phụ, ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ trước đi.”

Hồng Ức Như được xá lệnh, lách qua Hoàng Di Nguyệt lóe ra cửa.

Nhất thời, chỉ còn hai người lại mỗi người chỉ trầm mặc.

Mộc Thanh Lưu cuối cùng cũng không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng lại nổi lên tiếu dung, hướng Hoàng Di Nguyệt lắc lắc tay, nói:” Phụ thân, qua bồi ta.” Đợi cho người đi tới lại ôm lấy Hoàng Di Nguyệt nằm ở trên vai y.

” Phụ thân năm đó cùng ta cũng không quen thuộc, sao lại cam lòng tổ hao đại khí lực như vậy cứu mạng ta?”

Hoàng Di Nguyệt ôm lấy Mộc Thanh Lưu nghiêng người nằm xuống, một tay theo thói quen thuận lấy sợi tóc hắn, để từng sợi tóc đen dài quấn quanh đầu ngón tay, dẫn tới người thần tư bay xa, bảy phần vô tình đáp:” Khi đó ngươi là thân nhân duy nhất của ta, còn hỏi cái gì lý do.”

Nội tâm Mộc Thanh Lưu níu chặt đau nhức, trong mắt nổi lên khổ sở. Nếu…… thân nhân duy nhất đều đã không còn, sẽ là cảm giác gì? Nếu…… người mang yêu thương lẫn nhau cũng đã chết……

Hắn không muốn! Không muốn gây cho y thống khổ, lại càng không muốn tại thời điểm sinh mệnh trong hạnh phúc có thể tiếp xúc, bị người phát giác ── đã chỉ còn thời gian một năm!

Lại có thể như thế nào? Có thể nào bức bách nam tử trước mắt này, làm nhiều hy sinh hơn nữa? Không bằng tử vong!

Có lẽ là từ trong nét mặt của hắn đọc được cái gì, giữa mi mục lãnh đạm của Hoàng Di Nguyệt đột nhiên như bị đánh rối loạn, hóa thành phong vũ mờ mờ ảo ảo.” Thanh Lưu…… Thanh Lưu……”

Đột nhiên xoay người đè ép lên, đem người không hề có chút khe hở đặt giữa mình cùng đệm giường. Tiếp sau đó…… khí tức ấm áp vòng ở bên tai, bên cổ.

…… Chỉ cần có thần tượng…… như vậy sẽ không biến mất……

” Thanh Lưu…… Nếu như có thể tìm được thần tượng……”

Mộc Thanh Lưu lại chỉ có cười khổ,” Nguyên lai thật là vì ta.”

Theo mấy câu của Đái Cửu Khuyết, lời kể lại của Hồng Ức, còn có Hoàng Di Nguyệt ngẫu nhiên sẽ nhổ ra chân tình…… Nguyên lai, ta đã khiến ngươi mệt mỏi rất nhiều. Trong niên tuế (tuổi) rực rỡ nhất tại nhân sinh mà phải lãng phí năm năm, lại còn đang trong thời gian hao tâm tổn trí cố sức tìm kiếm một cái thần tượng không biết.

Khi ở cung điện dưới đất trong Thanh Thành, y đã từng hỏi hắn có tin tưởng trên thế giới có loại sức mạnh hư vô phiêu miễu (mờ mịt) hay không…… Y khi đó, là bộ dạng kiên định như vậy……

” Thanh Lưu, ta không phải gạt ngươi.” Hoàng Di Nguyệt nâng lên đầu Mộc Thanh Lưu, trong mắt lộ vẻ chân thành, cùng với…… gần như cuồng nhiệt cố chấp……” Đó là khóa hồn pháp khí khuếch trương linh lực, chỉ cần phóng ‘tâm’ lên làm nguồn suối linh lực……”

Mộc Thanh Lưu bình tĩnh nhìn qua mỗi một biểu lộ của y, hốc mắt tựa hồ có vài phần chua xót, lại chỉ có thể cố nén vờ lấy bình thản.” Liều mạng như vậy đáng giá sao…… Ngươi hiểu được hàm nghĩa của cấm chú, sao có khả năng thực sự có pháp khí cường như vậy……”

Người nọ ấn đi lên, cánh môi nhẹ mà ôn nhu như tế vũ (mưa phùn) hôn lên môi của hắn. Mộc Thanh Lưu cũng không muốn nhiều lời nữa, uyển chuyển phối hợp.

“…… Thanh Lưu, ta phải tin tưởng…… Bằng không ta……”

Môi dời xuống phía dưới, lực đạo không tính là nhẹ mút lên cái cổ trắng noãn mảnh mai trước mắt, đổi lấy vài tiếng thở gấp.

” Phụ thân?” Mộc Thanh Lưu giống như chống đẩy vài cái, nhưng lại đối với cử chỉ này căn bản bất minh sở dĩ (không rõ), thẳng đến khi thượng y bị rút đi mới như có sở cảm (nhận thấy).

Không để cho nghĩ lại, người trên thân lại lần nữa vội vàng ngậm lấy môi của hắn, cạy mở hàm răng, cường thế ở giữa cái lưỡi tùy ý xâm lấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương